Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1111 - Chương 1111: Bãi Hoàng Khủng Nhắc Đến Bao Sợ Hãi, Biển Linh Đinh Trải Biết Mấy Lênh Đênh 1

Chương 1111: Bãi Hoàng Khủng nhắc đến bao sợ hãi, biển Linh Đinh trải biết mấy lênh đênh 1 Chương 1111: Bãi Hoàng Khủng nhắc đến bao sợ hãi, biển Linh Đinh trải biết mấy lênh đênh 1

Đàn hương lượn lờ, ánh nến mơ hồ nhấp nhô theo sóng biển.

Nàng nhìn thấy mặt biển màu lam, ánh sáng màu mã não trong suốt, khi thân thể quay lại, phía dưới đại dương, là vực sâu thật lớn không thấy điểm cuối.

Bóng tối thâm thúy mà khổng lồ kia làm người ta sợ hãi, bên tai truyền đến tiếng hỗn loạn như ảo giác, có thân ảnh màu vàng lao vào trong nước.

Trong khoảnh khắc thân thể ngồi dậy, tạp âm rút đi trong bóng tối chung quanh, trước mắt vẫn là khoang thuyền đã dần dần quen thuộc, là đệm chăn mang theo một chút mùi thơm sau khi hun đúc mỗi ngày, một chút nến sao, ngoài cửa sổ có sóng biển nhấp nhô.

Gian ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng thức dậy sột soạt.

- Điện hạ, ngài tỉnh rồi?

- Không sao, không cần vào đây.

Chu Bội trả lời một câu, lẳng lặng ngồi trên giường dưới ánh nến chuếnh choáng một lúc, nàng quay đầu nhìn ánh sáng bên ngoài, sau đó mặc quần áo vào.

Lúc xuống giường đi ra gian ngoài, thị nữ Tiểu Tùng ngủ ở gian cách cũng đã lặng lẽ đứng lên, hỏi Chu Bội có muốn bưng nước rửa mặt hay không, sau đó đi theo nàng ra ngoài.

Xuyên qua hành lang khoang thuyền, còn có đèn lồng màu cam đang sáng, kéo dài tới cửa thông tới boong tàu lớn. Rời khỏi khoang thuyền bên trong, trên mặt biển bầu trời vẫn chưa sáng, sóng gợn nhấp nhô trên mặt biển, trăng sao như dệt cửi trên bầu trời như khảm trên lưu ly xám xanh trong suốt, cuối tầm nhìn trời và biển hòa làm một thể ở nơi vô biên vô hạn.

Quay đầu nhìn lại, thuyền rồng khổng lồ đèn đuốc mê ly, giống như cung điện trên mặt biển.

Mười năm trước, để thuận tiện cho Chu Ung chạy trốn, vô số thợ thủ công ghép hơn mười chiếc thuyền lớn lại, tiếp theo tiến hành các loại cải tạo, xây dựng lên tòa long cung trên biển khổng lồ, cho dù trên mặt biển lộng gió cũng hệt như trên đất liền này. Sau khi di chuyển đến Lâm An, thuyền rồng neo đậu trên bến tàu sông Tiền Đường, kết hợp sự khéo léo của các thợ thủ công khác nhau, ngoảnh đầu nhìn lại, thực sự tráng lệ và duyên dáng.

Nhưng trong lòng Chu Bội, khó có thể có chút dao động.

Hạm đội thuyền rồng khổng lồ lênh đênh trên biển đã ba tháng, thời điểm rời khỏi Lâm An vẫn là mùa hè, nhưng bây giờ đã đến gần Tết Trung thu, trong thời gian ba tháng, trên thuyền cũng xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình của Chu Bội từ tuyệt vọng đến chết tâm, ngày cuối tháng sáu đó, thừa dịp phụ thân tới, thị vệ chung quanh tránh đi, Chu Bội nhảy từ mạn thuyền xuống.

Mà sau đó, thân ảnh đầu tiên nhảy xuống biển, lại là Chu Ung mặc hoàng bào.

Bắt đầu từ khi người Nữ Chân nam hạ, Chu Ung lo lắng hãi hùng, thân hình một bận gầy gò đến mức da bọc xương, xưa kia hắn buông thả dục vọng, cho tới bây giờ, thể chất càng lộ vẻ gầy yếu, nhưng vào ngày cuối tháng sáu kia, khi nữ nhi nhảy xuống biển, không có bao nhiêu người có thể giải thích phản xạ có điều kiện trong nháy mắt đó của Chu Ung —— kẻ vẫn luôn sợ chết như hắn lại nhảy xuống biển.

Việc hắn nhảy xuống biển trên thực tế không làm nên tích sự gì, nếu không phải thị vệ nhao nhao nhảy xuống biển sau đó cứu hai người lên, cha con hai người sợ rằng đều sẽ chết đuối dưới biển rộng.

Nhưng cũng bởi vì một hành động như vậy, sau khi được cứu lên, hận ý của Chu Bội đối với Chu Ung, dần dần hóa thành tâm tình phức tạp hơn, nàng ở trong phòng khóc nửa ngày, không bằng lòng gặp mặt Chu Ung nữa, nhưng Chu Ung từ lần đó cũng dần dần ngã bệnh, đầu tiên là bệnh nhẹ, tới trung tuần tháng bảy dần dần nặng thêm, đến lúc này, đã nằm liệt không thể xuống giường.

Dưới tình huống như vậy, bất kể là hận thù hay khinh thường, đối với Chu Bội mà nói, dường như đã trở thành một thứ trống rỗng.

Nàng ngồi trên boong tàu dưới bầu trời đêm, lẳng lặng ngắm trăng sao, gió biển mùa thu thổi tới, mang theo hơi nước và mùi tanh, thị nữ Tiểu Tùng lẳng lặng đứng ở phía sau, không biết từ lúc nào, Chu Bội hơi nghiêng đầu, chú ý tới nước mắt trên mặt nàng ta.

Chu Bội nhích ra một chỗ trên chiếc ghế dài, nói:

- Ngồi đi.

- Nô tì không dám.

- Ngươi là cháu nội của Triệu tướng công nhỉ?

- ... Vâng.

Thị nữ Tiểu Tùng lau nước mắt.

- Nô tì... chỉ là nhớ tới bài thơ gia gia đã dạy.

- Ta nghe thấy rồi... hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì*... ngươi cũng là dòng dõi thư hương, ban đầu ở Lâm An, ta từng nghe người ta nói đến tên ngươi.

*Tạm dịch: Trăng nhô trên biển khơi

Cùng lúc ở ven trời

(Trích từ Vọng nguyệt hoài viễn - Ngắm trăng nhớ người xa của Trương Cửu Linh thời Thịnh Đường)

Chu Bội nghiêng đầu nói nhỏ, Triệu tướng công trong miệng nàng, chính là Triệu Đỉnh, lúc từ bỏ Lâm An, Chu Ung triệu đám người Tần Cối lên thuyền, cũng triệu Triệu Đỉnh, nhưng Triệu Đỉnh chưa từng tới, chỉ đưa mấy đứa cháu trai cháu gái rất có tiền đồ trong nhà lên thuyền rồng:

- Ngươi không nên là nô tì...

Nàng nói như vậy, Triệu Tiểu Tùng phía sau không kìm nén được cảm xúc trong lòng, càng khóc lên dữ dội, đưa tay lau nước mắt. Chu Bội cảm thấy bi thương —— nàng hiểu được Triệu Tiểu Tùng vì sao thương tâm như thế, trước mắt trăng thu long lanh, gió biển an tĩnh, nàng nhớ tới hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì, nhưng mà người nhà và gia gia thân ở Lâm An, chỉ sợ đã chết dưới đồ đao của người Nữ Chân, toàn bộ Lâm An, lúc này chỉ sợ cũng sắp bị thiêu rụi.

Nỗi bi thương mãnh liệt này siết chặt lấy trái tim nàng, khiến lồng ngực nàng đau đớn như bị búa sắt đè ép, nhưng trên mặt Chu Bội, đã không còn bất kỳ cảm xúc nào, nàng lẳng lặng nhìn trời và biển phía trước, chậm rãi mở miệng.

- Nếu ta nhớ không nhầm, Tiểu Tùng khi còn ở Lâm An đã nổi danh là tài nữ, năm nay ngươi mười sáu tuổi rồi phải không? Đã từng có hôn ước, có người trong lòng chưa?

Triệu Tiểu Tùng buồn bã lắc đầu, Chu Bội có vẻ thờ ơ. Năm nay nàng đã gần ba mươi tuổi, hôn nhân không hạnh phúc, bận bịu vì rất nhiều chuyện, chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua, đến lúc này tất cả bận rộn công việc rốt cuộc biến thành một sự tồn tại trống rỗng, nàng nhìn Triệu Tiểu Tùng, mới trong mơ hồ có thể nhìn thấy mình của hơn mười năm trước khi vẫn còn là thiếu nữ.

- Không có cũng tốt, gặp phải năm tháng này những chuyện tình ái cuối cùng khó tránh biến thành thứ làm người bị thương. Ta ở tuổi này của ngươi, ngược lại rất hâm mộ những trò chơi tài tử giai nhân lưu truyền trên phố phường. Hồi tưởng lại, lúc chúng ta... rời khỏi Lâm An, là mùng năm tháng năm, tết Đoan Ngọ phải không? Giang Ninh hơn mười năm trước, có một bài từ Đoan Ngọ, không biết ngươi có nghe qua hay không...

Chu Bội nhớ lại bài từ này, chậm rãi, thấp giọng ngâm xướng:

- Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn, minh triêu đoan ngọ dục phương lan. Lưu hương trướng nị mãn tình xuyên. Thải tuyến khinh triền hồng ngọc tí, tiểu phù tà quải lục vân hoàn. Giai nhân tương kiến... nhất thiên niên*...

*Đây là bài từ Hoán Khê Sa - Đoan Ngọ của Tô Thức, miêu tả tình cảnh phụ nữ vui vẻ đón tết Đoan Ngọ.

Tạm dịch nghĩa: Chút mồ hôi ướt đẫm tấm voan xanh, tiết Đoan Ngọ ngày mai nhất định phải tắm nước thơm. Người tham gia tấp nập, son phấn thơm còn lại sau khi rửa mặt chải đầu theo nước chảy vào giữa sông, phủ kín mặt sông. Nhẹ nhàng quấn chỉ màu trên cánh tay ngọc, phù triện nho nhỏ treo nghiêng trên búi tóc. Chỉ cầu nguyện có thể cùng người yêu thiên trường địa cửu, bạch đầu giai lão.

Nàng ngâm bài từ mê người này đến cuối, thanh âm dần trở nên không nghe rõ, khóe miệng chỉ nhếch lên một nụ cười:

- Cho tới bây giờ, sắp Trung thu rồi, lại có bài từ Trung thu... Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên... bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên*...

*Trích từ bài từ Thủy điệu ca đầu - Trung thu của Tô Thức

Dịch nghĩa: Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao

Chẳng hay trên đây cung khuyết

Đêm đó nhằm năm nao?

Tiếng ngâm nhẹ này chuyển thành hát, vang lên một cách nhẹ nhàng ôn nhu trên boong tàu, Triệu Tiểu Tùng biết tác giả của bài từ này, ngày xưa những bài từ này cũng từng được lưu truyền trong miệng các tiểu thư khuê các Lâm An, chỉ là ra khỏi miệng trưởng công chúa, lại là cách hát và giai điệu Triệu Tiểu Tùng chưa bao giờ nghe qua.

Nàng nhìn công chúa phía trước, chỉ thấy sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh như nước, chỉ là trong tiếng từ dường như ẩn chứa vô số thứ. Những điều này đến tận bây giờ nàng vẫn không thể hiểu được, đó là hơn mười năm trước, âm thanh của sự yên bình và phồn hoa chảy như nước dường như vô tận...

Tiểu Tùng lắng nghe thanh âm kia, bi thương trong lòng dần dần bị lây nhiễm, không biết từ lúc nào, nàng theo bản năng hỏi một câu:

- Điện hạ, nghe nói vị tiên sinh kia, năm đó thật sự là lão sư của ngài?

Đây vốn không phải chuyện nàng nên hỏi, tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy trong ánh sáng lờ mờ, trưởng công chúa biểu cảm vẫn luôn bình tĩnh day trán, thời gian như bánh xe nghiền vô tình, nước mắt trong phút chốc, rơi xuống.

—— Tin tức trên mặt đất, được truyền tới mấy ngày trước.

Đối với tình thế nguy hiểm của Lâm An, trước đó Chu Ung vẫn chưa chuẩn bị tốt để chạy trốn, hạm đội thuyền rồng đi vội vàng, trong thời gian ban đầu, sợ bị người Nữ Chân bắt được tung tích, cũng không dám tùy ý cập bờ, đợi đến khi phiêu bạt trên biển hơn hai tháng, mới dừng lại một chút, phái người lên bờ tìm hiểu tin tức.

Tin tức kia quay lại là bốn ngày trước, sau khi Chu Ung xem xong, liền hộc máu ngất xỉu, sau khi tỉnh lại triệu Chu Bội qua, đây là lần đầu tiên hai cha con gặp nhau sau khi Chu Bội nhảy xuống biển vào cuối tháng sáu.

Lúc này bệnh tình của Chu Ung đã ngày càng nặng, gầy đến da bọc xương, đã không thể rời giường, hắn nhìn Chu Bội tới, đưa tin tức trình lên cho nàng, trên mặt chỉ có vẻ bi thương nồng đậm. Ngày đó, Chu Bội cũng xem xong những tin tức kia, thân thể run rẩy, dần khóc nấc.

Từ sau khi Chu Ung bỏ Lâm An mà đi, toàn bộ tháng năm, thế cục thiên hạ đã nung nấu sự biến đổi nhanh chóng trong hỗn loạn, đến giữa tháng sáu, đã hiện ra đường nét, trong tháng sáu tháng bảy, phần lớn thế lực vốn thuộc về Vũ triều cũng đã bắt đầu tỏ thái độ, ngoài mặt, phần lớn quân đội, đốc phủ đều vẫn đang giương khẩu hiệu trung thành với Vũ triều, nhưng đi cùng với sự quét ngang của quân đội Nữ Chân, người đổi màu cờ các nơi dần dần nhiều lên.

Trong tình huống như vậy, vùng đất Giang Nam đứng mũi chịu sào, tháng sáu, trọng trấn Gia Hưng phụ cận Lâm An bởi vì cự tuyệt không đầu hàng, bị người làm phản và quân đội Nữ Chân trong ứng ngoài hợp công phá, người Nữ Chân tàn sát thành mười ngày. Cuối tháng sáu, Tô Châu trông gió mà hàng, các trọng trấn lưu vực Thái Hồ lần lượt tỏ thái độ, đến mức tháng bảy, người mở thành đầu hàng hơn phân nửa.

Từ bờ Trường Giang đến Lâm An, đây là trung tâm giàu có và đông đúc nhất của Vũ triều, người ngoan cố vẫn có, chẳng qua có vẻ càng thêm vô lực. Tình huống quyền hạn của võ tướng quá nặng từng bị văn quan Vũ triều lên án, lúc này rốt cuộc bắt đầu hiện ra trong toàn bộ thiên hạ, ở Giang Nam tây lộ, quan viên quân chính bởi vì mệnh lệnh không thể thống nhất mà bộc phát biến loạn, võ tướng Hồng Đô dẫn binh giết vào châu phủ Cát Châu, mang tất cả quan viên hạ ngục, kéo cờ hiệu hàng Kim, mà ở lộ Phúc Kiến, hai nhánh quân đội vốn sắp xếp bên này đã đang chuẩn bị đối đầu.

Lưu Quang Thế đi từ Tương Dương về phía nam tiến vào khu vực Động Đình Hồ, bắt đầu phân định địa bàn thu quyền, đồng thời nảy sinh xung đột với quân đội Niêm Hãn phía bắc cũng như Hắc Kỳ Miêu Cương xâm chiếm Trường Sa. Trong tình huống vô số người vô số thế lực trùng trùng điệp điệp bắt đầu hành động trong thiên hạ này, mệnh lệnh của Nữ Chân đã truyền đạt, thúc giục tất cả quân đội Vũ triều trên danh nghĩa đã hàng Kim, bắt đầu nhổ doanh trại tiến về phía tây, binh phong nhắm thẳng vào Hắc Kỳ, một hồi đại chiến sắp thật sự quyết định vận mệnh thiên hạ đã gần ngay trước mắt.

Mà dưới tình huống như vậy, quyền uy từng thuộc về Vũ triều đã ầm ầm sụp đổ ngay trước mắt tất cả mọi người.

Sự diệt vong của một vương triều, có thể sẽ trải qua thời gian mấy năm, nhưng đối với Chu Ung và Chu Bội mà nói, tất cả tất cả những hỗn loạn to lớn này, khả năng cũng không phải là thứ quan trọng nhất.

Giữa tháng bảy, Quân Vũ giết vào Giang Ninh cự tuyệt tất cả mệnh lệnh của tiểu triều đình Lâm An, chỉnh đốn quân kỷ, không lùi không hàng. Cùng lúc đó, mười mấy vạn bộ đội dưới trướng Tông Phụ, cùng với Hán quân đầu hàng vốn đã tụ tập về bên này, cũng như quân đội Vũ triều lục tục đầu hàng được điều động đến bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt về phía Giang Ninh, cho đến cuối tháng bảy, tổng số quân đội lục tục đến phụ cận Giang Ninh, phát động tiến công đã nhiều đến trăm vạn, trong lúc này thậm chí có một nửa bộ đội đã từng lệ thuộc dưới sự chỉ huy và quản hạt của thái tử Quân Vũ, trước sau đã trở giáo sau khi Chu Ung rời đi.

Hoàn Nhan Tông Phụ bắn tiếng ra, cho dù Giang Ninh là một tòa thành sắt, hắn cũng sẽ nấu chảy thành một nồi nước sắt.

Biến loạn của thiên hạ đang diễn ra kịch liệt, tây tiến của người Nữ Chân vừa mới bắt đầu, thế nên giữa tháng sáu tháng bảy, một tòa thành Giang Ninh, đã hóa thành nơi trọng tâm đại chiến quyết liệt nhất của toàn bộ thiên hạ. Vũ triều đã sụp đổ, chỉ có thái tử Vũ triều trước kia, dẫn theo mấy nhánh quân Bối Ngôi, Trấn Hải, giống như con cự thú tuyệt vọng khi gia viên bị phá hủy, phản kháng một cách ngoan cường và bi tráng trên đống phế tích này.

Ở phía trước nó, kẻ địch vẫn cuộn trào mãnh liệt mà đến như thủy triều.

Không một ai biết, sự ngoan cường như vậy có thể chống đỡ đến thời khắc nào của tương lai.

- Trẫm có lỗi với Quân Vũ... trẫm xin lỗi... nhi tử của trẫm...

Có lẽ là lần lao xuống biển vào ngày đó đã mang đi sinh mệnh lực của hắn, cũng mang đi nỗi sợ của hắn, một khắc kia lý trí Chu Ung dần phục hồi, chỉ thì thào nói câu này trong tiếng khóc của Chu Bội.

Buổi chiều hôm đó, hắn triệu tập quần thần trong tiểu triều đình, quyết định tuyên bố thoái vị, truyền ngôi vị hoàng đế của mình cho Quân Vũ đang ở hiểm địa, cho hắn sự trợ giúp cuối cùng. Nhưng không lâu sau, gặp phải sự phản đối của quần thần. Đám người Tần Cối đưa ra các loại cách nhìn thiết thực, cho rằng việc này đối với Vũ triều đối với Quân Vũ đều có hại mà không lợi.

Chu Ung bèn ngất đi giữa tiếng cãi vã và huyên náo của quần thần.

Mà Triệu Tiểu Tùng cũng vào ngày đó biết được tin tức Lâm An bị tàn sát, gia gia và người nhà của mình có lẽ đều đã chết một cách thê thảm...

Bình Luận (0)
Comment