Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1082 - Chương 1082: Chiếm Đất 2

Chương 1082: Chiếm đất 2 Chương 1082: Chiếm đất 2

Nơi giao nhau giữa Trường Giang và Kinh Hàng Đại Vận Hà, Trấn Giang.

Những đàn chim nước tung bay lướt qua từng chấm buồm trắng trên sông, bến cảng tấp nập phản chiếu dưới ánh nắng gay gắt, người qua lại tấp nập, đã gần trưa mà thành thị vẫn hối hả vận chuyển.

- Một vùng Trấn Giang, trăm năm qua đều là trọng trấn phồn hoa, lúc còn bé lão sư trong phủ nói nó, đầu mối đông tây, nam bắc thông hành, ta còn không phục cho lắm, hỏi chẳng lẽ còn lợi hại hơn so với Giang Ninh? Lão sư nói, nó không chỉ có Trường Giang, còn có Đại Vận Hà, thương nghiệp của Vũ triều phồn hoa, nơi đây là quan trọng nhất. Lúc ta tám tuổi tới chỗ này, cái vòng tròn lớn bên ngoài đó vẫn chưa có đâu.

Mặt trời gay gắt chiếu xuống, bên rừng cây cử xanh biếc trên những đỉnh núi thành tây đổ bóng mát, khi gió thổi qua đỉnh núi, những chiếc lá xào xạc. Bên ngoài rừng cử, có một dốc núi với nhiều loại cỏ dại, từ dốc núi này nhìn xuống, đầu bên kia chính là cảnh tượng sầm uất của Trấn Giang, tường thành cao chót vót bao quanh, bên ngoài tường thành còn có khu dân cư trải dài mấy dặm, phòng ốc thấp bé nối liền làng chài bên kênh đào, đường xá từ giữa các phòng ốc xuyên qua rồi tỏa ra xa dọc theo bờ sông.

Trên đỉnh núi cao hơn trong rừng, và xa hơn bên bờ sông, lần lượt có các doanh trại đóng quân và một đài cao để quan sát. Lúc này, ở bìa rừng cử, nam tử dẫn đầu đang tùy ý ngồi trên tảng đá dưới gốc cây, bên cạnh có người trẻ tuổi theo cùng, cũng có thị vệ đi theo, xa xa là chiếc xe ngựa mà đoàn người ngồi lúc đi tới.

- Vũ triều hai trăm năm nay, Trấn Giang chỉ có lúc này nhìn qua là phồn hoa nhất, tuy rằng mấy năm trước, nó còn từng bị người Nữ Chân đánh phá... năm Kiến Sóc thứ hai, dò núi khuấy biển, Như Hoa, còn nhớ không. Thuật Liệt Tốc dẫn binh thẳng đến Dương Châu, ta từ bên kia sông trốn tới đây, quen biết tỷ tỷ ngươi ở chỗ này.

Mặt mũi nam nhân ngồi trên tảng đá vẫn có vẻ thanh tú đoan chính, nhưng dưới cằm để râu, mặc bộ thường phục viên ngoại thông thường, ánh mắt tuy có vẻ ôn hòa, nhưng vẫn có sự uy nghiêm của hắn. Đây là thái tử Vũ triều Chu Quân Vũ, người trẻ tuổi ngồi trên bãi cỏ một mé sắc mặt tái nhợt, nghe hắn nói đến đây, run nhẹ một chút, gật đầu.

Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt này tên Thẩm Như Hoa, chính là tiểu cữu của thái tử hiện giờ, đệ đệ của người thiếp thất thứ ba Thẩm Như Hinh của Quân Vũ. Tương phản với mối băn khoăn của tỷ tỷ Chu Bội trong chuyện hôn nhân, Quân Vũ từ nhỏ theo đuổi lý tưởng to lớn nhìn nhận chuyện thành thân vô cùng bình thản, hiện giờ trong phủ một thê năm thiếp, nhưng ngoại trừ Thẩm Như Hinh, năm thê thiếp còn lại trong nhà đều là thế gia hào môn. Tứ phu nhân của thái tử phủ Thẩm Như Hinh chính là cùng chung hoạn nạn mà năm đó Quân Vũ quen biết được trên đường đào vong khỏi dò núi khuấy biển, không nói thường ngày được sủng ái nhất, chỉ nói là một vị phu nhân đặc biệt nhất trong thái tử phủ, cũng không quá đáng.

Nhưng Thẩm Như Hoa của hôm nay, lại rõ ràng không hề thoải mái, thậm chí nhìn qua, cả người đều đang khẽ run, đã ở bên mép sắp sụp đổ.

Quân Vũ nhìn Trấn Giang phía trước, trầm mặc một lát.

- Năm Kiến Sóc thứ hai, đó là tám năm trước rồi, ta chạy trốn tới Trấn Giang, không lâu sau, người Nữ Chân qua sông bắt đầu công thành, ta chạy trước một bước. Sau khi người Nữ Chân phá thành, mười ngày chưa phong đao, chết gần năm vạn người. Một nhà Như Hoa ngươi, tri phủ Trấn Giang phái người tới trước đưa ra bên ngoài, nên sống sót, ngươi còn nhớ không? Năm vạn người...

Quân Vũ nhớ lại trận hạo kiếp đã qua đó, ngón tay khẽ nhấc lên, sắc mặt phức tạp rất lâu, cuối cùng lại cười một cách quái dị.

- Cho nên... thực sự là kỳ quái. Chết mất năm vạn người, nửa tòa thành đều cháy rụi, thời gian tám năm, ngươi xem Trấn Giang đi, phồn hoa thành dáng vẻ này. Tường thành vây không nổi nữa, mọi người đều ra bên ngoài sống. Năm nay tri phủ Trấn Giang hơi quản lý, nhân khẩu của một vùng này, đại khái có bảy mươi lăm vạn... quá kỳ lạ, bảy mươi lăm vạn người. Trước khi người Nữ Chân đánh tới, Biện Lương mới trăm vạn người. Có người vui vẻ báo lên trên, nạn xong hưng thịnh. Như Hoa, ngươi có biết tại sao không?

Thẩm Như Hoa mặt mày ủ rũ, nhìn như sắp sửa khóc. Quân Vũ nhìn hắn một lúc, đứng dậy.

- Ta nói cho ngươi biết, bởi vì người từ phía bắc tới, trước tiên sẽ tới một mảnh của Giang Nam này, Trấn Giang là đầu mối then chốt của nam bắc, mọi người đều tụ tập về đây... đương nhiên cũng không thể đi đến Trấn Giang hết, lúc mới đầu càng có thể đi về phía nam, đến sau này người đến phía nam quá nhiều, những gia đình lớn tộc lớn phía nam đó không cho phép nữa, nói muốn người nam về nam người bắc về bắc, xuất hiện mấy lần vấn đề còn gây ra hoạn phỉ, chết không ít người. Trấn Giang bảy mươi lăm vạn người, sáu mươi vạn đều là nạn dân tan cửa nát nhà hoặc dắt díu người nhà trốn từ phía bắc tới.

Hắn chỉ về đằng trước:

- Thời gian tám năm này, còn không biết đã chết bao nhiêu người, sáu mươi vạn người còn lại, sống ở đây như ăn mày, nhà cửa dày đặc bên ngoài, đều là được xây mấy năm nay, bọn họ không ruộng không đất, không có gia sản, sáu bảy năm trước, đừng nói là thuê họ trả tiền, cho dù chỉ phát ít cháo loãng lấp đầy bụng, sau đó sử dụng họ như gia súc, cũng đều là đại thiện nhân rồi. Luôn gắng gượng đến hiện giờ, không gắng gượng nổi nữa thì chết, kẻ gắng gượng nổi, thì có nhà cửa trong thành ngoài thành, không có đất, có một phần công việc cực khổ có thể làm, hoặc đi lính bán mạng... rất nhiều người đều như vậy.

- ... Tốt hơn gia súc một chút.

Quân Vũ mỉm cười với Thẩm Như Hoa.

- Ta lén đi xem không ít người, tốt hơn gia súc một chút, bọn họ cũng đều vượt qua được rồi, nói, chỉ hy vọng sống thêm vài năm thái bình nữa, từ Giang Ninh đến Trấn Giang, từ Trấn Giang đến Lâm An, mấy trăm vạn người sống ngày tháng như vậy, cho họ chút đường sống, người giàu thì cho bọn họ đi làm thuê, người trong nhà có ruộng thì thuê họ trồng trọt...

Hắn hít một hơi, tay phải nắm lại bên người bất giác đung đưa, dừng một chút.

- Người Nữ Chân ba lần nam hạ, người Hán ở Trung Nguyên bị bắt đi phải tính bằng trăm vạn, những người đó ở Kim quốc trở thành nô lệ, người Kim quốc thật sự coi họ như súc sinh để sử dụng, nuôi sống kẻ ăn thịt người ở Kim quốc. Mà Vũ triều, thời gian mười năm mất đi Trung Nguyên, mấy trăm vạn đến ngàn vạn người cửa nát nhà tan, chẳng còn gì cả, chúng ta coi họ như súc sinh sử dụng, tùy tiện cho chút thức ăn, làm việc này, cày xới này, việc kinh doanh các nơi trong chốc lát đã trở nên phồn vinh, Lâm An phồn hoa là có một không hai. Có người nói Vũ triều ta mất đi Trung Nguyên rút kinh nghiệm xương máu, nhờ đó nạn xong hưng thịnh, đây chính là nguyên do của nạn xong hưng thịnh đó, Như Hoa. Chúng ta có thêm gia súc của toàn bộ Trung Nguyên.

Ánh mắt Quân Vũ nhìn chằm chằm Như Hoa.

- Nhiều năm như vậy, những người này, vốn dĩ cũng tốt đẹp, có gia đình của mình một cách đàng hoàng, có phụ mẫu thê nhi của mình, sau khi Trung Nguyên bị người Nữ Chân đánh chiếm, người may mắn một chút cả nhà dời về nam mất sạch gia sản, nghiêng ngả thêm một chút, cha mẹ già chẳng còn, thê thảm hơn là, phụ mẫu thê nhi đều chết... còn có phụ mẫu chết rồi, thê nhi bị bắt đến Kim quốc, chỉ còn lại một mình. Như Hoa, ngươi biết những người này sống sót là cảm giác gì không? Chỉ có một mình, còn sống sót rất tốt, người khác chết cả rồi, hoặc là biết được bọn họ đang chịu khổ ở mặt bắc, sống ngày tháng không bằng heo chó... Trấn Giang cũng có người tan cửa nát nhà như vậy, Như Hoa, ngươi biết cảm giác của họ không?

- Sống không bằng chết...

Quân Vũ đưa nắm đấm gần sát ngực mình, trong ánh mắt lờ mờ có lệ.

- Sự phồn hoa của Vũ triều, là dựa vào cửa nát nhà tan của những người này...

- Tỷ phu...

Thẩm Như Hoa cũng bật khóc.

- Nhưng bọn họ còn không biết đủ, bọn họ sợ những người ăn mày ăn không no mặc không ấm này, làm loạn cuộc sống tốt đẹp ở phía nam, cho nên người nam về nam người bắc về bắc. Thực ra chuyện này cũng không có gì, Như Hoa, nghe ra rất bực mình, nhưng thực tế rất bình thường, những người này làm ăn mày làm súc sinh, đừng quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của người khác, bọn họ cũng chỉ hy vọng có thể sống yên bình thêm mấy năm, mười mấy năm, dù kẹt ở nơi như Trấn Giang này, cũng có thể sinh sống... nhưng không thái bình được nữa.

Hắn nói đến đây, ngừng lại, sau một lúc lâu.

- Một dải Dương Châu, Trấn Giang, mấy chục vạn đại quân, chính là chuẩn bị cho đánh trận. Tông Phụ, Tông Bật đánh tới rồi, sắp sửa đánh tới nơi này. Như Hoa, đánh trận trước giờ chưa từng là trò đùa, qua loa dựa vào vận khí là đánh không lại. Lần này người Nữ Chân nam hạ, thế nhất định phải có được Vũ triều, đánh không lại, chuyện từng có trước đây còn phải tới một lần nữa, chỉ là Trấn Giang, sáu mươi vạn người này lại có bao nhiêu người còn có thể sống tới thiên hạ thái bình lần sau...

- Vì để quân đội có thể đánh được trận chiến này, mấy năm nay, ta đã đắc tội rất nhiều người... ngươi đừng cảm thấy thái tử sẽ không đắc tội ai, không ai dám đắc tội. Quân đội muốn đi lên, kẻ chỉ tay năm ngón trên triều đường sẽ phải đi xuống, các quan văn thiếu chút đồ, thế gia đại tộc đằng sau cũng không vui vẻ, thế gia đại tộc không vui vẻ, kẻ làm quan sẽ không vui vẻ. Bắt đầu làm việc, bọn họ sẽ chậm một bước, mỗi người chậm một bước, tất cả mọi chuyện đều sẽ chậm đi... quân đội cũng không đỡ lo, con cháu đại tộc vào quân đội, muốn lấy chút lợi lộc cho người nhà, chiếu cố thế lực trong nhà một chút, ta không cho phép, bọn họ sẽ giở trò lá mặt lá trái. Chuyện không có lợi, thế nhân đều không chịu làm...

Quân Vũ cười với Thẩm Như Hoa, ngồi xuống dưới bóng cây, lải nhải đếm chuyện khó trong tay, cứ vậy qua một hồi, có chú chim bay qua ngọn cây.

- Những năm này... quân pháp xử trí rất nhiều người, nên đày thì đày, nên giết thì giết, thủ hạ của ta, đều là một đám người hoạn nạn khốn khó. Bên ngoài nói hoàng gia thích kẻ hoạn nạn khốn khó, thực ra ta không thích, ta thích có chút tình người hơn... đáng tiếc người Nữ Chân không có tình người...

Hắn dừng một chút.

- Đối với chúng ta không có.

Quân Vũ bắt chéo hai tay, ngồi đó, cúi đầu xuống. Thẩm Như Hoa thân thể run rẩy, đã chảy nước mắt rất lâu.

- Tỷ, tỷ phu... ta nguyện đi quân đội...

- Làm bộ làm tịch đưa vào quân đội, qua một thời gian lại thay thế ra, ngươi vẫn có thể sống.

- Ta, ta sẽ không...

Quân Vũ nhìn về phía hắn, ngắt lời hắn:

- Bọn họ cảm thấy sẽ như vậy, bọn họ sẽ nói như vậy.

- Ta, ta chỉ lấy bảy trăm lượng, không nhiều hơn, bọn họ... bọn họ đều...

- Bảy trăm lượng cũng là tội chết!

Quân Vũ chỉ về phía Trấn Giang.

- Bảy trăm lượng có thể để một người sống yên ổn cả một đời, bảy trăm lượng có thể để hơn vạn người treo một cái mạng, bảy trăm lượng có thể phát lương cho bảy mươi binh sĩ... phải, bảy trăm lượng không nhiều, nếu như là hơn mười năm trước, đừng nói bảy trăm lượng, tỷ tỷ ngươi gả cho thái tử, người khác tặng ngươi bảy vạn lượng, ngươi cũng có thể lấy, nhưng hôm nay, bảy trăm lượng trên tay ngươi, hoặc là đáng một cái mạng của ngươi, hoặc là đáng giá bảy trăm vạn lượng... chứng cứ xác thực, là có người muốn xử lý ngươi, nguyên nhân xử lý ngươi là vì bọn họ muốn đối phó ta, những năm này, thái tử phủ giết quá nhiều người, còn có người bị giam trong ngục đang chuẩn bị giết, không giết ngươi, những người khác cũng sẽ không giết được.

- Thẩm Như Hoa à, đánh trận không đơn giản như vậy, thiếu một chút xíu đều không được...

Quân Vũ đưa ánh mắt sang phía khác.

- Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, người dưới tay ta sẽ nghi ngờ ta. Ta có thể bỏ qua tiểu cữu của mình, Nhạc Phi cũng có thể bỏ qua cho tiểu cữu của hắn, Hàn Thế Trung ít nhiều phải bỏ qua nhi nữ của hắn, người bên cạnh ta, cũng đều có những người thân cận thế này thế khác. Những kẻ phản đối ta trong quân đội kia, bọn họ sẽ nói những chuyện này ra ngoài, người tin nó sẽ nhiều hơn một chút, trên chiến trường, người muốn tháo chạy sẽ nhiều hơn một chút, kẻ dao động nhiều hơn một chút, kẻ muốn tham ô nhiều hơn một chút, làm việc chậm hơn một chút. Từng chút từng chút cộng vào, người sẽ thành rất nhiều, cho nên, ta không thể bỏ qua cho ngươi.

Trong mắt của hắn hình như có nước mắt rơi xuống, nhưng lúc quay lại, đã không thấy vết tích.

- Ta có một thê năm thiếp, chung sống với tỷ tỷ ngươi là đơn thuần nhất, tỷ tỷ ngươi sức khỏe không tốt, chuyện này qua đi, ta không biết nên gặp lại nàng thế nào. Tỷ tỷ ngươi từng nói với ta, ngươi từ nhỏ tâm tư đơn giản, là một đứa trẻ ngoan, bảo ta chiếu cố ngươi nhiều hơn, ta có lỗi với nàng. Trong nhà ngươi nhất mạch đơn truyền, cũng may vị cô nương nhân tình kia của ngươi đã có thai, chờ hài tử ra đời, ta sẽ đón nó tới... nuôi dưỡng nó thật tốt coi như con đẻ, ngươi có thể... yên tâm mà đi.

Quân Vũ ngay từ đầu nói tới tỷ tỷ của đối phương, trong lời nói vẫn còn sự do dự, về sau dần dần trở nên cứng rắn, hắn nói xong mấy lời này, mắt không nhìn thêm Thẩm Như Hoa nữa, hai tay chống đầu gối đứng lên.

Những năm gần đây, cho dù chuyện đã làm nhìn qua đều thiết huyết sát phạt, trên thực tế, Quân Vũ đến năm này, cũng chẳng qua mới hai mươi bảy tuổi. Hắn vốn không phải là tính cách chuyên quyền độc đoán cứng rắn nghiêm khắc, nhiều hơn thực ra là vì thời cuộc bức bách, không thể không kiểm soát tình hình như vậy, Thẩm Như Hinh bảo hắn giúp đỡ chiếu cố đệ đệ, trên thực tế Quân Vũ cũng là thân phận đệ đệ, đối với việc dạy bảo tiểu cữu thế nào cũng không có bất cứ tâm đắc gì. Lúc này nghĩ đến, mới thật sự cảm thấy thương tâm.

Còn về Thẩm Như Hoa kia, năm nay hắn mới chỉ mười tám tuổi, vốn dĩ gia giáo cũng tốt, sau khi trở thành hoàng thân quốc thích cũng không phô trương, mấy lần tiếp xúc, Quân Vũ đối với hắn là có hảo cảm. Thế nhưng lòng ái mộ của tuổi trẻ, Thẩm Như Hoa đã yêu mến một nữ tử trong Tần Lâu, tài vật trong nhà cũng không được coi là nhiều, người xung quanh mở ra một lỗ hổng ở chỗ này, mấy phen qua lại, xúi giục Thẩm Như Hoa nhận số tài vật trị giá bảy trăm lượng này, chuẩn bị chuộc thân cho nữ tử đó. Sự tình còn chưa thành liền bị thọc ra ngoài, việc này trong lúc nhất thời dù chưa lan đến dân chúng hạ tầng, nhưng đã truyền khắp trên giới quân chính.

Không ai phát biểu ý kiến đối với việc này, thậm chí không có ai lan truyền ngôn luận bất lợi đối với thái tử trong dân chúng, Quân Vũ lại tê cả da đầu. Việc này diễn ra vào thời điểm mấu chốt chuẩn bị chiến tranh, vì để đảm bảo sự vận hành của cả hệ thống, Ban Quân Pháp dốc hết sức dọn dẹp con sâu làm rầu nồi canh, kẻ tham ô trong hệ thống vận chuyển hậu phương, gian thương làm hàng giả hàng nhái, tướng lĩnh cắt xén quân lương đầu cơ trục lợi quân tư trong quân doanh tiền phương, lúc này đều dọn dẹp được một nhóm lớn, trong này tự nhiên đều có con cháu các gia đình lớn, các thế tộc.

Nếu bỏ qua cho Thẩm Như Hoa, thậm chí người bên cạnh còn giúp đỡ giấu giếm, vậy sau này mọi người ít nhiều gì sẽ phải buộc lại cùng nhau. Những chuyện tương tự, những năm gần đây không chỉ có một chuyện, duy nhất chuyện này, khiến hắn cảm thấy khó xử nhất.

Nhấc tay lên một cái, rất nhiều chuyện trên đời này, thoạt nhìn vẫn vận hành y hệt như trước. Nhưng con mắt của những người chết kia đang nhìn hắn, hắn biết, khoảnh khắc mà tất cả các binh sĩ đối mặt với kẻ địch trên chiến trường, có một số thứ, sẽ không giống vậy nữa.

Hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, cho dù Thẩm Như Hoa có cầu xin thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không để ý tới. Nhưng mà đi ra mấy bước, người trẻ tuổi phía sau không còn mở miệng cầu xin, đằng sau truyền đến tiếng khóc, sau đó là tiếng dập đầu của Thẩm Như Hoa quỳ trên đất, Quân Vũ nhắm mắt lại.

- Thiên hạ tiêu vong...

Hắn nói một cách khó khăn.

- Nói ra thì... vốn là sai lầm của Chu gia ta... Chu gia trị quốc vô năng, khiến thiên hạ chịu tội... ta trị quân vô năng, bởi vậy mới trách phạt ngươi hà khắc... đương nhiên, trên thế giới này, có người tham ô mấy chục vạn lượng không chết, có người lấy đi bảy trăm lượng liền giết không tha, cũng luôn có người cả đời này chưa từng thấy qua bảy trăm lượng, đạo lý khó mà nói rõ. Ta hôm nay... ta hôm nay chỉ cam đoan với ngươi...

Hắn dừng một lúc lâu.

- Ta chỉ cam đoan với ngươi, đợi khi người Nữ Chân giết tới, ta lên chiến trường... nhất định sẽ cùng người Nữ Chân chảy đến giọt máu cuối cùng, bất luận ta là thân phận thế nào, tuyệt không tham sống sợ chết.

Quân Vũ cũng không đè nặng ngữ khí, nói hết mấy lời này một cách đơn giản. Thẩm Như Hoa gào khóc, Quân Vũ bước lên xe ngựa, không nhìn ra bên ngoài thêm chút nào, lệnh cho xa giá đi về phía quân doanh.

Hôm đó là mùng bảy tháng sáu năm Kiến Sóc thứ mười, quân đông lộ Nữ Chân đã hoàn thành chỉnh đốn ở Từ Châu, ngoại trừ gần ba mươi vạn chủ lực vốn có, còn điều động thêm gần ba mươi lăm vạn Hán quân Ngụy Tề từ các nơi của Trung Nguyên, một mặt truy kích vây quét đội ngũ tây tiến của Lưu Thừa Tông, một mặt bắt đầu tập kết đến hướng Dương Châu.

Lúc này ở một dải Trấn Giang, Dương Châu thậm chí là khu vực xung quanh, chủ lực của Hàn Thế Trung đã mượn mạng lưới đường thủy Giang Nam chuẩn bị phòng ngự mấy năm, tuy Tông Phụ Tông Bật có sức mạnh dò núi khuấy biển năm đó, nhưng sau khi công phá Từ Châu, vẫn không đường đột tiến lên, mà thử mượn thủy sư vốn có của quân đội Ngụy Tề để hỗ trợ tiến công. Đội ngũ Hán quân tuy rằng vàng thau lẫn lộn, hành động trì độn, nhưng hai bên Kim Vũ chính thức khai chiến đã là chuyện gần ngay trước mắt, ngắn thì năm ba ngày, nhiều thì không quá một tháng, hai bên tất nhiên sẽ triển khai giao phong trên quy mô lớn.

Những buổi đêm trước khi đại chiến bắt đầu này, Trấn Giang vẫn có đèn đuốc sáng trưng như cũ, Quân Vũ có đôi khi sẽ đứng bên bờ sông đen kịt nhìn tòa cô thành đó, có đôi khi cả đêm đều không thể ngủ.

Ban ngày có rất nhiều chuyện, đa phần là việc công, tự nhiên cũng có việc riêng kiểu như của Thẩm Như Hoa. Ngày chuẩn bị xử trảm Thẩm Như Hoa được định vào mùng mười tháng sáu. Tối hôm mùng tám, Chu Bội vốn dĩ phải tọa trấn Lâm An từ kinh thành chạy tới.

Bình Luận (0)
Comment