Chiến tranh ở đất bắc vẫn đang tiếp diễn, mặt nam cũng không thái bình.
Sau khi tin tức về cuộc chiến ở Đại Danh Phủ truyền đến tây nam, lại qua thêm mấy ngày, mưa lớn lúc rơi lúc dừng, mức nước Dân Giang tăng vọt, cũng đã tiến vào mùa lũ.
Mặc dù trong lòng vẫn lo ngại tình hình chiến sự của mạn bắc Hoàng Hà, nhưng từ khi cấp báo thế nước bắt đầu, Ninh Nghị và đội ngũ Hoa Hạ quân bèn xuất phát đi về phướng Đô Giang Yển.
Theo quan điểm của hậu thế, bình nguyên Thành Đô là thiên phủ chi quốc, nhưng nguy hại lớn nhất đến nơi này mỗi năm, chính là lũ lụt. Dân Giang đi vào đồng bằng Thành Đô từ cửa Ngọc Lũy sơn, đi từ tây sang đông nam, là dòng sông treo trên mặt đất điển hình, khoảng cách giữa sông và đồng bằng gần ba trăm mét, do đó, bình nguyên Thành Đô đã bắt đầu trị thủy từ thời nhà Tần, đến thời kỳ nhà Tống trong một giai đoạn lịch sử khác, việc trị thủy mới bắt đầu có hệ thống, sau khi Đô Giang Yển hình thành, áp lực lũ lụt ở đây đã giảm đi rất nhiều, thiên phủ chi quốc mới dần danh xứng với thực.
Nhưng cho dù vậy, đến thế kỷ hai mươi, bình nguyên Thành Đô đã từng lần lượt xảy ra hai lần lũ lụt đặc biệt lớn, lũ tràn ở Dân Giang và hạ du Đà Giang biến cả bình nguyên thành vùng ngập nước. Lúc này cũng vậy, nếu Dân Giang không giữ được, trong một năm tiếp theo, những ngày tháng trên bình nguyên này sẽ tương đối khó khăn, Hoa Hạ quân muốn ra khỏi Tứ Xuyên trong thời gian ngắn, thì thật sự là nói chuyện viển vông.
Nhưng điều mà Hoa Hạ quân đang phải đối mặt bây giờ không chỉ là mối đe dọa từ thiên tai, nhằm vào hiện trạng Hoa Hạ quân đã kiểm soát bình nguyên Thành Đô, bộ phận tình báo sớm đã nhận được tin tức cung cấp rằng Vũ triều đang cố gắng ngấm ngầm phá hoại đê điều của Dân Giang.
Loại kế sách tạo lũ lụt dùng nước nhấn chìm ba quân này khá thịnh hành trong miệng rất nhiều thư sinh Vũ triều, năm đó khi người Nữ Chân công phá Biện Lương, suy nghĩ phá đê Hoàng Hà để đẩy lui quân địch đã nảy ra trong đầu rất nhiều người, cũng chẳng phải bí mật to tát gì. Hoa Hạ quân ban đầu chiếm bình nguyên Thành Đô, nếu thật sự gặp phải nước lớn, vậy một hai năm tiếp theo, đều giống như treo trên một cái túi lớn, vì vậy, tuy thoạt nhìn như bắn tiếng đe dọa, nếu thật sự có người muốn làm, cũng tuyệt đối không kỳ lạ.
Một mặt cần chống chọi với thiên tai, mặt khác hy vọng mượn một lần sự kiện lớn để làm sâu thêm nền tảng cai trị không vững chắc, vào thượng tuần tháng tư, tất cả bộ phận chính trị của quân đoàn năm Hoa Hạ quân đã được huy động, đồng thời điều động bốn vạn quân nhân, phát động gần năm vạn người dân ở các thôn huyện phụ cận Dân Giang tham gia công tác chống lụt, gia cố đê kè —— trên thực tế việc tuyên truyền sớm đã bắt đầu từ hai tháng trước, khi thế nước tháng tư tăng lên, Hoa Hạ quân cũng tăng thêm quy mô phát động, Ninh Nghị đích thân ra tiền tuyến tọa trấn, trên phương diện trưng dựng dân công và quản lý tuyên truyền, cũng coi như đã dùng hết tư trang, sau lần chống lũ này, một số tiền tài và lương thực mà Hoa Hạ quân cướp được khi chiếm lĩnh bình nguyên Thành Đô cũng đã tiêu gần hết.
Nhưng một động thái lớn như vậy, khiến cho người dân và quân đội gần đó đoàn kết lại, lĩnh hội được kỷ luật quân sự nghiêm túc của Hoa Hạ quân và quyết tâm kiểm soát lũ lụt ở cự ly gần, tự nhiên cũng có lợi. Lên tuyến trước chủ yếu là quân đội, dân công có kinh nghiệm trị thủy hỗ trợ, mà để các nơi liên kết được nhanh chóng, đối với những người dân không lên tuyến đầu gia cố đê kè, nhân viên quản lý được phân công đến các thôn huyện bèn phát động bọn họ sửa chữa và khai phá đường xá, cũng coi như để lại một khoản tài sản cho ngày sau.
Trung hạ tuần tháng tư, bầu trời bình nguyên Thành Đô ngày nào cũng u ám, mưa lớn thỉnh thoảng lại rơi. Ninh Nghị tìm mấy gian nhà tọa trấn trung khu ở ven huyện thành gần Đô Giang Yển, cũng là để uy hiếp mấy nhóm tiểu nhân có ý đồ nhắm vào trận thiên tai này. Tin tức bên ngoài mỗi ngày đều tụ tập về bên này, mười chín tháng tư, tin tức sau khi Hoàn Nhan Xương hoàn thành càn quét Đại Danh Phủ ở mạn bắc Hoàng Hà, nhanh chóng triển khai động tác tiếp theo đã tới.
Bến nước Lương Sơn, chỗ mấy vạn gia quyến của Quang Vũ quân và Độc Long Cương tụ tập, quân đội trấn thủ hiện giờ chỉ có hơn hai ngàn người.
Cách xa khoảng cách mấy ngàn dặm, cho dù gấp gáp nóng vội, cũng không thể làm nên chuyện gì, vào thời khắc nhận được tin này, đoán chừng mấy chục vạn Hán quân bị Hoàn Nhan Xương bức bách cũng sắp hoàn thành tập kết.
Có điều, đến ngày hai mươi ba tháng tư, có tin tức hơi tốt hơn một chút truyền đến.
Sau trận đại chiến kia của Đại Danh Phủ, người vẫn may mắn sống sót lục tục xuất hiện tung tích, phụ cận bến nước Lương Sơn, hoặc là hàng trăm người hình thành một hệ thống, hoặc hàng chục người, hơn chục người, hoặc thậm chí những người sống sót đơn độc bắt đầu lần lượt xuất hiện, những người sống sót mặc dù không nhiều, nhưng rất nhiều tin tức, lại khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Trong những người này, có người sống sót nửa tháng trong núi rừng cằn cỗi dưới sự phong tỏa của người Nữ Chân, cuối cùng khó khăn lắm mới đột phá được phòng tuyến, có người trọng thương may mắn sống sót, chiến hữu của họ chết gần hết, có người ly tán, có người bị bắt, trên người bọn họ ai nấy đều có vết thương, nhưng dần dần, họ lại tụ tập về đây.
Một bộ phận người nhận được sự trợ giúp của kẻ địch hoặc người dân phụ cận, một số ít nhóm người rõ ràng là được thành viên Hán quân lục soát núi bỏ qua, cũng có thành viên Quang Vũ quân hoặc Hoa Hạ quân sau khi bị thương được dân chúng phụ cận giấu đi, đợi đến khi tin tức bước tiếp theo của Hoàn Nhan Xương là tấn công Lương Sơn truyền tới, những người này cũng không ở yên nổi nữa, rất nhiều người mang theo vết thương chưa lành chạy vội về hướng Lương Sơn.
Chuyện này nói tới cũng kỳ quái, trong mười năm người Nữ Chân chinh phục Trung Nguyên, tâm tình phản kháng của mọi người ban đầu từng có một khoảng thời gian cao trào, nhưng dần dần, người phản kháng phần lớn đã chết, những người còn lại bắt đầu có khuynh hướng vô cảm. Đến lần này Nữ Chân nam hạ, Quang Vũ quân tấn công Đại Danh Phủ, người thực sự hưởng ứng kỳ thực đã không nhiều. Mà trong này, đặc biệt là đối với lá cờ của Hoa Hạ quân, phần lớn người cũng không hẳn là có hảo cảm.
Trong con mắt người đời, sự tồn tại của Hoa Hạ quân, tuy rằng thoát thai từ người Hán, đặt tên là Hoa Hạ, nhưng phần lớn người của Trung Nguyên sợ rằng sẽ chỉ coi bọn họ như nhân vật Tu La chẳng khác nào người Nữ Chân. Bởi vậy, Hoa Hạ quân ở Trung Nguyên, vẫn luôn không có bất cứ cơ sở quần chúng nào.
Nhưng mà, sau thảm bại của Đại Danh Phủ, chí ít trên vùng đất của mạn bắc Hoàng Hà, rất nhiều con người không còn nơi nương tựa, dường như... ít nhất đã có một chút xíu bắt đầu chấp nhận bọn họ rồi.
Quang Vũ quân đột phá vòng vây cuối cùng ở Đại Danh Phủ cộng thêm Hoa Hạ quân tới giúp đỡ, tổng cộng gần ba vạn người, con số hy sinh đoán chừng lúc này vẫn chưa có bất cứ ai có thể thống kê ra được, nhưng ít nhất hơn nửa, mấy ngàn người bị bắt, tàn sát thê thảm đã bắt đầu. Những người sống sót —— không biết còn có bao nhiêu —— dần dần trở về, hướng về phía Lương Sơn, tham dự vào một trận chiến rất có khả năng còn thảm liệt hơn.
Giống như đốm lửa nhỏ li ti.
Hai mươi bảy tháng tư, danh sách tướng lĩnh xác định hy sinh dần dần được báo về, thảm kịch các tù binh lần lượt bị tàn sát trong từng tòa thành cũng được ghi chép lại, truyền về. Thế nước của Dân Giang lúc này đã ngày càng mãnh liệt, cùng lúc với việc các bộ Hoa Hạ quân gia cố đê điều chống lũ, bộ phận tình báo vẫn đang báo về tin đồn về việc thế lực thân Vũ ở các nơi chuẩn bị phá đê, sàng lọc tra xét từng cái một.
Tới mùng bốn tháng năm, lời đồn về việc một nhóm người chuẩn bị làm loạn phá đê được chứng thực, kẻ cầm đầu chính là đại Nho Trần Tung người Thành Đô. Trần Thị vốn là vọng tộc Xuyên Thục, sau khi Hoa Hạ quân chiếm lĩnh bình nguyên Thành Đô, một bộ phận thân sĩ thoát đi cả nhà, nhưng Trần gia không hề rời đi, đến khi bắt đầu mùa lũ xuân năm nay, Trần gia cho rằng lũ lụt của Dân Giang có thể gây ra ảnh hưởng đối với Hoa Hạ quân nhất, thế là âm thầm móc nối một số giang hồ hào hiệp, nói rõ đạo lý, chuẩn bị hạ thủ vào thời điểm thích hợp.
Trần Tung vốn dĩ cho rằng trong chuyện này ải tâm lý là khó qua nhất, ai biết được lần này mùa lũ vừa đến, Hoa Hạ quân xuất phát từng tốp từng tốp một, tuy rằng cũng phát động một nhóm lớn dân chúng, nhưng trông chừng và tuần tra gần đê phòng đều cực kỳ nghiêm ngặt. Đến tháng năm Hoa Hạ quân vào nhà khống chế tất cả mọi người, một lượng lớn thuốc nổ mà Trần Tung chuẩn bị vẫn chưa nghĩ kỹ sẽ hạ thủ ở đâu.
Hành động bắt giữ một tộc Trần thị cũng như vây cánh của chúng thanh thế khá lớn, Ninh Nghị đi theo tọa trấn. Bắt được Trần Tung là tại một biệt viện của một tộc Trần thị cách không xa Dân Giang, Ninh Nghị gặp được vị lão nhân râu tóc điểm bạc này —— trước đây hai người đã từng gặp mặt vài lần, lần này, lão nhân không còn vẻ ngây ngô vô thần như trước kia, đứng trong sảnh đường nhà mình ngoác mồm mắng chửi Ninh Nghị một trận.
Ninh Nghị kéo ghế ngồi phía trước, yên lặng nghe ông ta mắng hết.
Khi qua lại với nho sinh trong quá khứ —— đặc biệt là đối với thư sinh kẻ sĩ trẻ tuổi —— Ninh Nghị thích tâm bình khí hòa biện luận một phen với đối phương, nhưng lần này, hắn không có hứng thú tranh luận, kẻ tử vì đạo có đủ loại, Tiền Hi Văn, Tần Tự Nguyên, Khang Hiền, Vương Kỳ Tùng mà hắn chưa từng gặp qua... đối với người trong lòng quyết chí chết, tranh luận liền mất đi ý nghĩa.
Hắn chỉ là nghe lão nhân mắng hết với ánh mắt nghiêm túc, rồi mới mở miệng:
- Mười ngày sau, ông và người nhà sẽ tổ chức công thẩm trước mặt mấy ngàn người, có tội thì nghiêm trị, đối với sự cần thiết phải phá đê, ông đợi đến lúc đó hẵng nói.
Trên đường trở về, cơn mưa to nhỏ dần, vào giữa trưa, đám người Ninh Nghị nghỉ ngơi ở dịch trạm trên đường, phía trước có ba người khoác áo tơi cưỡi ngựa đi tới, nhìn thấy đám người Ninh Nghị, bèn xuống ngựa đi vào, người đằng trước cởi áo tơi ra, lại là một nữ tử dáng người cao gầy, chính là Quyên Nhi vẫn luôn xử lý việc vặt cho Ninh Nghị, nàng mang tới một số tin tức từ mặt bắc.
Lúc này, theo thời gian trôi qua, một số tin tức phụ cận Đại Danh Phủ thậm chí cả Lương Sơn đã bắt đầu trở nên rõ ràng, tin tử của một bộ phận người được đối chiếu xác thực, bao gồm sự hy sinh của đám người Từ Ninh, Hô Diên Chước, Nhiếp Sơn được xác nhận nhiều lần, nhưng cũng có các tướng lĩnh như Tần Minh, Lệ Gia Khải, Tiết Trường Công, đã trở về Lương Sơn. Nhóm tướng lĩnh và binh sĩ đầu tiên trở về này có hơn bốn ngàn người, có thể coi đây là lực lượng chủ lực thực sự được bảo toàn trong trận phá vòng vây của Đại Danh Phủ.
Bởi vì sự phong tỏa và càn quét tận nửa tháng của Hoàn Nhan Xương, một bộ phận quân đội và binh sĩ bị đánh cực kỳ tan tác, những binh sĩ này lần lượt trở về hoặc không trở về nữa sợ rằng đều có khả năng, hơn nữa số lượng hẳn sẽ không lớn.
- Nói cách khác... gần ba vạn người, nhiều nhất còn lại sáu ngàn...
Trong căn phòng của dịch trạm, nghe xong trình báo đơn giản của Quyên Nhi, Ninh Nghị thì thào nói nhỏ.
- Có rất nhiều người bị bắt, người bên kia đang lên kế hoạch cứu viện.
- Đừng nghĩ nữa, Hoàn Nhan Xương cũng không phải người chết, kẻ nổi danh làm việc ổn thỏa, nếu công khai giết người, chính là muốn câu cá.
Tình hình Lương Sơn cấp bách, đến mấy ngày nay, tin tức lại bắt đầu trở nên rõ ràng, nhân viên tình báo tiền tuyến tổng hợp từng cái một, ngay lập tức gửi đến một lượng lớn tin tức, đến nỗi trên mấy tờ tình báo đều dày đặc toàn là chữ, Ninh Nghị vừa xem, vừa nhíu mày lên tiếng.
Quyên Nhi đứng đó một lúc, Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái, khẽ cười khổ:
- Ngồi đi. Hai ngày này quá nhiều chuyện, tâm trạng ta không tốt, nàng cũng không cần đứng đấy... đợi lát nữa ta phải viết một bức thư đi Lương Sơn...
- Ầy...
Biểu cảm của Quyên Nhi có chút kỳ lạ.
- Trang cuối cùng... báo cáo một chuyện.
- Cái gì?
Ninh Nghị nhíu mày, lật tới trang cuối cùng.
Thấy Ninh Nghị bắt đầu xem, Quyên Nhi mím môi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trên trang giấy cuối cùng, là viết chuyện Lý Sư Sư sắp sửa thành thân.
Hành động cứu viện Quang Vũ quân, thập tử nhất sinh, nhưng trong chiến dịch bình thường, Hoa Hạ quân cũng là dùng hết toàn lực để giành lấy một tia sinh cơ. Cuộc sống của Hán quân dưới tay Hoàn Nhan Xương cực kỳ gian nan, đội ngũ tình báo do Yến Thanh suất lĩnh từng tốn nhiều sức lực, cố gắng thuyết phục một bộ phận tướng lĩnh Hán quân nương tay thậm chí trở giáo, hành động như vậy đương nhiên có thành công có thất bại, nhưng không mấy người biết được là, Lý Sư Sư vốn dĩ đang ở Lương Sơn, cũng tham gia vào hành động này.
Khi biết Hoa Hạ quân đánh bại Thuật Liệt Tốc đi tới đông nam, Lý Sư Sư bèn biết đám người Chúc Bưu không thể nào không đi cứu viện Vương Sơn Nguyệt đã rơi vào vùng đất chết, khi Hoa Hạ quân xuất chinh, nàng từ Lương Sơn mà ra cũng đã thực hiện hành động của mình, nàng đi du thuyết một tướng lĩnh Hán quân, tên là Hoàng Quang Đức, cố gắng để đối phương nương tay trong cuộc vây đánh, cũng như bảo đối phương giúp đỡ cứu người sau khi chiến dịch tiến vào giai đoạn vây bắt.
Hoàng Quang Đức này vốn là một cử nhân của Vũ triều, trước kia ở kinh thành do không có chỗ dựa, sau khi đỗ cử nhân vẫn luôn không được thực khuyết, hắn lang thang trong kinh, một khoảng thời gian rất dài từng nghỉ đêm ở Phàn Lâu. Khi đó Sư Sư cô nương đang nổi danh, Hoàng Quang Đức tự nhiên khó mà thân cận, chẳng qua có duyên gặp gỡ vài lần với nàng, đến thời kỳ Lý Tế Chi thống trị, Hoàng Quang Đức dưới tay hắn ngược lại tiền đồ rộng mở, lúc này cũng coi như là một tướng lĩnh tương đối có thực lực trong Hán quân được Hoàn Nhan Xương điều động, dưới tay có hơn vạn huynh đệ, cũng có rất nhiều tâm phúc, có thể làm được một số chuyện.
Lý Sư Sư tìm tới Hoàng Quang Đức, Hoàng Quang Đức lúc đầu băn khoăn mãi, nhưng đến sau này, không biết đã đồng ý điều kiện gì, cuối cùng vẫn đưa tay ra giúp đỡ. Lúc này mới biết, Sư Sư cô nương chính là đồng ý gả cho Hoàng Quang Đức làm thiếp —— cũng hay cho Hoàng Quang Đức tuổi đã gần năm mươi lớn gan, nhưng có khi cũng là hoài niệm tháng năm tươi đẹp của khi đó, nên mới làm liều —— lúc này, Sư Sư cô nương đã vào sống trong hậu viện của Hoàng phủ.
Ninh Nghị cẩn thận xem hết tin tức này, đầu mi nhíu chặt hơn một chút, sau đó lại lật về phía trước, đọc lướt qua toàn bộ tin tức một lượt, lúc này hắn tự nhiên biết được biểu cảm của Quyên Nhi là tại sao, lửa giận trong lòng càng nhiều, đặt phần tình báo đó lên bàn vuông.
- Người phụ trách tình báo của bên phía Lương Sơn kia là ai?
Quyên Nhi chớp mắt.
- Ầy, cái này...
- Bị thần kinh à!
Ninh Nghị đứng lên, đập một phát lên mặt bàn.
- Một nhân viên tình báo, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng viết hết vào! Viết truyện à! Hoàng Quang Đức bốn mươi chín tuổi cũng phải nói với ta? Lý Sư Sư là người hơn ba mươi tuổi rồi, thành thân, chuyện chỉ cần hai dòng viết xong lại viết nguyên cả một trang, hắn chê ta có quá nhiều thời gian? Cho là ta có hứng thú đối với chuyện gì!? Nếu tình cảm xuất phát từ đôi bên thì để họ sống với nhau, nếu là ép uổng con gái nhà lành thì xử lý tên Hoàng Quang Đức đó cho ta! Có cần thiết viết cho ta xem không?
Giọng nói của Ninh Nghị đã gầm lên trong phòng.
- Cho rằng ta không biết hắn đang nghĩ gì! Đó là vì cho rằng ta và Lý Sư Sư có gian díu! Mẹ kiếp ai quan tâm ta và Lý Sư Sư có gian díu với nhau không! Mấy vạn người chết rồi! Một nhóm anh hùng để lại tính mạng trên chiến trường, mấy vạn gia quyến của bọn họ sắp sửa bị tàn sát! Chỗ viết tình báo quan trọng như vậy, hắn lại viết cho ta nguyên cả một trang Lý Sư Sư! Đồ thần kinh! Kẻ gửi tình báo này tới nhất định phải làm kiểm điểm nghiêm túc!
Quyên Nhi gật đầu, thu lại tình báo đó, Ninh Nghị tức giận một lúc, rồi lại ngồi xuống.
- Đêm nay ta sẽ viết một bức thư đi Lương Sơn, chí ít... cổ vũ bọn họ một chút. Mấy vạn gia quyến của Lương Sơn, cộng thêm mấy ngàn người, tuy rằng chiếm được địa lợi, nhưng có qua được hay không, rất khó nói. Bên phía tây nam này, sự sống chết và tương lai của mấy chục vạn người cũng đang treo ở đây, tin tức của một người, thực sự không cần thiết chiếm quá nhiều, người ta không thể đôi bên cùng có tình cảm sao...
Hắn nhìn Quyên Nhi một chút.
- Nàng cũng dở hơi...
Quyên Nhi cúi thấp đầu.
- Ta tưởng rằng... chàng ít nhất cũng có chút quan tâm đến Sư Sư cô nương...
- Quen biết nhiều năm vậy rồi, lúc ở kinh thành, người ta cũng coi như có chiếu cố... nhưng quan tâm thì đã sao, xem loại tình báo này rồi, chẳng lẽ ta phải phát đi một mệnh lệnh từ bên ngoài mấy ngàn dặm, để người ta cứu Sư Sư cô nương ra à? Nếu thật là đôi bên có tình cảm, thì giờ hài tử cũng đã có rồi.
Ninh Nghị sờ sờ sống mũi, dừng một chút, hắn nhìn Quyên Nhi.
- Hơn nữa, ta và Sư Sư cô nương người ta, thật sự không có gì...
Quyên Nhi bèn mỉm cười, hai người không nói đến chủ đề này nữa, buổi trưa cơm nước xong xuôi, đội mưa nhỏ trở về tiền tuyến Đô Giang Yển, bên ngoài có rất nhiều tin tức tới, trong đó có một cái là: Đặc sứ của trưởng công chúa phủ Vũ triều, Thành Chu Hải, ít ngày nữa sẽ tới.
- ... Lão bằng hữu rồi, hoan nghênh hắn tới.
Ninh Nghị nói...
Khi đến phụ cận Đô Giang Yển, đã qua Đoan Ngọ, mùng bảy tháng năm, thời tiết sáng sủa, Thành Chu Hải cưỡi ngựa dưới sự đi cùng của đội ngũ hộ vệ, nhìn thấy cảnh tượng sửa đường khí thế ngất trời của hương dân phụ cận. Quân nhân Hoa Hạ tham dự trong đó, ngoài ra còn có nhân viên quản lý đeo băng đỏ, đứng trên tảng đá to tuyên truyền giảng giải động viên cho các hương dân làm đường.
- Đây là tại sao?
- Ninh tiên sinh nói, công nhân và bộ đội hiểu trị thủy đang chống lũ ở phía trước, mọi người ở hậu phương cùng đảm bảo đường xá thông suốt, đều là vì trị thủy, mọi người cùng ra sức.
Quân nhân Hoa Hạ đi cạnh Thành Chu Hải giải thích.
Thành Chu Hải gật đầu.
- Trị thủy xong, đường xá bên này cũng được sửa chữa, mọi người chung sống cũng tốt... giọt nước không lọt, là phong cách của Ninh Lập Hằng.
Trên một đường này nhìn thấy đa phần đều là cảnh tượng lao động như vậy, đi tới một khu đất quân y doanh có rất nhiều người khám bệnh, Thành Chu Hải nhìn thấy Ninh Nghị. Hai người không gặp đã hơn mười năm, Ninh Nghị bước vào tuổi trung niên, Thành Chu Hải lại tuổi gần năm mươi, hắn xuống ngựa, chắp tay với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng tới đáp lễ, hai người nhìn nhau, đều cười không nói gì.
Sau đó Ninh Nghị nghiêng người, chỉ vào đằng xa.
- Chỗ đó, nhi tử ta.
- Ninh Kỵ, người đi theo làm đại phu kia.
Thành Chu Hải cười cười, lúc còn làm việc dưới tay Tần Tự Nguyên, hắn đã được nhận xét là độc sĩ quá nhiều mưu mô, những năm này theo Chu Bội làm việc, chính là đại quản gia của công chúa phủ, đối với các loại tình báo bên này của Ninh Nghị, ngoại trừ Lý Tần, sợ rằng chỉ có hắn quan tâm và hiểu rõ nhất.
Tiếp đó hắn nói:
- Tin tức muốn để Dân Giang vỡ đê, là ta tung ra, có một số người cũng là ta sắp xếp.
Ninh Nghị gật đầu, chưa kịp trả lời, Thành Chu Hải cười nói.
- Cho chút lợi ích, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi.
- Nếu ngươi làm được, coi như ta thua.
Ninh Nghị cũng cười.