Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079: Gió Phơn 8

Chương 1079: Gió phơn 8 Chương 1079: Gió phơn 8

Trung tuần tháng năm, mạn bắc Hoàng Hà, nắng mưa xen kẽ, trên mặt đất, từng tòa thành trì một, không khí u ám và lạnh lẽo.

So với Trung Nguyên mười năm trước, người hiện giờ vẫn còn sinh tồn trên mảnh đất này đã không còn nhiều. Một lượng lớn thôn trang và đất đai gần như bị bỏ hoang, những ngôi nhà bằng đất gạch hoặc mái tranh đổ sụp và mục nát giữa nắng nóng và mưa dầm, giữa con đường lâu năm không tu sửa, đám người chạy nạn loạng choạng đi, hài cốt chết đói, gầy trơ xương nằm ven đường.

Quân đội tựa như lưu dân quẫn bách đang bắt đầu điều động giữa từng tòa thành trì. Tại những mảnh địa phương lớn như Kinh Đông đông lộ, Hà Bắc đông lộ, quân đội vượt quá hai mươi vạn đã bắt đầu tập kết ở khu vực phụ cận Lương Sơn, hình thành vòng bao vây và phong tỏa to lớn.

Dư vị của cuộc chiến Đại Danh Phủ chưa tan, chiến hỏa mới đã nung nấu từ lâu.

Đương nhiên, so với một giọt nước không lọt khi Hoàn Nhan Xương chủ đạo tấn công Đại Danh Phủ, sự vây khốn của mấy chục vạn quân đội đối với bến nước Lương Sơn lại hơi có vẻ hỗn loạn và không có trật tự. Ban đầu Hoàn Nhan Xương dùng ba vạn tinh nhuệ tọa trấn chiến cục, đợi khi Quang Vũ quân và Hoa Hạ quân liều mạng đột phá vòng vây, tuy Hoàn Nhan Xương bình tĩnh ứng phó, nhưng cả nhánh quân đội dưới thế tấn công như đập nồi dìm thuyền của Quang Vũ quân và Hoa Hạ quân cũng vẫn sinh ra thương vong to lớn.

Giờ đây, quân đội Nữ Chân chưa tới hai vạn người cần áp chế thế cục của một phần tư Trung Nguyên, đối với cuộc chiến vây khốn Lương Sơn, người có thể phái đi đốc chiến đã không nhiều, mà việc điều động và tụ tập quân đội hai mươi vạn, đối với những Hán quân vốn dĩ đã thiếu thốn vật tư này mà nói, cũng có gánh nặng cực lớn, sau khi đến phụ cận Lương Sơn, những quân đội này có kẻ đánh cá, có kẻ cướp bóc, ngoại trừ khiến cho xung quanh dân chúng lầm than, ngược lại khó mà mang đến tác dụng trên thực chất đối với việc phong tỏa toàn bộ phòng tuyến.

Đối với tình huống thế này, Hoàn Nhan Xương cũng đã dùng hết toàn lực của hắn, từ từ triệu tập đội thuyền, đã có thể đạt đến mục tiêu tương lai có thể phát động tiến công đối với toàn bộ Lương Sơn. Bất luận tư thái của những Hán quân này tiêu cực đến cỡ nào, hơn hai mươi vạn người nhào tới mấy vạn người già trẻ em trên đảo, kiểu gì cũng có thể cắt chết một con đường sống cuối cùng của Hoa Hạ quân, Quang Vũ quân. Mà phía bên này của hắn, tuy rằng cũng có thể tùy ý chém giết hoặc thay mới tướng lĩnh Hán quân, nhưng dưới tình huống quân đội Nữ Chân đốc chiến không đủ, giết tới thay lui, ý nghĩa có thể tạo ra cũng đã không lớn.

Nghe nói, có một bộ phận nhỏ quân nhân, cũng đang lục tục lẻn về Lương Sơn —— vậy cũng vừa hay một mẻ hốt gọn.

Hai chục vạn người đánh mấy vạn người già trẻ nhỏ nếu vẫn có thể thua, vậy thì đổi một nhóm khác đánh tiếp, dù sao trưng binh trên mảnh đất này, có hao tổn kiểu gì cũng là huyết khí của người Hán Trung Nguyên, Hoàn Nhan Xương không hề bận tâm phải nhét bao nhiêu người vào trong này.

Hôm mười hai tháng năm, khí trời chuyển từ âm u sang sáng sủa, bên một bụi cỏ lau ở bờ nam bến nước Lương Sơn, có một nhánh đội xe đang men theo con đường gập ghềnh đi tới. Người cưỡi ngựa trước đội xe là một tướng lĩnh tướng mạo bình thường, râu tóc điểm bạc, thân hình hắn tuy rằng nhìn vẫn cường tráng, nhưng cho dù đã khoác lên mình trang phục tướng quân, xem ra cũng vẫn không có chút khí chất cứng cỏi nào. Lúc đội xe đến ven bờ, một nam tử bên cạnh tướng quân đi nhanh vài bước, huýt sáo, bèn có mấy chiếc thuyền nhỏ từ trong bụi lau đi ra.

Nam tử huýt sáo dáng người vừa phải, tướng mạo xem ra cũng cực kỳ không bắt mắt, nhưng lại là "Lãng Tử" Yến Thanh đã dịch dung. Nhìn thấy thuyền nhỏ tới, trong xe ngựa phía sau, có một nữ tử y phục màu đen tóc dài vén rèm xe bước ra, đó là Lý Sư Sư mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng khí chất trầm tĩnh lại càng thêm có vẻ trong suốt.

Nàng từ nhỏ có tuệ nhãn phật tâm, rất nhiều chuyện nhìn thấy rõ ràng, những năm gần đây mặc dù tâm lo thiên hạ, trằn trọc bôn ba, tâm chí lại càng thêm rõ nét chưa từng mê mang. Điều này cũng làm cho thân hình tướng mạo nàng đến bây giờ trông vẫn trong sáng và xinh đẹp như một thiếu nữ, nhưng trong đôi mắt lại có thêm sự trong veo sau khi nhìn thấu thế sự. Nước là thiện nhất, nàng của ba mươi mấy tuổi càng giống như một viên pha lê.

Lão tướng quân trên ngựa cũng nhìn sang bên này, rất lâu không chớp mắt, mãi đến khi Yến Thanh từ bên kia trở về, chắp tay với hắn.

- Hoàng tướng quân, lúc trước đã đắc tội.

Vị tướng lĩnh tên Hoàng Đức Quang này giờ mới thở dài.

- Không đắc tội không đắc tội, đi nhanh đi, sau này không quen biết.

Trong giọng nói của hắn, có chút tiếc nuối, cũng có chút khoáng đạt.

Sư Sư cũng đi tới:

- Hoàng tiên sinh, cám ơn.

- Ài, bỏ đi, bỏ đi...

Hoàng Quang Đức liên tục xua tay.

- Phiền các ngươi, từ nay trở đi tốt nhất đừng để nhìn thấy.

- Từ nay về sau, chúng ta không quen biết với Hoàng tướng quân.

Có mấy thân ảnh từ trên xe ngựa phía sau ra đây, người đi đầu đó nói ra câu này, người này trên đầu quấn băng gạc, giữa hai con mắt lộ ra vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo hung ác, da thịt bị xé toạc, rất đáng sợ, Hoàng Quang Đức nhìn hắn một cái bèn quay đi, miệng có ý ghét bỏ.

- Vậy đã giúp nhiều lắm rồi.

- Chỉ là trong tương lai ai nấy tự mình chiến đấu, nếu có gặp nhau trên chiến trường, vẫn mong Hoàng tướng quân bảo trọng. Đương nhiên, nếu có gì cần giúp đỡ, khụ khụ... Vương mỗ tuyệt không chối từ.

Người đang nói chuyện này tuy rằng băng quấn kín đầu, nhưng dáng vẻ khí độ lại có vẻ trang nghiêm, chỉ có điều lúc nói chuyện ho hai tiếng, rõ ràng thương thế vẫn còn. Bên cạnh hắn có một nữ tử cao gầy mặc nam phục đi theo, mặt mang theo sát khí, nhưng bị mất tay trái, chỉ là từ tướng mạo có thể nhìn thấy rõ ràng, nữ tử này chính là Hỗ Tam Nương.

Phía sau bọn họ, là mười mấy hán tử hoặc bị thương hoặc tàn phế đi theo, nhưng rất nhiều người tuy trên mình có vết thương, lúc này vẫn hiện ra khí chất lạnh lùng kinh người. Những binh sĩ trở về từ chiến trường khốc liệt không lâu sau bèn lần lượt lên thuyền.

Lý Sư Sư và Hoàng Quang Đức ở bên này trò chuyện một hồi, Hoàng Quang Đức cưỡi trên ngựa, từ đầu đến cuối chưa từng xuống, sau đó Sư Sư cũng hành lễ rồi lên thuyền. Lúc thuyền nhỏ di chuyển, Yến Thanh vẫn ở lại bên bờ, bắt chuyện mấy câu với Hoàng Quang Đức.

Vào đêm phá vòng vây ở Đại Danh Phủ, Yến Thanh làm công tác hậu phương, nhưng nguy hiểm không hề thua kém tiền tuyến chút nào, cũng may hắn võ nghệ cao cường, cuối cùng trở thành nhóm người đầu tiên thoát hiểm. Sau đó hắn liên hệ với nhóm người Lư Tuấn Nghĩa dưỡng thương ở hậu phương, bắt đầu công tác cứu viện đồng bạn, mấy ngày trước Sư Sư cô nương truyền ra tin tức, nói nàng chuẩn bị gả cho Hoàng Quang Đức làm thiếp, lại nói cứu được một số người, Yến Thanh bèn hiểu ra ẩn tình bên trong, hai hôm trước lén đi theo Hoàng Quang Đức, chuẩn bị hạ thủ với đối phương.

Ai ngờ đến lúc thật sự chuẩn bị hạ thủ, mới phát hiện Hoàng Quang Đức không có quá nhiều ý định phòng bị, hắn dẫn Yến Thanh đi gặp Lý Sư Sư trộm giấu đi, lúc này mới phát hiện, chỗ biệt uyển mà Lý Sư Sư đang ở, còn giấu một số thương binh Quang Vũ quân, Hoa Hạ quân, trong đó, khiến người ta bất ngờ nhất, là gặp được Vương Sơn Nguyệt và Hỗ Tam Nương.

Đôi phu thê này vậy mà chưa chết, đối với hai nhánh quân đội phản kháng mà nói, thực sự là ngạc nhiên quá lớn. Mà Hoàng Quang Đức lúc này lại che giấu phu phụ Vương thị, mạo hiểm cỡ nào nghĩ cũng biết, Yến Thanh lòng biết mình không thể động thủ đối với Hoàng Quang Đức nữa, Sư Sư sợ rằng sẽ liều mạng với mình, ai biết nói chuyện với Hoàng Quang Đức một hồi, mới biết điều người này nghĩ trong lòng lại là mau chóng tiễn đám người Lý Sư Sư và Vương Sơn Nguyệt đi. Hắn trong lúc nhất thời che giấu những người này đã mạo hiểm rất lớn, nếu như giấu Lý Sư Sư ở ngoại trạch, sau này chẳng phải có thể chết bất cứ lúc nào.

Hoàng Quang Đức nói thì nói vậy, nhưng đến lúc này, Lý Sư Sư đã lên thuyền, ánh mắt lão nhân trên ngựa nhìn theo bóng dáng đó đi xa rất lâu chưa từng rời khỏi, Yến Thanh bèn biết trong lòng người này, thực sự cũng có tâm tư đối với Lý Sư Sư.

- Nếu Hoàng tướng quân đã luyến tiếc như thế, sao không dẫn theo quân đội lên Lương Sơn?

Yến Thanh nói ra câu này, lòng thầm mắng cái miệng bộp chộp, cũng may Hoàng Quang Đức bên cạnh chỉ liếc hắn một cái.

- Cùng các ngươi lên Lương Sơn, chẳng phải là đi chịu chết? Các ngươi còn có thể sống mấy ngày?

Yến Thanh cúi đầu sờ mũi một cái, không khuyên thêm nữa.

Lúc này, ánh nắng từ trên mặt hồ của bến nước chiếu rọi tới, lau sậy gần xa bay phấp phới, Sư Sư đứng dậy khỏi thuyền, hành lễ sang bên này, Hoàng Quang Đức nhìn theo bóng người, khẽ giơ tay lên vẫy.

Phồn hoa của Biện Lương hơn mười năm trước như vẫn đang trước mắt, khi ấy, hắn một đường thi cử đỗ cử nhân, rồi đến khi du ngoạn trong thành, tuy rằng chuyện muốn bổ thực khuyết không thuận lợi, nhưng sớm chiều ở Phàn Lâu, vẫn là ký ức đẹp đẽ sáng ngời nhất trong lòng hắn.

Người Nữ Chân tới, Biện Lương thất thủ, Trung Nguyên ngày qua ngày bị tàn phá, thành trì cũ kỹ, phòng ốc sụp đổ, xương trắng chất đống bên đường, là hiện trạng trong tầm mắt hắn, nếu hơi không cẩn thận, cũng sẽ là dáng vẻ của hắn ngày mai.

Cách xa hơn mười năm, thứ mang trên người Lý Sư Sư, vẫn là cảm giác vào thời điểm tốt nhất của Vũ triều, đáy lòng Hoàng Quang Đức sa vào đó, hắn một mặt từ chối Lý Sư Sư, mặt khác lại rất không kiên định mà vươn tay vào trong chiến trường, sau khi cứu người xong, trong lòng lại lo lắng lúc nào sẽ bị bại lộ. Khi người Nữ Chân bắt đầu giết quan viên người Hán là sẽ không khách sáo chút nào, mà thời gian kéo càng lâu, cho dù là người bên cạnh có thể cũng sẽ không còn đáng tin nữa.

Cũng bởi vì thế, hắn căn bản không dám đụng vào Lý Sư Sư, trước tiên chưa nói đến lời đồn nữ nhân này thuộc về Tâm Ma Ninh Nghị, nếu thật sự cưới nàng làm thiếp, trước mắt sự giúp đỡ mà hắn phải làm cho Hoa Hạ quân và Quang Vũ quân, hắn đều cảm thấy là đang chịu chết.

Trên bến nước cỏ lau lay động, tướng quân Hoàng Quang Đức gần ngũ tuần nhìn rất lâu bóng dáng ấy khuất dần trong đám lau sậy và ánh nắng xa xăm, như thể vẫy tay từ biệt với quá khứ hơn mười năm vẫn luôn ở đó. Quay đầu lại, thứ hắn cần đối diện, là tương lai thảm liệt giống như tất cả mọi người.

Yến Thanh thở dài, đi sang hướng khác, tuy rằng đối với người có thủ đoạn độc ác mà nói, phía Hoa Hạ quân vẫn có thể dùng bí mật như vậy để uy hiếp vị Hoàng tướng quân này, nhưng trong thế cục trước mắt, chuyện đối phương làm đã đủ nhiều rồi, Hoa Hạ quân cũng chỉ có thể ghi nhớ lòng biết ơn này trong lòng mà thôi.

Mưa to mấy ngày liền, bến nước dâng tràn. Ở một bên bờ khác, nơi cách xa mà tầm nhìn không thể tới, một số bóng người đã đẩy bè gỗ được neo lại đi, bắt đầu băng qua đường thủy đi về phía Lương Sơn.

Đội thuyền nhỏ bên này cũng chèo về phía Lương Sơn, phía cuối thuyền nhỏ, Lý Sư Sư ngồi bó gối, nhìn về hướng lúc đến. Những ngày qua, nàng vốn dĩ cũng đã chuẩn bị hiến thân, nhưng lựa chọn của Hoàng Quang Đức, khiến nàng thấy thổn thức.

Đối với Hoàng Quang Đức này, ngoại trừ cảm kích nàng tự nhiên cũng không có thêm nhiều tình cảm, đến lúc này, ngoài cảm khái nàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hỗ Tam Nương bên cạnh tới hỏi han nàng về chuyện tình cảm.

- Cô thật sự thích cái tên họ Ninh kia? Hắn chẳng phải người tốt gì đâu... còn nữa, nếu cô thích, cô cứ đi tây nam mà.

Sư Sư kéo một ống tay áo của nàng, chỉ mỉm cười. Nàng thích Ninh Nghị? Trước kia thì đúng như vậy, giờ đã đến cái tuổi này, nhìn thấy quá nhiều chuyện, giới hạn giữa phải hay không đã trở nên tương đối mơ hồ. Thiên hạ đại loạn, quá nhiều người chết ngay trước mắt, nàng muốn làm việc, nhưng cũng chẳng qua là nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, khẩn cầu khắp nơi, thậm chí quỳ với người, nếu thật sự phải gả cho ai đó để đổi lấy tính mạng càng nhiều người, Sư Sư cảm thấy... mình thật ra cũng không bận tâm.

Nhưng quay đầu nhìn lại, nếu thật sự phải nói thích —— nàng đương nhiên là thích. Đó là một sự yêu thích rất nhạt rồi, lúc chuẩn bị gả cho Hoàng Quang Đức, nàng cố ý năn nỉ nhân viên tình báo bên này gửi thư đi tây nam, hiện giờ trong lòng bình tĩnh lại, có thể lặng yên suy nghĩ, khi Ninh Nghị ở tây nam biết được tin tức này, sẽ là một loại tâm trạng thế nào đây?

Chỉ là cứ nghĩ như vậy, trong lòng nàng bèn cảm thấy rất thú vị.

Đội thuyền chạy được một khoảng thời gian, xa xa tầm mắt, lại có một hàng bè xuất hiện, làm ám hiệu từ đằng xa, vậy mà giống như người mình, chờ chạy đến gần, Sư Sư đột nhiên đứng lên, nàng bất ngờ phát hiện, đứng trên chiếc bè đối diện, ngoại trừ thành viên của Quang Vũ quân và Hoa Hạ quân, còn có Chúc Bưu và Lư Tuấn Nghĩa.

Tám trăm dặm bến nước Lương Sơn, mặc dù cũng có sóng gió, nhưng xưa nay thuyền nhỏ cũng đều có thể qua, tuy đối diện là bè gỗ nhỏ bé, nhưng Chúc Bưu người quấn băng vải đứng phía trên, vẫn oai phong lẫm liệt như cũ. Đầu thuyền nhỏ bên này, Vương Sơn Nguyệt cả đầu đều quấn băng cất cao giọng nói.

- Mấy ngày trước, bên phía Tân Phường kia có cao thủ cướp tù, có phải hai người các ngươi không?

- Còn phải nói sao, Phần Thành Thương Bưu ca ngươi đã là thiên hạ vô địch quá lâu rồi, dăm ba con chó con mèo mai phục sao có thể ngăn cản ta... à, còn có sự phối hợp của vị theo chân họ Lư này nữa —— ý? Tên đầu bánh bao kia ngươi là yêu quái gì!?

Vương Sơn Nguyệt mặc dù bị thương băng lấy đầu, nhưng giọng nói không thay đổi, Chúc Bưu lớn tiếng nói chuyện rõ ràng là trêu chọc, Sư Sư ngồi ở đuôi thuyền đã bật cười. Bên này Vương Sơn Nguyệt ngạo nghễ hừ một tiếng, đưa tay bắt đầu gỡ băng vải quấn trên đầu xuống.

Đợi khi băng vải kia gỡ xuống, chỉ thấy trên gương mặt vốn dĩ nhìn xinh đẹp như nữ tử có một vết đao chém xuống, lúc này da thịt rách ra vẫn chưa lành lại, đập vào mắt vô cùng dữ tợn. Vương Sơn Nguyệt nói:

- Bị thương một chút.

Trong lời nói hơi có chút thần khí tự đắc, trên bè gỗ bên kia có người nhìn thấy dáng vẻ này vốn dĩ đau buồn, lúc này lại cười phá lên. Kỳ thực, Vương Sơn Nguyệt từ nhỏ đã phiền não với tướng mạo khá âm nhu của mình, trước mắt một đao này phá tướng, hắn không những không buồn, ngược lại còn cảm thấy rất hài lòng đối với vết sẹo đao dữ tợn của mình.

Chúc Bưu sửng sốt một chút, sau đó ôm bụng cười ha hả, cười đến không khép được mồm.

- Ha ha ha ha, cái tên nhà ngươi cũng có ngày hôm nay...

Hắn cười như vậy, những người còn lại cũng phá lên cười theo, Vương Sơn Nguyệt và người trên thuyền bên này cũng không nhịn được mà bật cười.

Đối với chuyện Hỗ Tam Nương bị mất một cánh tay, mấy người Chúc Bưu cũng không bận tâm, hi hi ha ha nói:

- Tương lai có thể theo Đỗ Sát học chút đao pháp, hắn chính là mất một cánh tay mới trở nên lợi hại như vậy.

Chốc lát sau lại nói.

- Phu thê các ngươi tương lai hành tẩu lục lâm, có thể lấy ngoại hiệu gọi là "Thiên Tàn Địa Khuyết", ha ha ha ha ——

Trong sự trêu chọc không nể nang mặt mũi này, đủ loại tiếng cười vang lên trên mặt nước, nếu không biết nội tình, còn tưởng rằng bọn họ đánh thắng trận lớn trở về cơ đấy.

Đội thuyền một đường đi lên phía trước, qua một hồi, trên mặt hồ có một con thuyền lớn đi tới, đám đông bèn lần lượt lên con thuyền lớn đó. Xa xa, Lương Sơn trong bến nước tiến vào tầm mắt, trên hòn đảo, một hàng cờ chiêu hồn to lớn đang tung bay, trên mặt nước có dấu vết tiền giấy. Lúc Chúc Bưu và Vương Sơn Nguyệt cùng đứng trên đầu thuyền, Chúc Bưu liếc nhìn Vương Sơn Nguyệt, một phát đẩy bay đối phương ra ngoài, hắn đứng trên đầu thuyền vẫn còn phách lối, cũng chính lúc này, có người ở một bên mạn thuyền hét lên.

- Mọi người xem, bên kia cũng có người.

Một đầu của tầm mắt, lại có mấy chiếc thuyền nhỏ đang từ nơi xa đến bên này, người trên thuyền dùng sức đung đưa cánh tay —— đó cũng là những người từ bên ngoài trở về. Người trên thuyền cười chào nhau, Sư Sư cũng đang cười, đột nhiên, nước mắt chợt chảy dài. Trong khoảnh khắc này, nhìn thấy những cờ trắng tung bay trên hòn đảo kia, nàng đột nhiên cảm thấy, giống như có vô số chiếc thuyền nhỏ, đang từ bốn phương tám hướng trở về hòn đảo nhỏ này, đó là hàng ngàn hàng vạn anh linh, đang tụ tập về nơi này dưới sự dẫn dắt của tiếng trống trận và tiếng cười.

—— Về nhà rồi.

Bình Luận (0)
Comment