- Máu nhuộm Trung Nguyên mà...
Tháng ba.
Bình nguyên Thành Đô, trong một thôn trang nhỏ tên là Trần thôn ở mạn nam Gia Định, công trình xây bằng đất bắt đầu từ mùa đông năm ngoái đã có quy mô nhất định.
Trong viện lạc ở đầu đông thôn được hoàn thành trước một bước có một tòa tiểu lầu hai tầng, trong gian phòng ở lầu một, Ninh Nghị đang lần lượt xem qua một lần tin tức truyền đến ngày hôm qua. Quyên Nhi ở đầu bên kia của bàn đọc sách, lại phụ trách sắp xếp lưu hồ sơ từng thứ một.
Mặc dù thân ở phương nam, nhưng thôn xóm nhìn như hẻo lánh này trước mắt lại được coi như nơi tin tức nhanh nhạy nhất của cả thiên hạ, đủ loại tin tức của Kim quốc, Trung Nguyên, Vũ triều mỗi ngày đều đang truyền tới, tin tức khẩn cấp nhất quá nửa là ngắn gọn hơn một chút, giai đoạn sau sẽ bổ sung tương đối chi tiết.
Ba trận đại chiến đang tiến hành ở Trung Nguyên, trước mắt chính là tiêu điểm được chú ý một cách mật thiết, đương nhiên, thời gian vây thành Đại Danh Phủ kéo dài đã lâu, cuộc chiến ở Từ Châu vẫn đang giằng co trong giai đoạn đầu, tin tức không được coi là nhiều. Cục diện của đất Tấn mới thật sự thay đổi chóng mặt, người phụ trách đất Tấn mỗi ba ngày tổng hợp tình báo một lần, sai người đem tới, hôm đó nhìn thấy tin tức dưới trướng Lâm Tông Ngô có nội chiến, Ninh Nghị bèn nhíu mày, sau đó ném tình báo kia đi.
- Phí mất đồ tốt!
Hắn thấp giọng mắng một câu.
Kể từ khi Hoa Hạ quân quy về tây nam, cố gắng mở thông thương đạo ngay từ đầu đã dồn sức về phía đất Tấn, đến sau đó giết chết Điền Hổ, đám người Điền Thực, Lâu Thư Uyển nắm quyền, rất nhiều cung nỏ, đại pháo tiên tiến và cả nguyên lý khí giới Hoa Hạ quân đều ưu tiên viện trợ cho bên đó, cộng thêm mười năm gầy dựng của Điền Hổ, gia sản của đất Tấn kỳ thực khá phong phú.
Đất Tấn sau khi Điền Thực chết đã phân liệt, trên thực tế cũng là cướp đoạt và phân phối những tài nguyên này lần nữa, cho dù đối với kẻ trước đây có khúc mắc như Lâm Tông Ngô, Lâu Thư Uyển và cả Hoa Hạ quân các mặt đều bỏ ra sức lực tương đối để bọn họ lên nắm quyền, thậm chí còn tổn thất một phần lợi ích có thể lấy được. Ai biết được tên mập này còn chưa ngồi nóng ghế đã bị người ta vả mặt, khiến Ninh Nghị cảm thấy nhìn thấy cái tên thôi cũng đều xui xẻo.
- Cái gì?
Quyên Nhi xích lại gần.
- Ta giúp con chó còn tốt hơn giúp hắn!
Ninh Nghị đốt phần tình báo kia đi, bĩu môi khó chịu, Quyên Nhi bèn bật cười, quản lý Hoa Hạ quân đã lâu, sự vụ quấn lấy người, thường ngày quá mức uy nghiêm, cũng chỉ có ít lần ở riêng cùng người nhà, có thể thấy được dáng vẻ tương đối không chút kiêng kỵ này của hắn.
Đương nhiên, cũng có thể là hắn cố ý làm vậy.
Sau mấy tin tức của đất Tấn, tin tức của mặt nam cũng có, phía Hoài Nam, quân đội của Hàn Thế Trung đã bắt đầu tiếp nhận lưu dân lục tục xuống từ mặt bắc —— đây là dư bộ "Ngạ Quỷ" do Vương Sư Đồng suất lĩnh ban đầu, vượt ngàn dặm xuống, đương nhiên, càng nhiều hơn khả năng vẫn là các nạn dân tan cửa nát nhà ở Trung Nguyên, bị cuốn theo tới —— sau khi trải qua tai nạn dài dằng dặc này, số lượng của bọn họ trên thực tế đã không nhiều.
"Ngạ Quỷ", trận đại nạn lớn kéo dài hơn năm, tác động đến sinh mệnh của mấy trăm vạn người này, cuối cùng đã hạ màn kết thúc, người may mắn sống sót ước chừng khoảng từ năm đến mười vạn. Con số này cũng vẫn đang lần lượt giảm bớt, do tổng số đã hạ xuống trên diện rộng, quan phủ của phía nam dưới sự chỉ đạo của thái tử Quân Vũ triển khai công tác cứu viện và thu nhận giúp đỡ đối với những nạn dân đã đói đến mức chỉ còn da bọc xương này.
Điều khiến Ninh Nghị cảm thấy vui mừng yên tâm là, Quân Vũ cũng không mù quáng để những dân chúng này tiến vào xã hội mặt nam, mà mệnh lệnh cho quan phủ và quân đội triển khai tập trung thu giữ chữa trị, một mặt để phòng ngừa bệnh tật, mặt khác để tránh cho những nạn dân đã mất đi tất cả hơn nữa đa số đã từng ăn thịt người này gây ra chấn động đối với xã hội Giang Nam.
Có thể tưởng tượng, nếu như tùy tiện đặt những người cơ khổ này vào trong xã hội của người bình thường, những người đã từng cảm thấy không còn trật tự đạo đức hơn nữa mất đi tất cả như bọn họ, có thể vì một miếng ăn miếng uống mà làm ra những chuyện gì. Mà sau khi trải qua sự tẩy lễ của cướp bóc và chém giết, trong một thời gian ngắn, những người này cũng chắc chắn khó có thể hòa nhập vào xã hội như những nạn dân khác, gia nhập vào một nhà xưởng nhỏ hoặc một số nơi khác để yên lặng làm việc.
Sự thực như vậy, không liên quan gì với sự đồng tình cảm thông.
Liên quan đến thỉnh cầu của Vương Sư Đồng trước khi lâm chung, Phương Thừa Nghiệp cũng bổ sung nó vào tin tức lần này, cùng gửi tới.
Trong sự việc có liên quan tới Vương Sư Đồng, Phương Thừa Nghiệp đã tự kiểm điểm, trong nửa đầu năm ngoái, Phương Thừa Nghiệp nên phát động lực lượng giết chết hắn.
Nhưng một là Phương Thừa Nghiệp có sự đồng tình nhất định đối với Vương Sư Đồng, đến mức hành động như vậy ý chí cũng không kiên quyết; hai là con người Vương Sư Đồng vốn cực kỳ thông minh, mặc dù mục tiêu của hắn lỗ mãng, nhưng việc kiểm soát đối với nội bộ Ngạ Quỷ cũng như bên cạnh mình vẫn luôn rất nghiêm. Hai nguyên nhân cộng vào nhau, cuối cùng Phương Thừa Nghiệp cũng không tìm được thời cơ đủ tốt để xuống tay.
Đến nửa cuối năm ngoái, người Nữ Chân đã nam hạ, lúc này Trung Nguyên sớm đã sinh linh đồ thán. Nhân viên tiền tuyến cho rằng Ngạ Quỷ có lẽ còn có thể phát huy tác dụng cản trở nhất định đối với đội ngũ của Tông Bật, loại kế hoạch có xác suất thành công không cao như ám sát Vương Sư Đồng này, lại tạm thời bị gác lại.
Nhìn ngược từ sau lên trước, nếu như nửa đầu năm ngoái do Phương Thừa Nghiệp phát động nhân viên tiền tuyến không tiếc bất cứ giá nào giết chết Vương Sư Đồng, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Trăm vạn sinh linh, cuối cùng vị trí chiếm cứ trên tình báo, kỳ thực cũng không nhiều. Ninh Nghị xem hai lần, thở dài, trên thực tế, nếu quả thật có thể đoán trước sự phát triển của hết thảy mọi chuyện, tại Trạch Châu hắn giết chết Vương Sư Đồng, đánh tan Ngạ Quỷ ngược lại càng thêm thuận tay. Một tiền đề mà Phương Thừa Nghiệp chưa thể phát động kế hoạch, trên thực tế cũng là vì bản thân Vương Sư Đồng vốn không phải là một người tầm thường, sau khi trăm vạn Ngạ Quỷ thành hình, xác suất thành công của việc muốn ám sát hắn trong nội bộ, suy cho cùng là quá thấp.
- Chuyện có liên quan đến Ngạ Quỷ, lưu hồ sơ vào văn khố đi, có lẽ người đến sau có thể tổng kết ra bài học.
Quyên Nhi lặng lẽ đặt tình báo sang một bên.
Chuyện của Ngạ Quỷ đã kết thúc, thứ truyền tới chỉ có thể coi như tổng kết, sau phần tình báo này, chỉ còn là số ít các tin tức có thể có giá trị hoặc có thể chỉ là tin vỉa hè náo nhiệt ở các nơi, tình hình trong thành Lâm An, một phần tin tức lưu hành nhất giữa các thanh lâu tiệm trà, chuyện liên quan đến Long Kỳ Phi cũng ở trong đó, Ninh Nghị xem xong vất sang một bên, kết thúc mục làm việc của buổi sáng.
Sau đó là một cuộc họp liên quan đến hệ thống trị an.
Từ năm ngoái xuất binh chiếm lĩnh bình nguyên Thành Đô, dân chúng mà Hoa Hạ quân quản lý mở rộng ra đâu chỉ trăm vạn. Thống trị một vùng lớn như vậy, không phải có mấy vạn quân đội có thể đánh là được, mà trong mấy năm ở ba huyện Hòa Đăng, tuy rằng cũng bồi dưỡng ra một bộ phận quan sự vụ, nhưng chung quy vẫn không đủ dùng.
Vũ triều của quá khứ, hoặc là nói trong cả hệ thống Nho gia, thống trị một nơi vẫn luôn là trò chơi mà quyền lực đế vương không xuống các cấp thấp, điều này tương thích với tình trạng nguồn lực chính trị của xã hội phong kiến. Nhưng đối với Hoa Hạ quân mà nói, quy hết địa phương về hương thân đã không còn sáng suốt, đây là bởi vì cương lĩnh của Hoa Hạ quân đã dung hợp một phần tư tưởng dân chủ, coi trọng dân quyền và dân trí, nhưng đồng thời, cách làm đánh thổ hào chia ruộng đất, cũng đều không thích hợp với tình hình trước mắt.
Tại hậu thế, trải qua trăm năm khuất nhục, cộng thêm sự hỗ trợ của một loạt lý luận và cương lĩnh khá chặt chẽ như "Tư bản" (Das Kapital) và Chủ nghĩa Mác-Lênin, khiến cho sự thay đổi triệt để này đã thoát ra khỏi một khuôn khổ tương đối ổn định. Hiện tại, Vũ triều xa hoa hai trăm năm, chẳng qua tủi nhục mới mười năm, thủ đoạn quá mức cấp tiến rất dễ biến thành một trận cuồng hoan không thể dừng lại, cho dù không đến mức theo gót Phương Lạp, trên thực tế cũng khó sinh ra kết quả tốt đẹp, đây vẫn luôn là điều mà Ninh Nghị muốn tránh khỏi.
Mà trước mắt, cách nói liên quan đến vấn đề "Hoa Hạ" này của Hoa Hạ quân, yêu cầu mọi người thay đổi tự cường, có được quyền lực của chính mình, bảo vệ quyền lực của chính mình, nhưng trong nhất thời, cũng không thể nào được dân chúng tầng chót hiểu một cách sâu sắc. Dù sao trong hơn ngàn năm của quá khứ, người đọc sách gánh vác hết thảy trách nhiệm xã hội, những người cùng khổ vùi đầu làm việc chính là phương thức phân công đã khắc sâu vào lòng mọi người. Khiến quân đội "Tự cường", có thể dùng quân pháp, khiến dân chúng thức tỉnh lại không thể nào cưỡng chế, bởi vậy, cách nói đối với vấn đề "Hoa Hạ" đương nhiên có thể phấn chấn nhân tâm trong loại thời kỳ gian nan như Tiểu Thương Hà, nhưng rất khó trở thành lý luận cốt lõi để thúc đẩy mọi thứ ở tây nam hòa bình.
Vậy thì, ở tây nam hiện giờ, thứ có thể trở thành lý luận cốt lõi rốt cuộc là gì? Thứ Ninh Nghị lựa chọn vẫn như cũ là tinh thần khế ước.
Điều phối lão binh đã xuất ngũ hoặc bị thương đến các thôn xóm trở thành người phát ngôn của Hoa Hạ quân, chế ước quyền lực của hương thân các nơi, viết tinh thần nhân quyền và luật pháp cơ bản của Hoa Hạ quân được phát triển ở ba huyện Hòa Đăng thành các điều luật đơn giản, do những lão binh này giám sát thực hiện, tốt hơn là để việc chấp pháp tương đối máy móc, đả kích tình hình giàu có bất nhân ở các nơi, và cũng dần dần tranh thủ dân tâm ở những nơi này.
Mà để hương thân các nơi không khiến các lão binh tha hóa quá nhanh, không ngừng tiến hành công tác tư tưởng chính là chuyện cực kỳ tất yếu. Mà loại mô hình này, kỳ thực cũng có tương tự nhất định với mô hình cảnh sát trưởng ở Mỹ thời kỳ đầu.
Từ phương diện hiện thực mà nói, tình trạng trước mắt của Hoa Hạ quân, kỳ thực luôn là một chính phủ do quân đội kiểm soát được duy trì bởi khái niệm quân đội hiện đại, trước mối đe dọa của Nữ Chân và sự thối nát của Vũ triều, nó đã duy trì sức mạnh và hiệu quả cao trong một thời gian nhất định dựa vào chiến tích và kỷ luật quân đội. Nhưng nếu loại hiệu quả cao này dần dần thụt lùi —— sau khi thế hệ tiếp theo của Hoa Hạ quân hoàn thành luân hồi trở về cuộc sống một cách không thể tránh khỏi —— nếu những ý tưởng của Ninh Nghị, bất kể là dân chủ, nhân quyền, phong kiến hay tư bản đều không thể hình thành, thì toàn bộ Hoa Hạ quân chắc chắn sẽ tan rã.
Cho tới bây giờ, chỗ mà Ninh Nghị tốn nhiều công phu nhất, một là tinh thần khế ước, hai là nhân quyền cơ bản. Giảng khế ước, có nhân quyền, làm ăn, thực chất cũng là chuẩn bị cho cuộc cách mạng công nghiệp và thậm chí là chu kỳ đầu tiên của chủ nghĩa tư bản. Bởi vì bất kể các chủ nghĩa khác có thành hình hay không, thì sự nảy mầm của cuộc cách mạng công nghiệp do truy nguyên thúc đẩy là một tương lai thực sự nằm trong tầm tay của Ninh Nghị.
Mà trong khoảng thời gian tương đối ngắn hiện nay, việc làm cho hệ thống an ninh này vận hành ổn định nhất có thể và hoàn toàn hoàn thành việc kiểm soát bình nguyên Thành Đô cũng có ý nghĩa thiết thực khác. Hoa Hạ quân lúc ở ba huyện Hòa Đăng ước chừng có sáu vạn quân đội, hiện giờ gần một vạn đã đi Từ Châu, hơn năm vạn người —— cho dù cộng thêm lượng dân binh nhất định —— muốn đảm bảo cho việc thống trị bình nguyên Thành Đô, cũng chỉ là vừa hay đủ dùng. Trong cục diện Nữ Chân nam hạ, nếu như tương lai thật sự muốn làm chút gì đó, Ninh Nghị nhất định phải moi đủ nhiều sinh lực quân từ trong tay mình.
Nguồn lực trị an được lựa chọn ra từ trong lão binh tương đối đủ dùng, kể từ đầu mùa xuân năm nay, một trăm chín mươi tám giáo sư dạy chữ cấp bậc nhập môn được dự trữ ở Hòa Đăng cũng đã phân chia đến các nơi của bình nguyên Thành Đô, tiến hành mở lớp lưu động, truyền thụ chữ viết và toán học theo một chu kỳ nhất định.
Mà nguồn lực y tế trong quân sớm đã được đưa ra ngoài từ năm ngoái. Cùng lúc đó, một phía Bộ Thương Nghiệp của Hoa Hạ quân bắt đầu từ năm ngoái đã tích cực liên lạc với thương nhân bản địa, tiến hành cổ động, giật dây và giúp đỡ —— ở phụ cận Lương Sơn, hoạt động thương mại mà Hoa Hạ quân tiến hành trước đây cũng đã có qua lại với không ít người, đến lúc này, điều phiền phức nhất là cục diện căng thẳng bên ngoài bình nguyên Thành Đô, nhưng cùng với việc sau khi Nữ Chân uy hiếp ngày càng quá mức, Hoa Hạ quân lại ban bố hịch văn ngừng chiến, đến giữa tháng ba, thế cục căng thẳng vòng ngoài thực ra đã bắt đầu giảm bớt, tình hình thương mại trên bình nguyên Thành Đô cũng lục tục bắt đầu khởi sắc.
Đủ thứ đủ loại chuyện thế này, khiến cho Ninh Nghị hiện giờ lại bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc liên tục không nghỉ, buổi chiều, buổi tối... nghe đủ loại báo cáo, mở họp, gặp gỡ người cần gặp... đến đêm trở về nhà, hài tử đa phần đã ngủ, trong sân cũng không còn tiếng huyên náo, lúc này gặp mặt mấy thê tử còn có vẻ yên tĩnh, có đôi khi ngồi với Vân Trúc dưới mái hiên, nói với nàng những tin tức từ Lâm An truyền đến...
- A, hoa khôi ở đó hiện giờ gọi là Thi Đại Đại, là một nữ nhân Tây Vực... ầy, nếp sống xã hội ngày càng đi xuống, cái tên quá cẩu thả...
Có đôi khi cùng đám người Đàn Nhi, Tiểu Thuyền hẹn nhau nấu mì làm bữa ăn khuya, tuy rằng đã muộn, hắn tự tay làm nhưng cũng không mệt.
Có đôi khi sai sử Cẩm Nhi tới ấn ấn đầu, có đôi khi bắt nạt Hồng Đề, hoặc là bị Tây Qua bắt nạt... thời điểm như vậy, là thời khắc hắn thả lỏng nhất trong ngày.
Kỳ thực cũng không nhiều.
Tây nam tuy vẫn yên bình, nhưng có đôi lúc hắn tỉnh lại từ trong cơn mơ giữa đêm, trong mũi vẫn ngửi thấy mùi vị khói lửa trong giấc mơ.
- Sao thế?
Thê tử không ngủ say cũng sẽ thức giấc.
- Không có gì... nàng không làm ảo thuật thành công, ta cũng không xây nhà.
Lời này nói có chút tiếc nuối, đối với hai người mà nói, lại là hồi ức rất ấm áp. Sau đó thê tử sẽ nhắc tới hài tử.
- ... Đánh trận xong thì để bọn nó đi xây.
Chủ đề dần dần chuyển sang chuyện khác, lúc Ninh Nghị nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, mùi vị của khói lửa, vẫn chưa tan đi...
Bờ bắc Hoàng Hà, trong mưa phùn lất phất, âm thanh của can qua giao nhau vang lên dày đặc cùng một chỗ, một trận chiến đang tiến hành.
Mưa tên bay múa, tiếng ngựa hí dài, thuẫn bài và thương trận va chạm vào nhau, quân đội tín đồ của Tí Hệ Hoàng Cân giết vào trong trận hình phía trước.
- Oa aaaa ——
Trên phong tuyến của chiến trường, một thân ảnh như Phật Đà toàn thân tắm máu đang chạy băng băng, cùng với tiếng rống giận dữ như sấm sét, thân ảnh này đâm vào đám người phía trước, hai tay cầm đao, một đường chém giết đến hướng của soái kỳ đối phương. Những binh sĩ quân Hán đầu hàng Nữ Chân này bị người khổng lồ thấm đẫm máu tươi kia giết đến vỡ mật, quay người chạy trốn, người khổng lồ hầu như giết ra một con đường máu trong sự chống cự vô lực, mấy binh sĩ chạy chậm bị hắn đụng phải ngã lăn lộn đầy đất.
Trận tao ngộ chiến* này, phần thắng của hàng quân vốn dĩ đã không cao, một bên tiên phong bị đánh tan, thế bại lập tức rõ ràng, tướng lĩnh dưới soái kỳ thúc ngựa muốn trốn, người khổng lồ toàn thân đầy máu đó bèn xông tới dọc theo đám đông, thân hình nhanh hơn cả ngựa phi.
*Cuộc chiến đấu phát sinh giữa hai lực lượng đối địch gặp nhau trong quá trình vận động. Tao ngộ chiến có thể xảy ra trong quá trình cơ động đánh đối phương phản kích (phản đột kích) trong tiến công hoặc trong phòng ngự.
Bên trong màn mưa, một người một ngựa, một trước một sau, kéo dần khoảng cách trên chiến trường hỗn loạn này, tướng quân trên ngựa quay người bắn một tên, thân ảnh đó thuận tay vung ra, mũi tên trong chớp mắt văng đi không thấy tăm tích, mắt thấy đối phương ngày càng gần, tướng quân mất hết dũng khí, lập tức hô to.
- Ta đầu hàng, tha mạng...
Nhưng mà đối phương gầm lên lao về phía trước.
Đây là thiên hạ đệ nhất nhân, Lâm Tông Ngô.
Thân hình to lớn đó lại gần chiến mã từ bên cạnh, bèn nghe thấy rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, chiến mã đang chạy băng băng cứ thế bị đụng bay ra ngoài, ngay cả tướng quân trên ngựa cũng bay đập lăn lộn trong vũng bùn, tướng quân đó hoa mắt váng đầu, vẫn chưa đứng lên được, Lâm Tông Ngô vọt tới bên cạnh hắn, tóm lấy cổ hắn, đột ngột quăng hắn đi.
Cơ thể hơn năm chục cân, bay sang bên cạnh như đạn pháo, đập lên binh sĩ một tiểu đội đang chạy trốn, lúc tiếp đất lần nữa cơ thể đã méo mó không còn ra hình người, Lâm Tông Ngô xông qua, đoạt lấy đao thép điên cuồng chém giết, suất lĩnh binh sĩ dưới trướng, một đường truy sát...
Trận thắng lợi và tàn sát nho nhỏ này, hơi phấn chấn sĩ khí, các tín đồ vơ vét chiến trường, lúc trở về đến trại trong núi hơn ngoài mười dặm, trời đã bắt đầu tối, trong trại đều là binh sĩ và người nhà thờ phụng Đại Quang Minh giáo, nhóm cốt cán trong quân đã bắt đầu tuyên truyền thắng lợi của ngày hôm nay, Lâm Tông Ngô trở về phòng, sau khi tắm rửa, thay một bộ y phục. Đêm tối buông xuống, mưa đã dừng, hắn rời khỏi doanh trướng, mặt mũi tươi cười đi xuyên qua trại, lúc đến chỗ tối ở vòng ngoài, nụ cười kia mới thu lại.
Hắn đi tới chỗ tối.
Mặc dù hình thể to lớn, nhưng với tư cách là người võ nghệ đứng đầu thiên hạ, sự gập ghềnh trong núi không ngăn được hắn, đối với hắn mà nói, cũng không có bất cứ nơi nào được gọi là nguy hiểm. Trong khoảng thời gian này đến nay, Lâm Tông Ngô đã quen với việc quan sát cái trại này, quan sát những tín đồ của hắn một cách trầm mặc trong bóng tối.
Trên quảng trường nhỏ phía sau trại, một bộ phận tín đồ đang luyện võ, bên cạnh có một số hài tử cũng đang ê a luyện tập.
Không biết lúc nào, Lâm Tông Ngô trở về trong trại, hắn đi ra từ trong góc tối, xuất hiện trước người một hài tử đang vung vẩy gậy gỗ, đứa trẻ sợ hết hồn.
- ... Như Lai... bá bá?
Đợi sau khi nhìn rõ, hài tử kia mới phát ra cách xưng hô như vậy.
Hài tử tên là Mục An Bình, là nhi tử của Lâm Xung như kẻ điên dại kia, sau khi biết được chân tướng, Lâm Tông Ngô sớm đã có chủ ý đối với việc bố trí hài tử. Nhưng mà khi đó hắn vẫn đang bận rộn với thế cục của đất Tấn, nghĩ đến chiếm một chỗ cắm dùi trong thiên hạ, cả chuyện này mới bị gác lại, đến bây giờ, những bận rộn này đều qua đi.
Lâm Tông Ngô xoa đầu nó, thở dài.
- Kể từ hôm nay, ngươi gọi là Bình An, là đệ tử của ta... ta dạy ngươi võ nghệ, tương lai có một ngày, ngươi sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân.
Giờ khắc này, không có sự phô trương lớn, cũng không có đám đông long trọng chúc mừng, cho dù là đứa trẻ trước mắt, cũng vẫn ngơ ngác chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, đống lửa trong trại chớp tắt, đủ loại âm thanh ồn ào và hỗn loạn, hệt như thiên hạ này, cũng đang nhảy múa trong màn mưa...
Ầm ——
Đại Danh Phủ.
Xe bắn đá đang chuyển động.
Trong tháng ba, chém giết vẫn đang tiếp diễn, tường thành vốn dĩ kiên cố đã thủng trăm ngàn lỗ, phòng tuyến đầu thành ngập tràn nguy hiểm, trận chiến công thành thảm liệt này, sắp sửa bước vào hồi cuối...