Trung tuần tháng bảy năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, phía nam đất Tấn, dãy núi kéo dài liên miên, cờ xí phấp phới.
Tây bắc Tấn Ninh phủ, Diên Hổ quan, quan ải mới xây, non nửa tòa đều đã chìm trong biển lửa, trên bức tường phía nam đã bị phá vỡ, binh lính dày đặc đang xông vào thành theo từng đội, dưới cờ xí như rừng, ngọn lửa lay động từng gương mặt tái nhợt của binh sĩ.
Trong thành trì đã bị đánh bại, chém giết còn đang kéo dài hung mãnh, Vu Ngọc Lân suất lĩnh đội ngũ mượn sự trợ giúp của công sự trong thành trì tử thủ không lùi, máy bắn đá và nỏ nặng liên tục phóng ra về phía chỗ thủng của quan ải. Vu Ngọc Lân trên người quấn băng vải đứng ở chỗ cao nhất thành trì, chỉ huy chiến đấu, hỏa diễm đưa khí tức vô cùng lo lắng bốc lên bầu trời.
Từ sau khi tường thành bị đánh vỡ, chiến đấu đã giằng co một ngày một đêm, sự ngoan cường chống cự trong thành không ngừng nghỉ, đến nỗi binh lính tiến công bên ngoài cửa ải cũng không còn nhuệ khí như lúc trước. Nhưng bất luận thế nào, đội quân tấn công quy mô lớn chiếm ưu thế vẫn đang đẩy đội ngũ nhét vào quan ải, trong dãy núi phía đông Diên Hổ quan dày đặc bóng dáng binh lính đang chờ tiến quân.
Từ ngày hai mươi hai tháng giêng Điền Thực bị ám sát bỏ mình, cuối tháng hai đầu tháng ba, phái hàng Kim do Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu thực chất đã hoàn thành việc chia cắt đất Tấn, tháng năm Uy Thắng phá thành, dưới mệnh lệnh quyết tuyệt của Lâu Thư Uyển, cả tòa thành trì bị đốt cháy. Lúc này, quân tây Lộ do Hoàn Nhan Tông Hàn, Hi Doãn thống lĩnh lựa chọn trực tiếp xuôi nam, bổ nhiệm các thế lực do Liêu gia cầm đầu chủ trì tiêu diệt lực lượng phản Kim của đất Tấn.
Đám người Lâu Thư Uyển bỏ Uy Thắng lui về núi non trùng điệp ở phía tây, phía nam, dựa vào địa thế và quan ải càng ngày càng gập ghềnh tiến hành phòng thủ. Mà thế lực phái đầu hàng vừa mới nương tựa vào Kim quốc liều lĩnh triệu tập trọng binh, đẩy về phương hướng này, mùng tám tháng bảy, Diên Hổ quan sau khi bị vây khốn hơn một tháng thì bị đối diện xé ra một lỗ hổng do sự trở giáo của một đội binh sĩ.
Ở phía tây Diên Hổ quan, bách tính không muốn hàng Kim còn đang dày đặc tiến vào trong núi do đám người Lâu Thư Uyển cai quản, phía đông nam Diên Hổ quan, Vương Cự Vân dẫn dắt Minh Vương quân có ý đến cứu viện bị đại tướng Trần Long Chu phái đầu hàng dẫn hơn năm vạn binh ngăn trở, sa vào chém giết kịch liệt.
Ánh tà dương như máu, trong núi địa thế gập ghềnh, Du Hồng Trác vung đao chém giết, vẻ mặt hắn dữ tợn, cả người là máu, miệng vết thương đáng sợ đang từ đầu vai của hắn kéo dài xuống. Trong núi này, mười hai người lục lâm đã tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống thám báo giết về phía Diên Hổ quan, muốn báo cáo với Vu Ngọc Lân tin tức An Tích Phúc dẫn một nhóm lính nhỏ đi vòng qua mà đến, nhưng mà trên đường bị thám báo của quân đội hàng Kim phát hiện, sau một phen chém giết, hiện giờ chỉ còn lại năm người bao gồm Du Hồng Trác trong đó.
Đối diện có trường thương đâm tới, Du Hồng Trác hét lớn một tiếng hỗn thân mà lên, theo thế thương lao vào trong phạm vi bóng thương của đối phương, trường đao đã thuận thế chém ra, đối phương né tránh một cái, thân thương đẩy Du Hồng Trác đang dốc toàn lực ra, sau đó thu thương đâm đột ngột. Du Hồng Trác đã bị thương lực kiệt thân hình lắc lư một chút, mắt thấy mũi thương đâm tới trước mắt, cũng đã không cách nào tránh né, nhưng vào lúc này, có bóng người từ bên cạnh đi tới, trường thương kia ở trên không trung liên tục gãy nát, một đạo thân ảnh khổng lồ cầm mũi thương bay nát trên không trung, trong lúc đi về phía trước thuận tay cắm vào cổ người cầm thương kia.
- ... Đây là Vương gia thương của Nhạn Nam, linh động có thừa, nhưng nội uẩn không đủ, thích hợp chém giết trên chiến trận, nhưng nếu ngươi nội lực thâm hậu, trình độ cao hơn hắn một bậc, vậy thì không đáng sợ nữa... pháo chùy*, hiện giờ người đánh tốt nhất, chính là Trần Phàm ở phía nam, ở trong tay hai người này, quả thực là bôi nhọ võ công, rập khuôn ngu ngốc... tên dùng đao này vốn dĩ học Hổ Hình, chỉ có vẻ ngoài, không có khí thế, ngươi xem trong tay ta...
*Pháo quyền, là một bộ môn quyền thuật thuộc miền Bắc Trung Hoa được sáng tác rất xa xưa thời Tam hoàng Ngũ đế, trước cả thời nhà Hạ và nhà Thương.
Du Hồng Trác thân hình lảo đảo, thân ảnh kia đã đi vào đám người, bước chân thoạt nhìn cũng không nhanh, nhưng mà theo thanh âm truyền ra, trong từng quyền từng cước của thân ảnh kia, ống tay áo bay múa gào thét, cương phong như sấm, thân ảnh thám báo phía trước đánh tới giống như là gặp phải thế cục bay múa trên chiến trường, trong khoảnh khắc trái bay phải ngã, càng về sau hắn đánh ra Hổ Hình Quyền, trong không khí mơ hồ có thể nghe được tiếng rít gào như mãnh hổ, thân ảnh chắn ở phía trước hắn máu tung lên trời cao, hệt như nổ tung.
Nội kình thâm hậu như thế, đã đạt đến trình độ võ học siêu phàm, Du Hồng Trác chỉ mơ hồ từng nhìn thấy trên người phu phụ Triệu thị năm đó, cùng với Bát Tí Long Vương bên cạnh nữ tướng hiện giờ. Lúc này hắn bị thương quá nặng, ánh mắt đã lay động. Trước khi cao thủ này đến, song phương đã từng có chém giết kịch liệt, hiện giờ đối diện còn có mười một mười hai người, không lâu sau liền bị giết chỉ còn lại một người cầm thương cuối cùng, chỉ thấy thân hình khổng lồ kia vung tay về phía sau, gọi một hài tử trước đó trốn ở dưới tàng cây tới.
- ... Vi sư lúc trước đã nói qua, sử thương trong lục lâm, coi trọng một tấc dài một tấc mạnh, đối phó hắn phải làm sao? Bình An, lấy đao ra, hôm nay hắn là...
Đứa nhỏ phía sau thân hình thấp bé, xem ra không quá năm sáu tuổi —— Du Hồng Trác của lúc này tự nhiên không thể nào còn nhớ đứa bé lúc trước hắn từng cứu ở Trạch Châu kia nữa —— đứa nhỏ tên Bình An này thân hình run rẩy, lấy ra chủy thủ trong tiếng quát của sư phụ, cũng không dám tiến lên.
Người phía trước chỉ cười ha hả.
- Bình An, vi sư đã từng nói gì? Người trong giang hồ, hiệp nghĩa làm đầu, hôm nay thiên hạ rung chuyển, những gian tặc này nhờ cậy vào người Kim quốc, khi dễ giang sơn nhà Hán ta, ăn cây táo rào cây sung chết chưa hết tội, ngẫm lại những cảnh tượng mấy ngày nay mà vi sư đưa ngươi đi xem, ngẫm lại những Kim binh đáng chết nhìn qua mấy ngày nay, ngẫm lại những hài tử lớn nhỏ giống như ngươi! Không cần phải sợ! Bọn họ đáng chết! Nên giết! Bọn họ lớn hơn ngươi vài tuổi, thân hình cao lớn một chút, nhưng cổ cũng là mềm! Hôm nay vi sư thay ngươi áp trận, ngươi đi nhìn máu của bọn họ ——
Người này nói rồi, đưa tay nắm vạt áo đứa bé kia, ném mạnh đứa bé ra ngoài, thân ảnh đứa bé kia ở trên không trung hốt hoảng la hét xoay chuyển, tên thám báo cầm thương cuối cùng ở phía trước nhịn không được vung thương đâm lên, ống tay áo của thân ảnh khổng lồ võ nghệ cao cường bên này gào thét vung vẩy, thân ảnh đứa bé rơi lên thân thương, chỉ nghe bạch bạch vài cái, bóng người đụng bay ra ngoài, nam tử cầm thương ngã trên mặt đất, lại đứng lên, đưa tay sờ sờ cổ, máu tươi bắn ra, rơi xuống trên mặt đứa bé đang bò dậy trên mặt đất —— cổ họng tên cầm thương đã bị chủy thủ rạch đứt.
- Ha ha ha ha, tốt ——
Du Hồng Trác nghe thấy tiếng cười hùng hậu vang vọng bên tai, ánh tà dương như máu tràn ngập.
- Bình An! Tốt! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam nhi đường đường, không thua kém bất kỳ kẻ nào nữa ——
Bầu không khí loạn thế đã thay đổi, cho dù là cảnh tượng trước mắt như vậy, từ từ rồi chỉ sợ không còn thấy lạ nữa. Khói thuốc súng tràn ngập bốc lên khắp thiên hạ, mọi người ở dưới bầu trời chém giết và vùng vẫy.
Bến nước Lương Sơn, thuyền nhỏ xuyên qua bụi cỏ lau, mọi người trên thuyền ngừng thở, nhìn thấy thi thể trôi nổi trên mặt nước phía trước, dọc theo thi thể đi về phía trước, thanh âm chém giết dần dần trở nên rõ ràng, sau đó bọn họ giết ra bụi cỏ lau, tụ tập về phía chiến trường trên thủy vực rộng rãi hơn phía trước.
Pháo vang như sấm, mũi tên bay múa, binh lính ở các nơi như trên thuyền, trên nước, dưới nước triển khai chém giết, trên một chiếc thuyền quan lớn, thuốc súng đã được châm lên, tiếng nổ mạnh thật lớn nương theo ánh lửa tuôn ra khoang thuyền, thuyền mang theo khói thuốc súng tràn ngập chìm xuống đáy nước.
Tây nam, bình nguyên Thành Đô. Tình hình lũ lụt trong mùa hè đã chuyển chậm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chống lũ, bảo vệ thành quả khuếch trương năm thứ nhất của Hoa Hạ quân, quân đoàn năm Hoa Hạ một lần nữa trở lại nhịp huấn luyện chuẩn bị chiến đấu, trưng binh trong phạm vi nhỏ cũng đã triển khai có trật tự, trên lý thuyết mà nói, một khi hoàn thành thu hoạch vụ thu của năm nay, Hoa Hạ quân ở tây nam có thể tiến vào tiết tấu một vòng mở rộng quân đội mới.
Trương Thôn, nơi đặt trung tâm Hoa Hạ quân, Bộ Tổng Tham Mưu, từ giữa tháng sáu cũng đã tiến vào trạng thái khẩn trương. Một mặt tiếp nhận tin tức bên ngoài, nghiên cứu các loại điểm yếu kém của quân đội Nữ Chân, mặt khác, dựa vào tin tức truyền tới trước đó để suy tính và dự đoán tình hình phát triển của chiến tranh, trên thực tế, cân nhắc đến chiến tranh nhất định sẽ xảy ra trong tương lai, các loại chuẩn bị chiến tranh có chủ đích, lúc này cũng buộc phải đệ trình hạng mục, trao đổi hậu cần, bắt tay vào làm.
Tin tức tình hình chiến đấu hai lộ đông tây mỗi ngày một truyền đến, tiến hành tổng hợp ở Trương thôn, mỗi ngày cũng sẽ có thời gian nửa canh giờ, để cho tất cả mọi người tụ tập tiến hành phân tích và thảo luận theo tổ, sau đó lại sẽ có các loại nhiệm vụ phân phối đến trên đầu mỗi người, tỷ như căn cứ vào tình hình chiến đấu đã xác định để phân tích tư duy chiến tranh và khuynh hướng thói quen của cao tầng Nữ Chân như các tướng lĩnh Tông Hàn, Hi Doãn, Tông Phụ, Tông Bật, sau đó xây dựng một khuôn khổ logic cho các bước thô dựa trên phân tích tâm lý của mỗi người trong số họ, phân tích các quyết định tiếp theo mà họ có thể đưa ra.
Tuy rằng thoạt nhìn giống như là lý luận suông, nhưng dự đoán hành vi của một bộ phận tướng lĩnh tư duy đơn giản, vẫn đã có độ chính xác tương đối.
Mấy ngày gần đây, trong Bộ Tổng Tham Mưu, điều khiến mọi người tấm tắc khen ngợi nhất chính là hướng đi chiến thuật của Nhạc Phi trên phương hướng quân tây lộ. Hắn đã gầy dựng từ lâu ở Tương Dương, cùng với sự xuất hiện của người Nữ Chân, lại là hắn xuất kích đầu tiên, vây khốn Đặng Châu sau đó đánh viện binh.
Tướng lĩnh A Lý Quát của Nữ Chân vốn trấn thủ Biện Lương, mượn việc vơ vét ở Trung Nguyên đã tụ tập được hơn vạn trọng kỵ binh —— đối với trọng kỵ Thiết Phù Đồ, trong một khoảng thời gian đã từng là phương hướng phát triển sốt sắng của người Kim, chỉ là sau này du mộc pháo, hỏa dược sử dụng càng lợi hại hơn, rồi đến sau khi thiết pháo ra đời, phe Hi Doãn ý thức được hạn chế của trọng kỵ, mới dần dần kêu dừng. Có điều trọng kỵ mặc áo giáp quy mô lớn trên chiến trường vẫn là một nhóm lực lượng làm người ta không thể bỏ qua, A Lý Quát tiếp nhận một bộ phận Thiết Phù Đồ vốn ở Kim quốc, sau đó lại bổ sung một lượng lớn ở Trung Nguyên, mở rộng Thiết Phù Đồ một cách điên cuồng đến gần vạn, lần này thấy Nhạc Phi công Đặng Châu, hắn vội vàng nghiền ép giết tới.
Bối Ngôi quân của Nhạc Phi cách Đặng Châu hai mươi dặm về phía bắc trong thời gian cực ngắn liền hoàn thành chọn lựa và bố phòng chiến trường, sau khi song phương giáp lá cà, đôi bên triển khai chém giết kịch liệt, Nhạc Phi xây dựng một cách xảo diệu mấy đạo phòng tuyến thiết pháo, A Lý Quát ý đồ dùng trọng kỵ binh chính diện đẩy ngã trận pháo của đối phương, sau khi lần lượt lật đổ hai đạo trận địa của Bối Ngôi quân, tiến vào trong vòng vây thiết pháo quy mô lớn, gặp phải công kích kịch liệt.
Trận chiến thê thảm này đôi bên tổn thất cũng không ít, Bối Ngôi quân tử thương mấy ngàn, bị phá hủy hơn trăm khẩu thiết pháo, bên A Lý Quát trong quá trình ngang nhiên tiến mạnh ngay từ đầu nếm được vị ngọt, sau đó gặp tình cảnh khó khăn không thể thoát ra, trọng kỵ binh đưa vào lượng lớn hao tổn gần ngàn ngay tại chỗ, có hơn ba ngàn kỵ binh bởi vì chiến mã trọng thương mà mất đi sức chiến đấu, bộ binh hao tổn hơn hai ngàn. Đợi đến khi A Lý Quát hoảng sợ thu binh, Bối Ngôi quân rút về, lại đánh tan quân đội Tân Dã tới cứu viện dưới thành Đặng Châu, chém đầu gần ba ngàn, hoàn thành một lần đánh phủ đầu đau đớn trước khi Hi Doãn đến.
Đợi đến khi Hi Doãn đến Nam Dương, Bối Ngôi quân thong dong lui về Tương Dương, Hi Doãn tức giận trực tiếp giải chức A Lý Quát, giáng chức làm tiên phong, từ đó về sau đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, không tiến công nữa, cũng coi như đã công nhận chiến lực của nhánh Bối Ngôi quân dưới trướng Nhạc Phi này.
Về phần Dương Châu, Ngột Truật ở dưới thành triển khai oanh tạc điên cuồng đã được mấy ngày, đại quân Tông Phụ từ phía sau ép lên, cùng mười vạn đại quân bản bộ Phó Định Khang đến đây giải vây triển khai giằng co, tiên phong đã bắt đầu chém giết, chiến hỏa mãnh liệt trên phía Cao Bưu cũng vẫn chưa ngừng nghỉ, trước mắt đại bộ phận quân đội tham chiến quân đội đều đã vào vị trí, nhưng bàn tới chiến quả vẫn còn cần mấy ngày phát triển.
Đến ngày mười một tháng bảy, mọi người trong Bộ Tham Mưu tụ tập lại họp, tiểu tham mưu tên là Bành Việt Vân trình lên suy luận chiến thuật liên quan đến việc Hàn Thế Trung có thể đã bắt đầu giở trò, mọi người vây quanh chiến thuật này nghị luận một phen, Ninh Nghị cũng tới, thảo luận một lát, lại có tình báo mới đưa tới. Ninh Nghị xem phần thứ nhất, cười rồi nhét cho người khác.
- Có lẽ nói trúng rồi, xem ra, Hàn Thế Trung tương lai thật sự có khả năng bỏ Dương Châu để dụ Tông Bật mắc câu. Giữ người mất đất, người đất đều còn, giữ đất mất người, người đất đều mất. Phần này là báo cáo tin tức liên quan đến nạn dân sơ tán do Giang Nam truyền tới, xem ra, bên phía tiểu thái tử kia đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng từ bỏ mỗi một nơi của mạn bắc Trường Giang, mạn nam Trường Giang mới là địa điểm quyết chiến được chọn... đương nhiên, nếu như có thể bày tốt ván này, khẳng định vẫn phải tốn thời gian, xem Hàn Thế Trung khi nào thì từ bỏ Dương Châu thôi... ừm...
Ninh Nghị vừa nói, vừa xem phần tình báo thứ hai truyền tới, đến lúc này, hắn cau mày, trên mặt là nụ cười hàm nghĩa phức tạp. Đám người nhìn sang bên này, Ninh Nghị trầm mặc giây lát, đưa tình báo cho mọi người, trên mặt có chút băn khoăn.
- Thằng nhóc này, sao mà làm được thế...
Mọi người xem phần tình báo kia, trước là cau mày, sau đó giật mình, tiếp đến phấn khích, cuối cùng thần sắc cũng trở nên phức tạp, ai nấy nhìn nhau.
- Là Tiểu Thang a...
- Cái này... tên này cũng quá ghê gớm rồi...
- Tối nay có phải nên thêm thức ăn không?
- Người Nữ Chân phải phát điên rồi, đây là tốt hay không đây...
- Kìa, mọi người nói xem, tin tức này... là chúng ta lấy được trước hay đại quân hai lộ đông tây Nữ Chân biết trước...
- ... Bọn chúng có biết là chúng ta làm không?
- Ha ha ha... không biết tại sao, ta đột nhiên có chút không muốn có liên hệ với tên đó cho lắm, hay là chúng ta phát ra tuyên bố trước, nói chuyện này không liên quan tới chúng ta?
- Hay là, tuyên bố phủi sạch quan hệ, chúng ta phát ra trước khi người Nữ Chân nổi điên?
Trong tiếng nghị luận của đám đông, Ninh Nghị nhìn họ một cái:
- Như vậy, có vẻ giống thật hơn ha ha ha ha...
Hắn nói rồi, chính mình cũng không nhịn được cười.
Trên tình báo là tin tức thảm án ở Vân Trung.
Mùng năm tháng bảy, một đám phỉ nhân phản Kim vào Vân Trung, vốn định tới phủ của đại Nho Tề Nghiễn cướp bóc, sau khi bắt được một tộc Tề thị sẽ rút lui, nhưng mà trong lúc hành sự phạm sai lầm, đầu tiên là gia đinh Tề phủ ngoan cố kháng cự, có chút đảo lộn bước đi của một đám phỉ nhân, sau đó, trưởng tôn Thời Viễn Tế của Thời Lập Ái bị cuốn vào trong sự kiện một cách ly kỳ, bị người cắt cổ mà chết, cuốn toàn bộ sự kiện vào phương hướng hoàn toàn mất khống chế.
Thời Lập Ái chính là một trong những người có danh tiếng cao nhất trong người Hán ở phía bắc, khi Kim diệt Liêu, hắn liền làm quan ở Liêu quốc, lúc đó Vũ triều có mấy bận cho gọi, Thời Lập Ái cảm thấy Vũ triều mục nát, từ chối không đi, hơn nữa nghiêm túc cảnh cáo toàn bộ người trong gia tộc không được ra làm quan.
Mãi đến sau này Kim quốc nhất thống, Thời Lập Ái nương nhờ Kim quốc, được trọng dụng rất nhiều, cho tới bây giờ, hắn là người đứng đầu Hán thần dưới trướng Tông Hàn thậm chí là toàn bộ triều đình Nữ Chân, phong quốc công, Tri Xu Mật Viện Sự (chức quan, chủ quản chính vụ của Xu Mật Viện). Sau khi Tông Hàn nam chinh, sự vụ lớn nhỏ của Vân Trung Phủ, chính là hắn chủ trì.
Nếu lấy thực quyền mà nói, chính là mấy quốc công Nữ Chân thậm chí vương gia cộng lại, chỉ sợ đều không sánh bằng Thời Lập Ái hiện giờ. Đêm nay công thần quyền quý Nữ Chân khác bị cuốn vào chuyện của Tề gia, chỉ sợ đều sẽ không làm ầm lên, nhưng mà người chết đầu tiên, lại là trưởng tôn của Thời Lập Ái.
Sau khi Thời Viễn Tế mất tích lúc chạng vạng không lâu, Thời gia cũng đã nhận ra không đúng, sau lúc đó Vân Trung Phủ toàn thành giới nghiêm, một đám phỉ nhân tiến vào Tề gia đi không thể đi, đối mặt với thi thể trưởng tôn của Thời Lập Ái, bắt đầu một loạt hành động điên cuồng sau đó.
Một đêm này, mấy trăm phỉ nhân vào thành bôn tẩu chém giết bên trong Vân Trung Phủ, điên cuồng cầu sống phóng hỏa khắp nơi, đang lúc mùa thu tiết trời hanh khô, chẳng biết tại sao, một số nơi lại tích trữ dầu hỏa, đêm đó gió lớn thổi qua, trong Vân Trung Phủ thế lửa kéo dài, thiêu đốt vô số phòng ốc, lại có mấy ngàn người mất mạng trong trận hỗn loạn và lửa lớn này. Mà trong quá trình một đám phỉ nhân cầu sống, mười mấy con em công thần quyền quý Nữ Chân bị bắt làm con tin cũng lần lượt bỏ mạng, tình trạng cái chết thê thảm.
Mà trong trận hỗn loạn to lớn này, trinh sát của Hắc Kỳ quân còn thuận thế tiến vào đại tạo viện suýt nữa bị thế lửa tác động, tiến hành một phen phá hoại.
Thời gian trở lại vào buổi tối hôm mùng năm tháng bảy đó.
Trong Tề phủ, vào khoảnh khắc Hoàn Nhan Văn Khâm nhìn thấy thi thể của Thời Viễn Tế, cả người đều ngây ngốc...