Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1105 - Chương 1105: Ngập Trời 5

Chương 1105: Ngập trời 5 Chương 1105: Ngập trời 5

Cờ xí đổ loạn, chiến mã phát ra tiếng hí thê lương trong vũng máu, mùi tanh rợn người tràn ngập bốn phía, bầu trời phía tây, mây lửa thiêu đốt thành tro tàn cuối cùng, bóng tối giống như cự thú khổng lồ mang theo sinh mệnh, mở ra cái miệng to lớn của nó, nuốt hết phía chân trời.

Một bên của tầm nhìn là bức tường thành vắt ngang qua như ngọn núi nhỏ của Trấn Giang, một bên khác của bóng tối, trận chiến trong thành vẫn đang diễn ra, mà trên cánh đồng bên này, đại doanh của người Nữ Chân vốn chỉnh tề đang bị bao trùm trong hỗn loạn và lộn xộn, từng chiếc máy bắn đá đổ rạp trên đất, ánh lửa sau khi bom đạn nổ tung vẫn đang hừng hực thiêu đốt.

Ở những nơi bị ngọn lửa bao trùm, những bóng người đang bôn ba trong hỗn loạn được phản chiếu, các binh sĩ khiêng cáng, giải cứu đồng bạn tứ chi gãy cụt từ trong lều trại sụp đổ và đống khí giới ra, thỉnh thoảng có kẻ địch bóng dáng loạng choạng thức tỉnh từ trong đống người hỗn loạn, chiến đấu quy mô nhỏ bèn cứ thế mà bộc phát, binh sĩ Nữ Chân xung quanh vây lên, chém ngã thân ảnh kẻ địch vào trong vũng máu.

Ngay trước đó không lâu, một hồi chiến đấu hung ác đã bộc phát ở chỗ này, lúc đó chính là chạng vạng tối, sau khi hoàn toàn xác định phương vị của thái tử Quân Vũ, Hoàn Nhan Hi Doãn đang muốn truy kích, năm ngàn tinh kỵ Bối Ngôi quân đột nhiên đến đã phát động một cuộc tấn công bi thảm và kiên quyết vào tuyến phòng thủ mặt bên của đại doanh Nữ Chân.

Mấy vạn đại quân người Nữ Chân tụ tập tại Trấn Giang, vì cầu công thành, không nhiều công sự phòng ngự được xây dựng. Nhưng đối mặt với kỵ binh đột nhiên giết tới, cũng không phải là không hề phòng bị, bộ binh nhanh chóng tập kết trận hình, hỏa pháo dốc hết khả năng đảo ngược phương hướng, trên lý thuyết mà nói, quân đội Vũ triều hơi có lý trí đều sẽ lựa chọn giằng co hoặc lui bước, nhưng kỵ binh giết tới chỉ là thoáng chuyển hướng trên cánh đồng, sau đó phát động tấn công với tốc độ nhanh nhất.

Tám chín năm qua, đội ngũ kỵ binh đầu tư lớn nhất trong Bối Ngôi quân có thể là một trong những bộ đội tinh nhuệ nhất của Vũ triều, nhưng Đồ Sơn Vệ tung hoành thiên hạ, lại có bao giờ chịu sự khinh miệt như thế, đối mặt với đội kỵ binh đến, trận vuông không chút do dự bao vây lên, sau đó là song phương đều liều mạng va chạm và chém giết thảm liệt, đội ngựa xung kích hơi vòng quanh, cày ra từng mảnh lớn đường máu ở mặt bên của trận vuông.

Mặt trời chiều ngả về tây, một bộ phận chiến mã bị che khuất mắt xông về phía trận doanh Nữ Chân như vật phẩm tiêu hao, bộ binh xuống ngựa xông lên đuổi giết, Nhạc Phi thân hình như máu, một đường chém giết, cố gắng lao về phía soái kỳ của Hoàn Nhan Hi Doãn. Hoàn Nhan Hi Doãn ở đối diện trong nháy mắt liền hiểu được ý đồ điên cuồng của tướng lĩnh đối diện —— song phương ở Tương Phàn đã từng có giao thủ, lúc đó Bối Ngôi quân trước mặt Đồ Sơn Vệ vẫn nằm ở thế yếu, mấy lần đều bị đánh lui —— giờ khắc này, râu tóc hắn dựng ngược, giơ kiếm lên.

- Nhạc Bằng Cử —— đồ nhãi nhép, ta róc xương lóc thịt ngươi!

Lúc này thành Trấn Giang đã phá, trên tay Hoàn Nhan Hi Doãn hầu như đã nắm chắc vốn liếng để định đoạt thế cục Vũ triều, nhưng sau đó Đồ Sơn Vệ gặp phải cản trở ở thành Trấn Giang lại ít nhiều khiến hắn có chút mất hết mặt mũi —— đương nhiên đây cũng đều là chuyện nhỏ nhặt. Trước mắt nếu chỉ là một ít tướng lĩnh Vũ triều vô năng khác, Hi Doãn chỉ sợ cũng sẽ không cảm thấy bị vũ nhục, đối với sự vũ nhục của sâu bọ chỉ cần nghiền chết đối phương là đủ rồi, nhưng trong tướng lĩnh Vũ triều, Nhạc Phi này cũng có thể coi như danh tướng có nhãn quan tinh tường và tài dùng binh.

Lúc này, cho dù một nửa Đồ Sơn Vệ đã tiến vào Trấn Giang, nhưng bên ngoài thành vẫn có ít nhất hơn một vạn hai ngàn tinh nhuệ Nữ Chân đi theo bên cạnh Hi Doãn, mặt bên còn có một phần quân đội của Ngân Thuật Khả phối hợp chặt chẽ, Nhạc Phi dùng năm ngàn tinh kỵ giết tới một cách liều mạng, mục đích chiến lược của hắn vô cùng đơn giản, chính là dùng phương thức tự sát dưới thành để đoạt lại địa bàn mà Vũ triều đã thua mất ở Trấn Giang.

Loại mạo hiểm không màng sống chết, lại còn có thể kéo theo cả nhánh quân đội đi cùng này, nhìn một cách khách quan đương nhiên khiến người ta tán thưởng, nhưng bày ra trước mắt, một tướng quân tiểu bối làm ra tư thái như vậy với mình, ít nhiều gì cũng có vẻ có chút mất mặt. Hắn một mặt tức giận, nhưng mặt khác cũng khơi dậy khí thế hung hãn lúc tranh đoạt thiên hạ ban đầu, tiếp quản quyền chỉ huy của tướng lĩnh bên dưới tại chỗ, cổ vũ sĩ khí nghênh đón lên, thề phải chém tên tiểu bối vuốt râu hùm này dưới ngựa, giữ đội ngũ thiện chiến nhất của Vũ triều ở lại chiến trường này.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, những gì xảy ra trong cánh đồng này là cuộc đối đầu kịch liệt nhất trong toàn bộ chiến dịch Trấn Giang, giao phong giữa hai bên giống như một làn sóng máu ngập trời ầm ầm va vào nhau, một lượng lớn sinh mạng đã bốc hơi ngay từ phút đầu tiên. Bối Ngôi quân đẩy tới hung hãn mà không hề sợ hãi, Đồ Sơn Vệ phòng thủ giống như tường đồng vách sắt, một mặt ngăn cản sự tiến tới của Bối Ngôi quân, mặt khác bao vây tới từ bốn phương tám hướng, cố gắng hạn chế không gian xê dịch của đối phương.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Nhạc Phi dẫn đội tiến hành thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng toàn bộ con đường chiến đấu và giết chóc vắt ngang qua nơi đóng quân của Nữ Chân, gần một nửa số binh lính đã tổn thất trong cuộc tấn công quy mô lớn này, cuối cùng cũng chỉ có thể đoạt đường rời đi, mà tinh nhuệ Đồ Sơn Vệ không thể giữ lại Bối Ngôi quân thương vong còn thê thảm hơn. Mãi đến khi nhánh đội ngũ kỵ binh nhuốm đầy máu tươi kia nghênh ngang rời đi, cũng không có nhánh quân đội Nữ Chân nào dám đuổi giết tới nữa.

Sắc mặt Hoàn Nhan Hi Doãn từ phẫn nộ dần trở nên âm trầm, rốt cuộc vẫn cắn răng bình tĩnh trở lại, thu dọn tàn cục hỗn độn. Mà với một đòn liều mạng lần này của Bối Ngôi quân, kế hoạch truy đuổi đội quân của Quân Vũ cũng bị đình trệ.

Con đường từ Trấn Giang đi về phía nam chật ních người bỏ chạy, sau khi màn đêm buông xuống, những ánh lửa nhỏ rải khắp đường, trên đồng ruộng và kênh rạch như một con rồng dài. Một bộ phận dân chúng dừng lại và nghỉ ngơi bên đống lửa, không lâu sau lại khởi hành, hy vọng tận lực nhanh chóng rời khỏi mảnh đất binh hung chiến nguy này.

Khi Nhạc Phi tụ họp với bản trận thái tử do đám người Văn Nhân Bất Nhị hộ vệ, thời gian đã gần đến nửa đêm hôm đó. Trong đại chiến thảm thiết trước đó, trên người hắn cũng có mấy chỗ bị thương, giữa bả vai, trên trán cũng trúng một đao, hiện giờ cả người đều là máu tanh, quấn một ít vải băng bó, khí tức lạnh lẽo ngang dọc khắp người, khiến người ta nhìn mà sợ.

- Thần cứu giá chậm trễ.

Nhạc Phi và Văn Nhân Bất Nhị cũng đã sớm quen biết, chỉ hơi khách sáo một chút.

- Trước đó nghe nói điện hạ trúng tên bị thương, giờ thế nào rồi?

- Vết thương do tên của điện hạ không sâu, nội tạng bị thương nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng. Chỉ là từ khi Nữ Chân công thành mấy ngày nay, điện hạ mỗi ngày đều bôn ba khích lệ sĩ khí, chưa từng chợp mắt, hao tổn quá nhiều, sợ rằng phải nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày mới được.

Văn Nhân nói:

- Điện hạ giờ vẫn đang hôn mê, còn chưa tỉnh, tướng quân muốn đi xem điện hạ một chút không?

- Nước có vua thế này, là phúc lớn của Vũ triều ta, nếu điện hạ vẫn hôn mê, Phi cả người máu tanh, không qua đó nữa. Chỉ đáng tiếc... không chém chết được Hoàn Nhan Hi Doãn...

Hai người đi trong quân doanh, Văn Nhân Bất Nhị nhìn ra xung quanh:

- Ta nghe nói tướng quân vũ dũng, chém chết A Lỗ Bảo, khiến người ta phấn chấn, chỉ là... dùng một nửa kỵ binh xông thẳng vào Hoàn Nhan Hi Doãn, trong quân doanh có người nói tướng quân quá mức lỗ mãng...

Hai người đều có quan hệ với Ninh Nghị, lại đều là tâm phúc dưới trướng thái tử, Văn Nhân lúc này thấp giọng nói chuyện, không hề có ý trách cứ, trên thực tế chỉ đang báo tin cho Nhạc Phi. Sắc mặt Nhạc Phi nghiêm túc mà âm trầm:

- Xác định tin tức Hi Doãn tấn công Trấn Giang, ta liền đoán được sự tình không đúng, cho nên dẫn hơn năm ngàn kỵ binh lập tức chạy tới, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Hai tin tức Trấn Giang bị chiếm và thái tử bị thương truyền tới Lâm An, thiên hạ này sợ có đại biến, ta đoán tình thế nguy cấp, bất đắc dĩ làm hành động này... chung quy trong lòng vẫn là cầu may. Văn Nhân huynh, thế cục kinh thành thế nào, vẫn phải để huynh thôi diễn cân nhắc một phen...

Nhạc Phi thân là tướng lĩnh, có thể phát giác được sự thay đổi trong nháy mắt của thế cục nhất, hắn nói ra lời này, sắc mặt của Văn Nhân Bất Nhị cũng trở nên ngưng trọng:

- ... Hai ngày sau khi phá thành, thái tử bôn ba khắp nơi, khích lệ nhân tâm sĩ khí mọi người, tướng sĩ trong ngoài Trấn Giang liều mạng quên mình, trong lòng ta cũng có cảm xúc. Đến khi thái tử bị thương, người xung quanh quá nhiều, không lâu sau không chỉ quân đội bày ra tư thái đau thương, anh dũng tiến về phía trước, bách tính cũng vì thái tử mà khóc, nhao nhao xông về phía quân đội Nữ Chân. Ta biết phải phong tỏa tin tức trước, nhưng tận mắt chứng kiến tình cảnh này, cũng không khỏi cảm xúc dâng trào... hơn nữa, cảnh tượng lúc đó, tin tức cũng thật sự khó có thể phong tỏa.

Hắn dừng một chút:

- Sau khi sự việc lắng xuống một chút, ta viết thư sai người đưa đến Lâm An, cũng báo cáo chiến tích tướng quân chém chết A Lỗ Bảo, hiện giờ cũng chỉ hy vọng phủ công chúa vẫn có thể khống chế tình thế... chuyện Trấn Giang, cố nhiên thái tử vẫn chấp niệm, không chịu rời đi, nhưng thân là cận thần, ta không thể can gián khuyên ngăn, cũng là tội lớn, việc này nếu có ngày tạm thời lắng xuống, ta sẽ dâng thư thỉnh tội... thực ra hồi tưởng lại, năm ngoái buổi đầu khai chiến, công chúa điện hạ đã từng dặn dò ta, nếu có một ngày thế cục nguy nan, hy vọng ta có thể cưỡng ép đưa thái tử rời khỏi chiến trường, bảo vệ ngài chu toàn... lúc ấy công chúa điện hạ đã dự liệu được rồi...

Hắn nói tới đây, có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, kỳ thực làm cận thần, Văn Nhân Bất Nhị sao lại không biết lựa chọn như thế nào là tốt nhất. Nhưng mấy ngày nay, những điều Quân Vũ làm cũng quả thực khiến người ta xúc động. Đó là quá trình một người trẻ tuổi thực sự trưởng thành và lột xác thành nam nhân, đi qua một bước này, tiền đồ của hắn là vô hạn, tương lai làm vua, nhất định là anh tài hùng chủ mà Nho gia tha thiết ước mơ, nhưng trong đó tự nhiên ẩn chứa nguy hiểm.

Chừng mực trong này, Văn Nhân Bất Nhị khó mà chọn lựa, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy ý chí của Quân Vũ làm chủ.

Nhạc Phi thở dài một tiếng:

- Văn Nhân huynh không cần như thế, như Ninh tiên sinh đã nói, chuyện thế gian, cần là nỗ lực của tất cả mọi người trên thế gian. Thái tử cũng tốt, hai ta cũng tốt, đều đã tận lực rồi. Suy nghĩ của Ninh tiên sinh lạnh lẽo như băng, tuy rằng thường chính xác, nhưng cũng không để lại bất kỳ mặt mũi nào, năm đó cuối cùng vẫn có khác biệt trong suy nghĩ với sư phụ ta, với ta, sư phụ người tính tình cương trực, vì ý niệm thiện ác bôn ba cả đời, cuối cùng ám sát Niêm Hãn mà chết, tuy rằng thất bại, nhưng quyết tiến không lùi, chỉ vì sư phụ lão nhân gia tin rằng, trong thiên địa ngoại trừ nhân lực ra, cũng có tinh thần và chính khí vượt qua con người. Người vì ám sát Niêm Hãn mà không chùn bước, trong lòng chung quy tin tưởng, Vũ triều truyền quốc hơn hai trăm năm, ân trạch bao trùm ngàn vạn, thế nhân chung quy sẽ xoa dịu thế đạo này mà thôi.

Trên người hắn loang lổ vết máu, nói tới đây, khẽ mỉm cười:

- Sư phụ qua đời hơn mười năm, tinh thần của người vẫn đang ảnh hưởng đến thế nhân. Mà nay Vũ triều tuy rằng loạn tượng lộ ra, hỗn loạn không chịu nổi, nhưng ta cũng luôn tin tưởng, đến cuối cùng, mọi người sẽ cho thiên hạ này một đường sinh cơ.

Nói xong lời này, Nhạc Phi vỗ vai Văn Nhân Bất Nhị, Văn Nhân Bất Nhị trầm mặc một lát, cuối cùng cười rộ lên, hắn quay đầu nhìn về ánh lửa lốm đốm phía ngoài quân doanh:

- Trận chiến Trấn Giang dần định, bên ngoài vẫn có mấy chục vạn dân chúng đang chạy trốn về phía nam, người Nữ Chân có thể tàn sát tới đây bất cứ lúc nào, nếu điện hạ tỉnh lại, tất nhiên hy vọng nhìn thấy bọn họ lên đường bình an, bởi vậy đội ngũ rút lui về phía nam từ Trấn Giang, lúc này vẫn đang phòng bị việc này.

- Đương nhiên là thế.

Nhạc Phi gật đầu một chút, sau đó chắp tay.

- Chủ lực dưới trướng ta cũng sắp tới, tất nhiên sẽ không để Kim cẩu làm hại đến bách tính Vũ triều ta. Văn Nhân huynh, thiên hạ này cuối cùng vẫn có hy vọng, vẫn mong ngươi chăm sóc điện hạ cho tốt, Phi sẽ dốc toàn lực, đoạt chính khí của thiên hạ này từ trong tay Kim cẩu về.

Trong ánh sáng lờ mờ, hai người đều đã mệt mỏi chắp tay mỉm cười với nhau. Lúc này, thám báo đưa tin, sứ giả chiêu hàng, đều đã lục tục chạy trên đường xuôi nam...

Lâm An, đêm tối thâm trầm như mực.

Tần Cối từ trong ác mộng bừng tỉnh lại, lão lặng lẽ xuống giường, khơi sáng ngọn đèn, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ chỉ vang lên khi có tin tức khẩn cấp.

- Y phục của ngài trên tấm bình phong...

Không tìm thấy áo ngoài, Tần Cối định mặc áo trong ra mở cửa, âm thanh của lão thê từ trong giường vọng ra, Tần Cối gật đầu:

- Bà cứ ngủ.

Kéo cửa ra một khe hở, người hầu bên ngoài đưa đến một phong thư, Tần Cối nhận lấy, đóng cửa lại, trở về lấy áo ngoài.

- Lát nữa ta sẽ tới, bà cứ ngủ.

Lão thấp giọng lặp lại một câu, mặc áo choàng vào, cầm lấy ngọn đèn dầu, đi đến một góc phòng ngồi xuống, mở tin tức ra.

Lão đọc đi đọc lại tin tức một lúc lâu, ánh mắt mới dần dần mất đi tiêu cự, chỉ biết ngồi thu lu trong góc, im lặng như người đang dần chết đi. Không biết từ lúc nào, lão thê tử từ trên giường xuống:

- ... Ngài có chuyện gấp, ta bảo hạ nhân bưng nước tới cho ngài.

Tần Cối nhìn lão thê, muốn nói chút gì đó, lại không biết nên nói như thế nào, thật lâu sau, mới giơ tờ giấy trong tay lên:

- Ta nói đúng rồi, Vũ triều này tiêu rồi...

Trước đây Tần Cối cũng thường than thở như vậy, lão thê cũng mặc kệ, chỉ có điều sau khi nước nóng rửa mặt đến, Tần Cối mới chậm rãi đứng lên:

- Ừm, ta phải rửa ráy, phải chuẩn bị... lát nữa phải qua đó rồi.

- Đi đâu?

- Vào cung.

Tần Cối đáp lời, sau đó tự lẩm bẩm.

- Hết cách rồi, hết cách rồi...

Dưới sự giúp đỡ của lão thê, lão cẩn thận chải chuốt mái tóc bạc, khuôn mặt trong gương có vẻ chính khí mà cương nghị, lão biết mình phải đi làm chuyện không thể không làm, lão nhớ tới Tần Tự Nguyên, qua không bao lâu lại nhớ tới Đường Khác lúc mối nhục Tĩnh Bình, nói:

- Bà xem ta và Đường Khâm Tẩu, cũng có vài phần tương tự...

Lão thê không hiểu lão đang nói cái gì.

Qua không bao lâu, trong cung có người tới, Tần Cối đi theo. Xe ngựa rời khỏi Tần phủ, trên đường vang lên tiếng điểm canh của canh năm. Trong thành Lâm An vẫn tối tăm như cũ. Từ đó không bao giờ sáng nữa.

Bình Luận (0)
Comment