Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095: Nấu Biển 3

Chương 1095: Nấu biển 3 Chương 1095: Nấu biển 3

Năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, bắt đầu từ mùng một tết, Lâm An vẫn luôn giới nghiêm.

Người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, liên tục mấy ngày, trong thành đều có các loại lời đồn đang bay: Có cái nói rằng Ngột Truật trước mắt đã giết không biết bao nhiêu người; có cái nói rằng ngoài thành Lâm An trăm vạn bách tính muốn vào thành, lại bị chặn ở ngoài cửa thành, có cái nói rằng cấm quân mấy ngày trước bắn tên bắn chết bách tính ngoài thành; lại có cái nói đến thảm trạng của nỗi nhục Tĩnh Bình năm đó, mà nay mọi người đều bị chặn trong thành, chỉ sợ tương lai cũng lành ít dữ nhiều... những kiểu như thế không phải là ít.

Mọi người ở trong tửu lâu trà quán, sân nhà dân trong thành nghị luận xâu chuỗi, thành lớn gần một trăm năm mươi vạn người ở, cho dù thỉnh thoảng giới nghiêm, cũng không có khả năng kéo dài mãi mãi. Dân chúng phải ăn cơm, vật tư phải vận chuyển, hoạt động thương mại phồn hoa ngày xưa tạm thời dừng lại, nhưng vẫn phải duy trì vận hành nhu cầu thấp nhất. Miếu thờ, đạo quan lớn nhỏ trong thành Lâm An trong những ngày này ngược lại làm ăn phát đạt, hệt như cảnh tượng trước sau mỗi lần đại chiến trước kia.

Lực lượng tuyên truyền của Lý Tần và phủ công chúa tuy rằng đã từng tuyên truyền một cách không e dè khắp nơi nguy hại của "Thiên sư Quách Kinh" năm đó, nhưng cảm giác bất lực của mọi người đối mặt với tai nạn trọng đại như thế, chung quy khó có thể tiêu tan. Trong phố phường trong lúc nhất thời lại truyền ra rất nhiều tin đồn "Quách thiên sư" bại trận năm đó, kiểu như Quách Kinh Quách thiên sư mặc dù có thần thông to lớn cỡ nào, nhưng Nữ Chân nổi dậy nhanh chóng, lại cũng có yêu tà che chở, như "Cốc Thần" Hoàn Nhan Hi Doãn kia, nếu không phải thần tiên yêu ma, làm sao có thể xưng "Cốc Thần"? Lại có tiểu bản mô tả thiên sư Quách Kinh năm đó bị nữ ma yêu mị dụ dỗ, làm ô uế đại thần thông của Lục Giáp Thần Binh, đến mức câu chuyện đầu thành Biện Lương thất bại thảm hại, nội dung lắt léo bóng bẩy, lại có Xuân Cung Đồ kèm sách để bán, trong những ngày giới nghiêm của thành Lâm An này, trong nhất thời cung không đủ cầu, được lưu hành rộng rãi.

Trên thế gian cũng không có chuyện gì mới, thường dân bách tính tiêu đi số tiền dành dụm, cầu thần linh phù hộ, phù ký bình an, sau đó đeo cho người nhà quan tâm nhất, chờ mong đại kiếp nạn lần này, có thể bình an vượt qua. Loại hèn mọn này, làm người ta thở dài, nhưng cũng không khỏi làm người ta sinh lòng trắc ẩn.

Mùng sáu tháng giêng, Chu Bội đứng trên tường thành hoàng thành, chỉ huy khinh khí cầu cực lớn từ từ bay lên trên bầu trời thành thị. Nàng mím môi nhíu mày, ngẩng đầu không nói một lời nhìn chằm chằm vật thể khổng lồ bay lên bầu trời, trong lòng lo lắng liệu nó có rơi xuống hay không.

Lúc Ninh Nghị giết vua, từng lấy khinh khí cầu chở một số ít người bay qua cung thành, đối với vật đại nghịch có thể vượt qua chỗ ở của đế vương thế này, trên dưới triều đình Vũ triều đều có chút kiêng kị. Bởi vậy, từ khi Vũ triều dời đô, sau khi Quân Vũ làm ra khinh khí cầu, đây là lần đầu tiên nó bay lên trên bầu trời Lâm An.

Đông nam tây bắc Lâm An, lúc này tổng cộng tám khinh khí cầu đong đưa trong gió lạnh mùa đông, trong thành trì trở nên xôn xao, mọi người đi ra cửa viện, tụ tập ở các nơi, ngẩng đầu lên nhìn sự vật mới lạ giống như thần tích kia, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi, trong lúc nhất thời, đám người phảng phất lấp đầy mỗi một chỗ đất trống ở Lâm An.

Ánh mắt Chu Bội thu tất cả vào đáy mắt.

Vì để thúc đẩy chuyện này, Chu Bội đã bỏ ra công sức cực lớn trong đó. Nữ Chân sắp tới, trong thành thị lòng người hoảng sợ, sĩ khí sa sút, trong quan viên, các loại tâm tư càng phức tạp quỷ dị. Năm vạn người của Ngột Truật khinh kỵ xuôi nam, muốn thực hiện kế sách công tâm, trên lý thuyết mà nói, nếu như đám đông triều đình một lòng, cố thủ Lâm An sẽ không thành vấn đề, nhưng dưới tình hình trước là Vũ triều phức tạp, sau là Chu Ung đâm đầu vào chỗ chết, các loại tình huống phức tạp trước sau chồng chất cùng một chỗ, có người dao động hay không, có người sẽ trở giáo hay không, không một ai có thể nắm chắc được.

Từ một mức độ nào đó mà nói, Vũ triều lúc này, cũng giống như Lương Sơn từng bị Ninh Nghị sử dụng công tâm kế. Khảo nghiệm chưa tới, không ai biết được có thể chịu đựng được hay không.

Trong mấy ngày Chu Bội thuyết phục các quan lớn, đối với ý nghĩ nâng cao khí cầu phấn chấn sĩ khí, lời nói của mọi người đều có vẻ do dự, Lữ Di Hạo nói:

- Hạ thần cảm thấy, việc này chỉ sợ công hiệu rất nhỏ, lại dễ phát sinh chuyện không cần thiết, đương nhiên, nếu điện hạ cảm thấy hữu dụng, hạ thần cho rằng, cũng chưa hẳn không thể thử một lần.

Thái độ của những người còn lại đa phần đều như vậy.

Dưới tình huống như thế, Chu Bội lệnh ngôn quan ở trên triều đình đưa ra đề nghị, lại buộc Trần Tương Ký tiếp nhận Lễ bộ sau khi Hậu Thiệu lấy cái chết can gián ra mặt học thuộc lòng, chỉ đề xuất rằng cho khí cầu bay lên không trung, người trên đó không được quan sát về phía hoàng cung, miễn sinh ra điều kiện hiềm nghi nhìn trộm cung đình, chốt hạ chuyện này dưới sự trầm mặc của đám đông. Ngược lại khi nghị luận trên triều đường, Tần Cối đứng ra xét lại, nói đại địch trước mặt, nên làm chuyện phi thường, ra sức ủng hộ đề án của Chu Bội, điều này khiến Chu Bội tăng thêm mấy phần hảo cảm với lão.

Loại bỏ lực cản trên triều đình, còn có nhân tố thời tiết cản trở khí cầu bay lên, lúc này thời tiết thành Lâm An vẫn rét lạnh như cũ, sức gió trên không không nhỏ, khả năng gặp sự cố khi khí cầu bay lên không cũng tăng lên tương ứng. Đến mùng sáu, kỵ binh Ngột Truật đã vòng qua phòng tuyến ép gần Lâm An, bên phía kỹ sư của Viện Truy Nguyên cuối cùng quyết định lựa chọn một khắc sức gió hơi nhỏ mạo hiểm bay lên không, tám người điều khiển khí cầu không màng đến cái chết cho khí cầu bay lên vào giờ Mùi hai khắc.

Khoảng cách từ khi khí cầu lần đầu tiên bay lên ở Lâm An đã hơn mười năm, nhưng người thật sự nhìn thấy nó vẫn không nhiều lắm, các đầu đường cuối ngõ của Lâm An tiếng người xôn xao, một ít lão nhân hô to "thiên binh thiên tướng" quỳ xuống dập đầu. Chu Bội nhìn tất cả, trong lòng cầu nguyện đừng xảy ra vấn đề.

Lần này, thiên mệnh rốt cuộc vẫn đứng về phía Vũ triều, tám quả khí cầu treo trên bầu trời một khắc đồng hồ, mới lại từ từ hạ xuống, trên đường chưa từng xuất hiện khả năng trục trặc nào. Lực lượng tuyên truyền của phủ công chúa và Lý Tần lúc này cũng đã bắt đầu hành động, từng người tuyên truyền đến đầu đường cuối ngõ trấn an lòng dân, đến ngày mai, còn có thể có càng nhiều báo chí theo đó mà đến.

Mặt khác, ở Lâm An có khinh khí cầu lần đầu tiên bay lên, ảnh hưởng của truy nguyên sau này cũng sẽ mở rộng hơn nữa. Trên phương diện này, tâm lý của Chu Bội không cố chấp như đệ đệ, nhưng nàng lại có thể tưởng tượng, nếu như làm được điểm này trước khi chiến tranh bắt đầu, Quân Vũ sau khi nghe nói sẽ vui mừng biết bao nhiêu.

Sắp xếp xong các loại chuyện tiếp theo, lại động viên và khen thưởng kỹ sư khinh khí cầu hôm nay cất cánh, Chu Bội trở lại phủ công chúa, bắt đầu đề bút viết thư cho Quân Vũ.

Lúc này Giang Ninh đang bị đại quân của Tông Phụ tấn công mạnh, bên phía Trấn Giang đã liên tục phát binh cứu viện, Quân Vũ và Hàn Thế Trung tự mình qua đó, để phấn chấn sĩ khí quân đội Giang Ninh, trong thư nàng dặn dò đệ đệ chú ý sức khỏe, tự mình bảo trọng, đồng thười không cần lo lắng quá nhiều cho kinh thành, mình và đám người Thành Chu Hải tự sẽ bảo vệ tốt tất cả. Lại nhắc với hắn chuyện khinh khí cầu hôm nay, viết đến thường dân bách tính trong thành cho rằng khinh khí cầu là thiên binh hạ phàm, không khỏi trêu chọc vài câu, nhưng với mục đích phấn chấn lòng dân mà nói, tác dụng cũng không nhỏ. Ảnh hưởng của việc này mặc dù phải tính lâu dài, nhưng nghĩ đến Quân Vũ ở nơi hiểm địa xa xôi cũng có thể vui mừng.

Đêm hôm đó đưa thư ra ngoài, đến sáng sớm ngày hôm sau, Thành Chu Hải tới, bày tin tức lớn hơn đến trước mặt nàng. Đêm ba mươi tết Hoa Hạ quân thông qua nghị quyết, mùng một đón tết âm lịch yên bình, đến ngày mùng hai, hịch văn tuyên chiến đằng đằng sát khí cũng đã công khai phát ra: Mà nay cuộc chiến bất nghĩa của Nữ Chân, dân chúng Trung Nguyên lầm than, Giang Nam chiến hỏa liên tục, tất cả con dân Hoa Hạ khắp thiên hạ, đều nên đoàn kết lại nhất trí đối phó bên ngoài, thế nhưng lại có người tham sống sợ chết, khiếp sợ dâm uy của Nữ Chân, giơ đao về phía đồng bào mình, đối với những người đã đạp nát ranh giới cuối cùng này, Hoa Hạ quân triệu tập tất cả người Hán trong thiên hạ cùng đánh...

Trong bài hịch văn này, Hoa Hạ quân liệt kê ra không ít danh sách "tội phạm chiến tranh", phần lớn là kẻ đã từng dốc sức cho chính quyền Ngụy Tề, mà nay kẻ dẫn đội mặc dù là tướng lĩnh cát cứ của Kim quốc nam chinh, trong đó cũng có mấy nhánh thế lực Vũ triều tư thông Kim quốc... nhằm vào những người này, Hoa Hạ quân đã phái ra đội ngũ tinh nhuệ hơn vạn người xuất Xuyên, muốn tiến hành chém đầu bọn họ. Trong lúc kêu gọi nghĩa sĩ thiên hạ cùng đồng lòng hợp sức cho hành động lớn này, cũng kêu gọi tất cả dân chúng Vũ triều, cảnh giác và phòng bị tất cả Hán gian vô sỉ có ý đồ đi theo địch trong cuộc đại chiến.

Chu Bội mượn ánh nắng sáng sớm, lẳng lặng xem hết hịch văn này, nàng nhìn về phía Thành Chu Hải, trên mặt ngược lại không nhìn ra biểu cảm nào.

- ... Là thật... hay giả thế?

- Trong quân Hoa Hạ đích xác có dị động, tin tức lúc phát ra, đã xác định có mấy nhánh đội ngũ tinh nhuệ từ các phương hướng khác nhau tập kết ra khỏi Tứ Xuyên, đội ngũ với mấy chục tới một hai trăm người không giống nhau, là đội hình "tác chiến đặc chủng" những năm gần đây Ninh Nghị đặc biệt bồi dưỡng, dùng trận pháp phối hợp năm đó của Chu Đồng làm cơ sở, chuyên môn thiết kế cho đối đầu với lục lâm quy mô nhằm khoảng một trăm người...

Chu Bội chớp mắt.

- Năm đó hắn ở Biện Lương, thường xuyên bị người ta hành thích...

- Ừm, năm đó hắn quan tâm chuyện của lục lâm, cũng đắc tội không ít người, lão sư nói hắn không làm việc đàng hoàng... người bên cạnh hắn ban đầu là được huấn luyện để nhắm vào việc này, sau đó tổ chức thành Hắc Kỳ quân, loại luyện tập này bèn được gọi là tác chiến đặc chủng, trong đại chiến chém đầu thủ lĩnh quân địch, vô cùng lợi hại, hai năm trước ở phụ cận Tương Dương, đội ngũ do hơn trăm cao thủ lập thành bên phía Nữ Chân, cướp đi con trai con gái của Nhạc tướng quân, lại vừa hay gặp phải Ninh Nghị trở về từ đất Tấn, những cao thủ Nữ Chân này gần như bị giết sạch, có hung nhân Lục Đà trên giang hồ được người gọi là đại tông sư, cũng là lúc gặp phải Ninh Nghị, bị hắn một chưởng giết chết.

Chu Bội lẳng lặng nghe, những năm gần đây, công chúa và thái tử rất có hiền danh trong dân gian, thủ hạ của Chu Bội, tự nhiên cũng có lượng lớn cao thủ, hào kiệt luyện tập văn võ ra sức cho triều đình, Chu Bội thỉnh thoảng làm ra thủ đoạn lôi đình, tử sĩ sử dụng thường cũng từ trong những người này mà ra, nhưng so sánh một cách tương đối,"nhân sĩ chuyên nghiệp" bên Ninh Nghị lại càng giống như truyền kỳ trong nghề này, giống như Hoa Hạ quân lấy ít thắng nhiều, luôn có thể sáng tạo ra chiến tích khiến người ta sợ hãi, trên thực tế, sự sợ hãi của Chu Ung đối với Hoa Hạ quân, lẽ nào lại không phải đến từ điều này.

Thành Chu Hải nói xong đoạn trước, dừng một chút.

- Xem ra, Ninh Nghị lần này thật sự dốc hết vốn liếng rồi.

- Là thế nào?

Chu Bội hỏi.

Thành Chu Hải cười cười.

- Hịch văn máu tanh cứng rắn, bày rõ phải giết người thế này, không phù hợp với tình hình Hoa Hạ quân hiện giờ. Bất luận bên này chúng ta đánh đến lợi hại cỡ nào, Hoa Hạ quân chung quy vẫn yên phận ở tây nam, Ninh Nghị phát ra hịch văn này, lại phái ra người đến làm trò ám sát, cố nhiên sẽ khiến một số người dao động không dám vọng động, nhưng cũng sẽ khiến người đã trở giáo sang phía Nữ Chân càng kiên quyết, mà những người này lo lắng ngược sẽ không còn là Vũ triều, mà là... vị Ninh Nhân Đồ nói ra lời ít nhiều có chút phân lượng trong thiên hạ. Hắn đây là kéo gánh nặng sang bên phía hắn rồi...

Chu Bội cười khẽ, Ninh Nhân Đồ lúc này, lưu truyền trong dân gian đa phần là tiếng ác, đây là kết quả bao nhiêu năm Kim quốc và Vũ triều cùng đàn áp, nhưng trong mắt cao tầng các thế lực, cái tên của Ninh Nghị lẽ nào chỉ là "có chút" phân lượng mà thôi? Hắn giết Chu Triết trước; sau đó trực tiếp lật đổ chính quyền Điền Hổ ở đất Tấn, khiến một đời Hổ Vương hào kiệt chết trong ngục tối; sau đó nữa ép điên Lưu Dự là "vua một nước" trên danh nghĩa, bắt đi hắn từ trong hoàng cung Biện Lương, đến nay không rõ tung tích, còn thuận tay ụp cái nồi đen lên đầu Vũ triều...

Đây lẽ nào là chỉ có chút phân lượng? Trên thực tế, nếu thực sự bị vị Ninh Nhân Đồ này nhắm trúng, nói ra lời "không chết không thôi", cả thiên hạ có mấy người thật sự có thể ngủ một giấc yên ổn.

Nụ cười trên mặt Chu Bội chợt lóe rồi biến mất.

- Hắn là sợ chúng ta sớm chống đỡ không nổi, liên lụy hắn đang trốn ở tây nam mà thôi.

Thành Chu Hải gật đầu.

- Cũng trách... à, cũng là cách làm của bệ hạ trước đó, khiến bên hắn không còn lựa chọn. Trên hịch văn nói phái ra vạn người, đây nhất định là phô trương thanh thế, nhưng cho dù mấy ngàn người, cũng là lực lượng tinh nhuệ mà Hoa Hạ quân hiện giờ cực kỳ gian nan mới bồi dưỡng ra, nếu đã giết ra, nhất định sẽ có tổn thất, đây cũng là chuyện tốt... bất luận thế nào, thế cục bên thái tử điện hạ, thế cục bên chúng ta, có lẽ đều có thể vì vậy mà xoa dịu một chút.

Chu Bội gật gật đầu, ánh mắt đảo quanh tấm bản đồ lớn phía trước phòng, đầu óc tính toán.

- Hắn phái ra nhiều người như vậy tới quấy rối người Nữ Chân, người Nữ Chân cũng tất nhiên sẽ không ngồi nhìn, những người đã trở giáo, cũng tất nhiên coi hắn là cái đinh trong mắt... cũng tốt, lần này, toàn bộ thiên hạ, đều phải đánh nhau rồi, ai cũng không bỏ sót... ừm, Thành tiên sinh, ta đang nghĩ, chúng ta nên sắp xếp một nhóm người...

Thành Chu Hải nở nụ cười.

- Ta cũng đang nghĩ như vậy...

Chu Bội tới trước bản đồ.

- Mấy năm nay, không ít người của một vùng Xuyên Thục, đều có làm ăn qua lại với Hoa Hạ quân, ta đoán Hoa Hạ quân dám ra khỏi Xuyên, tất nhiên trước tiên sẽ mượn những thế lực này, từng bước giết ra ngoài. Hắn lấy danh nghĩa trừ gian, trong tình huống trước mắt, người bình thường sẽ mắt nhắm mắt mở, sẽ không cố ý làm khó hắn, nhưng chém giết các lộ cũng sẽ không ít. Chúng ta phải phái ra nhân thủ, ra lệnh cho các lộ quan phủ không cản trở hành động của Hoa Hạ quân, khi cần thiết, có thể hợp tác với những người này, có thể cho sự giúp đỡ, trước hết tận lực thanh lý những cặn bã tư thông với Nữ Chân, bao gồm cả những người chúng ta thống kê lúc trước, nếu như không tiện hành động, vậy thì ném lên đầu Ninh ma đầu.

Nàng nói tới đây, đã bật cười, Thành Chu Hải gật đầu nói.

- Nhậm Thượng Phi... Lão Nhậm tâm tư kín đáo, hắn có thể phụ trách chuyện này, cùng lúc phối hợp với Hoa Hạ quân...

- Điều tra ra bọn họ, ghi chép lại bọn họ.

Chu Bội cười tiếp lời, nàng đưa mắt nhìn sang bản đồ to lớn.

- Cứ vậy, cho dù tương lai có một ngày, hai bên phải đánh nhau...

Lời nói của nàng thấp xuống.

- Trong lòng chúng ta cũng có phần nắm chắc...

- ...

Thành Chu Hải đứng phía sau nhìn nàng một hồi, ánh mắt phức tạp, sau đó mỉm cười.

- Ta đi sắp xếp người.

- Làm phiền Thành tiên sinh rồi...

Chu Bội nói xong câu đó, nhìn bản đồ trầm mặc hồi lâu, lúc quay đầu lại, Thành Chu Hải đã rời khỏi phòng. Chu Bội ngồi trên ghế, lại nhìn nhìn hịch văn kia và phần tình báo đến theo đó, hịch văn xem ra quy củ, nhưng nội dung trong đó, có thiết huyết và hung lệ dọa người.

Trải qua thời gian dài, đối mặt với thế cục thiên hạ phức tạp, Chu Bội thường xuyên cảm thấy vô lực. Nàng trời sinh kiêu ngạo, nhưng nội tâm cũng không cường hãn. Trước chém giết không từ thủ đoạn nào, trước thế cục thiên hạ không chấp nhận được nửa điểm may mắn, nhất là trước mặt người Nữ Chân hung ác quả quyết tới cực điểm và vị Ninh Lập Hằng từng được nàng xưng là lão sư kia, Chu Bội chỉ có thể cảm nhận được khoảng cách và sự nhỏ bé của mình, cho dù có lực lượng nửa Vũ triều chống đỡ, nàng cũng chưa từng cảm nhận được, mình có tư cách tranh phong với những người này trên phương diện thiên hạ.

Ở phương diện này, đệ đệ bất chấp tất cả xông về phía trước của mình, có lẽ còn có sức mạnh cường đại hơn.

Khi Hoa Hạ quân không chút do dự ụp cái nồi đen của hoàng đế Ngụy Tề Lưu Dự lên đầu Vũ triều, Chu Bội cảm nhận được sự lạnh lẽo của thế sự, trên phương diện đánh cờ thiên hạ, lão sư chưa từng xử lý theo cảm tính? Đến năm ngoái, sự nhu nhược và sợ hãi của phụ hoàng khiến Chu Bội nhận thức được hiện thực lạnh lẽo, nàng phái Thành Chu Hải đi tây nam, dùng hình thức thỏa hiệp, không từ thủ đoạn cường đại chính mình. Cho tới bây giờ, một khắc trước khi Lâm An sắp sửa đối mặt với Ngột Truật, loạn trong giặc ngoài, hành động của Hoa Hạ quân, lại hoặc nhiều hoặc ít, làm cho nàng cảm nhận được ấm áp.

Cho dù vị ma đầu tây nam kia cân nhắc trên lạnh lẽo, cho dù trong lòng nàng vô cùng hiểu rõ song phương cuối cùng sẽ có một trận chiến, nhưng giờ khắc này, hắn cũng coi như "không thể không" vươn tay giúp đỡ, có thể tưởng tượng được, đệ đệ không lâu sau nghe được tin tức này, cũng như những tướng sĩ bên cạnh hắn, cũng sẽ cảm thấy vui mừng và khích lệ nhỉ.

Một mặt khác, trong chỗ sâu nhất trong lòng, nàng muốn cười một cách xấu xa. Tuy rằng đây là một chuyện xấu, nhưng từ đầu tới cuối, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, hành động sai lầm của phụ thân như vậy, sẽ khiến Ninh Nghị ở tây nam xa xôi,"không thể không" đưa ra quyết định như thế, nàng gần như có thể tưởng tượng ra được tâm tình của đối phương lúc hạ quyết định là như thế nào, có lẽ còn từng ngoác miệng chửi mắng phụ hoàng cũng chưa biết chừng.

Bất luận thế nào, đối với Ninh ma đầu mà nói, khẳng định được coi như một loại ngậm quả đắng kỳ dị nhỉ. Chuyện mà tất cả người thiên hạ đều không làm được, phụ hoàng dùng phương thức này đã làm được, ngẫm nghĩ một chút, Chu Bội đều cảm thấy vui vẻ.

Tâm trạng vui vẻ thế này duy trì được rất lâu, hôm sau chính là mùng tám tháng giêng, kỵ binh của Ngột Truật đã đến Lâm An, bọn họ xua đuổi một bộ phận bách tính chưa kịp rời khỏi, triển khai tập kích quấy rối quy mô nhỏ đối với Lâm An. Chu Bội tọa trấn trong phủ công chúa, kết hợp với tham mưu các phụ tá, một mặt theo dõi gắt gao thế cục trong thành Lâm An thậm chí trên triều đình, một mặt phát ra mệnh lệnh ra ngoài thành một cách đâu vào đấy, lệnh cho đội ngũ cứu viện của đám người Từ Liệt Quân, Thẩm Thành không cần lo lắng, ổn định trận tuyến, chậm rãi hoàn thành uy hiếp và vây kín đối với Ngột Truật.

Cho dù trong phủ có người thấp thỏm, biểu hiện ra ngoài trước mặt Chu Bội, Chu Bội cũng trầm ổn mà tự tin nói với bọn họ:

- Nhất định sẽ giữ vững.

Trong lòng nàng, một mặt lý trí vẫn phức tạp mà thấp thỏm như trước, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, sau khi nàng trải qua áp lực và tuyệt vọng dài đằng đẵng như thế, đây là lần đầu tiên nàng thấy được một chút hy vọng.

Nhiều năm trôi qua vậy rồi, từ nửa đêm của nhiều năm về trước, sau lần vẫy tay cáo biệt trong thành Biện Lương, Chu Bội cũng chưa từng gặp lại Ninh Nghị. Nàng trở về thành thân, ở lại Giang Ninh, hắn thì đi đến Lương Sơn, tiêu diệt giặc cướp Lương Sơn, đi theo Tần gia gia làm việc, đến sau này giết hoàng đế, sau đó nữa đánh bại Tây Hạ, đối kháng Nữ Chân thậm chí đối kháng toàn bộ thiên hạ, hắn trở nên càng ngày càng xa lạ, đứng ở phía đối diện Vũ triều, làm Chu Bội cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cùng lúc đó, ở đáy lòng nàng, lại cũng luôn có hình ảnh thiếu nữ và vị lão sư khi vẫy tay cáo biệt kia.

Ninh Nghị khi đó quay người rời đi, nàng nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng vẫn luôn hiểu: Bất luận là chuyện khó khăn thế nào, chỉ cần hắn xuất hiện, sẽ luôn có một tia hy vọng ấm áp.

Đêm ấy, nàng mơ thấy chuyện của buổi tối kia.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, các loại tin tức mới đưa tới, lúc Chu Bội nhìn thấy một dòng tin, dừng lại chốc lát. Tin tức rất đơn giản, đó là xế chiều ngày hôm qua, phụ hoàng triệu Tần Cối Tần đại nhân vào cung hỏi chuyện.

Từ sau khi trở mặt với quần thần, Chu Ung trốn trong hoàng cung không thèm đếm xỉa đến ai, hôm qua Ngột Truật phát động cuộc tiến công không đến nơi đến chốn đối với Lâm An, Chu Ung đã triệu kiến Tần Cối —— trong này đương nhiên có lượng tin tức, bởi vậy nhân viên tình báo phía dưới mới báo cáo tin tức này lên, nhưng nói tóm lại, cũng không phải là đại sự gì, trong lòng hiểu rõ là được.

Chu Bội lưu lại một ấn tượng trong đầu, sau đó, đặt nó qua một bên...

Bình Luận (0)
Comment