Mảnh sân tương đối yên tĩnh, gian phòng đơn sơ trong sân, Thang Mẫn Kiệt ngồi trên ghế, nhìn thư từ nhăn nhúm trong tay. Quần áo nam nhân đối diện bàn cũ nát như ăn mày, là thành viên của Hoa Hạ quân liên hệ với Thang Mẫn Kiệt sau khi Lư Minh Phường rời đi.
Thư từ được viết bằng mật mã, giải thích tương đối tốn thời gian, Thang Mẫn Kiệt xem qua một lần, nhíu mày, sau đó mới chậm rãi xé nó đi.
- Giang Nam đã bắt đầu đánh, Kim Ngột Truật ở Dương Châu đánh rất dữ dội... hiện tại xem ra, bất ngờ nhất chính là khí giới công thành mà hắn sử dụng, mười viên đạn đá rỗng ruột làm một nhóm, dùng máy bắn đá ném lên tường thành, nhắm vào đầu thành mà đánh, uy lực không nhỏ. Kim quốc bên này lúc trước trắng trợn gia công đạn đá, chúng ta tưởng là dùng làm địa lôi hoặc là công dụng khác, cũng cảm thấy sự khống chế của nó đối với việc kéo dài thời gian nổ còn chưa đủ, không nghĩ tới bên này vẫn là đại khái giải quyết vấn đề, đây là sơ sót của chúng ta.
Người đối diện gật đầu một chút.
- Cũng may việc lắp ráp máy bắn đá không dễ, chỉ thích hợp công thành.
Thang Mẫn Kiệt lắc đầu:
- Nếu Tông Bật đưa thứ này vào việc tấn công Từ Châu, trong tình huống không kịp chuẩn bị, chúng ta có rất nhiều người cũng sẽ bị thương. Đương nhiên, hắn ở mạn bắc Từ Châu nghỉ ngơi hồi phục cả mùa đông, làm mấy trăm đến hơn ngàn máy bắn đá, đủ dùng rồi, cho nên bên phía Lưu tướng quân mới không bị chọn làm đối tượng tấn công hàng đầu...
Ánh mắt của hắn chuyển động, suy ngẫm.
- Ừm, một là kéo dài thời gian kíp nổ, một là máy bắn đá bắn ra, việc khống chế thời gian nhất định phải rất chuẩn xác, khí giới bắn đá không phải là vội vàng lắp ráp, mặt khác, một lần một máy bắn đá bắn mười viên, thật sự rơi xuống trên tường thành nổ tung, có một hai viên hay không đều khó nói. Chỉ riêng trận chiến Thiên Trường, đoán chừng phải dùng năm ngàn phát, Tông Bật của đông lộ cũng tốt, Tông Hàn của tây lộ cũng được, không thể cứ đánh mãi như vậy. Giờ chúng ta phải điều tra và dự tính một chút, mấy năm nay Hi Doãn rốt cuộc đã lén lút làm được bao nhiêu đạn đá loại này. Người phía nam, trong lòng cũng có chút phán đoán.
- Ừm, con số bên đại tạo viện kia, ta sẽ nghĩ cách, còn về số lượng đạn đá loại này mà cả Kim quốc tạo ra mấy năm nay, cần điều tra rõ ràng có thể sẽ không dễ... ta đoán chừng cho dù bản thân Hoàn Nhan Hi Doãn cũng chưa chắc nắm được.
- Có con số đại khái là được, ngoài ra chuyện này rất kỳ lạ, cái vị bên cạnh Hi Doãn đó, lúc trước cũng không để lộ tin tức gì, Hi Doãn lần này giấu thật kỹ, tổ hợp đạn pháo, khẳng định cũng là tiến hành ở nơi khác... hoặc là vị kia phản bội, hoặc là...
- Vị phu nhân kia phản bội, không có khả năng lắm đâu?
- Ta cũng cảm thấy khả năng không lớn.
Thang Mẫn Kiệt gật đầu, tròng mắt chuyển động.
- Vậy có nghĩa là, nàng ta cũng bị Hi Doãn bưng bít, vậy thì hay ho rồi đây, kẻ có lòng tính kế người vô tâm, vị phu nhân này hẳn sẽ không bỏ lỡ thông tin quan trọng như vậy... Hi Doãn sớm đã biết rồi? Sự hiểu biết của hắn đến mức độ nào? Chúng ta bên này còn an toàn hay không?
Thang Mẫn Kiệt nói đến đây, nhìn sang đồng bạn đối diện, đồng bạn cũng sững sờ.
- Liên hệ với vị phu nhân không được coi là quá chặt chẽ, nếu như... ý ta nói nếu như nàng ta bị bại lộ, chúng ta có lẽ không đến mức bị lôi ra...
Hắn nói như vậy, cũng không xác định, trên mặt Thang Mẫn Kiệt lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.
- Bỏ đi, sau này để tâm một chút. Bất luận thế nào, khả năng vị phu nhân đó phản bội không lớn, sau khi nhận được chiến báo của Dương Châu, nàng ta nhất định còn sốt ruột hơn cả chúng ta... mấy năm nay Vũ triều đều đang tuyên truyền tại Hoàng Thiên Đãng đánh bại Ngột Truật, Ngột Truật lần này kìm nén lửa giận điên cuồng đánh Dương Châu, ta thấy Hàn Thế Trung chưa chắc chống đỡ nổi. Lư lão đại không có ở đây, mấy ngày này phải nghĩ cách gặp mặt vị phu nhân kia, thăm dò ý tứ nàng ta...
Đối diện gật đầu, Thang Mẫn Kiệt nói:
- Mặt khác, chuyện lần này, phải làm kiểm điểm. Thứ đơn giản như vậy, nếu không phải rơi xuống Dương Châu, mà là rơi xuống đầu thành Từ Châu, chúng ta đều có trách nhiệm.
- Phải.
- Vậy... không còn chuyện khác nữa nhỉ?
- Huynh đệ mà Hoàn Nhan Xương đưa tới từ phía nam, nghe nói hai ngày này sẽ tới...
- Chuyện này ta biết. Bên phía ngươi đi chứng thực chuyện của đạn pháo.
Thang Mẫn Kiệt gật đầu, không tiếp tục nhiều lời, đối diện liền cũng gật gật đầu, không nói nữa.
Lần liên hệ này cứ vậy kết thúc, Thang Mẫn Kiệt từ trong phòng đi ra, ánh mặt trời trong sân đang rực rỡ, buổi chiều mùng bốn tháng bảy, tin tức phía nam tới với hình thức khẩn cấp, yêu cầu đối với phía bắc tuy rằng chỉ trọng điểm đề cập tới chuyện "Thiên nữ tán hoa", nhưng tình cảnh cả mặt nam chìm trong khói lửa chiến tranh vẫn có thể hình dung rõ ràng trong tâm trí Thang Mẫn Kiệt.
Sai lầm đối với công việc làm cho suy nghĩ của hắn có chút phẫn uất, trong đầu hơi tự mình kiểm điểm, một năm trước ở Vân Trung không ngừng lên kế hoạch phá hoại như thế nào, vậy mà lại có chút không quan tâm đủ đến loại chuyện ngay trước mắt này, chuyện này về sau phải cảnh giác hơn.
Đứng ở trong sân một chốc, sau khi đợi đồng bạn rời đi, hắn cũng ra ngoài, đi về phía dòng người hỗn loạn trong chợ ở đầu đường bên kia.
Một mảnh trước mắt này là khu dân nghèo tốt xấu lẫn lộn trong Vân Trung Phủ, xuyên qua chợ, qua thêm một con phố nữa, chính là Khánh Ứng Phường tụ tập đủ loại tam giáo cửu lưu*. Giờ Mùi buổi chiều, Lư Minh Phường đánh một chiếc xe lớn từ trên đường phố đi qua, nhìn thoáng qua Khánh Ứng Phường ở đầu bên kia.
*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và chín học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia; ý chỉ đủ loại người trong xã hội.
Hắn không đi vào.
Trong trà lâu đầu phố của Khánh Ứng Phường, Mãn Đô Đạt Lỗ, một trong những tổng bộ đầu Vân Trung Phủ, hơi đè thấp vành mũ, vẻ mặt tùy ý uống trà. Phụ tá từ đối diện tới, ngồi xuống bên bàn.
- Có chút vấn đề, tin tức không đúng.
Phụ tá nói:
- Sáng nay, có người nhìn thấy "Cật Thỉ Cẩu" (Chó ăn cứt) Long Cửu Uyên, bên phía Dã Cai của thành nam, có người mượn đường.
Mãn Đô Đạt Lỗ bưng chén trà lên, tự lẩm bẩm:
- Gần đây trong thành có chuyện gì không.
- Hắc Kỳ quân sắp giải vào thành?
- Chuyện của Hắc Kỳ quân kia, là không cho phép vào thành, đã nói qua với Tề gia từ sớm rồi, muốn xử lý thì xử lý bên ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện, theo lý mà nói cũng là bên ngoài thành, tin tức trong thành, là có người muốn đục nước béo cò, hay cố ý thả mồi...
- Nói không chừng đều có?
- Bên phía Tề gia thì sao?
- Hai ngày này còn đang mở cửa đãi khách, xem ra là muốn buộc đám công tử lại một chỗ.
- Nhưng bên phía quân hộ thành không có hành động.
Mãn Đô Đạt Lỗ cười cười, nói:
- Kỳ lạ.
Ánh mặt trời buổi chiều vẫn chói chang, cùng lúc với Mãn Đô Đạt Lỗ ở đầu đường cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, trong Khánh Ứng Phường, một số người gặp gỡ ở chỗ này, trong những người này, có Tiêu Thục Thanh, Trâu Văn Hổ lúc trước tiến hành thương nghị, có "Cật Thỉ Cẩu" Long Cửu Uyên không nói quy củ nhưng tiếng xấu rõ ràng trong hắc đạo ở Vân Trung, còn có mấy tên liều mạng sớm đã ở trên danh sách truy nã của quan phủ.
Một mé của đám người, còn có một gã công tử sắc mặt tái nhợt nhìn qua gầy gò, đây là một vị quý nhân Nữ Chân, dưới sự giới thiệu của Trâu Văn Hổ, công tử này đứng giữa đám đông, đang chào hỏi với một đám phỉ nhân liều mạng nhìn đã thấy bất thiện.
Đây là hậu nhân của một vị quốc công Nữ Chân, tên là Hoàn Nhan Văn Khâm, gia gia là một viên mãnh tướng trước kia đi theo A Cốt Đả khởi sự, chỉ đáng tiếc chết trẻ. Hoàn Nhan Văn Khâm nhất mạch đơn truyền, sau khi phụ thân qua đời dựa vào đức trạch mà gia gia để lại, ngày tháng tuy tốt hơn người thường, nhưng trước mặt một đám hoàng thân quốc thích trong thành Vân Trung lại không được coi trọng.
Nếu như có thể, Hoàn Nhan Văn Khâm cũng rất bằng lòng theo quân đội nam hạ, chinh phạt Vũ triều, chỉ đáng tiếc hắn từ nhỏ thân thể yếu ớt, tuy tinh thần tự giác dũng mãnh không thua tổ tiên, nhưng cơ thể lại không chống đỡ nổi linh hồn can đảm như vậy, sau khi đại quân chỉ huy nam chinh, các công tử khác cả ngày vui chơi phè phỡn trong thành Vân Trung, cuộc sống của Hoàn Nhan Văn Khâm lại cực kỳ buồn khổ.
Trước mắt nhìn thấy đám liều mạng này, có mối hận sâu sắc đối với triều đình Kim quốc, hắn không hề sợ hãi, thậm chí trên má còn đỏ bừng vì phấn khích, chắp tay không kiêu ngạo không nịnh bợ chào hỏi với mọi người, gọi ra tên đối phương từng người một, nói ra suy nghĩ ủng hộ hành động lần này của đám người.
- ... Người Tề gia, ngạo mạn mà nông cạn, vị lão nhân gia Tề gia kia, nhi tử bị người của Hắc Kỳ quân giết, hắn liền đòi Hoàn Nhan Xương hơn mười tên tù binh của Hắc Kỳ quân. Tù binh ngày mai đến, nhưng nơi giam giữ không ở trong thành, mà là biệt thự của Tề gia ở Tân Trang thành nam, vị lão nhân gia kia không chỉ muốn giết đám tù binh này, còn muốn mượn đám tù binh này dẫn ra gian tế Hắc Kỳ quân ở Vân Trung Phủ, hắn và Hắc Kỳ quân, là thật sự có thâm thù đại hận.
Hoàn Nhan Văn Khâm nói, hít sâu một hơi:
- Bởi vì chuyện này, mọi người đều đang nhìn chằm chằm biệt thự ngoài thành, về phần trong thành, mọi người không phải không để ý, mà là... khụ khụ, mọi người không bận tâm Tề gia xảy ra chuyện. Muốn động Tề gia, chúng ta không động thủ ở ngoài thành, mà ở ngay trong thành, bắt Tề Nghiễn và ba đứa con trai, năm đứa cháu, bốn đứa chắt của lão, đưa ra khỏi thành... ra tay chỉ cần có chừng mực, động tĩnh sẽ không lớn.
Hắn dừng một chút.
- Đồ đạc của Tề gia không ít, rất nhiều thứ trân quý, một phần ở trong thành, còn có rất nhiều, đều bị lão già của Tề gia giấu ở khắp nơi trong thiên hạ này... người Hán coi trọng huyết mạch nhất, bắt được Tề Nghiễn và hậu nhân của lão, chư vị xử lý cẩn thận một phen, lão nhân gia có cái gì, tự nhiên đều sẽ phun ra hết. Những gì chư vị có thể hỏi ra, đều dựa vào bản lĩnh đi lấy, lấy về rồi, ta có thể thay chư vị đưa ra ngoài... đương nhiên, chư vị đều là người từng trải, tự nhiên cũng đều có thủ đoạn. Về phần Vân Trung Phủ, các ngươi nếu có thể lấy đi tại chỗ thì cứ việc, nếu không thể, bên phía ta tự nhiên có biện pháp xử lý. Chư vị cảm thấy thế nào?
- Nếu trong thành xảy ra chuyện, chúng ta sợ là rất khó chạy thoát.
Long Cửu Uyên phía trước nói một cách âm trầm.
Hoàn Nhan Văn Khâm cũng cười.
- Chư vị anh hùng không cần gạt ta, một là chư vị ra vào Vân Trung đã không phải lần đầu tiên nữa, thủ đoạn bảo mệnh tất nhiên là có, nếu không các ngươi dám đến đây tụ họp, sớm phải chết rồi...
Lời nói của hắn không tốt, đám đông mặt lộ ra hung quang, nhưng Hoàn Nhan Văn Khâm không hề sợ hãi:
- Hai là, ta tự nhiên hiểu được, việc này sẽ có rủi ro, sự đảm bảo khác sợ rằng khó lấy được niềm tin của các vị. Hoàn Nhan Văn Khâm ta, một cái mạng nát, ta cùng chư vị đồng hành. Ngày mai làm việc, ta đến Tề phủ dự tiệc trước, các ngươi xác định ta đi vào rồi mới động thủ, bắt ta làm con tin, nếu ta lừa gạt chư vị, chư vị giết ta bất cứ lúc nào. Mà cho dù chuyện có bất trắc, có ta và một đám con em công khanh làm con tin, sợ cái gì? Không đi được sao? Bằng không, ta dẫn chư vị giết ra?
Hoàn Nhan Văn Khâm nói tới đây, lộ ra nụ cười khinh miệt mà điên cuồng. Một tộc Hoàn Nhan lúc trước tung hoành thiên hạ, tự có khí phách lạnh thấu xương, Hoàn Nhan Văn Khâm này tuy rằng từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, nhưng phong mang của tổ tông hắn lúc nào cũng nhìn thấy, khí thế không sợ hãi trên người lúc này, ngược lại làm cho mọi người ở đây hoảng sợ, không khỏi nổi lên lòng kính nể.
Quả thực, chuyện trước mắt đây, bất luận đảm bảo thế nào, đám đông luôn sẽ khó tin tưởng đối phương, nhưng đối phương có thân phận như thế, trực tiếp đặt mạng sống vào, vậy thì chẳng còn lời gì có thể nói nữa. Bảo hiểm làm đến một bước trước mắt này, còn lại tự nhiên là cầu phú quý trong nguy hiểm. Lập tức cho dù là kẻ liều mạng kiệt ngạo nhất, cũng không khỏi nói vài câu khen tặng với Hoàn Nhan Văn Khâm, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lập tức lại bàn bạc với các bước ngày hôm sau, Hoàn Nhan Văn Khâm tiết lộ một ít tin tức —— chuyện này tuy rằng thoạt nhìn là Tiêu Thục Thanh liên hệ Trâu Văn Hổ, nhưng bên phía Hoàn Nhan Văn Khâm cũng đã sớm nắm giữ một ít tình báo, tỷ như tình hình người hộ viện Tề gia, khâu có thể bị mua chuộc, đám người Tiêu Thục Thanh lại đã nắm giữ gia cảnh của một số người trong Tề phủ quản sự hộ viện, thậm chí đã chuẩn bị sẵn động thủ bắt lấy một bộ phận người nhà của đối phương. Sau khi trao đổi một chút, đối với một phần bảo vật quý hiếm trong Tề phủ, chỗ cất giữ cũng đều có tìm hiểu, hơn nữa dựa theo cách nói của Hoàn Nhan Văn Khâm, lúc sự việc xảy ra, thành viên Hắc Kỳ đã bị áp giải tới Vân Trung, ngoài thành tự sẽ nổi lên loạn động, bên phía quân hộ thành sẽ đặt toàn bộ sự chú ý lên đầu kia, đối với loạn nhỏ của Tề gia trong thành, chỉ có mắt nhắm mắt mở.
Vừa nói như vậy, mọi người tự nhiên cũng hiểu được, đối với vụ mua bán trước mắt này, Hoàn Nhan Văn Khâm cũng đã móc nối một số người khác, cũng khó trách hắn lúc này mở miệng, muốn một hơi nuốt hết trân tàng của Tề gia trong Vân Trung Phủ.
Đối với những nội tình này, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa, nếu chỉ là một đám liều mạng, muốn chia cắt Tề gia vẫn còn chưa đủ sức, bên trên còn có đám đại nhân vật Nữ Chân này muốn Tề gia rơi đài, bọn họ chiếm chút tiện nghi ở rìa ngoài, vậy không thể tốt hơn nữa.
Một đám người thương nghị coi như thôi, lúc này ai nấy mới chào hỏi, cười hi hi rời đi. Chỉ là lúc rời đi, hoặc nhiều hoặc ít đều liếc mắt về phía một mặt vách tường của gian phòng, cũng không có biểu cảm gì nhiều. Sau khi tất cả bọn họ rời đi, Hoàn Nhan Văn Khâm phất phất tay, bảo Trâu Văn Hổ cũng đi ra ngoài, hắn đi về phía bên kia, đẩy ra một cánh cửa ngầm.
Trong phòng, có ba gã nam tử Nữ Chân nam tử đang ngồi, nhìn tướng mạo của họ, người lớn tuổi nhất, chỉ sợ cũng không quá bốn mươi. Khi Hoàn Nhan Văn Khâm đi vào, ba người đều nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
- Thật không ngờ, Văn Khâm nhìn qua văn nhược, tâm tính lại quả quyết đến vậy.
- Gia tổ năm đó tung hoành thiên hạ, là lấy mạng liều ra tiền đồ, Văn Khâm thuở nhỏ trong lòng mong mỏi, đáng tiếc... khụ khụ, ông trời không cho ta cơ hội lên chiến trường giết địch. Lần này nam chinh, thiên hạ sắp định rồi, Văn Khâm mặc dù không có nhà lớn nghiệp lớn như chư vị, nhưng cũng có mấy chục miệng ăn phải nuôi, sau này sẽ chỉ nhiều thêm, thanh danh Văn Khâm không có gì đáng tiếc, nhưng không muốn cả gia đình phải tan rã trên tay mình. Thế gian hung ác, mạnh được yếu thua, Tề gia là một vụ mua bán tốt, Văn Khâm đặt tính mạng lên, chư vị huynh trưởng còn có ý kiến gì không?
Hắn như cười như không, sắc mặt không sợ hãi, ba người nhìn nhau một cái, người lớn tuổi nhất nọ cầm lấy hai chén trà, một chén cho đối phương, một chén cho mình, sau đó bốn người đều giơ chén trà lên.
- Làm thôi.
Mọi người đều uống trà, chuyện đã bàn xong, Hoàn Nhan Văn Khâm cười nói.
- Kỳ thực, ta đang nghĩ, các vị ca ca cũng không phải là người có phần của Tề gia này, rồi sẽ thỏa mãn chứ?
Ba người hơi thảng thốt:
- Không phải Văn Khâm muốn động thủ với đám người liều mạng đó chứ?
- Chuyện thiên hạ, giết tới giết lui, không có ý nghĩa, bố cục nhỏ rồi.
Hoàn Nhan Văn Khâm lắc đầu.
- Trong triều đình, trong quân đội chư vị ca ca là đại nhân vật, nhưng trong cỏ dại, cũng có anh hùng. Như Văn Khâm đã nói, lần này sau khi nam chinh qua đi, thiên hạ đại định, thế cục Vân Trung Phủ, từ từ cũng phải trở nên ổn định, đến lúc đó, chư vị là bạch đạo, bọn họ là hắc đạo, hắc bạch lưỡng đạo, rất nhiều lúc kỳ thực chưa chắc phải đánh nhau, song phương nắm tay, chưa hẳn không phải là một chuyện tốt... chư vị ca ca, không ngại cân nhắc một chút...
Ánh mắt ba người nhìn nhau, Hoàn Nhan Văn Khâm nắm hai tay lại, giọng nói đầy mê hoặc.
- Thường ngày, những nhân vật rồng rắn lẫn lộn này, sẽ không đi cùng một đường, cho dù đi cùng một đường, hơn phân nửa cũng rất khó nắm tay, nhưng lần này là một cơ hội tốt, vụ mua bán này nếu làm tốt, sau này chúng ta thống nhất những người này lại, nhân vật hắc đạo của Vân Trung Phủ, cho dù đều đến chỗ thủ hạ của chúng ta, có quan hệ của ba vị ca ca, cộng thêm hắc đạo không có trở ngại, làm chút gì đó không thể phát tài sao? Ta nghe người ta nói, Vũ triều lục lâm, có cái gọi là võ lâm minh chủ, có minh chủ, tất nhiên có minh... hắc, chuyện trên thế giới, sợ kết minh, một khi kết minh, so với đám ô hợp, đây chính là chuyện khác nhau rất lớn...
- Chuyện trên thế giới, sợ kết minh?
Người lớn tuổi nhất kia nhìn Hoàn Nhan Văn Khâm.
- Không ngờ Văn Khâm tuổi còn trẻ, lại có kiến thức như thế, chuyện này thú vị.
Hắn nhìn hai người còn lại:
- Đối với chuyện kết minh này, hay là, chúng ta thương nghị một chút?
Người Nữ Chân lần này nam hạ, lấy danh nghĩa tiêu diệt Vũ triều, mang theo quyết tâm cực lớn, tất cả mọi người đều biết. Thiên hạ vừa định, chuyện nổi dậy vì quân công sẽ ngày càng ít đi, mọi người trong lòng hiểu rõ, trong lòng người Nữ Chân ở lại phương bắc, càng có ý thức an nguy. Một phen xách động của Hoàn Nhan Văn Khâm, đám đông ngược lại thật sự nhìn thấy một tia hy vọng, lập tức thương lượng một chút.
Đợi các bên cáo từ lẫn nhau rời đi, thân thể Hoàn Nhan Văn Khâm hơi lay động, có vẻ suy yếu, nhưng nét ửng hồng trên mặt càng sâu, hiển nhiên chuyện hôm nay khiến hắn bị vây trong hưng phấn cực lớn.
Xuất thân từ trong nhà quốc công, Hoàn Nhan Văn Khâm thuở nhỏ tâm khí rất cao, chỉ tiếc thân thể yếu ớt cùng chuyện gia gia qua đời sớm quả thật ảnh hưởng đến dã tâm của hắn, hắn từ nhỏ không được thỏa mãn, trong lòng tràn ngập oán giận, chuyện này, đến hơn một năm trước, mới bỗng nhiên có cơ hội thay đổi...