Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1086 - Chương 1086: Chiếm Đất 6

Chương 1086: Chiếm đất 6 Chương 1086: Chiếm đất 6

Theo A Cốt Đả khởi sự, tích lũy chiến công cuối cùng được truy phong làm quốc công, gia đình Hoàn Nhan Văn Khâm ở Vân Trung Phủ tuy rằng quẫn bách, nhưng đó cũng chỉ là so sánh với các loại công tử ca cùng đẳng cấp. Gia tộc có thể tiến cung diện thánh bất cứ lúc nào, nhân vật có tiếng tăm đều có thể chào hỏi, phong thưởng hàng năm, đều đủ để cho rất nhiều người bình thường vui vẻ sống hết đời.

Chỉ là Kim quốc mới lập, rất nhiều sự tình, quy củ đều ở trong thời kỳ rối loạn, kẻ có mặt mũi được người săn đón, cửa nhà lạnh lẽo không ai bước đến, gia gia quốc công của Hoàn Nhan Văn Khâm đã qua đời, nhất mạch đơn truyền bản thân lại sức yếu nhiều bệnh, gia đình sa sút là có thể đoán được. Hoàn cảnh như vậy, mang theo đại danh mới khiến người ta cảm thấy phẫn uất nghẹn khuất.

Hoàn Nhan Văn Khâm lớn lên trong hoàn cảnh như thế, không thể tập võ chỉ có thể viết văn, nhưng nói thật, sinh trưởng trong một tộc Nữ Chân, dưới tiền đề tất cả mọi người tôn trọng dũng lực, bên cạnh hắn cũng không có hoàn cảnh học văn như vậy —— Cốc Thần cố nhiên học thức uyên bác, nhưng cũng vì hắn võ nghệ cao cường mới được người ta tôn trọng. Hoàn Nhan Văn Khâm từ nhỏ bị người lạnh nhạt đùa cợt —— chí ít chính hắn cho là như vậy —— tâm tư học văn sau này cũng nhạt dần.

Nhưng hắn thích nghe sách, thích nghe kể chuyện.

Năm xưa Nữ Chân quật khởi, diệt Liêu phạt Vũ, bất luận trong người Liêu người Vũ, đều có hạng người học thức uyên bác, trong nhà tìm cho hắn một ít lão sư, Hoàn Nhan Văn Khâm tính tình nóng nảy nghe đến phiền, đánh chửi đuổi người ra ngoài, thậm chí vung kiếm giết chết mấy lão già. Nhưng thói quen nghe sách hắn vẫn luôn có, mấy năm trước một lão học giả từ Vũ triều bắt tới dần dần được Hoàn Nhan Văn Khâm yêu thích.

Vị lão học giả Vũ triều này kể chuyện, hấp dẫn lòng người lại tuyệt không thô tục, nói cho hắn nghe một ít chuyện thỉnh thoảng dạy hắn một ít thành ngữ hoặc là từ ngữ phía nam. Ngay từ đầu Hoàn Nhan Văn Khâm còn chưa phát hiện, qua lại với người khác thuận miệng nói ra mấy từ, giải thích một phen, người trong nhà cảm thấy tiểu chủ tử thông minh, trong nhà có hy vọng, tán thưởng khoe khoang một phen, lúc này Hoàn Nhan Văn Khâm mới cảm nhận được chỗ tốt của đọc sách, chỗ tốt của kiến thức.

Hắn từ từ coi trọng lão học cứu kia, thế mới biết lão nhân tên là Đới Mạt, ở Biện Lương vốn cũng là người có chút danh tiếng địa vị. Hoàn Nhan Văn Khâm bảo Đới Mạt kể sách cho hắn nghe, ngoài kể sách thỉnh thoảng đề cập đến các loại tri thức, kiến thức, cái nhìn của thiên hạ đối với xung quanh, các loại quan niệm của Hoàn Nhan Văn Khâm từ đó mới "trưởng thành".

Hoàn Nhan Văn Khâm sinh trưởng trong hoàn cảnh phía bắc từ nhỏ đã cảm thấy không có hy vọng, trước đây chỉ là tính tình nóng nảy tùy ý đánh chửi người, Đới Mạt chỉnh sửa từng cái cho hắn, lại kể cho hắn nghe câu chuyện phần đông người văn nhược cũng có thể kiến công lập nghiệp, Hoàn Nhan Văn Khâm sóng lòng trào dâng, lúc này mới tìm được một con đường, hắn cũng dần dần hiểu được, Nữ Chân lấy vũ lực xây dựng đất nước, nhưng sau khi quốc gia ổn định, văn nhân có kiến thức mới là thứ quốc gia cần nhất, nắm đấm không thể lại giải quyết vấn đề, có thể giải quyết vấn đề, chỉ có đầu óc của mình.

Như thế thấy được hy vọng, đến năm ngoái, lão nhân tên là Đới Mạt bị bệnh nặng, Hoàn Nhan Văn Khâm sợ cứ vậy không có sách nghe nữa, yêu cầu người trong nhà bất luận như thế nào cũng phải chữa khỏi cho ông ta, vì thế thậm chí lấy ra một thứ vật báu trong nhà. Sau khi lão nhân khỏi bệnh, thổ lộ với Hoàn Nhan Văn Khâm lời thật lòng, ông ta chính là truyền nhân kế tục Xuân Thu Quỷ Cốc chi đạo, Tung Hoành chi đạo, học vấn trong ngực, coi trọng nhất là đánh cờ giữa người với người, chỉ tiếc lực lượng học vấn cũng có hạn, lĩnh hội của ông ta chưa tới chỗ sâu nhất, Vũ triều tệ nạn tích lũy lâu ngày lại sâu sắc, ông ta vốn muốn báo quốc, lại không có sức xoay chuyển trời đất, sau khi bị bắt đến Kim quốc, vốn muốn mang theo học vấn trong ngực chôn xuống mồ, lại không ngờ gặp được tiểu chủ ân hậu như thế...

Trong miệng Đới Mạt, Quỷ Cốc Tung Hoành chi đạo chính là nghiên cứu học vấn của thế đạo này, tư duy linh hoạt tùy cơ ứng biến, cũng không phải học vẹt là có thể học tốt —— Hoàn Nhan Văn Khâm nghĩ, vậy mình trời sinh nên là truyền nhân của đạo này rồi.

Kim quốc đã yên ổn mười năm, đối với văn sự Vũ triều, xưa nay trong lòng mong mỏi, Hoàn Nhan Văn Khâm nghẹn khuất gần hai mươi năm, rốt cục đợi được kỳ ngộ như vậy —— trong các loại chuyện xưa hắn nghe qua, nhân vật chính là người đức dày, gặp phải kỳ ngộ như vậy tuyệt đối không quá đáng, huống chi nhìn xem những người Nữ Chân khác ức hiếp Hán nô, thái độ của mình đối với Đới Mạt, nhiều lần ngẫm lại đó cũng là cúi đầu không thẹn. Thời gian một năm sau đó, hắn nghe Đới Mạt nói đến các loại chuyện hiểm ác trên đời, lòng người quỷ quyệt, phương pháp thành cục phá cục, từ đó mở ra một mảnh trời đất mới trong lòng, Đới Mạt thỉnh thoảng sẽ còn nói với hắn các loại chuyện phấn chấn chí khí, khích lệ hắn đi về phía trước.

Cuối năm ngoái, Hoàn Nhan Văn Khâm chiêu hiền đãi sĩ, chủ động đề xuất bái Đới Mạt làm thầy, từ đó đối đãi như thầy như cha, Đới Mạt cảm động đến rơi nước mắt. Ông ta vốn dĩ chỉ có một nữ nhi, đã chết trong binh họa, không ngờ tới lúc về già có được nhi tử và truyền nhân như vậy, có thể dưỡng lão đưa ma.

Trong sự giảng giải của Đới Mạt, Hoàn Nhan Văn Khâm dần dần ý thức được các loại vấn đề trong nước Nữ Chân, các loại vấn đề của mình. Muốn trông cậy vào thân phận quốc công của gia gia ăn cả đời ăn mấy đời, đó là chuyện người không có tiền đồ làm, cũng tuyệt đối không thực tế, công danh nam nhi chỉ có thể tự lấy, mình không lên được chiến trường, muốn đứng vững gót chân tại Vân Trung, vậy thì phải có gia sản, lực lượng của mình.

Lúc này trong Vân Trung Phủ đều là hậu nhân khai quốc, loại cửa nhà lạnh lẽo như Hoàn Nhan Văn Khâm này là không có cách nào vươn tay đến chỗ người khác, nhưng mà từ khi Tề gia đến, hắn liền thấy được hy vọng, hơn nửa năm nay, mỗi ngày Đới Mạt phân tích thế cục cho Hoàn Nhan Văn Khâm, nghiên cứu kế hoạch khả thi, lại lén lút điều tra các loại tình báo hắc đạo xung quanh Vân Trung Phủ.

Đến khi tin tức tù binh của Hắc Kỳ quân bị đưa tới xác định, toàn bộ kế hoạch đối phó với Tề gia, rốt cục cũng có điểm dùng sức. Đám người Tiêu Thục Thanh bên ngoài Vân Trung Phủ cho rằng bọn họ là người chủ đạo, lôi kéo chính mình vào cuộc, lại căn bản không biết người sau lưng thao túng, là bên mình.

Đến nửa tháng trước khi mà toàn bộ kế hoạch đều đã định ra, lão nhân mất nửa năm tâm cơ, hết lòng lo lắng rốt cục đi tới đoạn cuối sinh mệnh, lúc sắp chết, Đới Mạt nói với Hoàn Nhan Văn Khâm, ông ta không cách nào nhìn thấy dáng vẻ quật khởi của đối phương ở trong nước Kim quốc nữa rồi, chỉ hy vọng tương lai hắn có thể đi ra một con đường sáng sủa, phát dương quang đại Quỷ Cốc, Tung Hoành chi đạo.

Mắt thấy lão nhân đã chết, trong lòng Hoàn Nhan Văn Khâm không còn chút băn khoăn và do dự nào, đối với phương thức đặt mình vào cuộc xóa bỏ nghi ngờ của mọi người, cũng không còn chút sợ hãi. Công danh nam nhi phải tự mình giành lấy, chính mình muốn lấy trời đất làm cờ, nếu cả mạng cũng không dám đặt vào, tương lai có thể thành được chuyện gì!

Cứ như vậy, đến ngày này, tất cả rốt cục thuận lợi thành cục. Hoàn Nhan Văn Khâm ngồi kiệu rời khỏi Khánh Ứng Phường, chờ ngày mai đến.

Cùng một thời khắc, Thang Mẫn Kiệt đã đánh xe chở thức ăn ra khỏi thành, hắn kinh doanh mấy ngày này, mỗi ngày đều có lui tới với vệ binh cửa thành, kiểm tra cũng không nghiêm ngặt. Sau khi rời khỏi phạm vi thành trì, xe ngựa quẹo vào một ngọn núi hoang ngoài thành, lúc dừng lại, có một nữ tử dáng người gầy gò mặt mày ủ rũ từ trong xe bò ra.

Thang Mẫn Kiệt dẫn nàng đi lên núi, xuyên qua rừng cây, ở bên cạnh rừng thấy được một mảnh phần mộ, trên một tấm bia mộ trong đó viết là "Mộ Đới Trữ Viễn", nữ nhân trong nháy mắt mặt đầy nước mắt, quỳ gối trước mộ.

Thang Mẫn Kiệt nhìn xung quanh.

- Lúc Đới công còn sống, luôn rất nhớ nhung đến cô, ta vốn định dẫn ông ấy đến gặp cô, nhưng ông ấy nói, ông ấy thân nuôi hổ lang, sợ hãi bản thân mình sinh lòng mềm yếu, đợi đến khi chuyện thành công, tự nhiên sẽ có cơ hội gặp lại. Nhưng không nghĩ tới, một tháng trước, ông ấy bỗng nhiên ngã bệnh, có thể là trong lòng đã có báo trước, ông ấy nhiều lần nhắc tới cô với ta, nói hối hận không thể gặp lại cô, có lỗi với cô... Đới công khi còn sống từng nói, thân là nam nhi, để cho thê nhi chịu đại nạn này, thân là quan viên, quốc gia vạn dân chịu khổ, Vũ triều ngàn vạn nam nhi, đại tội khó chuộc, ông ấy quãng đời còn lại vài năm, chỉ vì chuộc tội mà sống, này lại... càng thêm có lỗi với cô. Đương nhiên, cũng vì ông ấy biết, mấy năm nay cô sống tương đối an ổn, mới có thể an tâm lại, nếu ông ấy biết cô vẫn đang chịu khổ, ông ấy tất nhiên sẽ ưu tiên cô trước.

Nữ nhân trên mặt đất dập đầu, sau lại không ngừng lắc đầu, khóc không thành tiếng. Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát.

- Đới công đã làm được chuyện lợi hại, ban đầu tất cả những gì người Nữ Chân làm trên người các ngươi, chúng ta đều sẽ từ từ đòi lại... nhưng cô không thể ở lại bên này nữa, ta đã sắp xếp người và xe ngựa, cô xuôi nam trước một bước, chậm thêm chút nữa, các cửa ải đều sẽ giới nghiêm...

Bên phía đường núi kia có bóng người đi tới, ra dấu tay, Thang Mẫn Kiệt vỗ vỗ bả vai nữ tử:

- Đới cô nương, nên lên đường rồi...

Qua một hồi, nữ tử từ trên mặt đất đứng lên, lau nước mắt, sau đó xoay người, đưa tay đặt ở trên ngực Thang Mẫn Kiệt, phát ra thanh âm khàn khàn mà suy yếu:

- Hứa với ta, đừng buông tha bọn chúng... đừng để cha ta chết vô ích...

Thang Mẫn Kiệt nhìn nàng, nghiêng nghiêng đầu.

Giờ khắc này, ánh mắt của hắn ôn nhu, lộ ra nụ cười trong veo, không mang theo chút tạp chất nào.

- Đi đường cẩn thận...

Ngày mồng năm tháng bảy năm Kim Thiên Hội thứ mười ba là một ngày bình thường nhưng không bình thường, Vân Trung Phủ, nếu như có bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều như có như không đang ngưng tụ, rất nhiều người vẫn không phát giác ra, nhưng cũng có người đã sớm cảm nhận được manh mối như vậy.

Trong Dự Vương phủ của Hoàn Nhan Hi Doãn, con thứ Hoàn Nhan Hữu Nghi đang sửa soạn quần áo, Trần Văn Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn hắn một hồi.

- Sao thế? Sửa soạn đẹp như vậy, là muốn đi gặp cô nương nhà nào đây?

- Mẹ.

Hoàn Nhan Hữu Nghi hành lễ với nàng, hơi có chút do dự.

- Không dám giấu mẫu thân, nhi tử muốn đến Tề phủ dự tiệc.

Trần Văn Quân nhíu mày, tuy nàng là người Hán, nhưng đối với Tề gia phản Vũ đầu Kim từ trước đến nay đều không thích, đại nho Tề Nghiễn vài lần đưa thiếp bái phỏng vị nữ tử vãn bối này, Trần Văn Quân đều không đáp ứng, đương nhiên, trong rất nhiều trường hợp, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói ra những lời không thích Tề gia một cách quá rõ ràng.

- Tề gia hôm nay lại mở yến hội? Có thứ gì khiến con nhịn không nổi à?

Hoàn Nhan Hữu Nghi cười lên:

- Tề gia hôm nay đúng là đã bỏ hết cả tiền vốn, mời người qua đó thưởng thức "Kim Kiều Đồ", nghe nói là chính phẩm, nhi tử cũng chỉ là muốn qua đó xem thử.

- Tác phẩm của họa thánh, khó trách lòng con ngứa ngáy như vậy.

Trần Văn Quân cười cười,"Kim Kiều Đồ" là tác phẩm của họa thánh Ngô Đạo Tử thời Đường, trong hai đứa con trai của Hi Doãn, Hoàn Nhan Đức Trọng thư pháp hơn người, Hoàn Nhan Hữu Nghi thích tranh họa, cũng khó trách nhịn không được. Nàng cau mày suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt trầm xuống.

- Hôm nay đừng đi Tề gia nữa, có chút kỳ quái, con nhịn một chút.

- Mẹ...

- Được rồi.

Trần Văn Quân mỉm cười.

- Thế này, ta hứa với con, mấy ngày này con không đến Tề gia, ngày khác mẹ đích thân đến Tề gia xin "Kim Kiều Đồ" cho con, để con mang về nhà, thưởng thức riêng mấy ngày, được không?

- Nhưng... tại sao thế? Tề gia sắp xảy ra chuyện?

- Ai biết được? Tề gia cùng Hắc Kỳ có chuyện cũ, sự tình lần này đã làm qua, bắt tù binh Hắc Kỳ đến Vân Trung, nói là muốn lăng trì, muốn hành hạ đến chết, nhìn đi, có người muốn nổi điên, Tề gia sớm muộn sẽ xui xẻo chịu thiệt... phụ thân con trước kia từng dạy, quân tử lập thân lấy đức, đức dày mới có thể nâng đỡ vạn vật, nói thế nào đi nữa, lão ta là người Vũ triều, ở Vũ triều thế gia trăm năm, chiếm hết tiện nghi, cũng không phải chịu tội, hoàn toàn không nhớ nước cũ, lòng người trong thiên hạ không tha...

Trần Văn Quân bắt đầu nói dông dài, càng về sau, sắc mặt dần trầm xuống, Hoàn Nhan Hữu Nghi sắc mặt cũng nghiêm túc, cẩn thận nghe lời dạy dỗ.

Mặt trời lên đến chỗ cao, dần dần lại hạ xuống, đến lúc chạng vạng tối, Hoàn Nhan Văn Khâm rời khỏi nhà, cùng vài tên công tử ca lúc trước đã chào hỏi đi về phía Tề phủ, trên đường phố bên ngoài Tề phủ, đoàn người thăm dò cũng đã đến, ở vị trí cửa sau không bắt mắt, Thang Mẫn Kiệt đánh xe ngựa, kéo nửa xe rau quả cuối cùng đưa thêm tiến vào Tề phủ. Một nơi tên là Tân Trang ở ngoài thành, tù binh của Hắc Kỳ quân đã bị áp giải đến nơi, rất nhiều thế lực trong thành ngoài thành, đều phóng tai mắt tới.

Mùng năm tháng bảy, đây là ngày thứ tám sau khi đại chiến Giang Nam bắt đầu, công thành chiến ở Dương Châu đã tiến vào trạng thái gay cấn, giao phong của Tương Dương cũng đã có đợt thắng bại đầu tiên, gần hai trăm vạn đại quân hoặc đã, hoặc sắp tiến vào chiến hỏa, toàn bộ thiên hạ đều đã bị kéo vào vòng xoáy thật lớn. Buổi tối giờ Hợi, thảm án Vân Trung chấn kinh thiên hạ, bộc phát từ đây.

Bình Luận (0)
Comment