Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Ngập Trời 7

Chương 1107: Ngập trời 7 Chương 1107: Ngập trời 7

Hết thảy như khói bụi quét qua.

Hai mươi tám tháng tư, Lâm An.

Xe ngựa chạy băng băng trên con đường giữa thành trì, lúc quẹo qua khúc cua gấp, xe ngựa đối diện chạy tới, tránh né không kịp, đụng rầm vào nhau, ngựa kinh loạn giãy giụa cố gắng đứng lên, bánh xe gỗ rời khỏi trục xe, lăn lông lốc về phía quán ăn ven đường xa xa. Trên quảng trường nho nhỏ, mọi người bắt đầu mắng chửi trong hỗn loạn, cũng có người tụ tập lại đây, giúp đỡ kéo tuấn mã giãy giụa.

Thành Chu Hải từ trong xe bò ra, sờ sờ trán, chỗ đó bị mảnh gỗ cào bị thương, đang chảy ra máu tươi, hắn chỉ thuận tay lau đi. Xe ngựa đối diện không biết là người nhà nào, Lâm An phong tỏa thành bốn tháng, nhịp điệu cuộc sống dần chậm lại, chạy nhanh như thế có lẽ cũng là nghe được tin tức gì đó, hắn vỗ vai người đi theo, để cho đối phương xử lý, đi qua tháo một con ngựa trong đó ra, tung người nhảy lên.

Một đường này đi tới, là một nơi biệt viện khác của Lý Tần ở Lâm An, có người mở cửa ra đón. Trong sân Lý Tần đã đến, Thiết Thiên Ưng cũng đã đến, bên cạnh sân trống trồng một cây liễu rủ lẻ loi, đung đưa trong ánh nắng ban mai, ba người đi vào bên trong, đẩy cửa phòng ra, từng thanh đao thương đang lau ra mũi nhọn trên tay võ giả khắp phòng, một góc phòng còn có người mài đao, thủ pháp thuần thục mà sắc bén, cọ sát ra ánh sáng xanh rợn người của mũi đao trên tảng đá.

Ba người tiếp tục đi vào trong.

- Tin tức xác định chưa?

- Nhiều nhất vẫn còn nửa canh giờ, sứ thần Kim quốc từ An Định Môn vào, thân phận tạm thời đang đợi kiểm tra.

Vén rèm cửa phòng lên, trong gian phòng thứ hai cũng là dáng vẻ khi mài binh khí, võ giả có nam có nữ, mỗi người mặc trang phục khác nhau, thoạt nhìn giống như là người đi đường bình thường nhất ở đầu đường cuối ngõ. Gian phòng thứ ba cũng là cảnh tượng giống vậy.

- Thế cục triều đình hỗn loạn, không thấy rõ manh mối, điện hạ sáng nay đã vào cung, tạm thời không có tin tức.

- Có cần chờ điện hạ ra mới quyết định không?

- Điện hạ giao cho ta tùy cơ hành sự. Kế sách công tâm của Hoàn Nhan Hi Doãn đã gầy dựng một năm, ta và ngươi không ai biết được hiện giờ trong kinh có bao nhiêu người phải chọn phe, lệnh trừ gian của Ninh Nghị khiến cho chúng ta càng thêm đoàn kết, nhưng đến khi chống đỡ không nổi, chỉ sợ càng không thể vãn hồi.

- Biết rồi.

Thiết Thiên Ưng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, Lý Tần cũng gật đầu, Thành Chu Hải đứng ở đằng kia, phía trước là cánh cửa đi tới một khoảng sân trống khác, ánh mặt trời đang ở bên kia hạ xuống.

- Người hộ tống sứ thần Nữ Chân tiến vào, có thể sẽ là quân đội của quân hộ thành, chuyện này bất luận kết quả như thế nào, có thể các ngươi đều...

Thiết Thiên Ưng phất tay, cắt ngang lời hắn, quay đầu lại nhìn:

- Đều là hạng người liếm máu trên lưỡi đao, cái coi trọng là đạo nghĩa, chứ không coi trọng vương pháp của các ngươi.

Hắn nói đến đây, Thành Chu Hải khẽ gật đầu, cười cười. Thiết Thiên Ưng do dự một chút, cuối cùng vẫn bổ sung một câu:

- Đều liệu đến sẽ có những chuyện này, chỉ là... hơi sớm một chút.

Võ giả trong phòng giấu binh khí vào người. Thành Chu Hải không nói tiếp nữa, Lý Tần tiễn hắn ra ngoài:

- Nên chào hỏi đều đã lần lượt chào hỏi rồi, thời gian gấp gáp, hồi âm chưa rõ, cấm quân Ngưu Hưng Quốc có giao hảo với ta, lát nữa ta lại đi gặp hắn, xem xét tình hình, bên phía điện hạ kia, phải phiền ngươi bận tâm... Thành huynh, gió nổi lên cuối đáy bèo, có một số việc đợi đến khi thấy rõ ràng, cũng đã muộn, chuyện nên làm cứ làm, dù sao từ sau khi Ninh Nghị giết vua, thiên hạ này cũng đã không có chuyện lớn trái lẽ thường gì nữa.

Thành Chu Hải gật đầu:

- Ta đi liên hệ với điện hạ trước, những gì cần chuẩn bị đều phải làm hết...

Nội cung hoàng thành Lâm An, phòng bên điện Phúc Ninh, Chu Bội ngồi ở đó, vừa đọc sách, vừa nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Nàng đã chờ đợi cả buổi sáng, trên Kim Loan điện nghị chính bên ngoài, các quan viên tam phẩm trở lên được triệu tập đến vẫn đang tranh cãi và đánh nhau hỗn loạn, nàng biết là phụ hoàng của mình khơi mào mọi chuyện. Quân Vũ bị thương, Trấn Giang thất thủ, toàn bộ chương pháp của phụ thân đều đã loạn hết.

Trên thực tế lúc người Nữ Chân khai chiến, phụ thân của nàng cũng đã không có chương pháp gì để nói, đợi đến khi đánh ra nước cờ thối muốn hòa với Hắc Kỳ kia, rạn nứt với bách quan, sợ hãi e rằng cũng đã bao phủ thể xác và tinh thần của ông ấy. Chu Bội thường xuyên tới đây, hy vọng khuyên giải phụ thân, nhưng mà Chu Ung tuy rằng trên mặt hòa khí gật đầu, trong lòng lại khó có thể nghe lọt lời mình nói.

Dù thế nào đi nữa, phụ thân mình không có dũng khí để đối mặt với khó khăn, mà tất cả sự khuyên giải của Chu Bội cuối cùng đều được xây dựng trên dũng khí, Quân Vũ đã dựa vào dũng khí đối mặt với đại quân Nữ Chân, nhưng người phụ thân phía sau thậm chí còn không có cả dũng khí tin tưởng hắn.

Nàng cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo vận mệnh, trong khoảng thời gian này, Chu Bội và Tần Cối gặp nhau mấy lần, đối phương khúm núm nhưng vô cùng kín kẽ, Chu Bội cũng không biết đối phương cuối cùng sẽ có chủ ý gì, mãi cho đến sáng hôm nay, Chu Bội mới hiểu được ý nguyện chủ hòa của lão.

Nàng chờ đợi để thuyết phục phụ thân, nàng không thích hợp đi qua triều đường phía trước, nhưng nàng cũng đã âm thầm thông báo cho tất cả quan viên có thể thông báo được, ra sức trình bày lợi hại với phụ thân và thế lực phái chủ hòa. Cho dù không qua được đạo lý, nàng cũng hy vọng quan viên chủ chiến có thể đoàn kết một lòng, để phụ thân nhìn thấy được một mặt hình thế mạnh hơn người.

Nàng nhấp một ngụm trà nguội trong tách trà, không biết lúc nào, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, bóng dáng Chu Ung xuất hiện ở cửa phòng, hắn một thân bào phục rồng vàng cửu ngũ chí tôn, thân thể dưới hoàng bào cũng đã gầy gò không chịu nổi, thần thái trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ là khi nhìn thấy Chu Bội, trên khuôn mặt khô gầy kia vẫn vương lại chút ấm áp dịu dàng.

- Nữ nhi đợi lâu rồi nhỉ?

Hắn sải bước đi tới.

- Không hành lễ, không hành lễ, tin tức của Quân Vũ... con biết rồi?

Nói tới đây, trên mặt lại có vẻ thê lương.

- Quân Vũ chỉ là bị thương, cũng không có gì đáng ngại, nữ nhi hôm nay tới, là hy vọng... có thể trình bày lợi hại với phụ hoàng, mong phụ hoàng có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Trấn Giang dù mất, nhưng sự tình còn có thể thực hiện, chỉ cần Lâm An...

Nàng nói đến đây, Chu Ung khoát tay:

- Nữ nhi à, những chuyện này, giao cho chư công trong triều, trẫm... ầy...

- Nhưng tại sao phụ hoàng phải hạ lệnh cho thủy sư Tiền Đường dời thuyền...

- Nữ nhi à! Những chuyện này... để Tần khanh nói với con được không? Tần khanh, ngươi vào đây ——

Chu Ung sắc mặt khó xử, mở miệng về phía cửa, chỉ thấy lão thần chờ ngoài điện liền đi vào. Tần Cối tóc bạc nửa, bởi dày vò cả nửa buổi sáng này, tóc tai và y phục đều có dấu vết sửa sang lại sau khi lộn xộn, lão hơi cúi đầu, thân hình khiêm tốn cung kính, nhưng trong sắc mặt và ánh mắt đều có chí khí khẳng khái "dù có vạn người ta vẫn cứ đi". Tần Cối hành lễ với Chu Bội, sau đó bắt đầu trình bày chỗ lợi hại của toàn bộ sự việc với Chu Bội.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu nghiêng vào trong cung điện, Chu Bội mặc váy dài, đứng thẳng tắp. Nghe được lời trình bày của Tần Cối, nàng mím chặt môi, chỉ là biểu cảm trên mặt dần dần trở nên phẫn nộ, qua không bao lâu, nàng chỉ vào Tần Cối mà mắng to. Tần Cối lập tức quỳ xuống, lời nói trong miệng không hề dừng lại, Chu Bội hoặc mắng mỏ hoặc tranh biện, cuối cùng vẫn là quay sang phụ thân bên cạnh bắt đầu nói.

Nàng thần sắc buồn bã, đầu tiên là nói sự chiến đấu anh dũng ở phía trước của Quân Vũ sẽ không còn giá trị, lại luận đến sự hy sinh của trăm vạn người, sau lại bắt đầu bác bỏ lòng lang dạ sói của Tần Cối, Vũ triều sợ sẽ phải dẫm vào vết xe đổ trong những năm Tĩnh Bình. Nói đến đoạn sau, Chu Ung rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

- Chiến đấu anh dũng chiến đấu anh dũng, cái gì mà chiến đấu anh dũng, ai có thể chiến đấu anh dũng... một trận chiến của Trấn Giang, binh lính tiền tuyến sợ vỡ mật, Quân Vũ thân phận thái tử ở tiền tuyến, Hi Doãn còn công qua đó nữa, ai còn có thể bảo vệ được nó! Nữ nhi, trẫm là một vị vua tầm thường, trẫm không hiểu đánh trận, nhưng trẫm hiểu cái gì gọi là người xấu! Trong mắt của nữ nhi con, hiện giờ trong kinh thành người nghĩ đến việc đầu hàng chính là kẻ xấu! Trẫm là kẻ xấu! Trước kia trẫm từng làm người xấu, cho nên biết được đám người xấu này có thể làm ra được chuyện gì! Trẫm không tin được bọn họ!

Âm thanh của hắn chấn động cung điện này, nước bọt dính vào mép:

- Trẫm tin được con, trẫm tin được Quân Vũ, nhưng thế cục đến bước này, không kéo lên được nữa! Hiện giờ đường ra duy nhất chính là Hắc Kỳ, người Nữ Chân muốn đánh Hắc Kỳ, bọn họ không có thời gian vơ vét Vũ triều, cứ để bọn họ đánh, trẫm đã sai người đi tiền tuyến gọi Quân Vũ trở về, còn có nữ nhi con, chúng ta đi ra biển, người Nữ Chân chỉ cần không giết được chúng ta, chúng ta kiểu gì cũng có cơ hội đứng lên lần nữa, trẫm mang tiếng xấu chạy trốn, đến lúc đó nhường ngôi cho Quân Vũ, không được sao? Sự tình chỉ có thể như vậy ——

Chu Bội rơi nước mắt, gằn giọng:

- Sớm biết thế này, còn không bằng cắt một nửa giang sơn cho Hoa Hạ quân!

- Trẫm cũng muốn cắt!

Chu Ung vung tay gầm lên:

- Trẫm đã đưa ý ra rồi! Trẫm muốn đàm phán với Hắc Kỳ! Trẫm có thể cùng trị thiên hạ với họ! Thậm chí nữ nhi con... con cũng có thể... nhưng Hắc Kỳ đó đã làm gì! Nữ nhi à, trẫm cũng đã năm lần bảy lượt nói với con những điều này, trẫm... không phải trẫm trách con. Trẫm, trẫm trách đám người mua danh chuộc tiếng trên triều đường này, trẫm trách Hắc Kỳ kia! Sự tình đã vậy, có thể trách trẫm sao, những gì có thể làm trẫm đều làm rồi! Chuyện này chính là lỗi của bọn họ ——

- Con sẽ không đi ra biển, Quân Vũ cũng nhất định sẽ không đi!

- Vậy chỉ cần trẫm còn sống, có lẽ Quân Vũ còn có thể giữ được một mạng! Trẫm tính trước nghĩ sau, đã quyết định rồi ——

- Phụ hoàng người tham sống sợ chết, sai lầm ngất trời...

- Câm miệng câm miệng!

Chu Ung gào thét một cách điên cuồng.

- Trẫm là vua một nước!

- Trẫm là thiên tử!

- Trẫm là hoàng đế ——

Thanh âm vang vọng, ống tay áo vàng uy nghiêm và long trọng đại diện cho cửu ngũ chí tôn vung lên không trung, chim chóc trên cây giật mình bay đi, uy nghiêm của hoàng đế và công chúa giằng co nhau trong cung điện...

Các loại thân ảnh người đi đường từ phương hướng khác nhau rời khỏi sân, hòa vào trong dòng người Lâm An, Thiết Thiên Ưng và Lý Tần đồng hành một đoạn.

- Cấm quân Dư Tử Hoa chính là tâm phúc bệ hạ, tài năng có hạn nhưng hết sức trung thành, không khuyên được rồi, ta đi bái phỏng Ngưu Hưng Quốc, sau đó tìm đám người Ngưu Nguyên Thu thương nghị, chỉ hy vọng mọi người đồng lòng, sự tình cuối cùng có thể có chuyển biến.

- Chuyện của miếu đường, một giới võ phu như ta không thể nói gì, chỉ có liều mạng mà thôi. Ngược là là Lý tiên sinh ngươi, vì mưu lược thiên hạ, phải bảo trọng nhiều, chuyện không thể làm, còn phải tùy cơ hành sự, không cần miễn cưỡng.

- Chuyện thế gian, có đôi khi miễn cưỡng không được, lại có đôi khi, nhất định phải miễn cưỡng, ai nói chuẩn chứ.

- Vậy cũng phải... Lý tiên sinh, gặp lại đã lâu, quên hỏi ngươi, tân Nho gia của ngươi, thực hiện thế nào rồi?

- Coi trọng truy nguyên, thúc đẩy giáo hóa, hy vọng cuối cùng có thể dung hợp thấu triệt học thuyết của Tần lão, đã bắt đầu rồi, đáng tiếc thiên hạ chưa định, thời gian không đợi ta.

- Tiên sinh còn tin nó không?

- Sở học của ta ngu dốt, có lẽ bởi vì học được trong thời thái bình, đến khi loạn thế được đằng này hỏng đằng kia, nhưng có lẽ người trưởng thành từ trong loạn thế, lại có thể có càng nhiều lĩnh ngộ mới thì sao, hy vọng của chúng ta, có lẽ vẫn ở trên người đời sau. Nhưng Nho học ngàn năm đạo thống, Đức Tân tin tưởng chắc chắn.

- Vậy là được rồi!

- Thiết bộ đầu không tin chuyện này?

- Lão phu cả đời đều là người giang hồ phố phường, lại từng lội qua vũng nước đục của công môn, rất nhiều chuyện đúng đúng sai sai, hỏi không hết, phân không rõ. Thực ra, cũng không chú trọng như vậy.

Lão bộ khoái cười cười, thân ảnh hai người đã dần dần tiếp cận địa điểm dự định gần An Định Môn. Mấy tháng qua, kỵ binh Ngột Truật vẫn lảng vảng ngoài thành, người đi đường gần cửa thành không nhiều lắm, mấy cửa tiệm trà lâu mở cửa yếu ớt, bánh lớn dẻo mềm trên sạp bánh rán đang phát ra mùi thơm, vài người qua đường chậm rãi đi qua, bọn họ sắp sửa phải cáo từ trong cảnh sắc yên bình này.

- Lý tiên sinh, ngươi nói, sau này vào một thời điểm nào đó, sẽ có người nói đến đủ thứ chuyện xảy ra ở thành Lâm An hôm nay không?

- Có lẽ có một ngày, Ninh Nghị có được thiên hạ, người kể chuyện dưới tay hắn sẽ ghi lại những chuyện này.

- ... Như vậy cũng không tệ.

Bọn họ mỉm cười, ai nấy nói câu bảo trọng rồi cáo từ. Lão bộ khoái lưng đeo trường đao, khoác áo choàng mỏng, bước lên lầu hai quán trà bên đường, không ít người vừa mới tách ra, đã chờ đợi ở chỗ này, trên con đường phía dưới, người cũng dần dần nhiều lên.

Thiết Thiên Ưng gọi một bình trà, chậm rãi uống bên cửa sổ, một khắc nào đó, lông mày của hắn hơi nhíu lại, phía dưới quán trà lại có người lục tục đi lên, dần dần ngồi đầy vị trí trong lầu, có người đi tới, ngồi xuống trước bàn của hắn.

- Chỗ này có người rồi.

Thiết Thiên Ưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, uống một hớp trà.

Nam tử ngồi đối diện trên dưới bốn mươi tuổi, có vẻ trẻ hơn so với Thiết Thiên Ưng, khuôn mặt của hắn rõ ràng đã được chải chuốt sửa soạn tỉ mỉ, dưới cằm không có râu, nhưng vẫn có vẻ đoan chính có khí thế, đây là khí chất của người ngồi trên ngôi cao thời gian dài:

- Thiết bang chủ không nên cự tuyệt người khác ngàn dặm chứ. Tiểu đệ là thành tâm đến đây, không phải gây sự.

- Nhiếp Kim Thành, người ngoài nói ngươi là lão đại của võ lâm Giang Nam, ngươi thật sự coi là phải rồi sao? Chẳng qua là con chó dưới tay mấy đại nhân trong triều.

Thiết Thiên Ưng nhìn hắn.

- Sao rồi? Chủ tử của ngươi muốn làm chó?

- Thiết bang chủ đức cao vọng trọng, nói gì cũng đều là chỉ điểm đối với tiểu đệ.

Nhiếp Kim Thành nâng chén trà lên.

- Chuyện hôm nay, là bất đắc dĩ, Nhiếp mỗ lòng mang kính ý đối với tiền bối, nhưng bên trên đã có lời, phía An Định Môn này, không thể xảy ra chuyện. Tiểu đệ chỉ là tới nói ra lời tâm huyết, Thiết bang chủ, vô ích thôi...

Trong lúc nói chuyện, đầu đường phố bên kia, đã có quân đội trùng trùng điệp điệp tới, bọn họ đuổi người đi đường đi, hoặc là đuổi vào phòng ốc phụ cận, bảo bọn họ không được ra ngoài, trên đường phố tiếng người nghi hoặc, đều vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

- Nếu đã lòng mang kính ý, chuyện này tính cho ngươi một phần? Cùng làm đi!

Thiết Thiên Ưng nâng chén trà lên.

Nhiếp Kim Thành nhắm mắt lại:

- Lòng mang nhiệt huyết, thất phu giận dữ, việc này nếu sớm hai mươi năm, Nhiếp mỗ cũng quyết chí mà làm, nhưng trước mắt người nhà phụ mẫu đều ở Lâm An, thứ cho Nhiếp mỗ không thể gật bừa chuyện này. Thiết bang chủ, cấp trên còn chưa nói gì, ngài tội gì được ăn cả ngã về không chứ? Có lẽ sự tình còn có chuyển biến, còn có đường đàm phán với người Nữ Chân, hoặc là, bên trên thật sự muốn nói chuyện, ngài giết sứ giả, người Nữ Chân chẳng phải vừa hay làm khó dễ sao?

- Các đại nhân sau lưng các ngươi, quả nhiên lại muốn chầm chậm mưu toan.

- Cho dù không muốn, Thiết bang chủ, hôm nay các người không làm được chuyện này đâu, một khi động thủ, tất cả huynh đệ của ngài đều phải chết hết. Ta đã tới rồi, chính là minh chứng.

Nhiếp Kim Thành nói.

- Đừng làm huynh đệ khó xử.

Thiết Thiên Ưng ngồi đó, không nói gì nữa. Lại qua một hồi, đầu đường phố bên kia có đội kỵ, có đoàn xe chậm rãi đến, sau đó lại có người lên lầu, đó là một đội quan binh, người dẫn đầu mặc trang phục tuần kiểm, là đô tuần kiểm sứ Lý Đạo Nghĩa của thành Lâm An, chức vụ đô tuần kiểm này là quản các loại như thống binh trú phòng, cấm quân chiêu điền giáo tập, tuần phòng bảo vệ chống lại đạo tặc, nói ra thì chính là cấp trên trực tiếp của người giang hồ, đi theo phía sau hắn, cũng phần lớn là bộ khoái bộ đầu trong thành Lâm An.

Đội người này vừa lên, Lý Đạo Nghĩa cầm đầu phất phất tay, tổng bộ khoái liền đi tới các bàn trà phụ cận, bản thân Lý Đạo Nghĩa thì đi về phía Thiết Thiên Ưng, lại kéo ra một chiếc ghế ngồi xuống.

Hắn tự rót một tách trà cho mình, chắp tay với Thiết Thiên Ưng:

- Thiết bang chủ, bản quan kính ngươi trước kia là tiền bối của Lục Phiến Môn, không nói nhiều nữa, gọi theo người của ngươi, cùng bản quan trở về, hôm nay đợi qua giờ Ngọ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tối nay tại Hưng Khánh Lâu, bản quan bày rượu bồi tội cho ngươi.

Thiết Thiên Ưng nhìn từng cảnh tượng ngoài cửa sổ, trong lòng hắn thực ra đã sớm có cảm giác, giống như hơn mười năm trước, Ninh Nghị giết vua, Thiết Thiên Ưng cũng đã sớm nhận ra vấn đề, sáng sớm hôm nay, Thành Chu Hải và Lý Tần ai nấy đều ôm tâm tư cầu may, nhưng các loại yêu ma quỷ quái có thể nhúc nhích trong thành Lâm An, đến giờ khắc này, rốt cuộc đều động đậy.

Những người này lúc trước lập trường trung lập, lúc phủ công chúa chiếm quyền uy, bọn họ cũng đều làm việc một cách nghiêm chỉnh, nhưng ngay buổi sáng sớm này, thế lực sau lưng bọn họ rốt cuộc vẫn đã đưa ra lựa chọn. Hắn nhìn đội ngũ tới đây, hiểu được sự gian nan của chuyện ngày hôm nay —— động thủ có thể cũng không làm được chuyện gì, không động thủ, theo bọn họ trở về, tiếp theo đây cũng không biết sẽ là tình huống thế nào.

Trong trà lâu, trên lầu đối diện, đều có ánh mắt ném tới nơi này, trong mắt bọn họ hiện lên nghi vấn, Thiết Thiên Ưng giơ chén trà, ánh mắt cũng càng thương xót, hắn nhớ tới cuộc đối thoại với Lý Tần, nếu chuyện không thể làm, không cần miễn cưỡng, đúng vậy, hình thế mạnh hơn người, mình không cần phải miễn cưỡng.

- Các ngươi nói...

Lão bộ khoái tóc bạc lâm râm cuối cùng mở lời:

- Sau này vào một thời điểm nào đó, liệu sẽ có người nhớ đến những chuyện nhỏ xảy ra ở thành Lâm An hôm nay không?

Ánh mặt trời đầu hạ chiếu xuống, thành Lâm An to như vậy giống như vật thể có sinh mệnh, đang bình tĩnh, chuyển động như thường, tường thành nguy nga là lớp vỏ ngoài và da thịt của nó, cung điện tráng lệ, quan nha uy nghiêm, đủ loại sân viện và phòng ốc là lục phủ ngũ tạng của nó, đường phố và sông ngòi trở thành huyết mạch của nó, thuyền bè và xe cộ trợ giúp nó tiến hành trao đổi chất, là hoạt động của mọi người khiến nó trở thành sinh mệnh vĩ đại, có trật tự, văn hóa và tinh thần sâu sắc và vĩ đại hơn đã gắn kết tất cả những điều này.

Trong mắt lão bộ khoái rốt cuộc hiện lên nỗi tức giận và đau xót sâu tận xương tủy.

Cái bàn giữa ba người bay lên, Nhiếp Kim Thành và Lý Đạo Nghĩa cùng lúc đứng dậy, phía sau có người xuất đao, hai đồ đệ của Thiết Thiên Ưng tới gần, chen lấn đường đi của Nhiếp Kim Thành, thân hình Nhiếp Kim Thành vặn vẹo như cự mãng, tay vừa động, cổ họng một người phía sau chen tới liền bị cắt ra, nhưng ngay sau đó, trường đao trong tay Thiết Thiên Ưng chém xuống như sấm, cánh tay Nhiếp Kim Thành đã bay ra ngoài, bàn gỗ bay tán loạn, lại là một đao khác như lôi đình cuốn vũ, ngực Nhiếp Kim Thành cả da lẫn xương đồng loạt bị chém ra, thân thể của hắn bay trong trà lâu qua khoảng cách xa hai trượng, máu tươi sền sệt ầm ầm phun tung tóe.

Hai chân Lý Đạo Nghĩa run rẩy, thấy được ánh mắt đỏ như máu tựa mãnh hổ của lão bộ khoái đột nhiên quay đầu lại kia, một bàn tay hạ xuống, vỗ trên thiên linh cái của hắn. Thất khiếu của hắn đều đồng thời phun ra huyết tương.

Vô số đao thương ra khỏi vỏ, có hỏa lôi châm lửa rơi xuống giữa đường, ám khí và mũi tên bay múa, bóng người lao ra khỏi cửa sổ và mái nhà, rơi xuống đầu đường trong tiếng la hét. Sự yên tĩnh và trật tự của tòa thành trì này đã bị xé nát, thời gian phản chiếu từng khung cảnh này trong hình bóng của nó...

Bình Luận (0)
Comment