Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098: Nấu Biển 6

Chương 1098: Nấu biển 6 Chương 1098: Nấu biển 6

Mùa đông vào năm chuyển tiếp thứ mười sang năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một không rét lạnh, Giang Nam chỉ có mấy trận tuyết rơi. Đến giữa tháng hai năm thứ mười một, một đợt lạnh hiếm thấy đột nhiên xuất hiện, dường như muốn bù đắp cho sự vắng mặt của mùa đông, giáng xuống đại bộ phận Trung Nguyên và Vũ triều, đó là thời gian vài ngày mới bắt đầu trung tuần tháng hai, một đêm trôi qua đến bình minh, sương giá dày đặc hình thành dưới mái hiên và dưới tán cây.

Không ít nụ hoa, chồi cây bị chết cóng chỉ sau một đêm.

Đợt rét mùa xuân hiếm có này kéo dài mấy ngày, nhưng ở Giang Nam, bước chân chiến tranh không hề chậm lại, mười tám tháng hai, gần Đan Dương ở phía đông nam Trấn Giang, tướng lĩnh Lư Hải Phong của Vũ triều đã tập hợp hơn hai mươi vạn đại quân bao vây hơn năm vạn tinh nhuệ Nữ Chân do Hi Doãn và Ngân Thuật Khả suất lĩnh, mà sau đó đại bại chạy tán loạn.

Từ sau khi hỏa pháo phổ cập mấy năm qua, hình thức chiến tranh bắt đầu xuất hiện biến hóa, ngày xưa bộ binh tạo thành trận vuông, chính là để lúc đối đầu binh lính không thể chạy trốn. Khi hỏa pháo có thể tấn công theo nhóm, đấu pháp như vậy đã bị ngăn chặn, tầm quan trọng của tinh binh quy mô nhỏ bắt đầu được làm nổi bật, trong quân đội Vũ triều, ngoại trừ Trấn Hải quân của Hàn Thế Trung và Bối Ngôi quân của Nhạc Phi, binh lính có thể xông lên phía trước dưới làn đạn pháo trong dã chiến đường đường chính chính đã không nhiều, đại bộ phận quân đội duy chỉ có lúc mượn địa lợi phòng thủ, vẫn có thể xuất ra một phần chiến lực.

Có điều, quân đội dưới trướng Lư Hải Phong cũng không đến mức không chịu nổi như thế, bộ đội trực thuộc do hắn suất lĩnh cũng là một trong những tân quân được huấn luyện nên dưới sự chăm sóc của Quân Vũ sau khi dời về phía nam. Lư Hải Phong trị quân nghiêm cẩn, dùng các loại thời tiết, địa hình hà khắc để luyện binh, như tuyết lớn mưa to, để binh lính đẩy mạnh chém giết trong bùn đất Giang Nam, binh lính dưới trướng so với các binh sĩ lão gia trong quá khứ của Vũ triều, cũng có diện mạo hoàn toàn bất đồng.

Từ sau khi Hi Doãn và Ngân Thuật Khả suất lĩnh tinh nhuệ Nữ Chân đến, tình thế chiến trường Giang Nam càng thêm kịch liệt và khẩn trương. Trong kinh thành —— bao gồm các nơi trong thiên hạ —— đều đồn rằng đại quân hai lộ đông tây vứt bỏ hiềm khích lúc trước quyết tâm cùng nhau diệt Vũ. Loại thể hiện ý chí kiên định này, cộng thêm Hi Doãn và các lộ gian tế trong kinh thành gây rối, khiến thế cục Vũ triều, trở nên hết sức khẩn trương.

Trước đó, có lẽ còn có một bộ phận người sẽ trông mong vào mâu thuẫn của đông tây triều đình Nữ Chân, để đưa ra nghị luận trong đó, đến lúc này, trong kinh thành, lại không biết có bao nhiêu người đã đang du thuyết khắp nơi hoặc là tìm đường lui cho chính mình. Dưới thế cục như vậy, lại xuất phát từ lòng tin trị quân của bản thân, Lư Hải Phong phát động tiến công đối với đội quân của Hi Doãn, Ngân Thuật Khả.

Lần tiến công quy mô lớn này, cũng là tiến hành dưới sự cho phép của tầng lớp lãnh đạo do Quân Vũ cầm đầu, so với nhiệm vụ tất yếu và lâu dài là chính diện đánh tan đại quân Tông Phụ, nếu như có thể đánh tan nhánh tinh nhuệ tây lộ bôn ba đường xa mà đến, hậu cần tiếp tế lại có vấn đề nhất định, hơn nữa rất có thể đang có hiềm khích với Tông Phụ Tông Bật này, cục diện nguy hiểm của kinh thành, nhất định có thể giải quyết.

Đương nhiên, đội quân tinh nhuệ do Hi Doãn và Ngân Thuật Khả danh chấn thiên hạ suất lĩnh, muốn đánh tan cũng không phải là chuyện dễ, nhưng nếu như ngay cả xuất kích cũng không dám, cái gọi là mười năm luyện binh, đến lúc này cũng chỉ là trò cười mà thôi. Mà mặt khác, mặc dù không thể một lần đánh lui Hi Doãn và Ngân Thuật Khả, dùng sức mạnh hai lần, ba lần... ba mươi vạn, năm mươi vạn, thậm chí trăm vạn đại quân tiến công từng lần một, cũng nhất định có thể mài chết đối phương giống như cối xay nước. Mà trước đó, toàn bộ quân đội Giang Nam, nhất định phải có quyết tâm dám chiến.

Tiến công chọn tiến hành vào một ngày mưa to, cái lạnh vào một lần mùa xuân vẫn đang tiếp diễn, hai mươi vạn đại quân mời chiến đối phương trong trong cơn mưa lạnh thấu xương. Thời tiết như vậy san bằng tất cả sức mạnh của hỏa khí, Lư Hải Phong lấy sáu vạn đại quân do bản thân suất lĩnh làm tiên phong, nghênh đón ba vạn Đồ Sơn Vệ ngang nhiên nghênh chiến.

Trong cơn mưa xối xả, ngay cả những mũi tên cũng mất đi sức mạnh, quân đội của cả hai bên đều bị kéo trở lại những quy tắc chém giết đơn giản nhất, trận vuông của trường thương và đao thuẫn lan rộng như thủy triều dưới bầu trời đen tối, hai mươi vạn quân đội bên Vũ triều dường như bao trùm toàn bộ vùng đất, tiếng hét của họ thậm chí còn lấn át cả sấm sét trên bầu trời. Hi Doãn suất lĩnh Đồ Sơn Vệ hiên ngang đối chọi, song phương va chạm trong bùn nước.

Theo một nghĩa nào đó, nếu như mười năm trước quân đội Vũ triều có thể có quyết tâm và tố chất trị quân của Lư Hải Phong, trận chiến Biện Lương năm đó, nhất định sẽ khác. Nhưng cho dù như vậy, cũng không có nghĩa quân đội Vũ triều trước mắt có tố chất cường binh đệ nhất thiên hạ, mà Đồ Sơn Vệ quanh năm đi theo bên cạnh Tông Hàn, thứ lúc này có được, vẫn là khí phách khẳng khái sĩ khí "vạn người không thể địch" của Nữ Chân năm đó.

Sau khi đối đầu và chiến đấu trực diện trong một canh giờ, quân đội của Lư Hải Phong đã bị đánh bại, nửa ngày sau, toàn bộ chiến trường hiện lên trạng thái cuốn rèm châu, đội quân của Đồ Sơn Vệ và Ngân Thuật Khả đuổi giết bại binh Vũ triều ở sau lưng hơn mười dặm, tử thương không tính. Lư Hải Phong ở trong đại chiến không muốn lui bước, cuối cùng dẫn đội xung phong, bị chặt đứt một tay, phải nhờ thân vệ liều chết giải cứu mới có thể may mắn sống sót.

Nếu như nói trong trận chiến thảm liệt này, thứ biểu hiện ra của phe Hi Doãn vẫn là sự dũng mãnh không thua kém năm đó, nhưng tử chiến của người Vũ triều, vẫn mang đến không ít thứ.

Ngày mười chín này, theo con số thương vong xuất hiện, sắc mặt Ngân Thuật Khả cũng không dễ coi, lúc gặp Hi Doãn nói.

- Đúng như Cốc Thần nói, vị tiểu thái tử này quyết tâm không nhẹ, nếu quân đội Vũ triều mỗi lần đều kiên quyết như vậy, không bao lâu nữa, chúng ta thật sự nên trở về rồi.

Ánh mắt Hi Doãn lại nghiêm túc mà bình tĩnh.

- Thỏ sắp chết cũng sẽ cắn người, Vũ triều to lớn như vậy, sẽ luôn có những người như thế. Có trận chiến này, đã rất có thể thuận tiện cho người khác nghị luận một phen rồi.

Hai mươi, Quân Vũ ở Trấn Giang đại doanh tiến hành khẳng định và cổ vũ trận tử chiến của Lư Hải Phong, hơn nữa thỉnh công với triều đình, muốn ban tước cho Lư Hải Phong, quan thăng một cấp.

- Ở phía trước chúng ta, là quân đội mạnh nhất hung hãn nhất của cả thiên hạ, bại bởi bọn họ không mất mặt! Ta không sợ! Bọn họ đã diệt Liêu quốc, thôn tính Trung Nguyên, non sông Vũ triều ta rơi vào tay giặc, con dân Vũ triều bị bọn họ nô dịch! Mà giờ năm vạn người của hắn dám đến Giang Nam! Ta không sợ thua, ta cũng không sợ các ngươi bại trận! Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn các ngươi đánh bất cứ giá nào! Nếu cần thiết chúng ta mỗi ngày đều đi đánh, ta muốn đánh chết bọn họ, ta muốn cho năm vạn người này của họ không một ai có thể trở lại Kim quốc, tất cả các ngươi những ai ra trận, ta sẽ thỉnh công cho các ngươi ——

Thái độ của Quân Vũ không lâu sau đó cũng sẽ truyền khắp toàn bộ Giang Nam. Cùng lúc đó, Nhạc Phi ở phụ cận Thái Bình Châu đánh tan mười ba vạn quân Hán do Lý Dương Tông dẫn đầu, bắt hơn sáu vạn quân Hán làm tù binh. Ngoài việc trừng trị một số "thủ ác" đã gây ra nhiều vụ án đẫm máu trong vụ thảm sát trước đó, Nhạc Phi đề nghị triều đình chiêu hàng quân Hán, chỉ trừng trị kẻ thủ ác, bỏ qua chuyện cũ.

Trong lúc song phương chém giết kịch liệt, lúc này đưa ra đề nghị như vậy với một bộ phận Hán quân Trung Nguyên lúc trước ở Giang Nam tàn sát cướp bóc, phạm vào nợ máu chồng chất, nội bộ lập tức dẫn tới thảo luận phức tạp, trong thành Lâm An, đám người Binh bộ Thị lang Liễu Nghiêm trực tiếp dâng thư buộc tội Nhạc Phi. Nhưng những quân Hán Trung Nguyên này tuy rằng sau khi đến Giang Nam cùng hung cực ác, trên thực tế chiến ý cũng không kiên quyết. Những năm gần đây Trung Nguyên sinh linh đồ thán, mặc dù cuộc sống làm lính cũng cực kém, nếu Giang Nam bên này có thể bỏ qua chuyện cũ thậm chí cho một bữa cơm no, có thể tưởng tượng được, đại bộ phận Hán quân đều sẽ lập tức đầu hàng.

Sau đó không lâu, nhằm vào đề nghị của Nhạc Phi, Quân Vũ tiếp thu và tỏ thái độ, trên chiến trường chiêu hàng Hán quân nguyện ý theo về nam, chỉ cần trước đó vẫn chưa phạm phải nợ máu tàn sát, mọi việc ngày xưa, đều có thể bỏ qua không truy cứu.

Đồng thời, với yêu cầu "nghị hòa" mà Hi Doãn đề xuất với Vũ triều, không đến cuối tháng hai, bèn có một tin tức tương ứng từ tây nam truyền đến, dưới sự thúc đẩy có chủ ý, gia nhập vào âm thanh sôi sục ở một vùng Giang Nam...

Giang Ninh, bầu trời trong tầm mắt bị tầng mây màu xanh chì bao phủ, Ô Khải Long và sư gia tri phủ Lưu Tĩnh ngồi xuống trong trà lâu huyên náo, không lâu sau, nghe được tiếng nghị luận bên cạnh.

- ... Nói đến thế cục bên ngoài hiện giờ, vị thái tử gia của chúng ta này, thật sự là cương liệt, cho dù là ai cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi... Lư tướng quân kia tuy rằng bại, nhưng người của chúng ta, không hề sợ, ta nghe nói, bên phía Thường Châu kia bây giờ lại điều động hơn mười vạn người, muốn hợp lực cùng đại quân Trấn Giang bao vây Hi Doãn... chúng ta không sợ bại, chỉ sợ là những tên Kim cẩu đó có thể sống sót trở về...

- ... Trong lục lâm cũng chém giết ghê dớm, các ngươi không biết, người Kim đục nước béo cò, ngầm giết không ít người, nghe nói nửa tháng trước, bên phía Tuyên Châu kia mấy trận sống mái, chết mấy trăm người, địa đầu xà bên đó Tống gia Tống Đại Khôn bị tàn sát cả nhà, còn để lại thư trừ gian, nhưng trên thực tế, chuyện này lại là tay sai của người Nữ Chân làm... sau đó Phúc Lộc lão gia lại dẫn người qua đó chặn giết Kim cẩu, việc này vô cùng chính xác, Tuyên Châu kia á, trong mấy ngày đã chết rất nhiều người...

- ... Thật ra muốn nói nên giết ai thì phải xem phía tây nam, nghe nói cuối tháng một bên phía tây nam công bố một bản danh sách, trong đó chỉ rõ ai làm ác, phải giết ai. Hoàng gia ở Trường Sa, trước kia xuất hiện một tên Hoàng Thức Sơ, từng làm thượng thư Lại bộ hai năm, nhân lúc tại vị, vơ vét cực kỳ nhiều, sau đó tuy rằng bị bãi miễn, nhưng thừa dịp mấy năm đó kết bè kết cánh vô số, mấy năm nay thậm chí còn đưa tin tình báo cho người Nữ Chân, lén lút thuyết phục mọi người đầu hàng, mẹ nó cả nhà đều khốn kiếp...

- ... Hắn ở Trường Sa ruộng tốt vô số, trong nhà gia đinh môn khách hơn ngàn, đúng là bá chủ địa phương, thư trừ gian ở tây nam vừa ra, hắn liền biết không ổn, nghe nói á, bày thiên la địa võng trong nhà, ngày đêm lo lắng đề phòng, nhưng đến cuối tháng một, Hắc Kỳ quân đã tới, hơn một trăm người... ta nói cho các ngươi biết, đêm hôm đó ấy, trừ gian trạng vừa ra, tất cả đều loạn, bọn họ thậm chí cũng không thể chống đỡ đến khi quân đội tới...

Trong trà lâu mọi người vây quanh cùng một chỗ, người nói chuyện hạ giọng, giống như đang nói về bí mật lớn nào đó, mọi người cũng dùng giọng nói như vậy nhao nhao bàn luận.

- ... Mà mới nói, vị ở tây nam kia tuy rằng đại nghịch bất đạo, nhưng trên những chuyện này, thật đúng là một hảo hán, đều biết nhỉ, tên súc sinh Hi Doãn kia trước đó khuyên hàng chúng ta bên này, muốn chúng ta cắt nhượng tất cả các nơi như phía tây Tương Dương đến Xuyên Tứ, tạo điều kiện cho Niêm Hãn đến Thành Đô đi đánh Hắc Kỳ quân, há há, không bao lâu tây nam liền biết, nghe nói, chỉ mấy ngày trước, vị Ninh tiên sinh kia trực tiếp gửi một lá thư cho Niêm Hãn, bên trên nói rằng: Đang đợi ngươi đến, sau này ngươi sẽ chôn ở đây. Chà chà...

- ... Nếu hai đầu này đánh nhau, thật sự không biết sẽ là sức mạnh thế nào...

Trong tiếng nghị luận nhao nhao, Lưu Tĩnh cười với Ô Khải Long.

- Ngươi nói, trong bọn họ, có người của Hắc Kỳ không?

- Khó nói.

Ô Khải Long bưng chén trà lên, cười lắc đầu.

Giang Ninh là nơi Tâm Ma Ninh Nghị sinh ra, cũng là nơi ở cũ của Khang Vương Chu Ung. Đối với ma đầu hiện giờ ở tây nam, ngày xưa người Giang Ninh đều giữ kín như bưng, nhưng đến đầu năm nay Tông Phụ vượt sông tấn công Giang Ninh, cho tới bây giờ đã gần hai tháng, cảm nhận của cư dân trong thành đối với vị đại nghịch này ngược lại trở nên không giống nhau, thường xuyên nghe được trong miệng có người nhắc tới hắn. Xét cho cùng trong thiên hạ hôm nay, người có thể thật sự đứng vững trước mặt người Nữ Chân, đoán chừng cũng chính là đám loạn phỉ cùng hung cực ác tây nam kia, Ninh Nghị xuất thân Giang Ninh, tính cả một số anh hùng đáng được ca ngợi và cảm động khác, bèn thường được người ta đem ra cổ vũ sĩ khí.

Trong lúc này cũng được nhắc tới giống vậy, còn có Thành Quốc công chúa cùng vị hôn phu Khang Hiền hy sinh trong lần Giang Ninh rơi vào tay giặc lần trước.

- Từng nghe nói, Ô huynh trước kia có quan hệ với Ninh Nghị? Không biết hắn có khác biệt gì so với trong miệng những người kia đã nói?

Sư gia Lưu Tĩnh từ nơi khác đến, trước kia nhắc tới Ninh Nghị cũng có chút kiêng kị, lúc này mới hỏi ra. Ô Khải Long trầm mặc một lát, nhìn về phía một bộ bàn ghế bên cửa sổ.

- Nếu bị hắn nhắm tới, phải lột lớp da là thật.

- Ồ? Ô huynh từng bị nhắm tới?

- Hắn ở rể nhà buôn vải, ta cũng là nhà buôn vải, từng có khúc mắc, cũng may chưa tới mức phải thấy sống chết.

Ô Khải Long cười.

- Gia sản mất đi quá nửa.

Hắn nói như vậy, Lưu Tĩnh đối diện cau mày, cảm thấy hứng thú. Hắn liên tục truy hỏi, Ô Khải Long cũng vừa nhớ lại, vừa nói đến sự kiện hoàng thương năm đó, khi đó khúc mắc giữa hai nhà, hắn tìm chưởng quỹ Tịch Quân Dục rất có dã tâm của Tô gia hợp tác, sau đó lại bộc phát sự kiện ám sát Tô Bá Dung, chuyện lớn chuyện nhỏ, hôm nay nghĩ lại, cũng không khỏi thổn thức, nhưng trong bối cảnh trận đại chiến điên đảo thiên hạ này, những chuyện này, cũng đều trở nên thú vị.

- Thực ra, bây giờ nghĩ lại, Tịch Quân Dục dã tâm quá lớn, những việc hắn làm có một số, ta cũng không nghĩ tới, mà nếu không phải nhà ta chỉ là cầu tài, chưa từng tham dự toàn bộ trong đó, chỉ sợ cũng sau này không phải mất đi một nửa gia sản là có thể kết thúc...

- Vậy... sao lại mất đi một nửa gia sản?

Lưu Tĩnh hỏi với vẻ mặt chờ mong.

Ô Khải Long bèn tiếp tục nói đến sự kiện hoàng thương kia, lấy được công thức, đoạt hoàng thương, còn chọc cho Ninh Lập Hằng kia viết ra thơ từ "Đầu bạc biết nhau còn giữ miếng, cửa son tới trước đã khinh người". *

*Nguyên văn: Bạch thủ tương tri do án kiếm, Chu môn tiên đạt tiếu đàn quan, trích từ bài Chước tửu dữ Bùi Địch (Rót rượu mời Bùi Địch) của nhà thơ Vương Duy đời Đường.

- ... Rồi sau đó nữa có một ngày, vải phai màu.

Lời này nói ra, Lưu Tĩnh hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh.

- ... Ác thật, vậy sau đó thì sao, đối phó với các ngươi như thế nào?

- ... Sau đó có một ngày, ở ngay trên trà lâu này, kìa, vị trí bên đó, hắn đang đọc sách, ta đi tới chào hỏi, thăm dò phản ứng của hắn. Hắn lơ đễnh, sau đó như đột nhiên phản ứng lại, nhìn ta rồi nói: 'Ồ, vải phai màu rồi... ' lúc đó... ừm, Lưu huynh có thể nghĩ tới... muốn giết hắn...

Hai người nhìn về phía cửa sổ bên kia, sắc trời âm u, xem ra dường như sắp mưa, hôm nay ở chỗ đó là hai người gầy gò ngồi uống trà. Ô Khải Long đã có mái tóc bạc lâm râm, khí độ nho nhã phảng phất như có thể nhìn thấy buổi chiều hơn mười năm trước, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời tươi sáng, Ninh Nghị ở đằng kia lật trang sách, từ đó về sau chính là chuyện Ô gia bị cắt thịt.

Khi đó Ô Khải Long hơn ba mươi tuổi, gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời, Ô gia bị đánh khỏi vị trí đệ nhất buôn vải Giang Ninh, gần như không gượng dậy nổi. Nhưng không lâu sau, Ninh Nghị lên phía bắc liên hợp thương nhân Giang Ninh bắt đầu phát triển đến kinh thành, sau đó lại có chuyện cứu trợ thiên tai, hắn tiếp xúc với lực lượng Tần hệ, sau đó lại được Thành Quốc công chúa và Khang phò mã thưởng thức, dù sao đều là người Giang Ninh, Khang Hiền cũng khá chiếu cố đối với Ô gia.

Đầu năm Kiến Sóc thứ ba, Ngột Truật phá Giang Ninh, vị lão nhân kia không chịu bỏ lại Giang Ninh gần như ở cả đời, mất đi khi quân đội vào thành, phủ Thành Quốc công chúa sau đó cũng bị đốt sạch. Không lâu sau, Ô Khải Long lại mang theo người nhà trở lại Giang Ninh, xây dựng lại Ô gia, về sau nữa hắn dẫn theo Ô gia gom hết phần lớn việc buôn bán quân trang triều đình, đến khi Nữ Chân xuôi nam, lại quyên ra hơn phân nửa gia tài ủng hộ quân đội, cho tới bây giờ gia sản của Ô gia vẫn cao hơn năm đó mấy lần.

Rất nhiều chuyện trong đó, hắn tự nhiên không cần nói với Lưu Tĩnh, nhưng lúc này nghĩ lại, thời gian mênh mông, dường như cũng từng tia từng tia chảy qua trước mắt, so với hiện giờ, vẫn là năm đó càng an bình hơn.

Cho dù là Ninh Nghị giờ ở tây nam, có thể đối kháng với thiên hạ, chỉ sợ cũng càng thêm hoài niệm khoảng thời gian đọc sách ở chỗ này trước đây nhỉ.

Ô Khải Long nghĩ như vậy.

Không bao lâu, tường thành bên kia truyền đến chấn động thật lớn, sau đó là thanh âm hỗn loạn gắt gao cuộn trào mãnh liệt mà đến...

Bình Luận (0)
Comment