Chân trời phía đông đang dần dần nhả ra màu trắng bạc, rạng sáng qua đi, ngày đến, hạm đội khổng lồ đang hướng về phía nam, những con chim biển thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời, đậu vào mạn tàu.
Phía trên thuyền rồng, các cung nhân đốt đàn hương, xua tan hơi ẩm và mùi cá trên biển, thỉnh thoảng còn có tiếng nhạc thư giãn vang lên.
Đi qua hành lang của thuyền lầu, Tần Cối giữ thái y Chử Hạo lại, hỏi ông ta về tình trạng sức khỏe của bệ hạ, Chử Hạo thấp giọng trình bày một phen, cả hai đều có vẻ khó xử.
Hỏi thăm xong, Tần Cối đi về phía khoang thuyền mà Chu Ung nghỉ ngơi, xa xa cũng đã thấy được phi tử, cung nga chờ đợi bên ngoài. Những nữ tử này trong hậu cung vốn cũng chỉ là đồ chơi, sau khi đột nhiên ngã bệnh, người Chu Ung tín nhiệm cũng không nhiều, có người lo lắng tình hình tương lai của mình, bèn thường xuyên tới đây chờ đợi, hy vọng có thể có cơ hội đi vào hầu hạ Chu Ung. Tần Cối sau khi hành lễ thoáng hỏi thăm, biết được Chu Bội trước đó đã đi vào.
Trong hậu cung phần lớn là nữ tử tính tình yếu đuối, trên một đường rèn luyện, trước mặt Chu Bội tích uy mười năm không biểu lộ ra bất cứ oán khí nào, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút giận mà không dám nói. Thân thể Chu Ung hơi khôi phục một chút, Chu Bội bèn thường xuyên tới chăm sóc hắn, nàng và phụ thân cũng không nói nhiều, chỉ là hơi lau rửa cho phụ thân một chút, đút hắn ăn cháo uống thuốc.
Đầu óc Chu Ung đã có chút hồ đồ, trong lúc nhất thời rơi lệ vì tình cảnh của Quân Vũ trên bờ, muốn chiêu cáo thiên hạ, nhường ngôi cho thái tử; trong lúc nhất thời lại vì lời nói của quần thần mà mê muội, mình vẫn còn trẻ, mình vẫn còn sống, Vũ triều vẫn tồn tại, nếu nhường ngôi cho thái tử, một khi Giang Ninh bị phá, Vũ triều sẽ thật sự không còn... cứ thế lại mơ mơ màng màng thiếp đi trong sự rối rắm.
Hắn thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện này với Chu Bội, hy vọng nữ nhi tỏ thái độ, nhưng Chu Bội cũng chỉ thương xót nhìn hắn, đến khi Chu Ung hỏi quá rát, mới nói một cách đơn giản:
- Đừng làm khó mấy đại nhân đó.
Chu Ung nghe không hiểu nữ nhi đang chỉ điều gì, suy nghĩ một chút, lại bắt đầu hồ đồ.
Những chuyện bên cạnh Chu Ung, Tần Cối đại khái có biết, thấy Chu Bội hầu hạ bên trong, lão liền lặng lẽ cáo từ, lẳng lặng rời đi, các phi tử quan tâm tương lai của mình, cũng không thèm bận tâm sự rời đi của vị lão nhân này.
Trở lại khoang thuyền tầng giữa của mình, thỉnh thoảng lại có người tới bái phỏng.
Sau khi Chu Ung ngã xuống, tiểu triều đình mở mấy cuộc họp, giữa thời gian đó lại ngưng nghỉ mấy ngày, thái độ chính thức cũng đều biến thành lén lút bái phỏng. Quan viên đến nhắc tới tình hình trên đất liền, đề cập tới ý tứ Chu Ung muốn nhường ngôi, rất khó xử.
- ... Thái tử tuy rằng võ dũng, là phúc của thiên hạ, thế cục nhưng Giang Ninh như vậy, cũng không biết kế tiếp sẽ biến thành như thế nào. Chúng ta ngăn cản bệ hạ, cũng thật sự là bất đắc dĩ, chỉ là thân thể bệ hạ, Tần đại nhân có đi hỏi qua thái y hay không...
- Bệ hạ đang trong những năm tháng vũ dũng phát triển, thân thể ngẫu nhiên có bệnh nhẹ, thái y nói không lâu sẽ khôi phục lại, không cần lo lắng. Thế cục trên đất liền, khiến người ta cảm khái...
- ... Nghe nói hạm đội Thái Hồ đã đầu hàng Kim cẩu, có thể sẽ đuổi theo ra biển, tên tiểu nhân vô sỉ Hồ Tôn Minh, sớm muộn gì cũng bị hàng ngàn hàng vạn người thiên hạ phỉ nhổ...
- Đội thuyền Thái Hồ lúc trước tác chiến với Nữ Chân đã tổn thất rất nhiều, hơn nữa bất kể là binh tướng võ bị, đều không thể so với đội thuyền rồng tinh nhuệ như này. Tin tưởng ông trời phù hộ Vũ triều ta, cuối cùng sẽ không có chuyện gì...
- ... Ngược lại là chuyện trên thuyền, Tần đại nhân cần phải cẩn thận, trưởng công chúa điện hạ tính cách cương liệt, bắt nàng lên thuyền, ban đầu là chủ ý của Tần đại nhân, quan hệ giữa nàng và bệ hạ giờ dần dần phục hồi, nói một câu không dễ nghe, sơ bất gian thân a (chỉ những người quan hệ xa lạ không tham dự vào chuyện của những người quan hệ gần gũi), Tần đại nhân...
- Trưởng công chúa là con cái Thiên gia, mười năm qua gây dựng Lâm An, khí độ lòng dạ, đều không phải người bình thường có thể so sánh, ta và ngươi không thể phỏng đoán việc của quý nhân như thế...
- ... Hạ quan cũng chỉ thuận miệng đề cập, dạ tiểu nhân đo lòng quân tử... lỗ mãng rồi, thứ lỗi, thứ lỗi...
Các quan viên tới tới lui lui, thiên hạ Vũ triều lúc đầu rộng lớn ngàn vạn dặm, lúc này chỉ còn lại có một tấc vuông của hạm đội thuyền rồng, có thể nói là lặp đi lặp lại, trở nên giống nhau. Trong thời gian mấy ngày, tâm trạng Tần Cối vẫn không nhìn ra chút xao động nào, cho đến chập tối hôm nay, lão cầm giấy bút đến, bắt đầu viết tấu chương, lúc lão thê tới gọi lão dùng bữa, Tần Cối vẫn đang nâng bút trầm tư, cân nhắc câu từ.
- Nghe nói sức khỏe bệ hạ không tốt, những đại nhân khác đều không dám nghị sự nữa, ngài viết tấu chương, không sợ không đến được chỗ bệ hạ sao...
Lão thê hơi cảm thấy nghi hoặc, hỏi một câu.
Thần sắc Tần Cối trang nghiêm, gật đầu:
- Tuy rằng như thế, nhưng thiên hạ vẫn có đại sự không thể không nói, Giang Ninh thái tử dũng mãnh cương nghị, khiến chúng ta thấy xấu hổ... các đại thần trên thuyền, sợ hãi rụt rè... ta đành phải đứng ra, khuyên bảo bệ hạ mau chóng nhường ngôi cho thái tử mới được.
- Mấy ngày trước, không phải các ngài vẫn khuyên bệ hạ không nên nhường ngôi sao?
- ... Là ta nghĩ lệch rồi.
Tần Cối nói như thế, trên mặt hiện lên vẻ dứt khoát.
Không lâu, tấu chương được dâng lên...
Biển trời bao la, đội tàu lướt trên biển, mỗi ngày đều là cảnh sắc giống nhau. Mây gió bay qua, giữa những cánh chim biển qua lại, Trung thu của một năm này rốt cuộc cũng đã tới.
Sức khỏe của Chu Ung hơi có chút khởi sắc, dưới sự động viên của đám đông, thuyền rồng giương đèn kết hoa, các cung nhân chuyển giường lớn đến khoang thuyền chính của thuyền rồng, các phi tử cung nữ luyện tập các loại tiết mục chuẩn bị náo nhiệt một hồi, xung hỉ cho Chu Ung đang bệnh
Hôm đó sau khi vào đêm, trên trời có đám mây trôi lững lờ, ánh trăng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, trên thuyền rồng thật lớn đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc vang lên, yến hội long trọng đã bắt đầu, một bộ phận đại thần cùng người nhà được mời tham gia yến hội này, Chu Ung ngồi trên chiếc giường thật to, nhìn tiết mục biểu diễn trong khoang thuyền, tinh thần hơi có khởi sắc.
Giờ Tuất ba khắc, Chu Bội rời khỏi khoang chính của thuyền rồng, đi về phía sau thuyền dọc theo khoang thuyền thật dài. Đây là tầng giữa và tầng trên của thuyền rồng, sau khi rẽ vài khúc cua nhỏ, đi xuống cầu thang, thị vệ phụ cận dần dần ít đi, cuối thông đạo là một khoang ngắm cảnh không người, phía trên có sân trời không nhỏ, chuyên cung cấp cho quý nhân ngắm biển đọc sách sử dụng.
Trong mười năm qua, thuyền rồng hầu hết thời gian đều neo đậu ở bến sông Tiền Đường, trong lúc sửa chữa trang trí, những chỗ hào nhoáng mà không có tác dụng cũng không ít. Ra đến biển, rất nhiều thứ trên sân trời này đã bị lấy đi, chỉ còn lại một số thứ như giá đỡ, rương, bàn trà được cố định bằng nêm gỗ, chờ trời yên biển lặng để người sử dụng, lúc này ánh trăng đã mờ, hai chiếc đèn lồng nhỏ khẽ đung đưa trong gió biển.
Sau khi Chu Bội đi vào, có một thân ảnh từ trong ánh đèn đi ra, hành lễ tham kiến với nàng, trong ánh đèn hiện lên khuôn mặt lão thần tử thành khẩn mà hèn mọn, Chu Bội lấy tờ giấy trong tay áo ra:
- Trước đó có thế nào ta cũng không nghĩ tới, Tần đại nhân lại vì chuyện này gọi ta lại đây.
Trên mặt Tần Cối hiện lên vẻ áy náy thật sâu, chắp tay khom người:
- Các đại nhân trên thuyền đều không đồng ý đề nghị của lão hủ, để tránh tai vách mạch dừng, bất đắc dĩ gặp gỡ riêng điện hạ, nói rõ việc này... mà hôm nay thế cục nguy nan, Giang Ninh không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, thái tử anh võ, Vũ triều ta nếu muốn hưng thịnh, không thể mất thái tử, bệ hạ nhất định phải nhường ngôi, trợ giúp thái tử một tay...
Vẻ mặt Chu Bội hờ hững:
- Mấy ngày trước ngươi cũng ngăn cản phụ hoàng thoái vị, hôm nay ngược lại lén gọi ta lại đây, quân tử hợp quần nhưng không kết bè kết cánh, tiểu nhân thì ngược lại, trong lòng ngươi rốt cuộc có ý đồ xấu gì?
- Điện hạ minh giám, lão thần cả đời làm việc, có nhiều chỗ tính toán, mấy năm trước chịu ảnh hưởng của Tần Tự Nguyên Tần lão đại nhân, là hy vọng sự tình có thể có kết quả. Mấy ngày trước đột nhiên nghe nói chuyện trên đất liền, quần thần xôn xao, trong lòng lão thần cũng có chút dao động, không quyết định được chủ ý, mọi người còn đang nghị luận, thể lực bệ hạ đã không chống đỡ nổi... đến mấy ngày nay, lão thần nghĩ thông suốt sự tình, nhưng quần thần trên thuyền ý nghĩ dao động, bệ hạ còn đang ốm đau, lão thần đưa bản tấu, nhưng sợ bệ hạ chưa nhìn thấy.
- ... Bản cung biết bản tấu của ngươi.
- Vậy điện hạ chắc sẽ hiểu tâm sự của lão thần.
Tần Cối lại cúi người hành lễ một cái.
- Việc này quan hệ trọng đại, không thể kéo dài thêm nữa, tấu chương của lão thần không đưa lên được, liền từng nghĩ tới, tối nay hoặc ngày mai, gặp mặt bệ hạ bày tỏ việc này, cho dù từ đó về sau bị bá quan chỉ trích, cũng không hối hận. Nhưng trước đó, lão thần còn có một chuyện không rõ, không thể không hỏi rõ điện hạ...
Chu Bội nhìn lão, Tần Cối hít sâu một hơi:
- Xin điện hạ thứ cho lão thần tâm tư đê tiện, chỉ bởi đời này từng gặp quá nhiều chuyện, nếu đại sự không thành, lão thần chết không đáng tiếc, nhưng thiên hạ nguy nan, người dân có tội gì... mấy ngày nay, chuyện lão thần không nghĩ ra nhất, chính là tâm tư của điện hạ. Điện hạ và bệ hạ hai bên hiểu và bỏ qua, mà nay trên cục diện, cũng chỉ có điện hạ, là người bệ hạ tin tưởng nhất, nhưng chuyện nhường ngôi, điện hạ cũng chưa từng nhắc tới nửa câu trước mặt bệ hạ, lão thần nghĩ không ra tâm tư điện hạ, lại hiểu rõ một điểm, nếu điện hạ ủng hộ bệ hạ nhường ngôi, thì chuyện này có thể thành, nếu điện hạ không muốn việc này xảy ra, cho dù lão thần chết trước mặt bệ hạ, chỉ sợ việc này vẫn là nói suông. Nên lão thần không thể không nói rõ lợi hại với điện hạ trước...
Gió biển thổi tới vang lên u u, Tần Cối chắp hai tay, cúi người thật thấp. Chu Bội không nói gì, trên mặt hiện ra vẻ bi thương và khinh thường, đi về phía trước, khinh thường nhìn lão:
- Trước khi làm việc, phải phỏng đoán ý bề trên trước, đây chính là... phương pháp làm việc của bọn tiểu nhân các ngươi.
- Lão thần đã biết sai rồi, nhưng thân ở quan trường, động một tí là gánh vác ngàn vạn tính mạng, lão thần khó có thể tiếp nhận... chỉ có một chuyện cuối cùng này, lão thần tâm ý thành khẩn, chỉ muốn hoàn thành nó, lưu lại chút hy vọng cho Vũ triều ta...
Tần Cối phốc một tiếng quỳ xuống đất, trán cúi thấp:
- Tin tức từ trên đất liền truyền đến, mấy ngày nay lão thần đều tới nơi này, quan sát về phía sau, nơi biển trời tiếp giáp, chính là phương hướng Lâm An, Giang Ninh. Điện hạ, lão thần biết, chúng ta vứt bỏ Lâm An mà đi tội ác tày trời, ngay tại bên kia, trong thế cục như vậy, thái tử vẫn dẫn theo hơn hai mươi vạn người tử chiến tại Giang Ninh, so sánh ra, lão thần muôn chết ——
Trán của lão dập trên boong tàu, trong lời nói mang theo sức cảm hóa cực lớn, Chu Bội nhìn phương xa, ánh mắt trở nên mơ màng.
- Sự dũng cảm của thái tử điện hạ khiến lão thần nhớ tới một bài thơ Ninh Nghị ở tây nam từng viết, lúc Thục quốc bị diệt, mọi người đều hàng Tào Tháo, duy chỉ có Bắc Địa Vương Lưu Kham thà chết chứ không hàng, trận chiến Hắc Kỳ Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị viết bài thơ cho người Kim, viết rằng: Quần thần cam khuỵu gối, chỉ một người bi thương. Chuyện Tây Xuyên đã cũ, oai thay Bắc Địa Vương. Quyên thân giữ liệt tổ, ngửa đầu khóc với trời. Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất...
Trong lời nói của Tần Cối có một chút tiếng khóc nhè nhẹ, không vội không chậm lộ ra vẻ trịnh trọng không gì sánh được, trên sân trời tiếng gió rít gào, đèn lồng khẽ lay động. Thân ảnh của Tần Cối phía sau lặng lẽ đứng dậy, tiếng khóc trong miệng không hề có chút dao động và dừng lại nào.
- Hùng tráng thay thái tử của ta...
Chân lão đột nhiên phát lực, lao về phía Chu Bội ở phía trước.
Chu Bội quay lại, nước mắt lấp lánh trong mắt, Tần Cối đã dùng hết sức lực của mình, đẩy nàng xuống ban công phía dưới!
Hai chân Chu Bội rời khỏi mặt đất, mái tóc dài tung bay trong gió biển ——