Lúc thức dậy vẫn là rạng sáng, đi ra cửa phòng đến trong sân, trên bầu trời đêm trước bình minh treo những ngôi sao thưa thớt, không khí lạnh mà yên tĩnh, trong phòng của cảnh vệ ngoài sân sáng lên ánh sáng màu cam.
Cài xong quần áo trên người, Ninh Nghị đi tới phòng khách yên tĩnh, rót cho mình một ly nước nóng, lúc uống nước ngáp mấy cái, sau đó xoa mặt làm cho mình tỉnh táo lại.
Ban đêm nằm mơ mấy giấc, sau khi tỉnh lại mơ mơ màng màng không nhớ ra nữa, cách rèn luyện buổi sáng vẫn còn chút thời gian, Cẩm Nhi ở bên cạnh ôm Tiểu Ninh Kha vẫn ngáy o o ngủ say, nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của hai người, trong lòng Ninh Nghị lại bình tĩnh trở lại, rón rén mặc quần áo rời giường.
Không thắp sáng đèn dầu lên, Ninh Nghị ngồi trong phòng khách tối tăm một hồi, song cửa sổ lộ ra ánh sao bên ngoài, khúc xạ ra màu trắng như trăng lưỡi liềm. Qua một hồi, có một thân ảnh tiến đến.
- Không ngủ được?
Lại là Hồng Đề.
- Không sao, đánh thức nàng rồi?
Hồng Đề chỉ cười, đi tới bên cạnh vỗ trán của hắn, lại bị Ninh Nghị ôm lên đùi ngồi xuống.
- Mơ mấy giấc mơ, tỉnh lại suy nghĩ chút chuyện, thấy Cẩm Nhi và Tiểu Kha ngủ thoải mái, không muốn đánh thức bọn họ. Nàng ngủ muộn, thực ra có thể ngủ thêm một lát.
- Ừm.
Hồng Đề trả lời, nhưng cũng không đi khỏi, ôm lấy cổ Ninh Nghị nhắm mắt lại. Năm xưa nàng hành tẩu giang hồ, gió táp mưa sa, khí chất trên người có vài phần thuần phác giống như thôn nữ, mấy năm nay trong lòng ổn định lại, chỉ là đi theo bên cạnh Ninh Nghị, ngược lại có vài phần cảm giác mềm mại quyến rũ.
Hai vợ chồng ôm nhau ngồi một hồi, Ninh Nghị mới đứng dậy, Hồng Đề tự nhiên không buồn ngủ, đi qua phòng bếp rửa mặt, trong thời gian này, Ninh Nghị đi tới sân ngoài cửa, chất đống tuyết đọng hai ngày trước xúc ở một góc sân lên. Trải qua thời gian vài ngày, tuyết đọng chưa tan đã trở nên cứng rắn, sau khi Hồng Đề bưng nước rửa mặt tới, Ninh Nghị vẫn cầm xẻng nhỏ tạo hình người tuyết, nàng nhẹ nhàng kêu hai tiếng, sau đó đành phải vắt khăn lông lau mặt cho Ninh Nghị, rồi mới rửa mặt cho mình, đổ nước nóng đi, cũng tới giúp đỡ.
Hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ xếp thành chủ thể của người tuyết, Ninh Nghị lấy hòn đá làm mắt, lấy cành cây làm hai tay, sau đó lại dùng hai quả cầu tuyết nặn ra một cái hồ lô, đặt ở trên đầu người tuyết, sau hồ lô cắm một mảnh lá khô, lui về phía sau chống nạnh nhìn, tưởng tượng dáng vẻ lát nữa khi bọn trẻ con đi ra, Ninh Nghị lúc này mới hài lòng vỗ tay, sau đó lại đập tay chúc mừng với Hồng Đề đang bất đắc dĩ.
Hai người đi ra ngoài viện, dưới màn trời màu đen, trong Trương thôn còn có đèn đuốc thưa thớt, đường nét đường phố, đường nét phòng ốc, đường nét nhà xưởng bên bờ sông và guồng nước, đường nét quân doanh xa xa mơ hồ có thể thấy được trong ánh lửa thưa thớt điểm xuyết, binh lính tuần tra từ xa đi tới, trên vách tường sân có biểu ngữ viết bằng vôi trắng. Ninh Nghị tránh đi đường sông, vòng qua sườn núi nho nhỏ một bên Trương thôn, vượt qua thôn trang này, mặt đất bình nguyên Thành Đô kéo dài về phía xa xa.
Ninh Nghị ngắm nhìn nơi xa, Hồng Đề đứng bên cạnh, cũng không quấy rầy hắn.
Điểm sáng trong màn đêm dần dần nhiều lên, trong tầm mắt cũng dần dần có động tĩnh bóng người, chó thỉnh thoảng kêu vài tiếng, lại qua không lâu, gà bắt đầu gáy, trong phòng xá phía dưới tầm mắt bốc khói màu trắng, vì sao rơi xuống, bầu trời như đang run rẩy lộ ra ánh sắng trắng màu bạc.
Thời gian là ngày hai mươi tám tháng mười hai năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, một năm cũ lại sắp qua. Đi tới nơi này thời gian hơn mười năm, nét cổ kính của trạch viện thâm sâu ban đầu kia dường như vẫn đang gần ngay trước mắt, nhưng trước mắt giờ khắc này, từng chút từng chút một của Trương thôn ngược lại càng giống thôn xóm nông gia ở một thế giới khác trong ký ức, đường đất, tường viện tương đối chỉnh tề, văn tự đá vôi trên tường viện, gà gáy chó sủa vào sáng sớm, trong mơ hồ, thế giới này giống như sắp sửa kết nối với thứ gì đó.
Nhưng đây đương nhiên là ảo giác.
Rời khỏi mảnh đất này, bên ngoài vẫn là Vũ triều, sau năm Kiến Sóc thứ mười là năm Kiến Sóc thứ mười một, Nữ Chân đang công thành, đang giết người, một khắc cũng không ngừng nghỉ, mà cho dù là thôn xóm nho nhỏ thoạt nhìn mới lạ lại kiên cố trước mắt này, nếu rơi vào chiến hỏa, nó trở lại vách tường đổ nát sợ rằng cũng chỉ cần thời gian trong chớp mắt, trước dòng nước lũ lịch sử, tất cả đều yếu ớt giống như lâu đài cát trên bờ biển.
Dừng lại một lát, Ninh Nghị vòng quanh sườn núi phía trước chạy chậm, tầm nhìn đằng xa dần rõ ràng lên, có chiến mã từ xa trên đường một đường chạy như bay mà đến, chuyển vào một mảnh sân trong thôn xóm phía dưới.
- Hẳn là tin tức từ phía đông truyền tới.
Hồng Đề nói.
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Không vội.
Chạy vòng quanh sườn núi này một hồi, tiếng kèn hiệu trong quân doanh cũng vang lên, binh lính bắt đầu tập thể dục, có mấy thân ảnh từ phía trước tới, là Trần Phàm và Tần Thiệu Khiêm dậy sớm như nhau. Thời tiết tuy rằng rét lạnh, Trần Phàm một thân áo mỏng nhưng không nhìn ra chút ý lạnh nào, Tần Thiệu Khiêm ngược lại mặc quân trang chỉnh tề, có thể là dẫn theo binh lính bên cạnh đang huấn luyện, gặp được Trần Phàm ở trên này. Hai người đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy Ninh Nghị đi lên, cười chào hỏi với hắn .
- Lập Hằng tới rồi.
Tần Thiệu Khiêm gật đầu.
Trần Phàm cười nói:
- Dậy muộn thế này, ban đêm đi làm gì thế?
- Người trưởng thành rồi giữ kẽ một chút, mở miệng ra là hỏi đêm làm gì, nhìn dáng vẻ đói khát của ngươi đi...
Ninh Nghị cười nói khịa Trần Phàm một câu.
- Đang nói chuyện gì đó?
- Nói ông chủ ngươi xấu xa, hai mươi tám tháng chạp rồi, còn không cho thủ hạ nghỉ phép.
- Người đối diện ngươi không nghỉ phép, đồng đội heo lại đang tìm chết, ta cho ngươi nghỉ, ngươi ngủ được à?
Hai người ghét bỏ lẫn nhau, Tần Thiệu Khiêm ở bên kia cười cười:
- Vừa rồi nói với Trần Phàm, bên phía Chu Ung kia làm nhiều chuyện như vậy, chúng ta ứng phó thế nào... lúc đầu không nghĩ tới vị hoàng đế lão gia này làm bừa như vậy, đều muốn cười, nhưng đến hôm nay, mọi người cũng đều đoán không ra hậu quả nghiêm trọng như thế. Ngột Truật chỉ kiếm thẳng Lâm An, Vũ triều nhân tâm không đồng đều, Chu Ung không có chút đảm đương, nếu thật sự sụp đổ, hậu quả khó mà lường được.
Khóe miệng Ninh Nghị lộ ra một tia nụ cười, sau đó lại trở nên nghiêm túc:
- Lúc trước đã nói với hắn rồi, những chuyện này tìm con trai con gái hắn nói chuyện, ai biết được tên thần kinh Chu Ung này hất thẳng lên triều đường, đầu óc hỏng rồi...
Hắn nói đến đây, lại bật cười.
- Nói ra cũng buồn cười, năm đó cảm thấy hoàng đế vướng bận, một đao đâm hắn tạo phản, hiện tại là phản tặc cả rồi, vẫn là bị hoàng đế này gây rối thêm, hắn cũng thật sự có bản lĩnh...
Hắn nói đến đây, mấy người cũng nhịn không được cười ra tiếng, Trần Phàm cười một hồi:
- Hiện tại đều đã nhìn ra, Chu Ung đề xuất muốn hòa giải với chúng ta, một mặt là thăm dò ý tứ đại thần, tạo áp lực cho bọn họ, mặt khác thì đến lượt chúng ta lựa chọn, vừa rồi nói chuyện với Lão Tần, nếu như giờ chúng ta nhận vụ này, có lẽ có thể giúp đỡ ổn định thế cục một chút. Hai ngày này, bên phía Tổng Tham cũng đang thảo luận, ngươi nghĩ thế nào?
Hắn nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:
- Không nhận.
Nghe hắn nói ra những lời này, trong mắt Trần Phàm rõ ràng thả lỏng xuống, bên kia Tần Thiệu Khiêm cũng khẽ mỉm cười.
- Lập Hằng cân nhắc thế nào?
- Loại chuyện này các ngươi cũng đố ta.
Ninh Nghị bật cười.
- Uy nghiêm hoàng thất vốn là gốc rễ của thống trị, ta đã giết Chu Triết, Chu Ung đều có thể nhận hèn, hoàng đế này của hắn còn có ai sẽ sợ? Đám người trên triều đình kia đều có thể xem hiểu, cho dù đặt ta vào vị trí tương tự, ta cũng sẽ không để hoàng đế làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, đáng tiếc Chu Ung quá ngây thơ...
Hắn thở dài.
- Hắn làm ra loại chuyện này, đại thần ngăn cản, Hậu Thiệu lấy chết khuyên can vẫn là chuyện nhỏ. Vấn đề lớn nhất ở chỗ, lúc thái tử quyết ý kháng Kim, nhân tâm trên dưới Vũ triều trên cơ bản vẫn coi như đồng đều, cho dù có hai lòng, ngoài mặt cũng không dám động. Chu Ung đi một bước này, người trong âm thầm muốn đầu hàng, muốn tạo phản, hoặc là chí ít nghĩ lưu lại cho mình đường lui đều sẽ bắt đầu hành động. Thời gian hơn mười năm này, những kẻ mà Kim quốc âm thầm liên lạc kia, giờ không giữ yên móng vuốt của mình được nữa, mặt khác, người bên phía Hi Doãn cũng đã bắt đầu hoạt động...
Ninh Nghị nói đến đây, hơi dừng một chút:
- Đã thông báo cho nhân viên tình báo của Vũ triều bắt đầu hành động, có điều mấy năm nay, trọng tâm công tác tình báo là ở Trung Nguyên và phương bắc, phương hướng của Vũ triều phần lớn là đi theo lộ tuyến thương sự, muốn bắt được nhân viên một tuyến này của Hoàn Nhan Hi Doãn, trong thời gian ngắn chỉ sợ không dễ dàng... mặt khác, tuy rằng Ngột Truật có thể là dùng tính toán của Hi Doãn, sớm có dự mưu, nhưng năm vạn kỵ binh trước sau ba lần vượt Trường Giang, cuối cùng mới bị tóm được đuôi, nếu nói quân đội Giang Âm không có ám tử của Hi Doãn, không ai tin được. Trên loại đầu sóng ngọn gió này, Chu Ung còn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, ta đoán chừng Hi Doãn ở Tương Dương sau khi nghe tin tức này đều bị sự ngu xuẩn của Chu Ung dọa đến choáng váng...
- Chu Ung muốn hòa giải với chúng ta, người đọc sách có chút thường thức của Vũ triều đều sẽ đi ngăn cản hắn, lúc này chúng ta đứng ra, nói ra bên ngoài là phấn chấn lòng dân, trên thực tế phản kháng kia sẽ lớn thêm, vị trí của Chu Ung sẽ chỉ càng thêm bất ổn, đội ngũ của chúng ta lại ở ngoài ngàn dặm... Trần Phàm hơn một vạn người đó của ngươi, dám đi xuyên hơn một ngàn dặm đến Lâm An?
- Thành Đô bên này cũng vừa mới ổn định lại, nhân dịp lễ mừng năm mới mở đại hội thể dục thể thao chiêu mộ hơn một vạn năm ngàn người còn chưa bắt đầu huấn luyện, nước xa cứu không được lửa gần. Tiếp lời Chu Ung, Vũ triều sụp đổ nhanh hơn, chúng ta ngược lại có thể sớm đối đầu với Tông Hàn.
Ninh Nghị cười cười:
- Mặt khác, chúng ta đi ra tạo phản, chính là dựa vào đồng lòng, bây giờ địa phương vừa mới mở rộng, lòng người vẫn chưa ổn định, đột nhiên lại nói muốn giúp hoàng đế đánh trận, huynh đệ lúc trước đi theo chúng ta lòng sẽ phải nguội lạnh, người mới gia nhập sẽ hiểu sai ý này, còn thuận đường đâm mình một đao...
Hắn nói đến đây, lời nói dần dần dừng lại, Trần Phàm cười.
- Nghĩ rõ ràng như vậy, vậy cũng không có gì để nói, ầy, ta vốn còn đang suy nghĩ, nếu chúng ta ra tiếp lời, đám đọc sách Vũ triều kia trên mặt chẳng phải đều xanh xanh đỏ đỏ cả sao, ha ha... này, ngươi nghĩ cái gì vậy?
Hắn nhìn thấy ánh mắt Ninh Nghị lóe lên, rơi vào trầm tư, hỏi một câu, ánh mắt Ninh Nghị chuyển hướng sang hắn, trầm mặc một hồi lâu.
- ... Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu ta là Hoàn Nhan Hi Doãn, hiện tại đã có thể giả mạo Hoa Hạ quân tiếp lời rồi...
- Ầy...
Trần Phàm chớp chớp mắt, sững sờ ở đó...
Lâm An, một khắc trước hừng đông, trong sân cổ kính, có đèn đuốc đang di động.
Thành Lâm An thời điểm gần cuối năm, bầu không khí mừng năm mới là đi theo khẩn trương và giết chóc tiêu điều mà đến, theo tin tức Ngột Truật xuôi nam mỗi ngày truyền đến, quân hộ thành đã bắt đầu triệu tập quy mô lớn, một bộ phận người lựa chọn bỏ thành đi xa, nhưng đại bộ phận bách tính vẫn ở lại trong thành như cũ, không khí năm mới và căng thẳng của binh họa dung hợp cùng một chỗ một cách kỳ dị, mỗi ngày mỗi ngày, làm người ta cảm nhận được tim run và lo lắng sốt ruột đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
Cảnh tượng trong trưởng công chúa phủ cũng là như vậy.
Quản sự phụ trách sinh hoạt và hạ nhân giăng đèn kết hoa tạo nên hương vị năm mới, nhưng một nhóm làm việc khác trong phủ công chúa, bất luận là đông đảo nhân viên tham gia vào hoạt động gián điệp hay tham gia vào chính trị, hậu cần và quân sự, những ngày này đều đang khẩn trương ứng đối với các loại tình thế, giống như Ninh Nghị đã nói, đối thủ chưa nghỉ ngơi, đồng đội heo lại đang tranh thủ từng giây từng phút đâm đầu vào chỗ chết, người làm việc tự nhiên cũng không thể bởi vì đón năm mới mà dừng lại.
Hai nhóm làm việc xen kẽ một cách kỳ lạ, vừa bao hàm lẫn nhau, lại không can thiệp lẫn nhau, hình thành một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu lại đặc thù.
Mà đối với nhân sự phủ công chúa mà nói, cái gọi là đồng đội heo, cũng bao gồm chủ của một nước trên triều đường hiện giờ: Phụ thân của trưởng công chúa, thiên tử đương triều Chu Ung.
Nếu như chỉ là Kim Ngột Truật đột nhiên vượt Hoàng Hà xuôi nam, tình thế trong phủ trưởng công chúa đối mặt, tất sẽ không khiến người ta sứt đầu mẻ trán, lòng nóng như lửa đốt như trước mắt. Mà đến hiện giờ —— nhất là sau khi Hậu Thiệu đập đầu vào cột mà chết —— mỗi một ngày đều là dày vò cực lớn. Triều đình Vũ triều giống như bỗng nhiên thay đổi một dáng vẻ, các gia tộc, các thế lực tạo thành toàn bộ hệ thống Nam Vũ, mỗi một chi đều giống như muốn biến thành lực cản của Chu gia, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề thậm chí trở mặt thành thù.
Lời khuyên can khắp nơi không ngừng tràn tới, học sinh trong thái học ra đường tĩnh tọa, yêu cầu hoàng đế hạ tội kỷ chiếu*, chính danh, truy phong, ban tước cho Hậu Thiệu đã chết, gian tế Kim quốc trong bóng tối không ngừng có hành động, du thuyết khuyên hàng các nơi, vẻn vẹn trong thời gian gần mười ngày, phía Giang Ninh đã trải qua hai lần bại trận, đều bởi vì lòng quân không phấn chấn mà gặp địch tan tác.
*Là khẩu dụ hoặc văn thư mà Đế vương các đời ban bố khắp thiên hạ khi đất nước xảy ra thiên tai nhân họa, chính quyền nguy nan để tự xét lại tội của mình, sám hối tội lỗi của mình.
Gầy dựng hơn hai trăm năm của Vũ triều, kẻ thực sự bày ra tư thế hàng Kim vào lúc này tất nhiên không có bao nhiêu, nhưng mà dưới sự cọ rửa sĩ khí này, thế cục kháng Kim vốn gầy dựng khó khăn của Vũ triều, lại càng trở nên tràn ngập nguy cơ. Tiếp sau đó nữa, khả năng xảy ra chuyện gì cũng không có gì lạ.
Trên triều đình, một hồi trắc trở thật lớn kia đã bình ổn lại, sau khi Hậu Thiệu đập đầu vào cột chết trên Kim Loan điện, cả người Chu Ung cũng đã bắt đầu trở nên không gượng dậy nổi, hắn trốn đến hậu cung không lên triều nữa. Chu Bội vốn cho rằng phụ thân vẫn không thấy rõ thế cục, muốn vào cung tiếp tục nói rõ lợi hại, ai biết vào trong cung, thái độ của Chu Ung đối với nàng cũng trở nên xa cách, nàng biết ngay, phụ thân đã nhận thua.
Chu Bội và đám người Triệu Đỉnh, Tần Cối khẩn cấp gặp mặt, cùng nhau xác nhận chuyện quan trọng nhất trước mắt là trừ khử ảnh hưởng, cùng chống Nữ Chân, nhưng lúc này, gian tế Nữ Chân đã ở trong bóng tối hoạt động, mặt khác, cho dù mọi người tránh không nói chuyện của Chu Ung, đối với hành động vĩ đại Hầu Thiệu đập đầu vào cột lấy chết can gián, lại không có bất kỳ nho sinh nào sẽ lẳng lặng câm miệng.
Đối với những đại quan tầng cao nhất triều đường như Triệu Đỉnh, Tần Cối, Lữ Di Hạo mà nói, ngậm miệng không bàn luận toàn bộ tình thế do Chu Ung gây ra lần này, cố nhiên là không có vấn đề. Nhưng từ tầng này trở xuống, đối với quan viên trung hạ tầng thậm chí nho sinh xuất sĩ mà nói, thị phi đúng sai của hoàng đế, cũng như cách giải quyết sau khi làm xong chuyện như thế lần này, thậm chí đối với vấn đề ca tụng và định tính hành động vĩ đại của Hậu Thiệu, cũng không thể không nói rõ ràng.
Mà cho dù chỉ là đàm luận Hậu Thiệu, nhất định sẽ luận đến Chu Ung.
Khoảng thời gian này tới nay, Chu Bội thường xuyên tỉnh lại vào ban đêm, ngồi ở trên lầu nhỏ, nhìn tình hình trong phủ mà ngẩn người, bên ngoài mỗi một tin tức mới đến, nàng thường đều phải xem qua trước tiên. Hôm hai mươi tám đó mới rạng sáng nàng đã tỉnh dậy, khi trời sắp sáng, dần dần có một tia buồn ngủ, nhưng ngoài phủ cũng có người đưa tin tiến vào, tin tức mới liên quan đến người Nữ Chân đã đưa tới.
Đây là tin tức liên quan tới Ngột Truật.
Bắt đầu từ mười bốn tháng mười hai, Ngột Truật suất lĩnh năm vạn kỵ binh, dùng hình thức trang bị nhẹ nhàng vứt bỏ hết phần lớn đồ quân nhu xuôi nam, trên đường cướp bóc đốt giết, kiếm lương thực từ dân chúng. Khoảng cách từ Trường Giang đến Lâm An này, vốn là vùng đất Giang Nam giàu có và đông đúc, tuy rằng đường thủy ngang dọc, nhưng nhân khẩu dày đặc, cho dù Quân Vũ khẩn cấp điều động mười bảy vạn đại quân mặt nam ý đồ chặn đường Ngột Truật, nhưng Ngột Truật một đường tập kích bất ngờ, không chỉ hai lần đánh tan quân đội giết tới, hơn nữa trong thời gian nửa tháng, giết chóc và cướp bóc thôn trang vô số, kỵ binh đi đến chỗ nào, từng mảnh thôn trang giàu có và đông đúc đều thành đất trắng, nữ tử bị gian dâm, nam tử bị giết chóc, xua đuổi... thời gian qua đi tám năm, thảm kịch nhân gian ban đầu khi Nữ Chân dò núi khuấy biển, mơ hồ lại phủ xuống.
Quân đội Ngột Truật lúc này tàn sát bừa bãi ở phía tây Thái Hồ cách Lâm An hai trăm dặm, tình báo khẩn cấp đưa tới thống kê tên thôn xóm bị đốt chết cùng với nhân khẩu ước tính, Chu Bội sau khi xem xong, tỉ mỉ đánh dấu phương vị trên bản đồ lớn trong phòng —— như vậy cũng không làm nên chuyện gì, trong mắt nàng cũng không có nước mắt lúc ban đầu nhìn thấy loại tình báo này, chỉ lẳng lặng đem những thứ này ghi tạc trong lòng.
Tiếng gà gáy từ xa truyền đến, sắc trời bên ngoài hơi sáng, Chu Bội đi lên ban công bên ngoài lầu các, nhìn sắc trắng ở chân trời phía đông, các thị nữ trong phủ công chúa đang quét dọn sân vườn, nàng nhìn một hồi, trong lúc vô tình nghĩ đến tình cảnh lúc người Nữ Chân đến, bất tri bất giác ôm chặt cánh tay.
Đột nhiên, trong thành thị có tiếng chuông báo động và giới nghiêm vang lên, Chu Bội sửng sốt một lát, nhanh chóng xuống lầu, qua một lát, trong sân bên ngoài liền có người chạy như điên tới.
- Chuyện gì!?
- Báo, trong thành có kẻ gian làm loạn, Dư tướng quân đã hạ lệnh giới nghiêm bắt người...
Đối với công tác bảo vệ thành Lâm An lúc này, mấy nhánh cấm quân đã toàn diện tiếp nhận, đối với các loại sự tình cũng có chuẩn bị. Sáng sớm hôm đó, có hơn mười tên phỉ nhân không hẹn mà cùng phát động trong thành, bọn họ chọn các nơi dòng người dày đặc trong thành Lâm An, chọn chỗ cao, ném truyền đơn viết văn tự làm loạn vào trong đám người trên đường phố, binh lính tuần thành phát hiện không ổn, lập tức báo cáo, cấm quân mới căn cứ mệnh lệnh phát ra cảnh báo giới nghiêm.
Chu Bội ngồi xa giá rời khỏi phủ công chúa, lúc này trong thành Lâm An đã bắt đầu giới nghiêm, binh lính ra đường đuổi bắt kẻ phỉ, nhưng bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, trên đường đều có hỗn loạn quy mô nhỏ phát sinh, mới ra cửa không xa, Thành Chu Hải cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt của hắn âm trầm như giấy, trên người mang theo chút máu tươi, trong tay cầm mấy tờ truyền đơn, Chu Bội còn tưởng rằng hắn bị thương, Thành Chu Hải giải thích một chút, nàng mới biết máu kia không phải là của Thành Chu Hải.
- ... Đám kẻ phỉ phía trước chạy trốn không kịp, đã bị vệ sĩ tuần thành giết chết, tình cảnh đẫm máu, điện hạ vẫn không nên qua đó, ngược lại những gì viết trên đây, dụng tâm hiểm ác, điện hạ không ngại xem thử.
Hắn đưa truyền đơn cho Chu Bội, lại hạ thấp giọng:
- Tiền Đường Môn bên kia, Quốc Tử Giám và Thái Học cũng bị người ta ném vào một lượng lớn loại tin tức này, cho là người Nữ Chân gây nên, sự tình phiền phức rồi...
Chu Bội cầm truyền đơn lên nhìn, đột nhiên nhắm mắt lại, cắn chặt răng rồi lại mở mắt ra. Trên truyền đơn chính là một mảnh hịch văn phỏng theo Hắc Kỳ quân viết.
Trong văn nói, tiên Cảnh Hàn đế Chu Triết vô tài vô đức, dung túng lục hổ, họa loạn Vũ triều, còn làm điều ngang ngược, sát hại trung thần Tần Tự Nguyên, mà nay anh minh thánh thượng Chu Ung đại nhân đại đức, đối mặt với đại nạn trời đất khuynh đảo, dân tộc nguy vong này, không tính toán quá khứ nguyện cùng Hoa Hạ quân hòa giải, Hoa Hạ quân trên dưới cũng mang ơn, nguyện ý quy về Vũ triều, ai ngờ đám người gian tướng Triệu Đỉnh, trưởng công chúa Chu Bội trong triều không để ý đại nghĩa thiên hạ, vì nắm giữ triều chính, làm ra hành động vượt quyền loạn chính, vậy mà lại giam lỏng đương kim thánh thượng trong cung.
Sau đó trong văn kêu gọi, vì đại nghĩa thiên hạ, dân tộc tồn vong, mời các nhân sĩ trung nghĩa Lâm An, Vũ triều cứu Chu Ung ra, đi trừ gian tướng, chỉnh đốn triều cương, từ đó cùng nhau chống lại Nữ Chân, trả lại thái bình cho thiên hạ.
Chu Bội xem hết truyền đơn kia, ngẩng đầu lên. Thành Chu Hải nhìn thấy trong đôi mắt đó toàn là màu đỏ của máu.