Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089: Chiếm Đất 9

Chương 1089: Chiếm đất 9 Chương 1089: Chiếm đất 9

Thảm án Vân Trung mùng năm tháng bảy nổi lên một trận gợn sóng trong thế cục đại chiến trùng trùng điệp điệp của thiên hạ, trên chiến trường Dương Châu, Tương Dương, một bận trở thành chất xúc tác cho đại quân Nữ Chân tiến công, trong thời gian mấy tháng sau đó, hoặc nhiều hoặc ít dẫn đến vài vụ tàn sát cực kỳ bi thảm xuất hiện.

Nhưng chiến tranh chính là như vậy, cho dù không có thảm án Vân Trung, tất cả sau đó có thể xảy ra hay không, mọi người cũng không cách nào nói rõ ràng. Gia tộc Tề thị từng khuấy động phong vân nhất thời ở Vũ triều, đêm nay ở Vân Trung Phủ chết đi một cách lặng lẽ không ai biết —— ít nhất sau khi thi thể Thời Viễn Tế xuất hiện, sự tồn tại của bọn họ cũng đã không còn quan trọng gì nữa.

Một bộ phận người Tề gia do Tề Nghiễn cầm đầu một bận bị vây khốn trong một tòa lầu gỗ trong phủ, sau khi loạn cục khuếch trương, lầu gỗ bị lửa lớn đốt cháy, trong lầu bất luận là già trẻ phụ nữ hay thanh niên trai tráng trưởng thành, đều bị trận lửa lớn này thiêu cháy. Đại nho Tề Nghiễn quát tháo Trung Nguyên cả đời mang theo hai tằng tôn tử trốn ở trong vại nước trong lầu, nhưng thế lửa quá mạnh, sau đó lầu gỗ sụp đổ, bọn họ ở trong vại nước bị nghẹt thở cho đến chết, tương tự như lời hào ngôn chết không sợ không có người chôn, nhưng không biết trước khi chết đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Đối với kết luận thảm án Vân Trung ở bên ngoài, không lâu sau cũng đã xác định được rõ ràng, so với gian tế Vũ triều tham dự phá hoại lớn trong đó, mọi người càng có khuynh hướng nghiêng về âm mưu và quấy rối sau lưng của Hắc Kỳ quân —— đối ngoại thì hai bên song song, định nghĩa là hai bên Vũ triều và Hắc Kỳ quân cùng dắt tay, đường đường Vũ triều chính sóc, đã quỳ gối trước mặt ma đầu tây nam, vân vân.

Bên trong lại có sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.

Tối mùng chín tháng bảy, Vân Trung Phủ giao bản thảo cuối cùng Đới Mạt để lại đến bàn của Thời Lập Ái, Thời Lập Ái sau khi xem qua liền thiêu hủy bản thảo, hơn nữa hạ lệnh đây là kế ly gián của kẻ gian, không truy xét về sau nữa. Nhưng toàn bộ tin tức, lại dần dần truyền ra trong cao tầng của Nữ Chân, bất luận là thật hay giả, giết cháu trai của Thời Lập Ái, mũi nhọn chỉ về phía Hoàn Nhan Tông Phụ, chuyện này phức tạp mà quỷ dị, ý vị sâu xa.

Lâu nay, triều đình Nữ Chân Đông Tây cân bằng lẫn nhau, cũng nương tựa lẫn nhau. Lúc A Cốt Đả còn, đương nhiên có quyền uy không thể nghi ngờ, khi Ngô Khất Mãi thân thể còn tốt, hết thảy cũng đều bình an vô sự. Nhưng nói tóm lại, sau khi hoàng triều thành lập, huyết thống trực hệ của A Cốt Đả chính là một phái lực lượng, trung tâm lực lượng này ở Đông triều đình, lúc ban đầu do con trai thứ hai của A Cốt Đả là Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đầu, bên dưới Tông Vọng, tam tử Tông Phụ, tứ tử Tông Bật (Ngột Truật), nhưng danh vọng và lực lượng, cũng không sánh bằng Tông Vọng ban đầu gần như được bồi dưỡng thành thái tử.

Mà ở phía tây, các trọng tướng như quân thần Hoàn Nhan Tông Hàn (Niêm Hãn), Hoàn Nhan Hi Doãn, thậm chí cả chiến thần bất bại lúc trước Hoàn Nhan Lâu Thất tập hợp lại, đúc thành uy nghi của Tây triều đình. Nữ Chân chia làm hai mảnh đông tây, cũng không phải bởi vì thật sự có bao nhiêu đấu tranh lợi ích, mà chỉ là bởi vì địa bàn Liêu quốc quá lớn, hai nòng cốt tín nhiệm lẫn nhau càng dễ dàng thống trị. Trong những năm tháng trước, ảo tưởng hai triều đình Đông Tây đình va chạm, ngư ông đắc lợi, đó chẳng qua là phán đoán của một đám thư sinh Vũ triều "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử" mà thôi.

Cái chết của Tông Vọng mở rộng khả năng xung đột. Con trai thứ ba của A Cốt Đả là Tông Phụ tương đối thành thật đôn hậu, không hề có bá khí của huynh trưởng, Tông Bật bá khí có thừa mưu lược không đủ, thậm chí bởi vì cá tính cao ngạo bảo thủ quá độ, khi còn bé không ít lần bị Hoàn Nhan Hi Doãn đánh. Khi Tông Phụ bị Tông Bật giật dây muốn kế thừa địa vị của huynh trưởng, va chạm hai mặt đông tây cũng dần dần bắt đầu xuất hiện. Nhưng lúc này, Hoàn Nhan Tông Hàn tung hoành cả đời có thể cùng A Cốt Đả sánh vai, cũng chẳng qua coi huynh đệ Tông Phụ Tông Bật là tiểu bối vô tri mà thôi.

Ngô Khất Mãi ngã xuống, Nữ Chân phát động lần nam chinh thứ tư, là một lần phát tiết đối ngoại cực kỳ khắc chế mâu thuẫn trong nước —— tất cả mọi người hiểu được đạo lý đại cục làm trọng, hơn nữa đã nhìn ra lựa chọn của người bên trên —— lúc này, cho dù tiến hành khiêu khích đối với sự khai chiến của đôi bên, ví dụ như Tông Phụ đánh Hi Doãn, Hi Doãn hại Tông Phụ, mọi người cũng có thể rất dễ dàng nhìn ra, thực sự được lợi chính là nhóm người phía nam kia.

Xét cho cùng, trình độ nghi ngờ vô căn cứ trong nước Nữ Chân vẫn chưa tới mức độ như trên triều đình Vũ triều phía nam, đám người thật sự ngồi trên triều đường này, vẫn là đám người khai quốc rong ruổi trên lưng ngựa, chén rượu có thể kết giao sinh tử kia.

Thân phận Thời Lập Ái lại là đặc biệt nhất.

Hắn là thế gia Hán tộc, căn cơ thâm hậu, hắn thân ở Vân Trung, lưu lại trông giữ Tây triều đình, quan vị ở Kim quốc là Đồng Trung thư Môn hạ bình chương sự (ý là cùng với trưởng quan của Trung thư sảnh, Môn hạ sảnh đồng xử lí chính vụ), hơi tương đương với Tể tướng quản lý chính sự quốc gia, đối lập với Xu Mật sứ quản lý binh sự, nhưng đồng thời lại đảm nhiệm thống lĩnh Hán quân, nếu như hoàn toàn không rõ quan hệ trong đó, sẽ cảm thấy hắn là tâm phúc của lão đại Tây triều đình Tông Hàn, nhưng trên thực tế, Thời Lập Ái chính là quân sư trước kia của Tông Vọng, con trai thứ hai của A Cốt Đả —— hắn là được Tông Vọng mời ra khỏi núi.

Quân sư của Tông Vọng, quanh năm sống ở Tây triều đình, Hoàn Nhan Hi Doãn coi hắn là bạn, Hoàn Nhan Tông Hàn nể trọng, bản thân hắn lại có thế lực gia tộc của mình. Trên ý nghĩa nào đó mà nói, hắn là một nhân vật thân phận phức tạp nhất dùng để cân bằng hai phương nam bắc, nhìn bề ngoài, hắn trung thành với Đông triều đình, sau khi Tông Vọng chết, đương nhiên hắn trung thành với Tông Phụ, nhưng mà Tông Phụ giết cháu trai của hắn?

Nhìn bề ngoài, chuyện này đương nhiên là giả. Nhưng nếu là giả thì ai được lợi? Hắc Kỳ và Vũ Triều không được lợi. Mà nếu là thật, trong này cũng quá mức ý vị sâu xa.

Vào khoảnh khắc cuối cùng lộ ra chân tướng, biết được manh mối của toàn bộ sự kiện chỉ về phía Tông Phụ, Trần Văn Quân của phủ Cốc Thần trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, cau mày suy nghĩ thật lâu, hôm đó vẫn là đêm khuya mùng chín tháng bảy, đến ngày hôm sau, nàng án binh không động, toàn bộ Vân Trung Phủ cũng giống như im ắng không có bất kỳ tiếng động nào. Ngày mười một tháng bảy, ánh nắng tươi sáng, Trần Văn Quân tìm được Thang Mẫn Kiệt đang sắp xếp lại dưa hấu ở sân sau của quán ăn, sự xuất hiện của nàng dường như khiến Thang Mẫn Kiệt giật mình hoảng sợ."Oa" một tiếng ôm lấy khuôn mặt còn bị thương, ánh mắt nhanh như chớp đảo xung quanh.

Trần Văn Quân đi lên phía trước, đi thẳng đến bên cạnh hắn.

- Tại sao người bị đổ oan là Tông Phụ?

- Cái cái cái, cái gì?

- Đừng giả bộ hồ đồ, ta thừa nhận đã xem thường ngươi, nhưng tại sao lại là Tông Phụ, ngươi biết rõ, Thời Lập Ái là người của Tông Phụ.

Thang Mẫn Kiệt sờ sờ cằm, sau đó giang tay ra sửng sốt hồi lâu.

- Ây... là... a... tại sao nhỉ?

- Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Còn có hậu chiêu gì chưa thả ra?

Trần Văn Quân nhíu mày.

- Thời Lập Ái phản bội Đông triều đình? Tông Phụ muốn nhắc nhở hắn? Niêm Hãn vì đoạt quyền mà chuẩn bị, cố ý chia rẽ Tông Phụ và Thời Lập Ái? Hay là nói, ngươi muốn chĩa mũi nhọn vào người khác...

Trần Văn Quân thấp giọng nói ra suy luận của nàng, Thang Mẫn Kiệt đứng ở một bên vẻ mặt vô tội nhìn nàng, đợi đến khi ánh mắt nghiêm khắc của đối phương xoay lại, quát khẽ:

- Đây không phải trò đùa! Ngươi đừng giả ngu ở đây!

Thang Mẫn Kiệt lúc này mới mím môi, ra sức gật đầu.

- Thực ra... là thế này.

Thang Mẫn Kiệt cân nhắc một phen:

- Hoàn Nhan phu nhân, bà xem, Đới Mạt là một quan viên Vũ triều, lão bị bắt tới đây đã gần mười năm, vợ chết, con gái bị chà đạp, trong lòng lão có oán hận, điểm này không thành vấn đề chứ? Ta tìm được lão trong lòng có oán khí, dạy hư Hoàn Nhan Văn Khâm, hắc hắc... cái này cũng không có vấn đề, đều là âm mưu quỷ kế của ta. Sau đó Đới Mạt có một đứa con gái, nàng ta vừa bị bắt, đã bị ghi trên danh nghĩa Hoàn Nhan Tông Phụ...

Hắn khoa tay múa chân.

- Vậy... ta có cách gì? Ta cũng muốn ghi nàng dưới danh nghĩa đại soái Tông Hàn, nhưng ta mới tới được bao lâu? Ta không nghĩ nhiều như vậy đâu, ta chỉ muốn giở chút âm mưu quỷ kế giết mấy công tử ca của Kim quốc, người thông minh các ngươi suy nghĩ nhiều quá, cái này không tốt, bà xem bà có tóc bạc cả rồi, trước kia ta đều là nghe Lư lão đại nói bà người đẹp tinh thần tốt thôi...

Trần Văn Quân không hề bị lay động.

- Cho dù vị Đới cô nương kia đúng là dưới danh nghĩa Tông Phụ, buổi tối mùng năm giết ai cũng phải là ngươi chọn chứ nhỉ, đủ thấy ngươi cố ý chọn ra tay với trưởng tôn của Thời Lập Ái, đây cũng là ngươi cố ý thao túng. Ngươi không chọn con cháu nhà Tông Hàn, cũng không chọn hài tử nhà ta, mà chọn Thời gia... ta muốn biết ngươi có hậu chiêu gì, gây xích mích Tông Phụ và Thời Lập Ái bất hòa? Làm cho người ta cảm thấy Thời Lập Ái đã chọn phe? Tông Phụ và hắn đã đoạn tuyệt? Hay là kế tiếp lại muốn kéo ai xuống nước?

- Thật sự không còn nữa!

Thang Mẫn Kiệt thấp giọng nhấn mạnh, sau đó cất gọn một thùng dưa hấu đi.

- Những người thông minh các người chính là khó giao tiếp, dài dòng văn tự nghi thần nghi quỷ, ta cũng chẳng phải thần tiên gì, chính là giết người cho hả giận, bà cho rằng cháu trai Thời Lập Ái dễ theo sao, theo dõi bao lâu mới có cơ hội, đương nhiên chính là hắn rồi, ầy... lại nữa...

Hắn nói liên miên lải nhải, cương đao lại kề lên cổ hắn, Thang Mẫn Kiệt bị chọc tức nhắm hai mắt lại, qua một lát mới mở mắt ra, thay đổi một bộ mặt.

- Hì, giết người của nhà Tông Hàn thì có ích gì? Giết hai hài tử nhà bà, lại có ích gì? Hoàn Nhan phu nhân, người Nữ Chân lựa chọn nam chinh mà không phải nội chiến, chứng minh rằng bọn họ đã thống nhất tư tưởng, những thư sinh Vũ triều kia cảm thấy suốt ngày châm ngòi ly gián rất thú vị, nói như vậy, cho dù ta bắt được hai hài tử trong nhà bà, giết bọn họ, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Hoàn Nhan Tông Phụ, bà cũng được, Cốc Thần đại nhân cũng tốt, sẽ trả thù Hoàn Nhan Tông Phụ sao?

Hắn giang hai tay:

- Làm sao có thể? Nhất định là người của Hoa Hạ quân làm, nhất định là người của Vũ triều làm! Ta lại đổi cách nói khác, cho dù thật sự là Tông Phụ làm, bà biết rõ ràng, hai bên sẽ đánh nhau sao? Người thân đau đớn kẻ thù vui đó phu nhân, không thể đánh đâu Cốc Thần đại nhân. Người phía dưới đều sẽ giữ chặt bà và trượng phu của bà, chuyện này, nhất định phải là người xấu làm, cho dù Cốc Thần đại nhân muốn trả thù, chuyện này cũng không làm ầm ĩ, có điều, cháu trai của Thời Lập Ái đã chết, Tông Phụ làm đó, há há há, thật sự là kỳ quái...

Thang Mẫn Kiệt vừa nói, vừa đưa ánh mắt cổ quái nhìn nữ vệ sĩ cầm đao bên cạnh, nữ tử kia có thể đi theo Trần Văn Quân tới đây, cũng tất nhiên là hạng người có bản lĩnh không nhỏ tâm tính kiên định, lúc này cũng bất giác dời đao phong ra, Thang Mẫn Kiệt bèn đi chuyển đồ đạc tiếp. Đè thấp giọng:

- Mọi người sẽ nghĩ thế nào, Hoàn Nhan phu nhân, không phải vừa rồi bà đã thấy rồi sao? Người thông minh phiền toái nhất, luôn thích suy xét, có điều lão sư nhà ta từng nói, mọi việc a...

Thần sắc hắn khoa trương dán vào tai Trần Văn Quân.

- ... sợ suy xét.

- Đáp án này hài lòng rồi chứ? Các ngươi cứ đi suy nghĩ đi, kỳ thực căn bản không có nhiều chuyện như vậy, đều là trùng hợp, đêm mùng năm gió lớn như vậy, ta cũng tính không tới, đúng không.

Thang Mẫn Kiệt bắt đầu làm việc, sau đó lại nói một câu:

- Sau này các ngươi đừng tới nữa, nguy hiểm, ta nói có người đang nhìn chằm chằm ta, không chừng lúc nào đó tra đến chỗ ta, thấy các ngươi, Hoàn Nhan phu nhân, đến lúc đó các ngươi nhảy vào nồi canh cũng rửa không sạch sẽ... ồ, nồi canh... ầy, rửa không sạch sẽ, hô hô hô, ha ha ha ha...

Hắn thấp giọng nói, tựa hồ nhận ra chuyện gì thú vị, nở nụ cười không thể ức chế.

Trần Văn Quân nhìn hắn, nhíu mày một hồi, cuối cùng nói:

- Thời Lập Ái vốn là giẫm giữa hai phái, giấu tài đã lâu, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào, ngoài mặt hắn đè cuộc điều tra xuống, trong lòng tất nhiên sẽ bắt ra tất cả kẻ địch có thể có trong Vân Trung Phủ, những ngày kế tiếp các ngươi sẽ khó khăn, cẩn thận.

Lời này nói xong, xoay người rời đi, phía sau là cảnh tượng Thang Mẫn Kiệt đang chuyển đồ một cách mặc kệ.

Thời gian đã là mùa thu, lá cây vàng óng ánh rơi xuống, trong phế tích dinh thự Tề phủ, các nha dịch đang dọn dẹp. Mãn Đô Đạt Lỗ đứng bên cạnh sân nhỏ bị thiêu hủy, như có điều suy nghĩ.

Phụ tá từ một bên tới:

- Đại nhân, thế nào rồi?

- Chuyện đêm đó quá lộn xộn, có vài thứ, vẫn chưa rõ ràng.

Mãn Đô Đạt Lỗ chỉ về phế tích đằng trước .

- Một bộ phận người của Tề gia, bao gồm cả vị lão nhân gia kia, cuối cùng bị thiêu sống ở chỗ này, chạy ra được quá ít... ta tìm được cánh cửa bị cháy, ngươi xem, có người phá cửa... cuối cùng là ai khóa cửa lại?

- Ầy, đại nhân...

Phụ tá hơi do dự.

- Chuyện này, Thời lão đại nhân đã mở miệng, có phải nên... hơn nữa đêm hôm đó rồng rắn lẫn lộn, người mình, phía đông, phía nam, tây nam... sợ là đều không nhàn rỗi, chuyện này nếu tra ra phía nam còn không có gì, nếu thật sự kéo ra củ cải mang theo bùn, đại nhân...

- Đúng đó, không tra nữa.

Mãn Đô Đạt Lỗ nhíu nhíu mày.

Phụ tá từ bên cạnh lên theo.

- Hơn nữa, đem chuyện của Thời lão đại nhân vu oan cho tam điện hạ, tiểu nhân vẫn cảm thấy, có chút kỳ quặc, quá kỳ lạ, cũng không giống như Vũ triều hoặc là Hắc Kỳ làm... luôn cảm thấy, sẽ còn có chuyện...

Những suy đoán vụn vặt biến mất trong gió mùa thu. Trung tuần tháng bảy, Thời Lập Ái ra mặt, bảo vệ rất nhiều tài vật của Tề gia, giao lại cho người sống sót Tề gia may mắn còn sống sau thảm án Vân Trung, lúc này Tề Nghiễn đã chết, mấy người trung niên có thể đứng ra làm trụ cột trong nhà cũng đã chết hoặc bị thương vào đêm hỏa hoạn, con cháu Tề gia nơm nớp lo sợ, cố gắng đưa một lượng lớn trân bảo, khế ước ruộng đất, văn vật đến Thời gia, tìm kiếm sự che chở, mặt khác, cũng là muốn xin lỗi chuyện trưởng tôn Thời thị chết trong nhà mình.

Thời Lập Ái không nhận một xu, chỉ là đại diện triều đình Kim quốc, bày tỏ ý xin lỗi đối với Tề gia bị thảm án tập kích, đồng thời lên tiếng rằng:

- Ta xem sau này, còn có ai dám ở Đại Kim quốc động đến cọng cây ngọn cỏ của Tề gia các ngươi! Cho dù là hoàng thân quốc thích, Đại Kim ta cũng tuyệt không buông tha!

Thảm án Vân Trung cứ như vậy định đoạt, ngoại trừ khiển trách Vũ triều, Hắc Kỳ quân, không ai dám tiến hành nghị luận dư thừa. Trong khoảng thời gian này, tin tức cũng đã truyền tới tiền tuyến. Hi Doãn tọa trấn Nam Dương xem xong tất cả tin tức, một quyền đánh lên trên bàn, chỉ gọi người thông báo cho đại quân Tông Hàn ở phía sau, tăng tốc đi tới.

Chỉ cần trận chiến này có thể xác định thắng cục, tiếp theo đây có bao nhiêu tên hề nhảy nhót đi nữa cũng không đáng để lo, tự nhiên có thể chậm rãi thu dọn. Nhưng nếu trận chiến này không thuận lợi, kẻ địch phía sau đã cạy căn cơ của Kim quốc, mâu thuẫn lúc trước giữa hai bên Đông Tây được đè xuống trong sự ăn ý, chỉ sợ đều phải bộc phát ra...

Tháng tám, thời cuộc trong phạm vi Kim quốc bắt đầu trở nên cổ quái, nhưng bầu không khí cổ quái này trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tiến vào trong mắt người trong thiên hạ, nhất là người Vũ triều. Ngoại trừ trung khu Hoa Hạ quân luôn theo dõi thế cục phía bắc, nhiều người sau mấy năm mới thoáng chú ý tới sự thay đổi trong tâm tư người Kim quốc trong khoảng thời gian này.

Mặc dù sau khi Ngô Khất Mãi ngã bệnh, rất nhiều quyền quý Nữ Chân cũng đã chuẩn bị cho tương lai, nhưng trận nam chinh quy mô to lớn kia đã ngăn chặn rất nhiều mâu thuẫn, mà từ đó về sau xem ra, thế cục nội bộ Kim quốc dần dần chuyển biến xấu, rất nhiều ảnh hưởng như có như không cũng đã bắt đầu từ thảm án Vân Trung này.

Mà trong khoảng thời gian này, Thời Lập Ái tọa trấn Vân Trung thanh lý kẻ khả nghi trong Hán nô địa phương trên quy mô lớn, giết cả tòa thành trì đến mức đầu người lăn lông lốc. Một mặt vì nỗi đau mất người thân, không ai dám chạm vào chuyện xui xẻo của vị lão nhân này, hắn đang mở rộng lực lượng của Thời gia, không thể không đối phó với sự xâm phạm. Mặt khác, vị lão nhân chìm nổi một đời trong sự thay đổi của chính đàn Liêu, Kim này dường như cũng đã mơ hồ nhận ra được phần hung hiểm phía sau âm mưu kia.

Nhìn từ một bộ phận bản thảo lưu lại trong khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh hắn, thủ đoạn lôi đình của Thời Lập Ái trong khoảng thời gian này đối với người Hán ở Vân Trung Phủ, cũng chính là để bắt được lực lượng của "Tâm Ma" tây nam hư hư thực thực giấu ở sau bóng ma kia. Nhưng mà bóng ma sau lưng Vân Trung phủ kia, trở nên an tĩnh trầm mặc, hắn không đưa ra thêm một bước hậu thủ có liên quan đến chuyện này, mà vạch chấm câu thành một dấu chấm hỏi, phủi sạch quan hệ, mặc cho nó lên men trong lòng mọi người.

Đây là chuyện về sau.

Mùa thu năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, ánh mắt của chúng ta rời khỏi Vân Trung, hướng về phía nam. Dường như tin tức thảm án Vân Trung đã khích lệ người Nữ Chân tiến công ở trình độ nhất định, giữa tháng bảy, hai nơi Dương Châu, Tương Dương đều lâm vào chiến hỏa gay cấn.

Tại thành Dương Châu, Hàn Thế Trung triển khai thế phòng thủ, thủ theo địa lợi phòng thành, nhưng người Nữ Chân thế công hung mãnh, lúc này không ít lão binh trong Kim binh vẫn còn lưu lại sự hung hãn năm đó, người Khiết Đan, người Hề, người Liêu Đông tòng quân xuôi nam đều kìm nén một hơi, ý đồ lập công lập nghiệp trong trận đại chiến này, toàn bộ quân đội thế công hung mãnh dị thường.

Tháng tám, Hàn Thế Trung giả vờ bỏ Dương Châu chạy về phía nam, Kim Ngột Truật mừng rỡ như điên, dẫn đại quân truy kích, muốn chém đầu Hàn Thế Trung ra oai với thiên hạ, sau đó bị binh sĩ của Hàn Thế Trung phục kích và phản công. Ở đầu thành Dương Châu, Kim Ngột Truật dùng một lượng lớn khí giới công thành điên cuồng oanh tạc, lờ mờ chiếm thượng phong, đến trận chiến này, lại bị Hàn Thế Trung bao vây chém giết hơn ba ngàn binh sĩ Nữ Chân, bản thân hắn bị đại pháo tác động đến ngã ngựa, suýt chút nữa bị bắt sống.

Trận chiến này trở thành chiến tích chói mắt nhất của toàn bộ chiến trường phía đông, nhưng cùng lúc đó, trên chiến trường phụ cận Dương Châu, tất cả quân đội tham chiến tổng cộng hơn một trăm năm mươi vạn người, trong đó quân đội Vũ triều chiếm chín mươi vạn người, phân thành mười hai đội ngũ khác nhau, ước chừng có một nửa đã bị đánh tan trong trận tác chiến đầu tiên. Sau khi tan tác những đội ngũ này hướng về phía đại doanh Trấn Giang kể khổ, lý do không giống nhau, hoặc có người bị cắt xén quân tư, hoặc có quân bạn bất lực, hoặc có đao thương không phân phối đầy đủ... khiến Quân Vũ đau đầu không thôi, liên tục chửi cha mắng mẹ.

Nhưng so với cuộc chiến bảo vệ Biện Lương lần đầu tiên hơn mười năm trước, tình huống mười vạn binh sĩ Nữ Chân lục tục đánh tan viện quân hơn trăm vạn Vũ triều bên ngoài thành Biện Lương mà nói, tình hình trước mắt ở mạn bắc Trường Giang không ít binh sĩ còn có thể đánh qua đánh lại được, đã tốt hơn rất nhiều.

Quân đội tan tác được tụ tập lại, lần nữa sắp xếp vào trong biên chế, binh lính đã trải qua chiến hỏa được từ từ tuyển vào bộ đội tinh nhuệ, Quân Vũ thân ở Trấn Giang dựa vào chiến báo tiền tuyến, mỗi một ngày đều đang bãi bỏ và đề bạt tướng quan, đút binh lính có thể chiến vào biên chế của các đại tướng như Hàn Thế Trung. Binh lính trên chiến trường Giang Nam rất nhiều đều chưa từng trải qua huyết chiến lớn, cũng chỉ có thể không ngừng lọc lọc tinh khiết dưới tình huống như vậy.

Giữa tháng chín, phòng tuyến Dương Châu rốt cuộc sụp đổ, chiến tuyến dần dần đẩy tới biên giới Trường Giang, sau đó lục tục lùi qua Trường Giang, lấy thủy sư, đại doanh Trấn Giang làm trung tâm tiến hành phòng thủ.

Tháng mười, một bộ phận khu vực Giang Bắc chưa trải qua tập kích của Nữ Chân còn đang tiến hành ngoan cố kháng cự, nhưng đại bộ phận quân đội do Hàn Thế Trung cầm đầu, đều đã rút về phía nam Trường Giang. Từ Giang Ninh đến Trấn Giang, từ Trấn Giang đến Giang Âm, mười vạn thuyền thủy sư trên mặt sông vận sức chờ phát động, tùy thời quan sát hướng đi của đại quân Nữ Chân, chờ đợi quân đội đối phương xâm phạm.

Ngày hôm đó, trong thành Lâm An, Chu Ung lại triệu nữ nhi vào trong cung, hỏi thăm tình hình chiến đấu. Như là binh sĩ Nữ Chân ở nơi nào, khi nào thì đánh, Quân Vũ ở Trấn Giang hẳn là phải rút lui nhỉ, có nắm chắc hay không các kiểu.

Chu Bội liền lần nữa giải thích tình huống chiến trường phía bắc, tuy rằng tình hình chiến đấu Giang Bắc cũng không lý tưởng, rốt cuộc vẫn rút lui qua Trường Giang, nhưng đây vốn là chuyện đã có chuẩn bị tâm lý ban đầu. Quân đội Vũ triều dù sao cũng không trải qua chiến hỏa lâu như binh sĩ Nữ Chân, ban đầu phạt Liêu phạt Vũ, sau đó chém giết với Hắc Kỳ, những năm gần đây tuy rằng một bộ phận lão binh lui xuống, nhưng vẫn có số lượng tinh nhuệ tương đối có thể gánh vác đội quân. Quân đội Vũ triều chúng ta trải qua chém giết nhất định, những năm gần đây ưu đãi cho bọn họ cũng nhiều, huấn luyện cũng nghiêm khắc, so với tình hình của Cảnh Hàn triều, đã tốt hơn nhiều rồi, tiếp theo tôi luyện mở đao, là phải dùng máu tưới.

Đại chiến Giang Bắc ba tháng, có thắng có bại, nhưng binh lính thực sự nhìn thấy máu, vẫn có một số lượng tương đối nhiều đều sống sót, người Nữ Chân muốn qua sông mà chiến, không chiếm được địa lợi, mấy người Quân Vũ ban đầu đã nghĩ tới, nếu đợt tiến công thứ nhất, người Nữ Chân thế công sắc bén, thì sẽ dùng Giang Bắc để luyện binh, lấy Giang Nam quyết chiến, về phần đại doanh Trấn Giang được tầng tầng bảo vệ chung quanh, đường thủy đường bộ đều thông suốt bốn phương tám hướng, Quân Vũ ở nơi đó, tự nhiên sẽ không có chuyện gì.

Chu Ung bèn gật đầu liên tục:

- Ồ, chuyện này, trong lòng các ngươi hiểu rõ, đương nhiên là tốt nhất. Có điều... có điều...

Vị hoàng đế gần đây thường xuyên có vẻ tiều tụy này đi lại trong phòng, cổ họng có lời muốn nói, cũng do dự rất lâu.

- Có điều...

- Trong lòng phụ hoàng có chuyện, cứ nói đừng ngại, trận chiến này với Nữ Chân, lui không thể lui, nữ nhi và phụ hoàng là người một nhà, tất nhiên là đứng cùng một chỗ.

Nàng đè nặng âm điệu của "lui không thể lui" trong lời nói, ý đồ nhắc nhở phụ thân một số chuyện, trên mặt Chu Ung lộ ra nụ cười, liên tục gật đầu nhìn nàng.

- Ừm, là có một việc, phụ hoàng nghe người khác nói, nữ nhi không cần quá lo lắng, đây cũng là chuyện tốt, chỉ có điều, chỉ có điều...

- ...

Chu Bội lễ phép nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời.

- Phụ hoàng là nghe nói, nữ nhi con lúc trước phái người đi tây nam...

Chu Ung nói xong câu này, hai tay quơ quơ.

- Nữ nhi, không nên tức giận, phụ hoàng không có ý gì khác, đây là chuyện... ầy, mặc kệ nữ nhi đang làm chuyện gì, phụ hoàng tuyệt không can thiệp, tuyệt không can thiệp, chỉ là phụ hoàng gần đây nghĩ, nếu có một số việc... muốn phụ hoàng phối hợp, nói một tiếng... phụ hoàng phải hiểu được chuyện, nữ nhi, con...

Chu Ung mang theo nụ cười, ra hiệu với nàng, cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ. Chu Bội đứng đó, nhìn nam nhân trung niên trước mắt, sau khi làm hoàng đế mười năm, trên đầu hắn đã điểm tóc bạc, cũng đã có vẻ già rồi, hắn là phụ thân của mình, làm hoàng đế hắn cũng không đủ tư cách, đa số thời điểm hắn càng giống như một người cha hiền —— kỳ thực trước kia hắn không giống hoàng đế cũng không giống cha hiền, ở thành Giang Ninh hắn chỉ giống như một vương gia phá của không hề tu dưỡng cũng như tiết chế. Sự thay đổi của hắn đến từ khi nào?

Năm Kiến Sóc thứ hai, Nữ Chân đến phía nam, hắn bị đuổi tới trên biển, trôi dạt thời gian nửa năm, sau khi trở về, hắn dần dần có dáng vẻ của một người cha hiền. Hoặc là áy náy trong lòng đối với Quân Vũ, hoặc là rốt cuộc hiểu được tình thân đáng quý. Chu Bội và Quân Vũ dần dần thỏa mãn với phụ thân như vậy, cho dù ngồi lên vị trí hoàng đế, ngươi còn có thể yêu cầu hắn thế nào đây.

Nhưng chẳng biết tại sao, đến giờ khắc trước mắt này, trong đầu Chu Bội đột nhiên cảm thấy chán ghét, đây là cảm xúc nàng chưa từng có. Cho dù người phụ thân này ở trên ngôi vị hoàng đế có quá đáng cỡ nào, hắn ít nhất cũng coi như là một người cha hiền.

Nhưng giờ khắc này, chiến tranh đã khai hỏa gần bốn tháng.

Lâm An vẫn có vẻ thái bình như cũ, người Nữ Chân chưa vượt qua Trường Giang, nhưng chỉ có Chu Bội hiểu được, những ngày này, trên con đường từ bờ sông Trường Giang đi về phía nam, đã có bao nhiêu người mang theo gia đình bước vào sự lưu lạc và di tản, mạn bắc Trường Giang, đã có bao nhiêu người mất đi người nhà, thậm chí mất đi sinh mệnh, vùng bờ nam Trường Giang, lại là một bầu không khí vô cùng lo lắng và lạnh lẽo tiêu điều như thế nào.

Mà giờ khắc này, Chu Bội bỗng nhiên thấy rõ hai chữ trong ánh mắt của người cha hiền đang tươi cười trước mắt, nhiều năm nay, hàm nghĩa của hai chữ này vẫn luôn treo trong mắt phụ thân, nhưng nàng chỉ cảm thấy bình thường, chỉ có tới bây giờ, nàng đột nhiên ý thức được tất cả hàm nghĩa của hai chữ này, trong nháy mắt, sống lưng phát lạnh, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.

Hai chữ đó là ——

—— sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment