Tây nam, mùa thu bận rộn trôi qua, sau đó là mùa đông có vẻ náo nhiệt và giàu có. Mùa đông năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, trên bình nguyên Thành Đô, mọi người đã trải qua một lần bội thu dần dần ổn định tâm tình lại, mang theo tâm tình thấp thỏm và tò mò quen với sự an bình mới lạ mà Hoa Hạ quân mang đến.
Trận cứu trợ thiên tai cực lớn ở giao mùa hạ thu kia phối hợp với tuyên truyền thích hợp tạo ra hình tượng cụ thể của Hoa Hạ quân, đội ngũ chấp pháp tương đối nghiêm khắc cũng tương đối thanh liêm san bằng dao động bất an giữa phố phường, đội ngũ y tế đi lại khắp nơi giải quyết bệnh tật vốn khó có thể giải quyết cho một bộ phận người nghèo khổ, việc sắp xếp lão binh trấn giữ các thôn trấn mang đến thiết huyết và sát phạt nhất định, cùng tương ứng với nó, lại là phối hợp với đội ngũ Hoa Hạ quân dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch rất nhiều lưu manh và thổ phỉ. Thỉnh thoảng sẽ có gánh hát hát hí khúc theo cùng đội y tế đi lại khắp nơi, mỗi khi đến một nơi, sẽ thu hút sự chú ý của người dân trong thôn.
Có một bộ phận xưởng mới xây dựng ở các nơi, an trí một bộ phận người không nhà để về hoặc là gia đình nghèo khổ rảnh rỗi, thương mại giữa mấy nơi thành lớn vào mùa hè đã khôi phục như lúc ban đầu, đến mùa đông, bèn có không ít cảnh tượng mới.
Sau khi người Nữ Chân ép gần, các đại tộc và hệ thống quân phiệt của Vũ triều đã cảm nhận được áp lực cực lớn, đều đang ngấm ngầm liên hệ Hoa Hạ quân, mua sắm càng nhiều vũ khí —— trong này tất nhiên cũng có công lao du thuyết khắp nơi của Hoa Hạ quân —— sự ăn ý của hai bên vào mùa hè đã được thành lập, đến cuối mùa hè, đã có một lượng lớn các vật tư vốn đã bị cấm vận như thỏi sắt, khoáng thạch, natri sunfat công khai đường hoàng tiến vào khu vực sở tại của Hoa Hạ quân, dùng để đổi lấy các loại vũ khí mới sản xuất, chất lượng tốt hơn như thiết pháo, mìn.
Ngoài ra, các loại xa xỉ phẩm, đồ dùng sinh hoạt do Hoa Hạ quân sản xuất như nước hoa, dụng cụ thủy tinh, gương, thư tịch, quần áo, cũng theo chuyện làm ăn súng ống đạn dược này mà mắt nhắm mắt mở mở ra thị trường bên ngoài với quy mô lớn. Một bộ phận thương nhân căn cứ vào nguyên tắc cầu phú quý trong hiểm nguy, đi theo chỉ đạo của Hoa Hạ quân thành lập các loại sản nghiệp mới, lúc này cũng đều đã thu hồi chi phí đầu tư.
Tháng mười một năm nay, một nhánh đội ngũ hơn năm trăm người từ bộ lạc Thổ Phiên Đạt Ương xa xa khởi hành, trải qua hơn nửa tháng bôn ba đã đến Thành Đô, tướng quân dẫn đầu thân như tháp sắt, mất một mắt, chính là thống soái Tần Thiệu Khiêm của quân đoàn bảy Hoa Hạ hiện giờ. Đồng thời, cũng có một nhánh đội ngũ xuất phát từ Miêu Cương phía đông nam, đến Thành Đô, đây là đại biểu của quân đoàn hai chín Hoa Hạ, người dẫn đầu là Trần Phàm đã lâu không gặp.
"Đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ" thuộc về Hoa Hạ quân, vào tháng mười hai năm nay, được tổ chức tại Thành Đô.
Đây là lần đầu tiên Hoa Hạ quân cử hành đại hội thể dục thể thao quy mô lớn —— vốn dĩ hoạt động luận võ tương tự ở trong Hoa Hạ quân thường xuyên có, nhưng đại hội lần này, không chỉ do nhân viên nội bộ Hoa Hạ quân tham dự, đối với người lục lâm, người giang hồ thậm chí là đại biểu đại tộc bên phía Vũ triều từ bên ngoài tới, ai đến cũng đều không cự tuyệt. Đương nhiên, bên phía Vũ triều, tạm thời cũng không có nhân sĩ chính thức nào dám tham dự hoạt động như vậy.
Sự tích các kiểu có liên quan đến giang hồ lục lâm, hơn mười năm trước vẫn là các loại tiểu thuyết do Ninh Nghị "chép", mượn người kể chuyện của Trúc Ký tuyên truyền ra các nơi. Đối với các loại "đại hội võ lâm" trong tiểu thuyết, người nghe sách lòng luôn hướng tới, nhưng đương nhiên sẽ không thật sự xảy ra. Mãi cho đến hiện tại, sau khi Ninh Nghị mở rộng hoạt động luận võ trong nội bộ Hoa Hạ quân bắt đầu tiến hành tuyên truyền và mở cửa với toàn dân, trong nhất thời đã khơi dậy sóng gió to lớn ở phụ cận Thành Đô.
Trong phạm vi mấy trăm dặm bức xạ của bình nguyên Thành Đô, lúc này vẫn thuộc về địa bàn của Vũ triều, đều có một lượng lớn nhân sĩ lục lâm ào tới báo danh, trong miệng mọi người nói rằng nói muốn giết đi một chút nhuệ khí của Hoa Hạ quân, còn nói tham gia đại hội lần này, để hô hào mọi người lên phía bắc kháng Kim. Đến khi tuyết lớn rơi xuống, toàn bộ thành cổ Thành Đô, cũng đã bị đám người từ bên ngoài đến chen chúc chật ních, khách điếm và tửu lâu vốn vẫn coi như dư dả, lúc này cũng đã kín người hết chỗ.
Cho dù đại hội thể dục thể thao làm đến thanh thế to lớn, Tần Thiệu Khiêm và Trần Phàm lần lượt nắm giữ hai điểm mấu chốt của Hoa Hạ quân lúc này tự mình tới đây, tự nhiên không chỉ là vì vui chơi như vậy. Đại chiến Giang Nam vẫn đang tiếp diễn, sự kiên quyết của việc Nữ Chân muốn đánh một trận diệt ý chí Vũ triều, bất luận là Vũ triều kéo đổ quân nam chinh Nữ Chân hay Nữ Chân tiến quân thần tốc trực chỉ, năm Kiến Sóc thứ mười một đều là cửa khẩu chuyển biến thế cục thiên hạ. Mặt khác, Lương Sơn bị hai mươi mấy vạn đại quân vây đánh, đất Tấn cũng đang tiến hành chống cự ngoan cường nhưng thảm liệt, với tư cách trung khu và chủ thể của Hoa Hạ quân, một vòng hội nghị cao tầng mới quyết định phương hướng chiến lược tiếp theo, cũng đã đến lúc triệu tập.
Đồng thời, Tần Thiệu Khiêm từ Đạt Ương tới, còn vì một chuyện khác.
Trong tháng năm năm nay, Lư Minh Phường ở đất bắc xác nhận tung tích của thiếp thất Vương Chiêm Mai và đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Tần Thiệu Hòa năm đó, hắn đi tới Liêu Dương, cứu hai mẫu tử này, sau đó sắp xếp hai người xuôi nam. Lúc này Trung Nguyên đã lâm vào chiến hỏa ngập trời, sau khi trải qua hơn mười năm cực khổ, thân thể Vương Chiêm Mai suy yếu lại không chịu nổi bôn ba đường dài, toàn bộ quá trình xuôi nam vô cùng gian nan, vừa đi vừa nghỉ, có đôi khi thậm chí phải sắp xếp hai mẹ con này tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Trên đường xuôi nam, đi qua Lương Sơn đang mượn lợi thế của bến nước không ngừng phản kháng, sau đó lại gặp đội quân của Lưu Thừa Tông, La Nghiệp đang lẩn trốn ở đông nam Biện Lương. Vương Chiêm Mai mấy lần ngã bệnh, trong thời gian này nàng hy vọng người hộ tống của Hoa Hạ quân để nàng lại, đưa hài tử xuôi nam trước, để tránh trên đường xảy ra biến cố, nhưng đứa bé này không bằng lòng rời khỏi mẫu thân, thế là trong sự vừa đi vừa nghỉ, đến cuối tháng mười một năm nay, mới rốt cuộc đến được Thành Đô.
Tần Thiệu Khiêm là đến thăm hai mẹ con này.
Sau khi thành Thái Nguyên bị phá thì bị bắt lên phía bắc, thời gian hơn mười năm, đối với cảnh ngộ của hai mẹ con này, không có ai hỏi. Nhân viên công tác của Lư Minh Phường ở đất bắc đương nhiên cũng từng có một phần điều tra, sau khi Ninh Nghị xem qua, cũng niêm phong nó lại.
Vương Chiêm Mai đến Thành Đô, tuổi tác mới chỉ ba mươi mấy, còn nhỏ hơn Ninh Nghị một chút, nhưng đã thưa thớt tóc bạc trên đầu, một số chỗ da đầu rõ ràng là bị thương tổn, mắt bên trái chỉ còn tròng trắng —— đoán là bị đánh mù mắt, trên mặt cũng có một vết sẹo bị dao cắt ra, lưng hơi còng, hơi thở cực yếu, mỗi đi vài bước phải dừng lại thở hổn hển một trận.
Về phần đứa nhỏ đi theo nàng kia, dáng người khô gầy, hai má mang theo một chút đoan chính của Tần Thiệu Hòa năm đó, nhưng cũng bởi vì gầy yếu, có vẻ xương mặt nhô ra, ánh mắt thật lớn, ánh mắt của nó thường xuyên mang theo sợ hãi và cảnh giác, tay phải chỉ có bốn ngón tay —— ngón út là bị người ta chặt đứt.
Nhìn thấy hai mẹ con này, Tần Thiệu Khiêm những năm gần đây tâm tính kiên nghị như sắt đá gần như rơi nước mắt ngay phút đầu tiên. Ngược lại Vương Chiêm Mai tuy rằng trải qua nhiều lần khổ sở, tính cách cũng không u ám, sau khi khóc một hồi thậm chí còn nói đùa:
- Mắt của thúc thúc và ta đúng thật giống như người một nhà.
Sau đó lại kéo hài tử tới rồi nói.
- Thiếp rốt cuộc đã mang nó về rồi, hài tử chỉ có nhũ danh là Thạch Đầu, đại danh còn chưa đặt, là chuyện của thúc thúc... có thể đưa nó bình an trở về, một đời này của thiếp... xứng đáng với tướng công rồi...
Đứa nhỏ nhũ danh Thạch Đầu này năm nay mười hai tuổi, có lẽ là trên đường đi gặp qua sự kháng cự của Lương Sơn, thấy qua đại chiến Trung Nguyên, cộng thêm trong Hoa Hạ quân vốn cũng có rất nhiều người đi ra từ trong hoàn cảnh gian nan, sau khi đến Thành Đô, trong mắt đứa nhỏ có mấy phần ý chí cứng rắn lộ ra ngoài. Nó lớn lên ở chỗ của người Nữ Chân, năm xưa những kiên cường này tất nhiên là bị đè ở đáy lòng, lúc này dần dần tỉnh lại, đám hài tử Ninh Hi Ninh Kỵ thỉnh thoảng tìm nó chơi đùa, nó có chút câu nệ, nhưng nếu là tỷ võ đánh nhau, nó lại nhìn đến mức ánh mắt có thần, qua vài ngày, bèn bắt đầu đi theo hài tử trong Hoa Hạ quân luyện tập võ nghệ. Chỉ là thân thể nó gầy yếu, không hề có cơ sở, tương lai bất luận tâm tính hay là thân thể, muốn có thành tích, tất nhiên còn phải trải qua một đoạn lịch trình dài đằng đẵng.
Đối với Ninh Nghị mà nói, trong rất nhiều đại sự, theo mẹ con Vương Chiêm Mai mà đến còn có một chuyện nhỏ.
Sau khi Lương Sơn trở thành trung tâm đại chiến, Lý Sư Sư được đám người Chúc Bưu, Lư Tuấn Nghĩa cưỡng ép đưa ra theo đội ngũ xuôi nam của hai mẹ con này, vào mùa đông, cũng đi tới Thành Đô.
Lúc trước thời cuộc nguy loạn, Sư Sư và Ninh Nghị có giao tình, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút hảo cảm, người nhiều chuyện bên ngoài coi hai người thành một đôi, lúc Lý Sư Sư đi theo đội ngũ Lư Tuấn Nghĩa du ngoạn khắp nơi, dưới sự mặc kệ của Tô Đàn Nhi, lời đồn đãi này cũng càng truyền càng rộng.
Lời đồn này đã bảo vệ an toàn cho Lý Sư Sư, nhưng cũng ở một mức độ nào đó ngăn trở ngoại giới qua lại với nàng. Đến lúc này, Lý Sư Sư đến Thành Đô, Ninh Nghị ngoài việc công ra, liền thoáng có chút lúng túng.
Hắn chỉ làm như không biết, mấy ngày nay bận rộn họp, bận rộn đại hội thể dục thể thao, bận rộn tiếp đãi các phương diện, để Quyên Nhi "tùy tiện sắp xếp" đối phương cùng đám người Vương Chiêm Mai. Đến trung tuần tháng mười hai, tại hiện trường đại hội luận võ ở Thành Đô, Ninh Nghị mới gặp lại nàng, diện mạo nàng an tĩnh ung dung, đi theo đám người Vương Chiêm Mai, ở đầu bên kia như cười như không nhìn hắn.
Sau khi chào hỏi Vương Chiêm Mai, vị bạn cũ này liền tránh không khỏi, Ninh Nghị cười chắp tay, Lý Sư Sư thò đầu ra.
- Muốn xin một phần công việc với huynh.
- Hửm?
- Mấy năm nay, đi theo mấy người Lư đại ca Yến đại ca hành tẩu các nơi, trên chuyện về tình báo và nhân mạch, ta đều tiếp xúc qua. Ninh đại ca, có chỗ nào ta có thể làm việc được, sắp xếp cho ta một cái.
Lời nói của nàng bình tĩnh, nhưng thật ra tiếng "Ninh đại ca" này, làm cho Ninh Nghị thoáng ngẩn ngơ, trong mơ hồ, trong thành Biện Lương hơn mười năm trước, nàng cũng ôm tâm trạng sốt sắng như thế luôn muốn giúp cái này giúp cái kia, bao gồm trận cứu trợ thiên tai đó, bao gồm cả thủ thành thảm liệt nọ. Lúc này nhìn ánh mắt đối phương một chút, Ninh Nghị gật đầu:
- Mấy ngày nữa ta dành ra thời gian, thương lượng cẩn thận một chút.
- Được.
Sư Sư cười, bèn không nói gì nữa.
Mười tám tháng mười hai, đã tới gần tết Ông Táo, tin tức Ngột Truật của Nữ Chân nam độ, thẳng hướng Lâm An mà đi khẩn cấp truyền đến, nổ tung trước mắt đám người Ninh Nghị, Trần Phàm và Tần Thiệu Khiêm. Lại qua mấy ngày, rất nhiều tin tức của Lâm An lục tục truyền đến, đẩy toàn bộ tình thế vào trạng thái khó xử mà bọn họ lúc trước cũng chưa từng nghĩ tới.
Đến ngày hai mươi lăm tháng mười hai, các quan lớn cao tầng Hoa Hạ quân như Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm, Trần Phàm, Bàng Lục An, Lý Nghĩa, Hà Chí Thành gặp nhau tại cuộc họp buổi sáng, sau đó lại có đám người Lưu Tây Qua tới, cùng xem tình báo, không biết nên vui hay buồn.
- Không cần đón Tết nữa, không cần về đón Tết nữa.
Trần Phàm đang lải nhải.
- Cứ tiếp tục như vậy, tết Nguyên Tiêu cũng không cần đón nữa.
- Nói cứ như không ai mời ngươi ăn nổi tết Nguyên Tiêu vậy.
Tây Qua liếc nhìn hắn một cái.
- Ý ta là không cách nào trở về ở cùng Thiến Nhi được. Đôi cẩu nam nữ các ngươi ở đây tình chàng ý thiếp, không hiểu cảm giác mấy người đi ra ngoài chúng ta.
Trần Phàm nhìn hai người Ninh Nghị và Tây Qua.
Ninh Nghị cúi đầu xem tình báo, miệng nói:
- Đôi cẩu nam nữ các ngươi ở đây tình chàng ý thiếp, không hiểu cảm giác của nam nhân về nhà phải quỳ xuống.
Lời nói của hắn bình tĩnh cứng nhắc, chỉ có điều nói xong, đám đông không nhịn được bật cười. Tần Thiệu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh, chuyển ghế lùi về sau.
- Đánh nhau rồi đánh nhau rồi.
Đám người đùa bỡn một hồi, đương nhiên không thể nào đánh nhau thật, sau khi hi hi ha ha, trên mặt ai nấy cũng đều có chút sầu lo.
Vì thế cục Vũ triều, toàn bộ hội nghị đã kéo dài mấy ngày, cho tới bây giờ, tình thế mỗi ngày đều đang thay đổi, đến mức phía Hoa Hạ quân cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn.
Lâm An —— thậm chí là Vũ Triều —— một hồi hỗn loạn cực lớn đang chuẩn bị thành hình, vẫn không ai có thể nắm chắc phương hướng nó sắp sửa đi.
Khởi đầu của sự tình, bắt nguồn từ triều hội đầu tiên sau ngày mồng tám tháng chạp.
Mùng mười tháng mười hai, thành Lâm An có tuyết rơi, ngày này là triều hội theo lệ, xem ra vô cùng bình thường. Lúc này chiến sự phía bắc vẫn vô cùng sốt ruột, vấn đề lớn nhất là Hoàn Nhan Tông Phụ đã khơi thông tuyến đường vận chuyển, đưa thủy sư và trọng binh đồn trú ở phụ cận Giang Ninh, đã chuẩn bị qua sông, nhưng cho dù nguy cấp, toàn bộ tình thế cũng không phức tạp, bên phía thái tử có đề án, quần thần bên này có thuyết pháp, mặc dù có người nhắc tới chuyện này như đại sự, nhưng chẳng qua cũng làm tuần tự từng bước một, trả lời từng vấn đề một của hoàng đế mà thôi.
Quan lớn của tất cả các phe phái trên triều đình: Triệu Đỉnh, Lữ Di Hạo, Tần Cối, Trương Tuấn... vân vân, ở trước mắt đều chưa có dự định phát động tranh chấp, các loại sự tình của ngàn dặm giang sơn Vũ triều, gần tới cuối năm cũng không ít, quần thần trả lời từng vấn đề một của hoàng đế một cách gió êm sóng lặng là một loại công việc tỉ mỉ và mất thời gian. Khi đến giờ Tỵ sắp kết thúc, đề tài thảo luận cuối cùng là công việc chiêu an dân loạn đông nam, nhân viên Lễ bộ, Binh bộ lần lượt trình bày, sự tình nói xong, Chu Ung phía trên mở miệng hỏi thăm.
- Còn có chuyện gì không?
Lúc này có người đứng ra.
Đây là tin tức không tốt. Tinh thần Triệu Đỉnh trở nên căng thẳng. Thông thường mà nói, triều đình hỏi chuyện tự có trình tự, phần lớn chuyện muốn lên triều trình tấu phải qua tể tướng trước, lâm trận làm khó dễ, tự nhiên cũng có, đó thông thường là biểu hiện của tranh chấp đảng phái, tranh chấp chính trị, được ăn cả ngã về không, hơn nữa cũng cực phạm kiêng kị, không có bất kỳ cấp trên nào thích cấp dưới không chào hỏi trước đã tùy tiện khơi chuyện lên trên cả, hắn nhìn về sau một cái, là ngự sử mới tới.
Nhưng Ngự sử đài Hà Dung chưa từng chào hỏi, Triệu Đỉnh nhìn thoáng qua Hà Dung, đối phương cũng vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu.
Ngự sử mới tới này tên là Trần Tùng Hiền, bốn mươi lăm tuổi, khoa cử nửa đời năm nay trúng bảng nhãn, sau đó các nơi vận hành ở lại triều đình. Ấn tượng của Triệu Đỉnh đối với hắn không sâu, thở dài, thông thường mà nói loại lão cử tử luồn cúi nửa đời này đều tương đối an phận, bí quá hoá liều như thế có lẽ là vì đại sự gì, nhưng nhiều hơn chính là mơ màng không tỉnh táo rồi.
Nghiêng tai lắng nghe, Trần Tùng Hiền thuận theo chuyện chiêu an đông nam kia liền miệng đầy bát cổ*, chuyện nói không hề mới mẻ, như là thời cuộc nguy cấp, có thể mở một con đường đối với loạn dân, chỉ cần đối phương trung thành báo quốc, bên ta có thể cân nhắc chuyện bên đó bị ép buộc nên phản, hơn nữa triều đình cũng nên tự kiểm điểm lại —— mạnh miệng ai cũng nói được, Trần Tùng Hiền lưu loát nói một hồi lâu, đạo lý càng lúc càng lớn càng phù phiếm, người bên ngoài đều bắt đầu ngáp dài, Triệu Đỉnh lại thấy sợ hãi, trong lời nói kia, mơ hồ có cái gì không tốt thoáng qua.
*Bát cổ văn: là một thể văn trong thi cử của triều Minh Thanh, văn chương bát cổ lấy đề theo "Tứ thư ngũ kinh", nội dung phải sử dụng giọng văn của người xưa, tuyệt đối không được phép tự do ngôn luận. Độ dài của câu, độ phức tạp của từ ngữ, thanh điệu cao thấp cũng phải tương đối thành văn, và số chữ cũng hạn chế.
-... Mà giờ Nữ Chân thế lớn, diệt Liêu quốc, nuốt Trung Nguyên, chính như mặt trời ban trưa, chống lại nó, nhất định phải có ý chí rơi đầu, nhưng chênh lệch giữa ta và địch, cũng không thể không mở mắt, nhìn cho rõ ràng... lúc này, tất cả lực lượng có thể dùng, đều phải đoàn kết lại...
Nói đến câu "đoàn kết lại" này, Triệu Đỉnh đột nhiên mở to mắt, Tần Cối bên cạnh cũng ngẩng phắt đầu, sau đó cùng nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía Trần Tùng Hiền kia. Lời nói mơ hồ quen tai này, rõ ràng xuất phát từ hịch văn của Hoa Hạ quân. Bọn họ lại nghe một hồi, chỉ nghe thấy Trần Tùng Hiền kia nói:
-... Mà giờ có một thế lực tây nam, tuy rằng có hiềm khích cũ với chúng ta, nhưng đối mặt với Nữ Chân khí thế hùng hổ, trên thực tế lại có ý định lùi về sau, hợp tác... chư công à, thế cục chiến trường, chư vị đều rõ ràng, Kim quốc mạnh mẽ, Vũ triều thực yếu, nhưng mà mấy năm nay, quốc lực Vũ triều ta, cũng đang đón đầu bắt kịp, lúc này chỉ cần mấy năm ngơi nghỉ, Vũ triều ta quốc lực hưng thịnh, khôi phục Trung Nguyên, không còn là chuyện hoang đường nữa. Nhưng... làm sao để chống đỡ mấy năm này, lại không cho phép chúng ta ra vẻ ngây thơ nữa, chư công ——
- Ngươi im miệng! Loạn thần tặc tử ——
Trần Tùng Hiền đang từ hô hào, Triệu Đỉnh xoay người một cái, cầm hốt bản* trong tay, ném về phía đầu đối phương!
*Thẻ bằng ngà, bằng xương, quan lại cầm khi mặc triều phục.
Trong khoảnh khắc, trên triều đình loạn thành một đống, trong lúc Triệu Đỉnh quát mắng, một bên lại có người xông lên, trung thần ngự sử Hà Dung đã phồng đến đỏ bừng cả mặt, lúc này trong lúc mắng to đã quỳ xuống:
- Tiểu nhi vô tri, ngươi mê muội, bệ hạ, bệ hạ à, thần không biết trong Ngự sử đài lại xuất hiện kẻ cuồng vọng điên khùng như thế, thần không xét kĩ, thần có tội! Thần xin lập tức bãi miễn chức quan của kẻ này, hạ ngục tra xét nghiêm...
Lại có người quát lớn:
- Bệ hạ, kẻ này hẳn là kẻ phỉ tây nam, không thể không tra, hắn nhất định đã thông phỉ, mà giờ dám đến loạn kỷ cương triều ta...
Đủ loại tiếng hô rống lẫn vào nhau, Chu Ung đứng lên khỏi chỗ ngồi, giậm chân ngăn cản.
- Dừng tay! Dừng tay! Còn ra thể thống gì! Tất cả dừng tay ——
Hắn hét lên vài tiếng, mắt thấy cảnh tượng vẫn hỗn loạn như cũ, chộp lấy một khối ngọc như ý bên tay ném xuống, choang một tiếng vỡ nát trên bậc vàng.
- Dừng tay hết cho ta!
Cứ thế, đám đông mới dừng lại, Trần Tùng Hiền kia trên trán lãnh một hốt của Triệu Đỉnh, lúc này máu tươi chảy đầm đìa, Triệu Đỉnh trở lại vị trí cũ quẹt miệng bắt đầu thỉnh tội. Mấy năm nay quan trường chìm nổi, vì công danh trở nên điên cuồng không phải một hai người, trước mắt Trần Tùng Hiền này, rất hiển nhiên chính là một trong số đó. Nửa đời không làm quan, hiện nay có thể lên triều đường, xuất ra ngôn luận tự cho là cao minh kì thực ngu xuẩn đến cực điểm hi vọng một bước lên trời... tên tặc tử này, con đường làm quan dừng ở đây rồi.
Chu Ung bên trên bắt đầu mắng chửi:
- Những đại thần các ngươi, làm gì còn có dáng vẻ của quan lớn triều đình... bắn tiếng đe dọa thì bắn tiếng đe dọa, trẫm muốn nghe! Trẫm không muốn xem đánh nhau... để hắn nói hết, các ngươi là đại thần, hắn là ngự sử, cho dù hắn điên khùng rồi, cũng để hắn nói hết ——
Trần Tùng Hiền với máu tươi trên trán, quỳ mạnh xuống đất, bắt đầu trình bày kiến nghị làm hòa với Hắc Kỳ, nào là "lúc phi thường nên làm chuyện phi thường", nào là "tính mệnh của thần là chuyện nhỏ, Vũ triều tồn vong là chuyện lớn", nào là "quan to quan nhỏ trên triều đường, đều là phường giả câm vờ điếc." Hắn đã khiến đám đông tức giận, lời nói ngược lại cũng càng trực tiếp hơn, Chu Ung ở bên trên nhìn xem, mãi cho đến khi Trần Tùng Hiền nói xong, vẫn là thái độ thở phì phò.
- Hắn nói xong rồi! Trẫm nói rồi để cho hắn nói xong! Đánh người? Thành dáng vẻ gì! Các ngươi có chỗ nào giống với tể tướng của trẫm! Đại thần của trẫm! Người Nữ Chân sắp tới rồi! Thương nghị chút đi!
Hắn nói xong lời này, đứng phắt dậy.
- Bãi triều! Trở về kiểm điểm hết cho ta!
Đối với chuyện hòa giải Hắc Kỳ, cứ như vậy bỏ qua, Chu Ung tức giận rời đi. Các triều thần còn lại trợn mắt nhìn Trần Tùng Hiền, đi ra khỏi Kim Loan điện, Hà Dung liền túm lấy Trần Tùng Hiền:
- Ngày mai ngươi cứ ở nhà đợi tội đi!
Trần Tùng Hiền oai phong lẫm liệt.
- Quốc triều nguy ngập, Trần mỗ chết không có gì đáng tiếc, đáng tiếc các ngươi thiển cận.
Dáng vẻ khẳng khái hiên ngang trở về.
Lời nói của Trần Tùng Hiền cũng không đủ nghị luận, đám người Triệu Đỉnh đã tự hỏi sau lưng đối phương liệu có liên hệ với loạn đảng Hắc Kỳ hay không, đang suy nghĩ chuyện hạ ngục đối phương. Chuyện ngoài dự đoán của mọi người, đã xảy ra vào ngày hôm sau. Hôm nay Chu Ung lại chủ động mở triều hội, triệu tập mọi người từ trong nhà ra:
- Chuyện hôm qua, trẫm suy nghĩ...
Chu Ung nhìn mọi người, nói ra ý nghĩ muốn cân nhắc đề nghị của Trần Tùng Hiền.
Nhất thời, văn võ cả triều đều khuyên giải, đám người Triệu Đỉnh Tần Cối đều biết Chu Ung kiến thức cực nông, trong lòng hắn sợ hãi, lúc nguy cấp đi khắp nơi tìm thầy thuốc cũng là chuyện có thể lý giải. Một đám đại thần có người bắt đầu nói đạo thống, có người bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của Chu Ung phân tích, Ninh Nghị giết vua, nếu có thể được tha thứ, tương lai nên lo lắng nhất chính là hoàng đế, ai còn có thể tôn trọng hoàng đế? Bởi vậy ai cũng có thể đưa ra thỏa hiệp với Hắc Kỳ, nhưng duy chỉ có hoàng đế không nên có ý nghĩ như thế.
Chu Ung do do dự dự, không quả quyết, nhưng vẫn không chịu bỏ đi ý nghĩ như vậy.
Đến lúc này, đám người Triệu Đỉnh mới ý thức được một chút không đúng, bọn họ giao tiếp với Chu Ung cũng đã mười năm, lúc này ngẫm nghĩ cẩn thận, mới ý thức được một khả năng đáng sợ nào đó.
Ngày mười hai hôm đó không có triều hội, tất cả mọi người bắt đầu vào trong cung thăm dò, khuyên nhủ. Đám người Tần Cối, Triệu Đỉnh đều tự đến thăm viếng trưởng công chúa Chu Bội, Chu Bội liền vào cung khuyên nhủ. Lúc này dư luận trong thành Lâm An đã bắt đầu nổi lên, các thế lực, đại tộc cũng bắt đầu tạo áp lực vào trong hoàng cung.
Ngày mười ba cũng không thiết triều, đến ngày mười bốn mở triều hội, Chu Ung dường như rốt cuộc ý thức được sự to lớn của đàn hồi, nén chủ đề này trong cổ họng.
Mãi đến xế chiều ngày mười sáu, trinh sát cấp bách truyền đến tin tức kỵ binh Ngột Truật vượt qua Trường Giang, Chu Ung triệu tập đám người Triệu Đỉnh, bắt đầu một vòng thỉnh cầu mới, kiên quyết, yêu cầu mọi người bắt đầu cân nhắc công việc hòa giải với Hắc Kỳ.
Lần này, hoàng đế cứng rắn quyết tâm, thảo luận sôi trào mãnh liệt kéo dài bốn năm ngày, triều thần, đại nho, các thế gia hào thân đều dần dần bắt đầu tỏ thái độ, một bộ phận tướng lĩnh quân đội cũng bắt đầu dâng thư, ngày hai mươi tháng mười hai, thái học sinh liên danh dâng thư phản đối ý nghĩ vong đạo thống ta như thế. Lúc này quân đội Ngột Truật đã đang trên đường xuôi nam, Quân Vũ vội vàng ra lệnh mười bảy vạn đại quân mặt nam chặn đường.
Hai mươi hai, Chu Ung đã ở trên triều đình cùng một đám đại thần kiên trì bảy tám ngày, bản thân hắn không có bao nhiêu nghị lực, lúc này trong lòng đã bắt đầu nghĩ mà sợ, hối hận, chỉ là làm vua hơn mười năm, hắn xưa nay chưa từng bị mạo phạm, lúc này trong ngực vẫn có chút tức giận. Sự khuyên giải của mọi người vẫn đang tiếp tục, hắn ở trên long ỷ nghiêng cổ không nói một lời, trong Kim Loan điện, Lễ bộ thượng thư Hậu Thiệu chỉnh lại y quan của mình, sau đó vái dài một cái.
- Mong bệ hạ nghĩ kỹ!
Hắn nói xong câu này, dưới chân đột nhiên phát lực, thân thể vọt ra ngoài. Vệ sĩ trước điện đột nhiên rút binh khí ra —— từ sau khi Ninh Nghị giết vua, triều đình bèn tăng cường bảo vệ —— sau một khắc, chỉ nghe ầm một tiếng vang thật lớn rợn người, Hậu Thiệu đâm sầm vào cây cột bên cạnh, có vật đỏ trắng bay ra đầy đất.
Tất cả mọi người ngây dại, Chu Ung run rẩy đứng lên, thân thể lắc lư, sau đó "ọe" một tiếng, phun ra.
Xong rồi...