Mùa hè đã dần đến, vùng đất Giang Nam vốn đang chìm vào biển lửa chiến tranh cháy rực, trong tháng năm, lại dường như bị một trận trời đông giá rét thình lình ập xuống đầu. Thế cục thiên hạ như một hồi ảo giác huyễn hoặc, trong thời gian ngắn ngủi, khiến mọi người trước sau cảm thấy kinh ngạc, hoài nghi, khiếp sợ... rồi dần dần hóa thành tuyệt vọng lạnh thấu xương tủy.
Tại Đan Dương vào một ngày đầu tiên của tháng năm, khi Quân Vũ tỉnh dậy sau cơn hôn mê, chính là cảm nhận được những cảm xúc tương tự như vậy. Ngày đó ánh mặt trời đang rực rỡ, khi hắn tỉnh lại, trên người còn mang theo vết thương, lại chỉ cảm thấy cả người đều có nhiệt huyết sôi trào, thê tử tới, hầu hạ hắn rửa mặt, ăn cháo, sau đó hắn liền chuẩn bị triệu tập đám tướng lĩnh Nhạc Phi, nhưng người đầu tiên tới, là sứ thần nội cung từ Lâm An chạy tới, đã chờ đợi một ngày.
Lúc này, đám người hoàng đế Chu Ung, tỷ tỷ Chu Bội ở phía sau, đều đã lên thuyền rồng trên sông Tiền Đường, mọi việc trong kinh do một đám đại thần chủ trì, trước mắt là đang tiến hành cầu hòa đàm phán với người Nữ Chân.
Mệnh lệnh thông báo cho các quân đội tiền tuyến ngừng đối đầu cũng đang lần lượt được gửi đến tiền tuyến các nơi vào lúc này, đội quân hơn mười vạn do đại tướng Trần Thiệu suất lĩnh trước đó do Thường Châu gửi đến Trấn Giang, lúc này đã dừng tiến về phía đội quân Hi Doãn, mà Đồ Sơn Vệ do Hi Doãn suất lĩnh cũng như đội quân do Thuật Liệt Tốc suất lĩnh lúc này đã dừng tàn sát đối với Trấn Giang, chầm chậm chuyển hướng sang con đường xuôi nam.
Quân Vũ vẫn còn đau ở bụng choáng váng, phải cố gắng rất nhiều mới dần dần hiểu ra mọi chuyện trước mắt.
Ngay tại Lâm An, vòng đàm phán thứ nhất đang tiến hành, kỵ binh của Ngột Truật vốn muốn công thành, nhưng hoàng đế Chu Ung đã đến trên sông Tiền Đường, chúng thần triều đình đề xuất để cho đại quân Nữ Chân tạm dừng tiến lên, song phương mới có thể tiếp tục hòa đàm, sứ thần nghị hòa của Nữ Chân là Hoàn Nhan Thanh Giác yêu cầu các quân Vũ triều đình chiến, đồng thời cung cấp lương thảo tiếp tế cho quân đội Nữ Chân để trao đổi.
Trên cơ sở nghị hòa như vậy, triều đình phái ra các lộ sứ thần, hạ xuống mệnh lệnh đình chiến với các quân Giang Nam, bên phía Nữ Chân, Ngột Truật dẫn kỵ binh trú ở ngoài thành mà không phát binh, cũng truyền tin tức cho Tông Phụ trên chiến trường Giang Ninh, nhưng xem ra, Hi Doãn cũng không muốn tuân thủ điều kiện như vậy.
Mà nghị hòa của triều đình vẫn đang tiếp tục, sau khi nói rõ tình huống với Quân Vũ, sứ thần nội cung bắt đầu khuyên Quân Vũ hồi kinh, Quân Vũ ngồi bên giường đờ đẫn hồi lâu, ôm lấy bụng, khó khăn đứng lên, thê tử từ bên cạnh tới, bị hắn phất tay đẩy ra.
Hắn run rẩy rút ra bảo kiếm treo ở bên giường, đi về phía nội quan, mũi kiếm sáng loáng đặt ở trên ngực đối phương:
- Còn nói tiếp nữa, ta giết ngươi.
Tiếng khuyên bảo của nội quan thế là dừng lại.
Ngày tháng năm rực rỡ, ngoài ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, còn có tiếng vo ve khe khẽ như ảo giác, Quân Vũ buông bảo kiếm ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Mời Văn Nhân tiên sinh vào.
Thê tử đi ra ngoài triệu Văn Nhân Bất Nhị tiến vào, Quân Vũ ngồi đó đưa tay ấn trán, thật lâu mới nói chuyện, thanh âm suy yếu mà khàn khàn:
- Văn Nhân sư huynh, ngươi biết hết chuyện rồi à?
-... Phải.
- Đầu óc ta... có hơi loạn, giống như vừa ngủ một giấc dậy, cái gì cũng không đúng...
Quân Vũ nói.
- Nên làm thế nào đây?
- Kế sách hiện giờ, chỉ có thể khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, lời của điện hạ, có lẽ sẽ có chút tác dụng.
- Phụ hoàng ông ấy... bị dọa vỡ mật rồi, đã đi đến thuyền rồng trên sông Tiền Đường, nên khuyên thế nào? Nếu như có thể khuyên giải, hoàng tỷ...
Hắn nói tới đây, Văn Nhân Bất Nhị đi lên phía trước, thấp giọng nói bên tai hắn một câu, Quân Vũ đã hiểu.
- Nếu hoàng tỷ đã... ta không biết nên thuyết phục phụ hoàng thế nào, Văn Nhân sư huynh, lát nữa phiền ngươi thay ta viết một bức thư, trình bày rõ lợi hại với phụ hoàng, sau đó giao cho vị nội quan này đi. Văn Nhân sư huynh...
Bụng hắn bắt đầu đau đớn, giơ tay ấn một lúc.
- Sự tình đã đến nước này, nếu Lâm An nghị hòa, liệu có phải... Giang Nam sẽ phải kết thúc rồi?
Môi Văn Nhân Bất Nhị khẽ động, cân nhắc một lát:
- Sợ là... thiên hạ sắp tiêu vong rồi.
Quân Vũ ấn bụng đứng dậy, hắn thất thần đi ra bên ngoài cửa, thê tử đi tới dìu hắn.
Trước mắt vụt qua, dường như vẫn là tấn công và nhiệt huyết của một khắc trước khi hôn mê. Hắn cảm nhận được vết thương do mũi tên ở bụng, nhìn thấy binh sĩ và dân chúng lao về phía người Nữ Chân, một khắc cuộn trào mãnh liệt và sục sôi đó là khoảnh khắc hắn khao khát nhất trong mười năm qua, nhưng sau khi tỉnh dậy từ một giấc mơ, phụ thân hắn phía sau lưng đã quay người chạy trốn.
Hắn hoảng hốt ra cửa, xa xa một bên tầm nhìn có tường thành Đan Dương, bên này là quân doanh khổng lồ xây nên tựa vào mấy gian phòng nhỏ, nơi xa hơn là chỗ trú chân của nạn dân kéo dài miên man dày đặc, thê tử ở bên cạnh nói vài câu, bên này là Trấn Giang quân, bên kia là Bối Ngôi quân, như thế như thế. Trong đầu Quân Vũ nhớ tới thành Biện Lương hơn mười năm trước, sau khi lần đầu tiên thủ thành kết thúc, mắt thấy Tần Tự Nguyên bị hạ ngục, tâm tình lão sư, thậm chí tâm tình Văn Nhân Bất Nhị, có lẽ chính là như vậy nhỉ.
Phải dẫn đại quân này, trở về Lâm An, giữ chân phụ hoàng.
Trong lòng hắn nghĩ tới đây, sau đó khựng lại. Bên ngoài thành Lâm An, đại quân của Ngột Truật đã đóng quân, một khoảng chính giữa này, thật ra không ai có thể qua được.
Phái người trở về, du thuyết các nơi, cứu tỷ tỷ ra, giữ thuyền rồng lại, làm hết sức nghe thiên mệnh... trong đầu hắn vụt qua đủ loại suy nghĩ. Cứ thế chậm rãi đi đến sườn núi đất bên cạnh phòng ốc, mới ngồi xuống dưới một gốc cây ốm yếu, cây kia bị chẻ một nửa, đổ bóng so le dưới nắng chiều, Quân Vũ ngồi trên tảng đá, nhìn mặt trời mùa hạ chiếu rọi mảnh đất trước mặt.
Không lâu sau, thê tử bên cạnh nói:
- Nhạc tướng quân tới rồi.
Quân Vũ thẳng người dậy, bảo hắn tới. Nhạc Phi mặc giáp tới hành lễ, Quân Vũ cười cười:
- Nhạc tướng quân, tiếp theo nên làm thế nào mới tốt đây? Thiên hạ này... không chống đỡ nổi nữa.
- Mạt tướng đến chính là vì chuyện này.
- Nhạc tướng quân có cách rồi?
- Kế sách hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên là ổn định thế cục Lâm An, phái ra một ít nhân thủ, liên lạc với đám người của phủ trưởng công chúa, tận lực giữ bệ hạ lại, hoặc nếu không ổn, hết sức giữ công chúa điện hạ lại, thái tử viết thư khuyên bệ hạ hồi tâm chuyển ý, cũng là việc đầu tiên phải làm...
Nhạc Phi nói đến đây, chắp tay, hơi dừng một chút:
- Nhưng mà, nếu ngay cả trưởng công chúa điện hạ đều không thể ổn định thế cục Lâm An, điện hạ ra tay, sợ cũng khó làm nên chuyện. Điện hạ không thể không cân nhắc chuyện sau này khi không thể vãn hồi... với cục diện trước mắt của triều ta, nếu bệ hạ trốn, lòng quân lòng dân trong thiên hạ, sợ rằng sẽ mất hết, thân sĩ quan viên các nơi, đối mặt với người Nữ Chân cũng khó có sức đánh một trận, thiên hạ rơi vào tay giặc gần ngay trước mắt, nhưng một tia hy vọng duy nhất, vẫn ở chỗ này của điện hạ.
- Nhạc tướng quân là hy vọng...
- Nếu bệ hạ đi, nửa số chư hầu thiên hạ đều sẽ quỳ xuống trước mặt người Nữ Chân, nhưng cũng nhất định có một nửa thậm chí hơn nửa bậc sĩ trung nghĩa, nhớ đến điều tốt của triều ta, không bằng lòng đổi sang đầu hàng Nữ Chân, nhưng cho dù như vậy, triều ta đại nghĩa đã mất, đối mặt với Nữ Chân lại khó chiến một trận. Nếu khi điện hạ thủ Trấn Giang xuất hiện phường chân trong chân ngoài, sợ rằng sẽ nổi lên vô tận, kế sách hiện tại, quan trọng nhất là phải chỉnh đốn nội bộ, khiến trong tay điện hạ vẫn nắm được binh sĩ có thể chiến. Chỉ cần vẫn có lực đánh một trận, cho dù Lâm An quỳ phục, thiên hạ rơi vào tay giặc, ở mạn nam Trường Giang chúng ta vẫn có lòng dân hướng tới, là chiến hay ở vẫn có không gian xê dịch.
Lời nói của Nhạc Phi vang dội, chém đinh chặt sắt:
- Trong tám năm qua, điện hạ chỉnh đốn quân kỷ thiên hạ, nhưng trên thực tế vẫn không thể không lôi kéo thỏa hiệp với đại quan, quyền thần, đại tướng các phương, mấy trăm vạn đại quân, quân kỷ không thể nhất thống, chấp pháp không thể nghiêm khắc, bởi vậy mới có chuyện Hi Doãn thừa cơ suy yếu mà xâm nhập một vùng Giang Nam. Nên thần xin điện hạ lấy thân phận thái tử, triệu tập đại quan khắp nơi có thể triệu tập lúc này, thu nạp binh quyền, giám sát nghiêm ngặt, quân kỷ nghiêm khắc!
- Thời điểm phi thường, phải làm cách phi thường.
Trong mắt Quân Vũ hiện lên ánh sáng, đã đứng dậy:
- Nhưng nếu ta làm như vậy, chỉ sợ sẽ phải cắt đứt với Lâm An, với lòng đa số sĩ tộc trong thiên hạ.
- Hồi bẩm điện hạ, nếu bệ hạ bỏ trốn, lòng dân thiên hạ này e rằng không còn hoàn toàn đáng tin cậy. Người duy nhất điện hạ có thể trông cậy, chỉ có một vài thứ trên tay có thể nắm được này.
Lời Nhạc Phi nói tới đây, đã thẳng thắn đến cực hạn, Quân Vũ đương nhiên có thể hiểu được. Thời gian tám năm, các quân tiền tuyến khổ tâm gầy dựng tạo nên, trên thực tế quân pháp Bối Ngôi quân của Nhạc Phi là nghiêm khắc nhất, nhiều khi nghiêm khắc đến mức độ bị người lên án, nhưng khi đại chiến bắt đầu, người có thể chiến đấu nhất cũng chính là nhánh Bối Ngôi quân này.
Còn lại như Trấn Hải quân của Hàn Thế Trung, cũng là mượn uy nghi của thái tử và đại danh của Hàn Thế Trung, mới ngăn cách rất nhiều ảnh hưởng bên ngoài. Đến lần này hơn mười vạn quân đội do hắn suất lĩnh trấn thủ Trấn Giang, vẫn là tinh anh trong quân đội Vũ triều, nhưng chỉ với một hai gian tế, đến sau này đã phá hỏng chiến tuyến của hơn mười vạn người, thậm chí hủy diệt toàn bộ căn cơ Vũ triều, nghĩ đến làm người ta đau lòng khó tả.
Khi xưa hắn là thái tử Vũ triều, cho dù có thể chống đỡ áp lực cực lớn bảo vệ quân tâm của một hai nhánh quân đội, nhưng đối mặt với quốc gia hàng vạn người người và thế lực khắp nơi, cũng không thể không cân nhắc, nhượng bộ đủ kiểu. Vì để tăng thêm một chút vốn liếng thắng lợi, hắn giết chết tiểu cữu của mình, thiếu chút nữa làm cho thê tử buồn bực mà chết. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể vãn hồi.
Đến lúc này, nếu phụ hoàng thoát khỏi Lâm An, toàn bộ thiên hạ đều sẽ cứ vậy mà sụp đổ, toàn bộ cục diện rối rắm, các loại yêu cầu của người đã có lợi ích, hắn không tiếp được, đó chẳng qua cũng là một chữ chết —— hắn không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa.
Tháng năm, ánh mặt trời dần trở nên gay gắt, chiếu xuyên qua những tán cây cong queo, Quân Vũ đè lại vết thương trên eo, ánh mắt dần dần tập trung trở nên kiên định.
- Được.
Có sát khí từ trên người hắn lộ ra.
- Nên giết người rồi!
Hắn sải bước đi xuống sườn núi.
- Nhạc tướng quân, cho dù núi sông này loạn... ta và ngươi đến chết cũng không hàng.
Nhạc Phi chắp tay:
- Mạt tướng lĩnh mệnh.
Mùa hè dần dần chuyển sâu, bầu không khí trong thiên hạ cũng dần dần bắt đầu biến hóa.
Mùng hai tháng năm, Quân Vũ ở Đan Dương triệu tập chúng tướng trong quân thủ thành Trấn Giang, lấy ba vạn tinh nhuệ của Bối Ngôi quân làm trung tâm, bắt đầu thu nạp binh quyền, nghiêm túc quân kỷ. Đồng thời viết thư du thuyết các quân Giang Nam, phân tích hiện trạng, trình bày lợi hại, hy vọng lực lượng khắp nơi cho dù gặp phải thế cục nguy nan này, vẫn có thể lấy lợi ích của Vũ triều làm đầu, giữ nghiêm giới hạn, cùng chống Nữ Chân.
Việc chỉnh đốn và tổ chức lại ở Đan Dương đã bắt đầu với hình thức nghiêm khắc nhất. Cùng lúc đó, quân đội của Hi Doãn và Ngân Thuật Khả không để ý tới điều kiện tiên quyết của hòa đàm, nhanh chóng xuôi nam, trong triều đình Lâm An, Hoàn Nhan Thanh Giác lấy lý do "người nghị hòa là hai vị nguyên soái Tông Phụ, Tông Bật, không thể ước thúc quân đội Hi Doãn", đáp ứng phái ra sứ giả, tận lực trì hoãn hoặc là đình chỉ bước chân xuôi nam của quân đội Cốc Thần, trên phương diện thực tế, đây đương nhiên lại là một câu nói suông.
Chu Ung lúc này đã lên thuyền rồng, đối với việc người Nữ Chân đi về phía nam, cũng không thèm để ý, mệnh lệnh đình chiến phát ra bốn phương tám hướng. Trong thời gian mấy ngày sau đó, thế lực các phương lấy phủ công chúa, phủ thái tử, Hoa Hạ quân cũng như các lực lượng phái chủ chiến trong thành làm trung tâm lại không ngừng làm ra nỗ lực ngăn chặn, cứu viện Chu Ung, Chu Bội, thế cục trong kinh trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng, chém giết khắp nơi.
Mùng năm tháng năm, tiết Đoan Ngọ Khuất Nguyên nhảy sông, dưới tình huống xác định quân đội Hi Doãn dần dần tiếp cận phạm vi Lâm An, Chu Ung hạ lệnh hạm đội thuyền rồng xuất phát, cứ như vậy ra giương buồm ra biển xa, Tần Cối thúc đẩy chuyện này được Chu Ung triệu lên thuyền rồng, trở thành một phần tử thoát ly khỏi kinh thành. Mà cục diện hòa đàm trong kinh, lại giao cho một bộ phận đại thần do Lý Nam Châu của phái chủ hòa cầm đầu chủ trì, Chu Ung hy vọng bọn họ có thể chống lại sự áp bức của người Nữ Chân, tranh thủ điều kiện đầu hàng khiến người ta hài lòng cho Vũ triều dưới tình huống "không lo lắng về sau".
Mùng tám, quân đội Hi Doãn đến Lâm An, yên lặng bắt đầu lắp đặt khí giới công thành, thế cục đàm phán đại loạn, Hoàn Nhan Thanh Giác bức bách Lý Nam Châu lúc này cầm thay ấn thiên tử soạn chỉ, cũng phái sứ giả triệu Hàn Thế Trung rời khỏi Giang Ninh.
Ngày mười một tháng năm, sứ giả đi tới nửa đường đến Giang Ninh, bị nhân thủ do thái tử Quân Vũ phái ra chặn lại, đồng thời, quân đội bước đầu hoàn thành tổ chức lại ở Đan Dương bắt đầu đi về phía Giang Ninh. Mười năm gây dựng, Giang Ninh được coi là đại bản doanh chân chính của Quân Vũ, mấy chục vạn quân đội của Tông Phụ chắn ngang trên đường, song phương giằng co ở phía nam Giang Ninh.
Đồng thời, trong triều đình bắt đầu không ngừng phát ra mệnh lệnh, lệnh thái tử Quân Vũ không thể lại dẫn quân vọng động, không thể tùy tiện phát động chiến sự với người Nữ Chân, Quân Vũ lưu lại ý chỉ, không trả lời.
Trung tuần tháng năm dài đằng đẵng, trên đất đai mà Vũ triều tung hoành ngàn dặm vào lúc này, vô số người, vô số ý chí đang âm thầm xâu chuỗi, khi tin tức đình chiến truyền tới Tương Phàn, Lưu Quang Thế ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt đầm đìa, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn tử chiến không hàng. Lúc này, tin tức Hoa Hạ quân nội chiến chia rẽ từ tây nam truyền ra hoặc nhiều hoặc ít cũng tăng thêm vốn liếng trong tay người Nữ Chân.
Cho đến hạ tuần tháng năm, thần kinh khắp nơi đều đã căng thẳng đến mức tận cùng, chạng vạng ngày hai mươi sáu tháng năm, thành Lâm An, Hoàn Nhan Hi Doãn đã chuẩn bị xong toàn bộ công thành, đám người cấm quân thiên tướng Ngưu Hưng Quốc dưới tình huống tuyệt vọng nhất, đã phát động phản loạn.
Lúc này, các mục điều lệ bán nước khuất nhục trên dưới triều đình đã định ra, cửa thành Lâm An đang đợi mở, mười vạn đại quân Nữ Chân ngoài thành rục rịch muốn động, nhóm nữ tử "lao quân" (thăm hỏi quân đội) đầu tiên dưới sự thúc giục của người Nữ Chân bị thu thập lại đã chuẩn bị đưa ra ngoài thành Lâm An, lại một lần nữa nỗi nhục Tĩnh Bình thảm liệt nhất sắp sửa bắt đầu.
Phản loạn ra khỏi thành, đối mặt với mười vạn người Nữ Chân, một con đường chết, ở lại trong thành, đợi đến khi người Nữ Chân đường đường chính chính vào thành, tất cả mọi người cũng là một con đường chết. Những "kẻ phản loạn" trong thành Lâm An, cuối cùng lựa chọn phát ra một kích tuyệt vọng.
Chạng vạng tối hôm nay, hai tòa cửa thành phía tây, phía nam Lâm An bị mở ra, mấy chục vạn quân dân bắt đầu cuộn trào mãnh liệt ra ngoài thành, binh lính Nữ Chân cũng đuổi giết tới, trời dần tối, lửa lớn hừng hực thiêu đốt trong thành Lâm An, đám tướng Ngưu Hưng Quốc suất lĩnh binh lính cấm quân, cố gắng ngăn cản sự truy đuổi của người Nữ Chân trên chiến tuyến bên ngoài thành Lâm An, nhưng không lâu sau liền bị kỵ binh Ngột Truật đánh tan, một bộ phận binh lính, dân chúng vác theo bom, hỏa dược phát động tấn công mang tính tự sát vào người Nữ Chân.
Mọi người mượn đêm tối yểm hộ chạy trốn tứ tán, một số ít quân dân bởi vậy có thể may mắn sống sót, trên bờ sông Tiền Đường phía nam thành Lâm An, từng mảng lớn dân chúng bị đuổi lao xuống nước, một số người chạy trốn sớm có chuẩn bị vác theo rương gỗ, ngăn tủ, xà nhà gỗ, bè trúc trôi nổi trên mặt nước, sau đó giữ lại được một cái mạng, hàng vạn sinh mệnh bị sóng nước nuốt chửng.
Càng nhiều người hơn chết trong cuộc tàn sát, đội quân của Hi Doãn Ngột Truật xông vào thành, chính thức tiếp quản giang sơn Vũ triều sau khi Chu Ung rời đi. Khuất nhục và tàn sát còn thảm thiết hơn cả nỗi nhục Tĩnh Bình, bùng nổ trong thành Lâm An.
Tiếng chuông báo hiệu sự sụp đổ của thiên hạ Kiến Sóc to lớn, cứ vậy mà vang lên...
Mùa hè năm đó, toàn bộ thành Lâm An, đang phát sinh thảm kịch không ai có thể tả rõ.
Những người phản kháng bị giết chóc ở đầu đường, chúng đại thần nghị hòa do Lý Nam Châu sưu tầm trân ngoạn, nữ tử, thợ thủ công trong thành giao phó cho quân đội Nữ Chân, đền bù "món nợ" chiến tranh, đây là một màn tương tự như mối nhục Tĩnh Bình, chỉ là trong kinh đã không còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích có thể cung cấp cho người Nữ Chân làm nhục hay làm trò chơi.
Mọi người trong kinh mất đi trượng phu, mất đi thê tử, mất đi mẫu thân, mất đi hài tử trong cuộc chiến tranh này... sau mười năm thái bình, một màn bi ai thê lương khó tả này, cũng chẳng qua là khởi đầu nho nhỏ của thảm kịch mà cả thiên hạ sắp trải qua mà thôi.
Hoàn Nhan Hi Doãn đi vào Kim Loan điện hỗn loạn, Ngột Truật ngồi trên ngai vàng hoàng đế, đang đùa giỡn với một đám Hán thần quỳ dưới đất, thấy hắn đến, hất tay đuổi các Hán thần đi.
- Đại sự Vũ triều đã hoàn tất, chuyện đã thương nghị xong xuôi lúc trước, nên làm rồi.
Trước mặt Hoàn Nhan Hi Doãn, Ngột Truật không dám ngồi ngay ngắn trên ghế đối mặt với hắn, vì thế đi xuống:
- Hoàng đế Vũ triều chưa chết, thái tử chưa trừ, huynh trưởng vẫn đang đánh trận ở Giang Ninh. Nơi này cách tây nam ba ngàn dặm, làm thế nào?
Ánh mắt Hoàn Nhan Hi Doãn hơi ngưng tụ, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng:
- Tiểu Tứ, cách nghĩ của ngươi... nói lại lần nữa.
Ngột Truật giang tay, hơi lui về phía sau:
- Giang Ninh vẫn đang đánh, binh của huynh trưởng không thể cứ thế rút đi chứ, hoàng đế Vũ triều ra biển, thủy sư của bọn họ vẫn đang chiêu hàng, một khi đuổi theo, ta vẫn phải chặn hắn trên đất liền. Cốc Thần, ta và huynh trưởng lúc trước từng nói, toàn lực hỗ trợ ngài diệt tây nam, ngài muốn gì cũng được, hôm nay thiên hạ đều là của chúng ta, người của Vũ triều đang quy phục. Như vầy —— tất cả đều thuộc về ngài, chỉ cần ngài mang đi được, quân đội, khí giới, hậu cần, ngài mang đi hết —— đủ cho ngài bình định tây nam rồi.
Hi Doãn nhìn hắn chằm chằm, Ngột Truật bị nhìn đến phát sợ:
- Ta và huynh trưởng diệt Vũ triều, ngài và Niêm Hãn diệt tây nam, binh của thiên hạ đều cho ngài, còn muốn thế nào? Chẳng lẽ ngài sợ ta làm loạn phía sau? Ngột Truật ta lập lời thề với danh dự tiên tổ, lần này, tuyệt đối không làm bừa sau lưng ngài!
- ... Đồ Sơn Vệ có tổn thất ở Trấn Giang, kỵ binh của ngươi, đưa ta ba vạn.
Hi Doãn nói xong, xoay người rời đi, Ngột Truật ngây người sau lưng một lát.
- ... Được. Chúc Cốc Thần mở cờ là đánh thắng, một trận chiến quét sạch tiểu tặc tây nam!...
Thiên hạ đang thất thủ.
Mùa hè kéo dài, vô số người đã chọn ra phe của mình trong hỗn loạn như vậy. Tháng sáu, dưới sự bán đứng của nội gián, Tông Hàn đánh bại phòng tuyến Tương Phàn, Lưu Quang Thế suất lĩnh một lượng lớn bại binh xuôi nam, thành lập thế lực phản kháng trong phạm vi nhỏ, cùng tháng đó, Trần Phàm ngựa trắng thương bạc đánh bại thành Trường Sa, cắm cờ xí màu đen ở đầu thành Trường Sa.
Giang Ninh, trải qua hơn mười ngày giằng co, dưới sự xuất kích hai mặt của Bối Ngôi quân và Trấn Hải quân, Quân Vũ đánh tan sườn phòng tuyến Tông Phụ, trở về Giang Ninh, bắt đầu một lần thanh trừng nghiêm khắc khác. Lúc này, triều đình đã không ngừng hạ chỉ, tước đoạt quyền lực chính thức của thái tử Quân Vũ, nhưng loạn thế đã triển khai, ý chỉ như vậy cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Ý chỉ của người Nữ Chân đang quét ngang thiên hạ...
Tây nam.
Đợt đầu tiên đến, là sứ thần đàm phán và khuyên hàng tiếp nhận ý chí của Hi Doãn, được gửi ra từ trong quân của Tông Hàn. Bọn họ mang theo văn thư có nhiều yêu cầu có lẽ là do Hi Doãn viết ra, đến Trương thôn. Trong văn thư, liệt kê những yêu cầu khác nhau như Hoa Hạ quân xưng thần với Nữ Chân, chuyển giao các kỹ thuật, chuyển giao nhân viên thợ thủ công cụ thể, hơn nữa còn ra lệnh cho Hoa Hạ quân tiến hành tự cắt xén trên các loại kỹ thuật, đủ các loại. Trong thời đại này, thư khuyên hàng "văn minh" như vậy cũng không thấy nhiều.
Ninh Nghị tiếp kiến sứ thần, xem từng điều một cách thú vị:
- Chậc, Hi Doãn của các ngươi bên đó học theo ta không tệ mà, càng lúc càng có trí tưởng tượng rồi.
- Trong các anh hùng thiên hạ hôm nay, chỉ có Cốc Thần và tiên sinh là người tài yêu quý người tài, Cốc Thần thường xuyên nhắc tới Ninh tiên sinh ở tây nam, nói nếu thân ở một nước, song phương nhất định là tri kỷ. Mà nay Kim quốc ta đã diệt trừ Vũ triều, nhất thống thiên hạ, chỉ còn lại Hắc Kỳ tây nam, một cây khó chống, lúc trước nghe nói lại có nội loạn xuất hiện. Nay trăm vạn đại quân Vũ triều và quân tây lộ của đại soái Niêm Hãn đã sẵn sàng ra trận, chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào, Cốc Thần lòng nhớ đến thương sinh thiên hạ, cho nên lưu lại đường sống, mong tiên sinh có thể đưa ra quyết định chính xác.
- Nhiều năm trước tại Tiểu Thương Hà, vị sứ giả tên Phạm Hoằng Tế kia của các ngươi, cũng không biết làm người như ngươi thế này.
Ninh Nghị cười nhìn sứ giả phía trước, sau đó viết mấy chữ lên văn thư thật dày, ném trở về:
- Ngươi có biết tại sao không?
Sứ giả kia tiếp nhận thư văn, thuận tay lật xem, miệng nói:
- Ninh tiên sinh...
Nói tới đây, nhìn thấy chữ mà Ninh Nghị viết, lời của hắn cũng liền dừng lại.
Phía sau thư văn là chín chữ tùy ý.
—— Tất cả đều không đồng ý, cầm về sửa.
Ninh Nghị đã đi tới, vỗ vỗ vai hắn:
- Đó là bởi vì, Hoa Hạ quân đã không còn là Hoa Hạ quân thời Tiểu Thương Hà, Hoàn Nhan Hi Doãn phái ngươi tới đây, chẳng qua là xem thử ý chí của ta, ngươi không hề quan trọng chút nào, trên chiến trường không lấy được, trên bàn cũng nói không xong... ta vốn hy vọng Vũ triều có thể chống đỡ thêm một chút, giờ xem ra, bỏ đi, để tự ta làm, cái gì mà trăm vạn đại quân sẵn sàng ra trận, trở về gọi Niêm Hãn và Hi Doãn tới đây hết, đại quân tây lộ của các ngươi tiến vào bình nguyên Thành Đô, ta sẽ chôn các ngươi.
Hắn lạnh nhạt nói xong, đã rời khỏi phòng, ánh sáng cuối hè từ ngoài cửa sổ chiếu vào...
Biển rộng, thời gian đã là cuối mùa hè, dưới sự mềm lòng của Chu Ung, Chu Bội có thể đi ra, đi lại giải sầu trên boong thuyền rồng. Lúc mới đầu vệ sĩ chung quanh đều canh chừng rất chặt, dần dần, đối mặt với vị trưởng công chúa trầm mặc này, mọi người dần yên lòng.
Hai mươi bốn tháng sáu, hải âu bay trên trời, Chu Bội ngẩng đầu nhìn, trên mặt biển trời xanh không mây.
Chu Ung từ cách đó không xa đi tới, đến bên cạnh Chu Bội, hắn đưa tay xua thị vệ bên cạnh, khẽ thở dài, dường như muốn nói gì đó.
Chu Bội đứng lên, đột nhiên chạy về phía mạn thuyền.
Nàng nhảy lên cao, hải âu bay qua trước mắt, thân thể nàng rơi về phía biển xanh thẳm.
Một giọt nước mắt, từ không trung rơi xuống...
Vân Trung, Thang Mẫn Kiệt xem xong các mục tin tức từ phía nam truyền tới, sau đó nhắm mắt lại, trên khuôn mặt cương nghị mà lạnh lùng, cũng có ánh sáng vụt qua.
- Tĩnh Bình lần thứ hai...
Hắn siết chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ...
Từ Châu.
Bởi vì phòng tuyến Giang Nam sụp đổ, đội quân của Lưu Thừa Tông không cần uy hiếp đường lui của người Nữ Chân nữa, đội quân đã trải qua mấy tháng chiến đấu đang gấp rút quay về phía Sơn Đông mạn bắc Trường Giang.
Đất Tấn.
Quân đội của Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân dưới tình huống cực kỳ gian nan tiến hành phản công mấy lần, mở rộng một chút địa bàn, nhận được chút thời gian ngơi nghỉ dưới tình huống ý chí chiến đấu của các hệ lực lượng đất Tấn tiêu tan. Nhưng đến lúc này, tích lũy của thời kỳ Điền Hổ, Điền Thực đã dần dần hao hết, thời khắc gian nan hơn sắp sửa tới...
Cuối tháng sáu, ở một góc nhỏ trong thiên hạ chưa ai từng chú ý tới, có chuyện gì đó, đang xảy ra.
Tây Bắc, từ sau cuộc chiến Tiểu Thương Hà, người Nữ Chân đã tiến hành một cuộc đại đồ sát vô nhân đạo ở đây, thế cho nên trong thời gian mấy năm ôn dịch hoành hành, đất đỏ ngàn dặm.
Tình huống như vậy, đang sắp bị mọi người dần dần quên lãng.
Phủ Châu, nơi thống trị của Chiết Khả Cầu, sau khi Hoa Hạ quân và người Nữ Chân đi khỏi, nơi tụ cư lớn nhất của người Tây Bắc, trong bối cảnh thiên hạ đại chiến kịch liệt, tình hình ở nơi này ngược lại dần dần biến thành nơi đào nguyên tương đối yên tĩnh.
Một ngày này, mặt trời nuốt chửng sắp buông xuống, Ngũ Thụ Cương, một trạm dịch phía tây Phủ Châu, lão binh trông coi xuất hiện từ trong phòng, gió ấm chạng vạng đang cuốn cát cằn cỗi đi, hắn đột nhiên cảm giác được chấn động không lành.
Lão binh nằm rạp trên mặt đất lắng nghe, dần lộ ra ánh mắt mê mang, một lát sau, hắn nhìn thấy ở một đầu kia của mặt đất, kỵ binh cuộn trào mãnh liệt dâng lên từ trong đất!
Hắn bèn muốn xoay người đi về phía sau, trên thân ảnh phía sau, một bóng người đến sớm nhảy lên cao trên không trung, vung mã đao lên.
Sóng máu mãnh liệt, dâng trào nở rộ ——
(Hết tập chín)