Màu sắc đỏ rực chiếu lên bầu trời đêm, sau đó là tiếng người la hét, khóc lóc, lá cây theo sóng nhiệt bay múa, gió đang gào thét.
Đêm nay gió lớn ngoài dự liệu, ngọn lửa thiêu đốt lần lượt nuốt chửng mấy con phố dài trong Vân Trung Phủ, còn đang lan tràn về phương hướng rộng hơn. Theo thế lửa tăng lên, đám phỉ nhân trong Vân Trung Phủ tàn sát bừa bãi điên cuồng đến điểm cao nhất.
Ngay phút đầu tiên hiểu rõ thân phận Thời Viễn Tế, đám người liều mạng Tiêu Thục Thanh, Long Cửu Uyên liền hiểu được bọn họ không có khả năng đầu hàng nữa, lưỡi dao quanh năm liếm máu cũng nói cho bọn họ biết một cách rõ ràng hơn kết cục sau khi bị bắt, đó tất nhiên là sống không bằng chết. Vậy thì tiếp theo chỉ có một con đường.
Sau khi thành trì hỗn loạn vào ban đêm, các công thần quyền quý Vân Trung Phủ một phần kinh ngạc, cũng có một số ít sau khi nghe được tin tức liền lộ ra vẻ mặt giật mình. Một đám người ra tay với Tề phủ, hoặc sớm hoặc muộn, cũng không kỳ quái, một số ít người có khứu giác nhạy bén thậm chí còn đang tính toán tối nay có nên tham gia một chân vào hay không. Tin tức sau đó truyền đến mới làm cho người ta kinh hãi nghĩ mà sợ.
Trong phủ Hi Doãn, phút đầu tiên khi Hoàn Nhan Hữu Nghi nghe được hỗn loạn phát sinh, chỉ là thán phục sự nhạy bén của mẫu thân trong chuyện này, sau đó lửa lớn kéo dài, rốt cục càng không thể vãn hồi. Ngay sau đó, không khí trong nhà cũng khẩn trương lên, các gia vệ đang tụ tập, mẫu thân tới, gõ cửa phòng hắn. Hoàn Nhan Hữu Nghi ra cửa nhìn một cái, mẫu thân mặc áo choàng thật dài, đã là tư thế chuẩn bị ra cửa, bên cạnh còn có huynh trưởng Đức Trọng.
- Tề gia xảy ra chuyện, Thời Viễn Tế đã chết, một đám loạn phỉ Tiêu Thục Thanh đang chạy tán loạn phóng hỏa trong thành, tối nay gió lớn, thế lửa khó có thể kiểm soát. Số lượng vòi nước trong thành không đủ, trong nhà chúng ta lấy ra hai mươi cái, Đức Trọng con và Hữu Nghi dẫn đầu, đi trước xin chỉ thị của Thời gia thế bá, cứ nói gia vệ, đội thủy long trong phủ ta, đều nghe hắn chỉ huy.
Trần Văn Quân tuổi gần ngũ tuần, ngày thường dù cơm ngon áo đẹp, nhưng trên đầu đã điểm tóc bạc. Có điều lúc này hạ mệnh lệnh, gọn gàng lưu loát không thua đấng mày râu, làm cho người ta thấy lẫm liệt.
- Thời thế bá sẽ không sử dụng gia vệ trong phủ chúng ta, nhưng sẽ tiếp nhận đội thủy long, các con đưa người qua, sau đó trở về ở lại nhà. Phụ thân các con ra ngoài, các con chính là trụ cột trong nhà, chỉ là lúc này không nên nhúng tay quá nhiều, hai người các con biểu hiện dứt khoát gọn gàng, làm thật tốt, người khác sẽ ghi nhớ.
Nàng nói rồi, sửa sang lại đầu vai và ống tay áo của Hoàn Nhan Hữu Nghi, cuối cùng nghiêm túc nói.
- Nhớ kỹ, tình huống hỗn loạn, kẻ phỉ tự biết không may, nhất định sẽ làm chó cùng rứt giậu, bên cạnh hai người các con, mỗi người mang theo hai mươi thân vệ, chú ý an toàn, nếu không có chuyện gì khác, thì đi sớm về sớm.
Huynh đệ Hoàn Nhan Đức Trọng và Hoàn Nhan Hữu Nghi nhận mệnh lệnh, ngoài thành, quân hộ thành đã điều động với quy mô lớn, phong tỏa các lối ra của thành trì. Một tên thống lĩnh quân hộ thành xuất thân từ công thần quyền quý, ngay phút đầu tiên bị đoạt lấy binh quyền.
Thời Lập Ái đã ra tay.
Đêm nay, ngọn lửa và hỗn loạn trong thành giằng co hồi lâu, còn có rất nhiều sóng ngầm nhỏ, lặng lẽ phát sinh ở nơi mọi người không nhìn thấy, trong đại tạo viện, sự phá hoại của Hắc Kỳ thiêu hủy một nửa kho bản vẽ, vài thợ thủ công Vũ triều làm loạn sau khi tiến hành phá hoại bại lộ bị giết chết, mà Tân Trang bên ngoài thành, trong kỳ hỗn loạn mà trưởng tôn của Thời Lập Ái bị giết, thống lĩnh quân hộ thành bị đoạt quyền, trọng tâm di chuyển, lực lượng Hắc Kỳ sớm sắp xếp sẵn trong thành đã cứu được mười mấy quân nhân Hắc Kỳ bị áp giải đến Tân Trang. Đương nhiên, tin tức như vậy, vào đêm mùng năm, Vân Trung Phủ vẫn không có bao nhiêu người biết được.
Thang Mẫn Kiệt xuyên qua đường phố, cảm nhận được phạm vi hỗn loạn trong thành đã bị ép càng nhỏ, khi tiến vào tiểu viện đơn sơ tạm trú, cảm nhận được không ổn.
Mũi đao từ bên cạnh đưa tới, có người đóng cửa lại, trong căn phòng đen tối phía trước, có người đang chờ hắn.
Mũi đao giữ lấy cổ hắn, Thang Mẫn Kiệt giơ hai tay lên, bị đẩy vào cửa. Hỗn loạn bên ngoài vẫn đang vang lên, ánh lửa chiếu lên bầu trời lại chiếu lên cửa sổ, phác hoạ sự vật trong phòng ra hình dáng mơ hồ, chỗ ngồi đối diện có người.
- Trong Hoa Hạ quân, chính là loại người như các ngươi?
- Cái cái cái cái, cái gì... chư vị, chư vị đại vương...
- Đừng có giả điên giả ngốc, ta biết ngươi là ai, đệ tử của Ninh Nghị là cái loại thế này, thực sự khiến ta thất vọng!
- Há há... ta diễn tốt không, Hoàn Nhan phu nhân, lần đầu gặp mặt, không cần thiết... phải vậy chứ?
Thang Mẫn Kiệt ra hiệu thanh đao trên cổ một chút, nhưng đao đó không hề rời khỏi. Trần Văn Quân từ bên kia chậm rãi đứng lên.
- Lắng nghe âm thanh bên ngoài, rất đắc ý phải không? Hoa danh của ngươi là gì? Thằng Hề?
Nữ nhân ở trong bóng tối lắc đầu, đè giọng xuống.
- Ngươi có biết, bản thân đã làm những chuyện gì không!?
- Ầy... chuyện khiến người xấu không vui?
Thang Mẫn Kiệt ngẫm nghĩ.
- Đương nhiên, ta không phải nói phu nhân bà là người xấu, bà đương nhiên là rất vui rồi, ta cũng rất vui, cho nên ta là người tốt, bà là người tốt, cho nên bà cũng rất vui... tuy rằng nghe qua thì, bà có chút, ầy... có chuyện gì không vui sao?
- Đắc ý? Hừ, cũng quả thực, loại người như ngươi sẽ cảm thấy đắc ý.
Giọng nói của Trần Văn Quân trầm thấp.
- Đối phó Tề gia, ám sát cháu trai của Thời Lập Ái, liên đới giết chết mười mấy hài tử bất tài, cho nổ một đống giấy vụn trong đại tạo viện, liên lụy những kẻ đáng thương bị ngươi mê hoặc kia, có lẽ bên ngoài thành ngươi còn cứu được mạng của mười mấy vị anh hùng Hắc Kỳ. Ngươi có biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?
- Trên dưới triều đình Nữ Chân sẽ vì vậy mà tức giận, những kẻ chiến đấu ở tiền tuyến, sẽ liều mạng giết người! Mỗi lần đánh hạ một tòa thành, bọn họ sẽ bắt đầu tàn sát dân chúng ngày một tệ hại hơn! Sẽ không có ai ngăn cản được bọn họ! Nhưng còn bên này thì sao? Giết hơn mười tiểu hài tử bất tài, ngoại trừ trút giận, ngươi cho rằng sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với người Nữ Chân? Tên điên nhà ngươi! Lư Minh Phường vất vả gầy dựng nhiều năm như vậy ở Vân Trung, ngươi dùng nó để nổ thành một đống giấy lộn! Cứu được hơn mười người! Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ Kim Quốc đều sẽ tiến hành kiểm tra lớn đối với Hán nô, mấy vạn người đều phải chết, những thợ thủ công đáng thương kia trong đại tạo viện cũng phải chết một đống lớn, chỉ cần có hiềm nghi đều sống không nổi! Mọi bố trí của Lư Minh Phường tại toàn bộ Vân Trung Phủ đều tiêu tùng rồi! Ngươi có biết hay không!
- Ầy...
Thang Mẫn Kiệt ngẫm nghĩ.
- Biết chứ.
- Ngươi...
- Nhưng đánh trận chẳng phải chính là ngươi chết ta sống sao? Hoàn Nhan phu nhân... Trần phu nhân... a, cái này, bình thường chúng ta toàn gọi bà là vị phu nhân kia, cho nên ta không rõ lắm gọi bà Hoàn Nhan phu nhân tốt hơn hay Trần phu nhân tốt hơn, có điều... người Nữ Chân tàn sát ở phía nam là chuyện tốt đấy chứ, sự tàn sát của họ mới có thể khiến người Vũ triều biết, đầu hàng là một loại vọng tưởng, tàn sát thêm mấy tòa thành nữa, người còn lại sẽ lấy ra chí khí, đánh với người Nữ Chân đến cùng. Cái chết của Tề gia nói cho những người khác biết, làm Hán gian không có kết cục tốt, hơn nữa... Tề gia không phải do ta giết, hắn là bị người Nữ Chân giết. Về phần đại tạo viện, Hoàn Nhan phu nhân, làm nghề này của chúng ta, có hành động thành công cũng có hành động thất bại, thành công sẽ chết người thất bại cũng sẽ chết người, bọn họ chết rồi, ta cũng không muốn, ta... kỳ thực ta rất đau lòng, ta...
Thang Mẫn Kiệt đứng trong bóng tối đang nói, cổ họng phát ra tiếng khóc. Lồng ngực Trần Văn Quân phập phồng, sửng sốt ở nơi đó một lúc.
- Ta cảm thấy ta nên giết ngươi.
Mũi đao trên cổ chặt hơn, Thang Mẫn Kiệt nuốt tiếng khóc trở vào:
- Chờ một chút, được, được, được rồi, ta quên mất, người xấu mới khóc vào hôm nay... chờ chút chờ chút, Hoàn Nhan phu nhân, còn có vị bên cạnh này nữa, giống như lão sư ta thường hay nói vậy, chúng ta trưởng thành lên một chút, đừng có dọa tới dọa lui, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, ta cảm thấy vở kịch hôm nay hiệu quả không tồi, bà nói vậy, khiến ta cảm thấy rất ấm ức, lão sư trước đây còn thường hay khen ta...
- Đó là vì lão sư của ngươi cũng là người điên! Nhìn thấy ngươi ta mới biết hắn cũng là kẻ điên thế nào!
Trần Văn Quân chỉ ra tiếng huyên náo và ánh sáng mơ hồ bên ngoài cửa sổ.
- Ngươi xem trận lửa lớn này đi, cho dù những kẻ công thần quyền quý đó chết không hết tội, cho dù ngươi vì trút giận mà làm tốt, thì trong trận hỏa hoạn này có bao nhiêu người chết ngươi có biết hay không! Trong bọn họ có người Nữ Chân, có người Khiết Đan, cũng có người Hán, có lão nhân có hài tử! Đây chính là biện pháp các ngươi làm việc! Ngươi có nhân tính hay không!
- Gió lớn quá rồi.
Thang Mẫn Kiệt trợn trừng mắt.
- Gió, gió lớn quá đi...
Trần Văn Quân trong bóng tối nhìn hắn, tức giận gần như ngạt thở, Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát, ngồi xuống chiếc ghế phía sau, không lâu sâu đó giọng nói truyền tới.
- Mặc dù... mặc dù Hoàn Nhan phu nhân bà rất có thành kiến với ta, nhưng mà, ta muốn nhắc nhở bà một chuyện, tình hình tối nay có chút khẩn trương, có một vị tổng bộ đầu vẫn luôn điều tra tung tích của ta, ta đoán chừng hắn sẽ điều tra tới, nếu như hắn nhìn thấy bà ở cùng ta... chuyện tối nay ta làm, có khi nào đột nhiên rất có hiệu quả không? Bà có khi nào đột nhiên rất tán thưởng ta, bà xem, một chuyện lớn như vậy, cuối cùng phát hiện... há há há há...
Hắn cười lên trong bóng tối, đám người Trần Văn Quân trong phòng đột nhiên ánh mắt căng thẳng, trên nóc nhà bên ngoài gian phòng cũng có người hành động, một khắc trước khi đao quang chém tới, Thang Mẫn Kiệt vung vẩy hai tay.
- Đùa thôi đùa thôi, đều là nói đùa cả, lão sư của ta nói với ta, thời điểm nguy hiểm nói đùa sẽ rất có hiệu quả, thể hiện ngươi có cảm giác hài hước, biết kể chuyện cười, hơn nữa không sợ chết như vậy... Hoàn Nhan phu nhân, bà ở bên cạnh Hi Doãn bao nhiêu năm rồi?
Trần Văn Quân không trả lời, Thang Mẫn Kiệt đã nói tiếp:
- Ta rất tôn trọng bà, rất bội phục bà, lão sư của ta nói —— ừm, bà hiểu lầm lão sư của ta rồi, ngài là một người tốt —— lão sư nói nếu như có thể, chúng ta đến chỗ của kẻ địch làm việc, hy vọng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cố gắng tuân theo đạo nghĩa mà làm. Nhưng mà ta... ầy, trước khi ta đến có thể nghe hiểu câu này, sau khi đến rồi, thì không hiểu nữa...
- Ta nhìn thấy nhiều... chuyện ác như vậy, thảm kịch tội lỗi chồng chất trong nhân thế, nhìn thấy... người Hán ở đây, chịu khổ như vậy, mỗi ngày họ sống, là ngày tháng của con người sống sao? Không đúng, chó cũng không sống ngày tháng thế này... Hoàn Nhan phu nhân, bà từng thấy người bị chém đứt chân tay chưa? Bà từng thấy Hán nô bị xuyên qua xương Tỳ Bà kia chưa? Từng thấy kỹ nữ đã phát điên trong kỹ viện chưa? Bà từng thấy... ầy, bà đều thấy qua rồi, hi hi, Hoàn Nhan phu nhân... ta rất bội phục bà, bà biết nếu thân phận của bà bị vạch trần sẽ gặp phải chuyện thế nào, nhưng bà vẫn làm chuyện nên làm, ta không bằng bà, ta... hi hi... ta cảm thấy mình đang sống trong địa ngục...
- Ta từ Vũ triều tới, thấy qua người chịu khổ, ta từng đến Tây Bắc, thấy qua từng mảnh từng mảnh người chết. Nhưng chỉ có đến nơi này, ta mỗi ngày mở to mắt, nghĩ đến chính là phóng một mồi lửa thiêu chết tất cả mọi người xung quanh, ngay con phố này, qua hai căn viện nữa, nhà người Nữ Chân đó nuôi một Hán nô, Hán nô ấy bị đánh què một chân, bị chặt tay phải, một cái dây xích buộc hắn lại, thậm chí đầu lưỡi của hắn cũng bị cắt đứt, răng bị đánh gãy... trước kia hắn từng đi lính, há há há, giờ còn không có y phục mặc, da bọc xương như một con chó, bà biết hắn khóc thế nào không? Ta học cho bà nghe, ta học giống nhất đấy, hắn... ưm ưm ưm ây ây ây, a a a a a a a...
Tiếng khóc mà Thang Mẫn Kiệt học được vang lên một cách rợn người trong đêm tối, sau đó biến thành tiếng cười thấp không thể đè nén.
- Há há há há ha ha ha ha... xin lỗi xin lỗi, dọa đến bà rồi, ta thiêu chết quá nhiều người, a, tàn nhẫn quá, có điều...
Đầu hắn lắc lư hồi lâu.
- Ồ, đó đều là... đó đều là lỗi của gió. Đó là... ở...
Trong phòng lần nữa trở nên trầm mặc, cảm nhận được cơn giận dữ của đối phương, Thang Mẫn Kiệt khép chân lại ngồi đó, không ngụy biện nữa, xem ra như một đứa trẻ ngoan. Trần Văn Quân hít thở sâu mấy lần, vẫn như xưa ý thức được tên điên trước mắt này hoàn toàn không thể nào trao đổi, quay người đi ra ngoài cửa.
- Chuyện này ta sẽ bàn với Lư Minh Phường, trước lúc đó nếu ngươi còn làm loạn như vậy, ta sẽ giết ngươi.
Ném lại câu nói này, nàng và người đi cùng đi ra khỏi phòng, chỉ có điều một giây sau khi rời khỏi cửa phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, không còn là ngữ khí láu cá nói chêm chọc cười như vừa nãy, mà là giọng nói bình tĩnh và kiên định.
- Hoàn Nhan phu nhân, chiến tranh là chuyện một mất một còn, một tộc chết một tộc sống, bà có từng nghĩ qua, nếu như có một ngày, người Hán đánh bại người Nữ Chân, chiến sự đã bình, bà nên trở về đâu đây?
Bước chân Trần Văn Quân dừng một chút, vẫn không nói gì, đối phương đột nhiên biến thành giọng nói vui sướng từ phía sau truyền đến.
- Há há, Hoa Hạ quân chào mừng bà!
Trần Văn Quân nghiến chặt răng, rút ra dao găm bên người, xoay người một cái vung ra, dao găm bay vào giữa bóng tối trong phòng, không một tiếng động. Nàng hít sâu hai cái, cuối cùng ép cơn giận xuống, sải bước rời khỏi.
Giữa bóng tối trong phòng, Thang Mẫn Kiệt ôm lấy mặt mình, không nhúc nhích, đợi đến khi đám người Trần Văn Quân hoàn toàn rời khỏi, mới bỏ bàn tay xuống, trên mặt là một vết cắt của dao găm, trên tay đầy máu. Hắn bĩu môi:
- Gả cho người Nữ Chân, không dịu dàng chút nào...
Đêm đang cháy, lại dần dần bình tĩnh trở lại, ngày thứ hai ngày thứ ba, thành thị vẫn đang giới nghiêm, điều tra đối với toàn bộ tình thế đang không ngừng tiến hành, càng nhiều chuyện cũng đều đang âm thầm nung nấu. Đến ngày thứ tư, một lượng lớn Hán Nô thậm chí người Khiết Đan đều bị bắt ra, hoặc là hạ ngục, hoặc là bắt đầu chém đầu, giết đến trong ngoài Vân Trung Phủ một mảnh máu tanh, kết luận bước đầu đã có: Âm mưu của Hắc Kỳ quân và người Vũ triều, gây ra vụ án cực kỳ bi thảm này.
Nhưng trong nội bộ, tự nhiên cũng có cách nhìn không giống lắm.
Liên quan tới manh mối phát triển của toàn bộ tình thế thảm án Vân Trung, rất nhanh đã được đám quan lại tàn ác tham dự điều tra sắp xếp ra, kẻ trước đó móc nối và khởi xướng toàn bộ sự tình, chính là Hoàn Nhan Văn Khâm, con em công thần quyền quý bất đắc chí trong Vân Trung Phủ —— tuy rằng những nhân vật cấp đầu lĩnh làm loạn như Tiêu Thục Thanh, Long Cửu Uyên đa phần đều ngoan cố chống cự cuối cùng bỏ mạng trong loạn cục, nhưng kẻ lâu la bị bắt vẫn là có, ngoài ra một tên thống lĩnh quân hộ thành Hoàn Nhan Phương có tham dự vào dưới áp lực của Thời Lập Ái, cũng tiết lộ sự thực Hoàn Nhan Văn Khâm cấu kết và xách động đám đông tham gia vào trong đó.
Chân tướng chuyện như vậy, đã không thể nào công bố ra ngoài, bất luận toàn bộ chuyện này liệu có vẻ thiển cận và ngu xuẩn hay không, vậy cũng chắc chắn phải là Vũ triều và Hắc Kỳ cùng gánh nỗi oan này. Mùng sáu tháng bảy, thành viên của toàn bộ quốc công phủ của Hoàn Nhan Văn Khâm đều bị hạ ngục đưa vào lưu trình xét xử, đến buổi chiều ngày mùng bảy, một manh mối mới được lọc ra, tình hình có liên quan đến Hán nô Đới Mạt bên cạnh Hoàn Nhan Văn Khâm, trở thành ngọn nguồn mới phát tác của cả sự kiện này —— chuyện này, suy cho cùng cũng không khó điều tra.
Đám quan viên xét xử vụ án đưa ánh mắt lên người Đới Mạt đã chết, bọn họ điều tra một phần thư tịch còn sót lại của Đới Mạt, đối chiếu với một phần bản thảo trong thư phòng của Hoàn Nhan Văn Khâm đã chết, xác định cái gọi là âm mưu học thuyết Quỷ Cốc, Tung Hoành. Mùng chín tháng bảy, nhóm bộ đầu tiến hành lục soát lần hai đối với căn phòng mà Đới Mạt từng ở lúc còn sống, đêm ngày mùng chín tháng bảy đó, tổng bộ đầu Mãn Đô Đạt Lỗ đang tọa trấn ở phủ của Hoàn Nhan Văn Khâm, thủ hạ phát hiện được một thứ.
Đới Mạt có một người con gái, cùng bị bắt đến lãnh thổ Kim quốc, dựa vào khẩu cung từ một số gia đinh trong phủ Hoàn Nhan Văn Khâm, đứa con gái này đã mất tích, sau đó không thể tìm được. Nhưng Đới Mạt đã ghi chép lại tung tích của con gái vào một phần bản thảo được cất giấu đi.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy phần bản thảo đó, Mãn Đô Đạt Lỗ nhắm mắt lại, đáy lòng co rút.
Đới Tiểu Nga từ sau khi bị bắt đến Kim quốc, bèn bị phân làm nô dưới danh nghĩa Hoàn Nhan Tông Phụ, đồng thời một năm rưỡi trước, đến một xưởng dệt kim của Vân Trung Phủ làm nữ công, trong thời gian này, từng có gia nô của Hoàn Nhan Tông Phụ dẫn theo Đới Tiểu Nga, từ xa xa để Đới Mạt nhìn thoáng qua...
- ... Tử gian...
Giờ khắc này, phần bản thảo mà Đới Mạt lưu lại giống như dính độc dược, đang thiêu đốt bàn tay của hắn, nếu như có thể, Mãn Đô Đạt Lỗ chỉ muốn lập tức ném nó đi, xé bỏ, thiêu hủy, nhưng trong buổi chạng vạng tối này, một đám bộ khoái đều ở chung quanh nhìn hắn. Hắn nhất định phải giao bản thảo này cho Thời Lập Ái...
Trời chiều đang hạ xuống.
Thang Mẫn Kiệt đi trên đầu đường của Vân Trung Phủ, trong mũi đều là khí tức của máu tanh, hắn nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, thần sắc hèn mọn, cẩn thận, hệt như thường ngày.
Chiến tranh là trò chơi một mất một còn.
Nếu như có thể, ta chỉ muốn liên lụy chính ta...