Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1080 - Chương 1080: Gió Phơn 9

Chương 1080: Gió phơn 9 Chương 1080: Gió phơn 9

Đủ loại tin tức, vượt qua Quan Sơn trùng điệp, truyền về phía bắc.

Vân Trung Phủ, lúc này cũng xưng là Đại Đồng, giữa tháng năm chính là mùa bầu trời đẹp nhất, gió thoảng qua thành thị mang theo bầu không khí trong lành dễ chịu, là nơi trọng tâm của "Tây triều đình" Kim quốc do Tông Hàn cai quản, một dải Vân Trung Phủ công thần, quý tộc tụ tập như mây. Mặc dù cùng với sự xuất phát của đại quân nam chinh, sự chỉnh đốn của nội bộ Kim quốc đối với tầng dưới chót ngày càng nghiêm ngặt, nhưng trên thượng tầng xã hội, trước mắt đang là mùa kết giao thỉnh yến.

Trong rất nhiều dinh thự và biệt uyển xung quanh thành trì, yến hội lớn nhỏ mỗi ngày đều đang tiến hành, ngươi vừa hát xong ta lên sân khấu. Trong một năm này người có chí hướng trong quý tộc Kim quốc đa phần đã theo quân đội xuất phát, đủ loại công tử bột bộc phát ở lại lãnh thổ, cũng gặp được mùa đẹp nhất, mở tiệc chiêu đãi quan khách bằng hữu, vung tiền như rác, là thủ đoạn mà rất nhiều người trẻ tuổi biểu dương thực lực của mình.

Thành nam Vân Trung Phủ, một lão trạch vừa xa hoa vừa phong cách cổ, gần đây trở thành khách quý mới của giới xã giao thượng tầng. Đây là một hộ gia đình vừa mới đến Vân Trung Phủ không lâu, nhưng lại có nội hàm và tích trữ thâm sâu như biển, tuy rằng là kẻ ngoại lai, nhưng trong thời gian ngắn đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong Vân Trung Phủ.

Gia đình này đến từ Trung Nguyên.

Một tộc Tề thị do đại Nho Tề Nghiễn cầm đầu, vọng tộc thật sự từng chiếm cứ một vùng Hà Đông Vũ triều, năm ngoái chuyển từ Chân Định tới Vân Trung. Đối với thế gia đại tộc, tục ngữ có câu, ba đời xem ăn bốn đời xem mặc năm đời xem văn chương (ăn là sinh tồn, mặc là tự tôn, văn chương là tư tưởng tinh thần), gia tộc bình thường giàu không quá ba đời, Tề gia lại là đại thị tộc xa hoa sáu bảy đời.

Mặc dù đối với quý tộc Kim quốc đi lên bằng tích quân công mà nói, một số người trong vô thức sẽ không coi vọng tộc Vũ triều ra gì, nhưng cao tầng Kim quốc vẫn nhất trí cho Tề gia đủ lễ nghi đãi ngộ. Đối với cao tầng Kim quốc trước kia mà nói, lấy được thiên hạ trên lưng ngựa dễ, đến bây giờ, trị thiên hạ trên lưng ngựa đã trở thành một vấn đề, vấn đề khó về đời thứ hai trong Kim quốc bại hoại, không thành tài cũng bày ra trước mắt đám người khai quốc. Cho dù kẻ lấy thiên hạ trên lưng ngựa, tính cách lỗ mãng rất nhiều, nhưng người thật sự có kiến thức cũng đã bắt đầu nhìn thấy những chuyện này.

Tề Nghiễn bởi vậy có được lễ nghi đãi ngộ to lớn, một số lão đại nhân tọa trấn Vân Trung thường xuyên triệu lão ta đến hỏi sách lược, chuyện trò vui vẻ. Đối với những người trẻ tuổi thuộc thế hệ thứ hai nóng tính ưa ganh đua của Kim quốc mà nói, mặc dù ít nhiều không ưa việc Tề gia được đề cao, nhưng nghiên cứu về việc hưởng lạc của người trẻ tuổi trong một tộc Tề thị, lại vượt xa những đứa con ngu ngốc nhà giàu mới nổi này.

Qua lại như vậy, tuy rằng đám đông ngoài miệng cứ nói không cần, nhưng yến hội chất lượng cao mà những người đọc sách Tề gia tổ chức mấy ngày qua vẫn nhanh chóng chinh phục và dẫn dắt trào lưu hưởng lạc trong thành, nhất thời trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Tới giữa tháng năm, đã có rất nhiều con em quý tộc Kim quốc bắt đầu xưng huynh gọi đệ với đám thanh niên của Tề gia.

Bắt đầu từ đầu tháng này, cùng với một số tin chiến thắng từ phía nam truyền đến, cuộc thăm hỏi và mở tiệc chiêu đãi giữa Tề gia và cao tầng Kim quốc trở nên ngày càng long trọng, thậm chí còn tổ chức mấy buổi tế lễ và chúc mừng hoành tráng. Lý do là bởi vì một trận ám sát xảy ra ở Chân Định phủ, ép Tề gia lên phía bắc vào năm ngoái.

Trong trận ám sát do Hoa Hạ quân xách động diễn ra, hai con trai, một cháu trai của Tề Nghiễn, và cả một bộ phận thân tộc mất mạng. Bởi vì thanh thế phản Kim hung mãnh, Tề Nghiễn tuổi cao chỉ có thể đưa cả gia tộc lên phía bắc, nhưng mà, năm đó Lương Sơn đồ sát Tô gia, Ninh Nhân Đồ đó còn dẹp bằng cả Lương Sơn, giờ Hắc Kỳ đồ sát Tề gia, Tề Nghiễn tích uy nhiều năm sao có thể chịu để yên?

Một mặt lên phía bắc, mặt khác vận dụng sức ảnh hưởng của mình phối hợp với Kim quốc, đối đầu Hoa Hạ quân. Tới cuối tháng ba đầu tháng tư, Đại Danh Phủ cuối cùng bị phá, Hoa Hạ quân bị cuốn vào trong, cuối cùng toàn quân bị diệt, Hoàn Nhan Xương bắt được hơn bốn ngàn tù binh kẻ phỉ, bắt đầu chém giết từng tốp một. Tề Nghiễn nghe được tin tức này, vui mừng quá đỗi lại lệ rơi đầm đìa, hai đứa con trai ruột và một đứa cháu trai của lão ta bị thích khách Hắc Kỳ quân giết chết, lão nhân hận không thể tiêu diệt hết cả Hoa Hạ quân, thậm chí giết chết Ninh Nghị, đưa hết nữ tử trong nhà hắn vào kỹ trại mới thỏa.

Lúc này này đại thù báo được một chút ít, nhưng dù sao cũng đáng để chúc mừng. Một mặt trắng trợn ăn mừng, một mặt khác, Tề Nghiễn còn sai người đưa mười vạn lạng bạc trắng tới nhà Hoàn Nhan Xương ở Liêu Dương để cảm tạ, lão viết một bức thư cho Hoàn Nhan Xương, thỉnh cầu đối phương rút ra một phần tù binh Hoa Hạ quân đưa về Vân Trung để lão giết chết nhằm an ủi vong linh con cháu trong nhà. Giữa tháng năm, thư vui vẻ hứa hẹn của Hoàn Nhan Xương đã tới, liên quan đến suy nghĩ làm sao để ngược đãi giết chết nhóm kẻ thù này, Tề gia cũng đã nghĩ tới rất nhiều loại.

Trong bầu không khí như thế này, lão nhân không hề biết, bóng tối còn âm độc hơn Yến Thanh chủ đạo ám sát ở Chân Định phủ, thậm chí là Tâm Ma Ninh Nghị tiêu diệt Lương Sơn, lúc này đã bao phủ xuống Tề gia.

Chỉ huy mấy xe rau quả tiến vào hậu viện của Tề gia, tiểu thương đi theo xe xuống thương lượng vài câu, kết toán tiền bạc với quản sự Tề phủ. Không lâu sau đó, đội xe lại từ hậu viện đi ra ngoài, tiểu thương ngồi trên xe, trên gương mặt cười hì hì mới hiện ra chút lạnh lùng.

Đội xe chạy đến chợ, tiểu thương xuống xe, xuyên qua ngõ hẻm trên đường, đến một sân nhỏ an tĩnh, mới lấy cái mũ trên đầu xuống, giật râu bên khóe miệng ra, đến lúc này, sắc mặt hắn cũng trở nên u ám. Đây là Thang Mẫn Kiệt, sắc mặt âm trầm cũng là sắc màu bình thường trong mấy ngày từ sau khi hắn nghe thấy chiến báo của Đại Danh Phủ ở mặt nam.

Đi vào trong phòng, nét u ám trên mặt hắn hơi rút đi, Lư Minh Phường cũng đã đợi trong phòng:

- Thế nào? Gần đây sắc mặt ngươi không tốt lắm.

- Chuyện của Đại Danh Phủ, quá thê thảm.

Thang Mẫn Kiệt thẳng thắn nói.

Lư Minh Phường trầm mặc một lát:

- Có một số việc, cuối cùng không phải ngươi ta liền có thể xoay chuyển tình thế, vẫn là câu nói kia, trong lòng ngươi quá gấp gáp, chú ý sức khỏe, ngoài ra, chú ý ẩn nấp, ta biết, hành động trước đây của ngươi đều có chút kịch liệt, một số người đã chú ý tới ngươi rồi.

Bắt đầu từ khi người Nữ Chân chuẩn bị nam chinh, Thang Mẫn Kiệt với thủ đoạn cấp tiến đã lần lượt làm mấy chuyện lớn, ban đầu xách động nô lệ người Hán khởi nghĩa, để Sử Tiến xuôi nam đưa danh sách Hán gian, đến sau này âm thầm giật dây, lại uy hiếp quan viên người Kim, giở trò với quân lương chuẩn bị nam hạ, tiếp đó lại móc nối con nhà quyền quý nội bộ Kim quốc cậy quyền đầu cơ trục lợi quân tư...

Một mình hắn làm ra tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, không có khả năng lay động toàn bộ chiến cục phương nam, nhưng vì thủ đoạn cấp tiến, có mấy lần để lộ ra manh mối của biệt danh "Thằng Hề" này, nếu như nói lúc Sử Tiến lên phía bắc "Thằng Hề" vẫn chỉ là một biệt danh tầm thường ở Vân Trung Phủ, thì đến bây giờ, biệt danh này đã thật sự treo lên mấy số đầu của danh sách truy nã cao tầng, cũng may mấy tháng nay, Thang Mẫn Kiệt biết thu mình, để động tĩnh bên ngoài thu lại một chút.

- Ừm, ta biết trốn cẩn thận.

Sự thuyết phục của hai thân phận đồng thời bằng hữu và chiến hữu, vẫn khiến cho Thang Mẫn Kiệt khẽ cười.

- Hôm nay có chuyện gì à?

- Chuyện mừng lớn.

- Hửm?

Lư Minh Phường hiếm khi nói như vậy, đầu mày Thang Mẫn Kiệt khẽ nhúc nhích, chỉ thấy ánh mắt Lư Minh Phường phức tạp, nhưng là thật lòng mỉm cười, hắn nói ra hai chữ:

- Chiêm Mai.

- Tìm được rồi!?

Thang Mẫn Kiệt ngẩng phắt đầu lên, Lư Minh Phường cười gật đầu.

- Tìm được rồi, tìm được rồi... vẫn chưa chết, nàng còn có một đứa con, vẫn chưa chết, hiện giờ người ở Liêu Dương, ta chuẩn bị qua đó...

Giọng nói của Lư Minh Phường đã kiềm chế, nhưng trong nụ cười, cảm giác phấn khích vẫn lộ rõ trên mặt, Thang Mẫn Kiệt mỉm cười, nắm tay đập xuống bàn:

- Tin tức này quá tốt rồi, là thật sao?

- Hơn phân nửa là thật. Một khi xác nhận, ta sẽ lập tức sắp xếp cho họ xuôi nam...

Hai người nói đến chuyện này, cười như đứa trẻ ở trong phòng. Chiêm Mai, tên đầy đủ là Vương Chiêm Mai, đây là tên của tiểu thiếp ở bên cạnh Tần Thiệu Hòa cuối cùng lúc Thái Nguyên bị phá năm đó, vẫn luôn xếp hàng đầu trong danh sách tìm kiếm của Hoa Hạ quân những năm nay.

Nói tới chuyện này, hai người mừng rỡ một trận, đối với chuyện hơn mười năm nay hai mẹ con này rốt cuộc làm sao để sống sót, Lư Minh Phường không nói, Thang Mẫn Kiệt cũng chưa từng nhắc tới.

Qua một lúc sau, Lư Minh Phường nói:

- Chuyện này, là chuyện lớn không cho phép sai sót, ta đi Liêu Dương, chuyện bên này sẽ toàn quyền giao hết cho ngươi. Đúng rồi, lần trước ngươi có nói, chuyện người của Tề gia muốn áp giải mấy vị huynh đệ Hoa Hạ quân tới đây...

- Ta sẽ sắp xếp cẩn thận, ngươi yên tâm đi.

Thang Mẫn Kiệt trả lời một câu, sau đó nói:

- Ta sẽ chúc mừng trên dưới Tề gia hẳn hoi.

- ...

Nghe ra khí tức chẳng lành từ trong lời nói của Thang Mẫn Kiệt, lại nhìn gương mặt tươi cười đó của hắn, Lư Minh Phường khẽ sững sờ, nhưng sau đó cũng không nói gì. Thang Mẫn Kiệt hành sự cấp tiến, rất nhiều thủ đoạn được chân truyền của Ninh Nghị, trên phương diện thao túng lòng người dùng mưu ác độc, Lư Minh Phường cũng không phải đối thủ của hắn, đối với loại thủ hạ này, hắn cũng chỉ có thể coi chừng đại cục, còn lại không chỉ tay năm ngón nhiều.

- Những chuyện khác không nói nữa.

Hơi dừng một chút, Lư Minh Phường vỗ vai hắn.

- Chuyện cần làm, ngươi đều rõ cả, vẫn là câu nói kia, phải cẩn thận, phải bảo trọng... Chuyện lớn thiên hạ, người thiên hạ phải gộp cùng nhau mới có thể làm xong, ngươi... cũng đừng quá lo nghĩ.

- Ta hiểu mà.

Thang Mẫn Kiệt cười.

- Chuyện bên phía ngươi là chuyện lớn, có thể bảo vệ cốt nhục của đại công tử Tần gia, những năm này bọn họ khẳng định đều không dễ dàng, ngươi thay ta hành một lễ với vị phu nhân đó.

- Được.

Nói xong những chuyện này, Thang Mẫn Kiệt tiễn Lư Minh Phường đi, đến khi ra khỏi sân, hắn cười ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, ánh nắng ấm áp, có tin tức tốt thế này truyền tới, hôm nay đúng là một ngày tốt.

Hắn lại nghĩ tới Tề gia.

Thật là vui...

Là lúc để giết người rồi...

Lúc Lư Minh Phường ở mặt bắc có được tin tức của Vương Chiêm Mai, nước lớn ở tây nam vẫn đang gào thét.

Đô Giang Yển, mưa rơi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại rơi.

Lúc chạng vạng tối, trong lều cỏ bên Dân Giang, Ninh Nghị và Thành Chu Hải mấy ngày này vẫn luôn đồng hành đang ở đây đợi mưa giảm bớt, lúc nhàm chán, Ninh Nghị đưa hắn một nắm đậu tằm đã xào qua.

Thành Chu Hải cũng không phải tới phá đê, hắn tới bàn chuyện làm ăn, tuy rằng nếu có thể phá đê có lẽ hắn cũng sẽ làm, nhưng mục đích chính, vẫn là đại diện cho Chu Bội bàn chút chuyện thực tế.

Nhiều năm qua, đây là lần tiếp xúc đầu tiên của trưởng công chúa phủ và Hoa Hạ quân. Thủ hạ mà Thành Chu Hải mang đến phụ trách công việc đàm phán cụ thể với nhân viên Bộ Tổng Tham Mưu của Ninh Nghị, mà giữa hai người Ninh Nghị và Thành Chu Hải, lại dễ nói chuyện hơn nhiều, đương nhiên, những ngày này, hai người đề cập đến cũng đa phần là những việc vặt.

Bên phía tây nam này, là tình hình trong nhà Ninh Nghị, lo lắng đối với tương lai của hài tử, bị đánh bại ở Đại Danh Phủ và tình hình Vương Sơn Nguyệt, Chúc Bưu ở mặt bắc. Mà trong câu chuyện của Thành Chu Hải, lại đa phần nói đến hơn mười năm sau khi Ninh Nghị ra đi, tình hình đám người một hệ tướng phủ, tình hình công chúa phủ, tình hình giữa công chúa và phò mã...

- ... Ầy, thế giới chính là như vậy, tiểu hài tử rồi sẽ lớn, người lớn sẽ phải già, người già sẽ chết, cảnh còn người mất mà...

- Thành Lâm An còn phồn hoa hơn so với Biện Lương ngày trước, ngươi không đi xem thử, đáng tiếc...

- Lâm An Lâm An, tạm thời an toàn một chút, tên cũng không tốt lành, tiếp theo đây có khổ sở cho các ngươi gánh rồi... mấy ngày này đều đang trị thủy, nếu không ta dẫn ngươi đến Tập Sơn nhìn một chút, để ngươi cảm nhận cái gì gọi là phồn hoa công nghiệp... nước bên ngoài xưởng giấy đã không thể uống nữa.

- Trước kia đã cảm thấy, trong cái miệng này của ngươi toàn là những cái tên mới lung tung hàm hồ, nghe không hiểu, ngươi như vậy rất khó chung sống với người khác đấy.

- Tính cách cực đoan một chút, ta còn có lỗi với ngài à.

- Sau khi ngươi giết Cảnh Hàn đế, ta lại cảm thấy không kỳ lạ nữa rồi. Giống như ngươi nói, không phải đồ thần kinh, cũng không làm được loại chuyện bực mình này.

Mưa từ mép lều cỏ rơi xuống như tấm màn, hai người cắn đậu tằm, kêu tách tách, nói đến chuyện này, Ninh Nghị nhịn không được bật cười, cười đến mức cả người đều run.

- Tên khốn kiếp đó, Lão Thành ngươi có biết lúc ta lên triều hắn đang nói gì không... ta chưa từng nói với ai, ta bắt chước cho ngươi nghe nha...

Hắn bắt chước lại một lượt lời Chu Triết nói trên Kim Loan điện năm đó, Thành Chu Hải dừng cắn đậu tằm, ngửa đầu thở dài. Loại lời nói vô quân vô phụ này dù sao hắn không tiện tiếp lời, chỉ đành trầm mặc một lúc, nói.

- Còn nhớ không, mấy ngày trước khi ngươi động thủ, ta từng đi tìm ngươi.

- Ừm, Tông Phi Hiểu phát hiện ra một số chuyện, người của ta giết chết hắn, lúc đó ngươi cũng cảm thấy ta sắp động thủ rồi.

Ninh Nghị gật gật đầu.

- Đích thực là sắp động thủ.

- Ta cho là ngươi muốn đối phó với Thái Kinh hoặc Đồng Quán, hoặc còn muốn mang theo Lý Cương hoặc thêm ai đó nữa... ta đều chịu được, muốn cùng làm với ngươi.

Thành Chu Hải cười cười.

- Không nghĩ tới sau đó ngươi làm ra chuyện kia.

- Lúc ấy nói với ngươi, đoán chừng ta sống không nổi tới hôm nay.

- Ừm.

Thành Chu Hải gật đầu, cho một hạt đậu tằm vào miệng.

- Năm đó nếu như biết, ta nhất định sẽ nghĩ cách giết ngươi.

- Giờ thì sao?

- Giờ thì... giết ngươi có tác dụng gì?

Thành Chu Hải nói.

- Như ngươi đã nói, thiên hạ Nho gia này có vấn đề, Lý Tần là muốn giết ngươi, cũng có đạo lý của hắn, nhưng ta không muốn, nếu ngươi đã bắt đầu, lại bày ra thế cục lớn như vậy, ta càng muốn xem ngươi đi tới cuối cùng là dáng vẻ gì, nếu ngươi thắng, như ngươi đã nói, người người thức tỉnh, người người bình đẳng gì đó, cũng là chuyện tốt. Nếu ngươi bại, chúng ta cũng có thể có chút kinh nghiệm tốt.

- Thành huynh khoáng đạt.

- Chỉ là có chút tâm ý nguội lạnh.

Thành Chu Hải dừng một chút.

- Nếu lão sư vẫn còn, người đầu tiên phải giết ngươi chính là ta, nhưng lão sư đã không còn nữa, những cách nói kia của người, gặp phải khốn cảnh, hiện giờ cho dù chúng ta thúc đẩy, sợ rằng cũng khó mà phục chúng. Nếu đã không dạy học, những năm này chuyện ta làm đều là chút chuyện thiết thực, tự nhiên có thể nhìn thấy được, chư vị trên triều đường... bó tay hết cách, đi tới phía trước, ngược lại là Quân Vũ đã học theo ngươi.

Hắn cho một hạt đậu tằm vào miệng.

- Chỉ là con đường của Quân Vũ, quá mức cứng rắn, họa ngoài vừa dập tắt, cũng khó mà lâu dài được. Bên này của ngươi... ta ngược lại xem không hiểu lắm, cũng không cần quá hiểu...

Thành Chu Hải nói đến đây, giữa hai hàng lông mày rủ xuống, thực ra cũng có sự mệt mỏi thật sâu. Mặc dù trước kia bị Tần Tự Nguyên đánh giá là thủ đoạn tàn độc không có cố kỵ, nhưng bên phía Thành Chu Hải này, người tin cậy lớn nhất chính là Tần Tự Nguyên coi là lão sư. Tần Tự Nguyên bị hại hạ ngục, cuối cùng lưu vong chết trên đường, nếu nói trong lòng Thành Chu Hải không có ý hận, đó là chuyện không thể nào.

Nhưng mà nâng đỡ Vũ triều lại là thứ quan trọng nhất trong tư duy của Tần Tự Nguyên, như hắn đã nói, trước khi Ninh Nghị tạo phản nếu thẳng thắn với hắn, cho dù trong lòng Thành Chu Hải có hận, cũng sẽ xử lý Ninh Nghị đầu tiên, đây là đạo thống của Tần Tự Nguyên, nhưng bởi vì quá mức không có cố kỵ, cho nên trong lòng bản thân Thành Chu Hải, ngược lại không có đạo thống của chính mình.

Sau khi Tần Tự Nguyên chết, đường nên đi thế nào, đối với hắn mà nói đã không còn rõ ràng. Sau khi Nghiêu Tổ Niên chết, mấy người Giác Minh, Khang Hiền cũng đi, Văn Nhân Bất Nhị theo gót Quân Vũ đi con đường tương đối cấp tiến, Thành Chu Hải phò tá Chu Bội, thủ đoạn hành sự của hắn hẳn nhiên là cao minh, nhưng mục tiêu trong lòng cũng từ bảo vệ Vũ triều dần trở thành bảo vệ đôi tỷ đệ này —— tuy rằng trên một số ý nghĩa nào đó, đây là chuyện tuy hai mà một, lại chung quy có chút khác nhau.

Một phen làm càn của Chu Ung đầu năm khiến trong lòng Chu Bội đại loạn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Chu Bội cũng chỉ đành thừa nhận thế yếu của Vũ triều dưới thế cục Nữ Chân nam chinh lần này, rốt cục vẫn phái Thành Chu Hải tới, quyết định âm thầm tiến hành trao đổi lợi ích trên một mức độ nhất định cùng thế lực Hoa Hạ quân, đây cũng là phía Chu Bội có thể bỏ qua khúc mắc, làm ra cố gắng ở mức độ lớn nhất dưới tiền đề ngoại địch tới xâm lược rồi.

Tình hình Chu Ung làm ẩu hồi đầu năm, Thành Chu Hải có biết đôi chút, nhưng trước mặt Ninh Nghị tự nhiên sẽ không nhắc tới. Hắn chỉ là đại khái nhắc qua ân oán khúc mắc của Chu Bội và phò mã Cừ Tông Tuệ những năm nay, nói tới lúc Cừ Tông Tuệ giết người và sự xử lý của Chu Bội, Ninh Nghị gật đầu.

- Tiểu cô nương cũng đã trưởng thành rồi mà.

Thành Chu Hải nhìn Ninh Nghị:

- Công chúa điện hạ từ lâu đã không còn là tiểu cô nương nữa... nói ra thì, lần cuối ngươi và điện hạ gặp nhau, ta có biết.

- Hửm?

- Đó là chuyện trước khi ngươi đi Lương Sơn rồi, ở Biện Lương, điện hạ suýt nữa bị cái tên... Cao Mộc Ân gì đó khinh bạc, thực ra đó là cái bẫy do ta làm ra. Về sau, tối hôm đó, nàng cáo biệt với ngươi, trở về thành thân...

Tiếng đậu tằm vang lên tách tách, Ninh Nghị gật đầu.

- Ồ, nhắc như vậy, thật sự là nhiều năm lắm rồi.

- Công chúa điện hạ nàng...

Thành Chu Hải muốn nói chút gì, nhưng rốt cục vẫn lắc đầu.

- Được rồi, không nói cái này nữa...

- Chuyện của nàng đương nhiên là ta biết.

Vẫn chưa phát giác ra điều Thành Chu Hải muốn nói, Ninh Nghị chỉ tùy ý đáp lời.

- Lời tổn thương hòa khí không nói nữa, nhiều năm vậy rồi, một mình nàng như ở góa vậy, chẳng lẽ không thể tìm một nam nhân thích hợp sao. Làm trưởng bối như các ngươi không được rồi.

Thành Chu Hải cười ra tiếng:

- Với thân phận của điện hạ, tìm thế nào, ai dám tới? Điện hạ dám tìm ai? Hơn nữa ngươi cũng đã nói, chuyện của điện hạ ngươi đều biết, lúc hai bên bắt đầu đánh, ngươi tung tin tức ra thì làm thế nào.

Ninh Nghị bật cười:

- Xem thường người đúng không? Loại chuyện này ta bảo đảm, nhất định không làm.

- Không phải còn có người Nữ Chân à.

- ... Vậy cũng phải.

Nói tới Nữ Chân, hai người đều trầm mặc một lát, sau đó mới lại đổi chủ đề.

Bầu trời u ám, dòng sông phía trước gầm thét trong cơn mưa lớn, trong cuộc trò chuyện có vẻ như bình thường, đôi bên dưới mái lều cỏ thực ra đều hiểu, một bước tới tây nam này của Thành Chu Hải, cực kỳ gian nan, mặc dù tất cả chuyện làm ăn đều vẫn đang tiến hành trong bóng tối, nhưng đây đã là sự hy sinh và nỗ lực lớn nhất mà Chu Bội có thể làm sau khi buông bỏ khúc mắc, mà tiền đề của sự hy sinh và nỗ lực, là bởi vì sự lật úp của đất trời, đã gần ngay trước mắt.

Ngay thời khắc bọn họ nói chuyện phiếm, Lâu Thư Uyển của đất Tấn đốt cháy toàn bộ thành Uy Thắng, nàng và Vu Ngọc Lân dẫn theo quân đội bước vào núi, ngoảnh đầu nhìn lại, là khói lửa khắp thành. Mấy ngàn Hoa Hạ quân của Từ Châu cùng với mấy vạn quân đội thủ thành, sau mấy tháng ngăn cản thế tấn công của đám người Ngột Truật, cũng bắt đầu chủ động rút lui ra xung quanh. Chiến dịch Lương Sơn chạm một cái là bùng nổ ở mặt bắc trong thế cục như vậy chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Tiếp theo, phòng tuyến Tương Dương, Trấn Giang của Vũ triều do Quân Vũ tọa trấn, đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung lĩnh binh, sắp sửa đánh giáp lá cà với ba mươi vạn đại quân đông lộ Nữ Chân.

Quân đội có gần hai trăm vạn người, nhét đầy trên phòng tuyến trải dài liên miên ngàn dặm này, bọn họ đến chính là để ngăn cản hai lộ đại quân của Nữ Chân, nhưng mà vào khoảnh khắc khảo nghiệm sắp tới, đối với lực chiến đấu của quân đội Vũ triều, trong lòng tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu.

Nước sông Dân Giang trong tháng năm gào thét đổ xuống, cho dù cắn đậu tằm nhàn nhã nói chuyện phiếm trong cơn mưa to khắp núi, trong mũi hai người mỗi ngày ngửi được, kỳ thực đều là mùi khói lửa ngập tràn từ trong gió mưa kia truyền tới.

Phảng phất như cả mảnh trời đất này,

—— đều đang đốt cháy.

Bình Luận (0)
Comment