Giới nghiêm bất thình lình mang đến áp lực nặng nề cho thành Lâm An vốn náo nhiệt, hương vị năm mới cố gắng xây dựng lúc trước cũng trở nên nhạt nhòa trong áp lực lạnh như băng. Ngày hai mươi chín tháng mười hai, khi xe ngựa xuyên qua chợ, Lý Tần từ khe hở rèm xe nhìn ra, thấy ánh mắt hoảng sợ mà lại hơi có vẻ hoang mang của mọi người đi trên phố.
Bởi vì sự giới nghiêm của cấm quân, tin tức về truyền đơn trong phút đầu tiên được kiểm soát. Nhưng cái gọi là kiểm soát, cũng chỉ là ngăn cấm tin tức truyền bá xuống dân chúng hạ tầng, đối với nhân viên thượng tầng trong Vũ triều chân chính, thứ đã vào mắt học sinh Thái Học là không thể nào ép xuống được.
Sự tăng cường tuần tra của cấm quân sau đó, bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều của kinh thành, đến cả khẩn trương và biến động của rất nhiều quan viên thượng tầng và các thế lực, chung quy sẽ truyền đủ loại bầu không khí xuống từng tầng một. Nhóm người trước đó chưa từng rời đi, lúc này đang mua sắm hàng hóa tết cuối cùng ở đầu đường, cũng bất giác trao đổi đủ loại tin tức. Thời khắc cuối năm gần trong gang tấc, bóng ma cuối cùng cũng hạ xuống.
Cảm nhận được loại kỳ quái và không hài hòa này, mọi người luôn muốn làm chút gì đó, nhưng hành động của dân chúng hạ tầng chung quy là không quan trọng gì. Ở thành Lâm An, trong thiên hạ này, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều đã sớm hành động hoặc đang hành động.
Lý Tần thu cảnh tượng đầu đường vào tầm mắt, ánh mắt thâm trầm mà u buồn lại không có quá nhiều dao động, năm xưa hắn đi theo Tần Thiệu Hòa thủ Thái Nguyên, sau đó ở Tây Bắc đối kháng với Ninh Nghị, rồi sau đó trải qua thảm họa Trung Nguyên rơi vào tay giặc, hắn theo lưu dân đi qua con đường chạy về phía nam tuyệt vọng. Những thứ tương tự, hắn đã sớm thấy quá nhiều rồi.
Xe ngựa xuyên qua ngõ hẻm, cuối cùng từ cửa sau phủ trưởng công chúa đi vào, ngừng lại trong khoảng sân phía sau. Lý Tần từ trên xe xuống, vén rèm xe lên, bên trong là một cái rương được bọc vải đen, người đánh xe và hộ vệ đi theo hắn cùng với hai gã vệ sĩ phủ công chúa cùng nâng cái rương kia xuống, sau đó một gã quản sự phủ công chúa dẫn Lý Tần, tiến vào sâu trong phủ công chúa.
Xuyên qua khe hở của hành lang, sớm đã có không ít người tụ tập ở phủ công chúa.
Lý Tần cùng người khiêng rương đi vào thư phòng bên trong phủ công chúa, qua một lúc, Chu Bội tới trước, sau đó là Thành Chu Hải dẫn sáu nam nhân tuổi tác cao thấp không giống nhau nhưng ánh mắt đều có vẻ già dặn đi vào, hắn giới thiệu từng người một.
- Đều là lão bằng hữu có thể tin tưởng được.
Lý Tần bèn chào hỏi với từng người một, trong đó có mấy người trước kia hắn cũng đã quen biết.
Sau khi ra lệnh cho hạ nhân bưng nước trà tới, Chu Bội đuổi hạ nhân ngoại trừ tâm phúc hộ vệ ra, để mọi người ngồi xuống trong phòng. Lý Tần ngồi xuống một lát, ánh mắt quan sát những người còn lại vài vòng rồi mới đứng lên.
- Ngồi đây phần lớn là người quen cũ, thời gian cấp bách, sẽ không quanh co lòng vòng. Lúc trước tại hạ ở Lâm An mở trường dạy học, làm báo, mở trường dạy học mặc dù không có thành tích, làm báo ngược lại có vài phần thành quả. Chuyện báo chí, vốn là thông báo truyền đạt tin tức thiên hạ với mọi người, thời gian lâu dài, rất nhiều tin tức ngược lại tự nó sẽ đến bên phía tại hạ, thời gian vài năm, Lý mỗ nhân lúc rảnh rỗi không có gì làm, tăng cường sắp xếp phân loại rất nhiều tin tức nhìn tưởng như vô dụng, phân tích manh mối trong đó... mà giờ Ngột Truật đã đến phía nam, các loại bố trí của Ngột Truật, hoặc đã phát động, hoặc sắp sửa phát động, những thứ này, nên lấy ra rồi.
Hắn nói như thế, mọi người đưa mắt nhìn về phía cái rương được bọc vải đen trên mặt đất, Thành Chu Hải đã đi qua hất vải đen lên, Lý Tần lấy ra một cái chìa khóa từ trong lòng đưa qua, sau đó lại lấy ra một quyển sách màu lam.
- Gió từ đáy bèo thổi lên, rút dây động rừng... vạn vật trên đời đều có quan hệ với nhau, đạo lý này xưa nay ai cũng biết, nhưng bao năm qua, người vận dụng nó thành thạo nhất phải kể đến Ninh Lập Hằng ở tây nam hiện giờ. Những tin tức trong rương kia, Lý mỗ có thể nhìn ra manh mối, đều đã ghi chép lại, chỗ còn lại nhờ chư vị phân tích, tìm hiểu tiếp, người đã có liên hệ với Nữ Chân, người tâm chí không kiên định, người đã bị thuyết phục trong đại quan, trong đại tộc Vũ triều ta, có thể tìm ra kẻ nào hay kẻ ấy...
Trong phòng đèn đuốc có hơi tối, lời nói của Lý Tần bình tĩnh, xem ra sắc mặt cũng có chút trắng bệch, chỉ nói.
- Năm vạn người Ngột Truật công không phá Lâm An, người làm ra hành động này chẳng qua là kế sách công tâm, những thủ đoạn này vốn dĩ Tâm Ma sở trường nhất, những năm gần đây, đám người Hi Doãn ở mặt bắc học theo mà làm, thường có thành tích. Tất cả đều là do thủ đoạn của Tâm Ma, âm mưu dương mưu luân phiên thực hiện, một khi hình thành đại thế, bèn khó có thể chống đỡ, mà đại thế này, mười năm trước Nữ Chân đã có rồi. Trong mười năm qua, Tâm Ma vùng vẫy tìm cơ hội sống, Nữ Chân mang theo đại thế xông tới, du thuyết, xúi giục nổi loạn, lần nào cũng phí ít sức mà hiệu quả lớn...
Hắn nói như vậy, trong phòng có một người lên tiếng:
- Nhưng mà, có được rương này của Đức Tân, giữ vững Lâm An, đã có mấy phần nắm chắc. Nghĩ đến Hi Doãn kia tuy thông tuệ, suy cho cùng xuất thân man di, âm mưu tâm thuật mặc dù thừa dịp lợi thế nhất thời, cũng không thể lật đổ càn khôn, chúng ta vừa mới thương nghị, cũng như suy đoán của Đức Tân, năm vạn kỵ binh của Ngột Truật trang bị nhẹ mà xuống, phá Lâm An tất không có khả năng, chỉ cần ổn định hậu phương, thái tử điện hạ nhất định có thể tìm được kế sách phản kích.
Lý Tần khẽ lắc đầu, nhìn đối phương một cái, lại thở dài gật đầu.
- Lời tuy rằng nói vậy... hy vọng như vậy, nhưng cũng không thể chủ quan. Những năm này ta nhìn lại tin tức ghi chép của phương bắc ba mươi năm qua, một tộc Nữ Chân, từ lúc khởi sự đã vô cùng dũng mãnh, đối ngoại nói vạn người không thể địch, việc này cố nhiên không có tranh luận gì, nhưng mà điều thế nhân không biết nhiều chính là, trong quá trình Nữ Chân tiêu diệt Liêu quốc, đối với việc sử dụng khí giới công thành, nghiên cứu chiến pháp, vẫn chưa được thuần thục. Dưới tình huống như vậy, năm đó Nữ Chân đánh gục Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ (thủ đô) của Liêu quốc, chỉ dùng vỏn vẹn thời gian nửa ngày, trong này đương nhiên có rất nhiều may mắn và trùng hợp, nhưng rất nhiều chuyện trong đó, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
-... Sau khi Nữ Chân diệt Liêu, bắt được một lượng lớn thợ thủ công Liêu quốc, lúc này mới dần dần quen thuộc đông đảo khí giới công thành, càng về sau xâm lược phía nam, thuật công thành nhanh chóng biến hóa linh hoạt, nhất là trong quá trình Trung Nguyên thất thủ, đối với giá trị của tù binh, Kim quốc coi trọng thợ thủ công nhất. Rất nhiều chuyện trong đó, không mưu mà hợp với suy nghĩ của Ninh Nghị... sự hưng thịnh của Kim quốc, chỉ nằm trong tay thế hệ A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi, Tông Hàn, Hi Doãn, bọn họ tuy xuất thân hoang dã, nhưng trong lòng cũng không có thành kiến, chỉ cần là chuyện tốt, bèn nhanh chóng học hỏi, điểm này, chư công Vũ triều ta, không bằng bọn họ.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, trong mắt đám đông cũng đã trở nên nghiêm túc.
- Sau đại chiến Tây Bắc, Lâu Thất, Từ Bất Thất đều bị Hắc Kỳ chém trên trận, đám người Tông Hàn coi trọng Hắc Kỳ hơn cả triều ta, Hi Doãn xây dựng đại tạo viện, người Nữ Chân cả nước ủng hộ, thái tử chấn hưng truy nguyên, mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, đều cho rằng tương lai đánh bại Nữ Chân, con đường nhỏ kỳ dâm này liền có thể thuận tay vứt bỏ. Mấy năm nay, Nữ Chân không chỉ có đại tạo viện vô cùng đặc sắc, Hi Doãn lén lút phỏng theo Tây Nam, kết thành đội ngũ không ngừng du thuyết hứa hẹn, vừa đấm vừa xoa đối với Vũ triều ta bên này...
Hắn thở dài.
- ... Như Điền Thực tại đất Tấn phản Kim, tráng sĩ chặt cổ tay thanh trừng nội bộ thảm liệt biết bao, cuối cùng vẫn bị Hi Doãn có một ngày đột nhiên ám sát, thua hết cả ván. Lần này Nữ Chân nam hạ, đối với triều ta là khí thế nhất định phải có được, đại quân hai lộ đông tây đã tạm thời vứt bỏ hiềm khích lúc trước, Ngột Truật nếu đã mạo hiểm xuôi nam, tính toán của Hi Doãn đối với Lâm An, chỉ sợ sẽ không chỉ có một chút trước mắt này, chư vị không thể không xem xét...
Lý Tần nói tới đây, chắp tay, mọi người cũng trịnh trọng gật đầu, chắp tay. Qua một hồi, khi mọi người bắt đầu phân tích tin tức Lý Tần đưa tới, Lý Tần cùng Thành Chu Hải, Chu Bội đi đến một gian phòng bên cạnh, nói đến một chuyện cấp bách hơn.
- ... Tin tức mà hôm qua Lý huynh truyền đến, chúng ta bên này đã có phát hiện, kế hoạch đã định, đang đợi Lý huynh tới, đưa ra tham khảo cuối cùng...
Ngày hai mươi chín tháng mười hai, Lâm An bị tuyết đọng mỏng bao phủ, trong phủ công chúa bận rộn thành một mảnh, đến đêm hôm đó, lại có không ít người lục tục đi tới. Trong đó một lữ khách mặc áo tơi, phong trần mệt mỏi, đi vào trong phạm vi phủ công chúa vào đêm khuya, hắn cởi áo tơi, tháo nón lá, trong ánh lửa, trên đầu đã là tóc bạc lấm tấm, nhưng vẫn khí thế như núi, ánh mắt uy nghiêm. Đây từng là tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn, bang chủ Tào Hà Bang hiện giờ, Thiết Thiên Ưng.
Ánh mắt của hắn nhìn về hành lang trong đêm khuya này, dưới cửa phòng cách đó không xa, đã có người quen đang chào hỏi hắn...
Cùng ngày hai mươi chín tháng mười hai, phòng tuyến Tương Dương, Phàn Thành.
Máy bắn đá ném ra hòn đá thật lớn, trong tiếng nổ rung chuyển tường thành nguy nga, chiến dịch công thành, trước sau như một đang tiến hành.
Trong tháng mười hai, đại quân Tông Hàn đã lục tục nhổ sạch tất cả pháo đài thành trại xung quanh Tương Phàn, bộ đội chủ lực cùng Hán quân đầu hàng tính bằng mấy chục vạn vây khốn Phàn Thành, đồng thời phát động thế công quy mô lớn ý đồ lũng đoạn Hán Thủy, thủy sư trên đất Tương Dương triển khai mấy lần đại chiến với đối phương, mặc dù kết thúc bằng thắng lợi, nhưng không cách nào đánh tan lực lượng hữu sinh của đối phương, một bộ phận Kim binh đã lục tục từ trên xuống dưới qua sông, việc bao vây hoàn toàn vùng đất Tương Phàn sẽ trở thành hiện thực trong vòng một tháng.
Trên bầu trời tuyết rơi mạnh và dày, trên giáo trường, mấy vạn binh lính lục tục tập kết lại, Nhạc Phi đi lên đài phía trước, nói chuyện với một đám binh lính, sau đó hắn mang rượu mạnh tới, tế lễ trên mặt đất.
Rạng sáng ngày ba mươi tháng mười hai, hai trăm dặm mạn đông Tương Phàn. Hi Doãn suất lĩnh sáu vạn quân đội đã ở trên đường đông tiến, nhận được tình báo cấp bách từ Tương Dương truyền đến.
Đêm khuya ngày hai mươi chín, Nhạc Phi dẫn bốn vạn quân tinh nhuệ bỏ thành mà ra, một nhánh hơn ba vạn thủy sư men theo Hán Thủy xuôi nam, một nhánh lấy kỵ binh ra khỏi thành, tập kích bất ngờ đến Vũ An phía nam tạm nghỉ ngơi và hồi phục trước khi đại quân Tông Hàn hoàn thành vây kín.
Hi Doãn chỉ ngón tay lên bản đồ, trên mặt nghiêm túc có vẻ tươi cười.
Một vùng Tương Phàn, tới tới lui lui đánh gần năm tháng, cho dù quân đội Vũ triều dựa vào địa lợi mà giữ, nhưng đối với đại quân Tông Hàn bất chấp tất cả ý đồ tiến công mà nói, cũng đã là tác chiến vô cùng dài lâu. Trong năm tháng, dần dần quen thuộc lẫn nhau, đối với vị tướng lĩnh trẻ tuổi trấn thủ Tương Phàn này, trong lòng Tông Hàn và Hi Doãn, cũng có một đường nét đại khái.
Hai thành Tương Phàn vô cùng quan trọng, là một điểm chống đỡ quan trọng ngăn cản quân Tây lộ Nữ Chân tiêu diệt Vũ triều, nhưng trọng tâm của trận chiến trước mắt, cũng không ở chỗ này —— nhất là dưới tiền đề bên phía Nữ Chân tiêu diệt Vũ triều, cho dù đã công phá Tương Dương, đi về nam còn có vùng đất ngàn dặm của Vũ triều.
Nhưng nơi này, lại tụ tập quân lực nửa tường của Vũ triều.
Tông Hàn cố gắng từng chút từng chút nhổ bỏ trợ lực chung quanh Tương Phàn, lấy quân lực Nữ Chân làm chủ, phụ thêm một lượng lớn quân Hán Trung Nguyên, trực tiếp vây chết Tương Dương, cho dù mục đích không phải phá thành, cũng phải vây chết điểm tựa này. Cùng lúc đó, phái ra quân đội tinh nhuệ cắm vào nội địa Vũ triều, mở rộng toàn bộ loạn cục.
Nhưng rất rõ ràng, đối phương đã từ bỏ Tương Phàn.
Không có vị Nhạc Bằng Cử trẻ tuổi này, không có một bộ Bối Ngôi quân trung tâm nhất, vây thành đối với Tương Phàn chỉ là vấn đề thời gian. Thế nhưng, ngay tại một khắc trước khi quân vây thành của Tông Hàn muốn dần dần vây kín, dần dần mài chết lực lượng sinh tồn của thủy sư Vũ triều, đối phương dùng tinh nhuệ phá vây.
Thủy sư Vũ triều của một bộ Hán Thủy này, trước mắt vẫn chiếm ưu thế như cũ, đi về phía nam vào Trường Giang, sau đó men theo Trường Giang mà xuống, cuối cùng sẽ đến Trấn Giang, không cần phải nói, một nhánh khác tập trung lực lượng cả nước tập hợp ra một vạn kỵ binh, điểm đến lựa chọn, cũng tất nhiên là chiến trường khốc liệt giữa Trấn Giang và Lâm An.
- Được rồi...
Trong ánh sáng chập chờn, Hi Doãn nhẹ nhàng nói một câu.
Ngoài trướng là vô số quân trướng kéo dài, tuyết lớn dày thật nhẹ nhàng rơi xuống, trên Hán Thủy cách đó hơn trăm dặm, đội thuyền của Bối Ngôi quân ở trong gió tuyết đầy trời, lao về phía tương lai hơn hai ngàn dặm...
Một khắc trước khi khả năng diệt vong phủ xuống, thiên quân vạn mã đều tụ tập lại, từ quan lớn triều đình, binh lính tướng quân, đến hào hiệp lục lâm, sai dịch và người buôn bán nhỏ... phụ cận Lâm An, có người rời đi, cũng có người tới đây...
Giao thừa sắp tới, Thiết Thiên Ưng ở chỗ cao trong thành Lâm An, cầm ống nhòm len lén quan sát động tĩnh của một hộ gia đình. Đây là một chỗ trong nhiều chỗ hành động trong thành Lâm An, Thiết Thiên Ưng là nhân sĩ chuyên nghiệp trở về hỗ trợ tọa trấn, Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn trước kia chỉ là thân phận lại viên, không lọt vào mắt xanh của nhân sĩ cao tầng, nhưng những năm gần đây, hắn đi theo Lý Tần làm việc, đối nghịch với Ninh Nghị, sau đó lại suất lĩnh Tào Hà Bang truyền đạt rất nhiều tình báo, khiến cho hắn có được thân phận và tư lịch quan trọng hơn nhiều so với năm đó.
Thành Chu Hải từ bên ngoài đi vào.
- Thế nào rồi?
- Hơn ba mươi người, là bọn liều mạng muốn bán mạng kiếm phú quý, ngoài sân có dấu vết chôn hỏa lôi hỏa dược, nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, động tĩnh sẽ rất lớn...
- Nếu như không được, để cấm quân kéo hỏa pháo tới, nổ bằng nơi này trước.
- Ừm, cân nhắc của Thành đại nhân cũng không phải không có lý. Có điều người của tại hạ đã có chút sắp xếp, vẫn nên để bọn họ thử một chút trước.
Dường như lời nói có chút không hợp ý, hai bên đều trở nên im lặng. Trên thực tế, năm đó Tần Tự Nguyên xảy ra chuyện, Thiết Thiên Ưng là một trong những người giậu đổ bìm leo, từng giáp mặt đáp trả Lý Tần, đáp trả Tần Thiệu Khiêm, đương nhiên cũng không vui vẻ gì với Thành Chu Hải, những năm gần đây Thiết Thiên Ưng đi theo Lý Tần làm việc, là bởi vì có sự đồng hành và hòa giải ở Tây Bắc, nhưng với Thành Chu Hải, cũng không được gọi là hòa hợp.
Nhưng cho tới hôm nay, rất nhiều người lúc trước chưa nói tới hòa hợp, cũng đều tụ tập lại đây, lúc này trong phủ công chúa, cũng có kẻ thù mà Thiết Thiên Ưng năm đó kết thù, có đồng liêu của hắn năm đó, đôi bên đều đã già, lại đến giờ phút này, rất nhiều chuyện, đã không cần để ở trong lòng.
- Năm đó ngươi theo Lý Tần, từng đến Tây Bắc.
Yên tĩnh một hồi, Thành Chu Hải nói.
- Ừm.
- Lúc còn ở kinh thành, ngươi cũng từng để ý qua Ninh Lập Hằng, cảm nhận đối với hắn thế nào?
- Năm đó coi hắn như một nhân vật nhỏ, kết thù kết oán trên đường truy sát Vạn Bách Hoa, Phương Thất Phật, vẫn luôn muốn thuận tay giết hắn... sau đó biết, tự nhiên là trò cười.
Thiết Thiên Ưng lúc này tuổi cũng đã già, nói đến việc này, khẽ mỉm cười.
- Mấy năm nay hành tẩu thiên hạ, đối với họ Ninh, cố nhiên là hy vọng hắn chết, không còn một mảnh, nhưng dù sao có mấy lời, hắn nói đúng.
- Hửm? Lời gì?
- Thiết mỗ lúc bắt đầu xông pha giang hồ, về sau năm đó làm việc ở Lục Phiến Môn, sau nỗi nhục Tĩnh Bình, nản lòng thoái chí, lại rời khỏi Lục Phiến Môn, trở lại giang hồ, chuyển đổi chìm nổi, có đôi khi là ngu dốt, có đôi khi là muốn chạy trốn, có đôi khi, học theo bách tính Biện Lương năm đó, mắng chửi người Nữ Chân, mắng chửi Hắc Kỳ quân, đến trước mắt, lại chỉ phải trở về Lâm An, làm những chuyện sớm nên làm này... chỉ có một việc, nghĩ đến rõ ràng.
Lão nhân quay đầu cười cười, trong nụ cười có mệt mỏi, có thoải mái, cũng có đơn giản và thuần túy sau khi phức tạp đến tột đỉnh. Lúc này, ngoài cửa sổ khép hờ, toàn bộ thành Lâm An, vô số người đang đi...
- Bọn họ cả đời này ấy mà... chỉ có thể dựa vào chính mình tranh giành sự sống...
Mịt mù, xanh mét.
Giữa bầu trời và mặt đất không xa xôi, tuyết lớn bay tán loạn.
Có vô số hư ảnh ở dưới phiến bầu trời này va chạm, kỵ binh của Ngột Truật đi về phía Lâm An, Thiết Thiên Ưng đi về phía kẻ địch, vô số người đi tới kẻ địch của bọn họ, buồm thuyền phá vỡ tuyết lớn, thiết kỵ tung hoành, xuyên qua mảnh đất dọc ngang, khói lửa nổ tung, bay lên bầu trời.
Tây nam, cự thú ẩn mình, bắt đầu động đậy...