Dưới ánh mặt trời giữa trưa, cùng thời khắc đám người Hoàn Nhan Thanh Giác đi về phía hoàng cung, trên quảng trường nhỏ bên cạnh hoàng thành, đoàn xe và đội ngựa đang tập kết.
Các cung nhân ôm theo, khiêng theo các loại rương đi lên quảng trường, các phi tử trong hậu cung cũng hoảng sợ đi theo, trong quá trình di chuyển có chiếc rương bị đập xuống đất, đủ loại vật phẩm bên trong đổ ra ngoài, phi tử thần sắc lo lắng đứng bên quát mắng, thậm chí đánh chửi cung nhân.
Tất cả, náo nhiệt như chợ rau.
Chu Bội cùng thị vệ từ bên trong đi ra, khí chất hờ hững nhưng có uy nghiêm, cung nhân và hậu phi gần đó đều theo bản năng tránh ánh mắt của nàng.
Nàng một đường đi qua, xuyên qua quảng trường này, nhìn cảnh tượng rối ren bốn phía, cửa lớn xuất cung đóng chặt ở phía trước, nàng đi về phía cửa thang dẫn lên tường thành, thị vệ bên cạnh vội vàng ngăn cản ở phía trước.
- Điện hạ, xin đừng đi lên trên.
- Ngươi cản ta thử xem!
- Bên trên nguy hiểm.
- Nguy hiểm cái gì! Người Nữ Chân đánh tới rồi à?
Trong mắt Chu Bội như có máu tươi:
- Ta phải nhìn bọn họ đánh tới!
- Xin điện hạ đừng làm khó tiểu nhân.
Chu Bội và thị vệ giằng co ở đầu cầu thang, mọi người trên quảng trường len lén liếc qua, đến khi Chu Bội quét mắt bi thương về phía sau, họ liền nhao nhao né tránh ánh mắt đó.
Trên cây ngô đồng trong cung lay động gió nhẹ, ánh mắt Chu Bội đảo qua một vòng cảnh sắc chạy nạn này, nỗi nhục Tĩnh Bình nhiều năm trước nàng không ở Biện Lương, dò núi khuấy biển sau đó, cũng càng giống như bất đắc dĩ chạy trốn sau đại chiến hơn, mãi đến giờ khắc này, nàng mới bỗng nhiên hiểu được, cái gì gọi là mười bốn vạn quân đều bỏ giáp, nào ai xứng mặt đấng nam nhi. *
*Nguyên văn:
Thập tứ vạn nhân tề giải giáp,
Ninh vô nhất cá thị nam nhi.
(Trích từ bài Thuật quốc vong thi - Thơ kể chuyện mất nước của Hoa Nhị phu nhân thời Ngũ đại)
Bầu trời vẫn ấm áp như cũ, Chu Ung mặc bào phục rộng rãi, sải bước chạy về phía quảng trường bên này. Mấy ngày trước hắn còn có vẻ gầy gò yên tĩnh, trước mắt ngược lại dường như có chút sức sống, khi người chung quanh quỳ xuống, hắn vừa đi vừa dùng sức phất tay:
- Bình thân bình thân, chuyển nhanh một chút chuyển nhanh một chút, một ít đồ vô dụng không cần mang theo nữa.
Trong hoàng cung đang loạn lên, rất nhiều người đều không ngờ tới sự biến đổi gấp gáp ngày hôm nay, các đại thần trong Kim Loan điện phía trước vẫn đang không ngừng cãi vã, có người quỳ xuống đất cầu xin Chu Ung không thể rời đi, nhưng những đại thần này đều bị Chu Ung phái binh tướng chắn ở bên ngoài —— song phương trước đó đã ầm ĩ không vui, trước mắt cũng chẳng có gì phải ngại.
Nội phi trong hoàng cung Chu Ung cũng không bận tâm tới, năm xưa hắn buông thả quá độ, sau khi đăng cơ không có thêm mụn con cái nào, phi tử đối với hắn chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi. Một đường xuyên qua quảng trường, hắn đi về phía nữ nhi bên này, trên gương mặt ửng hồng thở hổn hển, nhưng đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.
- Ầy, nữ nhi...
Hắn cân nhắc một chút.
- Phụ hoàng trước đó đã nói nặng lời, có điều đến hiện tại, không còn cách nào, trong thành có kẻ xấu đang gây chuyện, trẫm biết không liên quan đến con, có điều... sứ giả của người Nữ Chân đã vào thành.
Chu Bội lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngoài ra, kỵ binh của cẩu tặc Ngột Truật đã nhổ trại tới đây, muốn gây áp lực cho chúng ta. Tần khanh nói không sai, chúng ta đi trước, ở lại trên thuyền của thủy sư Tiền Đường, chỉ cần không bắt được trẫm, bọn họ sẽ không còn cách nào, không diệt được Vũ triều, bọn họ phải nói chuyện!
Giờ khắc này, Chu Ung khá đắc ý đối với một phen ứng biến lần này của mình, sứ thần Nữ Chân vào trong cung, nhất định phải giật nảy mình, ngươi cho dù hung dữ lợi hại hơn nữa, ta đi trước, cứ dây dưa với ngươi, ngươi ngoác mồm đòi điều kiện, ta cứ không đáp ứng... hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Chu Bội nhìn hắn, qua một lúc sau, âm thanh khàn khàn, gằn từng chữ một:
- Phụ hoàng, người đi rồi, người Nữ Chân không diệt được Vũ triều, nhưng người trong thành phải làm sao? Người của Trung Nguyên phải làm sao? Bọn họ không diệt được Vũ triều, lại thêm một lần dò núi khuấy biển, bách tính thiên hạ làm sao sống?
Chu Ung hơi sững sờ, Chu Bội tiến một bước lên trước, kéo lấy tay Chu Ung, đi lên bậc thang:
- Cha, người đi lên với con! Ngay bên kia tường cung, người đi lên với con, nhìn xem bên kia, mười vạn trăm vạn người kia, bọn họ là con dân của người —— người đi rồi, bọn họ sẽ...
Tay Chu Ung như bị lửa thiêu đốt hất ra, sau đó lui về phía sau một bước:
- Trẫm đã nói rồi, trẫm có cách gì! Trẫm ở lại nơi này là có thể cứu bọn họ? Trẫm phải bị bán cùng với bọn họ! Nghịch tặc họ Ninh cũng đã nói, con người phải tự cứu!!!
Hắn lớn tiếng hét lên những lời này, ánh mắt Chu Bội trợn tròn trong phẫn nộ, chỉ nghe Chu Ung nói:
- Trẫm cũng là tự cứu mình, phía trước đánh không lại mới như thế, trẫm là tráng sĩ chặt cổ tay... thời gian không còn nhiều, con vào trong xe cho trẫm, trẫm và các ngươi lên thuyền trước, bách quan và đồ đạc trong cung đều có thể từ từ đến. Cho dù người Nữ Chân đuổi tới, trẫm lên thuyền rồi, bọn họ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm!
Hắn nói xong, chỉ vào một chiếc xe ngựa cách đó không xa, bảo Chu Bội đi qua, Chu Bội lắc lắc đầu, Chu Ung liền phất tay, bảo nữ quan gần đó tới, ép Chu Bội đi vào trong xe, Chu Bội đờ đẫn bị người ta đẩy đi, mãi đến khi sắp vào xe ngựa, nàng mới đột nhiên giãy giụa:
- Thả ta ra! Ai dám động vào ta!
Các nữ quan hoảng sợ, nhao nhao rút tay, Chu Bội liền chạy về phía cửa cung, Chu Ung hét lớn:
- Ngăn nó lại! Ngăn nó lại!
Nữ quan phụ cận lại gần, Chu Ung cũng sải bước tới:
- Con đi vào cho trẫm!
- Các người đi! Ta ở lại! Phụ hoàng, người muốn đi cứ đi, để con ở lại trong kinh tọa trấn.
- Trẫm sẽ không để con ở lại! Trẫm sẽ không để con ở lại!
Chu Ung dậm dậm gót chân.
- Nữ nhi con đừng gây rối nữa!
Chu Bội và nữ quan bắt đầu đánh nhau.
Người trong cung rất ít khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho dù bị oan uổng trong nội cung, phi tử tính tình cương liệt cũng không đến mức làm những chuyện vừa mất hình tượng lại phí công này. Nhưng trước mắt, Chu Bội rốt cuộc không thể kiềm chế được cảm xúc như vậy, nàng vung tay hất các nữ quan bên cạnh ngã xuống đất, mấy nữ quan gần đó tiếp theo cũng bị nàng tát hoặc xé rách tay, trên mặt cào ra vết máu, chật vật không chịu nổi. Các nữ quan không dám phản kháng, cứ như vậy đẩy kéo Chu Bội về phía xe ngựa giữa tiếng gào thét của hoàng đế, trong lúc giằng xé, Chu Bội rút trâm cài trên đầu, đột nhiên cắm xuống cổ một nữ quan phía trước!
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, máu tươi trên quảng trường bắn tung tóe, phun đầy mặt Chu Bội và nữ quan xung quanh, mọi người kêu lên sợ hãi, mái tóc dài của Chu Bội xõa tung, hơi ngẩn người, sau đó vung vẩy trâm cài tóc đỏ như máu đó:
- Tránh ra, tránh hết ra!
- Bắt lấy nó, đoạt lấy trâm cài của nó!
Chu Ung hét lớn, phụ cận có nữ quan biết võ nghệ xông lên, đoạt lấy trâm cài tóc của Chu Bội, nữ quan bốn phía lại tụ lại, Chu Ung cũng xông tới, một phát ôm lấy eo Chu Bội, đẩy nàng một cái, đẩy mạnh vào trong xe ngựa toàn thân làm bằng sắt thép:
- Đóng lại! Đóng lại!
Nước mắt Chu Bội đã ứa ra, nàng từ trong xe ngựa bò dậy, lại muốn xông về phía trước, hai cánh cửa xe đóng sầm lại, Chu Bội va vào cửa, nghe thấy Chu Ung hét lên bên ngoài:
- Không sao đâu, không sao, đây là để bảo vệ con...
- Hôn quân ——
- Đừng nói nữa...
- Người thiên hạ này đều sẽ coi thường người, coi thường Chu gia chúng ta... cha, người chẳng khác gì với Chu Triết ——
Cơ thể nàng va đập trên cửa xe, Chu Ung vỗ vào thành xe, đi tới phía trước:
- Không sao đâu, không sao, chuyện đã đến nước này, chuyện đã đến nước này... nữ nhi, trẫm không thể cứ thế bị bắt đi, trẫm phải cho con và Quân Vũ thời gian, trẫm phải cho hai con một con đường sống, những tiếng xấu này để trẫm gánh chịu, tương lai sẽ tốt lên, con sớm muộn sẽ hiểu, sớm muộn sẽ hiểu thôi...
Hắn lầm bầm một khoảng thời gian rất dài, chính mình cũng lên xe ngựa, trên quảng trường đủ thứ đồ đang bốc dỡ không ngừng, qua không bao lâu, cuối cùng đã mở cửa cung ra, xuyên qua phố dài trùng trùng điệp điệp đi về phía cổng thành phía nam.
Trong chiếc xe sắt u ám, Chu Bội có thể cảm nhận được chuyển động của chiếc xe ngựa, khắp người nàng có mùi máu, một dải ánh sáng dài xuyên qua khe cửa trước, xe ngựa đang một đường chạy qua những con phố của Lâm An mà nàng đã quen thuộc, nàng đập một hồi, sau đó lại bắt đầu đụng vào cửa, nhưng vô ích.
Trên đường xe đi tới, phía trước mơ hồ truyền đến thanh âm hỗn loạn, dường như có đám người xông tới, chặn đường đi của đoàn xe, qua một lát, thanh âm hỗn loạn lớn dần, dường như có người phát động tấn công vào đội xe. Một bóng người từ khe cửa xe phía trước đi tới, cuộn người lại, giống như được cấm quân bảo vệ, chính là phụ thân Chu Ung.
Hắn ở đó nói:
- Không sao đâu, không sao, đều là bọn tiểu nhân nhãi nhép, không sao đâu...
Lại qua một lúc nữa, bên ngoài giải quyết được hỗn loạn, cũng không biết là người tới ngăn cản Chu Ung hay tới cứu nàng đã bị thanh lý sạch sẽ, đội xe lại lần nữa di chuyển, từ đó về sau liền một đường thông suốt, đi thẳng đến bến tàu sông Tiền Đường ngoài thành.
Khi Hoàn Nhan Thanh Giác đắc ý tự mãn đến hoàng cung, Chu Ung cũng đã lên thuyền ở bến tàu ngoài thành, đây có thể là chuyện duy nhất hắn cảm thấy ngoài ý muốn trên đường đi.
Trong cuộc dò núi khuấy biển chín năm trước, để sống một cuộc sống ổn định trên biển, Chu Ung đã cho người đóng một chiếc thuyền rồng khổng lồ, cho dù lênh đênh trên biển, con tàu lớn vẫn bình lặng như trên đất liền, cách nhau chín năm, con tàu này lại được lấy ra.
Sau khi lên thuyền, Chu Ung sai người thả nàng ra khỏi xe ngựa, an bài chỗ ở và hạ nhân hầu hạ cho nàng, có lẽ bởi vì trong lòng áy náy, buổi chiều này Chu Ung không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Hạm đội thuyền rồng khổng lồ cứ như vậy neo đậu trên mặt sông Tiền Đường, cả buổi chiều lần lượt có đủ thứ đồ đạc được vận chuyển tới, Chu Bội bị nhốt trong phòng, hai mươi tám tháng tư, hai mươi chín tháng tư cũng chưa từng đi ra ngoài, nàng ngồi đờ đẫn trong phòng, không thể nhắm mắt, mãi đến đêm khuya ngày hai mươi chín, Chu Bội rốt cuộc ngủ một lát bị động tĩnh truyền đến đánh thức, trong hạm đội không biết xuất hiện biến cố như thế nào, có va chạm cực lớn truyền đến.
Bước chân dồn dập vang lên ở ngoài cửa phòng, Chu Ung một thân bạch y vọt vào, thấy nàng mặc quần áo mà ngủ, vẻ mặt bi phẫn đi tới, kéo nàng đi ra ngoài.
Chu Bội không nói một lời đi theo ra ngoài, dần dần đến boong thuyền rồng bên ngoài, Chu Ung chỉ vào động tĩnh trên mặt sông cách đó không xa cho nàng xem, đó là mấy chiếc chiến thuyền đã bắt đầu đánh, ngọn lửa đang bùng cháy, tiếng đại bác vang khắp màn đêm, ánh sáng tán loạn.
- Ngươi xem đi! Ngươi xem đi! Đó chính là người của ngươi! Đó nhất định là người của ngươi! Trẫm là hoàng đế, ngươi là công chúa! Ta tin chỉ ngươi mới có quyền hành của phủ công chúa! Giờ ngươi muốn giết trẫm phải không!
Lời nói của Chu Ung bi phẫn, lại chỉ về phía thành Lâm An, trong thành trì mơ hồ có ánh lửa hỗn loạn.
- Nghịch tặc! Đều là nghịch tặc! Bọn chúng sẽ không có kết cục tốt! Người của các ngươi còn phá hỏng bánh lái của trẫm! Cũng may được phát hiện kịp thời, đều là người của ngươi, nhất định là vậy, các ngươi đây là tạo phản ——
Trong mắt Chu Bội có nước mắt không tự chủ được rơi xuống, trong lòng nàng tự nhiên hiểu được, phụ thân đã bị dọa vỡ mật, hắn bị hành vi phá hỏng bánh lái thuyền dọa sợ, cho rằng không thể chạy trốn nữa.
Giờ khắc này, núi xa tối tăm, nước gần lăn tăn, ánh lửa trên thành trì chiếu lên bầu trời, Chu Bội hiểu đây là cuộc cờ tranh đấu của các phe phái trong thành, bao gồm trận chiến của các tàu chiến trên sông, đó là một đòn cuối cùng của phái chủ hòa tuyệt vọng. Trong lúc này tất nhiên có nỗ lực của đám người Lý Tần, Thành Chu Hải, nhưng phủ công chúa trước kia chưa từng chuẩn bị phản kháng Chu Ung, cho dù với năng lực của Thành Chu Hải, dưới tình huống như vậy, chỉ sợ cũng khó có thể như ý nguyện, trong chuyện này nói không chừng còn có Hoa Hạ quân nhúng tay, nhưng trong một thời gian dài, phủ công chúa luôn duy trì đàn áp đối với Hoa Hạ quân, sự nhúng tay của bọn họ rốt cuộc cũng chẳng ăn thua gì.
Ngọn lửa trên bầu trời đêm kia, giống như tro tàn của cung điện khổng lồ đang thiêu cháy và tan rã trên mặt biển đen kịt.
Đội tàu dừng lại trên sông Tiền Đường mấy ngày, các thợ thủ công ưu tú đã sửa chữa những hư hỏng nhỏ của thuyền, từ đó về sau lần lượt có các quan viên, các thân hào, mang theo người nhà của bọn họ, vận chuyển các loại trân ngoạn, nhưng thái tử Quân Vũ thủy chung chưa từng tới đây, Chu Bội ở trong giam lỏng cũng không còn nghe được những tin tức kia nữa.
Mãi cho đến mùng năm tháng năm, đội tàu giương buồm xuất phát, chở theo triều đình nho nhỏ và những người phụ thuộc, chạy qua cửa biển sông Tiền Đường, Chu Bội từ khe hở cửa sổ bị phong kín nhìn ra bên ngoài, chim biển tự do đang từ trong tầm mắt bay qua.
Nàng nắm lấy song sắt cửa sổ bắt đầu khóc, tiếng khóc đau đớn nhất là không có bất cứ âm thanh nào, giờ khắc này, Vũ triều chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Bọn họ chạy về phía biển rộng, đệ đệ của nàng, thái tử Quân Vũ dũng cảm nhất kia, thậm chí là bách tính Vũ triều của cả thiên hạ này, lần nữa bị bỏ lại trong ngọn lửa địa ngục...