Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1094 - Chương 1094: Nấu Biển 2

Chương 1094: Nấu biển 2 Chương 1094: Nấu biển 2

Năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, mùng một tháng giêng.

Tiếng pháo vang lên tô đậm bầu không khí vui sướng trên bình nguyên Thành Đô. Trương thôn, nơi lấy quân nhân, người nhà quân nhân làm chủ này trong bầu không khí náo nhiệt mà lại có trật tự nghênh đón năm mới đến, sau khi đoàn bái (đoàn tụ hành lễ, chúc mừng lẫn nhau) giao thừa, có tiệc tối náo nhiệt, mùng một tết mọi người đến các nhà chúc mừng lẫn nhau, nhà nhà đều dán chữ Phúc màu đỏ, bọn nhỏ đi khắp nơi xin tiền mừng tuổi, tiếng pháo và tiếng cười vui vẻ vẫn tiếp tục kéo dài.

Xách theo túi lớn túi nhỏ, Trác Vĩnh Thanh dẫn theo tỷ muội Hà Anh và Hà Tú, từ sáng sớm đã bắt đầu qua lại các nhà, đến ban đêm, đám người Cừ Khánh, Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ đều dẫn theo người nhà tới đây, đây là bữa ăn đầu tiên của năm mới, hẹn nhau giải quyết ở nhà Trác Vĩnh Thanh —— tháng mười năm ngoái hắn thành thân, cũng không phải chỉ cưới muội muội, mà là cả tỷ tỷ Hà Anh và muội muội Hà Tú đều cưới về nhà, Ninh Nghị làm chủ hôn cho họ, một đám người đều cười tên này hưởng phúc tề nhân.

Thời gian một năm qua, giữa Trác Vĩnh Thanh và tỷ tỷ Hà Anh đanh đá có câu chuyện hoặc bi thương hoặc vui vẻ thế nào, lúc này không cần phải nhắc đến nó nữa. Chiến tranh sẽ đảo lộn rất nhiều thứ, cho dù là ở nơi Hoa Hạ quân tụ tập này, tác phong của một đám quân nhân đều không giống nhau, có người giống như Tiết Trường Công, tự giác ở trong chiến tranh tình thế nguy cấp khó mà dự liệu, không muốn cưới vợ, cũng có từng nhà từng nhà chiếu cố nữ giới bên cạnh, bất giác bên cạnh nhau.

Cuộc sống của Trác Vĩnh Thanh suôn sẻ mà hạnh phúc, sức khỏe nữ tử thọt Hà Tú không tốt, tính tình cũng yếu ớt, trong thời điểm phức tạp không chống đỡ nổi nửa gia đình, tính cách tỷ tỷ Hà Anh mạnh mẽ, cũng được tính như một nữ chủ nhân ưu tú. Trước kia thái độ của nàng đối với Trác Vĩnh Thanh không tốt, hô tới quát lui, sau khi thành thân, tự nhiên không như vậy nữa. Trác Vĩnh Thanh không có người nhà, sau khi thành thân ở cùng một chỗ với người mẹ yếu đuối của Hà Anh và Hà Tú, ở gần chăm sóc, đợi khi năm mới đến, hắn cũng đỡ được phiền phức bôn ba hai đầu, hôm nay gọi một đám huynh đệ và người nhà tới, cùng chúc mừng, rất náo nhiệt.

Sau khi yến hội náo nhiệt kết thúc, nữ nhân thu dọn bát đũa, nam nhân mang bàn ghế đi, hài tử của Mao Nhất Sơn chạy ra ngoài tìm bạn chơi khác, Trác Vĩnh Thanh và đám người Cừ Khánh, Hầu Ngũ, Mao Nhất Sơn, Hầu Nguyên Ngung ngồi ở trong sân uống rượu nói chuyện phiếm, khi gần tới đêm khuya, mới tản đi.

Cừ Khánh là người cuối cùng đi, lúc rời đi, ý vị sâu xa nhìn hắn, Trác Vĩnh Thanh cười gật đầu với hắn.

Tiễn bọn họ đi, Trác Vĩnh Thanh trở lại sân, chuyển bàn ghế vào phòng, Hà Anh Hà Tú cũng tới giúp đỡ, đợi đến khi những việc này làm xong, Trác Vĩnh Thanh ngồi xuống ghế trong phòng, thân hình hắn thẳng tắp, hai tay bắt chéo, đang cân nhắc cái gì đó. Hà Tú ngây thơ đi tới, miệng vẫn đang nói chuyện, thấy thần sắc của hắn, có chút mê hoặc, sau đó Hà Anh đi vào, nàng nhìn Trác Vĩnh Thanh, lau bọt nước trên tay vào người, kéo muội muội, ngồi xuống bên cạnh hắn.

- Sao, sao thế?

- Ta có chút chuyện, muốn nói với hai người.

Trác Vĩnh Thanh nhìn bọn họ.

- Ta phải xuất chinh rồi.

Nữ nhân đột nhiên ngây ngẩn cả người, Hà Anh nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng đột nhiên khô khốc nói không ra lời.

Khoảng thời gian gần đây, thế cục bên ngoài căng thẳng, đối với nhiệm vụ tăng thêm nặng, bầu không khí chuyển biến trong trung khu Hoa Hạ quân của Trương Thôn, người nhà ở chỗ này phần lớn đều cảm nhận được trong lòng, đến khoảng thời gian cuối năm, trong người nhà, trong quân đội, thậm chí là trong các bộ phận trung khu Hoa Hạ quân, coi chuyện của Chu Ung thành chuyện cười để kể ra, nhưng sự phát triển của toàn bộ tình thế, cũng đã ngày càng khẩn trương, ngày càng vô cùng cấp bách.

Nhưng không ai nghĩ tới, trước mắt sắp sửa phải xuất chinh rồi...

Đối với bộ phận trung khu Hoa Hạ quân mà nói, sự khẩn trương đột ngột của toàn bộ tình thế, mà sau là vận chuyển cao tốc của các bộ phận, là bắt đầu vào ngày hai mươi tám tháng mười hai.

Hội nghị cao tầng do Ninh Nghị chủ trì xác định mấy phương châm quan trọng, sau đó là các bộ phận họp, thảo luận, đêm ngày hai mươi tám, toàn bộ Trương thôn gần như vận hành suốt đêm, cho dù là những người chưa từng tiến vào tầng quyết sách, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể hiểu được, có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

Hai năm qua, Hoa Hạ quân ở tây nam làm mưa làm gió, các loại chuyện làm rất đặc sắc, thoát khỏi quẫn khốn mấy năm trước, không khí trong toàn bộ quân đội chiếm đa số với chủ nghĩa lạc quan. Cái loại cảm giác tên đã lên dây này, khẩn trương mà lại khiến người ta phấn khởi, có người thậm chí đã có thể mơ hồ đoán ra một ít manh mối, xuất phát từ điều lệ bảo mật nghiêm ngặt, mọi người không thể tiến hành thảo luận đối với việc này, nhưng cho dù là đi trên đường nhìn nhau cười một cái, đều phảng phất ẩn chứa khí tức mưa gió sắp tới nào đó.

Rất hiển nhiên, tầng cao nhất Hoa Hạ quân với Ninh Nghị cầm đầu, đã quyết định làm chút gì đó.

Thời gian trở lại buổi sáng hôm giao thừa, Trác Vĩnh Thanh ngồi xuống bên ngoài sân đã được cho là quen thuộc kia, thân hình thẳng tắp, hai tay nắm chặt, trên ghế bên cạnh đã có người đang chờ đợi, người này thân hình gầy gò nhưng có vẻ cương nghị, là phó bộ trưởng Tiền Chí Cường của chủ quản Hoa Hạ quân đối với thương mại Vũ Triều, hai bên đã chào hỏi, lúc này cũng không nói lời nào.

Qua không lâu, bên trong có người đi ra, đó là một hòa thượng béo thân hình đẫy đà gương mặt tươi cười, nhìn hai người một cái, cười đi ra ngoài. Hòa thượng này ở Trương thôn lộ diện không nhiều lắm, rất nhiều người có lẽ không nhận ra, Trác Vĩnh Thanh lại biết thân phận của đối phương, hòa thượng hẳn là thuộc hạ của Tiền Chí Cường, trường kỳ hành tẩu bên ngoài, giật dây bắc cầu cho hoạt động thương mại của Hoa Hạ quân với Vũ triều, Phùng Chấn, giang hồ phỉ hào "Lão Thực Hòa Thượng", như bên ngoài nhìn thấy, coi như là hành tẩu giữa hai đạo hắc bạch nhưng cũng không thuộc về bên nào, bởi nhiều năm như vậy vẫn chưa chết, nhìn ra được võ nghệ cũng tương đối khá.

Sau khi hòa thượng rời đi, Tiền Chí Cường đi vào, không bao lâu sau, đối phương đi ra, cười với Trác Vĩnh Thanh, Trác Vĩnh Thanh mới vào sân. Thời gian lúc này vẫn là buổi sáng, Ninh Nghị ở trong thư phòng bận rộn, đợi đến khi Trác Vĩnh Thanh đi vào, buông xuống công việc trong tay, rót cho hắn một chén trà. Sau đó ánh mắt nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề.

- Tình thế nhắm vào Vũ triều trong khoảng thời gian gần đây, không thể ngồi yên không để ý tới, hai ngày nay đưa ra ít quyết định, phải có hành động, đương nhiên bây giờ vẫn chưa tuyên bố.

Hắn nói:

- Trong đó có cái liên quan đến ngươi, ta cho rằng nên nói chuyện với ngươi trước, ngươi có thể từ chối.

Trác Vĩnh Thanh đứng dậy.

- Ta bằng lòng phục tùng mọi sắp xếp của tổ chức.

- Ngồi đi.

Ninh Nghị khoát tay:

- Toàn bộ nhiệm vụ sẽ lần lượt tuyên bố vào mùng một mùng hai, nếu đã là nhiệm vụ, không cho phép dễ dàng từ chối, nhưng nếu có lý do có khó khăn, những người khác đương nhiên cũng có thể đưa ra yêu cầu, có thể cho ngươi sớm, chứng minh tình huống ngươi đối mặt có khác.

Trác Vĩnh Thanh bèn ngồi xuống, Ninh Nghị nói tiếp:

- Sau đại chiến Tiểu Thương Hà, chúng ta liên tục chiến đấu ở tây nam, năm ngoái chiếm lĩnh bình nguyên Thành Đô, toàn bộ tình huống ngươi đều rõ ràng, không cần nói tỉ mỉ. Nữ Chân xâm lược phía nam tất nhiên sẽ có một hồi đại chiến, hôm nay xem ra, Vũ triều chống đỡ tương đối khó khăn, người Nữ Chân càng thêm kiên quyết hơn so với trong tưởng tượng, cũng càng có thủ đoạn hơn, nếu như chúng ta ngồi nhìn Vũ triều sụp đổ sớm, kế tiếp chúng ta phải lâm vào bị động cực lớn, cho nên, phải hết sức giúp đỡ.

- Đầu tiên, xuất binh trực tiếp nhất không phải là một lựa chọn có tính khả thi, bình nguyên Thành Đô chúng ta vừa mới chiếm được, từ năm ngoái đến năm nay, chúng ta mở rộng quân gần hai vạn, nhưng số lượng có thể phân ra không nhiều lắm, quân đội Miêu Cương và Đạt Ương càng ít, nếu như phải cưỡng ép xuất chinh, sẽ phải đối mặt với nguy cơ sụp đổ phía sau, người nhà chiến sĩ đều phải chết ở chỗ này. Mà mặt khác, chúng ta lúc trước phát ra hịch văn, chủ động từ bỏ đối kháng với Vũ triều, đẩy quân đội về phía đông, phía bắc, đối mặt đầu tiên chính là sự phản kích của Vũ triều, vào lúc này, đánh nhau không có ý nghĩa, cho dù người ta chịu mượn đường, đẩy mạnh vỏn vẹn mấy vạn người chúng ta vào một ngàn dặm, đi vào trong mấy trăm vạn đại quân của bọn họ, ta đoán chừng Nữ Chân và Vũ triều cũng sẽ chọn lựa nuốt tươi chúng ta ngay phút đầu tiên.

- Không ra quân đội quy mô lớn, cũng chỉ có một lựa chọn khác, chúng ta quyết định phái ra nhân thủ nhất định, bổ sung phương thức tác chiến đặc chủng, tác chiến chém đầu, vào lãnh thổ Vũ triều trước, trước tiên đối kháng với những thế lực Hán gian chuẩn bị xâu chuỗi, qua lại, phản bội với người Nữ Chân, phàm là kẻ nương nhờ Nữ Chân, giết.

Lời nói của Ninh Nghị đơn giản mà bình tĩnh, trong lòng Trác Vĩnh Thanh lại chấn động. Đây là tin tức Ninh tiên sinh truyền ra từ tây nam, có thể tưởng tượng được, người trong thiên hạ sẽ có chấn động như thế nào.

- Chu Ung hạ bừa mấy nước cờ thối, chúng ta không thể tiếp lời hắn, không thể để cho đám đông Vũ triều thật sự cho rằng Chu Ung đã hòa giải với chúng ta, nếu không chỉ sợ Vũ triều sẽ sụp đổ nhanh hơn. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn dùng phương thức có hiệu suất nhất phát ra tiếng của mình, Hoa Hạ quân chúng ta cho dù có tha thứ cho kẻ địch của mình, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Hán gian trở giáo lúc này. Hy vọng với hình thức như vậy, có thể ổn định lại tình thế, cướp lấy một tia sinh cơ cho một hệ thái tử Vũ triều hiện tại vẫn đang chống cự.

- Chuyện này, tương đối nguy hiểm. Nó có thể sẽ khiến một số người dao động hồi tâm, cũng sẽ khiến cho những thế lực đã trở giáo kia làm quyết liệt hơn, bao gồm một số nhân thủ trước đó Kim quốc cài cắm trong Vũ triều, cũng đều sẽ hành động, triển khai ngăn trở các ngươi.

Ninh Nghị khoát tay, nói:

- Đương nhiên, như vậy tốt nhất, vậy thì đánh, dọn dẹp hết bọn chúng.

-... Trước mắt đội ngũ trong kế hoạch xuất chinh này có sáng có tối, sở dĩ cân nhắc đến ngươi, là bởi vì thân phận của ngươi đặc thù, ngươi đã giết Hoàn Nhan Lâu Thất, là anh hùng đối kháng Nữ Chân, chúng ta... dự định đặt đội ngũ của ngươi công khai, đem những lời chúng ta nói, đường đường chính chính nói ra ngoài, nhưng đồng thời bọn họ cũng sẽ nhắm vào ngươi như ruồi nhặng. Cho nên ngươi cũng là người nguy hiểm nhất... cân nhắc đến việc ngươi mới thành thân hai tháng trước, lại phải đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, ta cho phép ngươi được từ chối.

Trác Vĩnh Thanh theo bản năng đứng dậy, Ninh Nghị khoát tay, mắt không nhìn hắn.

- Không cần xốc nổi, tạm thời không cần trả lời, sau khi về cân nhắc cho kỹ. Đi đi.

-... Vâng.

Trác Vĩnh Thanh giơ tay chào rời đi, lúc ra cửa phòng, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Ninh tiên sinh ngồi ở trên ghế không tiễn hắn, giơ tay uống trà, ánh mắt cũng không nhìn về bên này. Thế này không giống với Ninh Nghị thường ngày hắn nhìn thấy, trong lòng Trác Vĩnh Thanh lại hiểu được, Ninh tiên sinh đại khái cho rằng chỉ đưa mình đến vị trí nguy hiểm nhất, là chuyện không tốt, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.

Nghĩ như vậy, hắn lại đứng ngoài cửa đưa tay lên chào lần nữa. Sau khi rời khỏi sân, đi tới đầu phố, Cừ Khánh từ bên cạnh đi tới, chào hỏi với hắn, đồng hành một hồi. Cừ Khánh hiện giờ nhậm chức ở cao tầng Tổng Tham, vẻ mặt lúc này cũng có chút không đúng, Trác Vĩnh Thanh đợi hắn nói chuyện.

- Đưa ngươi gia nhập vào đội ngũ đi ra ngoài, là một đề nghị của ta.

Cừ Khánh nói.

Trác Vĩnh Thanh gật đầu.

- Có mồi câu là có thể câu cá, đề nghị này của Cừ đại ca rất tốt.

- Ngươi mới thành thân hai tháng...

- Thành thân một ngày, lúc nên xuất chinh cũng phải xuất chinh, đi lính như chúng ta, chẳng phải đều vậy sao?

Trác Vĩnh Thanh cười với Cừ Khánh.

- Nhưng mà, chuyện này không giống với xuất chinh, xuất chinh đánh trận, mỗi người đều mạo hiểm như nhau, trong chuyện này, nếu ngươi ra ngoài thì sẽ trở thành bia ngắm lớn nhất, tuy rằng chúng ta có rất nhiều đề án, nhưng như cũ vẫn khó đảm bảo không xảy ra bất trắc.

Hai người đi về phía trước, Trác Vĩnh Thanh chỉ cười, không nói gì, đến ngã tư đường bên Tổng Tham, Cừ Khánh dừng lại, sau đó nói.

- Ta từng đề xuất với bên phía Ninh tiên sinh, sẽ phụ trách một đội ngũ ra ngoài lần này, nếu ngươi quyết định tiếp nhận nhiệm vụ, ta sẽ đồng hành cùng ngươi.

Hắn cười cười, xoay người đi về phía chỗ làm việc, sau khi đi được vài bước, Trác Vĩnh Thanh ở sau lưng cất tiếng:

- Cừ đại ca.

- Hửm?

Trác Vĩnh Thanh đi qua, cùng hắn đi tới bên đường.

- Ngươi biết, những năm nay, ta vẫn luôn có một chuyện canh cánh trong lòng.

- ... Cái gì?

- Ban đầu giết Hoàn Nhan Lâu Thất, ngươi biết ta biết, đó chẳng qua chỉ là may mắn. Lúc ấy ta chẳng qua là một tân binh, ra chiến trường, đao cũng vung không nhanh nhẹn, giết Lâu Thất, là bởi vì ta ngã một cái, đao tuột khỏi tay... lúc ấy trận đại chiến đó, nhiều huynh đệ như vậy, cuối cùng còn lại ta và ngươi, Hầu Ngũ đại ca, Mao gia ca ca, La Nghiệp La đại ca, nói một câu thật lòng, các ngươi đều lợi hại hơn ta rất nhiều, nhưng công lao giết Lâu Thất, rơi vào trên đầu ta.

Hắn nhìn Cừ Khánh.

- Mấy năm nay, cũng bởi vì công lao vô duyên vô cớ này, trong quân đội đề bạt ta, Ninh tiên sinh biết ta, rất nhiều người cũng biết ta, nói Trác Vĩnh Thanh thật lợi hại. Có gì mà lợi hại, ra chiến trường, ta cũng không thể xông lên phía trước —— ta đương nhiên không phải muốn chết, nhưng rất nhiều lúc ta đều cảm thấy, ta không phải một chiến sĩ xứng với danh hiệu Hoa Hạ quân, ta chỉ là trùng hợp bị đẩy ra ngoài làm một tấm biển.

Hắn cười cười.

- Nếu như ở Vũ triều, làm tấm biển lấy lợi ích thì cũng thôi đi, nhưng bởi vì ở Hoa Hạ quân, nhìn thấy nhiều nhân vật anh hùng như vậy, nhìn thấy Mao đại ca, nhìn thấy La Nghiệp La đại ca, nhìn thấy ngươi và Hầu gia ca ca, lại nhìn Ninh tiên sinh, ta cũng muốn biến thành nhân vật như vậy... lúc Ninh tiên sinh nói với ta, ta đúng là có chút sợ hãi, nhưng lúc này ta đã hiểu, đây chính là chuyện ta vẫn luôn chờ đợi.

Trác Vĩnh Thanh dừng một chút, sau đó cười nhẹ nhàng nhưng rạng rỡ.

- Nhìn các ngươi xem, ngoại trừ tên điên La đại ca kia ra, dáng vẻ ai nấy đều xấu xí, đại diện Hoa Hạ quân giết ra ngoài, xông tới toàn bộ thiên hạ nói chuyện, đương nhiên là người xinh đẹp tuấn tú như ta mới có thể đảm đương được nhiệm vụ.

- ... Cho nên, ta định đi...

- ... Cho nên, ta phải xuất chinh rồi.

Cùng một lời nói, nói ra với những người khác nhau, có tâm trạng khác nhau, đối với một số người, Trác Vĩnh Thanh cảm thấy, cho dù lặp lại vô số lần, mình sợ rằng cũng khó có thể tìm được ngữ khí vừa vặn, tương xứng với họ.

Một đêm thẳng thắn với thê tử này, người một nhà ôm nhau lại nói rất nhiều lời, có người khóc, đương nhiên cũng có nụ cười. Trong một hai ngày sau đó, cảnh tượng tương tự chỉ sợ còn phải lặp lại rất nhiều lần trong nhà quân nhân Hoa Hạ. Lời nói là nói không hết, trước khi xuất chinh, bọn họ đều tự lưu lại chuyện muốn nói nhất, dùng hình thức di thư, để cho quân đội bảo quản.

Đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm thay nhau gặp người dẫn đầu và thành viên tham gia của các đội ngũ khác nhau, bọn họ đều có hướng đi khác nhau, nhiệm vụ khác nhau.

- Đỗ Sát, Phương Thư Thường... dẫn đội đi Tương Phàn, du thuyết Hà Gia Hựu quay về đường chính, quét sạch gian tế Nữ Chân hiện giờ đã tìm ra...

- Nhậm Tố Lệ dẫn đội tới một dải Trường Sa, phối hợp với tai mắt Trần Phàm cài cắm ở đây, chờ thời cơ ám sát mười ba người trong danh sách này, đoạn sau trên danh sách, nếu xác nhận, có thể xem xét xử lý...

- Cơ Nguyên Kính... hai trăm người đi Kiếm Các, đàm phán xong công việc mượn đường với thủ tướng (tướng lĩnh phụ trách thủ vệ) Tư Trung Hiển, ngoài ra, trước sau bàn bạc tỉ mỉ với Trần gia ở địa phương, lấy danh nghĩa của ta...

- Phùng Chấn, La Tế Quang dẫn đội, phối hợp tác chiến với hành động của một đội Trác Vĩnh Thanh, tự mình ẩn núp, chú ý chặt chẽ tất cả dấu vết để lại của bên ngoài, đồng thời, ba tộc nhân trên danh sách, nam giới có đánh dấu một trăm mười tám người, có thể giết...

- Lệnh Trí Quảng dẫn đội, đi Lâm An...

- Tiểu Hắc, Vũ Văn Phi Độ, các ngươi phải đi liên lạc với một vị lão nhân gia vốn không nên liên lạc nữa...

- Ứng Hầu...

- La Tử Phục...

- ... Phải khiến cho những người đã rơi vào chiến cuộc kia biết, thiên hạ này có người đứng cùng một chỗ với bọn họ...

- ... Phải phát động lục lâm, phát động thảo mãng, phát động tất cả những người không tránh khỏi cuộc chiến tranh này, phát động tất cả lực lượng có thể phát động...

- ... Phải ngăn chặn đường lui của những người đang dao động kia, phải phân tích lợi hại với họ, phải nói chuyện với họ...

- ... Phải để những người đã đi tới con đường hợp tác với Nữ Chân biết! Cho dù có một ngày, Vũ triều diệt vong rồi, có người ghi nhớ hắn, chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn! Trời nam đất bắc, mười năm hai mươi năm, chúng ta khiến hắn sống chết đều khó!

Cách khoảng cách xa xôi, cự thú tây nam lật mình, tết âm lịch vừa mới qua, một đội lại một đội nhân mã, rời khỏi bình nguyên Thành Đô từ phương hướng khác nhau, đang chuẩn bị khơi dậy một mảnh gió tanh mưa máu kịch liệt, lúc này đây, người chưa tới, tín hiệu nguy hiểm đã khuếch trương ra bốn phương tám hướng.

Mùng bảy tháng giêng, dưới bầu trời u ám có quân đội đi về phía đông, Hoàn Nhan Hi Doãn cưỡi trên ngựa, xem xong tuyến báo khẩn cấp truyền đến, sau đó cười ha ha, hắn đưa tình báo cho Ngân Thuật Khả bên cạnh, Ngân Thuật Khả xem xong, lại truyền sang bên cạnh, không bao lâu sau, Hoàn Nhan Thanh Giác được gọi tới, xem xong tin tức, trên mặt âm trầm bất định.

- Lão sư...

- Thanh Giác ngươi ở tây nam, từng có giao tiếp với Ninh Nhân Đồ đó, một nước cờ này của hắn hạ xuống, ngươi thấy thế nào?

- Thanh Giác ngu muội, trước mắt chỉ cảm thấy... đây là chuyện tốt.

Trên mặt Hoàn Nhan Thanh Giác lộ ra nụ cười.

- Hành động này của Ninh Lập Hằng, ý muốn hô ứng chiến cuộc Giang Nam, chia sẻ chút áp lực với vị tiểu đồ đệ thái tử kia. Nhưng mà, Hắc Kỳ quân một khi bắt đầu đại khai sát giới ở Vũ triều, cố nhiên có thể kinh sợ một đám đạo chích do dự bất định, nhưng những người lúc trước có liên hệ, có lui tới với bên ta, cũng chỉ có thể thẳng bước không từ đi về phía Đại Kim ta... trong những người Vũ triều này, phàm là lão sư nắm thóp trên tay, đều có thể du thuyết từng người một, không còn trở ngại.

Hi Doãn gật đầu, Hoàn Nhan Thanh Giác nói xong, lại hơi nhíu mày.

- Chỉ là chuyện như vậy, nghĩ rằng Ninh Nhân Đồ kia không thể nào không nghĩ tới, hắn đã làm hành động này, chỉ sợ lại còn có rất nhiều hậu chiêu, cũng chưa biết được, đệ tử cảm thấy không thể không đề phòng.

Hắn lo lắng nói xong những lời này, Hoàn Nhan Hi Doãn nở nụ cười.

- Thanh Giác à, ngươi quá xem thường Ninh Nhân Đồ rồi, vi sư xem xét người này nhiều năm, hắn cả đời giỏi về dùng mưu, càng giỏi về gầy dựng, nếu cho hắn thêm mười năm, Hắc Kỳ đại thế đã thành, thiên hạ này chỉ sợ lại khó có người ngăn được hắn. Thời gian mười năm này, chung quy là Nữ Chân ta chiếm đại thế, bởi vậy hắn không thể không vội vàng nghênh chiến, thậm chí vì người chống cự của Vũ triều, không thể không phái tinh nhuệ của bản thân ra, hy sinh trên chiến trường...

-Vậy... tại sao là đệ tử xem thường hắn chứ...

Hoàn Nhan Thanh Giác nhíu mày không dứt.

Tâm trạng của Hi Doãn dường như rất tốt.

- Chỉ vì, ngoài việc dùng mưu gầy dựng này ra, người này còn có một phẩm chất riêng, đáng sợ nhất... ngõ hẹp gặp nhau, hắn tất nhiên là dũng giả trong dũng giả. Trên đời phàm là người nổi tiếng với trí mưu, nếu chuyện không thể làm, tất nhiên sẽ nghĩ ra các loại đường vòng, để cầu phần thắng, Ninh Nhân Đồ này lại có thể ở thời điểm nguy cấp nhất, không chút do dự đánh cược tính mạng của mình, tìm ra cơ hội chiến thắng lớn nhất thực sự.

- ... Trí mưu cộng thêm dũng khí, đây chính là phẩm chất riêng mà chỉ đại anh hùng chân chính mới có, bởi vậy hắn mới có thể giết hoàng đế, phản Vũ triều, đối mặt với thuộc về thiên mệnh Đại Kim ta, hắn cho dù cùng đường, nhưng vẫn có thể hiên ngang không lùi, cho dù trên đời đều là địch, lại vẫn có thể cứng rắn giết ra một mảnh trời đất.

Hi Doãn giục ngựa đi, trên mặt đang cười.

- Ta thấy, chính là tính đến sẽ làm một số người nổi điên, Ninh Lập Hằng mới thẳng bước không lùi phái người ra như thế, ha ha —— vừa vặn một lưới bắt gọn!

Chiến mã đi về phía trước, Hoàn Nhan Thanh Giác vội vàng theo sau, chỉ nghe Hi Doãn nói.

- Đến lúc rồi, hai ngày nữa, Thanh Giác ngươi tự mình xuôi nam, phụ trách du thuyết các nơi cùng với phát động mọi người ngăn chặn công việc của Hắc Kỳ, quần hùng tranh giành, thiên địa mênh mông cuồn cuộn, thế sự này vô tình nhất, để cho những kẻ nhát gan có ý đồ xấu xa, đê hèn dao động kia, hết thảy đi gặp Diêm Vương gia đi! Bọn họ vẫn ngủ trong mộng chưa tỉnh lại đâu, thiên hạ này ấy à...

Hi Doãn nói:

- Đang chiến tranh rồi ——

Tiếng cười kia phóng khoáng, giống như đang thiêu đốt cả một con sông phía trước.

Thiên hạ này, đang chiến tranh rồi. Không còn chỗ cho kẻ nhát gan sinh tồn nữa, thành Lâm An đang rung chuyển thiêu đốt, Giang Ninh đang rung chuyển thiêu đốt, sau đó cả mảnh đất đai Nam Vũ, đều muốn thiêu đốt lên. Mùng tám tháng giêng, quân đội Lưu Thừa Tông vốn đang chạy tán loạn về phía đông nam Biện Lương đột nhiên chuyển hướng, đâm nghiêng trở về phía thành Từ Châu mà năm ngoái đã chủ động từ bỏ, muốn nhân một khắc người Nữ Chân đặt trọng tâm ở Giang Nam, lần nữa cắt đứt đường về của quân đông lộ Nữ Chân.

Cùng lúc đó, binh phong của Ngột Truật, đã đến thủ đô Vũ triều, tòa thành lớn phồn hoa này hiện giờ đã có hơn một trăm năm mươi vạn người tụ tập: Lâm An.

Trong gió, nghe như có tiếng hát...

Bình Luận (0)
Comment