Rời khỏi thôn xóm nho nhỏ, tiếng suối róc rách dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Ninh Nghị xách theo chiếc đèn lồng nhỏ, cùng Vân Trúc đi dọc theo dịch đạo lúc đến, xe ngựa đi theo đằng sau.
Quay đầu lại nhìn lại, những ngọn đèn nhỏ của thôn xóm trở nên mỏng manh, hòa vào cùng đất trời ban đêm này, không nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào. Nắm tay trượng phu, Vân Trúc vẫn có thể cảm nhận được sự ngột ngạt trong tâm trạng hắn, đây là do chiến báo từ đất bắc truyền tới, nhưng đối với những ngôn luận nghe được ở phía trên gian nhà kia, lại không hề trở thành nguyên do hắn phiền nhiễu.
Những năm gần đây đi theo trượng phu bôn ba trắc trở, đối với chuyện mà đám người Ninh Nghị, Tây Qua đang làm, Vân Trúc xem bọn họ thảo luận mấy năm, tuy không tham dự, nhưng cũng đã có thể hiểu. Lúc này đi ra thật xa, Vân Trúc mới nhẹ giọng nói đến chuyện này:
- Đó là... Chung Hạc Thành Chung phu tử, ta cũng đã từng gặp qua trong học đường, nhưng những cách nghĩ này, bình thường chưa từng nghe hắn nói...
Đèn lồng phát ra ánh sáng màu cam đi thẳng đến phía trước, đầu kia của con đường, có hai người đeo sọt đi tới, là nông hộ không biết đi tới chỗ nào, lúc đi tới phía trước, nghiêng người có chút không tự nhiên dừng lại ven dịch đạo, để Ninh Nghị và xe ngựa phía sau đi qua, Ninh Nghị giơ đèn lồng lên, ra hiệu cho bọn họ.
Hai nông hộ bèn từ nơi này đi qua, Ninh Nghị đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ đi trong ánh sao đằng xa, rồi mới nói:
- Nếu Chung Hạc Thành có ý làm quen với nàng trong học đường, ngược lại nên cẩn thận một chút, có điều khả năng không lớn. Hắn có sứ mệnh càng quan trọng hơn, sẽ không muốn để ta nhìn thấy hắn.
- Hửm?
Vân Trúc nhíu đôi mi thanh tú.
- Hắn là... tới gây rối? Ta còn tưởng rằng hắn chịu ảnh hưởng của A Qua.
Ninh Nghị cười cười:
- Nói là ảnh hưởng của A Qua cũng không sai.
- Nhưng chàng đã nói, A Qua cực đoan.
- Mở đầu của tư duy đều là cực đoan.
Ninh Nghị cười với thê tử.
- Người người bình đẳng có gì sai? Nó chính là phương hướng mà nhân loại nên đi tới trong ngàn vạn năm vô tận, nếu như có biện pháp, hôm nay thực hiện đương nhiên sẽ tốt hơn. Bọn họ có thể nhắc tới cách nghĩ này, ta rất vui.
- Lập Hằng chính là không sợ tự rước lấy họa.
Nhìn thấy thái độ thong dong của Ninh Nghị, Vân Trúc ít nhiều buông xuống được chút tâm sự, lúc này cũng mỉm cười, bước chân trở nên nhẹ nhàng, hai người đi trong gió đêm, Ninh Nghị hơi nghiêng đầu.
- Lúc bàn đến bình đẳng với người, nghi vấn lớn nhất, chính là người thông minh và ngốc nghếch có thể bình đẳng hay không, người có năng lực và không có năng lực có thể bình đẳng hay không, kẻ lười biếng và người chăm chỉ có thể bình đẳng hay không. Thực ra đương nhiên là không thể, điều này không nằm ở sự không thể của đạo lý, mà nằm ở chỗ căn bản không làm được, nhưng người có năng lực và không có năng lực rốt cuộc khác biệt ở chỗ nào? Kẻ lười và người chăm chỉ rốt cuộc tạo thành như thế nào? Vân Trúc, nàng ở trường học dạy học, hữu giáo mà vô loại*, nhưng hài tử thông minh không nhất định có thể học hành tốt, ngốc nghếch có lẽ càng chăm chỉ hơn, nếu nàng gặp phải một khúc gỗ mục không thể đẽo gọt, sẽ cảm thấy là nàng dạy không tốt hay tất cả người trong thiên hạ đều dạy không tốt?
*Trích Luận ngữ - Vệ Linh Công, Khổng Tử nói: Dạy người, ta không phân biệt thứ hạng, giàu nghèo, thiện, ác, dở hay.
- Có đôi khi là cảm thấy thiên hạ không ai có thể dạy tốt được.
Vân Trúc cười một tiếng, sau đó lại nói:
- Nhưng đương nhiên, có một số lão sư phí chút tâm tư, luôn có biện pháp dạy dỗ hài tử.
- Dưới gầm trời này, ai cũng có thể trở nên tốt đẹp, ai cũng có thể trở nên có ích, hài tử thông minh có cách dạy khác nhau, hài tử ngốc có cách dạy khác nhau, ai cũng đều có khả năng thành tài. Những bậc đại anh hùng, đại thánh nhân mà người đời kính ngưỡng, thuở ban đầu đều là những đứa trẻ ngốc nghếch thế này thế kia, Khổng Tử và người nông dân vừa đi qua kia có gì khác nhau sao? Kỳ thực không có, bọn họ đi con đường khác nhau, trở thành người khác nhau, Khổng Tử và Vân Trúc nàng có gì khác nhau sao...
- Có.
Vân Trúc vội vàng nói.
Ninh Nghị lại đã kéo tay nàng bật cười.
- Không có. Đây chính là người người bình đẳng.
- Mỗi người, đều có khả năng bình đẳng. Có thể thành người trên người đều là người thông minh sao? Ta thấy chưa chắc. Có một số người thông minh tính tình bất định, không thể đào sâu nghiên cứu, ngược lại chịu thiệt. Người ngốc ngược lại bởi vì biết mình vụng về, ở trong khốn cảnh nên càng ra sức, lại có thể đạt được thành tựu sớm hơn. Vậy thì, người thông minh không thể đào sâu nghiên cứu kia, có thể nào hình thành tính cách đào sâu nghiên cứu không? Biện pháp đương nhiên cũng có, nếu hắn gặp được chuyện gì đó, gặp phải bài học thê thảm đau đớn, biết được cái hại của việc không thể ổn định tính cách, cũng sẽ có thể bù đắp khuyết điểm của mình.
- ... Tư Mã Công có nói: Xưa Tây Bá (Vua Văn Vương nhà Chu) bị tù ở Dĩu Lý nên diễn giải Chu Dịch; Trọng Ni (Khổng Tử) gặp nạn ở đất Trần, đất Thái nên viết Xuân Thu; Khuất Nguyên bị đuổi, viết Ly Tao... phàm là người từng có một phen sự nghiệp, bình sinh thường không phải thuận buồm xuôi gió, kỳ thực, cũng chính là những trắc trở này, khiến bọn họ hiểu được sự bé nhỏ bất lực của mình, mà đi tìm kiếm một số thứ không thể thay đổi của thế gian, bọn họ càng hiểu biết phong phú đối với thế giới, cũng càng có thể dễ dàng khống chế mọi sự ở thế gian này, làm ra một phen sự tích sáng chói...
- ... Người người bình đẳng, là bình đẳng về khả năng. Mỗi người đều có thể thông qua học tập, thông qua tự ràng buộc, thông qua quy nạp và suy nghĩ không ngừng, để có được trí tuệ, cuối cùng đạt được bình đẳng, đều trở thành người ưu tú. Nhưng mà, không làm bất cứ chuyện gì, sinh ra đã muốn đòi bình đẳng, ngồi trong nhà ôm đầu, chờ đợi bình đẳng giống như những người cố gắng chém giết liều mạng kia, vậy chính là nói đùa, đương nhiên... nếu điều này có thể làm được vậy cũng tốt lắm, nhưng nhất định không làm được.
Ninh Nghị quay đầu nhìn một chút:
- Hai người nông dân vừa nãy đi qua kia, lúc chúng ta bắt đầu đến, bọn họ sẽ quỳ xuống ven đường. Trong lòng họ không có suy nghĩ bình đẳng, đây cũng không phải lỗi của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, bất bình đẳng là đạo lý hiển nhiên, bởi vì bọn họ cả đời đều sống trong sự bất bình đẳng, cho dù có người muốn trở nên ưu tú, cho dù bản thân bọn họ có thông minh cỡ nào đi nữa, bọn họ không có tiền, không có sách, không có lão sư. Đây là không công bằng đối với bọn họ. Nhưng nếu có người ưu tú, cố gắng, liều mạng, dùng hết tất cả đang trở nên lợi hại hơn, có người hết ăn lại nằm, gặp chuyện lớn mà tiếc thân, thấy lợi nhỏ mà quên nghĩa, sự bình đẳng của hai loại người này lại là mỉa mai lớn nhất đối với bình đẳng.
- Để gieo vào lòng một thế hệ ý thức bình đẳng, cũng như để tìm ra thế nào là bình đẳng, đó là chuyện của ngàn vạn năm. Có người hết ăn lại nằm, hắn vì cái gì hết ăn lại nằm? Hắn từ nhỏ trải qua môi trường thế nào, nên mới hình thành tính cách như vậy, có phải vì ngày tháng sống quá tốt rồi không, vậy thì, đối với tiểu hài tử cuộc sống quá sung sướng, lão sư có cách nào để dạy tự bản thân bọn chúng cũng cảm nhận được cảm giác bức bách?
- Người có thể liều mạng, tại sao hắn có thể liều, là bởi vì trước kia gia cảnh quá nghèo, hay là vì hắn hưởng thụ cảm giác thành tựu? Trên thực tế, liên quan đến việc một người ưu tú phải làm thế nào, nếu một người chịu đọc sách, thì ở tuổi ba mươi đã có thể hiểu hết, điều khác biệt duy nhất là làm như thế nào. Chăm chỉ, khắc chế, cố gắng, nghiêm túc... ngàn vạn hài tử trên đời này sinh ra, làm sao để có một hệ thống lợi hại, để sau khi bọn chúng trải qua học tập, kích phát được thứ ưu tú của chúng, khi tất cả mọi người trên đời này đều trở nên ưu tú, đó mới là người người bình đẳng.
Có lẽ là thường ngày nghĩ đến những chuyện này quá nhiều, vừa đi, Ninh Nghị vừa nhẹ giọng nói ra, Vân Trúc trầm mặc không nói, nhưng có thể hiểu được sự thương cảm phía sau đó. Sự hy sinh của đám người Chúc Bưu —— nếu bọn họ thật sự đã hy sinh —— đây sẽ là giá trị sự hy sinh của họ, hoặc là nói, đây là chuyện "không thể không làm" trong lòng trượng phu mình.
Con đường đất rẽ vào một góc, xa xa dưới bầu trời, ánh lửa của doanh trại Hoa Hạ quân đang lan tràn, vì sao lấm tấm nổi bật ngân hà trên bầu trời. Phu thê hai người dừng một chút, nhấc đèn lồng kia lên, đứng dưới bóng cây ven đường ngắm nhìn.
- Một đời này của chúng ta, sợ là không nhìn thấy được người người bình đẳng rồi.
Vân Trúc cười cười, thấp giọng nói một câu.
- Đó là chuyện của mấy ngàn mấy chục ngàn năm.
Ninh Nghị nhìn bên kia, nhẹ giọng đáp lại.
- Chờ đến khi tất cả mọi người đều có thể đọc sách biết chữ, vẫn chỉ là bước đầu tiên. Đạo lý treo trên miệng người, cực kỳ dễ, đạo lý dung nhập trong lòng người, khó càng thêm khó. Hệ thống văn hóa, hệ thống triết học, hệ thống giáo dục... tìm tòi một ngàn năm, có lẽ có thể thấy được sự bình đẳng của con người thật sự.
- Cho nên, dù cho là bình đẳng cực đoan nhất, chỉ cần bọn họ thật lòng nghiên cứu, thảo luận... cũng đều là chuyện tốt.
Ninh Nghị nói đến đây, lời nói đã trở nên nhẹ hơn, trong bóng tối hắn khẽ mỉm cười, sau đó Vân Trúc dường như nghe được một câu.
- Ta phải cảm tạ Lý Tần...
Câu nói này nghe như tiếng gió, Vân Trúc nhìn sang.
- ... Hả?
- Cái gì?
Ninh Nghị mỉm cười nhìn qua, chưa đợi Vân Trúc nói chuyện, bỗng nhiên lại nói:
- Đúng rồi, có một ngày, giữa nam nữ cũng sẽ trở nên bình đẳng.
- A?
- Đợi đến khi nam nữ bình đẳng rồi, mọi người làm công việc tương tự nhau, chịu trách nhiệm như nhau, sẽ không còn ai có thể cưới được mấy người vợ giống như ta nữa... ừm, đến lúc đó, mọi người tính lại nợ cũ, đại khái ta sẽ bị người ta dùng văn chương để lên án tội trạng.
Hắn nói như vậy, đặt tay Vân Trúc ấn lên môi, Vân Trúc cười híp cả mắt.
- Vậy nghĩ tới... cũng khá thú vị đấy...
- ... Có điều đời này, cứ để ta chiếm hời vậy đi.
Hắn nói xong câu này, ánh mắt nhìn về quân doanh phía xa xa, phu thê hai người không nói gì nữa, không lâu sau, bèn ngồi xuống dốc cỏ bên đường.
Ánh sáng vàng ấm giống như đom đóm đang tụ tập, Vân Trúc ngồi đó, quay đầu nhìn Ninh Nghị bên cạnh, từ khi bọn họ quen biết, cảm mến nhau, đã trôi qua thời gian hơn mười năm.
Ngoại trừ mấy năm yên bình ban đầu, thời gian hơn mười năm sau này, bọn họ đều giống như ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chìm nổi trong sóng to gió lớn. Cho dù đi ra từ gia đình quan thần, Vân Trúc cũng chưa từng nghĩ tới sau này sẽ trải qua cuộc đời biến hóa như vậy, nàng của lúc ấy sống trên tiểu lâu bên hồ, mỗi ngày nhìn thư sinh kia chạy từ cửa ra, bọn họ thỉnh thoảng có lời chào và thăm hỏi yên bình, nàng tưởng tượng rằng cả đời này có thể làm thiếp thất hoặc ngoại thất của hắn sống một cách yên ổn.
Giang Ninh rốt cục đã thành quá khứ, sau đó là trải nghiệm chưa từng có kể cả trong tưởng tượng kỳ lạ nhất. Thư sinh trẻ tuổi trầm ổn ung dung ban đầu khuấy thiên hạ thành long trời lở đất, dần dần bước vào tuổi trung niên, hắn cũng không còn ung dung từ đầu đến cuối như năm đó nữa, chiếc thuyền nhỏ bé tiến vào biển lớn, tiến vào sóng gió, hắn càng giống như đang cẩn thận chống lại sóng lớn kia với tư thái liều mạng, cho dù là Tâm Ma bị người thiên hạ e sợ, kỳ thực cũng thủy chung cắn chặt răng, căng thẳng tinh thần.
Những năm gần đây, Vân Trúc dạy học trong học đường, thỉnh thoảng nghe Ninh Nghị Tây Qua nói đến cách nghĩ liên quan đến bình đẳng, nàng có thể nghe hiểu được, cũng sẽ cảm thấy nóng lên trong lòng. Nhưng tại giờ khắc này, nàng nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, lại chỉ nhớ tới Giang Ninh lúc trước. Nàng nghĩ: Mặc kệ ta thế nào, chỉ hi vọng hắn có thể ổn, vậy là được rồi.
Nàng vươn tay ra, muốn kéo giãn hàng mi nhíu lại của hắn. Ninh Nghị nhìn nàng một cái, chưa từng nghe được tiếng lòng của nàng, lại chỉ là thuận tay ôm nàng kéo qua, phu thê hai người tựa vào nhau, ngồi một lúc dưới ánh sáng vàng rực rỡ dưới gốc cây. Dưới dốc cỏ, tiếng suối chảy thực sự róc rách, giống như Giang Ninh nhiều năm trước, bọn họ ở dưới tàng cây tán gẫu, trước mặt có dòng sông Tần Hoài chảy qua...
Không lâu sau đó, Ninh Nghị trở lại viện, triệu tập nhân thủ tiếp tục tổ chức hội nghị, thời gian không ngơi nghỉ dù một khắc, đêm hôm ấy, bên ngoài bắt đầu mưa...
Thời gian không ngơi nghỉ dù một khắc.
Hai bờ Hoàng Hà, mưa to như trút nước. Có rất nhiều, rất nhiều chuyện, cũng giống như mỗi một hạt mưa trong trận mưa lớn này, nó tự nhiên, không ngừng băng qua giữa trời đất, rồi quy tụ về các hướng dòng suối, con sông, biển lớn.
Khi chúng kết thành một mảnh, chúng ta có thể nhìn thấy hướng đi của nó, nhìn thấy sức tàn phá to lớn kia của nó. Song khi nó rơi xuống, không ai có thể bận tâm hướng đi của mỗi một giọt mưa kia.
Trung Nguyên, mưa lớn tình đời đã rơi được một năm.
Đây là một giọt nước mưa tầm thường trong đó...
Đêm tối.
Tiếng gào thét ầm ầm, dòng nước cuốn qua thôn trang, nhà cửa đổ nát, trong mưa lớn, có người kêu la, có người bỏ chạy, có người nháo nhác trong núi đen kịt.
Tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, ánh sáng trắng soi rõ khung cảnh phía trước, dưới sườn núi, dòng nước lũ mênh mông cuồn cuộn, nhấn chìm nơi con người thường ngày sinh sống, vô số tạp vật lăn lộn trong nước, nóc nhà, cây cối, xác chết, Vương Hưng đứng trong mưa, toàn thân run rẩy.
Trên sườn núi, có một số người thoát ra được vẫn đang hò hét trong mưa, có người đang lớn tiếng gào thét tên người nhà. Mọi người đi lên núi, nước đục ngầu chảy xuống núi, có người ngã xuống nước rồi lăn xuống, gào khóc thảm thiết trong bóng tối.
Trận mưa lớn này vẫn đang tiếp tục, đến ban ngày, những người trèo lên đỉnh núi đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh. Con sông lớn vỡ bờ trong đêm, từ thượng nguồn ào ạt đổ xuống, dù có người báo tin, người sống sót thoát ra khỏi thôn chẳng qua chỉ được hai ba phần mười. Vương Hưng kéo được một túi nhỏ cá khô ra, toàn bộ gia sản đều đã mất sạch.
Mưa vẫn chưa dừng, hắn nấp dưới gốc cây, dùng nhánh cây dựng lên một cái lều nho nhỏ, toàn thân đều đang run rẩy, càng thêm nhiều người ở phía xa hoặc cách đó không xa kêu khóc.
Rất nhiều người có người nhà chết trong con nước lớn, những người sống sót không những phải đối mặt với thương tâm như vậy, đáng sợ hơn là tất cả gia sản thậm chí cả thức ăn đều bị nước lớn cuốn đi. Vương Hưng đứng trong căn lều nhỏ run rẩy một lúc lâu.
Lúc trời sáng rõ, mưa dần nhỏ đi, thôn dân may mắn sống sót tụ tập cùng nhau, sau đó, xảy ra một chuyện lạ.
Bọn họ nhìn thấy Vương Hưng xách theo túi cá khô đó tới, trong tay còn có nửa cái nồi không biết tìm được từ chỗ nào.
- Trong nhà chỉ còn những thứ này, ngấm mưa rồi, về sau cũng sẽ bị mốc, mọi người nấu lên rồi ăn đi.
Vương Hưng ngày thường trong thôn là nhà sa cơ thất thế keo kiệt láu cá nhất, hắn tướng mạo xấu xí, lười biếng lại nhát gan, đụng phải chuyện lớn không dám ra mặt, lúc có thể được lợi nhỏ thì làm đủ trò xấu hổ, trong nhà chỉ có mình hắn, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa cưới được vợ. Nhưng lúc này thần sắc trên mặt hắn cực kỳ khác, lại lấy ra đồ ăn còn lại cuối cùng chia cho mọi người, khiến đám đông giật cả mình.
Đương nhiên, lúc này gặp phải đại nạn, nghi hoặc trong lòng cũng chỉ là nghi hoặc, sau đó mọi người bèn nhóm lửa, chia cá khô đó ra ăn đỡ đói. Lúc chia cá, người sống sót trong thôn lại không phát hiện thấy bóng dáng Vương Hưng đâu, không lâu sau, một tiểu hài tử đi qua đá lớn sau núi, nhìn thấy một chuyện kỳ quái.
Vương Hưng ngồi chồm hổm đằng sau tảng đá, dùng phiến đá đào bới thứ gì, sau đó moi ra một vật dài dài bọc bằng vải dầu, mở vải dầu ra, bên trong là một thanh đao.
Lúc này trên trời vẫn còn mưa, Vương Hưng bị mưa lớn ngấm cả một đêm, toàn thân ướt đẫm, tóc dính bết trên mặt, hệt như một con chó rơi xuống nước mất hết hồn phách, cộng thêm tướng mạo hắn vốn đã không đẹp, cảnh tượng này nhìn thấy khiến người ta phát rét.
Hài tử khá sợ hãi, không lâu sau nói chuyện này với người lớn trong thôn, người lớn cũng bị dọa sợ, có người nói có khi nào không còn gì nữa nên thằng cha này chuẩn bị giết người cướp đồ không, lại có người nói tính cách nhát gan của Vương Hưng đó, làm gì dám cầm đao, nhất định là hài tử nhìn nhầm. Đám người tìm kiếm một phen, nhưng từ sau đó, chưa gặp lại kẻ sa cơ thất thế này trong thôn lần nào nữa.
Ngay trong thời điểm bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi, Vương Hưng đã đi trên con đường núi rời xa bên này.
Cơn mưa lớn ở Trung Nguyên, kỳ thực đã rơi hơn mười năm.
Bắt đầu từ lần thứ nhất Nữ Chân nam hạ, đến khi thành lập Ngụy Tề, rồi đến bây giờ, ngày tháng chưa từng tốt đẹp. Hoàng Hà từ xưa đến nay nói là sông mẹ, nhưng cư dân sống bên hai bờ Hoàng Hà vừa yêu nó vừa sợ nó, cho dù tại thời kỳ hưng thịnh lúc Vũ triều thống trị, chi phí mỗi năm trị thủy Hoàng Hà đều là giá trên trời, đến khi Lưu Dự thống trị Trung Nguyên, trắng trợn vơ vét tài vật, công tác trị thủy Hoàng Hà mỗi năm cũng đã ngừng lại.
Mười năm đến nay, tình hình vỡ đê Hoàng Hà càng ngày càng tệ, mà ngoại trừ lũ lụt, ôn dịch, lưu dân, trưng binh, sưu cao thuế nặng mỗi năm cũng sớm đã ép người đến ranh giới sinh tử. Còn về mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ mười này, thứ làm người khác chú ý là sự phản kháng của đất Tấn và cuộc chiến kịch liệt của Đại Danh Phủ, nhưng trước đó từ sớm, hồng thủy trên đỉnh đầu mọi người đã cuộn trào mãnh liệt tới từ lâu.
Bắt đầu từ khi Nữ Chân xuất chinh vào sáu tháng cuối năm ngoái, việc trưng binh và sưu cao thuế nặng của Trung Nguyên đã đến mức độ bóc lột đến tận xương tủy. Sau khi Hoàn Nhan Xương tiếp nhận địa bàn của Lý Tế Chi, vì để chi viện cho cuộc nam chinh của quân đông lộ, tiền tài lương thực thuế má của Trung Nguyên lại bị nâng cao gấp mấy lần, hắn lệnh cho quan viên người Hán xử lý chuyện này, bất kỳ ai trưng lương bất lợi, giết không tha.
Trong vòng mấy tháng đầu, quan viên sự vụ vốn thuộc địa bàn của Lý Tế Chi hầu như bị thay đến quá nửa, còn về những người bị "thay" xuống, đầu đều bị treo trên tường thành thị chúng. Lương thực còn tồn trong nhà người Hán ở Trung Nguyên đã bị vét sạch hoàn toàn, các quan viên chỉ cần đủ tàn bạo, trên cơ bản vẫn còn có một con đường sống.
Còn về một con đường sống khác chính là đi lính hưởng lương, lúc Lý Tế Chi chết, gần hai mươi vạn đại quân bị đánh tan, sau khi Hoàn Nhan Xương tiếp nhận quân vụ, không lâu sau bèn điều động quân đội tàn dư lại, đồng thời phát động trưng binh. Trong thời gian vây đánh Đại Danh Phủ, những Hán quân xông lên tiền tuyến ăn uống đều như ăn mày, có kẻ mất mạng trong chiến tranh, có người lại bị đánh tan, đến khi thành Đại Danh Phủ bị phá, Hán quân phụ cận này và cả "bộ đội" cảnh vệ các nơi, đã nhiều đến tận bốn mươi vạn.
Những "bộ đội" này có lẽ chiến lực không cao, nhưng chỉ cần bọn họ có thể cướp được tiền tài lương thực trong tay bách tính là đủ, một phần tiền tài lương thực này thuộc về chính bọn họ, một phần bắt đầu đưa tới phía nam. Còn về tháng ba, khi thành Đại Danh Phủ bị phá, mạn bắc Hoàng Hà, đã không chỉ một câu dân chúng lầm than là có thể hình dung được. Chuyện ăn người, kỳ thực cũng đã xuất hiện từ lâu ở rất nhiều nơi.
Vương Hưng là một kẻ hèn nhát.
Đã từng có mấy người biết chuyện hắn bị cưỡng ép đi lính, đi lính tấn công Tiểu Thương Hà, hắn sợ, bèn bỏ chạy, sau khi chuyện của Tiểu Thương Hà kết thúc, hắn lại len lén chạy về. Lúc bị bắt đi lính hắn vẫn còn trẻ, những năm này, thời cuộc hỗn loạn, người trong thôn kẻ thì chết kẻ bỏ đi, người có thể xác nhận những chuyện này cũng dần không còn, hắn trở về đây, sống tháng ngày nhút nhát và hèn hạ.
Đương nhiên sẽ không có ai biết, chuyện hắn từng bị Hoa Hạ quân bắt đi tây nam.
Hắn quá sợ chết, bị bắt tới tây nam, trải qua một khoảng thời gian tuyên truyền giảng giải, ngày tháng của Hoa Hạ quân cũng không dễ sống, quân quy nhiều, khoảng thời gian đầu tiên cũng bụng đói, Vương Hưng chịu không nổi nữa, sau nói dối rằng mình có mẹ già trong nhà, được Hoa Hạ quân thả về.
Lộ trình tới tới lui lui, bôn ba trăn trở ngàn dặm, càng mài mòn đi lá gan của Vương Hưng, thế gian này quá đáng sợ, hắn không muốn chết —— không muốn xông lên phía trước rồi đột nhiên chết đi.
Những năm gần đây, ngày tháng cực kỳ gian nan, đến năm nay, có quân nhân trưng lương xông vào nhà, đánh hắn đến gần chết, hắn rõ ràng cho rằng mình thật sự sắp chết rồi, nhưng cũng từ từ gắng gượng qua. Đất Tấn vẫn đang đánh, Đại Danh Phủ vẫn đang đánh, những anh hùng hảo hán trong lòng có dũng khí đó, vẫn đang phản kháng.
Mình không trở thành người như vậy được, rất nhiều người đều không trở thành được, đây là chuyện thường tình của con người. Trong lòng Vương Hưng nói với mình như vậy, mà thiên hạ này, chỉ cần có người như vậy, có người như Hoa Hạ quân đang không ngừng phản kháng, chung quy sẽ không bị diệt.
Khoảng thời gian ở Hoa Hạ quân kia, chí ít có vài thứ hắn vẫn ghi nhớ: Sớm muộn có một ngày, mọi người sẽ đuổi người Nữ Chân đi.
Đến ngày đó, ngày tháng tốt đẹp chung quy sẽ tới.
Nhưng mình không phải anh hùng... ta chỉ là sợ chết, không muốn chết ở phía trước.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy.
Mãi đến một ngày của tháng tư, nước lớn bên sông, hắn may mắn lại thừa cơ bắt được chút cá, mang vào trong thành đổi chút đồ, đột nhiên nghe được người Nữ Chân tuyên truyền.
Đại Danh Phủ đã phá, Hắc Kỳ quân đã bại.
Trong lòng hắn bỗng nhiên đổ sập.
Hắn đợi trong thành hai ngày, nhìn thấy đội xe áp giải tù binh Hắc Kỳ quân, Quang Vũ quân vào thành, những tù binh này có người cơ thể bị đứt tứ chi tàn tạ, có người trọng thương sắp chết, nhưng Vương Hưng có thể nhận ra rõ ràng, đó chính là quân nhân Hoa Hạ.
Không lâu sau đó, bọn họ đều bị chém chết trên pháp trường, đầu người lăn lông lốc xuống.
Trong tuyên truyền của người Nữ Chân, Quang Vũ quân, Hoa Hạ quân toàn quân bị diệt.
Ngày tháng có khổ đến đâu, cũng sẽ luôn có một số người sẽ sống.
Có một số người muốn sống một cách có chí khí, có một số người muốn sống như con người, có một số lại chỉ cong lưng nhưng không đến mức quỳ xuống... chung quy sẽ có người xông lên phía trước.
Ta không sao cả, ta chỉ là sợ chết, cho dù quỳ xuống, ta cũng chẳng làm sao, ta chung quy không giống bọn họ, bọn họ không sợ chết như ta... ta sợ như vậy, cũng hết cách. Trong lòng Vương Hưng nghĩ như vậy.
Vũ triều đã bại, lúc trước còn có các lộ nghĩa quân, nghĩa quân dần dần mai danh ẩn tích, sau này có Quang Vũ quân, có Tấn Vương, cho dù Quang Vũ quân, đất Tấn đã bại, chí ít còn có Hắc Kỳ. Nhưng mà những thứ này cũng đều không còn... chúng ta lại chưa từng đánh bại được Nữ Chân.
Cái nắp của Trung Nguyên đã ép xuống, sẽ không còn có người phản kháng nữa. Trở lại thôn làng, trong lòng Vương Hưng cũng dần chết, qua hai ngày, nước lớn đến lúc nửa đêm, Vương Hưng toàn thân lạnh giá, không ngừng run rẩy. Kỳ thực, từ khi nhìn thấy một màn chém đầu ở trong thành kia, trong lòng hắn đã hiểu rõ: Không có đường sống nữa.
Hắn để lại một ít cá khô, chia phần còn lại cho người trong thôn, sau đó đào ra một thanh đao đã rỉ sét. Hai ngày sau chuyện một tên Hán quân cướp lương bị giết xảy ra trên ven đường núi bên ngoài thôn làng mấy chục dặm.
Vương Hưng mang theo chút lương thực cướp được sau khi giết người, tìm một con thuyền tam bản nhỏ, chọn một ngày sắc trời hơi tạnh ráo, đón lấy sóng gió bắt đầu qua sông. Hắn nghe nói Từ Châu vẫn có Hoa Hạ quân đang chiến đấu.
Lớn lên bên bờ Hoàng Hà, từ nhỏ hắn đã hiểu, qua sông dưới tình huống thế này một nửa là muốn chết, nhưng không sao cả, những người phản kháng đó đều đã chết rồi.
Kẻ nhát gan nhất, cũng đã không có đường sống.
Mưa của Trung Nguyên, vẫn đang rơi.
Rất rất nhiều thứ, đang dần lên men trong mưa lớn...
Cùng lúc đó, dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Xương, đại quân hơn hai mươi vạn, bắt đầu vây khốn đến hướng bến nước Lương Sơn. Sau khi Quang Vũ quân và Hoa Hạ quân bị diệt, bên đó vẫn còn mấy vạn gia quyến đang sinh tồn trên hòn đảo bên trong bến nước. Vẻn vẹn hơn hai ngàn quân đội, lúc này đang bảo vệ bọn họ ở nơi đó...