Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1099 - Chương 1099: Nấu Biển 7

Chương 1099: Nấu biển 7 Chương 1099: Nấu biển 7

Đầu tháng ba âm lịch năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, sau khi Hoàn Nhan Tông Phụ suất lĩnh chủ lực quân đông lộ trải qua hơn hai tháng chiến tranh cường độ thấp và chuẩn bị công thành, tập hợp Hán quân phụ cận, phát động tổng tiến công đối với Giang Ninh. Một bộ phận quân Hán bị triệu hồi, có một lượng lớn quân Hán lục tục qua sông, đến mức trung hạ tuần tháng ba, tổng binh lực tập hợp tiến công một lần đạt tới năm mươi vạn người.

Mà bao gồm cả Võ Liệt Doanh vốn đóng ở Giang Ninh, Trấn Hải quân của Hàn Thế Trung, quân đội Giang Hoài phụ cận trong khoảng thời gian này cũng lục tục tập trung ở Giang Ninh, trong một khoảng thời gian, khiến cho quy mô toàn bộ cuộc chiến không ngừng mở rộng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người vào mùa xuân bắt đầu năm mới.

Lúc đại chiến mới bắt đầu, còn có khúc nhạc đệm nho nhỏ bộc phát trước một khắc đao thương thấy máu. Ngược dòng tìm hiểu về khúc nhạc đệm này, đại khái bắt đầu vào tháng một năm nay.

Theo hịch văn trừ gian của Hoa Hạ quân phát ra, cuộc đấu tranh nổi lên do lựa chọn và chọn phe trở nên kịch liệt, tiếng hô hào tru sát Hán gian trên xã hội cao dần, một số kẻ lòng có dao động không còn nghĩ nhiều, nhưng cùng với thế cục chọn phe kịch liệt, những người du thuyết của Nữ Chân cũng đang âm thầm gia tăng hoạt động, thậm chí còn chủ động bố trí một số "thảm án", thúc giục những kẻ dao động trong quân trước kia nhanh chóng đưa ra quyết định.

Một gã quan viên họ Hầu phụ trách Địa Thính Ti trong thành Giang Ninh chính là bị xúi giục như thế, lúc đại chiến, Địa Thính Ti phụ trách nghe lén động tĩnh dưới lòng đất, phòng ngừa kẻ địch đào địa đạo vào thành. Vị quan viên tên Hầu Vân Thông này bản thân cũng không phải là hạng người cùng hung cực ác, nhưng phụ thân huynh trưởng trong nhà trước kia đã có lui tới với một phe Nữ Chân, dựa vào sự hiệp trợ của thế lực Nữ Chân, thu gom một lượng lớn tiền tài, đồn điền tích nô, đã nở mày nở mặt mấy năm, dưới hình thức như vậy, Nữ Chân bắt đi một đôi nhi nữ của hắn, sau đó dùng chứng cứ tư thông Nữ Chân và tính mạng nhi nữ uy hiếp, lệnh cho hắn phối hợp với chuyện người Nữ Chân đào địa đạo.

Giữa tháng hai, phía Hàn Thế Trung trước sau hai lần xác nhận việc này, tin tức lần đầu tiên đến từ mật báo của nhân vật thần bí —— đương nhiên, mấy năm sau xác nhận, cảnh báo cho phía Vũ triều lúc này chính là Bộc Dương Dật, người phụ trách phân công quản lý Giang Ninh hiện giờ, mà phụ tá của hắn tên là Lưu Tĩnh, đảm nhiệm sư gia mấy năm ở phủ Giang Ninh —— tin tức lần thứ hai đến từ Hầu Vân Thông tự thú vào trung tuần tháng hai.

Dưới tình huống tự thú lên trên như thế, hầu như xác định kết cục nhi nữ hẳn phải chết, bản thân có lẽ cũng sẽ không nhận được hậu quả quá tốt. Nhưng trong mấy năm chiến tranh, chuyện như vậy, kỳ thực cũng không phải trường hợp riêng rẽ.

Từ tháng hai đến tháng tư năm nay, Vũ triều và Hoa Hạ quân đã thử qua vài lần cứu viện con cái của Hầu Vân Thông, cuối cùng kết thúc trong thất bại, nhi nữ của hắn chết vào mùng ba tháng tư, người nhà của hắn trước đó đã bị giết sạch, mùng bảy tháng tư, sau khi tìm được thi thể nhi nữ bị băm nát ở ngoài thành Giang Ninh, Hầu Vân Thông treo cổ tự tử trong một mảnh đất hoang. Ở trong loạn triều đã chết đi trăm vạn ngàn vạn người này, tao ngộ của hắn sau này cũng chỉ là bởi vì vị trí mấu chốt mà được ghi chép lại, về bản thân hắn, đại khái là không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhằm vào ý đồ vào thành từ dưới lòng đất của người Nữ Chân, Hàn Thế Trung áp dụng sách lược tương kế tựu kế. Trung tuần tháng hai, binh lực phụ cận đã bắt đầu tập trung về phía Giang Ninh, hai mươi tám, phe Nữ Chân lấy địa đạo dẫn vào triển khai công thành, Hàn Thế Trung đồng dạng lựa chọn quân đội và thủy sư, vào đó tập kích bến đò Mã Văn Viện qua sông duy nhất mà quân đông lộ đóng giữ, gần như là lấy thái độ không tiếc trả giá, muốn đổi hết đội quân thủy sư của người Nữ Chân trên Trường Giang.

Năm đó người Nữ Chân dò núi khuấy biển, chung quy vì người phương bắc không hiểu thủy sư, Ngột Truật bị vây khốn ở Hoàng Thiên Đãng hơn bốn mươi ngày, mất mặt đến tận hôm nay. Về sau người Nữ Chân bèn đốc thúc quân Hán phía nam phụ cận kênh đào phát triển thủy sư, trong thời gian đó có quân đội Kim quốc giám sát canh giữ, cũng có một lượng lớn sự đầu tư về kỹ sư, tiền tài. Trận thủy chiến năm ngoái ở Trường Giang, bên Vũ triều tuy rằng chiếm thượng phong, nhưng cũng không phải đánh ra thắng lợi mang tính quyết định, đến cuối năm, người Nữ Chân thừa dịp Trường Giang nước cạn, kết thuyền làm cầu nổi vượt Trường Giang, cuối cùng đả thông một con đường ở phụ cận Giang Ninh.

Hiện giờ thủy sư Nữ Chân ở gần Mã Văn Viện mạn tây Giang Ninh, duy trì thông lộ nam bắc, nhưng cũng là sơ hở lớn nhất của phe Nữ Chân. Cũng bởi vậy, Hàn Thế Trung tương kế tựu kế, thừa dịp người Nữ Chân cho rằng mưu đã thành đồng thời triển khai tập kích.

Tương đối kịch tính hóa chính là, hành động của Hàn Thế Trung, cũng bị người Nữ Chân phát hiện, đối mặt với quân đội Nữ Chân đã có chuẩn bị, cuối cùng không thể không lui binh rời đi. Song phương cuối tháng hai đâm lẫn nhau một đao, đến tháng ba, vẫn là trên chiến trường đường đường triển khai chém giết quy mô lớn.

Tranh phong trên chiến trường như sương khói che dấu rất nhiều thứ, không ai biết trong âm thầm có bao nhiêu sóng ngầm đang bắt đầu khởi động. Đến tháng ba, tình huống Lâm An càng thêm hỗn loạn, ở ngoài thành Lâm An, quân đội Ngột Truật ngang ngược qua lại đốt giết tất cả ở phụ cận Lâm An, thậm chí vài tòa huyện thành bị công phá thiêu hủy, ở khu vực cách phía bắc sông Tiền Đường năm mươi dặm, ngoại trừ quân đội đến cần vương, tất cả đều hóa thành phế tích, có đôi khi Ngột Truật cố ý phái kỵ binh quấy nhiễu phòng ngự thành, khi cột khói thật lớn ở ngoài thành dâng lên, nửa thành Lâm An đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lời đồn đại đi lại trong lén lút, thành Lâm An nhìn có vẻ yên bình giống như là nồi sắt nóng hổi, đương nhiên, sự nóng hổi này cũng chỉ có những người thuộc về trung thượng tầng trong phủ Lâm An mới có thể cảm nhận được.

Trung tuần tháng ba, trong một khoảng sân của một bên thành Lâm An, giữa núi non sông nước có tính thưởng thức đã có màu xanh biếc của ngày xuân, liễu rủ mọc chồi mới, vịt bơi lội dưới nước, đang là buổi chiều, ánh mặt trời từ một bên trạch viện này rơi xuống, Tần Cối cùng một vị lão nhân tướng mạo ung dung đi dạo trong vườn.

- Cô Sơn tự bắc, Giả đình tê (tây), thuỷ diện sơ bình vân cước đê. Kỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụ, Thuỳ gia tân yến trác xuân nê*... sắc xuân Lâm An, năm nay là kém nhất, mùa xuân tháng trước lạnh giá, tưởng rằng hoa lá cây cối sẽ chết cóng... nhưng dù vậy, cuối cùng chúng cũng mọc ra, chúng sinh cầu sống, cực kỳ ngoan cường, khiến người cảm thán, cũng khiến người vui mừng...

*Tây đình Giả, bắc Cô Sơn,

Trời êm, nước phẳng chờn vờn chân mây,

Oanh về tranh ấm các cây,

Nhà ai, én lại vẩy đầy bùn xuân.

Trích từ Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường của Bạch Cư Dị, bản dịch của Anh Nguyên.

Đi tới trước một gốc cây, lão nhân vỗ vỗ thân cây, nói ra những lời này, Tần Cối chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, cười nói:

- Lời này của Mai công, rất có triết lý.

Lão nhân được gọi là Mai công mỉm cười.

- Hội Chi hiền đệ gần đây rất bận.

- Tiền tuyến chiến đấu hăng hái mới thật sự là bận rộn, ta ngày thường bôn ba, chẳng qua là các loại sự vụ thông thường mà thôi.

Tần Cối cười giang tay ra.

- Cho nên, Mai công cho mời, ta lập tức đến ngay, chẳng phải sao.

- Hội Chi là trọng thần triều đường, lại đang lúc nguy cấp này, kẻ rảnh rỗi ở nhà hoa mắt ù tai như ta đường đột mời, thực sự có chút không nên. Nhưng thời cuộc hiện giờ, trong lòng có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Hội Chi hiền đệ, nên mới mạo muội mở miệng...

- Hầy, khoan nói đến giữa ta và Mai công là giao tình mấy chục năm, với tài đức của Mai công, muốn ra làm quan, đơn giản biết bao, triều đình chư công, trông mong Mai công rời núi đã lâu, Mai công nhắc tới lúc này, ta ngược lại muốn...

- Chuyện này thì miễn đi.

Đối phương mỉm cười khoát tay, sau đó trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp:

- Trên dưới triều đình nhiều năm bị bọn ngu dốt thống trị, ta già rồi không tranh nổi với bọn hắn, nhưng Hội Chi hiền đệ mấy năm gần đây trải qua thăng trầm, khiến người cảm thán. Sau khi bệ hạ và bách quan làm ầm lên không vui vẻ, người vẫn có thể được triệu vào cung hỏi kế sách nhiều nhất, hẳn là Hội Chi hiền đệ nhỉ.

- Ôi.

Tần Cối thở dài một tiếng.

- Bệ hạ ngài... trong lòng cũng là lo lắng mà ra.

- Đối với thế cục hiện giờ, cách nhìn của Hội Chi hiền đệ thế nào?

- Nếu có thể chống đỡ được, Vũ triều ta có thể qua được mấy năm thái bình.

- Nếu không chống đỡ được thì sao?

Lão nhân đưa ánh mắt lên mặt ông ta.

Tần Cối nhìn lại.

- Lời này của Mai công, có ý chỉ?

Lão nhân giang tay ra, sau đó hai người đi về phía trước.

- Tình thế trong kinh hỗn loạn đến như vậy, người lén lút nói chuyện, khó tránh khỏi nhắc tới những thứ này, lòng người đã loạn, đây là biểu trưng, Hội Chi, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ta cũng không kiêng dè ngươi nữa. Trận chiến Giang Nam này, theo ta thấy, chỉ sợ cơ hội thắng năm năm cũng không có, nhiều lắm là ba bảy, ta ba, Nữ Chân bảy. Đến lúc đó Vũ triều thế nào, bệ hạ thường triệu Hội Chi hỏi kế sách, không thể nào chưa từng bàn tới chứ.

Lão nhân nói thẳng, Tần Cối chắp tay sau lưng, vừa đi vừa trầm mặc một lát.

- Trong kinh lòng người hỗn loạn, cũng là gian tế của người Nữ Chân đang làm loạn lòng người, một bên khác... Mai công, bắt đầu từ giữa tháng hai, cũng có lời đồn ầm ĩ huyên náo ở Lâm An, nói là từ phía bắc truyền đến tin tức, hoàng đế Kim quốc Ngô Khất Mãi bệnh tình trở nặng, thời gian không còn nhiều, có lẽ Vũ triều ta chống đỡ một chút, cuối cùng có thể chống đỡ được thì sao.

- Hội Chi không cần gạt ta, tin tức kia chính là người của Hắc Kỳ truyền lại, phủ công chúa bên kia, có lẽ cũng là hy vọng mọi việc phát triển tiếp mà thôi, có đáng tin hay không, cuối cùng khó nói... nhưng tin tức bên phía Nữ Chân tung ra, cũng chưa chắc là giả.

- Mai công, lòng người chính là như thế, thật giả có làm sao, ngươi coi nó thật thì là thật, coi nó giả thì là giả, đạo lý công tâm, vẫn là vị Tâm Ma ở tây nam kia am hiểu... nếu như tất cả mọi người có thể bị lừa, chống đỡ mấy tháng, có lẽ Nữ Chân thật sự không chiến tự tan, vậy ngược lại là chuyện tốt.

Chim bay khắp sân, vịt lội qua ao kêu lạch xạch. Hai người đi dưới ánh mặt trời mỉm cười bình thản, lão nhân thở dài.

- ... Lão phu ngược lại cũng đang muốn nói đến Tâm Ma, Hội Chi hiền đệ và tây nam có hiềm khích cũ, chẳng lẽ thật sự buông xuống được đoạn tâm sự này? Chỉ dựa vào đề nghị công tây nam trước chống Nữ Chân sau của ngươi trước kia, tây nam sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Đại sự triều đình là đại sự triều đình, ân oán cá nhân thuộc về ân oán cá nhân.

Tần Cối nghiêng đầu qua.

- Mai công chẳng lẽ đang nói thay cho người Nữ Chân?

- Cũng không tính.

Thần sắc lão nhân như thường.

- Lão hủ tuổi tác đã cao, khúc xương này có thể ném đi đốt rồi, chỉ là trong nhà còn có con cháu không thành tài, có một số việc, muốn nghe ngóng Hội Chi hiền đệ trước một chút, đây là một chút tư tâm, mong hiền đệ hiểu được.

Ông ta nói lời này, còn nhẹ nhàng chắp tay.

- Không nói chuyện hàng Kim, nếu thật sự đại cục chống đỡ hết nổi, đường lui thế nào, cũng muốn có phần nắm chắc. Người Nữ Chân buông lời, nếu muốn hòa đàm, triều đình phải cắt mảnh đất ngàn dặm mạn tây Tương Phàn, để tiện Niêm Hãn tấn công tây nam, đề nghị này chưa chắc là giả, nếu đại cục đã mất, cũng coi như một con đường lui. Nhưng lòng bệ hạ, hôm nay chính là quyết định bởi lời khuyên can của hiền đệ. Không giấu diếm Hội Chi hiền đệ, năm đó cuộc chiến Tiểu Thương Hà, nhị tử nhà ta qua đời dưới tay kẻ phỉ Hắc Kỳ, nếu có việc này, ta rất vui mừng.

Lão nhân nói đến đây, trên mặt đều là sự chân thành, Tần Cối chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói ra:

- ... Nữ Chân dã tâm lang sói, sao có thể tin được chứ, Mai công.

Hôm đó cho đến khi rời khỏi phủ đệ của đối phương, Tần Cối cũng không bày tỏ thêm ý đồ hay giả thiết nữa, lão trước giờ vẫn luôn là người miệng lưỡi kín kẽ, rất nhiều chuyện đều đã tính sẵn, nhưng tự nhiên cũng không nói ra. Trên thực tế từ khi Chu Ung tìm lão hỏi han kế sách tới nay, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn thăm viếng lão, lão bèn ở trong đó lẳng lặng nhìn sự thay đổi của lòng người trong kinh thành.

Từ khi Vũ triều dời về phía nam tới nay, Tần Cối trên quan trường Vũ triều dần dần lên tới đỉnh cao, nhưng cũng đã trải qua vài lần chìm nổi, nhất là chuyện năm kia chinh chiến tây nam, khiến lão hầu như mất đi sự ân sủng của thánh thượng, trên quan trường, đám người Triệu Đỉnh thừa cơ tiến hành công kích đối với lão, thậm chí ngay cả kẻ tiểu nhân ngang ngược như Long Kỳ Phi cũng muốn đạp lên lão để leo cao, đó là một khoảng thời gian lão nguy hiểm nhất. Nhưng cũng may cho tới bây giờ, bệ hạ tâm tư cực đoan đối với mình tin tưởng ngày càng sâu, thể diện cũng dần dần tìm trở về.

Nhưng đối với việc nở mày nở mặt như vậy, trong lòng Tần Cối cũng không vui vẻ. Tình thế nước nhà đến mức này, làm thần tử, chỉ cảm thấy dưới thân có chảo dầu đang chiên.

Nếu luận về chí hướng làm quan, Tần Cối tự nhiên cũng muốn làm năng thần một tay có thể kéo vững bầu trời không đổ. Có một bận lão tán thưởng Tần Tự Nguyên, nhưng đối với tác phong không biết tiến lui một mực xông về phía trước của Tần Tự Nguyên, Tần Cối năm đó cũng từng có cảnh báo —— xưa kia ở kinh thành, lúc Tần Tự Nguyên tại vị, lão đã từng nhiều lần nói bóng nói gió nhắc nhở, rất nhiều chuyện rút dây động rừng, không thể không chầm chậm mưu toan, nhưng Tần Tự Nguyên chưa từng nghe lọt tai. Sau này ông ta chết, trong lòng Tần Cối ai thán, nhưng chung quy chứng minh, chuyện thiên hạ này, vẫn là tự mình xem hiểu.

Nếu không phải thế sự quy tắc như thế, mình lại tội gì phải giết một đệ tử xuất sắc như La Cẩn Ngôn.

Nhưng lúc ấy Tần Tự Nguyên rơi đài, lão không đếm xỉa đến đúng là vẫn mang đến một ít ảnh hưởng không tốt. Sau khi Khang Vương kế vị, đôi nhi nữ này của hắn có chút không chịu thua kém, dưới sự chống đỡ của phụ thân, Chu Bội và Chu Quân Vũ đã làm không ít chuyện lớn, bọn họ có lực lượng của hệ Giang Ninh lúc trước ủng hộ, lại chịu ảnh hưởng của Tần Tự Nguyên năm đó, sau khi gánh vác trọng trách, mặc dù chưa từng vì Tần Tự Nguyên năm đó sửa lại án xử sai, nhưng quan viên được trọng dụng, lại phần lớn là đệ tử Tần hệ khi ấy, Tần Cối năm đó tuy có quan hệ "cùng tông tộc" có thể nói chuyện được với Tần Tự Nguyên, nhưng bởi vì về sau không đếm xỉa đến, đôi tỷ đệ Chu Bội Chu Quân Vũ này, ngược lại không có cố ý dựa vào, nhưng cho dù Tần Cối muốn chủ động dựa vào, đối phương cũng chưa từng biểu hiện quá mức thân cận.

Nếu như có thể, Tần Cối càng hy vọng tiếp cận thái tử Quân Vũ hơn, tính cách quyết chí tiến lên của hắn khiến Tần Cối nhớ tới La Cẩn Ngôn năm đó, nếu như lúc ấy mình có thể dạy dỗ La Cẩn Ngôn tốt hơn một chút, đôi bên có sự giao tiếp tốt hơn, có lẽ sau này sẽ có một kết quả khác. Nhưng Quân Vũ không thích lão, coi lời khuyên bảo khẩn thiết của lão là lời hủ nho như những người khác, mà rất nhiều thời điểm về sau, vị tiểu thái tử này đều ở Giang Ninh, Tần Cối muốn tiếp xúc nhiều hơn, cũng không có cơ hội như thế, lão cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Tiểu thái tử khác với La Cẩn Ngôn, thân phận địa vị của hắn khiến hắn có được vốn liếng quyết chí tiến lên, nhưng chung quy vào một lúc nào đó, hắn sẽ rơi xuống.

Lão hiểu rõ chuyện này, giống như ngay từ đầu, lão đã nhìn thấu được kết cục của Tần Tự Nguyên. Vấn đề của Vũ triều rắc rối phức tạp, tệ nạn tích lũy đã sâu, giống như một bệnh nhân nguy kịch, tiểu thái tử tâm tính nhiệt huyết, chỉ là một mực để cho hắn xuất lực, kích phát tiềm lực, người bình thường có thể như vậy, nhưng bệnh nhân lại sẽ chết. Nếu không có nguyên nhân như thế, mình năm đó làm sao đến mức phải giết La Cẩn Ngôn.

Vận mệnh đã an bài, chung quy là chính mình năm đó bỏ lỡ cơ hội, thái tử rõ ràng có thể trở thành hiền quân, lúc này ngược lại không bằng bệ hạ tự mình biết mình hơn.

Về phần Mai công, về phần phủ công chúa, về phần những người của Hắc Kỳ ở trong thành ra sức tung ra các loại tin tức cổ vũ lòng người... tuy rằng chém giết kịch liệt, nhưng chúng sinh liều mạng, lại cũng chỉ có thể nhìn thấy một tấc vuông trước mắt, nếu vị Ninh Nhân Đồ của tây nam kia ở đây, có lẽ càng có thể hiểu được những gì trong lòng mình nghĩ nhỉ, chí ít ở nơi không xa phương bắc, vị Cốc Thần Nữ Chân thao túng mọi thứ trong bóng tối đó, chính là có thể xem hiểu rõ ràng tất cả.

Lão cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi chuyện nên đến phát sinh, đến lúc đó, mình nắm chắc quyền uy trong tay, có lẽ còn có thể vì Vũ triều mưu cầu một đường sinh cơ.

Cho dù đại cục đã định...

Trong nhiều ngày, câu nói thường thấy nhất trong âm thầm này lướt qua tâm trí lão. Cho dù đại cục đã định, chí ít bản thân mình, là đứng ở vị trí bất bại... trong đầu lão lướt qua đáp án như vậy, nhưng sau đó vung đáp án không thích hợp này ra khỏi đầu.

Khẽ thở dài một hơi, Tần Cối vén rèm xe lên, nhìn xe ngựa đi qua thành trì vạn vật sinh trưởng, sắc xuân Lâm An đẹp như tranh vẽ. Chỉ là gần tới hoàng hôn rồi...

Tháng tư có mưa, kỵ sĩ trên đội ngựa khoác áo tơi màu đen, chạy băng băng qua dãy núi thấp bé nhấp nhô, xa xa có thể nhìn thấy đồng ruộng chưa cày, thôn xóm hoang vu, thi thể người ngã sấp ở ven đường, bầy quạ lông bù xù từ trên thi thể ngẩng đầu lên, nhìn về phía người một cách không tốt lành.

Nếu là những năm trước, đất đai Giang Nam, đã là một mảnh xanh mơn mởn.

Đội ngựa băng qua sườn núi đi về phía trước, hình dáng quân doanh dần dần đập vào mắt, lại có đội ngũ tuần tra tới, song phương báo danh hiệu bằng tiếng Nữ Chân, đội ngũ tuần tra liền đứng lại, nhìn một hàng hơn ba trăm người đội kỵ đi vào trong quân doanh.

Tạo thành kỵ đội chính là đủ loại kỳ nhân dị sự, mặt mũi hung dữ, cũng có không ít người bị thương. Hoàn Nhan Thanh Giác cầm đầu sắc mặt tái nhợt, tay trái bị thương quấn trong băng vải, treo trên cổ.

Doanh trại tầng tầng lớp lớp, hết tiểu đoàn này đến tiểu đoàn khác, trật tự ngay ngắn, ở giữa còn có một doanh trại tương đối náo nhiệt, bên này phân phát đồ quân nhu, nuôi nhốt nữ nô, cũng có một bộ phận binh lính Nữ Chân đang ở đây trao đổi trân vật cướp đoạt được khi nam hạ, chính là một chỗ cực lạc của binh lính. Hoàn Nhan Thanh Giác phất tay bảo đội ngựa dừng lại, sau đó cười chỉ thị mọi người không cần đi theo nữa, người bị thương đi y quán chữa thương trước, những người còn lại cầm lệnh bài của hắn, đều tự tìm niềm vui là được.

Người Nữ Chân lần này giết qua Trường Giang, không đến vì tù binh nô lệ, bởi vậy giết người chiếm đa số, bắt người nuôi người ít. Nhưng nữ tử Giang Nam ôn nhu xinh đẹp, có người nhan sắc khuynh thành, vẫn sẽ bị bắt vào trong quân phục vụ cho binh lính dâm nhạc, trong quân doanh loại nơi này đa số bị quan quân ghé thăm, cung không đủ cầu, nhưng nhóm thủ hạ của Hoàn Nhan Thanh Giác này địa vị khá cao, cầm lệnh bài của tiểu vương gia, các loại sự vật tự có thể ưu tiên hưởng thụ, lập tức mọi người đều ca ngợi nhân nghĩa của tiểu vương gia, cười vang tản đi.

Hoàn Nhan Thanh Giác đi vào bên trong, mưa nhỏ mùa hè dần dần dừng lại. Hắn đi vào trong trướng lớn chính giữa, chắp tay thỉnh an trước, Hoàn Nhan Hi Doãn đang cầm mấy phần tình báo đối chiếu bản đồ trên bàn ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, đối với chuyện cánh tay hắn bị thương, cũng không nói gì.

- Thế nào rồi?

- Hồi bẩm lão sư, có chút kết quả.

Hoàn Nhan Thanh Giác nói xong, lấy từ trong ngực ra hai phong thư theo người, đi qua giao cho Hi Doãn, Hi Doãn mở ra lẳng lặng xem một lần, sau đó cất thư đi, hắn nhìn bản đồ trên bàn, môi khẽ động, trong lòng tính toán chuyện cần tính toán, trong doanh trướng yên tĩnh như thế gần một khắc đồng hồ, Hoàn Nhan Thanh Giác đứng một bên, không dám phát ra tiếng.

- Cánh tay là thế nào?

Qua hồi lâu, Hi Doãn mới mở miệng nói một câu.

- Ở phụ cận Thường Ninh gặp phải một nhóm người Hắc Kỳ, có người đánh lén, từ trên ngựa ngã xuống gây nên, đã không còn đáng ngại.

Hoàn Nhan Thanh Giác trả lời đơn giản. Hắn tự nhiên hiểu được tính cách lão sư, mặc dù nổi danh vì văn, nhưng trên thực tế Hi Doãn trong quân trận tính cách thiết huyết, đối với vết thương nhỏ như gãy tay, Hi Doãn không có hứng thú nghe.

Mà một phen xung đột ở phụ cận Thường Ninh, cũng thật sự không phải chuyện lớn gì, hắn gặp phải đám nhân vật nghi là Hắc Kỳ kia trên thực tế độ huấn luyện không cao, song phương sinh ra xung đột, sau đó lại ai nấy rời đi, Hoàn Nhan Thanh Giác vốn muốn truy kích, ai ngờ trong lúc hỗn chiến gặp ám thương, một phát đạn hỏa thương không biết từ nơi nào bắn tới, sượt qua đùi hắn đánh ngã chiến mã của hắn xuống đất, Hoàn Nhan Thanh Giác bởi vậy ngã gãy một tay.

Hi Doãn chắp hai tay sau lưng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

- Ngươi về thật đúng lúc, mưa tạnh rồi, đi dạo với ta một chút.

Hoàn Nhan Thanh Giác chắp tay theo sau, đi ra khỏi trướng lớn, bầu trời đầu hạ mưa nhỏ mới ngừng lộ ra một tia sáng ngời. Lão nhân đi về phía trước.

- Tông Phụ công Giang Ninh, đã bắt được sự chú ý của người Vũ triều, tiểu thái tử Vũ triều muốn nhắm chết ta, cuối cùng hai lần đều bị đánh lui, dư lực không còn nhiều, nhưng chung quanh nên ăn đã ăn gần hết, hắn hiện giờ đề phòng chúng ta từ Thường Châu xuôi nam, cướp bóc của dân... phía Lâm An, lòng người hoảng sợ, người dao động rất nhiều, nhưng muốn bọn họ vỡ mật, còn thiếu một khâu quan trọng nhất...

Hi Doãn càng giống như là đang lẩm bẩm, ngữ khí thản nhiên trần thuật, nhưng cũng không hoang mang, Hoàn Nhan Thanh Giác nhắm mắt theo đuôi nghe, đến cuối cùng mới nói.

- Trong lòng lão sư đã có kế hoạch?

Hi Doãn lắc đầu, không nhìn hắn.

- Chuyện gần đây, làm cho ta nhớ tới thiên hạ hai ba mươi năm trước, chúng ta theo tiên đế, theo đại soái khởi sự, chém giết với mấy chục vạn tinh binh Liêu quốc , khi đó chỉ là quyết chí tiến lên. Danh tiếng Nữ Chân vạn người không thể địch, là được đánh ra vào lúc đó, từ đó về sau hơn mười năm hai mươi năm, cũng chỉ là ở những năm gần đây, mới luôn cùng người nói đến nào là lòng người, nào là khuyên hàng, lời đồn, cho và nhận lén lút, mê hoặc người khác...

Một đội binh lính từ bên cạnh đi qua, người cầm đầu hành lễ, Hi Doãn phất tay, ánh mắt phức tạp mà ngưng trọng.

- Thanh Giác à, ta đã nói với ngươi chuyện Vũ triều rồi nhỉ.

Hoàn Nhan Thanh Giác nói.

- Lão sư từng nói rất nhiều.

- Năm đó...

Hi Doãn nhớ lại chuyện năm đó.

- Năm đó, chúng ta vừa mới khởi sự, thường nghe nói phía nam có đại quốc, người người giàu có đông đúc, đất đai trù phú đẹp đẽ, người trong nước tuân theo giáo hóa, đều khiêm cung hữu lễ, Nho học tinh thâm, mang lại lợi ích cho thiên hạ. Ta thuở nhỏ học Hán học, cùng mọi người chung quanh đều mang lòng kính sợ, đến khi Vũ triều phái sứ giả tới nguyện cùng chúng ta kết minh, cùng chống lại người Liêu, đám người ta và tiên đế đều vui mừng không thôi. Ai ngờ... về sau nhìn thấy Vũ triều có rất nhiều vấn đề, chúng ta trong lòng mới có nghi hoặc... từ nghi hoặc dần dần biến thành cười nhạo, lại dần dần, trở nên khinh thường. Thu mười sáu châu Yến Vân, lực lượng bọn họ không chịu nổi, nhưng lại nhiều lần bày mưu tính kế, triều đình trên dưới đấu đá nội bộ, nhưng đều cho rằng mình mưu kế vô song, sau đó, Trương Giác quy phục bọn họ, cũng giết đưa cho chúng ta, Quách Dược Sư vốn là nhân kiệt, vào Vũ triều, rốt cuộc nản lòng thoái chí. Tiên đế khi hấp hối, nói tới phạt Liêu đã xong, có thể lấy Vũ triều, cũng là chuyện nên làm...

- Thanh Giác à.

Hi Doãn men theo con đường quân doanh đi lên sườn núi nho nhỏ.

- Hiện giờ, bắt đầu đến lượt chúng ta bày mưu tính kế rồi, ngươi nói xem, đây rốt cuộc là thông minh? Hay là kém cỏi đây...

- ... Đương nhiên là kém cỏi rồi.

Hoàn Nhan Thanh Giác trả lời.

- Có điều, cũng như lão sư trước đó đã nói, nước muốn lớn mạnh, vốn dĩ đã không thể dùng vũ lực đàn áp tất cả, Đại Kim ta hai mươi năm, nếu từ năm đó đến bây giờ đều thủy chung lấy võ trị quốc, chỉ sợ tương lai có một ngày, cũng chỉ có thể sụp đổ nhanh hơn.

Dò núi khuấy biển qua đi mấy năm, Kim quốc sa sút trong bầu không khí hưởng lạc không lo không nghĩ, đến cuộc chiến Tiểu Thương Hà, sự ngã xuống của Lâu Thất, Từ Bất Thất như một đòn đau thức tỉnh thượng thầng Nữ Chân, những vấn đề như đám người Hi Doãn, Tông Hàn thảo luận này từ lâu đã không phải lần đầu tiên nữa rồi. Hi Doãn cảm khái cũng không phải là hỏi, câu trả lời của Hoàn Nhan Thanh Giác dường như cũng không lọt vào tai hắn. Gió thổi sau cơn mưa trên sườn đồi thấp, núi Giang Nam không cao, nhưng từ nơi này nhìn qua, cũng có thể thu hết doanh trướng khắp núi đầy cốc vào trong mắt, quân kỳ dính nước mưa trải dài trong núi. Ánh mắt Hi Doãn nghiêm túc nhìn tất cả.

Qua hồi lâu, hắn mới cất lời.

- Thế cục của Vân Trung, ngươi đã nghe nói chưa?

Hoàn Nhan Thanh Giác hơi do dự.

- ... Nghe nói, có người lén lút bịa đặt, hai bên đông tây... muốn đánh nhau?

- Chuyện của Vân Trung Phủ năm ngoái, có người giết chết cháu trai của Thời Lập Ái, giá họa cho Tông Phụ, đây là chuyện nói không thông. Đến năm nay, có người lén lút bịa đặt khắp nơi, chuyện của Vũ triều sắp kết thúc, đông tây tất có một trận chiến, nhắc nhở người phía dưới sớm chuẩn bị, nếu không cảnh giác, đối diện đã mài đao rồi, cuối năm ngoái vẫn chỉ là mấy lần va chạm nho nhỏ ở phía dưới, năm nay bắt đầu, một số người phía trên lục tục bị kéo xuống nước.

- Mấy chuyện làm ăn dưới tay Đại Uyển Hi bị chặn, chính là thủ hạ Thời Đông Cảm của Hoàn Nhan Hồng Tín động thủ, nói từ nay về sau chuyện buôn bán người, đông tây phải vạch giới hạn, giờ nói rõ, miễn cho sau này xảy ra sự cố, đây là bị người gây chia rẽ, chuẩn bị sẵn cho hai đầu đánh nhau. Chuyện này vẫn đang bàn, người Hề và người Hán dưới tay hai người đã có mấy lần sống mái, một lần làm ầm ĩ ở Vân Trung, Thời Lập Ái thực sự tức giận... nhưng những chuyện này, chỉ cần có người thật sự tin, lão cũng chỉ có thể mệt bở hơi tai, không đàn áp được.

Lão nhân nhíu mày, lời nói trầm tĩnh, nhưng đã có sát khí lan tràn ra. Hoàn Nhan Thanh Giác có thể hiểu được nguy hiểm trong đó.

- Có người đang ngấm ngầm gây chia rẽ...

Ánh mắt Hi Doãn chuyển sang mặt tây.

- Người của Hắc Kỳ đã động thủ, người phụ trách đi đến đất bắc của bọn họ, không đơn giản. Những người này mượn lời đồn đại Tông Phụ nhắc nhở Thời Lập Ái, bắt đầu nhúng tay từ tầng dưới cùng... đối với loại chuyện này, thượng tầng không dám cũng sẽ không làm bừa, Thời Lập Ái cho dù đã chết một đứa cháu, cũng tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ, nhưng người phía dưới không biết rõ chân tướng, thấy người khác chuẩn bị, cũng muốn tiên hạ thủ vi cường, phía dưới động thủ, ở giữa, phía trên cũng đều bị kéo xuống nước, như Đại Uyển Hi, Thời Đông Cảm đã đánh nhau rồi, ai còn muốn lùi bước? Nếu Thời Lập Ái nhúng tay vào, sự tình ngược lại sẽ ngày càng ầm ĩ. Những thủ đoạn này, Thanh Giác ngươi có thể nghiền ngẫm một chút...

-... Vâng.

Hi Doãn đi về phía trước, hắn hít vào cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái sau cơn mưa, sau đó lại thở ra, trong đầu suy ngẫm sự tình, sự nghiêm túc trong mắt không hề giảm bớt.

- ... Đại chiến Giang Ninh, đã điều đi rất nhiều binh lực.

Hắn dường như đang tự lẩm bẩm một mình.

- Tông Phụ đáp ứng yêu cầu của ta, đã giao tất cả "Thiên nữ tán hoa" và máy ném đá còn lại cho A Lỗ Bảo vận chuyển đến, mấy lần đại chiến của ta ở chỗ này, quân nhu tiêu hao nghiêm trọng, người Vũ triều cho rằng ta muốn công Thường Châu, phá thành này bổ sung lương thảo quân nhu để nam hạ Lâm An. Đây tự nhiên cũng là một con đường tốt, bởi vậy Vũ triều lấy mười ba vạn đại quân đóng ở Thường Châu, mà tiểu thái tử lấy mười vạn quân đội thủ Trấn Giang...

Hi Doãn dừng một chút, nhìn bàn tay già nua của mình.

- Quân ta năm vạn người, đối phương một mặt mười vạn một mặt mười ba vạn... nếu mười năm trước, ta tất nhiên sẽ không do dự như thế, huống chi... trong năm vạn người này, còn có ba vạn Đồ Sơn Vệ.

Lời của hắn còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Thanh Giác ở phía sau đã hiểu được chuyện đối phương đang nói, cũng hiểu được tiếng thở dài trong miệng lão nhân từ đâu mà đến. Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, lời nói của Hi Doãn không chút để ý rơi vào trong gió.

- Nửa tháng sau, ta và các tướng quân Ngân Thuật Khả, A Lỗ Bảo đánh chiếm Trấn Giang bằng mọi giá.

Lão nhân chậm rãi đi về phía trước, thấp giọng thở dài.

- Sau trận chiến này, thiên hạ Vũ triều... nên định rồi...

Bình Luận (0)
Comment