Trong tháng một, khi tốp năm tốp ba người lục lâm hướng về phía Trường Giang lên phương bắc, càng nhiều người đang hướng về phía tây, phía nam một cách vội vã bất an, thoát khỏi chiến khu chém giết.
Khu vực hình tam giác từ Giang Ninh về phía đông hơn trăm dặm đến Trấn Giang, về phía nam đến Lâm An hơn bốn trăm năm mươi dặm đang dần chìm trong khói lửa chiến tranh. Đây là một mảnh phồn hoa nhất thiên hạ từ khi Vũ triều dời về phía nam tới nay, nó bao hàm thành trấn Giang Nam giàu có và đông đúc nhất phụ cận Thái Hồ, tỏa ra các thành lớn như Thường Châu, Tô Châu, Gia Hưng, tổng nhân khẩu lên tới ngàn vạn.
Sau khi người Nữ Chân giết tới, nơi này đâu đâu cũng là yếu địa phồn hoa cần phải thủ, nhưng mà cho dù lấy nhân lực Vũ triều, cũng không thể nào đều đồn trú trọng binh đối với mỗi tòa thành trì, đảm bảo không mất đi thứ gì đó —— trên thực tế, trong trận đại chiến năm Kiến Sóc thứ hai được xưng là dò núi khuấy biển kia, Ngột Truật suất lĩnh quân đội, kỳ thực đã giẫm đạp hết một lượt rất nhiều thành trấn của Giang Nam.
Cũng may tình huống lần này có khác biệt với quá khứ, cuộc nam chinh lần thứ tư với mục đích đánh bại Nam Vũ, người Nữ Chân cũng không có vốn liếng dây dưa trường kỳ. Sau khi quân đội của Ngột Truật đến Lâm An, Vũ triều điều động quân đội ước chừng mười bảy vạn người lúc trước đóng ở Gia Hưng, Tô Châu, đến Lâm An cứu viện quân vương, đồng thời cộng thêm hai mươi vạn cấm quân đóng ở Lâm An hiện tại, trở thành một nòng cốt trong trận đại chiến này.
Một nòng cốt khác đương nhiên là lấy Giang Ninh, Trấn Giang làm vòng chiến Trường Giang của trung khu, sau khi qua sông, điểm công kích chủ lực của quân đông lộ do Tông Phụ suất lĩnh ở Giang Ninh, sau đó lan tràn về phía Trấn Giang cũng như các thành trì lớn nhỏ ở mặt nam. Quân đội Lưu Thừa Tông ở mặt bắc tiến công Từ Châu mang đi một phần sự chú ý của quân đội Nữ Chân, quân đội chủ lực dưới tay Tông Phụ, ngoại trừ giảm quân số, ước chừng còn có không tới hai mươi vạn, cộng thêm mấy chục vạn quân Hán từ Trung Nguyên tới, một mặt tiến công Giang Ninh, một mặt phái ra tinh binh, tận lực đẩy chiến tuyến về phía nam.
Khoảng cách giữa Giang Ninh và Lâm An hơn bốn trăm dặm, nếu đi tới với tốc độ cao nhất, lộ trình chẳng qua chỉ hơn mười ngày. Đối với người Nữ Chân mà nói, trước mắt có hai phương hướng chiến lược. Hoặc là đánh tan tập đoàn quân kháng cự do thái tử Quân Vũ suất lĩnh ở ven bờ Trường Giang, hoặc là từng bước xuôi nam nhổ thành, cùng kỵ binh tinh nhuệ Ngột Truật một đường, uy hiếp Lâm An, bức hàng Vũ triều.
Mà hai phương hướng chiến lược này cũng có thể tiến hành đồng thời. Trung tuần tháng một, trong số chủ lực của Tông Phụ lại phân ra hơn ba vạn người do tướng lĩnh Đáp Bội và A Lỗ Bảo suất lĩnh tiến quân về phía nam và đông nam, mà hơn mười vạn quân Hán do quân phiệt Trung Nguyên Lâm Bảo Ước, Lý Dương Tông suất lĩnh đã đẩy chiến tuyến về Thái Bình Châu (Mã An Sơn đời sau), Đan Dương, Thường Ninh ở phía nam, trong lúc này, mấy tòa thành nhỏ bị gõ mở, một đám quân Hán ở trong đó tùy ý cướp bóc đốt giết, người chết không thể nào tính nổi.
Bên phía Vũ triều, lúc này tự nhiên không thể nào cho phép đội quân của đám người Tông Phụ tiếp tục xuôi nam, ngoại trừ mười vạn Võ Liệt Doanh vốn đóng ở Giang Ninh, Hàn Thế Trung cũng suất lĩnh năm vạn chủ lực Trấn Hải quân tọa trấn ở Giang Ninh, ngoài ra còn có bảy vạn Trấn Hải quân đẩy về Thường Ninh, ngoài ra cộng thêm gần ba mươi vạn quân Hoài Dương, quân tiếp viện, vững vàng chặn đường quân Tông Phụ xuôi nam.
Đợi đến giữa hạ tuần tháng một, Bối Ngôi quân của Nhạc Phi, Đồ Sơn Vệ do Hi Doãn và Ngân Thuật Khả suất lĩnh đến chiến trường, khi tướng lĩnh Nữ Chân A Lỗ Bảo dùng hơn ba vạn người đi về Thường Ninh giả vờ tiến công, rồi tới hướng đông bắc rẽ về Trấn Giang, phối hợp với đội quân Hi Doãn phát động tập kích một dải Trấn Giang, toàn bộ Giang Nam đã tình thế rối ren, lâm vào trong tình huống hỗn loạn trong ngươi có ta trong ta có ngươi.
Tình huống của Lâm An, lại phức tạp hơn một chút.
Kỵ binh của Ngột Truật từ thượng tuần tháng một sau khi phát động một lần tiến công Lâm An thì không tiến hành công thành nữa, quân đội lảng vảng đốt giết ở phụ cận Lâm An, thỉnh thoảng bộc phát xung đột và va chạm với quân đội của Thẩm Thành, Từ Liệt Quân của Vũ triều đến cứu viện quân vương. Theo lý trí mà nói, đội quân năm vạn người muốn công phá thành lớn có hai mươi vạn quân đội đóng giữ cũng không dễ dàng —— tuy rằng người Nữ Chân quá khứ từng có chiến tích càng huy hoàng hơn nhiều —— sự lay động lòng người phức tạp trong thành Lâm An càng giống với những thay đổi của thị trường chứng khoán ở đời sau, theo tin tức truyền về từng lần một ở bên ngoài, hướng đi của tin tức trong thành cũng có những biến động kỳ lạ, ngoại trừ tiếng hô hào kháng Kim và khẩu hiệu quyết tử được công khai, các loại tâm tư đan xen và xâu chuỗi trong âm thầm, sóng ngầm cuồn cuộn, đều đang lên xuống không ngừng theo mỗi lần tin tức thắng bại.
Đương nhiên, Vũ triều thu nạp, bồi dưỡng nhân tài hơn hai trăm năm, những lời nói liên quan đến hàng Kim hay thông địch sẽ không được treo trên miệng mọi người, thời gian hơn một tháng trời, sự biến ảo của các loại tin tức của Lâm An càng thêm phức tạp. Chỉ riêng tin tức Chu Ung và một đám quan viên trở mặt đã có mấy loại, như Chu Ung muốn hòa giải với Hắc Kỳ, sau đó bị bá quan giam lỏng, bởi vì nửa thật nửa giả, ngược lại có vẻ đặc biệt có sức thuyết phục.
Ngoài ra, từ sau khi Hoa Hạ quân phát ra hịch văn phái ra đội ngũ trừ gian, trong kinh thành nghị luận về việc ai là Hán gian ai đã đi theo địch cũng nổi lên sôi nổi, các học sinh ném ánh mắt nhìn chăm chú về phía mỗi một vị đại thần khả nghi trên triều đình, một bộ phận báo nhỏ ở kinh thành mở ra sau Lý Tần để cầu lượng tiêu thụ, bắt đầu làm riêng và buôn bán sách nhỏ có liên quan đến bối cảnh gia tộc, quan hệ cá nhân của các quan lớn trong quân đội, để mọi người tham khảo. Trong đó, lại có những văn sĩ thi cử nhiều lần nhưng không đỗ cũng tham dự vào, biểu đạt nghị luận, kiến giải cao minh, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà những nghị luận đối với xu thế chiến cuộc thiên hạ, phán đoán khả năng thắng thua tương lai, cũng như đông đảo phương pháp chuyển bại thành thắng, bắt đầu từ khi khai chiến bèn chưa từng đứt đoạn. Người lo cho nước cho dân âm thầm bôn ba, sách có các loại kiểu như lời can gián thiếp nhỏ như "Ba kế sách ngăn địch cứu quốc","Mười luận điểm đẩy lùi Nữ Chân để hưng quốc" mỗi ngày đều bay tán loạn như mảnh tuyết trên triều đình thậm chí là ở phía phủ công chúa.
Mùng bốn tháng hai, thậm chí có học giả sáu mươi tuổi tự xưng "Thu Lư lão nhân" tìm xưởng báo nhỏ in một lượng lớn trang sách có "Diệu kế trị quốc" của lão, phỏng theo những tác phẩm tinh vi của Nữ Chân lúc trước, trắng trợn tung ra loại truyền đơn thế này trong thành. Sau khi quân tuần thành bắt được, lão nhân hô to đủ kiểu lời nói như muốn gặp phủ doãn Lâm An, muốn gặp thừa tướng, muốn gặp Xu Mật Sứ, muốn gặp trưởng công chúa.
Phủ doãn Lâm An La Thư Văn bất đắc dĩ gặp lão một lần, hỏi kỹ diệu kế, nhưng cũng chẳng qua là yêu cầu hoàng đế trọng dụng đại hiền như lão, hơn nữa nên lập tức tru sát luận điểm hủ bại của rất nhiều quan lớn triều đình mà lão ta cho rằng có vấn đề, còn về phần lão làm sao để phán định quan lớn triều đình có vấn đề, tin tức lại đa phần từ trong các thông tin tiểu đạo trong thành. Lão nhân cả đời vì công danh mà bôn ba, kì thực chỉ có thân phận một tú tài, kết quả là gia tài tan hết, chỉ có một lão thê mỗi ngày đến phố phường nhặt chút lá rau thậm chí ăn xin sống qua ngày, lúc lão in truyền đơn thậm chí còn bỏ hết tiền dưỡng lão vào đó. Phủ doãn La Thư Văn dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải dâng lên hai lạng bạc, thả lão nhân về nhà.
Càng nhiều nhân tâm xảo quyệt, là che dấu dưới dư luận mênh mông mà hỗn loạn này.
Mùng tám tháng hai, một hội thơ ở phía tây thành Lâm An, sân bãi sử dụng chính là một sân cũ tên là Bão Phác Viên, cây cối nảy mầm, hoa đào kết nụ, hơi thở ngày xuân vừa mới buông xuống, trong lúc ăn uống linh đình, bên cạnh một thư sinh trung niên tuổi đã qua ba mươi, để râu dê, vây quanh không ít người, người này lấy ra một tấm bản đồ toàn cảnh Vũ triều, đang chỉ trỏ khoa tay múa chân trên đó, luận điểm rõ ràng mà có sức thuyết phục, kinh động tất cả người ngồi xung quanh.
- ... Xem thế cục Vũ triều ta, thế nhân đều cho rằng trung tâm bị vây ở một mảnh Giang Nam, điều này tự nhiên cũng có đạo lý. Nếu Lâm An vô sự, một tuyến Trường Giang rốt cuộc có thể tử thủ, ngăn cản hai lộ đại quân Nữ Chân, vòng vây Vũ triều tất giải, đây là chính luận. Nếu có thể làm được, chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều... nhưng nếu chỉ là nhìn xem, thiên hạ hôm nay, vẫn còn một chút nòng cốt, ở phía tây —— vùng đất Tương Dương...
Hắn gõ ngón tay lên vị trí Tương Dương của bản đồ, sau đó dịch lên cực tây một chút.
- ... Chư vị có lẽ không cho là đúng, Tương Dương cố nhiên là trọng trấn, nhưng mà cách Lâm An ta hơn một ngàn năm trăm dặm, bất luận Tương Dương giữ được hay bị chiếm, đối với đại cục Lâm An của ta cũng không liên quan. Nhưng ở đây, lại muốn nói đến một luận điểm hủ bại, đó là cái gọi là tranh giành đông tây triều đình Nữ Chân, ngày xưa chúng ta nói đến đông tây triều đình, châm ngòi ly gián, chẳng qua là lý luận suông của luận điểm thư sinh. Nhưng cho tới hôm nay, người Nữ Chân đã tới, luận điểm so với ngày xưa, lại có chút bất đồng...
- ... Đối với ta ngươi mà nói, nếu coi toàn bộ Kim quốc là một thể, như vậy lần nam chinh này, mục đích của bọn họ tự nhiên là tiêu diệt Vũ triều ta, nhưng sau khi tiêu diệt thì sao, bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì?
Thư sinh đưa ngón tay về phía tây, càng về phía tây, gõ gõ.
- Tiêu diệt Hắc Kỳ!
- Chư vị, nói một câu không dễ nghe, bây giờ đối với người Nữ Chân mà nói, mối họa tâm phúc chân chính, chỉ sợ thực sự không phải là Vũ triều chúng ta, mà là nhánh Hắc Kỳ quân nổi dậy từ tây nam, đã từng chém chết các đại tướng Nữ Chân như Lâu Thất, Từ Bất Thất này. Mà ở trước mắt, sự coi trọng của hai lộ đại quân Nữ Chân đối với Hắc Kỳ, lại không giống nhau... quan sát từ tình huống trước đó, bản bộ của Tông Hàn, Hi Doãn thực sự coi Hắc Kỳ quân là đại địch, phường Tông Phụ, Ngột Truật càng lấy việc tiêu diệt Vũ triều ta, đánh bại Lâm An làm mục tiêu hàng đầu... hai quân hợp lại, trước phá Vũ triều, sau đó tận lực của thiên hạ tiêu diệt tây nam, tự nhiên là tốt nhất. Nhưng ở chỗ này, chúng ta hẳn là nhìn thấy, nếu như có lựa chọn cũng tương đối tốt thì sao?
- ... Những năm trước, chúng ta nói giữa đông tây triều đình Nữ Chân có mâu thuẫn, có thể gây xích mích, đó chẳng qua là lời nói viển vông nói thôi chứ không thực hiện được, đám người Tông Hàn chinh chiến thiên hạ bá đạo biết bao, sao có thể bởi vì một ít chia rẽ lén lút mà trực tiếp nội chiến với một hệ A Cốt Đả? Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta ngẫm lại, nếu có một loại lựa chọn như vậy bày ra trước mặt đám người Tông Hàn: Lâm An chúng ta, có thể thủ thêm chút thời gian, kéo chân Ngột Truật, thậm chí làm cho cuộc nam chinh của quân đông lộ Nữ Chân không thành công lui về, nhưng đối với quân tây lộ, bọn họ có thể chiếm hời lớn, thậm chí vào thẳng tây nam, đối đầu với Hắc Kỳ quân, tiêu diệt nhánh quân đội này, chém chết vị Ninh ma đầu kia, phe Tông Hàn Hi Doãn, chẳng lẽ thật sự sẽ không động tâm?
- ... Chuyện ta nói tiếp theo, có lẽ có hiềm nghi không ổn, nhưng mà, chỉ là một loại ý nghĩ, nếu như...
Người trung niên hạ giọng, mọi người đều ghé tai vào, không bao lâu sau, trên văn hội có người trầm tư, có người tán thưởng, cũng có người đưa ra ý kiến phản bác... cây cối trong sân mới nảy mầm lay động, bóng người cùng các loại quan điểm, không lâu sau đều chìm ngập trong sắc xuân trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
Hội thơ kết thúc, đã là buổi chiều, tốp năm tốp ba đám người tản đi, nam tử trung niên lúc trước phát biểu nói lời tạm biệt với một đám văn sĩ, sau đó chuyển lên đường phố trong thành Lâm An. Binh họa sắp tới, bầu không khí trong thành lạnh lẽo tiêu điều, người đi đường không nhiều lắm, nam tử trung niên này chuyển qua mấy con phố, ý thức được phía sau hình như có gì đó không đúng, hắn bước nhanh hơn ở con đường kế tiếp, đi vào một con hẻm nhỏ không người, hắn mượn lực, bò lên tường viện nhà người ta bên cạnh, sau đó lại bởi vì sức lực không đủ ngã xuống.
Lúc bò dậy từ trong bùn nước, trước sau, đã có mấy thân ảnh đi về phía hắn.
Bóng người bị trùm lên bao tải, kéo ra khỏi con ngõ, sau đó ném vào xe ngựa. Xe ngựa rẽ qua mấy con phố dài, tiến vào trong đại lao của phủ Lâm An, không lâu sau, Thiết Thiên Ưng từ bên ngoài tiến vào, có người dẫn hắn đi vào trong lao, trung niên hơn ba mươi tuổi kia đã bị trói ở trong phòng dụng hình.
Người trung niên từ từ tỉnh lại, nhìn thấy lão bộ đầu đang nung thanh sắt, hắn giãy giụa vài cái trên giá.
- Ngươi ngươi ngươi, các ngươi là ai!? Là ai? Ta chính là thân phận cử nhân, thân phận cử nhân của năm Cảnh Hàn thứ mười ba! Các ngươi làm gì đó!?
Thiết Thiên Ưng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Nếu ngươi không biết mình ở đâu, thì nói đến thân phận cử nhân gì, nếu bị kẻ phỉ bắt cóc, thân phận cử nhân của ngươi có thể cứu ngươi?
- Ta, ta ta ta... ta có thể đoán được, quốc triều có răn dạy, không được dùng hình với sĩ đại phu*, các ngươi không thể giết người bàn luận chính sự, các ngươi...
*Sĩ đại phu nếu phạm tội có thể giết chết nhưng không được tra tấn, dày vò, khiến họ chịu nỗi đau thể xác; bởi vì họ là người có tri thức có địa vị, tra tấn như vậy sẽ phá hoại hình tượng của họ trong lòng dân thường.
- Ai khiến các ngươi nói những chuyện này? Ai dạy các ngươi nói?
- Không có ai! Không có ai! Quốc triều hưng vong, thất phu hữu trách! Ta là con dân Vũ triều, ta là thân phận cử nhân, quốc triều gặp đại nạn, ta phân ưu vì nước! Phân ưu vì nước! Hơn nữa ta cũng chỉ bàn luận chuyện này với mọi người, chưa từng làm chuyện gì khác ——
Người trung niên giãy giụa trên giá gỗ, hoảng hốt kêu to, Thiết Thiên Ưng lẳng lặng nhìn hắn, qua một hồi, cởi bỏ áo bào rộng rãi đặt sang một bên, sau đó cầm lấy dụng cụ tra tấn.
- Theo dõi ngươi cũng không phải ngày một ngày hai, ai làm việc nấy vì chủ nấy, vậy thì đắc tội rồi...
Mặt trời đầu xuân chìm xuống, ban ngày tiến vào đêm tối.
Rạng sáng mùng chín tháng hai, Chu Bội khoác y phục thức dậy, rửa mặt xong ngồi lên xe ngựa, xuyên qua thành trì.
Nửa đêm qua đi vỏn vẹn hơn một canh giờ, trong thành trì vẫn có vẻ yên tĩnh, chỉ là càng đi về phía bắc, càng có thể nghe được tiếng ong ong nhỏ vụn nổi lên trên không trung, khi tới gần Hòa Ninh Môn ở phía bắc, thanh âm nhỏ vụn này dần trở nên rõ ràng, đó là tiếng vang của một lượng lớn nhóm người đang hoạt động.
Xế chiều mùng tám, ba vạn người dưới trướng Từ Liệt Quân trên đường di chuyển bị hai vạn tinh kỵ Ngột Truật phái ra đánh tan, tử thương mấy ngàn, sau đó Từ Liệt Quân lại phái ra mấy vạn người đánh lui kỵ binh Nữ Chân xâm phạm, hiện giờ số lượng lớn người bị thương đang đưa vào trong thành Lâm An.
Sau khi người bị thương được vận chuyển vào Ủng thành còn tiến hành một lần sàng lọc, một bộ phận đại phu đi vào tiến hành cứu chữa khẩn cấp cho người trọng thương, Chu Bội đi lên tường thành nhìn một mảnh tiếng rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết bên trong Ủng thành. Thành Chu Hải đã ở đó, đi qua hành lễ.
- Lại bại một lần nữa, không biết lại có bao nhiêu người đang lén lút truyền lời.
Chu Bội thấp giọng nói.
- Cứ thản nhiên bình tĩnh là được, lần nào đánh trận cũng đều có kẻ muốn động tâm tư một chút.
Thành Chu Hải nói.
- Hơn mười năm trước, thế nhân còn không biết Vũ triều thật sự sẽ vứt bỏ Trung Nguyên, cho dù âm thầm động chút tâm tư, cũng không khỏi cảm thấy, Vũ triều là có thể chống đỡ được. Mà nay nghị luận của mọi người, lại không khỏi muốn làm chút "tính toán xấu nhất" rồi, trong "tính toán xấu nhất", bọn họ cũng đều hi vọng chính mình trải qua được chút ngày tháng yên lành...
Chu Bội thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn vào bóng tối ngoài tường thành.
- Thành tiên sinh, tường thành Biện Lương, cũng cao như vậy dày như vậy nhỉ? Ta có đôi khi đứng ở phía dưới nhìn lên, cảm thấy tường thành nguy nga như vậy, luôn phải là vạn thế không đổi, nhưng chuyện những năm gần đây nói cho ta biết, muốn mở nó ra, cũng không chắc đã khó khăn lắm.
Thành Chu Hải trầm mặc một lát.
- ... Hôm qua bệ hạ triệu điện hạ vào cung, đã nói gì?
Chu Bội cười cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc, nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói chuyện với Thành Chu Hải.
- Phụ hoàng nói bóng nói gió hỏi ta, nếu tình thế kinh thành nguy cấp, có thể kịp thời rút Trấn Hải tân quân do Hàn Thế Trung tướng quân suất lĩnh về Lâm An, đổi phòng ngự với cấm quân hay không... phụ hoàng biết lòng người phía dưới dao động, cũng không tin tưởng cấm quân, thậm chí muốn... triệt tiêu Dư Tử Hoa Dư tướng quân của cấm quân.
- Rút Trấn Hải quân về đây chính là lúc nguy cấp đi khắp nơi tìm thầy thuốc rồi, về phần Dư tướng quân...
Thành Chu Hải nhíu mày.
- Dư tướng quân... từ khi Võ Liệt Doanh thăng lên, chính là tâm phúc của bệ hạ mà.
Chu Bội chần chừ một lát, nhớ tới lời phụ thân nói ngày hôm qua, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.
- ... Đúng vậy, Võ Liệt Doanh năm đó đóng ở Giang Ninh, Dư Tử Hoa và phụ hoàng quen biết từ lâu, bởi vậy mới có thể thống lĩnh cấm quân, nhưng vào lúc này... Thành tiên sinh, đối với những người năm đó đi theo chơi bên cạnh ông ấy là người thế nào, phụ hoàng rõ ràng hơn bất cứ ai. Ông ấy chỉ là không có người có thể dùng, ức hiếp người uống rượu hoa, phụ hoàng tin tưởng bọn họ hơn ai hết, phải đánh trận, phụ hoàng không tin tưởng bọn họ hơn ai hết...
- Nhưng mà Dư tướng quân những năm gần đây, đúng là đã ra sức sửa đổi sai lầm trước đây, kỷ luật bản thân cực nghiêm.
- Phụ hoàng không tin những điều này, ta cũng chỉ có thể... tận lực khuyên can.
Chu Bội day trán.
- Trấn Hải quân không thể điều đi, Dư tướng quân không thể từ bỏ dễ dàng, ầy, hy vọng phụ hoàng có thể ổn định lại. Gần đây ông ấy cũng thường triệu Tần Cối Tần đại nhân vào cung hỏi ý kiến, Tần đại nhân lão thành mưu quốc, đối với tâm tư của phụ hoàng, dường như cũng phát huy tác dụng khuyên can, phụ hoàng muốn triệu Trấn Hải quân hồi kinh, Tần đại nhân cũng tiến hành khuyên bảo... mấy ngày nay, ta muốn tự mình thăm viếng Tần đại nhân, tìm ông ta thẳng thắn nói chuyện...
Hai người ở trên thành nhìn một hồi, xoay người rời đi, xe ngựa rời khỏi tường thành, chạy qua đường phố trong bóng tối, khi đến gần đại lao phủ Lâm An phủ, Chu Bội xoa trán nhớ tới một số chuyện.
- Hôm qua bên Thiết bộ đầu hình như bắt được vài người, chúng ta vào trong lao xem sao.
Thành Chu Hải gật đầu đáp ứng.
Đoàn người đi vào đại lao, phụ tá bên cạnh đã báo cáo chuyện Thiết Thiên Ưng đang làm, lúc đến gần phòng dùng hình, mùi máu tanh truyền ra, Thiết Thiên Ưng đại khái rửa mặt và tay một chút, từ bên trong đi ra, trên quần áo mang theo không ít vết máu. Trên tay hắn cầm một xấp giấy ghi chép thẩm vấn, dẫn Chu Bội và Thành Chu Hải nhìn vào trong phòng dùng hình, trung niên thư sinh cột trên giá gỗ đã không còn hình người nữa.
- Ngươi đây có phải là dùng hình ép cung không?
Thành Chu Hải nhíu mày hỏi:
- Không phải.
Thiết Thiên Ưng lắc đầu.
- Liên hệ giữa kẻ này và phía Nữ Chân đã được xác nhận, thư tín, người chỉ điểm, cấm quân vệ sĩ thay hắn truyền tin tức vào đều đã được xác nhận, đương nhiên, hắn chỉ cho rằng mình chịu sai khiến của đại tộc, du thuyết nói chuyện vì lợi ích của một số con em thế gia mà thôi, nhưng lúc trước mấy lần xác nhận truyền bá tin tức liên quan đến Nữ Chân, hắn đều có tham dự... bây giờ xem ra, người Nữ Chân bắt đầu động tâm tư mới rồi.
- Là những thứ ngươi đã báo cáo trước đây?
Thành Chu Hải hỏi.
Thiết Thiên Ưng gật đầu, sau đó cùng Thành Chu Hải nhìn sang Chu Bội.
- Chuyện này cho phép tại hạ bẩm báo, điện hạ là muốn...
Thiết Thiên Ưng chỉ vào phòng dùng hình và căn phòng nhỏ tương đối sạch sẽ bên kia, hỏi một chút, Chu Bội nhìn huyết nhân trong phòng giam móng tay đều bị nhổ sạch, quay đầu đi vào trong phòng nhỏ.
Thiết Thiên Ưng và Thành Châu Hải đi theo, mở bản đồ trên bàn trong phòng nhỏ ra.
- Việc này vài ngày trước đã có người trò chuyện với quy mô nhỏ, nghe qua có chút trái luân thường đạo lý, nhưng nếu nghiền ngẫm kỹ, cũng coi như một cách nghĩ, phương hướng đại khái của nó là thế này...
Thiết Thiên Ưng dừng một chút, đem bàn tay cắt ở vị trí Tương Dương trên bản đồ, sau đó quét về phía khu vực phía tây được đánh dấu trên bản đồ.
- Nếu chiến sự kinh thành khẩn cấp, không thể rút lui... cắt nhượng tất cả khu vực Tương Phàn và mạn nam Tương Phàn, mạn bắc Trường Giang cho nguyên soái Tông Hàn của quân tây lộ Nữ Chân.
Hắn nói xong lời này, cánh tay Chu Bội đặt trên bàn, toàn bộ sắc mặt cũng đã trở nên âm trầm.
Thành Chu Hải ở bên cạnh cất lời.
- Trong lúc âm thầm có nói, đây là yêu cầu mà tướng lĩnh Nữ Chân Hoàn Nhan Hi Doãn ở phụ cận Trấn Giang lén lút đưa ra với trong thành. Đầu tháng một, bên Hắc Kỳ có ý thương lượng công việc mượn đường với thủ tướng Tư Trung Hiển của Kiếm Các, Kiếm Các là yếu đạo xuất Xuyên, việc này rất hiển nhiên là uy hiếp và tạo áp lực của Ninh Nghị đối với người Nữ Chân, bên Nữ Chân đưa ra quyết định kiểu này, cũng rõ ràng là phản kích đối với Hắc Kỳ quân.
Hắn chỉ vào khu vực trên bản đồ.
- Tương Phàn đến Kiếm Các, vùng đất ngàn dặm, lại khống chế Xuyên Thục, một khi cắt nhượng một mảnh địa phương này, chiến tích của quân tây lộ Nữ Chân đã đủ, không còn lý do nam hạ phạt Vũ, thậm chí quân đông lộ không công mà lui càng có thể làm cho bọn họ vui mừng. Mà một khi khống chế khu vực này, Tông Hàn, Hi Doãn sẽ lấy cường binh vào Thành Đô, hai bên Tông Hàn, Ninh Nghị sẽ sớm đối đầu nhau. Lưỡng bại câu thương, cũng không hẳn là không có khả năng...
- Cắt nhượng vùng đất ngàn dặm? Thế này cũng nói ra được?
Thanh âm của Chu Bội chua xót.
- Nếu Lâm An nguy ngập, vậy thì dễ nói rồi...
Thành Chu Hải nói.
- Hơn nữa, nếu nhìn từ phương hướng lớn, người Nữ Chân... chí ít là bên phía Tông Hàn Hi Doãn, kiêng kỵ đối với Hắc Kỳ quân, thậm chí hơn cả Vũ triều, nếu có thể nuốt Vũ triều rồi sau đó diệt Hắc Kỳ, cố nhiên là tốt nhất, nhưng nếu có lựa chọn cũng tương đối tốt, đôi khi ta cũng cảm thấy, bọn họ thà rằng có thể tiêu diệt Hắc Kỳ vào lần này...
Hắn nói xong, lẳng lặng nhìn Chu Bội, thân thể Chu Bội lay động một chút. Có vài thứ chợt nghe quả thật giống như là đầm rồng hang hổ, nhưng nếu thật có thể thành công, Tông Hàn dẫn đại quân vào tây nam, Ninh Nghị suất lĩnh Hoa Hạ quân, cũng tất nhiên sẽ không lui bước, hai nhánh quân đội mạnh nhất thiên hạ này giết cùng một chỗ, tình hình kia, nhất định sẽ không đánh đến mức khó chịu giống như đại chiến Giang Nam của Vũ triều nhỉ...
Chu Bội suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu rời đi.
- Đây là lời của kẻ quấy nhiễu nhân tâm, lôi bọn chúng ra, chọn ngày giết hết!
Thành Chu Hải lộ ra một chút tươi cười, đợi rời khỏi đại lao, mới nghiêm mặt nói.
- Hiện giờ những chuyện này cho dù nói có đẹp đến đâu, mục đích cũng chỉ là làm loạn lòng quân ta mà thôi, Hoàn Nhan Hi Doãn không hổ danh Cốc Thần, âm dương mưu lược của hắn, không thua kém vị Ninh Nhân Đồ tây nam kia. Có điều, việc này chúng ta mặc dù có thể xem hiểu, trong thành rất nhiều người chỉ sợ đều muốn động tâm, còn có bên phía bệ hạ kia... mong điện hạ càng thêm thận trọng...
Chu Bội gật đầu, không lâu sau, ngồi xe ngựa rời đi.
Qua mấy ngày, tin tức tương tự ở trong thành bắt đầu khuếch tán lên men, quân tây lộ Nữ Chân đưa ra yêu cầu: Cắt nhượng mạn tây Tương Phàn và mạn bắc Trường Giang thì lui binh.
Mà trong này, nghe nói quân đông lộ Nữ Chân cũng đưa ra yêu cầu: Vũ triều nhận Đại Kim làm cha, vĩnh viễn làm thần thuộc, hàng năm đều tiến cống, đến triều bái kiến hoàng đế, đồng thời ——
—— Giết Hàn Thế Trung, để an ủi lòng người Kim!...
Trấn Giang tháng hai, trong doanh địa đóng quân bị bao phủ bởi băng giá và bùn đất, Quân Vũ đi ra doanh trướng, liền có thể nhìn thấy cảnh tượng quân đội đổi phòng ngự ra vào và điều động vật tư, thỉnh thoảng có nhóm người bị thương đi vào, mang theo hơi thở của khói thuốc súng và máu tươi.
Thứ chiến tranh thể hiện ra nhiều hơn chính là thiết huyết và sát phạt, thời gian nửa năm tới nay, Quân Vũ hầu như đã thích ứng với tiết tấu như vậy, phía trước hắn, là sự tiến công của rất nhiều tướng lĩnh Nữ Chân danh chấn thiên hạ, phía sau hắn, cũng đã trải qua mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn thương vong của quân đội và dân thường thật bi thảm.
Trấn Giang đi về phía đông, đi về phía nam, đội quân của các tướng lĩnh Nữ Chân như Hi Doãn, Ngân Thuật Khả, A Lỗ Bảo đã đánh hạ mấy tòa thành nhỏ, đang cẩn thận kéo dài chiến tuyến về phía nam, mà trong phạm vi khu vực lớn hơn nữa, quân đội thuộc về Vũ triều đang phong tỏa tầng tầng con đường phía nam. Cứ cách vài ngày sẽ có một hai lần va chạm xảy ra.
Đồ Sơn Vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng Tông Hàn của Nữ Chân do Hi Doãn suất lĩnh, cho dù là Bối Ngôi quân hiện giờ, trong tác chiến chính diện cũng khó có thể ngăn cản thế công của nó. Nhưng quân đội Vũ triều tụ tập ở chung quanh đang dần hao mòn nhuệ khí của nó, cho dù không cách nào ngăn cản nó đi tới chỉ trong một hai lần tác chiến, cũng nhất định sẽ phong kín đường lui của hắn, khiến hắn ném chuột sợ vỡ bình, không thể đi về phía nam trong thời gian dài.
So với binh lính tiền tuyến đẫm máu liều mạng, tướng quân bày mưu nghĩ kế, thân phận thái tử ở chỗ này càng giống như là một người đáng tin cậy và linh vật, hắn chỉ cần tồn tại và kiên định quán triệt niềm tin chống cự là đã hoàn thành nhiệm vụ. Quân Vũ cũng không cảm thấy ủ rũ đối với việc này, mỗi ngày bất luận mệt mỏi cỡ nào, hắn đều cố gắng sửa soạn bản thân mình, để một ít râu, dáng vẻ đoan chính, khiến bản thân trông có vẻ càng trưởng thành kiên định, cũng càng có thể cổ vũ sĩ khí binh lính.
Thỉnh thoảng các loại đấu đá lẫn nhau và sự dao động của lòng người phức tạp từ Lâm An truyền tới, khiến hắn cười nhạo cũng khiến hắn cảm thấy thở dài, thỉnh thoảng một số hành vi làm ra trước mặt người Kim của các chí sĩ kháng Kim từ bên ngoài chạy tới, lại khiến hắn cũng cảm thấy cổ vũ, những tin tức này hơn phân nửa anh dũng mà bi tráng, nhưng nếu người trong thiên hạ đều có thể như thế, Vũ triều sao có thể mất đi Trung Nguyên chứ?
Mười hai tháng hai, có sứ thần người Kim đi vào trong quân Trấn Giang, yêu cầu đề xuất khuyên hàng đối với thái tử Quân Vũ cùng với toàn bộ triều đình Vũ triều, trong đó có những điều kiện trên trời như xưng thần và cắt nhượng khu vực mạn tây Tương Phàn, mạn bắc Trường Giang, nghiêm trị đông đảo tướng lĩnh kháng Kim, Quân Vũ nhìn đoạn mở đầu liền ném nó ra ngoài.
- Đám người Hi Doãn hiện giờ bị trăm vạn đại quân của ta vây khốn, trở về được rồi nói sau! Lôi hắn ra ngoài giết chết cho ta ——
Sứ thần kia bị lôi ra ngoài, miệng hô to.
- Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Có thể bàn! Có thể bàn mà thái tử điện hạ ——
Sau đó bị kéo lên giáo trường, một đao chém đầu.
Sau đó không lâu, Hoàn Nhan Hi Doãn đóng quân ở phía đông nam Trấn Giang nhận được đầu sứ thần trong quân doanh, khẽ nở nụ cười, nói với đám người bên cạnh.
- Tiểu thái tử này tâm tính cương liệt, lại có hơi khác với đám người Vũ triều...
- Đáng tiếc rồi...
Hắn thở dài nói.