Mặt trời sắp lặn, chân trời phía tây và bên kia núi có những tia sáng cuối cùng.
Phụ cận thôn xóm nho nhỏ, dòng sông uốn khúc, lũ xuân chưa ngừng, nước sông dâng cao, trong đồng ruộng đằng xa, đường xá ngoằn ngoèo, quân mã đi trên đường, người nông dân vác cuốc qua đường, về nhà.
Ngày hè sắp đến, khí ẩm trong không khí rút đi một chút, khiến cơ thể và tâm trạng con người đều cảm thấy sảng khoái. Chạng vạng tối hiền hòa ở tây nam.
Ninh Nghị đứng tại bờ sông, nhìn tất cả ở phía xa. Sau khi chiều tà lặn xuống, xa xa có vài ngọn đèn sáng lên, không biết từ lúc nào, có người cầm đèn lồng đi tới, bóng dáng cao gầy của nữ tử, đó là Vân Trúc.
Nàng đứng lại một lúc ở một chỗ cách Ninh Nghị một trượng, sau đó mới tới gần:
- Tiểu Kha nói với ta, cha khóc rồi...
Ninh Nghị kéo tay nàng, khẽ cười cười:
- ... Không có.
- Tình hình phía trước không tốt?
- Ừm, bên phía Chúc Bưu... xảy ra chuyện.
- Chúc Bưu hắn...
Ánh mắt Vân Trúc hơi run, nàng có thể ý thức được trọng lượng của chuyện này.
Ninh Nghị lắc đầu, nhìn về phía xa trong đêm tối.
- Không biết...
Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó lại nói:
- Không biết.
- Nếu đã không biết, vậy chính là...
- Thập Thất quân... không thể rút ra, tổn thất nặng nề, gần như... toàn quân bị diệt. Ta chỉ là đang nghĩ, có một số việc, có đáng hay không...
Ngữ khí bình tĩnh của hắn, tan đi trong không khí cuối xuân đầu hè...
Đất bắc, Đại Danh Phủ đã trở thành một mảnh phế tích không người.
Sau chiến tranh, đồ sát cực kỳ tàn ác cũng đã kết thúc, xác chết, mộ tập thể bị ném lại đây bắt đầu bốc ra mùi hôi thối, quân đội lần lượt rút lui khỏi chỗ này, nhưng trong phạm vi trăm dặm tính từ xung quanh Đại Danh Phủ, lùng bắt vẫn đang không ngừng tiếp diễn.
Đến mức mười lăm tháng tư, quân đội cuối cùng rút lui áp giải từng nhóm tù binh đi tới các nơi khác nhau của bờ bắc Hoàng Hà.
Bắt đầu từ hạ tuần tháng tư, trong từng tòa thành trì lớn vốn do Lý Tế Chi từng thống trị ở các nơi như đông lộ Hà Bắc, đông lộ Kinh Đông, cư dân đã bị kinh động bởi cảnh tượng tàn sát. Bắt đầu từ năm ngoái, phỉ nhân xem thường thiên uy Đại Kim, theo Đại Danh Phủ làm phản đã bị giết, bị bắt toàn bộ, ngay cả phỉ quân Hắc Kỳ đến đây cứu viện bọn họ, tương tự đều bị Hoàn Nhan Xương tiêu diệt, mấy ngàn tù binh bị chia thành từng đội tử tù, chuyển đến các thành, chém đầu thị chúng.
Tháng tư, mưa ngày hè đã bắt đầu rơi, bị giam trong xe tù, là từng cơ thể hầu như đã không còn hình người. Tù binh không chịu đầu hàng Nữ Chân hoặc đã tàn tật không còn giá trị lúc này đều đã từng chịu nghiêm hình, có rất nhiều người đã bị trọng thương trên chiến trường, Hoàn Nhan Xương lại để y quan giữ lại một mạng cho họ, để họ đau đớn, nhưng nhất quyết không để họ chết, lấy đó làm kết cục cho việc phản kháng Đại Kim để răn đe.
Chiến tuyến của quân đông lộ lúc này đã đẩy tới Từ Châu, tiến trình tiếp quản Trung Nguyên thời điểm này sớm đã bắt đầu, vì để thúc đẩy sưu cao thuế nặng do chiến tranh mà ra, sự đàn áp và tàn sát của các quan lại đã kéo dài nửa năm, có người phản kháng, đa số đều chết dưới đồ đao, mà hiện giờ, Quang Vũ quân chống cự kịch liệt nhất và thần thoại Hắc Kỳ quân duy nhất có thể đối kháng với Nữ Chân trong truyền thuyết, cũng rốt cục đã tan vỡ trước mắt mọi người.
Lạc Châu, khi đội xe vận chuyển tù binh tiến vào thành, người dân hai bên đường có kẻ mờ mịt, có người mơ hồ, nhưng cũng có số ít người biết được tình hình, rơi nước mắt bên đường. Người rơi lệ bị binh sĩ Nữ Chân ven đường kéo ra, chém giết tại chỗ trên phố.
Thành Thâm Châu, mưa nhỏ, một trận tập kích cướp tù bất ngờ xảy ra, đám người cướp tù này ăn mặc lam lũ, có người giang hồ, cũng có thường dân bình thường, trong đó còn xen lẫn một nhóm hòa thượng. Bởi vì Hoàn Nhan Xương đã tiến hành cuộc lục soát tìm diệt quy mô lớn sau khi tiếp nhận địa bàn Lý Tế Chi, đao thương trong tay những người này đều không được tính là chỉnh tề, một đại hán gương mặt gầy gò tay cầm thân tre dài vót nhọn, trong lúc anh dũng chém giết đã đâm chết hai tên binh sĩ, sau đó hắn bị mấy thanh đao chém lăn ra đất, trong chém giết xung quanh, đại hán toàn thân đầy máu, bị rạch đứt bụng này ôm lấy xe tù đứng lên, hô to trong chém giết.
- Ta cũng là Hoa Hạ quân! Ta cũng là Hoa Hạ quân! Ta... không nên rời khỏi tây nam. Ta... cùng chết với các người...
Câu nói sau cùng kia của hắn, đại khái là nói với những tù binh trong xe tù, ở chỗ gần nhất trước mắt hắn, một binh sĩ vốn là Hoa Hạ quân lúc này hai tay đều bị chặt đứt, lưỡi cũng bị nghiền nát, ú ớ hét lên vài tiếng, cố gắng vươn cánh tay đã bị cụt một nửa của hắn ra.
Binh lính xông tới đã giơ lên đao thép từ sau lưng hán tử này...
Hà Gian phủ, lúc bắt đầu chém đầu, đã là mưa rào tầm tã, bên ngoài pháp trường, mọi người đen nghịt đứng đấy, nhìn từng thanh đao thép hạ xuống, có người thút thít trầm mặc trong mưa. Trong cơn mưa lớn thế này, bọn họ chí ít không cần lo lắng bị người ta nhìn thấy nước mắt...
Hai mươi tám tháng ba năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, bên ngoài Đại Danh Phủ, cứu viện của Hoa Hạ quân đối với Quang Vũ quân chính thức triển khai, dưới tình huống Hoàn Nhan Xương đã có phòng bị, Hoa Hạ quân vẫn chia binh hai đường triển khai tập kích đối với chiến trường, trong vòng nửa canh giờ sau khi ý thức được sự hỗn loạn, đột phá vòng vây của Quang Vũ quân cũng chính thức bắt đầu.
Tập kích của quân đau thương kiểu đập nồi dìm thuyền ngay lúc đầu tiên đã mang tới áp lực to lớn cho hai mươi vạn ngụy quân vây trong chiến trường, giữa các phố hẻm trong thành Đại Danh Phủ, sự chém giết liều mạng của hơn vạn Quang Vũ quân một bận khiến cho đội ngũ ngụy quân lui lại không kịp, chết chóc do giẫm đạp lên nhau thậm chí còn gấp mấy lần giao tranh ở tiền tuyến. Mà sau khi chiến tranh bắt đầu không lâu, Chúc Bưu suất lĩnh bốn ngàn quân đội thêm cả ba ngàn người lưu lại vòng ngoài, triển khai cuộc tập kích kịch liệt nhất đối với Hoàn Nhan Xương.
Hoàn Nhan Xương bình tĩnh ứng phó, hắn dùng hơn vạn tinh binh dưới trướng ứng phó với sự tập kích của đám người Chúc Bưu, dùng hơn vạn quân đội cũng như mấy ngàn kỵ binh ngăn cản tất cả kẻ địch muốn rời khỏi phạm vi Đại Danh Phủ. Chúc Bưu trong cuộc tiến công mấy lần bày ra động tác giả phá vòng vây, sau đó phản công, nhưng Hoàn Nhan Xương từ đầu đến cuối chưa từng mắc lừa.
Hai mươi vạn ngụy quân, cho dù ở tiền tuyến tan tác như nước thủy triều, quân sinh lực cuồn cuộn không ngừng vẫn hệt như một vũng bùn to lớn, kéo giữ đám người khó mà thoát đi. Mà mấy ngàn kỵ binh vốn do Hoàn Nhan Xương dẫn dắt càng nắm giữ quyền chủ động lớn nhất trên chiến trường, mỗi một lần đột kích ở vòng ngoài của họ, đều có thể gây ra thương vong to lớn cho binh sĩ phá vòng vây.
Trong thời gian này, tiểu đội xách động do Yến Thanh cầm đầu vẫn sôi nổi trên chiến trường, bọn họ du thuyết mấy nhánh đội ngũ ngụy quân, để bọn họ âm thầm hơi nới lỏng, hoặc cầu tình, hoặc uy hiếp, sau đó cũng được một bộ phận quân đội ngụy quân mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn không ngừng gieo rắc tin tức Hoàn Nhan Xương đã chết dẫn đến không ít hỗn loạn trên chiến trường.
Nhưng tất cả những thứ này, vẫn cứ không thể bù đắp sự chênh lệch lực lượng quá mức xa vời trên cán cân chiến tranh tàn khốc.
Đêm ngày hai mươi tám, đến rạng sáng ngày hai mươi chín, trong cuộc chiến anh dũng của Hoa Hạ quân và Quang Vũ quân, toàn bộ chiến trường to lớn bị lôi kéo mãnh liệt. Đội ngũ Chúc Bưu tiến đến phía đông và bản đội Vương Sơn Nguyệt đột phá vòng vây về phía nam thu hút hỏa lực kịch liệt nhất, đoàn cán bộ dự trữ đêm đó đã lên chiến trường, cổ vũ sĩ khí, chém giết hầu như không còn. Đến ngày hai mươi chín ánh mặt trời dâng lên, toàn bộ chiến trường đã bị xé nát và trải dài hơn mười dặm, dưới tình huống trả một cái giá to lớn, đám người đột kích đã bước chân vào vùng núi, cánh rừng xung quanh.
Lúc này đã có một lượng lớn binh sĩ bị bắt vì trọng thương, hoặc vỡ mật. Cả trận chiến tranh như cũ không vì vậy mà ngừng nghỉ, Hoàn Nhan Xương tọa trấn trung khu tổ chức truy kích và lùng bắt quy mô lớn, đồng thời tiếp tục hạ lệnh, điều binh, tổ chức mạng lưới bao vây to lớn xung quanh các thành mà Nữ Chân khống chế.
Ba mươi tháng ba, mùng một tháng tư... đều có các cuộc chiến đấu lớn nhỏ bùng phát trong rừng rậm, đầm nước, sông núi phụ cận Đại Danh Phủ, cả mạng lưới bao vây và hành động lùng bắt kéo dài mãi cho đến trung tuần tháng tư, phía Hoàn Nhan Xương mới tuyên cáo kết thúc của trận đại chiến này.
Trong thời gian ngắn không có bao nhiêu người có thể biết, trong trận đột kích và đột phá vòng vây cực kỳ thảm liệt này, có bao nhiêu quân nhân Hoa Hạ quân và Quang Vũ quân đã hy sinh trong đó, người bị bắt bao gồm người bị thương đã vượt qua con số bốn ngàn, đa phần bọn họ trong vòng hai tháng sau khi đã chịu đủ dày vò, bị Hoàn Nhan Xương chuyển đến các thành trì, đồ sát gần hết.
Cũng có một phần tình báo có thể xác định, vào rạng sáng ngày hai mươi chín, trong quá trình đột kích và chuyển tiến, một đội binh sĩ Hoa Hạ quân hãm sâu trong sự bao vây trùng điệp, một tướng lĩnh dùng song tiên (hai cây roi) suất đội không ngừng trùng sát, roi thép của hắn mỗi lần vung lên, đều phải đập nát đầu một kẻ địch, tướng lĩnh này không ngừng xông tới, toàn thân nhuốm máu hệt như chiến thần, khiến người ta thấy mà sợ hãi. Nhưng trong sự chém giết không ngừng, binh sĩ bên cạnh hắn cũng ngày càng ít, cuối cùng trong bao vây vô cùng vô tận, tướng lĩnh này đã hao hết một tia sức lực cuối cùng, chảy hết một giọt máu cuối cùng.
Đây là một anh hùng chinh chiến cả đời, tuy có một bận quy về Lương Sơn nhưng rốt cục vẫn trở về con đường đúng đắn,"Song Tiên" Hô Diên Chước.
Thời điểm gần sáng ngày hai mươi chín,"Kim Thương Thủ" Từ Ninh trong quá trình ngăn cản kỵ binh Nữ Chân, yểm hộ đơn vị bạn rút lui đã hy sinh ở rìa cánh rừng phụ cận Đại Danh Phủ.
Trung đoàn trưởng Nhiếp Sơn của Hoa Hạ quân, lúc trời gần sáng suất lĩnh đội cảm tử mấy trăm người phản công bản trận Hoàn Nhan Xương, mấy trăm người này không ngừng đột nhập như đao thép, khiến cho tướng lĩnh Nữ Chân phòng thủ vì đó sợ hãi, cũng thu hút sự chú ý của nhiều đội quân trên cả chiến trường. Mấy trăm người này cuối cùng toàn quân bị diệt, không ai đầu hàng. Trung đoàn trưởng Nhiếp Sơn trước khi chết, toàn thân trên dưới không chỗ nào lành lặn, cả người đẫm máu, đi hết con đường khổ hành cả đời của hắn, cũng tranh thủ được một tia sinh cơ mịt mù cho quân bạn phía sau.
Hơn năm phần mười những người đột phá vòng vây đã bị bỏ lại trên chiến trường trong đêm đầu tiên, con số này vẫn không ngừng tăng lên sau đó, còn về việc Hoàn Nhan Xương tuyên bố bước đầu kết thúc toàn bộ chiến cuộc vào trung tuần tháng tư, tất cả biên chế của Hoa Hạ quân, Quang Vũ quân hầu như đều đã bị đánh tan, cho dù có một bộ phận người may mắn sống sót trong tấm lưới to lớn đó, nhưng trong một thời gian nhất định, hai nhánh quân đội cũng đã bị diệt hoàn toàn...
Trong tin tức của người Nữ Chân, rất nhiều tướng lĩnh như Chúc Bưu, Quan Thắng, Vương Sơn Nguyệt... đều đã được truyền đi đã chết, đầu người treo cao...
Xe ngựa đi chậm rãi, chạy qua đêm tối.
- Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ chúng ta đã chọn sai màu cờ...
- Trước đó không phải tướng công nói, màu đen kiên định nhất.
- Nhưng xong mỗi một trận chiến, nó đều bị nhuốm thành sắc đỏ.
Xe ngựa yên tĩnh dừng lại bên đường. Cách đó không xa là cửa thôn, Ninh Nghị dắt tay Vân Trúc xuống xe, Vân Trúc nhìn xung quanh một chút, có chút mê mang.
- Rất nhiều lúc ta đều đang nghĩ, có đáng hay không đây... lời nói hùng hồn, trước kia lúc nào cũng nói rất hoành tráng, nhưng nhìn càng nhiều, càng cảm thấy có sức nặng khiến người ta không thở nổi, Chúc Bưu... Vương Sơn Nguyệt... Điền Thực... còn có càng nhiều người đã chết. Có lẽ mọi người chính là theo đuổi vòng tuần hoàn ba trăm năm, có lẽ đã cực kỳ tốt rồi, có lẽ... người đã chết chẳng qua chỉ muốn sống, bọn họ cũng đều là những người đáng sống...
Trong đêm tối, lời nói của Ninh Nghị bình tĩnh và chậm rãi, như đang lẩm bẩm thì thầm, hắn dắt Vân Trúc đi qua con đường nhỏ của thôn xóm không tên này, khi ngang qua dòng suối mờ tối, còn thuận tay bế Vân Trúc lên, đạp lên mỗi một hòn đá một cách chính xác để đi qua —— đủ để thấy hắn không phải lần đầu tiên tới chỗ này —— Đỗ Sát im lặng theo sau.
Ninh Nghị nói chuyện, Vân Trúc cũng không trả lời, nàng biết rõ Ninh Nghị lẩm bẩm cũng không cần trả lời, nàng chỉ là theo trượng phu, nắm tay bước đi chậm rãi trong thôn xóm, chỗ không xa có mấy gian nhà đất, đang sáng đèn, bọn họ từ trong bóng tối tới gần, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, đi lên tầng ngăn cách trên đỉnh của một gian nhà đất. Gian nhà đất này mái ngói đã hỏng, trên tầng ngăn cách còn có thể nhìn thấy bầu trời đêm, Ninh Nghị kéo nàng ngồi xuống bên tường đất, một bên khác của vách tường này, trong căn nhà phía dưới đèn đuốc sáng trưng, có một số người đang nói chuyện, chuyện những người này nói, là liên quan đến "Tứ dân", liên quan đến một số chuyện của ba huyện Hòa Đăng.
Ninh Nghị lẳng lặng ngồi ở nơi đó, so ngón tay với Vân Trúc, im lặng "suỵt" một tiếng, sau đó hai phu thê yên tĩnh tựa vào nhau, nhìn ra bầu trời bên ngoài chỗ thủng của mái ngói.
- Cách tân và nhập môn... quá trình hơn ngàn năm, cái gọi là tự do... thực ra cũng không có bao nhiêu người bận tâm... con người chính là thứ kỳ lạ như vậy, thứ chúng ta muốn mãi mãi chỉ là nhiều hơn, tốt hơn hiện trạng một chút xíu, con người không hiểu được lịch sử vượt quá một trăm năm... nô lệ tốt hơn một chút xíu, sẽ cảm thấy như ở trên thiên đường... người có đầu óc quá thông minh, chỉ tốt hơn một chút, hắn vẫn sẽ không thỏa mãn...
Lời của hắn từ trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra, mang theo chút than vãn. Vân Trúc lắng nghe, cũng đang lắng nghe cuộc nói chuyện và thảo luận trong căn phòng một bên khác, nhưng trên thực tế bên kia cũng không có gì kỳ lạ, ở ba huyện Hòa Đăng, cũng có không ít người tụ tập trong đêm, thảo luận một chút cách nghĩ và ý kiến mới, trong này rất nhiều người có thể còn là học sinh của Ninh Nghị.
- ... Cách tân, tự do, a, giống như rèn luyện thân thể của đại đa số người vậy, cơ thể kém thì rèn luyện một chút, cơ thể khỏe rồi thì cái gì cũng sẽ quên hết, tuần hoàn mấy ngàn năm... người được ăn cơm sẽ cảm thấy mình đã lợi hại đến cực điểm rồi, còn về chuyện đọc thêm chút sách vở, vì cái gì chứ... bao nhiêu người có thể hiểu? Quá ít...
Lời nói của Ninh Nghị vẫn đang tiếp tục, đó chẳng qua là than vãn, hơi than vãn, Vân Trúc lắng nghe, nhưng cũng biết, trượng phu của mình sẽ không mê mang vì những chuyện nói ra này. Lúc này trong gian phòng của đầu kia đã đổi một người khác cất tiếng, một khắc nào đó, Vân Trúc nghe thấy người đó nói:
- ... Chuyện của Hoa Hạ quân chúng ta đã nói rõ ràng một đạo lý, tất cả người trong thiên hạ này đều giống nhau! Những người trồng trọt kia tại sao lại kém người một bậc? Địa chủ thân hào tại sao phải được cao cao tại thượng, bọn họ bố thí một chút thứ, đã nói bọn họ là người nhân thiện. Bọn họ sao lại là nhân thiện? Bọn họ chiếm được nhiều thứ hơn so với người khác, con em bọn họ có thể đi học đọc sách, có thể thi cử làm quan, còn nông dân vĩnh viễn là nông dân! Con trai của nông dân ra đời, mở to mắt, thứ nhìn thấy chính là thế đạo kém người một bậc. Đây là trời sinh không công bằng! Ninh tiên sinh nói rõ rất nhiều thứ, nhưng ta cảm thấy, lời Ninh tiên sinh nói cũng không đủ triệt để...
- ... Bởi vì trong nhà Ninh tiên sinh vốn đã là thương nhân, mặc dù hắn ở rể nhưng trong nhà có rất nhiều tiền, theo ta được biết, Ninh tiên sinh cuộc sống no đủ, đối với chuyện ăn mặc cũng tương đối chú trọng... không phải ta ở đây nói xấu Ninh tiên sinh, ta muốn nói, có phải bởi vì như vậy, Ninh tiên sinh mới nói ra lời mỗi người đều bình đẳng một cách không rõ ràng!
- ... Nhìn những nhà nông kia, đặc biệt là những người không có cả ruộng đất, bọn họ là sống những ngày tháng cực khổ nhất, nhận được ít nhất, cái này không công bằng nhỉ... chúng ta phải nghĩ tới những điều này, Ninh tiên sinh rất nhiều lời nói không sai, nhưng có thể đúng hơn, đúng hơn là gì. Thế đạo này mỗi người đều là bình đẳng, chúng ta đến hoàng đế cũng giết rồi, chúng ta muốn có một thế đạo bình đẳng nhất, chúng ta cần phải để tất cả mọi người đều biết, bọn họ! So với những người khác, sinh ra là không có khác biệt, Hoa Hạ quân chúng ta muốn thành công, thì phải chia đều giàu nghèo! Cây bình đẳng ——
Những từ ngữ này rất nhiều đều là Ninh Nghị từng sử dụng, nhưng trước mắt nói ra, ý nghĩa càng thêm cấp tiến, bên dưới ồn ào nhộn nhạo, Vân Trúc thất thần một lát, bởi vì ở bên cạnh nàng, lời nói của Ninh Nghị cũng dừng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn qua, trượng phu dựa vào tường đất, trên mặt là nụ cười yên tĩnh mà lại thần bí, nụ cười này tựa như nhìn thấy thứ gì đó khó mà diễn tả, lại giống như có chút chua xót và thương cảm, vô cùng phức tạp.
- ... Có đôi khi ta nghĩ, đây rốt cuộc là đáng... hay không đáng đây...
Hắn cuối cùng lẩm bẩm một câu, không nói tiếp nữa. Âm thanh trong căn phòng sát vách vẫn đang truyền tới, ánh mắt Ninh Nghị và Vân Trúc nhìn qua, trong bầu trời đêm có vô vàn ánh sao xoay chuyển, ngân hà mênh mông bát ngát, lọt vào lỗ hổng nho nhỏ của mái ngói trên nóc nhà kia...
Bên ngoài nóc nhà, là mặt đất bao la, vô số sinh linh, đang va chạm vào nhau...
Năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, hai mươi bảy tháng ba.
Hoa Hạ quân tập kích Đại Danh Phủ vòng qua con đường thật dài, lúc chạng vạng tối, Chúc Bưu đứng trên đỉnh núi nhìn xem phương hướng, đội ngũ cờ xí phấp phới từ bên dưới con đường vòng qua.
Quan Thắng từ phía dưới tới:
- Nhìn cái gì đấy?
Chúc Bưu nhìn về nơi xa, ánh mắt do dự, qua một lúc lâu, mới thu hồi tư thế xem bản đồ, mở miệng nói:
- Ta đang nghĩ, có biện pháp tốt hơn không.
- Nghĩ ra rồi?
- ... Không có.
- Cái đồ óc heo nhà ngươi, ta đoán ngươi cũng nghĩ không ra. Há, có điều nói đi cũng phải nói lại, Phần Thành Thương Chúc Bưu ngươi, nhân vật trời không sợ đất không sợ, hôm nay lại trở nên lề mà lề mề rồi.
- ... Ta không muốn đâm đầu vào đồ con rùa như Hoàn Nhan Xương cho lắm.
- ...
Quan Thắng trầm mặc một lát.
- Ta cũng không muốn.
Chúc Bưu cười cười:
- Cho nên ta đang nghĩ, nếu như thằng cha họ Ninh ở nơi này, có phải có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đánh bại Hoàn Nhan Xương, cứu lấy Vương Sơn Nguyệt, suy cho cùng tên đó... ngoại trừ không biết tán gái, đầu óc thật sự rất thông minh.
- Ta chỉ biết là, họ Ninh nhất định sẽ cứu Vương Sơn Nguyệt.
- Đúng vậy...
Hai người đứng đó, nhìn về nơi xa một lúc, Quan Thắng nói:
- Nghĩ ra chưa?
- Chưa.
- Vậy thì đi thôi.
Hai đạo thân ảnh kia có người cười, có người gật đầu, sau đó, bọn họ đều chìm vào dòng nước lũ cuồn cuộn ấy...
Bên trên phế tích, vẫn còn cờ xí tàn tạ đang phấp phới, máu tươi và màu đen tan vào nhau...
Tháng năm, Uy Thắng thất thủ.
Không lâu sau đó, Từ Châu thất thủ.