Con đường trong cung tối om yên tĩnh, thị vệ túc trực đứng ở một góc kín đáo, thái giám dẫn đầu cầm đèn lồng vàng ấm áp, dẫn Tần Cối đi qua con đường quen thuộc lúc sáng sớm, xuyên qua phố dài, chuyển qua cung điện, không khí hơi mát mẻ kèm theo gió thổi chậm rãi khiến tất cả trở nên làm cho người ta quyến luyến.
Điện Cần Chính nội cung, đèn đuốc sáng rực trong màn che mùa hè, chiếu rọi những bông hoa và cây cỏ trong bồn hoa vào ban đêm. Sau khi thái giám đi vào bẩm báo, Tần Cối mới được tuyên đi vào, trên vách tường một bên thiên điện treo bản đồ thật to, Chu Ung ngồi tê liệt trên ghế, ngửa đầu nhìn tấm bản đồ trong tuyệt vọng, sau khi Tần Cối thỉnh an, Chu Ung đứng dậy khỏi ghế, sau đó chuyển sang bên này.
Trong tay cầm tin tức truyền đến, sắc mặt hoàng đế tái nhợt mà mệt mỏi.
- Tần khanh à, tin tức của Trấn Giang... đã truyền tới rồi.
- Thần... đã biết.
- Ờ.
Chu Ung gật đầu, không lấy làm lạ đối với việc này, chỉ có điều sắc mặt buồn bã:
- Quân Vũ đã bị thương, thái tử của trẫm... tử thủ Trấn Giang mà không lui, sau khi bị kẻ gian hiến thành, bôn ba vì dân chúng cả thành, để cứu thần dân vô tội, hùng tráng thay, đây là khí độ nhân nghĩa chân chính! Thái tử của trẫm... không thua kém bất cứ ai!
- Thái tử nhân nghĩa như vậy, là phúc của thương sinh vạn dân.
Tần Cối nói.
Chu Ung xua tay:
- Nhưng Trấn Giang vẫn bị phá, Tần khanh ngươi nói đúng, tên Hoàn Nhan Hi Doãn này nếu đã được ăn cả ngã về không mà đánh Trấn Giang, chứng minh rằng hắn có kế sách vẹn toàn. Ha ha, kế sách vẹn toàn! Chính là móc nối với mấy tên gian tế đó! Sai người mở cửa thành cho bọn họ vào! Chập tối hôm qua... thái tử bị thương, lúc này ngươi xem đi, khắp thành trên dưới cũng sắp thức dậy rồi nhỉ, kế sách vẹn toàn, Tần khanh...
Chu Ung dừng một chút:
- Ngươi nói cho trẫm biết, nên làm thế nào?
Tần Cối hơi trầm mặc, Chu Ung nhìn lão, tin báo trên tay vỗ xuống bàn:
- Nói chuyện. Tần khanh, Vũ triều mất rồi, Lâm An bị phá rồi ngươi trốn được sao? Ngoài thành Lâm An... ngoài thành Lâm An quân đội của Kim Ngột Truật đã lượn lờ được bốn tháng rồi! Hắn chính là không công thành, hắn cũng đang chờ đợi kế sách vẹn toàn của Trấn Giang đó! Ngươi không nói gì, có phải ngươi cũng đầu hàng người Nữ Chân, muốn bán trẫm đi không!?
Giọng nói của Chu Ung sắc bén, nước bọt, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn vào nhau, cảm xúc rõ ràng đã không khống chế được, Tần Cối cúi đầu đứng đó, đợi khi Chu Ung nói xong một lúc, chậm rãi chắp tay, quỳ xuống.
- Thần xin bệ hạ, thứ cho thần tội không thể tha thứ.
- Ngươi giấu giấu giếm giếm... mới là tội không thể tha thứ!
- Lão thần ngu độn, trước đây mưu tính mọi việc luôn có sơ sót, được bệ hạ che chở, mới có thể thoi thóp trên triều đến bây giờ. Cho nên, trước kia tuy rằng có cảm giác, cũng không dám lỗ mãng góp lời, nhưng vào lúc khuynh đảo này, có mấy lời không thỏa đáng, lại không thể không nói với bệ hạ. Bệ hạ, hôm nay nhận được tin tức, lão thần... không khỏi nhớ tới Đường Khâm Tẩu thời Tĩnh Bình, trong lòng có chút bùi ngùi...
Tần Cối đầu rạp xuống đất, nói đến đây, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng càng lúc càng nặng, không kìm được nước mắt rơi xuống, Chu Ung cũng có cảm giác, hốc mắt hắn ửng đỏ, phất phất tay:
- Ngươi nói!
- Điều mà lão thần nói tiếp theo, nhục nước mất chủ quyền, đại nghịch bất đạo, nhưng mà... thế đạo thiên hạ này, thế cục Lâm An này, trong lòng bệ hạ cũng hiểu, Hoàn Nhan Hi Doãn được ăn cả ngã về không tấn công Trấn Giang, chính là muốn lấy thế cục Trấn Giang tạo áp lực với Lâm An, hắn có kế sách vẹn toàn ở Trấn Giang, chính là bởi vì đã ngấm ngầm xúi giục các phương gian nịnh, phối hợp hành động với quân đội Nữ Chân. Bệ hạ, mà nay hắn ba ngày đã công phá Trấn Giang, thái tử điện hạ lại bị trọng thương, trong kinh thành, sẽ có bao nhiêu người hợp mưu với hắn, điều này chỉ sợ... không ai có thể nói rõ được...
Lão nói tới đây, Chu Ung gật gật đầu:
- Trẫm hiểu, trẫm có thể đoán được...
Tần Cối dừng một chút:
- Kim cẩu lần thứ tư xuôi nam này, chính là để công phá Lâm An, tiêu diệt Vũ triều ta, tái hiện lại chuyện Tĩnh Bình. Bệ hạ, địch chưa ra mà đã sợ trước, vốn là đại kỵ của binh gia, nhưng xem xét tình hình Lâm An, lão thần lại chỉ cảm thấy, thật sự đợi đến thời khắc người Nữ Chân công thành, trên dưới Vũ triều ta... sợ rằng không còn sức xoay chuyển trời đất nữa.
Lão nói tới đây, dập mạnh đầu xuống đất, Chu Ung thần sắc hoảng hốt, gật đầu:
- Ngươi nói, có cái gì nói ra hết.
- Thế cục nguy nan, khuynh đảo sắp tới, nếu không muốn dẫm vào vết xe đổ của Tĩnh Bình, lão thần cho rằng, dưới hoàn cảnh như vậy chỉ có một kế có thể bảo tồn một đường sinh cơ cho trên dưới Vũ triều ta. Kế sách này... người bên ngoài để ý thanh danh, không dám nói bừa, đến lúc này, lão thần lại không thể không nói... thần xin, nghị hòa.
Những lời này của Tần Cối nói một cách khẳng khái và bình tĩnh, trên thực tế cách nghĩ này cũng không có gì kỳ lạ, Chu Ung không hề cảm thấy bất ngờ —— thực sự ra cho dù Tần Cối đưa ra cách nghĩ kỳ lạ đến đâu đi nữa hắn cũng không đến mức cảm thấy bất ngờ lúc này —— gật đầu đáp rằng:
- Với tình hình này, làm sao để thương nghị?
Cung điện sáng sớm, bốn bề đều có vẻ yên tĩnh, gió thổi tung màn che, Tần Cối nói:
- Thần tuyệt đối không muốn đánh giá thấp hung tính của người Nữ Chân, nếu thiên hạ này chỉ có hai phe Kim Vũ ta, nghị hòa là một con đường chết, nhưng thiên hạ này còn có Hắc Kỳ, lúc này mới trở thành một đường sinh cơ của nghị hòa, nhưng cũng chỉ là một đường sinh cơ. Mà mặt khác, nếu mấy tháng trước chúng ta lựa chọn nghị hòa, đồng nghĩa với không chiến mà hàng, uy nghiêm bệ hạ bị hao tổn, Vũ triều sẽ oán khí sôi trào, nhưng cho tới thế cục hôm nay, thần tin rằng, người có thể xem hiểu cục diện, có cùng suy nghĩ với thần sẽ không ít.
Lão nói:
- Trấn Giang đã bại, thái tử bị thương, Lâm An nguy nan, lúc này tiếp nhận điều kiện đàm phán của Nữ Chân, cắt nhượng vùng đất ngàn dặm mạn tây Tương Phàn, thật sự là lựa chọn bất đắc dĩ. Bệ hạ, hiện giờ chúng ta chỉ có thể đánh cuộc phân lượng của Hắc Kỳ quân trong mắt người Nữ Chân, bất luận tiếp nhận điều kiện khuất nhục cỡ nào, chỉ cần người Nữ Chân chiến một trận với Hắc Kỳ ở tây nam, quốc tộ triều Vũ ta, cuối cùng sẽ vì vậy mà được giữ lại. Kim quốc, Hắc Kỳ đều là mãnh hổ thiên hạ, sóng lớn một kích, lưỡng bại câu thương, cho dù một bên bại trận, bên kia cũng nhất định đại thương nguyên khí, triều ta có bệ hạ tọa trấn, có thái tử hiền minh, chỉ cần có thể cho thái tử ít thời gian nữa, Vũ triều... chắc chắn có hy vọng trung hưng.
Chu Ung trầm mặc một lát:
- Lúc này nghị hòa, thật là hành động bất đắc dĩ, nhưng mà... hạng hổ lang Kim quốc, hắn đánh hạ Trấn Giang, chiếm thượng phong, sao chịu dừng tay chứ? Đầu năm hắn nói, muốn ta cắt đất ngàn dặm, giết Hàn tướng quân để an ủi người Kim, mà nay ta thế yếu mới cầu hòa, người Kim sao có thể chịu thỏa mãn như vậy? Hòa này... làm sao để thương nghị?
Chu Ung trong lòng sợ hãi, đối với rất nhiều chuyện đáng sợ, cũng đều đã nghĩ tới, Kim quốc có thể nuốt hết toàn bộ Vũ triều, sao có thể lui để lấy cái tương đối thôi chứ? Hắn hỏi ra vấn đề này, câu trả lời của Tần Cối cũng đến ngay sau đó.
- Bệ hạ lo lắng việc này rất có lý, nhưng mà kế sách ứng đối, kỳ thực đơn giản.
Lão nói:
- Người Kim muốn vong Vũ triều ta, tái hiện chuyện Tĩnh Bình, cốt lõi thật sự của việc này nằm ở chỗ, ở chỗ bệ hạ. Nếu người Kim thật sự bắt được bệ hạ, thì Vũ triều ta sợ rằng sẽ bị diệt vong, nhưng chỉ cần bệ hạ không bị bắt, người Kim có thể có bao nhiêu thời gian lưu lại Vũ triều ta đây? Chỉ cần bên ta cứng rắn, đến lúc đó người Kim không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Tần Cối nói tới đây, ánh mắt Chu Ung hơi sáng lên:
- Ý ngươi là...
- Bệ hạ, việc này nói có nặng hơn nữa, chẳng qua thêm một lần dò núi khuấy biển mà thôi. Bệ hạ chỉ cần ra biển từ sông Tiền Đường, sau đó bảo trọng long thể, bất luận đến đâu, Vũ triều ta đều vẫn tồn tại. Ngoài ra, rất nhiều chuyện có thể xem xét đáp ứng người Nữ Chân, nhưng cho dù đem hết vật lực, chỉ cần có thể đưa quân đội Nữ Chân đi tây nam, Vũ triều ta bèn có thể có một tia cơ hội trung hưng. Nhưng việc này phải chịu nhục chịu khổ, bệ hạ có lẽ phải gánh chịu một chút tiếng xấu, thần... có tội.
Ánh mắt Chu Ung trở nên linh hoạt, trong lòng hắn rục rịch muốn động, trên mặt trầm mặc một lúc lâu, lẩm bẩm nói:
- Nhất thời bêu danh, ta ngược lại không sao, chỉ cần Quân Vũ có thể có cơ hội, trung hưng thiên hạ này...
Tần Cối vẫn quỳ ở đó
- An nguy của thái tử điện hạ lúc này cũng là ưu tiên hàng đầu. Theo lão thần thấy, điện hạ tuy có lòng nhân đức, nhưng thân thể ngàn vàng không làm chuyện nguy hiểm, điện hạ bôn ba vì dân chúng, chính là phúc của con dân trong thiên hạ, nhưng cận thần bên cạnh thái tử lại không thể làm hết nghĩa của thần tử... đương nhiên, điện hạ đã không có nguy hiểm đến tính mạng, đây là việc nhỏ, nhưng điện hạ thu hoạch lòng dân, lại dừng lại ở phía bắc, lão thần chỉ sợ ngài cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người Nữ Chân, Hi Doãn nếu được ăn cả ngã về không muốn trừ điện hạ trước, thần sợ sau khi Trấn Giang đại bại, tướng sĩ bên cạnh điện hạ sĩ khí xuống thấp, cũng khó chống lại một kích của tinh nhuệ Đồ Sơn Vệ của Hi Doãn...
- Không sai, không sai...
Chu Ung ngẫm nghĩ, lẩm bẩm gật đầu.
- Hi Doãn công Trấn Giang, là bởi vì hắn mua chuộc người trong quân thủ thành Trấn Giang, chỉ sợ còn không chỉ là một hai người, bên cạnh Quân Vũ, nói không chừng vẫn còn... không thể để nó lại phía trước, trẫm phải gọi nó trở về.
- Thần sợ thái tử dũng cảm kiên nghị, không chịu trở về.
- Trẫm bảo nó về nó phải về!
Chu Ung gầm lên một câu, nhưng một lúc sau, ánh mắt run lên.
- Nếu nó thật sự không về...
- Một tia sinh cơ duy nhất, vẫn ở trên người bệ hạ, chỉ cần bệ hạ rời khỏi Lâm An, Hi Doãn cuối cùng sẽ hiểu được, Kim quốc không thể diệt Vũ triều ta. Đến lúc đó, hắn cần giữ lại thực lực tiến công tây nam, sẽ không gây chiến nữa, vốn liếng để Vũ triều ta đàm phán, cũng ở trong việc này. Hơn nữa cho dù thái tử ở lại phía trước, cũng không phải là chuyện xấu, với tính tình dũng mãnh của điện hạ, Hi Doãn có lẽ sẽ tin tưởng quyết tâm chống cự của Vũ triều ta, đến lúc đó... hoặc sẽ thấy được thì dừng.
- A... trẫm chung quy phải rời khỏi...
Chu Ung bừng tỉnh gật đầu.
Tần Cối đang quỳ trên mặt đất thẳng nửa người lên, trước đó lão nói năng bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy trên khuôn mặt chính khí và cương nghị của lão giàn giụa nước mắt, chắp hai tay, lại dập đầu, thanh âm nghẹn ngào.
- Bệ hạ! Tất cả những chuyện thần nói trước đây, dừng lại trong miệng lưỡi, chẳng qua là một phen ngôn từ đại nghịch bất đạo, nhưng nếu thật sự làm, uy nghiêm của Vũ triều ta sẽ bị quét sạch, miếu đường khuynh đảo, xã tắc rung chuyển, bi nhục khó tả... thân là thần tử, lão thần thật sự không muốn nói ra những lời này...
Lão lớn tiếng khóc lên:
- Nếu có thể, điều lão thần tha thiết ước mơ, chính là Vũ triều ta có thể anh dũng tiến lên phía trước, có thể khai cương phá thổ, có thể đi tới đất đai của người Kim, chiếm đất hắn, diệt nước hắn —— Vũ triều đi tới một bước trước mắt này, lão thần có tội, muôn chết không chuộc được, muôn lần chết, muôn lần chết, muôn lần chết...
Lão gào khóc, đầu dập xuống, lại dập xuống... Chu Ung cũng nhịn không được che miệng khóc, sau đó tới đỡ lấy bả vai Tần Cối, kéo lão dậy:
- Là lỗi của trẫm! Là... là lỗi của những kẻ gian thần trước kia! Là lỗi của Chu Triết, hôn quân, nịnh thần... bọn Thái Kinh Đồng Quán đều là vậy... lỗi của trẫm, trẫm hối hận ban đầu không thể dùng kế sách phá tây nam của Tần khanh...
Bình minh chưa đến, trong cung điện đêm xuống, hai người quân thần ôm nhau mà khóc, định ra phương pháp ứng đối. Chu Ung nói với Tần Cối:
- Hiện tại, chỉ có Tần Khanh mới có thể không chút do dự nói ra những lời khó nghe này với ta, chỉ là việc này liên quan quá lớn, Tần Khanh nên phụ trách mưu tính thay trẫm, nói rõ lợi hại cho mọi người biết...
Đây không phải là mưu đồ có thể lấy được tiếng tốt gì, ánh mắt Chu Ung nhìn chằm chằm lão, trong mắt Tần Cối cũng không để lộ ra chút trốn tránh nào, lão trịnh trọng chắp tay, nặng nề quỳ xuống:
- Vì xã tắc Vũ triều, thần, nguyện mang tiếng xấu này, nguyện vì bệ hạ tiên phong, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi ——
Không lâu sau, buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái, chân trời lộ ra ánh sáng mông lung, khi mọi người ở thành Lâm An thức dậy, hoàng đế đã lâu không bày ra sắc mặt tốt triệu tập một đám đại thần Triệu Đỉnh vào cung, tuyên bố ý tưởng và quyết định nghị hòa với bọn họ.
Trong ngự thư phòng vào buổi sáng sớm sau đó là một mảnh đại loạn, sau khi hiểu được tất cả ý tứ trong lời hoàng đế đã nói đồng thời phản bác không có kết quả, có quan viên mắng chửi vào mặt người ủng hộ nghị hòa, Triệu Đỉnh chỉ vào Tần Cối, gào thét cuồng loạn:
- Tần Hội Chi lão thất phu nhà ngươi, ta biết ngay các ngươi tâm tư hẹp hòi, vì chuyện tây nam mưu đồ đến nay, ngươi đây là muốn vong xã tắc đạo thống Vũ triều ta, ngươi cũng biết một khi nghị hòa, cho dù chỉ là bắt đầu nghị, Vũ triều ta khác gì với vong quốc! Trăm vạn tướng sĩ Trường Giang đều sẽ chết trong tay giặc! Loạn thần tặc tử nhà ngươi, ngươi nói, có phải ngươi lén lút thông đồng với người Nữ Chân, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ——
Tần Cối cũng chỉ vào Triệu Đỉnh mà mắng:
- Nghị hòa bèn là tặc tử, chủ chiến chính là trung thần! Lũ sâu bọ hại nước các ngươi, chỉ vì tiếng trung một đời đó, không để ý Vũ triều ta đã suy yếu như thế! Nói đến tây nam! Hai năm trước phát binh đi tây nam, nếu không phải các ngươi làm khó dễ, không thể toàn lực ứng phó, hôm nay sao lại đến mức này, các ngươi chỉ biết tranh đấu triều đường, chỉ vì hai tiếng bạc danh sau người, tâm tư hẹp hòi tự tư tự lợi! Tần Cối ta nếu không phải vì thiên hạ xã tắc, cần gì đi ra mang tiếng xấu này! Ngược lại là đám người các ngươi, kẻ trong đó lòng mang dị tâm tư thông với người Nữ Chân không biết có bao nhiêu nhỉ, đứng ra đi ——
Hai bên đều tự chửi rủa, càng về sau, Triệu Đỉnh xông lên bắt đầu động thủ, trong ngự thư phòng đánh loạn một trận. Chu Ung ngồi trên ghế sắc mặt âm trầm nhìn tất cả.
Binh lính truyền lệnh đã rời khỏi hoàng cung, đi về bến tàu sông Tiền Đường ở mặt nam thành thị, không lâu sau, sứ giả Nữ Chân chiêu hàng đêm tối đi gấp một đường bôn ba mà đến sẽ vênh váo tự đắc đến Lâm An.
Giờ Thìn, mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời, gió mát đang thổi tới. Xe ngựa từ đầu đường thành Lâm An đi về phía hoàng cung, Chu Bội vén rèm xe lên, nhìn cửa hàng hai bên đường vẫn mở, cư dân trong thành đi trên đường, đang bắt đầu mỗi ngày của bọn họ như bình thường.
Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng tư, đây là ký ức cuối cùng của Chu Bội về Lâm An.
Cách xa hơn ba trăm dặm, Quân Vũ vẫn đang ngủ say trong lều trại quân doanh. Hắn đã hoàn thành lột xác, trong giấc mộng vô tận cũng không cảm thấy sợ hãi. Hai ngày sau hắn sẽ từ trong hôn mê tỉnh lại, tất cả đều đã đến bước không thể vãn hồi.
Loạn tượng tựa tuyết lở sắp sửa bắt đầu...