Tỉnh lại từ trong giấc ngủ say khó có được, trong lúc giật mình, giống như là mơ một giấc mộng xa xôi.
Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng tư, khi Chu Bội thức dậy, trời đã dần dần sáng lên. Sáng sớm đầu hạ, thoát khỏi hơi ẩm phiền muộn của ngày xuân, trong sân có gió nhẹ thổi qua, đất trời trong trẻo như gột rửa, giống như Giang Ninh thời thơ ấu.
Nàng ngồi một lúc dưới đình nghỉ mát giữa khoảng sân trống trải, xung quanh là những khóm hoa và dây leo sum suê, đình viện lúc trời dần sáng như chìm trong một mảnh màu xám yên tĩnh, xa xa có vệ binh đóng giữ, nhưng đều không nói lời nào. Chu Bội bắt chéo hai tay, duy chỉ có lúc này, mới có thể cảm nhận được sự đơn bạc của mình.
Đặt chân vào thế giới lớn phức tạp này với thân xác phàm trần và sức lực của mỗi mình, thúc đẩy rất nhiều chuyện, làm rõ ngàn ngàn vạn vạn quan hệ, có đôi khi một lời quyết sinh tử của người, cũng có đôi khi, liên tục mấy ngày không thể ngủ yên. Thời gian lâu dài, sẽ cảm giác mình không còn là mình, như thể được bao phủ bởi một tầng thể xác thật lớn. Nhưng những thứ này đương nhiên đều là ảo giác.
Một năm này nàng ba mươi tuổi, ở trong mắt thế nhân, chẳng qua là một lão nữ nhân quái gở lại ác độc, giam lỏng trượng phu của mình, nắm giữ quyền lực sau đó khiến người ta nhìn mà thấy sợ. Các quan viên lúc tới phần lớn nơm nớp lo sợ, so với lúc đối mặt Quân Vũ, kỳ thực còn sợ hơn, đạo lý rất đơn giản, Quân Vũ là thái tử, cho dù quá mức thiết huyết dũng nghị, tương lai hắn dù sao cũng phải tiếp nhận quốc gia này, rất nhiều chuyện cho dù có cách nghĩ ngược lại, cũng chung quy có thể trao đổi.
Nàng thì khác, nàng đứng sau lưng Quân Vũ, lấy thân thể nữ tử chống đỡ đệ đệ làm việc, bên cạnh không người bầu bạn, trượng phu cũng đã bị giam lỏng. Cho dù ngoài mặt lời nói nhu hòa, nhưng quay lưng đi chuyện gì cũng làm được —— ngoại giới đối với nàng, phần lớn đều phỏng đoán như thế.
Thực ra, còn có thể nghĩ thế nào đây?
Nàng nhớ đến Chu Huyên và Khang Hiền đã mất.
Khi dự định để cho nàng tiếp nhận sản nghiệp Thành Quốc công chúa phủ, nàng vẫn chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, cùng với việc thành thân, trọng trách cũng đặt ở trên vai. Lúc đầu còn chưa từng phát hiện, đợi đến khi phản ứng lại, đã bị sự tình đẩy cho chạy đi, lão sư cũng tạo phản, quốc phá gia vong, mỗi một ngày đều có vô số chuyện —— đương nhiên nàng cũng có thể ném ra làm như chưa từng thấy, nhưng nàng chung quy không làm như vậy.
Đợi đến khi lần nữa đứng lại, quang cảnh ba mươi tuổi đặt ở trước mặt, trượng phu trở thành người xấu tội ác tày trời, hôn nhân cũng tiêu tùng. Hạnh phúc cả đời được người thế tục định nghĩa, với nàng đã xa xôi đến nhìn cũng không nhìn thấy.
Khi định thần lại ngẫm lại, sự rời đi của Chu Huyên cùng Khang Hiền còn phảng phất gần ngay trước mắt. Nhân sinh ở một khoảnh khắc không thể phát hiện, thoáng chốc biến mất.
Nàng nhặt cành cây bên đình nghỉ mát lên, cầm trong tay, giống như là một thanh kiếm. Hơn mười năm trước sau khi nàng từ Biện Lương trở về, Chu Huyên từng dạy nàng múa kiếm, Hoàng cô nãi nãi ở trước mặt người nhà tính tình ôn hòa, nhưng nắm giữ quyền lực cùng sản nghiệp thật lớn của Thành Quốc công chúa phủ, cũng có một mặt uy nghiêm cùng sát phạt, lúc ban đầu khi nàng tiếp xúc sự vật của phủ công chúa, lão nhân ở trong âm thầm từng dạy nàng múa kiếm.
- Kiếm có hai lưỡi, một bên đả thương người, một bên đả thương mình, chuyện thế gian cũng đều như thế... sự thú vị giữa kiếm và vạn sự thế gian, chính là chừng mực giữa sắp sửa đả thương và chưa đả thương...
Năng lực vận động của Chu Bội không mạnh, đối với múa kiếm mạnh mẽ của Chu Huyên, kỳ thực vẫn luôn không học được, nhưng đối với đạo lý hướng dẫn trong múa kiếm kia, lại rất nhanh đã hiểu rõ. Sắp đả thương và chưa đả thương là chừng mực, đả thương người đả thương mình... cái cần là quyết đoán. Hiểu được đạo lý rồi, đối với kiếm, từ đó nàng chưa từng chạm vào, lúc này nhớ tới, lại không khỏi bi thương.
Nàng hồi tưởng lại hình ảnh lúc trước, cầm cành cây kia đứng dậy, chậm rãi cất bước đâm cành cây ra, theo mũi kiếm lay động, bước chân di chuyển trong gió sớm của lão nhân đã mất tám năm trước... kiếm có hai lưỡi, đả thương người đả thương mình, thiếu nữ hơn mười năm trước rốt cuộc đã không theo kịp, thế nên đổi thành trưởng công chúa hiện giờ.
Thành Chu Hải từ bên ngoài tiến vào, sau đó ở cửa viện không tiếng động lui hai bước, Chu Bội múa mấy kiếm, dừng lại nhìn về phía cửa viện, Thành Chu Hải mới đi qua.
- Điện hạ thật có nhã hứng.
- Tiên sinh đến sớm thế.
- Đang đợi tin tức, đêm qua chưa từng trở về.
Thành Chu Hải cười cười.
- Tinh thần điện hạ không tệ.
Chu Bội đặt cành cây sang bên cạnh.
- Chẳng biết vì sao, đêm qua bỗng nhiên ngủ ngon giấc, đến bình minh mới mơ thấy một giấc mộng. Mơ thấy gì ngược lại đã quên rồi.
Sau khi Khang Hiền, Chu Huyên qua đời, Chu Bội coi trọng Thành Chu Hải nhất, hai bên vừa là thầy vừa là bạn, cũng quen thuộc tình hình của nhau. Áp lực bên cạnh lớn dần, Chu Bội thường mất ngủ, ngủ không yên, cũng có rất nhiều y quan xem qua, nhưng tác dụng không lớn. Đến khi người Nữ Chân đánh tới, Chu Bội lo lắng đủ điều, thức trắng đêm lại càng là chuyện thường. Nàng chưa tới ba mươi tuổi, ngoài mặt còn chịu đựng được, nhưng người bên cạnh thường xuyên sốt ruột, lúc này nghe được Chu Bội ngủ ngon giấc, Thành Chu Hải lại ngẩn người.
- Điện hạ bình tĩnh ung dung, có phong thái của Tạ An.
Hắn chắp tay lấy lòng một câu, sau đó nói.
- ... Có lẽ là dấu hiệu tốt.
Hắn lúc trước nói đang "đợi tin tức", trên thực tế mấy ngày qua, trong thành Lâm An rất nhiều người đều đang đợi tin tức. Mười tám tháng tư, đại quân Hi Doãn vốn chỉ kiếm vào Thường Châu chuyển hướng, tập kích bất ngờ Trấn Giang với tốc độ cao, cùng ngày, đại quân A Lỗ Bảo cũng triển khai phối hợp, bày ra tư thái muốn liều lĩnh cường công Trấn Giang, tạm thời vẫn chưa có bao nhiêu người có thể xác định thật giả.
Tại Giang Nam lúc này, Giang Ninh ở phía tây, Trấn Giang ở phía đông, là hai điểm tựa phong tỏa Trường Giang, chỉ cần hai điểm tựa này vẫn tồn tại, là có thể gắt gao ngăn cản đại quân Tông Phụ, khiến hắn không thể yên tâm xuôi nam.
Hiện giờ, một phía Giang Ninh đã trở thành chiến khu trung tâm, Trấn Giang do Quân Vũ tọa trấn, phụ trách ứng phó nhánh quân đội do Hi Doãn, Ngân Thuật Khả suất lĩnh, mấy tháng qua, song phương liều mạng chém giết, không nhường ai, Quân Vũ hy vọng mau chóng đánh tan Hi Doãn —— thậm chí là lấy chiến thuật biển người kéo ngã Hi Doãn.
Mà một phía Hi Doãn, tồn tại hai phương hướng trên chiến lược lớn: Thứ nhất, không còn để ý tới sự rèn luyện của hậu cần cung cấp, không ngừng xuôi nam dọc theo khu vực Thái Hồ giàu có và đông đúc, công thành đoạt đất, cướp bóc của dân, trong lúc này, Trấn Giang tới Lâm An, khoảng cách bốn trăm dặm, khắp nơi đều là thành trì giàu có và đông đúc, trong thành Lâm An lại là nhân tâm dao động tình hình phức tạp, chỉ cần Hi Doãn có thể đem nhánh quân đội tinh nhuệ nhất Nữ Chân này giết qua bốn trăm dặm, đến thành Lâm An, lại phối hợp với lực lượng quân đội Ngột Truật, nhân tâm Vũ triều, có thể vì thế mà sụp đổ bất cứ lúc nào.
Thứ hai, phối hợp Tông Phụ phá hoại phòng tuyến Trường Giang, trong lúc này, tự nhiên cũng bao hàm lựa chọn tấn công Trấn Giang. Thậm chí từ tháng hai đến tháng tư, quân đội Hi Doãn mấy lần bày ra tư thái như vậy, tuyên bố muốn tấn công thành Trấn Giang, chém giết Chu Quân Vũ, khiến quân đội Vũ triều khẩn trương cao độ, sau đó bởi vì người Vũ triều phòng thủ nghiêm mật, Hi Doãn lại lựa chọn từ bỏ.
Nhưng chiến tranh chính là như vậy, ngươi lừa ta gạt ngươi tới ta lui, mỗi một lần đều có thể biến thành sự thật. Tới mười tám tháng tư, Hi Doãn lại chuyển hướng sang Trấn Giang, trong lúc này, quân đội Vũ triều lại phải đối mặt với mấy khả năng —— nếu như lập tức thu lại chiến tuyến, chuyên tâm phòng ngự Trấn Giang, đám người Hi Doãn cũng có thể trực tiếp xuôi nam, đánh chiếm Thường Châu. Mà nếu Hi Doãn thật sự lựa chọn cường công Trấn Giang, tin tức lộ ra trong đó, thật sự là ý vị sâu xa mà khiến người ta sợ hãi.
Đối mặt với sự quay đầu của Hi Doãn, phương hướng Trấn Giang đã sẵn sàng đón địch, Lâm An bên này cũng đang chờ đợi tin tức mới đến —— có lẽ tại một khắc nào đó trong tương lai, sẽ truyền đến tin tức Hi Doãn chuyển đánh Thường Châu, Đan Dương hoặc là vì đại chiến Giang Ninh mà phân tán tầm mắt mọi người.
Tin tức này, đang chạy trên đường xuôi nam, không lâu sau, kinh động toàn bộ thành Lâm An...
Trấn Giang, binh lính từng đội từng đội chạy lên tường thành, gió sớm se lạnh, cờ bay phấp phới. Trên mảnh đất hoang bên ngoài tường thành, thi thể vô số người đổ rạp xuống giữa những cái hổ sau vụ nổ —— quân đội Nữ Chân xua đuổi tù binh người Hán bắt được, ngay đêm hôm qua khi họ đến, vượt xong địa lôi bên ngoài thành Trấn Giang với phương thức hiệu quả nhất.
Từng chiếc máy ném đá đang được dựng lên. Từ sau khi Ninh Nghị tạo phản, các kỹ thuật như dây chuyền lắp ráp, sản xuất tiêu chuẩn hóa, lắp ráp tách rời mà hắn đã thúc đẩy, trên một số phương hướng, thậm chí là một phía Nữ Chân cũng đã làm chủ được nó tốt hơn.
Khinh khí cầu đang từ từ bay lên trong gió sớm, trên tường thành Trấn Giang, khinh khí cầu cũng từng chiếc bay lên, binh lính mang theo nỏ mạnh tiến vào trong giỏ của khí cầu.
Quân Vũ đang ở trong doanh trướng cẩn thận dùng điểm tâm, bầu bạn với hắn, là Thẩm Như Hinh, tứ phu nhân của phủ thái tử.
Thẩm Như Hinh vốn là người Trấn Giang, năm ngoái trước khi khai chiến với người Nữ Chân, đệ đệ của nàng Thẩm Như Hoa bị hạ ngục xử chém, Thẩm Như Hinh ở Giang Ninh hộc máu ngã bệnh, nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ được. Đầu năm nay Giang Ninh báo nguy, Quân Vũ đưa thê thiếp và hài tử trong nhà dời đến nơi an toàn, duy chỉ có đưa Thẩm Như Hinh tới Trấn Giang.
Dò núi khuấy biển ban đầu, Quân Vũ chạy trốn khắp nơi, song phương bởi vì sống nương tựa lẫn nhau mà ở bên nhau, hiện giờ cũng là tình huống tương tự như sống nương tựa lẫn nhau.
Trong quá trình dùng bữa sáng, có binh sĩ đi vào báo cáo tình hình các bộ đổi phòng ngự đã hoàn thành, Quân Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Không bao lâu, hắn đã ăn xong, Thẩm Như Hinh đi tới sửa sang y quan cho hắn, phu thê hai người sau đó cùng đi ra ngoài. Bầu trời đầy những đám mây bông xốp, từng đám từng đám trôi qua tòa thành lớn bên Trường Giang này.
Việc chuẩn bị và huy động cho cuộc chiến đã hoàn thành vào ngày hôm qua, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm doanh trại. Sự cường công Trấn Giang của Hi Doãn, là nước đi điên rồ nhất và cũng có khả năng quyết định nhất trong toàn bộ chiến dịch. Tám năm gầy dựng, mười vạn đại quân trấn thủ Trấn Giang, cũng không hề yếu kém, tại thời điểm Quân Vũ quyết tâm muốn tiêu hao quân đội của Hi Doãn, đối phương lại quay đầu cường công Trấn Giang, về mặt chiến lược mà nói, là một lựa chọn được ăn cả ngã về không.
Nếu Trấn Giang bảo vệ được, quân đội của Hi Doãn, có thể bị quân đội Vũ triều bốn phía lao tới trùng trùng bao vây, Quân Vũ sẽ hoàn thành mục tiêu đánh tan Đồ Sơn Vệ, cuộc nam chinh lần thứ tư của người Nữ Chân, cũng bởi vậy mà tan rã.
Nhưng cân nhắc đến năng lực chế định sách lược và uy danh hiển hách của Hi Doãn, hắn đưa ra lựa chọn như vậy, cũng rất có thể đồng nghĩa với việc trong cuộc cờ của mấy tháng trước, có chút sơ hở, đã bị đối phương nắm được.
- Đánh bại Hoàn Nhan Hi Doãn, ta sẽ có thể đổi lấy thái bình cho thiên hạ này...
Vào đêm hôm trước, Quân Vũ nắm tay thê tử, nói như vậy.
- Nhưng nếu như không thể giành chiến thắng, vậy rất có thể... ta và nàng cùng chết ở đây.
Trong lòng ta, thực ra là rất sợ...
Buổi sáng khi nhiệt độ và ánh nắng đều có vẻ dịu dàng, Quân Vũ và thê tử đi bộ qua con đường giữa doanh trại, những người lính hành lễ về phía bên này. Hắn nhắm mắt lại, đang tưởng tượng đến đối thủ ngoài thành, đối phương tung hoành thiên hạ, chém giết trong chiến trận đã có thời gian mấy chục năm, họ đã giết ra một cách kiên cường từ lúc còn yếu nhất, Hoàn Nhan Hi Doãn, Ngân Thuật Khả... hắn đang tưởng tượng đến khí phách tung hoành thiên hạ kia. Hắn của bây giờ, đứng ngay trước mặt người như vậy.
Hắn cũng nhớ tới lão sư lúc ở Giang Ninh, nhớ tới lựa chọn khi lão sư làm ra từng chuyện lớn một kia, người trên thế giới này, sẽ gặp phải hổ... ta bày mạng mình ra, chúng ta đều giống nhau... người Hoa Hạ, không cúi đầu trước ngoại bang... đừng nghĩ còn sống trở về...
Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất... hắn nói đùa với Văn Nhân Bất Nhị, thật hy vọng lão sư tặng bức tranh chữ này cho ta...
Ta bày mạng mình ra.
Hắn nghĩ.
Ta sẽ không lui nữa...
Bên ngoài thành Trấn Giang, khí cầu thật lớn bay qua tường thành, không lâu sau, rải một lượng lớn truyền đơn xuống. Đồng thời, có sứ giả gánh vác sứ mệnh khuyên hàng và tuyên chiến, đi về phía cửa thành Trấn Giang.
Giờ Tỵ hai khắc, sứ giả đến đại doanh Trấn Giang, đưa ra lời khuyên hàng với Quân Vũ và đông đảo tướng lĩnh Trấn Giang.
- ... Trong thời gian mấy tháng trước, sứ giả dưới trướng Cốc Thần đại nhân đã lần lượt lên kế hoạch và chiêu hàng mấy vị tướng quân trong chư vị, chúng ta ở Lâm An, ở toàn bộ Vũ triều, cũng đã xách động sự ủng hộ của đông đảo quan viên và người mang danh vọng. Cốc Thần đại nhân tất lấy tốc độ nhanh nhất chiếm được Trấn Giang, Trấn Giang chắc chắn không thể thủ, nói rõ tình thế với chư vị, tránh cho thương vong không cần thiết, Cốc Thần đại nhân lệnh cho ta mang đến một bộ phận danh sách và chứng cứ quan lớn tỏ thái độ, mặt khác, cũng lệnh cho ta bày tỏ với chư vị, lần đại chiến này nếu nổ ra, bất luận thắng bại, tương lai chư vị tham chiến với Kim quốc ta, đều là người phải giết! Cửu tộc không tha...
Sứ giả trong lúc nói chuyện, trình một tập lớn danh sách và chứng cứ "kẻ hàng Kim" lên trước mặt Quân Vũ. Trong doanh trướng đã có tướng lĩnh rục rịch muốn động, muốn tới giết chết sứ giả mê hoặc lòng người này. Quân Vũ nhìn xấp đồ trên bàn, phất tay gọi người vào, xoắn đầu lưỡi sứ giả, sau đó ném đồ vào chậu than.
- Đây là phiên bản kế hoạch tiêu diệt Lương Sơn năm đó của Ninh Nghị, bắt chước lời người khác, Cốc Thần cũng chỉ đến thế... ta vốn muốn giữ mạng ngươi, nhưng đã ra kế sách này, ngươi hiểu mình không thể sống sót trở về nữa.
Sứ giả miệng đầy máu đang cười dữ tợn trên mặt đất...
Buổi trưa, đầu sứ giả bị treo lên cửa thành, Hoàn Nhan Hi Doãn ở ngoài thành, nhìn tất cả với sắc mặt không thay đổi.
Buổi chiều hai mươi hai tháng tư, cuộc chiến Trấn Giang bắt đầu...
Xe ngựa xuyên qua đường phố thành thị, đi vào trong hoàng cung. Tần Cối ngồi trong xe ngựa, tay cầm tin tức truyền đến, hơi run rẩy, tinh thần của lão tập trung cao độ, trong đầu xoay chuyển đủ loại sự tình, đây là sự khẩn trương mỗi khi có chuyện lớn, thế cho nên mãi đến sau khi người đánh xe bên ngoài xe ngựa gọi lão mấy tiếng, Tần Cối mới phản ứng lại, đã đến nơi rồi.
Đi qua con đường thật dài giữa các cung điện, Tần Cối nhìn thấy Chu Ung đang ở trong phòng khách bên cạnh ngự thư phòng, hoàng đế mặc chiếc áo bào rộng rãi, đầu tóc rối bù, thắt lưng cũng không buộc cẩn thận, đang ngồi trên mép giường, tay cầm mấy giờ giấy, trông có vẻ tiều tụy lại thất hồn lạc phách, phải một lúc lâu sau khi Tần Cối tiến vào thỉnh an hành lễ, Chu Ung mới định thần lại.
- Biết, biết tin tức rồi à?
Chu Ung mở to mắt.
- ... Bẩm bệ hạ, biết rồi.
- Hi Doãn lao đến Trấn Giang rồi, Hi Doãn tấn công Trấn Giang rồi... Hi Doãn vì sao tấn công Trấn Giang... tất cả mọi người đều nói, Trấn Giang là nơi chết, vì sao phải tấn công Trấn Giang.
Chu Ung vung tờ giấy trong tay.
- Tần khanh, ngươi nói, ngươi nói xem...
- Thần, thần cũng không chắc...
Tần Cối do dự một lúc, quỳ gối xuống.
- Thần có tội...
Chu Ung sững sờ ở đó, sau đó tờ giấy trong tay vung vẩy.
- Ngươi có tội gì! Ngươi nói chuyện cho trẫm! Hi Doãn tại sao lại đánh Trấn Giang, bọn họ, bọn họ đều nói Trấn Giang là đường chết! Bọn họ đã nói, Hi Doãn đánh Trấn Giang sẽ bị kéo chân ở nơi đó. Hi Doãn tại sao phải đánh chứ, Tần khanh, trước đây ngươi từng nhắc qua với trẫm, ngươi đừng giả ngu giả ngốc, ngươi nói...
- Thần, thần không dám vọng ngôn...
Chu Ung gào lên.
- Ngươi nói ——
- Đó có lẽ là...
Tần Cối quỳ ở đó, nói một cách khó khăn.
- Hi Doãn đã có kế sách vạn toàn...
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Chu Ung lại sững sờ hồi lâu.
- Trẫm biết mà, trẫm biết mà, bọn họ muốn động thủ... đám súc sinh kia, đám Hán gian kia... bọn chúng... Vũ triều nuôi bọn chúng hơn hai trăm năm, bọn chúng... bọn chúng muốn bán con của trẫm, muốn bán trẫm... nếu để trẫm biết là người nào, trẫm sẽ tru chín tộc hắn... tru mười tộc, tru... tru mười một tộc của hắn...
Hắn cứ vậy lải nhải một hồi, quay sang Tần Cối.
- Tần khanh, có cách gì không? Phải cứu con trai trẫm, có cách gì không? Xung quanh Trấn Giang và Thường Châu có binh... có bao nhiêu người có thể phái qua, từ Giang Ninh phái thủy sư có được không, những người đó... đáng tin hay không, Tần khanh, ngươi phải giúp trẫm, con trai của trẫm không thể có việc gì... ngươi đứng lên cho trẫm!
Tần Cối quỳ ở đó nói.
- Bệ hạ, không cần gấp gáp, thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thái tử điện hạ anh minh, nhất định sẽ có đối sách, có lẽ binh lính Thường Châu, Giang Ninh đã ở trên đường, hoặc có lẽ Hi Doãn mặc dù có kế sách, nhưng bị thái tử điện hạ nhìn thấu, bởi vậy, Trấn Giang chính là nơi Hi Doãn bại vong. Hai bên chúng ta này... còn cách các nơi nữa, thật sự là... không tiện nhúng tay...
- Trẫm biết đám người kia là cái thứ gì! Trẫm biết đức hạnh của đám người đó! Trẫm biết!
Chu Ung gào lên.
- Trẫm biết! Ngay trên triều đường này còn có bao nhiêu quan viên đang đợi để bán trẫm đây! Nhìn cái vẻ hèn nhát của đám người đó lúc Tĩnh Bình đi! Con trai của trẫm! Xông lên phía trước! Bọn chúng còn muốn kéo chân! Còn có Hắc Kỳ kia! Trẫm đã đưa ra thiện ý rồi! Bọn họ phản ứng thế nào! Chỉ biết giết người giết người! Trừ gian! Quân Vũ là đệ tử của hắn! Xuất binh đi xuất binh đi! Giống như Tần khanh ngươi đã nói! Hắc Kỳ cũng chỉ muốn lấy danh tiếng! Còn đợi giết trẫm đây —— Ai có thể giúp Quân Vũ ——
Chu Ung gào thét cuồng loạn, rống đến toàn bộ cung điện đều chấn động, càng về sau, mặt hiện vẻ buồn bã, bên miệng đã tràn đầy nước bọt. Tần Cối bò dậy khom người ở một bên, cánh tay Chu Ung run rẩy đi trong điện, khi thì phát ra tiếng lầm bầm nỉ non, sau lại có thấp giọng nói chuyện.
- Tần khanh ngươi nói cũng đúng, luôn sẽ có cách, luôn sẽ có cách, có lẽ phía trước đã nhìn thấu kế sách của Hi Doãn, có cách... gấp cũng vô dụng, gấp cũng vô dụng...
Hắn tự an ủi mình hồi lâu, lại yên tĩnh hồi lâu. Tần Cối thẳng người dậy.
- Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đợi chiến báo của tiền tuyến thôi.
Thanh âm của lão đã không còn hoảng sợ như lúc trước, trong lúc mơ hồ, ẩn chứa sức mạnh khiến người ta cảm thấy kiên định, Chu Ung gật gật đầu, chỉ chốc lát sau, ngồi vào mép giường.
- Trẫm muốn Quân Vũ không có việc gì...
Hắn nhìn Tần Cối.
- Con trai của trẫm không thể có chuyện gì, Quân Vũ là một thái tử tốt, tương lai nó nhất định là một hoàng đế tốt, Tần khanh, nó không thể có chuyện... đám súc sinh đó...
Ánh trời từ cửa sổ và cửa ra vào chiếu xiên vào, gió mát mơn man tấm vải mỏng trong điện, thấm đẫm tiếng thì thầm yếu ớt bất lực của hoàng đế trong gió chiều...
Tây nam, một góc bình nguyên Thành Đô, huyện Ngưu Đầu, bên ngoài cũng gọi nơi này là Lão Ngưu Đầu.
Nơi này nằm ở ranh giới giữa khu vực quản hạt của Hoa Hạ quân và khu vực quản hạt của Vũ triều, địa thế phức tạp, nhân khẩu cũng không ít, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, bởi vì sự nỗ lực tích cực của cán bộ lão binh và thành viên Hoa Hạ quân phái đến đóng ở đây, khu vực này giành được sự tán thành tích cực của mấy thôn huyện phụ cận —— thành viên Hoa Hạ quân ở gần đó hỗ trợ không hoàn lại cho rất nhiều dân chúng, cấp thuốc chữa bệnh, lại mở trường tư thục để cho trẻ em xung quanh đi học miễn phí, đến mùa xuân năm nay, khai khẩn và trồng trọt đất mới, nhiệt tình của dân chúng đối với Hoa Hạ quân đều có phát triển trên diện rộng, nếu ở đời sau, cũng được coi là nơi kiểu như "huyện tiên tiến học tập Lôi Phong".
Bởi vậy Ninh Nghị tới biểu dương nhân viên tiên tiến trú tại đây, buổi chiều, Ninh Nghị tiến hành giảng bài đối với một số quân quan và cán bộ trẻ tuổi tập hợp tại huyện Ngưu Đầu.
- ... Có đôi khi, có một số việc, nói tới thì rất thú vị... đối thủ lớn nhất của chúng ta bây giờ, người Nữ Chân, sự nổi dậy của bọn họ vô cùng nhanh chóng, một thế hệ từng sinh ra trong gian nan khổ cực, năng lực học tập, trình độ tiếp thu đối với bên ngoài đều cực kỳ mạnh, ta đã từng nói với mọi người, khi tấn công Liêu quốc, kỹ thuật công thành của bọn họ đều còn rất yếu, trong quá trình tiêu diệt Liêu quốc nhanh chóng nâng cao, càng về sau trong quá trình tấn công Vũ triều, bọn họ tập hợp một lượng lớn thợ thủ công, không ngừng tiến hành cải tiến, người Vũ triều đều theo không kịp...
- ... Nhưng cùng lúc đó, đợi đến khi môi trường an nhàn trở lại, đời thứ hai đời thứ ba của bọn họ, hủ bại vô cùng nhanh, mọi người trong Bộ Tham Mưu nói đùa, nếu như không có mấy năm đại chiến ở Tiểu Thương Hà của chúng ta, đã cảnh tỉnh cao tầng của người Nữ Chân, tình huống đại chiến Giang Nam hiện giờ, chỉ sợ sẽ hoàn toàn khác... người Nữ Chân chinh phục Liêu quốc, gần như dẹp yên thiên hạ mới dừng lại, cuộc khởi nghĩa của Phương Lạp năm đó, là pháp bình đẳng không có cao thấp, tốc độ bọn họ dừng lại thì nhanh hơn nhiều, chỉ là đánh hạ Hàng Châu, cao tầng liền bắt đầu hưởng lạc...
- ... Chư vị không cần cười, Hoa Hạ quân chúng ta cũng gặp phải vấn đề này... trong quá trình này, động lực quyết định bọn họ tiến lên là gì? Là văn hóa và tinh thần, ban đầu người Nữ Chân chịu mọi cực khổ, bọn họ rất có cảm giác cấp bách, loại ý thức gian nan khổ cực này xuyên qua toàn bộ tinh thần của bọn họ, bọn họ học tập cực kỳ nhanh chóng, nhưng thái bình thì dừng lại, cho đến khi chúng ta quật khởi cho bọn họ cảm giác không yên, nhưng nếu như thiên hạ thái bình, bọn họ được định sẵn sẽ đi tới đường cong nhanh chóng trượt xuống...
- ... Chúng ta phải coi trọng chuyện này, chúng ta cũng sẽ trượt vào đường cong như vậy, kháng chiến ở Tiểu Thương Hà, khó khăn của Tây Bắc, đã qua nhiều năm rồi, chúng ta lại chiếm được bình nguyên Thành Đô, Vũ triều rối tinh rối mù... chúng ta thậm chí bắt đầu lạc quan một cách mù quáng...
Hắn ở trong lớp học nói chuyện, Quyên Nhi xuất hiện ở ngoài cửa, đứng ở đằng kia ra hiệu với hắn, Ninh Nghị đi ra ngoài, nhìn thấy tin tức khẩn cấp truyền đến.
- ... Hi Doãn công Trấn Giang, tình huống có thể rất phức tạp, tổng tham bên kia truyền lời, có cần trở về ngay hay không...
Ninh Nghị gấp tin tức kia lại, ánh mắt nhìn về phía huyện thành nhỏ bên ngoài.
- Ngoài tầm tay với, chạy về thì có thể thế nào... chúng ta ở đây có chuyện quan trọng hơn.
Quyên Nhi gật đầu, đang muốn rời đi, Ninh Nghị đưa tay chạm vào cánh tay nàng.
- Tung tin tức ra, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành.
- Được...
Cách Lão Ngưu Đầu hơn tám mươi dặm, Tây Qua mang theo người, giục ngựa chạy như điên vào Trương thôn.
Đội ngựa giống như gió lốc, dừng lại trước sân một gia đình đang ở lúc này, Tây Qua từ trên ngựa xuống, Văn Văn đang chơi đùa trước cửa sân nghênh đón.
- Qua di, dì về rồi?
- Văn Văn, Qua di có việc, lần sau mang đồ ăn ngon cho con...
Lời nói của Tây Qua lưu lại trên không trung, bóng người đã chạy như bay tới trong sân cách đó hơn mười trượng, nhanh chóng vọt vào thư phòng, chỉ có Tô Đàn Nhi ở trong đó sắp xếp lại đồ đạc.
- Tây Qua?
- Tướng công đâu? Chàng đi đâu rồi?
- Chàng... ra ngoài hai ngày rồi, vì cái người... cái người tiên tiến đó...
- Chàng đi tới Lão Ngưu Đầu?
- Ừm.
Tô Đàn Nhi gật đầu, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Sao thế? Có vấn đề?
- Tướng công đi từ lúc nào?
- Trưa hôm trước, nói ra thì, tối hôm qua hẳn là đã đến. Lão Ngưu Đầu ở bên rìa, lúc này, người Vũ triều muốn động thủ? Bên đó có quân đóng giữ...
- Chính là nói tới bọn họ...
Tây Qua thấp giọng nói một câu, Tô Đàn Nhi hơi sửng sốt.
- Muội nói cái gì!
- Ta cũng không chắc, hy vọng... là ta nghĩ nhiều.
Ánh mắt Tây Qua hơi do dự, qua một lát, đột nhiên biến mất trong phòng như cơn gió.
- Ta sẽ lập tức qua đó... tỷ đừng lo lắng...
Lão Ngưu Đầu.
Giảng bài xong, từ trên sườn núi đi xuống là một con sông xuyên qua huyện thành, mặt trời đang sắp lặn, cát trắng trong veo, Ninh Nghị đứng ở bờ sông, nhìn một lát.
Sau đó, người thăm viếng đã tới...