Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1083 - Chương 1083: Chiếm Đất 3

Chương 1083: Chiếm đất 3 Chương 1083: Chiếm đất 3

Gần trung tuần tháng sáu, chính là tiết trời đầu hạ nóng bức, trong quân doanh thủy sư Trấn Giang cực kỳ nóng.

Người Nữ Chân đã tới, Hàn Thế Trung đã đi qua Giang Bắc chuẩn bị đại chiến, do Quân Vũ tọa trấn Trấn Giang. Tuy rằng thái tử thân phận tôn quý, nhưng Quân Vũ xưa nay cũng chỉ ở trong quân doanh cùng chúng binh lính nghỉ ngơi, hắn không làm mấy trò đặc thù, lúc trời nóng mấy hộ gia đình lớn dùng khối băng dự trữ vào mùa đông hạ nhiệt độ, Quân Vũ lại chỉ ở sườn núi bên bờ sông chọn một chỗ phòng ở coi như có chút gió mát, nếu có quý khách đến, mới lấy đồ uống lạnh ướp lạnh để chiêu đãi.

Tối mùng tám vừa mới vào đêm không lâu, mở cửa sổ ra, gió trên sông thổi tới cũng là gió nóng, Quân Vũ ở trong phòng chuẩn bị thức ăn đơn giản, lại chuẩn bị đá bào, dùng để chiêu đãi tỷ tỷ một đường chạy tới.

Thời tiết như vậy, ngồi xe ngựa xóc nảy cả ngày gấp rút lên đường, đối với rất nhiều nữ tử mà nói, đều là dày vò khó có thể chịu đựng, chẳng qua những năm gần đây Chu Bội trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều lúc cũng có bôn ba đường dài, chạng vạng tối hôm nay đến Trấn Giang, chỉ là nhìn qua sắc mặt có vẻ sạm đi, trên mặt có chút tiều tụy. Rửa mặt một cái, hơi chút nghỉ ngơi, trên mặt trưởng công chúa trên mặt cũng liền khôi phục nét cương nghị trước kia.

Những năm gần đây hai tỷ đệ gánh vác trọng trách rất nặng, Quân Vũ để râu dưới cằm, che đi vẻ trẻ con trời sinh trên mặt, việc riêng bên người Chu Bội khó tìm được người để nói ra, đeo lên chiếc mặt nạ ung dung trang nghiêm xa lánh, mặt nạ đeo lâu, thường sẽ trở thành một phần của mình. Chu Bội rửa mặt chải đầu xong sắc mặt hơi tái nhợt, thần sắc xa cách cũng không được yêu thích, mặc dù ở trước mặt thân đệ đệ hơi nhu hòa một chút, nhưng trên thực tế cũng không giảm bớt nhiều. Mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ như vậy, Quân Vũ sẽ luôn nhớ tới nàng của hơn mười năm trước, khi đó Chu Bội tuy rằng thông tuệ kiêu ngạo, trên thực tế cũng xinh đẹp đáng yêu, hoàng tỷ trước mắt này, khó mà liên quan gì đến đáng yêu nữa, nam nhân ngoại trừ mình ra nhìn thấy nàng, phỏng chừng đều sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi thôi.

Đối với bi kịch trong cuộc hôn nhân của Chu Bội, người chung quanh cũng không khỏi thổn thức. Nhưng lúc này tự nhiên không nhắc đến, hai tỷ đệ mấy tháng trời thậm chí nửa năm mới gặp mặt một lần, khí lực mặc dù dùng cùng một chỗ, nhưng trong lời nói cũng khó tránh khỏi công thức hóa.

Hàn huyên một chút, cơm tối là một mặn ba chay đơn giản, Quân Vũ ăn uống đơn giản, dùng cơm với củ cải chua, nhai rôm rốp. Mấy năm qua Chu Bội tọa trấn Lâm An, không có đại sự cũng không đi lại, trước mắt đại chiến sắp tới, bỗng nhiên đi tới Trấn Giang, Quân Vũ cảm thấy có thể có đại sự gì, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Quân Vũ cũng sẽ không đề cập tới. Hai người đơn giản ăn cơm tối xong, uống ngụm nước trà, Chu Bội một thân quần áo màu trắng có vẻ thân hình đơn bạc cân nhắc một lát, mới mở miệng:

- Trấn Giang bên này, không có vấn đề gì lớn nhỉ?

Đây là gợi chuyện một cách lịch sự, Quân Vũ chỉ gật đầu cười cười.

- Không có gì, Hàn tướng quân đã làm tốt công tác chuẩn bị cho chiến tranh, trên phương diện hậu cần, Hứa Quang Đình có tám ngàn phát đạn pháo chưa tới, ta đang giục hắn, ba vạn người dưới tay Hoắc Tương mấy ngày này qua sông, hắn hành động chậm chạp, phái người nhắc nhở hắn một chút, còn lại không có việc lớn gì.

Chu Bội gật đầu một chút.

- Đúng vậy, mấy ngày này thôi... không có việc gì thì tốt.

- Hoàng tỷ bỗng nhiên tới, không biết là vì chuyện gì?

- ...

Chu Bội bưng chén trà lên, trở nên trầm mặc, một lúc sau.

- Ta nhận được tin tức của Giang Ninh, Thẩm Như Hinh ngã bệnh rồi, nghe nói bệnh cũng không nhẹ.

Trong lòng Quân Vũ liền trầm xuống, sắc mặt lóe lên một tia u ám, nhưng sau đó nhìn tỷ tỷ một cái, gật đầu:

- Ừm, ta biết, thực ra... người ngoài cảm thấy hoàng gia ăn sung mặc sướng, cuộc sống đủ đầy, nhưng giống như câu nói kia, bước vào hào môn sâu như biển, từ khi nàng gả cho ta thì không có bao nhiêu tháng ngày vui vẻ. Chuyện lần này... có Trâu thái y trông chừng, phó thác cho trời đi.

Chuyện hôn nhân lúc này xưa nay đều là lệnh của phụ mẫu lời của bà mối, gia đình nghèo lao động vất vả nương tựa lẫn nhau, đến gia đình nhà cao cửa lớn, nữ tử qua cửa hôn nhân không hài hòa dẫn đến sầu não uất ức sớm qua đời, cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Thẩm Như Hinh vốn không có gia thế gì, vào trong thái tử phủ, nơm nớp lo sợ theo đúng khuôn phép, áp lực tâm lý không nhỏ.

Giữa nàng và Quân Vũ tuy coi như đôi bên đều có tình, nhưng trọng trách trên vai Quân Vũ quả thực quá nặng, trong lòng có thể có một phần nhớ nhung đã không dễ dàng, nhưng thường ngày khó mà quan tâm tỉ mỉ —— đây cũng là chuyện thường trong thời đại này. Lần này chuyện của Thẩm Như Hoa bị đẩy ra, trước sau xét xử mất hai tháng, Thẩm Như Hinh trong thái tử phủ ở Giang Ninh không dám cầu xin, chỉ là thể xác tinh thần đều thương tổn, cuối cùng thổ huyết hôn mê, nằm mãi trên giường không dậy nổi. Quân Vũ người tại Trấn Giang, ngay cả trở về một chuyến cũng không có thời gian.

- Ta đã nghe nói chuyện này, cảm thấy cần thiết phải tới một chuyến.

Chu Bội bưng chén trà, trên mặt nhìn không ra quá nhiều thần sắc dao động.

- Thanh lưu* Diêu Khải Phương khui chuyện của Thẩm Như Hoa lần này, không phải là không có vấn đề, người của Đậu gia, Trần gia phạm tội trước Thẩm Như Hoa, ta cũng có cách trị bọn họ. Thẩm Như Hoa, nếu đệ muốn giữ lại một mạng của hắn, trước tiên đưa hắn đến quân đội đi. Chuyện của kinh thành, chuyện người dưới nói, để ta làm.

*Vốn chỉ dòng nước trong vắt, ngụ ý chỉ sĩ đại phu đức hạnh cao khiết đầy danh vọng hoặc nữ tử trinh tiết đức cao.

Khóe mắt Quân Vũ co lại một chút, sắc mặt thật sự trầm xuống. Những năm gần đây, hắn đã chịu bao nhiêu áp lực, nhưng không ngờ tới tỷ tỷ thật sự vì chuyện này mà tới. Trong phòng an tĩnh một hồi, gió đêm thổi từ cửa sổ vào, đã có chút mát mẻ, lại làm cho lòng người cũng lạnh. Quân Vũ đặt chén trà lên bàn.

- Hoàng tỷ, Như Hoa... là nhất định phải xử lý, ta chỉ là không nghĩ tới tỷ sẽ... vì chuyện này mà tới...

Chu Bội nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình thường.

- Ta đến là vì đệ.

- Ta không sao, những năm này, nhiều chuyện như vậy đều chống đỡ được, nên đắc tội cũng đều đắc tội cả rồi. Đại chiến sắp đến...

Hắn dừng một chút.

- Vượt qua qua là được.

Bởi vì tâm tình trong lòng, Quân Vũ nói chuyện thoáng có chút cường ngạnh, Chu Bội bèn dừng lại, nàng bưng trà ngồi ở đó, trong quân doanh bên ngoài có đội ngũ đang đi lại, gió thổi ánh lửa. Chu Bội lạnh lùng hồi lâu, rồi lại cười trong chớp mắt.

- Thẩm Như Hoa không quan trọng, nhưng Thẩm Như Hinh quan trọng, Quân Vũ, những năm này... đệ đã làm rất tốt rồi. Triều ta trọng văn khinh võ, vì để quân đội có thể tự quyết chuyện chiến sự, đệ đã bảo vệ rất nhiều người, cũng ngăn cản được rất nhiều mưa gió, mấy năm này đệ đều rất mạnh mẽ, gánh vác áp lực, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung... một đống chuyện của Giang Nam, dân trốn chạy từ mặt bắc tới, rất nhiều người có thể sống sót đều nhờ vào sự cường ngạnh của thân phận này của đệ. Mấy lời như kiên cường dễ gãy mấy năm trước ta đã không nói nữa rồi, đắc tội người ta thì cứ đắc tội thôi. Nhưng chuyện của Như Hinh, ta sợ có một ngày đệ sẽ hối hận.

Quân Vũ sững sờ, không nói gì, Chu Bội hai tay bưng chén trà yên tĩnh một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

- ... Những năm này xuống phía nam, lòng tỷ đệ chúng ta đều cứng rắn hơn rất nhiều, người khác nhìn vào thấy sợ hãi, kỳ thực là bất đắc dĩ. Tiểu đệ đệ biết đó, sau khi ta thành thân cũng không vui vẻ, ta không thích phò mã, sau đó xử lý hắn, người khác nói lòng ta cứng rắn, trong mắt chỉ có quyền lực, muốn thành cô gia quả nhân, làm Võ Tắc Thiên. Thời điểm xử lý Cừ Tông Tuệ ta không nương tay, cho dù hôm nay, ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng thời gian cứ trôi qua như vậy, rất nhiều lúc, ta cũng muốn có người nhà của mình... một đời này của ta sẽ không có nữa.

Khóe mắt nàng cười một cách thê lương, lóe lên rồi biến mất, sau đó lại cười bổ sung một câu.

- Đương nhiên, người ta nói, không phải phụ hoàng và đệ, hai người vĩnh viễn là người nhà của ta.

Không khí lần nữa trở nên yên tĩnh. Trong lòng Quân Vũ cũng dần hiểu được, lý do hoàng tỷ tới đây là gì, đương nhiên, chuyện này nói ra có thể rất lớn, cũng có thể rất nhỏ, khó mà cân nhắc, những ngày qua, trong lòng Quân Vũ thực ra cũng khó để nghĩ được rõ ràng.

Hắn trầm mặc rất lâu, sau đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói:

- Như Hinh nàng vào cửa hoàng gia, nàng có thể chịu đựng được. Cho dù... chịu không nổi...

Sau đó hắn mỉm cười.

- Tỷ tỷ, đó dù sao cũng chỉ là một người bên cạnh ta mà thôi, những năm này, người bên cạnh, ta tự mình hạ lệnh giết cũng không phải số ít. Ta cũng không thể đến hôm nay rồi lại phí công nhọc sức... mọi người sẽ nhìn ta thế nào?

- Có lẽ chuyện không lớn như đệ đã nghĩ. Có lẽ...

Chu Bội cúi đầu cân nhắc một lát, giọng nói của nàng trở nên cực thấp.

- Có lẽ... những năm này, đệ quá cường ngạnh rồi, đủ rồi... ta biết đệ đang học theo người kia, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành người đó, nếu đệ muốn lùi một bước trước khi ép mình đến chỗ hối hận... mọi người sẽ hiểu thôi...

Những lời này, Chu Bội nói ra cực kỳ khó khăn, bởi vì chính nàng cũng không tin. Quân Vũ lại có thể hiểu được tâm tình trong đó, tỷ tỷ đã đi tới cực đoạn, không còn cách nào để lùi lại, cho dù nàng hiểu chỉ có thể làm việc như vậy, nhưng trước khi khai chiến, nàng vẫn hy vọng đệ đệ mình có lẽ có thể có một đường để hối hận. Quân Vũ mơ hồ phát giác được nỗi lòng mâu thuẫn này, đây là trong mấy năm nay, lần đầu tiên tỷ tỷ để lộ tâm tư do dự không quyết như vậy.

Nhưng hắn chỉ lắc đầu.

Chu Bội bèn không khuyên nữa.

- Ta hiểu rồi... ta phái người lấy dược liệu tốt nhất từ trong hoàng cung ra, đã đưa đi Giang Ninh. Tiền phương có đệ, không phải chuyện xấu.

Hai tỷ đệ bèn không nói tới chuyện này nữa, qua một hồi, ban đêm vẫn khô nóng như cũ. Hai người rời khỏi phòng, hóng gió hóng mát dọc theo sườn núi. Quân Vũ nhớ tới Thẩm Như Hinh ở Giang Ninh, hai người quen biết trên đường tháo chạy khỏi dò núi khuấy biển, thành thân tám năm, gặp ít xa nhiều, qua thời gian dài, Quân Vũ tự nói với mình có chuyện lớn bắt buộc phải làm, trước mặt đại sự, tư tình nhi nữ chẳng qua là đồ trang trí. Nhưng lúc này nghĩ đến, lại không khỏi cảm thấy bi thương trong đó.

Tỷ tỷ tới đây, bèn là nhắc nhở hắn chuyện này.

- Không phải tất cả mọi người đều sẽ trở thành người kia, lùi một bước, mọi người cũng sẽ hiểu... hoàng tỷ, người mà tỷ nói đó cũng từng nhắc tới chuyện này, bách tính Biện Lương là như vậy, tất cả mọi người cũng đều có thể hiểu. Nhưng không phải tất cả mọi người có thể hiểu, thì chuyện xấu sẽ không xảy ra.

Đi một hồi, Quân Vũ lại nói tới chuyện này.

Trong mắt Chu Bội lóe qua một tia buồn bã, nhưng cũng chỉ gật đầu. Hai người đứng bên rìa dốc núi, nhìn từng đốm lửa trong dòng sông.

- Những năm này, ta thường xem thứ mà mặt bắc truyền tới, đống chiếu thư mà mỗi năm Tĩnh Bình đế bị ép phải viết đó, nói hoàng đế Kim quốc đối đãi với hắn tốt thế nào. Có một khoảng thời gian, hắn bị người Nữ Chân nuôi trong giếng, không có cả y phục để mặc, hoàng hậu bị người Nữ Chân làm nhục đủ kiểu trước mặt hắn, hắn vẫn phải cười mà nhìn, quỳ xuống cầu xin người Nữ Chân cho ít thức ăn. Đủ loại hoàng phi cung nữ, sống cuộc sống không bằng kỹ nữ... hoàng tỷ, năm đó người trong hoàng gia cũng hư vinh, người kinh thành xem thường vương gia nhàn tản ở nơi khác, tỷ có còn nhớ dáng vẻ những ca ca tỷ tỷ đó không? Năm đó, ta nhớ cái lần mà tỷ theo lão sư đến kinh thành, tại kinh thành gặp gỡ quận chúa Chu Tình của Sùng Vương phủ, người ta còn mời tỷ và lão sư qua đó, lão sư còn viết một bài thơ. Mối nhục Tĩnh Bình, Chu Tình bị người Nữ Chân đưa lên phía bắc, hoàng tỷ, tỷ vẫn nhớ nàng chứ? Hai năm trước, ta đã biết tung tích của nàng...

Chu Bội nhìn về phía Quân Vũ, Quân Vũ cười một cách đau thương.

- Người Nữ Chân đưa nàng đến Vân Trung Phủ, trên đường lăng nhục đủ kiểu, đến nơi thì có thai, lại bị bán làm kỹ nữ trong thanh lâu của Vân Trung Phủ, có thai được sáu tháng, bị đánh một trận, sảy thai, một năm sau lại có thai nữa, sau đó hài tử lại bị chuốc thuốc phá đi, hai năm sau, một đám con em quyền quý của Kim quốc đi đến thanh lâu, chơi hăng lên thì so xem ai gan dạ hơn, ấn nàng xuống bàn, cắt đi lỗ tai nàng, nàng trở nên điên loạn, sau đó lại bị đánh gãy một chân... chết vào ba năm trước... nàng coi như là người sống lâu...

Quân Vũ tận lực bình tĩnh nói về chuyện này.

- Người ngoài nói tới hoàng gia, nói tới tranh đấu trên triều đường, dùng bất cứ thủ đoạn nào, hoàng hậu của Hán Cao Tổ Lữ Trĩ, vì ghen tuông mà có thể cắt hết chân tay người ta, tàn nhẫn đến cỡ nào... hoàng tỷ có thể nghĩ đến cảm nhận của vị quận chúa Chu Tình đó khi bị đối xử vậy không? Những chuyện đó lại đến trước mắt, người Nữ Chân đã tới nữa rồi...

- Ta biết.

Chu Bội đáp. Những năm gần đây, những chuyện xảy ra ở phương bắc đó, cố nhiên là có sự truyền bá hạn chế nhất định trong dân gian, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có lòng, đều có thể hiểu được một cách rõ ràng.

Quân Vũ nhìn vào nước sông phía xa.

- Những năm này, thực sự ta rất sợ, người đã trưởng thành, từ từ cũng hiểu cái gì là đánh trận. Một người xông tới muốn giết ngươi, ngươi cầm lấy đao phản kháng, đánh lại hắn, ngươi cũng khẳng định phải gãy tay gãy chân, ngươi không phản kháng, ngươi phải chết, ta không muốn chết cũng không muốn gãy tay gãy chân, ta cũng không muốn Như Hinh cứ như vậy mà chết, nàng chết rồi... có một ngày ta nhớ lại sẽ hối hận. Nhưng những năm này, có một chuyện trong lòng ta sợ nhất, ta chưa từng nói với ai, hoàng tỷ, tỷ có thể đoán được là gì không?

Hắn nói đến đây, lắc đầu.

- Không phải người Nữ Chân...

Chu Bội bèn nhìn hắn.

Quân Vũ trầm mặc hẳn rất lâu, chỉ vào nước sông bên kia.

- Năm Kiến Sóc thứ hai, quân đội hộ tống ta chạy trốn đến bên bờ sông, chỉ tìm được một con thuyền nhỏ, hộ vệ đưa ta lên thuyền, người Nữ Chân liền giết tới. Hôm đó ngàn vạn người bị Thuật Liệt Tốc dẫn người giết vào trong dòng sông, có người ra sức bơi, có người kéo người khác cùng chết chìm, có người dắt díu theo người nhà... có một nữ nhân, giơ tiểu hài tử của nàng lên, tiểu hài tử bị nước cuốn đi, ta đứng trên thuyền cũng có thể nghe thấy tiếng hét của nàng khi đó. Hoàng tỷ, tỷ biết tâm trạng của ta lúc ấy thế nào không?

Quân Vũ mở to hai mắt.

- Trong lòng ta cảm thấy... may quá... ta sống sót rồi, không cần chết nữa.

Hắn nói.

Gió đêm thổi qua dốc núi.

- Nhiều năm như vậy, đến đêm ta đều nhớ đến đôi mắt của họ, ta bị dọa đến ngây người, bọn họ bị tàn sát, thứ ta cảm nhận được không phải là tức giận, hoàng tỷ, ta... ta chỉ cảm thấy, bọn họ chết rồi, nhưng ta vẫn còn sống, ta rất may mắn, bọn họ đưa ta lên thuyền... nhiều năm như vậy, ta dùng quân pháp giết rất nhiều người, ta nói với Hàn Thế Trung, nói với Nhạc Phi, nói với vô số người, chúng ta nhất định phải đánh bại người Nữ Chân, ta cùng với bọn họ, ta giết mấy người kia là vì đại nghiệp kháng Kim. Hôm qua ta dẫn Thẩm Như Hoa tới, nói với hắn, ta nhất định phải giết hắn, ta là vì kháng Kim... hoàng tỷ, ta nói mấy lời hùng hồn đã mấy năm, mỗi tối ta nghĩ đến lời phải nói vào ngày hôm sau, một mình ta luyện tập mấy lời nói đó ở đây, ta đều đang sợ... ta sợ sẽ có một người nhảy ra tại chỗ, hỏi ta, vì kháng Kim, bọn họ phải chết, tướng sĩ lên chiến trường phải tắm máu anh dũng chiến đấu, bản thân ngươi thì sao?

- Tất cả những người chết đi ngày hôm đó, đều đang nhìn ta, bọn họ biết ta sợ, ta không muốn chết, chỉ có một con thuyền, ta làm bộ làm tịch rồi đi lên, tại sao là ta có thể lên đó? Giờ đây qua nhiều năm như vậy, ta nói mạnh miệng nhiều như vậy, mỗi buổi tối ta tự hỏi mình, nếu người Nữ Chân tới lần nữa, ngươi chống đỡ nổi không? Ngươi chịu đựng được không? Ngươi dám đổ máu không? Có đôi khi ta sẽ cầm đao lên, muốn cứa một đao trên tay mình!

Quân Vũ nói rồi, rút ra một thanh chủy thủ bên hông, ra dấu về phía tay trái một cái. Chu Bội biến sắc, bước hai bước qua, nắm lấy cánh tay trái của Quân Vũ, vén tay áo hắn lên.

Trên cánh tay không có vết đao, Quân Vũ nở nụ cười:

- Hoàng tỷ, ta không xuống tay được dù chỉ một lần... ta sợ đau.

- Đệ, đệ...

Chu Bội sắc mặt phức tạp, nhìn ánh mắt của hắn.

- Điều ta sợ nhất, là có một ngày người Nữ Chân giết tới, ta phát hiện ta vẫn sẽ sợ đau, sợ chết, ta sợ lại có một ngày, mấy vạn bách tính cùng ta chen chúc đến bờ sông, ta lên con thuyền đó, trong lòng vẫn đang thấy may mắn vì mình sống sót. Ta sợ ta có đầy đủ lý do chính đáng giết nhiều người như vậy, họa đến đầu, lại vượt khỏi luật pháp khai ân cho tiểu cữu của mình, ta sợ ta có lý do chính đáng giết chính tiểu cữu của mình, nhưng khi người Nữ Chân tới, ta vẫn là một kẻ hèn nhát. Chuyện này ta chưa từng nói ra với ai, nhưng hoàng tỷ, mỗi ngày ta đều sợ...

- Cái gì ta cũng sợ...

Hắn nói đến đây, ánh mắt buồn bã, trong hốc mắt đã biến thành màu đỏ, hàm răng cũng đã dùng sức cắn. Đúng vậy, trên đời này có ai không sợ chứ, hắn chẳng qua là một công tử được nuông chiều từ bé sinh ra trong hoàng tộc mà thôi. Sợ đổ máu, sợ hy sinh, sợ bị bại trận, sợ tất cả những thảm kịch đã từng trải qua kia. Mà trước khi khảo nghiệm thực tế chân chính đến, ai cũng không biết mình rốt cuộc đã trở thành bộ dạng gì.

Đêm hôm đó, hai tỷ đệ lại hàn huyên rất nhiều, ngày hôm sau, Chu Bội trước khi rời đi tìm đến Văn Nhân Bất Nhị, dặn dò nếu chiến sự phía trước nguy cấp, nhất định phải đưa Quân Vũ ra khỏi chiến trường. Nàng rời khỏi Trấn Giang trở về Lâm An, mà thái tử yếu đuối canh giữ ở bờ sông này, tiếp tục mỗi ngày dùng sắt đá vây kín nội tâm mình lại.

Trưa mùng mười hôm đó, Thẩm Như Hoa mười tám tuổi bị chém đầu thị chúng trong thành Trấn Giang, trong phủ thái tử Giang Ninh, tình trạng sức khỏe của tứ phu nhân Thẩm Như Hinh ngày càng chuyển biến xấu, giãy giụa ở ranh giới giữa sống và chết, đây chỉ là một hồi chìm nổi sinh tử bé nhỏ không đáng kể giữa trần thế hiện giờ. Đêm hôm đó Chu Quân Vũ ngồi bên bờ sông quân doanh, cả đêm không ngủ.

Lúc này, phía bắc, đại quân tiên phong đông lộ của Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Bật đã rời khỏi Từ Châu, đang xuất phát về hướng Hu Dị, cách một tuyến Dương Châu không đến ba trăm dặm.

Xung quanh Dương Châu, Thiên Trường, Cao Bưu, Chân Châu, Thái Châu, Trấn Giang... lấy sở bộ của Hàn Thế Trung làm trung tâm, hơn tám mươi vạn đại quân bao gồm mười vạn thủy sư đang sẵn sàng đón địch.

Hai mươi ba tháng sáu, năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, đại chiến Giang Nam bạo phát.

Bình Luận (0)
Comment