Phong hỏa kéo dài, trống trận nổ vang, tiếng nổ mạnh như sấm rền, rung khắp đầu thành. Huyện Thiên Trường mạn bắc Dương Châu, theo mưa tên bay múa, vô số đạn đá đang mang theo từng ánh lửa ném về phía đầu thành xa xa.
Thành lâu trên tường thành đã sụp đổ trong vụ nổ, tường góc lan can đã sụp đổ ra một lỗ hổng, cờ xí nghiêng ngả, ở phía trước bọn họ, là tiên phong tấn công của người Nữ Chân, hơn năm vạn đại quân tụ tập dưới thành, mấy trăm máy bắn đá đang ném đạn đá rỗng ruột nhét thuốc súng như mưa xuống tường thành.
Trong huyện thành Thiên Trường là ba vạn đại quân do Giải Nguyên, thuộc cấp dưới trướng Hàn Thế Trung suất lĩnh —— huyện Thiên Trường, nằm trên phong tuyến của mạn bắc Dương Châu, là vị trí đứng mũi chịu sào trên đường Nữ Chân nam hạ, thành trì tuy nhỏ lại dễ thủ khó công, ba vạn quân đội đóng giữ, hỗ trợ bằng hơn hai trăm khẩu thiết pháo, đã là trận địa phòng ngự khá đủ dùng, nhưng theo sự xuất hiện của tiên phong Nữ Chân do Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh, vòng thứ nhất triển khai lại cũng là tiến công mãnh liệt vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Từ sau khi Ninh Nghị phổ biến đạo lý truy nguyên, khiến hỏa pháo phát ra hào quang trong quá trình người Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, thời gian đã trôi qua hơn mười năm. Trong hơn mười năm này, Hoa Hạ quân là thủy tổ của đạo lý truy nguyên, dưới sự thúc đẩy của Ninh Nghị, tích lũy kỹ thuật dày nhất. Vũ triều có Quân Vũ, Nữ Chân có đại tạo viện do Hoàn Nhan Hi Doãn chủ trì, song phương nghiên cứu và chế tạo song song, nhưng mà trên toàn bộ quy mô, lại phải kể đến lực lượng kỹ thuật của phe Nữ Chân, là khổng lồ nhất.
Thời gian mười năm, Nữ Chân trước sau ba lần xâm lược phía nam, bắt đi mấy trăm vạn dân Hán trên mảnh đất Trung Nguyên, trong này người Nữ Chân coi dân Hán bình thường là nô lệ, coi nữ nhân như gia súc, người được coi trọng nhất, kỳ thực là các loại thợ thủ công trong dân Hán. Vũ triều tích lũy hai trăm năm, vốn phồn vinh phát đạt nhất tại Trung Nguyên, những thợ thủ công này bị bắt lên đất bắc, bị các thế lực chia cắt, cho dù mất đi sức sống sáng tạo, làm thủ công bình thường cũng không thành vấn đề.
Trái lại Vũ triều, tuy rằng uy lực của đạo lý truy nguyên đã được chứng minh một phần, nhưng đối mặt với hành động giết vua của Ninh Nghị, các loại thư sinh nho sĩ đối với việc này vẫn có điều kiêng dè như cũ, chỉ nói là thứ đạo nhỏ nhất thời có hiệu quả, đối với nỗ lực thúc đẩy của Quân Vũ, nhiều lắm là mắt nhắm mắt mở, sự ủng hộ trên dư luận chung quy là không có. Dư luận không cổ vũ, Quân Vũ lại không thể cưỡng ép trưng dụng thợ thủ công khắp thiên hạ làm việc để chuẩn bị cho chiến đấu, sức sống nghiên cứu tuy rằng cao hơn Kim quốc, nhưng luận về quy mô, những gia sản Quân Vũ tích góp được ở Giang Ninh, chung quy không sánh bằng sức mạnh cả nước của Nữ Chân.
Kỹ thuật nổ của đạn rỗng ruột thô sơ, mấy năm trước Hoa Hạ quân đã có, tự nhiên cũng có bán ra, đây là dùng trên hỏa pháo. Tuy nhiên, Hoàn Nhan Hi Doãn lại cấp tiến hơn, trong mấy năm qua, hắn đã sai thợ thủ công kiểm soát chính xác tốc độ cháy của dây dẫn, lấy đạn đá rỗng phối hợp với dây dẫn cố định, mỗi mười phát làm một bó, dùng máy ném đá có tầm bắn xa hơn để bắn, tính toán nghiêm ngặt và kiểm soát khoảng cách và trình tự bắn, đốt cháy trước khi bắn, cố gắng nổ tung sau khi rơi xuống đất, loại đạn đá công thành này, được gọi là "Thiên nữ tán hoa".
Giờ phút đầu tiên đến Thiên Trường, Tông Bật đã dùng đạn pháo này trên chiến trường.
Sau khi hoàn thành bắn thử ở ba vòng trước để tính toán, một nửa trong mấy trăm cỗ máy bắn đá bắt đầu bắn ra "Thiên nữ tán hoa", mấy ngàn đạn đá đồng thời bay xuống, bởi vì phương thức khống chế dây dẫn vẫn là quá mức nguyên thủy, một nửa ở trên không trung đã tắt lửa hoặc nổ tung ra, số mà thật sự rơi xuống đầu thành rồi sau đó nổ tung chẳng qua một phần bảy tám, uy lực của đạn đá nho nhỏ cũng không tính là quá lớn, nhưng vẫn như cũ khiến đông đảo binh sĩ thủ thành bị thương ngã xuống đất trong phút đầu tiên.
Chân tay cụt tứ tán, khí tức của máu tươi và khói thuốc súng thoáng chốc tràn ngập ra. Tông Bật đứng trong chiến trận, nhìn đầu thành phía trước kia nổ tung giống như nở hoa, bụi mù cùng tiếng kêu rên bao phủ toàn bộ tường thành.
Khóe mắt hung ác của hắn cũng hơi giãn ra một chút.
Trong mấy đứa con trai của A Cốt Đả, Hoàn Nhan Tông Bật đứng hàng thứ tư còn có tên là Ngột Truật dũng mãnh cấp tiến nhất, hắn tuổi khá nhỏ, lúc mới bắt đầu ra trận, người Nữ Chân hầu như đã tiêu diệt toàn bộ Liêu quốc, Ngột Truật dũng võ có thừa, mưu lược không đủ, rơi vào trong mắt một số lão tướng tung hoành thiên hạ chinh chiến cả đời, cũng chỉ là một vương tử bình thường mà thôi.
Ngột Truật cũng không cam lòng làm một vương tử bình thường, sau khi nhị ca Tông Vọng qua đời, tam ca Tông Phụ quá mức ổn thỏa ôn nhu, không đủ để duy trì uy nghi của một tộc A Cốt Đả, không thể chống lại "Tây triều đình" do Tông Hàn, Hi Doãn kiểm soát, Ngột Truật từ trước đến nay coi Tông Vọng là tấm gương đã không nhân nhượng mà đứng ra.
Nữ Chân phạt Vũ hơn mười năm, Ngột Truật là sốt sắng nhất, hắn kế tục sự dũng mãnh của một tộc Hoàn Nhan, mỗi trận chiến đi đầu, đến lần thứ ba nam hạ, đã trở thành người chủ đạo trong hoàng tộc. Toàn bộ quá trình dò núi khuấy biển, Ngột Truật tung hoành chém giết ở mạn nam Trường Giang, gần như không kẻ địch nổi, chỉ có điều Chu Ung trốn trên biển không dám trở về, lúc đó người Nữ chân đối với phía nam cũng là có thể công không thể thủ, Ngột Truật không thể không thu binh về bắc, lần đó, suýt nữa đã chịu thất bại ở Hoàng Thiên Đãng, bị vây khốn hơn bốn mươi ngày, rồi mới giết ra ngoài.
Người lãnh binh ai có thể trăm trận trăm thắng? Người Nữ Chân trải qua chiến trận lâu ngày, cho dù là đám người A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi, Tông Hàn Tông Vọng, thỉnh thoảng cũng có thất bại nhỏ, không ai coi Hoàng Thiên Đãng là chuyện gì to tát. Chẳng qua người của Vũ triều lại vì chuyện này phấn khích không thôi, mấy năm lại đây, mỗi lần tuyên truyền ca ngợi Hoàng Thiên Đãng thì chính là một trận đại thắng, người Nữ Chân cũng không phải không thể đánh bại. Tình trạng như vậy kéo dài, truyền đến phương bắc, người biết được nội tình dở khóc dở cười, đối với Tông Bật mà nói, lại có chút phiền muộn.
Đại thắng con mẹ ngươi ấy đại thắng! Bị vây khốn hơn bốn mươi ngày lại chẳng chết mấy người, cuối cùng mình dùng hỏa công phản kích, truy sát Hàn Thế Trung truy sát đến hơn bảy mươi dặm, ngươi vậy mà không biết xấu hổ còn dám nói đại thắng!
Trong lòng Tông Bật đương nhiên nghĩ vậy, nhưng không ngăn được người Vũ triều khoác loác. Thế là đến lần thứ tư nam hạ này, trong lòng hắn kìm nén một ngọn lửa giận, đến trận chiến của Thiên Trường, cuối cùng đã bộc phát ra. Chỉ vì tên Giải Nguyên này cũng là đại tướng tiên phong dưới trướng Hàn Thế Trung, theo sự xuất hiện của đại quân Nữ Chân, vẫn đang ra sức tuyên truyền cái gọi là "chiến tích" đánh bại mình bên này ở Hoàng Thiên Đãng, lửa giận của Ngột Truật, lập tức không đè xuống nổi nữa.
Trong lòng hắn, bất luận là Giải Nguyên này hay là Hàn Thế Trung ở đối diện, đều chẳng qua là một đám ô hợp, lần này nam hạ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh tan đám người này, dùng để uy hiếp quân đội Vũ triều gần trăm vạn ở khu vực Giang Nam, cuối cùng định cơ hội thắng.
Đạn pháo oanh tạc lên phía tường thành ba vòng, đã có hơn bốn ngàn phát đạn đá tiêu hao trong cuộc tiến công đối với tiểu thành này, phối hợp với một nửa cự thạch đặc ruột oanh kích, phảng phất toàn bộ thành trì và đại địa đều đang run rẩy, Tông Bật trên chiến mã vung lên lệnh kỳ, tuyên bố mệnh lệnh tiến công.
Trong khói thuốc súng ngập tràn, cờ xí của người Nữ Chân bắt đầu trải về phía tường thành.
Nữ Chân lần thứ tư phạt Vũ, đây là cuộc chiến tranh quyết định vận mệnh quốc gia Kim quốc, nhóm người có thể khống chế nổi lên ở thời đại này mang theo sự dũng mãnh vẫn như mặt trời ban trưa đó, đánh về phía đại địa Vũ triều, một lát sau, đầu thành vang lên tiếng pháo kích, Giải Nguyên suất lĩnh đội ngũ xông lên đầu thành, bắt đầu đánh trả.
Ngày thứ hai sau khi cuộc chiến Thiên Trường bắt đầu, dưới thế công mãnh liệt dị thường của người Nữ chân, Giải Nguyên dẫn quân đội bỏ thành rút về nam, Ngột Truật lệnh kỵ binh truy kích, Hàn Thế Trung dẫn quân từ Dương Châu giết ra, tiếp ứng Giải Nguyên vào thành, trên đường bùng phát cuộc chém giết thảm thiết. Ngày hai mươi bảy tháng sáu, nguyên đại tướng Ngụy Tề Tôn Bồi Chi dẫn mười vạn người bắt đầu vây đánh Cao Bưu, mạn bắc Trường Giang, chiến hỏa kịch liệt lan tràn trên mặt đất bao la.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, cùng ngày Tôn Bồi Chi vây đánh Cao Bưu, bến nước Lương Sơn từ đây đi về phía bắc ngàn dặm, sự tiến công của hơn mười vạn đại quân cũng đã bắt đầu, từ đó, mở màn cho cuộc chiến bảo vệ Lương Sơn hao phí thời gian dài dằng dặc và gian nan.
Dương Châu đi về phía tây hơn một ngàn ba trăm dặm, đại tướng Nữ Chân A Lý Quát vốn trấn thủ Biện Lương suất lĩnh hai vạn tinh nhuệ đến Nam Dương, chuẩn bị phối hợp với hơn mười vạn Hán quân vốn ở Nam Dương, Đặng Châu, Tân Dã tiến sát Tương Dương. Đây là mệnh lệnh do Hoàn Nhan Hi Doãn phát ra phối hợp với quân đông lộ quân tiến công, mà chủ lực quân tây lộ quân do Tông Hàn suất lĩnh, lúc này cũng đã vượt qua Hoàng Hà, tiếp cận Biện Lương, Hi Doãn suất lĩnh sáu vạn tiên phong, cách phương hướng Nam Dương cũng đã không xa.
Mà ngay trong ngày đại quân A Lý Quát đến Nam Dương, Nhạc Phi dẫn Bối Ngôi quân chủ động giết ra Tương Dương, cường công Đặng Châu, đêm đó tướng thủ thành Đặng Châu báo nguy về phía bắc, A Lý Quát dẫn quân đánh tới Đặng Châu giải vây, hai mươi chín tháng sáu, hai vạn tinh nhuệ Nữ Chân bao gồm chín ngàn trọng kỵ trong đó xảy ra tiếp xúc với bản bộ Bối Ngôi quân của Nhạc Phi đang chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch có ý định vây điểm đánh viện quân.
Mùa thu tiêu điều sắp đến, Giang Nam, Trung Nguyên... trên mặt đất trập trùng ngang dọc trải dài mấy ngàn dặm, chiến hỏa đang cháy lan tràn.
Cùng lúc đó, đất bắc cũng không yên ổn.
Nơi đặt Tây triều đình của Kim quốc, Vân Trung Phủ, hạ thu giao mùa, khí trời nóng bức nhất đã đến hồi kết thúc.
Một trận thảm án vẫn chưa có bao nhiêu người phát giác được đang âm thầm nung nấu.
Trà lâu Cao Nguyệt, người Hán Liêu Đông mặc hoa phục Trâu Văn Hổ đi lên thang lầu, hẹn gặp mặt với người ở gian phòng tận cuối cùng trên tầng hai.
Hẹn gặp với hắn chính là một nữ tử, quần áo mộc mạc, ánh mắt lại kiệt ngạo, khóe mắt bên trái có vết sẹo như nốt ruồi. Nữ tử họ Tiêu, Tiêu của "Tiêu thái hậu" Liêu quốc."Hồng Nương Tử" Tiêu Thục Thanh, là một trong những tội phạm có tiếng nhất của một vùng Vân Trung.
Sau khi Liêu quốc bị diệt, Kim quốc từng có một khoảng thời gian đàn áp và nô dịch đối với người Khiết Đan, đồ sát cũng tiến hành mấy lần. Nhưng người Khiết Đan dũng cảm, người Kim muốn quản lý một mảnh địa phương lớn như vậy, cũng không thể dựa vào đồ sát, không lâu sau bèn bắt đầu sử dụng thủ đoạn lôi kéo. Dù sao lúc này người Kim cũng có đối tượng thích hợp để nô dịch hơn. Sau khi Liêu quốc bị diệt hơn mười năm, một bộ phận người Khiết Đan đã tiến vào cao tầng triều đình Kim quốc, dân chúng Khiết Đan tầng dưới chót cũng đã tiếp nhận sự thật bị Nữ Chân thống trị. Nhưng sự thật như vậy cho dù là tuyệt đại đa số, sau khi mất nước, cũng luôn có một số ít thành viên Khiết Đan vẫn đứng trên lập trường phản kháng, hoặc là không có ý định thoát thân, hoặc là không cách nào thoát thân.
Tiêu Thục Thanh vốn là hậu duệ của một tộc Tiêu thái hậu Liêu quốc, lúc còn trẻ bị người Kim giết chết trượng phu, sau đó chính mình cũng bị lăng nhục nô dịch, sau đó nữa được thế lực phản kháng còn sót lại của Khiết Đan cứu, vào rừng làm cướp, dần dần đánh ra thanh danh. So với người Hán ở đất bắc làm việc bất tiện, cho dù Liêu quốc đã vong, cũng luôn luôn có không ít tàn dân năm đó hoài niệm chỗ tốt thời điểm bấy giờ, cũng bởi vì vậy, đám người Tiêu Thục Thanh ở phụ cận Vân Trung hoạt động sôi nổi, một khoảng thời gian rất dài cũng không bị tiêu diệt, cũng có người hoài nghi bọn họ vẫn được một số quan viên Khiết Đan ở địa vị cao che chở.
Thấy Trâu Văn Hổ tới, vị nữ phỉ luôn thủ đoạn độc ác này mặt mũi lạnh lùng.
- Thế nào? Vị công tử kia của nhà ngươi, đã nghĩ kỹ chưa?
- Chủ tử nhà ta, có chút động lòng.
Trâu Văn Hổ chuyển cái ghế ra ngồi xuống.
- Nhưng lúc này liên can quá lớn, có nghĩ tới hậu quả hay không, có từng nghĩ tới, rất có thể, toàn bộ triều đường bên trên sẽ chấn động?
Trong mắt Tiêu Thục Thanh hiện lên vẻ khinh thường.
- Hừ, đồ hèn nhát, công tử nhà ngươi như vậy, ngươi cũng thế.
- Ầy, Tiêu phi đừng nói như vậy, nói chuyện thì nói chuyện, chà đạp thanh danh người ta cũng không tốt, nhiều năm như vậy, họ Trâu chưa từng bị ai nói là nhát gan, có điều ngươi cũng đừng kích ta thế, ta cũng không phải kẻ ngốc.
Một tộc Tiêu thị trước kia mẫu nghi thiên hạ, sau khi Tiêu Thục Thanh đánh ra danh tiếng, dần dần, cũng được người ta gọi là Tiêu phi, đối mặt với sự khinh thường của đối phương, Trâu Văn Hổ khều mũi, cũng không thèm để ý.
- Biết ngươi không nhát gan, nhưng ngươi nghèo mà.
- Xem Tiêu phi nói kìa.
Trâu Văn Hổ nhìn đối phương, qua một lát, cười nói:
- ... Thật nói đúng vào vấn đề.
- Bớt lắm mồm.
Tiêu Thục Thanh lườm hắn một cái.
- Chuyện này đã sớm nói với ngươi, Tề gia đến chỗ của người Nữ Chân, gây ra thanh thế lớn như vậy, cái gì mà thư hương môn đệ thế gia trăm năm, những người Nữ Chân kia, ai còn thể diện? Chơi đùa với hắn chút không sao, nhìn hắn xui xẻo, đó cũng không phải là chuyện lớn gì, huống chi Tề gia tại Vũ triều trăm năm tích góp, lần này cả nhà lên phía bắc, ai không đỏ mắt? Công tử nhà ngươi, nói ra thì là đời sau của quốc công, đáng tiếc a, lão quốc công không để lại gì, hắn lại đánh không đánh trận được, lần này người có chí khí đi đến phía nam, tương lai luận công ban thưởng, lại có một nhóm người được lên, công tử nhà ngươi, còn có Trâu Văn Hổ nhà ngươi, sau này đứng sang một bên đi...
Nàng vừa nói vừa nghịch ngón tay.
- Chuyện lần này, đối với mọi người đều có lợi. Hơn nữa thành thật mà nói, động vào Tề gia, thủ hạ của ta liều mạng là rất nguy hiểm, biển hiệu quốc công đó của công tử ngươi, đừng nói chúng ta trông cậy vào ngươi xuất hàng, khẳng định không để ngươi xảy ra chuyện, cho dù sự việc bại lộ, gánh không nổi a? Phía nam đánh xong rồi thì không còn đánh trận nữa! Công tử nhà ngươi, còn có ngươi, trong nhà hài tử lớn nhỏ một đống, nhìn bọn chúng tương lai sống ảo não chán chường sao?
Nghe nàng nói chuyện, trên mặt Trâu Văn Hổ lộ ra nụ cười, ngược lại dần dần trở nên hung tàn bạo liệt, Tiêu Thục Thanh liếm liếm đầu lưỡi.
- Được rồi, mấy lời nhảm nhí ta cũng không nói thêm nữa, chuyện này rất lớn, Tề gia cũng rất lớn, ta không kham nổi, chúng ta cộng lại cũng không kham nổi. Kẻ gật đầu không ít, quy củ ngươi hiểu được, nếu như ngươi thay công tử các ngươi gật đầu, thứ có thể tiết lộ, ta sẽ tiết lộ cho ngươi, để ngươi yên tâm, thứ không thể tiết lộ, đó là để bảo vệ ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi lắc đầu, sự tình dừng lại ở đây... chớ nói ra ngoài.
Nói xong lời cuối cùng này, trong mắt Tiêu Thục Thanh lóe ra hung quang thật sự, Trâu Văn Hổ nghiêng đầu nhìn ngón tay mình, cân nhắc một lát.
- Chuyện lớn như vậy, ngươi xác định kẻ tham gia đều sạch sẽ?
- Sạch sẽ? Vậy phải xem ngươi nói thế nào rồi.
Tiêu Thục Thanh cười cười.
- Dù sao ngươi gật đầu, ta tiết lộ mấy cái tên cho ngươi, đảm bảo đều là tai to mặt lớn. Ngoài ra ta cũng đã nói, Tề gia xảy ra chuyện, mọi người sẽ chỉ hy vọng thấy nó phát triển, còn về sau khi xảy ra chuyện, cho dù chuyện bại lộ, công tử nhà ngươi gánh không nổi? Đến lúc đó Tề gia đã đổ, một đám sói đói của Vân Trung Phủ đều sẽ chỉ vồ lên, muốn bắt ra giết để bàn giao vậy cũng chỉ là đám dân liều mạng chúng ta... Trâu Văn Hổ, người ta nói giang hồ càng già lá gan càng nhỏ, dáng vẻ ngươi thế này, ta thật sự có chút hối hận mời ngươi tới đây.
Đối diện an tĩnh một lát, sau đó nở nụ cười:
- Được, tốt... thực ra Tiêu phi đã đoán được, nếu hôm nay ta đã có thể đến gặp ngươi, trước khi đi ra, công tử nhà ta đã gật đầu rồi, ta tới xử lý...
Hắn giang tay ra.
- Ta không thể không cẩn thận một chút mà, ngươi nói không sai, cho dù chuyện bại lộ, công tử nhà ta sợ cái gì, nhưng công tử nhà ta chẳng lẽ còn có thể bảo vệ ta?
- Được, sự khó xử của Trâu công, tiểu nữ đều hiểu.
Tới lúc này, Tiêu Thục Thanh rốt cục đã nở nụ cười.
- Ngươi ta đều là dân liều mạng, về sau chiếu cố nhau nhiều hơn, Trâu Công hiểu nghề, Vân Trung Phủ chỗ nào cũng có quan hệ, kỳ thực trong này có rất nhiều chuyện, còn phải mời Trâu Công thay mặt xem xét cặn kẽ.
Trâu Văn Hổ cũng cười.
- Sẽ tận sức mọn... có trách cũng chỉ trách Tề gia này quá huênh hoang, đắc tội một đám công tử có tiền, đắc tội tên quỷ nghèo như ta, đắc tội phản tặc như Tiêu phi, còn đắc tội loại phỉ Hắc Kỳ không muốn sống kia, hắn không chết thì ai chết? Dù sao hắn phải chết, gia sản kiểu gì cũng về tay người khác, trước mắt về tay hai ta, cũng coi như làm việc thiện, ha ha ha ha...
Trong phòng, hai người đều nở nụ cười, qua một lát, mới có một câu nói khác truyền ra.
- Đúng rồi, còn về kẻ hạ thủ, chính là lá cờ đen không cần mạng kia, đúng không. Vị hoàng đế phía nam kia đều dám giết, giúp hắn ụp thêm cái nồi, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ không ngại đâu, Tiêu phi nói, có phải hay không, ha ha ha ha...
Mùa thu đã tới...