- Nhanh nhanh nhanh...
- Cẩn thận...
- Đừng chặn đường người bị thương...
- Tránh ra! Tránh ra ——
Âm thanh hỗn loạn tụ tập lại với nhau, binh lính từ cửa thành tràn vào chặn đường, đủ loại mùi vị tràn ngập không khí, mùi khói thuốc súng, mùi cháy khét, mùi máu tanh... trong tiếng hò hét của người, tiếng rên rỉ của thương binh và tiếng hí của những con ngựa bị thương đã vẽ ra một bức họa có tên gọi là chiến tranh.
Một đội cận vệ mặc áo giáp màu vàng sáng từ trên tường thành đi xuống, tham gia vào công việc chuyển hướng con đường và dòng người, một bên đường, Lâu Thư Uyển đang bước nhanh quanh tường thành, từ đầu thành nhìn ra ngoài, tàn binh từ con đường trong núi kéo dài liên miên trở về.
- Gọi đội xe vận lương quay đầu, đi ra từ cửa Tây Nam, bên này tạm thời không thể đi được nữa.
- Đi về phía tây nam cần phải đi đường vòng tận một đoạn...
Quan viên đi cùng nói.
- Vậy thì vòng một đoạn.
- Vâng.
Quan viên nhận mệnh lệnh rời khỏi, đi xuống tường thành, tập hợp vào trong mảnh người hỗn loạn kia. Lâu Thư Uyển cũng đi xuống phía dưới, bên cạnh có vệ sĩ thân tín, Sử Tiến cũng luôn đi theo cả đường. Trong quá trình đi xuống tường thành, Lâu Thư Uyển lại nhanh chóng phát ra hai mệnh lệnh, một là kiểm soát tàn binh đóng trong thành nghỉ ngơi chỉnh đốn tại một nơi cố định, không được phép mở rộng ra cả thành, hai là hy vọng bản bộ Vu Ngọc Lân bên ngoài có thể cắt đứt truy binh bám theo phía sau tàn binh.
Sau khi đất Tấn phân chia, rất nhiều thế lực đại tộc do Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu đã nương tựa Nữ Chân, sau khi quy thuận Nữ Chân, chuyện đầu tiên mà lão ta làm chính là tận hết binh sĩ dưới trướng, giết tới các thế lực không chịu quy hàng như Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển, thế lực Tấn Vương vốn dĩ có thể hưng binh trăm vạn có thừa, điều đầu tiên cần đối mặt lại chính là tình trạng nội chiến, mà sau lưng Hán binh ở tuyến đầu tiên, Tông Hàn, Hi Doãn cử binh một đường đẩy tới, ép tới Uy Thắng như dời núi lấp biển.
Năm phòng tuyến mạn bắc Uy Thắng xây nên dựa vào địa lợi, giờ đây đã bị phá bốn cái, Vu Ngọc Lân đang chinh chiến bên ngoài, Lâu Thư Uyển vừa ổn định nhân tâm nội chính của Uy Thắng, vừa di dời quân dân vật tư, mà tin tức mỗi ngày truyền đến, đều là tin chiến bại và tin dữ người đang chết đi, thi thể chuyển ra từ doanh trại binh sĩ trọng thương chồng chất như núi, mùi máu tanh cho dù là ở trong Thiên Cực cung nguy nga cũng có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.
- ... Phía tây Tử Hà có một đoạn, năm ngoái sập cầu, thời điểm lũ xuân, ngựa xe không dễ qua lại. Để Lý Hộ Nhất dẫn đội cầu phao qua đó, gặp nước bắc cầu, trong thời gian ba ngày đội lương thực nhất định phải đưa tới, bắt buộc phải trở về đưa chuyến thứ hai... ngoài ra, thông báo cho Hà Dịch...
Đội ngũ đi ngang qua ven đường, bên cạnh là một nhóm tàn binh đang tiến lên, nữ nhân áo đen nói đến đây thì bỗng nhiên sửng sốt, sau đó ba chân bốn cẳng, điều này khiến cho đội ngũ tàn binh thoáng dừng một chút, có người biết được thân phận của nàng, trong nhất thời có chút sợ hãi. Nữ nhân đi đến trước một chiếc cáng, nhận dạng gương mặt đầy máu tươi trên chiếc cáng ấy.
Nam nhân trên cáng cứu thương đang nhắm mắt, hơi thở yếu ớt, cũng không biết là ngất đi rồi hay vì quá mức suy yếu, môi hắn hơi hé, vì đau đớn mà run rẩy, lúc Lâu Thư Uyển lật vải trắng nhuốm máu trên người hắn ra, nhìn thấy tình trạng bên dưới hai đầu gối hắn, ánh mắt khẽ run, sau đó phủ vải trắng lại.
- ... Gãy mất hai chân, nói không chừng còn có thể sống, Lâu đại nhân...
Sử Tiến từ một bên áp sát tới, thấp giọng ra hiệu với nàng sự rối loạn của đội ngũ phía sau do tốc độ chậm lại dẫn tới, Lâu Thư Uyển gật đầu, lùi về đằng sau, dòng người cuồn cuộn tiến về phía trước, chỉ chốc lát, đẩy nam nhân trên cáng đi về phía xa mà tầm mắt không nhìn thấy được. Bên cạnh có thân tín hỏi:
- Đại nhân, có cần đi hỏi người này được đưa tới đâu không?
Lâu Thư Uyển giật mình, vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Không... bỏ đi... chỉ là quen biết...
Quen biết, nhưng không thân thiết, có lẽ cũng không quan trọng.
Nam nhân trung niên trên cáng cứu thương tên là Tằng Dư Hoài, là một học giả hủ lậu từng thổ lộ với nàng trong sân đầy ắp đèn hoa đăng trước lúc khai chiến năm ngoái, khi khai chiến với người Nữ Chân, hắn đã lên chiến trường. Lâu Thư Uyển chưa từng chú ý đến hắn, nghĩ đến người như hắn sẽ đảm nhận chức quan lại văn thư trong một nhánh quân đội nào đó, có đôi khi ngẫm nghĩ, có lẽ tên học giả cổ hủ này sẽ bỗng nhiên chết đi ở một nơi nào đó, nàng cũng sẽ không biết, đây chính là chiến tranh.
Nàng chưa từng nghĩ tới Tằng Dư Hoài này sẽ sống sót trong chiến loạn như vậy đến tận hôm nay, cũng chưa từng nghĩ tới, giữa nàng và hắn, sẽ còn một màn gặp gỡ thoáng qua như thế. Trên cáng, hai chân Tằng Dư Hoài bị đứt từ ngang gối, tiếp đó bị dòng người cuồn cuộn tiến về phía trước nhấn chìm xuống.
Hệt như vô số người bị triều cường chiến tranh này nuốt chửng vậy...
Nàng nắm chặt hai nắm tay, qua một lúc, mới hít sâu một hơi, khó khăn nuốt xuống cảm giác ngạt thở bao phủ toàn thân, cất bước đi tới phía trước.
- ... Thông báo... thông báo cho Hà Dịch, bên phía Văn Thù Các, ta không có thời gian qua đó nữa, tàng thư bên trong, đêm nay nhất định phải chất hết lên xe cho ta, khí ngoạn (đồ dùng để ngắm nghía, thưởng thức) có thể chuyển tới Thiên Cực cung chậm mấy ngày. Tàng thư tối nay chưa ra ngoài, ta sẽ xử lý hắn theo quân pháp...
Một đường này đi về phía trước, theo sau là xe ngựa, khi trở về đến Thiên Cực cung, từng đội xe ngựa đang đi qua cửa hông để vào trong cung thành, trên những chiếc xe ngựa này, một phần được chất đầy những khí ngoạn quý hiếm được thu thập trong những năm qua ở đất Tấn, một phần chứa đầy dầu hỏa, cây cối, nội cung tới bẩm báo chuyện một số đại thần xin yết kiến, khi nghe đến tên, Lâu Thư Uyển không thèm để ý tới nữa.
Nàng và đám người Sử Tiến đi lên tường thành của Thiên Cực cung, trong ánh trời chiều đang hạ xuống, sự hỗn loạn trong ngoài thành trì đập vào mắt. Dầu hỏa và khí ngoạn đi vào trong cung, Tằng Dư Hoài bị gãy chân lúc này đã không biết đi đến nơi nào, rất nhiều người trong thành muốn chạy ra ngoài, nhưng cũng có người vẫn cày xới, trồng trọt trên mảnh đất vừa khai khẩn ngoài thành, mong chờ trận nghiệp hỏa không rõ này sẽ chừa chút đường sống cho một số người.
Dưới tường thành, có người làm ầm ĩ đi tới. Là những lão quan viên trước đó tới cầu kiến, bọn họ đức cao vọng trọng, một đường đi lên tường thành, đến trước mặt Lâu Thư Uyển, bắt dầu trình bày tầm quan trọng và sự quý giá của những khí ngoạn trân quý kia với Lâu Thư Uyển.
- ... Ta chuyển chúng vào trong cung, chỉ là để bảo vệ chúng thật tốt. Những khí vật này, chẳng qua là thứ trước kia Hổ Vương sưu tầm, trân bảo trong nhà chư vị, ta không hề mảy may tơ hào. Chư vị đại nhân không cần phải lo lắng...
Lâu Thư Uyển dùng ngôn từ theo công thức trả lời đám đông, nhưng đám người vẫn chưa chịu thôi, có người vạch trần tại chỗ lời nói dối của Lâu Thư Uyển, lại có người tận tình khuyên giải mà trình bày sự quý giá của những khí ngoạn này, khuyên Lâu Thư Uyển lấy ra một phần vận lực, chuyển chúng đi mới phải. Lâu Thư Uyển chỉ yên tĩnh nhìn bọn họ.
- Chư vị lão đại nhân đều đức cao vọng trọng, học thức uyên bác, có biết câu chuyện của Việt Vương Câu Tiễn và Ngô Vương Hạp Lư không?
Thân thể nàng mỏi mệt, vịn vào tường thành, hơi dừng một chút, nhưng ánh mắt lành lạnh.
- Một chương trong "Sử Ký. Việt Vương Câu Tiễn" của Thái Sử Công có ghi lại: Năm thứ nhất (490 trước công nguyên), Ngô Vương Hạp Lư nghe tin Doãn Thường chết, bèn hưng sư phạt Việt. Việt Vương Câu Tiễn sai tử sĩ khiêu chiến, dàn thành ba hàng, tiến đến trận tuyến quân Ngô, thét lên rồi tự đâm vào cổ. Quân Ngô đang mải nhìn thì quân Việt thừa cơ đánh úp, quân Ngô bị thua ở thành Huề Lý. Ý nghĩa thế nào không cần ta phải nói rồi nhỉ?
Nàng nói tới câu chuyện này, vẻ mặt đám đông có hơi chần chừ. Đối với ý tứ câu chuyện, người ở đó tự nhiên đều hiểu, đây là trận chiến đầu tiên sau khi Việt Vương Câu Tiễn kế vị, Ngô Vương Hạp Lư nghe nói Việt Vương Doãn Thường tạ thế, hưng binh thảo phạt Câu Tiễn, Câu Tiễn chọn ra một đội tử sĩ, trước khi khai chiến, tử sĩ dàn hàng, toàn bộ rút kiếm cắt cổ trước mặt lính Ngô, lính Ngô thấy người Việt không cần mạng như vậy, sĩ khí vì thế bị đoạt mất, cuối cùng đại bại, Ngô Vương Hạp Lư cũng bị trọng thương bỏ mình trong trận chiến này.
Hoàng hôn hạ xuống đỏ rực, ráng chiều to lớn dường như muốn đốt cháy toàn bộ chân trời, thân hình nữ nhân mặc trang phục đen một tay bám vào tường gầy gò nhưng kiên định, gió chiều thổi bay tay áo và tà váy của nàng, nhưng lúc này nhìn lại, thân hình trong làn váy áo lại như sắt thép, đội trời đạp đất, không thể lay động.
Nàng nhìn đám đại thần, đám đông đều trầm mặc một hồi.
- Nếu Tông Hàn đến, một mảnh ngói ta cũng sẽ không để lại cho hắn... ai đó trong các người có thể nói cho hắn biết.
Đám người nhìn nhau một cái, ai nấy đều hoảng sợ. Sau đó nhao nhao bắt đầu tỏ thái độ quyết tâm kháng Kim của mình.
Dưới tường thành, khí ngoạn và vật dẫn lửa đi vào trong cung, thứ vận chuyển ra bên ngoài cung, ngoài thành, chỉ có vũ khí và lương thực.
Cuộc thương lượng trên đầu thành này, tự nhiên là tan rã không vui vẻ, đám đông rời khỏi cung, sau khi nghe thấy thái độ của Lâu Thư Uyển, kẻ cảm thấy không thích thực ra cũng chỉ là số ít. Trong cung thành, Lâu Thư Uyển trở về phòng, hỏi nội quan về tung tích của Triển Ngũ, sau khi biết được đối phương lúc này không ở trong thành, nàng cũng không hỏi cặn kẽ thêm:
- Quân Hắc Kỳ do Chúc Bưu tướng quân dẫn dắt đi đến đâu rồi?
- Tin tức vừa tới, trong đêm qua đã đến Đại Danh Phủ.
- ...
Lâu Thư Uyển trầm mặc hồi lâu, yên lặng mãi cho đến khi trong phòng gần như sắp vang ra tiếng ong ong nhỏ vụn, mới gật đầu:
- ... Ồ.
Ráng chiều từ phía chân trời quét ngang qua, hết thảy cuối cùng rồi sẽ bị con sóng điên cuồng này nuốt chửng.
Tháng năm năm đó, khi quân đội do Tông Hàn suất lĩnh gõ mở cửa thành của Uy Thắng, cả tòa thành trì đã thiêu đốt ba ngày trong lửa lớn rừng rực, một mồi lửa cháy rụi toàn bộ. Giống như Lâu Thư Uyển đã nói, một mảnh ngói cũng sẽ không để lại cho người Nữ Chân...
Vào tháng tư ở tây nam, tiết trời cuối xuân bắt đầu trong lành, trên bình nguyên Thành Đô, cày bừa vụ xuân sớm đã kết thúc.
Trác Vĩnh Thanh đảm nhận chức vụ quan liên lạc giữa quân đoàn Năm và Bộ Tổng Tham Mưu, tạm thời ở Trần thôn.
Giữa tháng hai hắn và Hà Tú bị thọt của Gia Định ước định chuyện hôn nhân, tuy nói là đính hôn, nhưng toàn bộ quá trình, chính hắn cũng có chút mơ hồ, bên phía nhà trai, là do các huynh trưởng như Hầu Ngũ, Cừ Khánh ra mặt toàn quyền lo liệu, bên nhà gái, tỷ tỷ Hà Anh ban đầu đối với hắn cực kỳ có ý kiến lại trở thành người thúc đẩy kiên định cho mối hôn sự này —— đây có lẽ là cân nhắc đến nguyên do muội muội vừa hướng nội vừa thọt chân, không thể tìm được trượng phu tốt hơn.
Mặc dù phần lớn công việc do người khác lo liệu, nhưng đối với cái gật đầu của chuyện hôn sự này, bản thân Trác Vĩnh Thanh tự nhiên cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Nghi thức đính hôn do Ninh tiên sinh đích thân ra mặt chủ trì, coi như là một chuyện vô cùng vẻ vang.
Có điều, sau khi đính hôn, Trác Vĩnh Thanh bèn bị tỷ tỷ Hà Anh coi như sức lao động để sử dụng, hô hào hắn giúp đỡ cày bừa vụ xuân, trồng trọt, không còn khách sáo. Cho dù như vậy, vị làm tỷ tỷ này cũng không lười biếng, lúc Trác Vĩnh Thanh xuống đồng cấy mạ, nàng cũng xuống đồng cấy mạ, tốc độ canh tác thậm chí không hề chậm hơn thanh niên trai tráng tuổi trẻ khỏe mạnh như Trác Vĩnh Thanh, chuyện thế này càng khiến Trác Vĩnh Thanh nhìn bằng con mắt khác xưa. Mà lúc hai người lao động, muội muội Hà Tú thường sẽ ngồi trên ruộng quan sát, mang thức ăn, nước uống đến cho hai người. Lao động như thế này tuy rằng bận rộn, nhưng nhiều lúc, lại cũng có thể khiến Trác Vĩnh Thanh cảm thấy trong lòng yên bình.
Bầu không khí trong nội bộ Trần thôn, lại không hề nhẹ nhõm.
Sự mở rộng của hệ thống quản lý Hoa Hạ quân, là để chuẩn bị cho sự điều quân xuất chinh của quân đoàn Năm, tại mạn bắc Hoàng Hà, hoặc phụ cận Từ Châu cách xa mấy ngàn dặm, đại chiến đã nổi lên liên tiếp. Đám người của Bộ Tham Mưu tuy không thể lên phía bắc, nhưng mỗi ngày, tin tức của thiên hạ luôn tới, luôn có thể kích thích trái tim căm thù giặc của mọi người.
Cái chết của Tấn Vương khiến lòng người sợ hãi, ý chí kiên quyết mà bản bộ Chúc Bưu, bản bộ Vương Cự Vân, bản bộ Vu Ngọc Lân biểu hiện ra trong sự chiến đấu anh dũng lại khiến người ta phấn chấn, tin tức Thuật Liệt Tốc chiến bại truyền tới, toàn bộ Bộ Tham Mưu đều náo nhiệt như đang ăn tết, nhưng sau đó, mọi người cũng lo lắng cục diện nguy cấp tiếp theo.
Giữa tháng ba, trong Bộ Tham Mưu có không ít người trong âm thầm đưa ra ý kiến với Ninh Nghị hoặc một số tham mưu cao cấp, chỉ ra rằng thế cục Đại Danh Phủ không thể phá giải, hy vọng Chúc Bưu ở tiền tuyến có thể làm chút gì đó cứu vãn, đối mặt với tử cục không nên cứng rắn, Trác Vĩnh Thanh thỉnh thoảng cũng tham dự vào cuộc thảo luận như thế, có thể nhìn ra được sự chua xót và do dự trong mắt tất cả mọi người.
Ninh tiên sinh chưa từng bày tỏ cách nhìn đối với những ý kiến này, Ninh tiên sinh của thường ngày nếu có cách nhìn, sẽ tiến hành giảng giải, đưa ra quyết định đối với đám người của Bộ Tham Mưu, nhưng duy nhất có chuyện này, ánh mắt hắn nghiêm túc, nhưng chưa từng mở miệng, cuối cùng cũng chưa hề phát ra chỉ lệnh và kiến nghị cho bên ngoài mấy ngàn dặm.
Mùng ba tháng tư, quyết định của Hoa Hạ quân do Chúc Bưu ở mặt bắc suất lĩnh —— hiện giờ gọi là Thập Thất quân —— trên chiến trường được khẩn cấp đưa đến Trần thôn. Đêm ngày hai mươi sáu tháng ba, Bộ Tham Mưu của Thập Thất quân đưa ra quyết định và bố trí cứu viện cho Quang Vũ quân của Vương Sơn Nguyệt, lúc tin tức đưa đến, toàn bộ chiến dịch có thể đã hạ màn.
Đến chạng vạng tối ngày mùng tám tháng tư, Trác Vĩnh Thanh đến báo cáo sự tình cho Ninh Nghị, hai người ngồi xuống ghế đá trong viện, Tiểu Ninh Kha bảy tuổi bưng trà nước đến cho hắn, sau đó chơi đùa trong viện. Sự tình báo cáo đến phân nửa, có người đưa tới tình báo khẩn cấp, Ninh Nghị mở tình báo ra xem, ngồi yên trầm mặc.
Tiểu Ninh Kha đang sốt sắng một bên ý thức được có chút gì đó không đúng, cô bé đi tới, cẩn thận nhìn phụ thân đang cúi đầu nhìn chăm chăm vào tình báo, trong viện yên tĩnh một hồi, Ninh Kha nói:
- Cha, người khóc rồi?
Ninh Nghị giơ tay ra, ôm nữ nhi đến bên đùi, trầm mặc một lát, hắn ngẩng đầu lên:
- Nào có?
Lúc mới vừa tới thế giới này, thái độ đối đãi của Ninh Nghị đối với xung quanh luôn thân thiết ôn hòa, nhưng trên thực tế lại ổn trọng tự kiềm chế, bên trong còn có chút lạnh lùng. Đến sau khi chấp chưởng toàn bộ đại cục của Hoa Hạ quân, chí ít trong mắt của đám người Trác Vĩnh Thanh, cái người tên "Ninh tiên sinh" này đối đãi với mọi thứ đều có vẻ ổn trọng thong dong, bất luận là tinh thần hay tác phong làm người đều cứng cỏi như sắt thép, chỉ có thời khắc này, hắn nhìn thấy động tác đứng dậy của đối phương, hơi run rẩy một chút.
Trong mắt hắn, cũng không có nước mắt mà nữ nhi đã nói, chỉ là cúi đầu, chậm rãi và trịnh trọng gập đôi tình báo trong tay, sau đó gập đôi tiếp. Trác Vĩnh Thanh đã không tự chủ mà nghiêm túc kính cẩn đứng lên.