Dương xuân tháng ba, cây cối mới trong sân đâm chồi nảy lộc, mưa rào vừa tạnh, xanh tươi trên cành dường như muốn hóa thành giọt nước nhỏ xuống.
- ... Gia gia của ta, ta nhớ là một lão già bảo thủ.
- ... Xuất thân chính là thư hương thế gia, cả một đời đều không có chuyện gì kỳ lạ. Tuổi nhỏ hiếu học, niên thiếu đỗ cử nhân, bổ thực khuyết, vào triều đường, sau đó lại xuống khỏi triều đường, trở về quê nhà giảng bài dạy học, thường ngày thứ quý giá nhất của ông ấy, chính là mấy phòng sách cất giữ ở nơi đó. Bây giờ nghĩ lại, ông ấy giống như bức tranh mà mọi người treo ở sảnh trước, một năm bốn mùa trưng ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, lúc đó ta hẵng còn nhỏ, đối với gia gia này xưa nay đều không dám thân cận...
- ... Lúc người Liêu giết tới, quân đội không ngăn chặn được. Người có thể trốn đều trốn cả rồi, ta không sợ, khi đó ta còn nhỏ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, người trong nhà đều tụ tập lại, ta vẫn còn chạy tới chạy lui trước sảnh. Trong sảnh đường, lão đầu tử cùng một nhóm thúc bá rắn rỏi nói về học vấn gì đó, mọi người đều... ngồi nghiêm túc, áo mũ chỉnh tề, dọa chết người...
- ... Ta oa oa khóc lớn, ông ấy liền chỉ vào ta, nói, cốt nhục trong nhà có một người truyền xuống là đủ rồi, mẹ kiếp... ta cứ vậy mà sống sót cùng với một đám nữ nhân. Trước khi đi, gia gia của ta dắt tay ta... ta đã quên là ông ấy dắt ta hay bế ta nữa, ông ấy cầm ngọn đuốc, một mồi lửa đốt hết dãy phòng vô cùng quý giá của ông ấy kia... cuối cùng ông ấy bị lột da, treo lên ngọn cờ...
Trong sân, trước sảnh đường, thư sinh khá âm nhu dung mạo như nữ tử kia bưng chén trà, đổ trà trong cốc xuống dưới mái hiên. Trong sảnh đường, dưới mái nhà, các võ tướng và binh sĩ đều đang lắng nghe lời của hắn.
- ... Ông ấy không uống rượu, cho nên dùng trà để kính... sau này ta nghe hết những chuyện này từ chỗ nãi nãi. Một đám người tay trói gà không chặt, chuyện làm nghiêm túc nhất trước khi chết không phải là mài sắc đao thương của mình, mà là sửa sang lại áo mũ, có người áo mũ không ngay ngắn còn phải bị mắng, đồ thần kinh...
- ... Ta, từ nhỏ không quan tâm bất cứ thứ gì, chuyện gì ta cũng làm, ta từng giết người, từng ăn sống người, ta không bận tâm áo mũ của mình không ngay ngắn, ta muốn người khác sợ ta. Ông trời cho ta một gương mặt thế này, trong nhà ta đều nhà nữ nhân, ta đi học ở học đường tại kinh thành, bị người giễu cợt, sau đó bị người ta đánh, ta bị người ta đánh không quan trọng, trong nhà chỉ còn nữ nhân thôi thì làm thế nào? Ai cười ta, ta liền cắn hắn, xé thịt của hắn, nuốt sống hắn...
- ... Sau này có một ngày, ta mười ba tuổi, một thằng cha làm quan ở kinh thành ức hiếp nhà ta không có nam nhân, đùa bỡn bác gác tính tình yếu đuối kia của ta, ta nhào tới xé nửa gương mặt hắn, móc một con mắt của hắn ra rồi nhai. Người chung quanh dọa sợ khiếp vía, bắt ta lại, chỉ vào đám người đó nói với bọn họ, chỉ cần ta không chết, sớm muộn có một ngày ta sẽ đến nhà hắn, ăn sống nuốt tươi cả nhà hắn từ già đến trẻ... sau đó ta bị đưa tới phương bắc... thằng cha kia hiện giờ không biết ở đâu...
Hắn đổ chén trà thứ hai xuống đất bùn.
- ... Thời điểm ở phương bắc, trong lòng ta nhớ thương nhất vẫn là những nữ nhân trong nhà đó. Nãi nãi, mẹ, bác gái, dì, tỷ tỷ muội muội... một đống người, không có ta bọn họ sống thế nào, nhưng sau đó ta mới phát hiện, cho dù là thời khắc khó khăn nhất, bọn họ đều không để thua... ha ha, thua đám nam nhân các ngươi...
- ... Tính cách ta như vậy, vốn dĩ cũng càng nên đi theo Ninh ma đầu kia cùng làm việc, nhưng sau này ta không đi theo, không phải bởi vì những người thân trong nhà này... nói tới cũng lạ, lúc Ninh ma đầu động thủ tạo phản, quan hệ giữa ta và hắn cũng rất tốt, nhưng hắn không hề thông báo với ta, không lộ ra chút manh mối nào...
- ... Vương gia ta đời đời kiếp kiếp đều là người đọc sách, nhưng từ nhỏ ta đã không cảm thấy mình đọc được bao nhiêu sách, cái ta muốn làm là hiệp khách, tốt nhất là làm tên đại ma đầu, tất cả mọi người đều sợ ta, ta có thể bảo vệ người trong nhà. Người đọc sách là cái thá gì, mặc áo bào thư sinh, ăn vận đẹp đẽ đi giết địch? Nhưng mà, không biết tại sao, người bảo thủ kia... đám lão già bảo thủ kia...
Hắn đổ xuống chén trà thứ ba xuống đất, trong mắt lóe lên, dường như không chỉ có hình tượng của vị lão nhân kia năm đó.
Âm thanh chém giết đang từ nơi rất xa âm ỷ truyền đến. Vương Sơn Nguyệt một thân trường bào dừng lại giây lát trong hồi ức, ngẩng đầu lên, đi vào trong sảnh đường.
- ... Đám lão già kia a, ta lại không thể không tôn trọng bọn họ...
Hắn đi đến cạnh bàn ở đầu kia của sảnh đường, cầm mũ quan cao cao lên.
- ... Chư vị đều là anh hùng chân chính, những ngày tháng đã qua, để chư vị nghe ta điều hành, Vương Sơn Nguyệt trong lòng hổ thẹn, có chỗ nào làm không tốt, hôm nay ở đây, cũng không xin lỗi chư vị từng chuyện một nữa. Mười năm người Nữ Chân tới phía nam, nợ máu thiếu xuống tội lỗi chồng chất, phu thê chúng ta ở đây, có thể sánh vai chiến đấu với chư vị, không nói cái khác, rất vinh hạnh... rất vinh hạnh.
Đội chiếc mũ cao cao lên, thắt dây buộc một cách chậm rãi và trầm ổn, dùng cây trâm thật dài cố định. Sau đó, Vương Sơn Nguyệt đưa tay chộp lấy trường đao trên bàn.
- ... Chư vị, xem ra Đại Danh Phủ đã không thể giữ, chúng ta giữ chân bọn người kia ở đây nửa năm, chuyện cần làm đã làm được, có thể ra ngoài không ta không dám nói. Trước mắt, trong lòng ta chỉ muốn chính tay... đòi lại món nợ máu mười năm qua với người Nữ Chân ——
Hàn quang của đao phong lóe qua sảnh đường, giờ khắc này, Vương Sơn Nguyệt một thân áo mũ trắng như tuyết, trên gương mặt nhìn hào hoa phong nhã lộ ra một nụ cười khẳng khái và hào hùng.
- Chư vị huynh đệ, Nữ Chân thế lớn, đường đã đi tuyệt, ta không biết chúng ta có thể đi tới chỗ nào, ta không biết chúng ta còn có thể sống sót ra ngoài hay không, cho dù có thể sống sót ra ngoài, ta cũng không biết còn cần bao nhiêu năm nữa, chúng ta mới có thể đòi lại món nợ máu này từ trong tay người Nữ Chân. Nhưng ta biết, cũng xác định, cuối cùng cũng có một ngày, có người như chúng ta, có thể khôi phục Hoa Hạ ta, sửa sang áo mũ ta... nếu có người ở đây có thể sống sót, vậy thì giúp chúng ta đi xem thử.
Hắn cười cười.
- ... Bây giờ, chúng ta đi đòi nợ.
Có âm thanh đáp lời, có tiếng bước chân người vang lên.
Hai mươi ba tháng ba năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, tường ngoài của Đại Danh Phủ bị công phá, cả tòa thành trì, rơi vào chiến tranh đường phố kịch liệt. Sau khi trải qua tiến công và phòng thủ dài tận nửa năm, binh sĩ công thành rốt cục vào được thành mới phát hiện, trong Đại Danh Phủ lúc này đã xây dựng một cách dày đặc chi chít rất nhiều công sự phòng ngự, phối hợp với thuốc nổ, cạm bẫy, địa đạo thông suốt bốn phương tám hướng, khiến cho quân đội sau khi vào thành hơi lơi lỏng liền gặp đòn đánh chặn đầu đau đớn ngay lập tức.
Nhưng mà phòng thủ khi đã mất đi tường thành suy cho cùng đã suy yếu hơn rất nhiều. Tướng lĩnh Nữ Chân Hoàn Nhan Xương tọa trấn Đại Danh Phủ giỏi về nội chính và hậu cần, nổi tiếng với binh pháp bảo thủ, hắn chỉ huy hơn hai mươi vạn quân Hán vào thành quét sạch, cùng lúc với việc đào sâu ba thước thận trọng từng bước, trắng trợn chiêu hàng quân đội thủ thành nguyện ý đầu hàng, sa vào đường cùng, thế nên tới ngày phá thành thứ ba, đã bắt đầu có nhóm nhỏ binh sĩ hoặc cá nhân đầu hàng, phối hợp với thế công của người Nữ Chân, phá giải tuyến phòng ngự trong thành.
Cũng có quân đội thử triển khai đột phá vòng vây về phía ngoài thành, nhưng mà đội quân trực hệ Nữ Chân hơn ba vạn do Hoàn Nhan Xương suất lĩnh đảm nhận nhiệm vụ phá giải đột phá vòng vây, kỵ binh và chim ưng chiếm ưu thế phối hợp càn quét truy đuổi, hầu như không có bất cứ người nào có thể sống sót rời khỏi phạm vi của Đại Danh Phủ trong tình huống như vậy.
Bị một nhánh quân đội này của Vương Sơn Nguyệt tập kích Đại Danh, sau đó cứ thế mà ngăn chặn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân tận nửa năm, đối với quân Kim mà nói, nhóm người Vương Sơn Nguyệt này, nhất định phải giết chết hết toàn bộ.
Cùng lúc với việc từng bước công thành càn quét, Hoàn Nhan Xương còn theo dõi chặt chẽ phía sau mình. Trong một tháng đã qua, Hoa Hạ quân đã đánh thắng trận ở Lâm Châu sau khi hơi chỉnh đốn, đã đánh chớp nhoáng tới từ phía tây bác, mục đích không nói cũng hiểu.
Mang theo uy thế đánh bại Thuật Liệt Tốc, hành tung của nhánh quân đội này, dọa cho không ít quân thủ thành trì dọc đường sợ vỡ mật. Hành tung của Hoa Hạ quân mấy bận xuất hiện tại phụ cận mấy trọng trấn tích trữ lương thực của mạn bắc Đại Danh Phủ, vài ngày trước thậm chí còn moi ra khe hở đánh úp bất ngờ kho lúa Túc Phương của mặt bắc, dưới tình huống quân đội dưới trướng Lý Tế Chi ban đầu phần lớn bị điều tới Đại Danh Phủ, văn thư cấp báo các nơi đều đang gửi tới bên phía Hoàn Nhan Xương.
Nhưng Hoàn Nhan Xương coi như không thấy.
Đến mức hai mươi tám tháng ba, bên trong Đại Danh Phủ có một nửa chỗ đã bị quét sạch, lúc này, quân đội Nữ Chân đã không tiếp nhận đầu hàng nữa, quân đội trong thành bị khơi dậy ý chí đau thương, đánh đến mức ngoan cường và thảm liệt, nhưng đối với loại tình huống này, Hoàn Nhan Xương cũng không bận tâm. Hơn hai mươi vạn quân đội người Hán tiến vào từ các phương hướng của thành thị, triển khai công kích mãnh liệt nhất đối với hơn vạn tàn binh trong thành, mà ba vạn binh sĩ Nữ Chân trú đóng ngoài thành, bất luận trong thành chết bao nhiêu người, hắn đều án binh bất động.
Hắn đang chờ đợi sự xuất hiện của Hoa Hạ quân, tuy rằng cũng có thể, nhánh quân đội đó sẽ không đến nữa.
Một vạn ba đối đầu với ba vạn năm ngàn người của Thuật Liệt Tốc, không ai có thể không tổn thương nguyên khí trong tình huống như vậy, nếu như nhánh quân đội này không tới, hắn sẽ tiêu diệt hết tất cả người của Đại Danh Phủ, sau đó quay đầu nhấn chìm nhánh tàn binh Hắc Kỳ với binh lực ưu thế. Nếu như bọn họ lỗ mãng tới, Hoàn Nhan Xương cũng sẽ nhân tiện nuốt chửng nó, từ đó bình định chiến sự của Giang Bắc...
Thời gian trở về hai ngày trước, mạn bắc Đại Danh Phủ, tiểu thành Túc Phương.
Sau khi đoạt được kho trữ của nơi này, đội ngũ Hoa Hạ quân trung chuyển tới từ trong huyết chiến của Lâm Châu, có được sự nghỉ ngơi chỉnh đốn nhất định, được ăn no mấy ngày.
Một trận đại chiến của Lâm Châu, tuy rằng cuối cùng đánh bại Thuật Liệt Tốc, nhưng số lượng quân số giảm đi của nhánh Hoa Hạ quân này sau khi thống kế đã gần một nửa, trong một nửa số quân giảm đi, có chết có trọng thương, người bị thương nhẹ vẫn chưa tính vào. Thành viên Hoa Hạ quân cuối cùng vẫn có thể tham gia chiến đấu, ước chừng hơn sáu ngàn bốn trăm người, mà sự tham dự của đám người quân thủ thành Lâm Châu như Sử Quảng Ân mới miễn cưỡng khiến cho số lượng của nhánh quân đội này trở về con số một vạn ba ngàn, nhưng nhân thủ mới gia nhập tuy rằng nhiệt huyết, trong chiến đấu thực tế đương nhiên vẫn không thể nào phát huy được sức chiến đấu ngoan cường như lúc trước nữa.
Đối với việc liệu có thể tiếp tục cứu viện Đại Danh Phủ không, trong quân đội từng thảo luận nhiều lần. Trong kế hoạch ban đầu, Hoa Hạ quân viện trợ phòng thủ đất Tấn, trợ giúp địa bàn Tấn Vương xây dựng lên một liên minh kháng Kim tương đối kiên cố trước, mà sau đó mượn binh Tấn Vương trong thời điểm hơi dư dật, tập kích Đại Danh Phủ hiệp trợ Vương Sơn Nguyệt đột phá vòng vây, đây là trạng thái lý tưởng nhất. Giờ đây đương nhiên là không thể nữa.
Một vạn ba ngàn người đã đối mặt trực tiếp với Thuật Liệt Tốc, trong loại trạng thái tàn phá này, muốn tập kích Đại Danh Phủ với ba vạn quân đội Nữ Chân, hơn hai mươi vạn quân Hán nữa, toàn bộ hành động chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Trong khoảng thời gian này, Hoa Hạ quân triển khai quấy nhiễu nhiều lần đối với xung quanh, hao hết lực lượng muốn có được phản ứng của Hoàn Nhan Xương, nhưng cách ứng phó của Hoàn Nhan Xương cũng đã chứng thực, hắn là loại tướng lĩnh đường đường không ra kỳ binh cũng tuyệt đối không dễ ứng phó.
Đối với tướng lĩnh thế này, thậm chí cả may mắn chém đầu cũng không cần phải trông đợi.
Không đi cứu viện, thì phải nhìn người của Đại Danh Phủ chết sạch, đi tới trước cứu viện, mọi người sẽ buộc chung với nhau chết sạch. Đối với lựa chọn như thế, tất cả mọi người đều cực kỳ khó khăn để chọn.
Nhưng tới đêm hôm ấy, quyết định vẫn là được đưa ra...
Hai mươi sáu tháng ba, phụ cận giáo trường bên ngoài trấn Túc Phương, có từng đống lửa trại được đang bốc cháy.
Trong Hoa Hạ quân trước kia, thường xuyên có cuộc họp động viên để chấn chỉnh quân kỷ hoặc nâng cao quân tâm, sau khi thu hút được thành viên mới, cuộc họp thế này cũng càng thường xuyên hơn. Cho dù là thành viên Hoa Hạ quân mới gia nhập, đối với việc tụ họp lúc này cũng đã trở nên quen thuộc. Hội trường tổ chức theo trung đoàn, cuộc họp động viên của ngày hôm nay, xem ra cũng không khác mấy so với những ngày trước.
Một hội trường ở phía đông, tham mưu Lý Niệm theo Sử Quảng Ân tiến vào, sau khi hàn huyên một chút thì bắt đầu "giảng bài".
- ... Thời kỳ ở Tiểu Thương Hà, mãi cho đến tây nam hiện giờ, trong Hoa Hạ quân có một nhóm xưng hô, gọi là "đồng chí". Cái gì gọi là "đồng chí"? Giữa bằng hữu cùng chung chí hướng với nhau, gọi nhau là đồng chí. Cách xưng hô này không ép buộc mọi người gọi, nhưng là một cách xưng hô cực kỳ chính thức và trịnh trọng.
- ... Chí hướng của Hoa Hạ quân là gì? Ông cha chúng ta từ ngàn vạn năm trước sinh ra ở đây lớn lên ở đây, tổ tiên chúng ta từng làm rất nhiều chuyện đáng để ca tụng, có người nói, Trung Quốc có phục sức rất đẹp, gọi là Hoa, có lễ nghi to lớn, nên gọi là Hạ, chúng ta sáng tạo ra thứ tốt, có lễ nghi và tinh thần tốt đẹp, cho nên gọi là Hoa Hạ. Hoa Hạ quân, là xây dựng trên những thứ tốt đẹp này, những người tốt, tinh thần tốt kia, giống như các ngươi trước mặt đây, giống như những huynh đệ Hoa Hạ quân khác, đối mặt với Nữ Chân khí thế hung hăng, chúng ta tuyệt không khuất phục, chúng ta đã đánh bại bọn họ ở Tiểu Thương Hà! Chúng ta đã đánh bại bọn họ ở Lâm Châu! Ở Từ Châu, huynh đệ của chúng ta vẫn đang đánh! Đối mặt với sự chà đạp của kẻ địch, chúng ta sẽ không dừng việc kháng cự, tinh thần như vậy, có thể gọi là một phần của Hoa Hạ.
- ... Trên đời này còn có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp khác, cho dù ở Vũ triều, văn thần thật sự tậm tâm vì nước, võ tướng chiến tử ở sa trường, cũng đều được coi như một phần của Hoa Hạ. Thường ngày, ngươi làm việc cho bách tính, ngươi quan tâm người già kẻ yếu, đây cũng đều là Hoa Hạ. Nhưng cũng có những thứ dơ bẩn, đã từng khi Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, Tần thừa tướng tận tâm tận lực cho quốc gia, Tần Thiệu Hòa tử thủ Thái Nguyên, cuối cùng sự hy sinh của vô số người vãn hồi một tia sinh cơ cho Vũ triều...
- ... Nhưng vì triều đường tranh đấu, lục đục nội bộ, triều đình không cứu viện cho Thái Nguyên, đến nỗi Thái Nguyên sau một năm khổ sở chống đỡ bị đánh vỡ, bách tính khắp thành bị tàn sát, thái thú Tần Thiệu Hòa, cơ thể bị Nữ Chân băm nát, đầu treo trên cổng thành. Kinh thành, Tần Thừa Tướng bị hạ ngục, sung quân ba ngàn dặm cuối cùng bị giết chết trên đường. Ninh tiên sinh giết chết Chu Triết trên Kim điện!
- ... Những năm gần đây, Tiểu Thương Hà cũng tốt, tây nam cũng được, rất nhiều người nói tới, cảm thấy cho dù muốn tạo phản, cũng không cần thiết phải giết chết Chu Triết, nếu không Hoa Hạ quân có thể có nhiều đường lui hơn, đường đi có thể rộng rãi hơn. Nghe qua có lý, nhưng sự thực chứng minh, những người cảm thấy bản thân có đường lui kia không làm nên được chuyện lớn! Những năm gần đây, con đường của Vũ triều càng ngày càng hẹp, mà Hoa Hạ quân chúng ta, giết ra từ trong tuyệt cảnh của Tiểu Thương Hà, chúng ta càng ngày càng mạnh! Chính là chúng ta, đã đánh bại Thuật Liệt Tốc! Tại tây nam, chúng ta đã đánh hạ toàn bộ bình nguyên Thành Đô! Tại sao ——
Lý Niệm vung tay hắn lên.
- Bởi vì chúng ta đã làm đúng! Chúng ta làm chuyện xuất sắc! Chúng ta thẳng tiến không lùi! Chúng ta liều mạng với người trước, sau đó đàm phán với người. Mà những người đàm phán trước, sau khi không thành công mới vọng tưởng liều mạng kia, bọn họ sẽ bị thiên hạ này đào thải! Thử nghĩ một chút, khi Ninh tiên sinh nhìn thấy nhiều chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy, nhìn thấy nhiều bất công như vậy, ngài nuốt xuống, nhẫn nhịn, Chu Triết tiếp tục làm hoàng đế của hắn, vẫn luôn sống tốt đẹp, Ninh tiên sinh làm sao để người ta biết, vì những công thần chết oan kia, ngài bằng lòng mạo hiểm hết thảy! Sẽ không có ai tin ngài! Nhưng ngài đã giết Chu Triết, con đường này rất khó đi, nhưng nếu không mạo hiểm mạng sống, thiên hạ sẽ không có con đường nào có thể đi ——
- ... Lần này chúng ta xuôi nam, mọi người ít nhiều đều hiểu, chúng ta phải làm gì. Ngay tại phía nam, Hoàn Nhan Xương mang theo hơn hai mươi vạn kẻ hèn nhát đang tiến công Đại Danh Phủ, bọn chúng đã tiến công nửa năm rồi! Có một nhóm anh hùng, bọn họ biết rõ phụ cận Đại Danh Phủ không có viện quân, sau khi tiến vào, thì sẽ khó toàn thân trở ra được nữa, nhưng bọn họ vẫn cứ dốc hết vốn liếng của mình vào, kiên trì ở đó nửa năm, Hoàn Nhan Tông Bật mang theo ba mươi vạn đại quân, từng thử công đánh bọn họ, nhưng không thành công... bọn họ là những người phi thường.
Ánh lửa gào thét phản chiếu ra bóng người.
- ... Nhưng mà muốn cứu bọn họ, rất không dễ dàng, rất nhiều người nói, chúng ta có thể buộc bản thân vào Đại Danh Phủ, ta nói với các ngươi, Hoàn Nhan Xương cũng đang đợi chúng ta qua đó, muốn một phát nuốt hết chúng ta ở Đại Danh Phủ, để rửa mối nhục Thuật Liệt Tốc thảm bại! Chư vị, là đi con đường ổn thỏa, nhìn một nhóm người của Đại Danh Phủ kia chết, hay mà mạo hiểm rằng chúng ta có thể vào nơi nguy hiểm, thử cứu bọn họ ra...
- ... Trong nhóm người kia, rất nhiều người đã mất đi người nhà trong quá trình người Nữ Chân nam hạ, rất nhiều người vì phản kháng mà không còn huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu người thân, bọn họ đã chẳng còn gì nữa, cho nên bọn họ không chùn bước. Vị Vương Sơn Nguyệt Vương tướng quân kia, nam nhân cả nhà hắn đều đã chết sạch trong cuộc phản kháng của quá khứ, hắn là độc đinh duy nhất của Vương gia, nhưng hắn đã ở lại Đại Danh Phủ. Năm ngoái, trong quá trình đoạt Đại Danh Phủ, vị Vương tướng quân này nói, không cần Hoa Hạ quân tới cứu viện nữa...
- Ngay hai ngày trước, tường thành của Đại Danh Phủ đã bị công phá, trong thành giờ đang đánh trận chiến đường phố cuối cùng...
Gió xoay tròn, lướt qua quảng trường này, giọng nói của Lý Niệm ngưng lại, dừng tại đó, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
- Chúng ta phải đi cứu viện.
Hắn nói.
- —— Bởi vì đây là chuyện đúng đắn, đây mới là tinh thần của Hoa Hạ quân, khi những anh hùng này vì để chống cự người Nữ Chân mà bỏ ra hết tất cả mọi thứ của họ, thì nên có người đến cứu bọn họ! Dù rằng chúng ta sẽ phải trả giá rất nhiều cho chuyện này, cho dù chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm, cho dù chúng ta sẽ phải đổ máu thậm chí cả sinh mệnh! Bởi vì muốn đánh tan người Nữ Chân, chỉ dựa vào chúng ta không được, bởi vì chúng ta phải có thêm càng nhiều càng nhiều đồng chí, bởi vì khi có một ngày, chúng ta rơi vào hiểm cảnh như vậy, chúng ta cũng cần ngàn ngàn vạn vạn người Hoa Hạ đến cứu viện chúng ta ——
- Thế đạo này là một con đường rất hẹp! Mạo hiểm mạng sống mới có thể đi qua! Những kẻ tạp nham này chắn trước mặt chúng ta, chúng ta sẽ dùng đao của mình chém nát bọn chúng, dùng răng của mình xé nát bọn chúng, chư vị... chư vị đồng chí! Chúng ta phải đi Đại Danh Phủ cứu người rồi! Trận này rất khó đánh, cực kỳ khó đánh, nhưng không có ai có thể chính diện ngăn cản chúng ta, ở Lâm Châu chúng ta đã chứng minh được điểm này.
Thanh âm của hắn đã hạ xuống, nhưng cũng không phải trầm thấp, mà là ngữ điệu bình tĩnh và kiên định. Trong đám đông, những người mới gia nhập Hoa Hạ quân hận không thể hét ra tiếng, các lão binh trầm ổn bất động, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Trong ánh lửa, chỉ nghe cuối cùng Lý Niệm nói rằng.
- Chuẩn bị sẵn sàng, sau nửa canh giờ xuất phát.
Hắn phất phất tay, giao cho Sử Quảng Ân đảm nhiệm trung đoàn trưởng phát biểu, Sử Quảng Ân chớp mắt, bờ môi khẽ nhếch, vẫn đang trong trạng thái phấn chấn và khiếp sợ, trong cuộc họp cao tầng vừa nãy, vị tham mưu tên Lý Niệm này đưa ra rất nhiều yếu tố bất lợi, tổng kết cuộc họp cũng đều là cục diện lần này đi sẽ gặp phải, đó thật sự là thập tử nhất sinh, điều này khiến cho tinh thần Sử Quảng Ân khá u ám, không nghĩ rằng vừa ra ngoài, Lý Niệm phụ trách phối hợp với hắn nói ra mấy lời như vậy, trong lòng hắn nhiệt huyết cuồn cuộn, hận không thể lập tức giết tới trước mặt người Nữ Chân, cho bọn chúng một trận.
Lý tham mưu thật sự lợi hại... trong khi ra sức vỗ tay, trong lòng Sử Quảng Ân nghĩ, sau khi đánh xong trận này, phải đi theo Lý tham mưu học hành đàng hoàng bản lĩnh nói chuyện như vậy.
Nhưng cơ hội như thế, thủy chung đã không đến.
Hai mươi tám tháng ba, một canh giờ sau khi cứu viện Đại Danh Phủ, tham mưu Lý Niệm đã hy sinh trong trận đại chiến khốc liệt, sau này Sử Quảng Ân chinh chiến nhiều năm trong Hoa Hạ quân, từ đầu đến cuối đều luôn nhớ đến cuộc họp động viên mà hắn đã tham dự trong thời kỳ đầu tham gia Hoa Hạ quân, nhớ sự lạc quan và kiên định vẫn duy trì sau khi có nhận thức sâu sắc về tình hình hiện tại, cho đến trận cứu viện lớn vô cùng thảm liệt đến theo sau đó...