Gió biển rít gào, ánh đèn lập lòe, trên sân trời nhỏ lờ mờ, hai bóng người đột nhiên lao tới khoảng cách hơn trượng, đập vào lan can không cao ở mép sân trời.
Từ trong cổ họng Tần Cối phát ra một tiếng "hô" nặng nề, không ngừng đẩy về phía trước, hai mắt lão trợn trừng, trong mắt toàn là tơ máu, thân hình gầy gò của Chu Bội sắp bị đẩy ngã, mái tóc dài tung bay trong gió đêm, trâm cài trên đầu nàng lúc này cắm vào mặt Tần Cối, đâm thẳng xuyên qua khoang miệng lão nhân, lúc này nửa đoạn trâm lộ ra bên má trái của lão, nửa đoạn sắc bén đâm ra bên phải, hơi thở máu tươi dần lan tỏa ra, khiến toàn bộ vẻ mặt lão có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Ngay vừa rồi, thời điểm khi Tần Cối xông lên, Chu Bội xoay người rút ra trâm cài kim loại trên đầu, dùng sức đâm xuống đầu đối phương. Trâm cài đâm xuyên qua mặt Tần Cối, trong lòng lão nhân e là cũng vô cùng kinh hãi, nhưng lão không có chút nào dừng lại, thậm chí không hề phát ra tiếng kêu la nào, lão hung hăng đẩy Chu Bội va vào cạnh lan can, hai tay bóp về phía cổ Chu Bội.
Chu Bội ra sức vùng vẫy, nàng đạp Tần Cối hai cước, một tay tóm lấy lan can, tay còn lại bắt đầu bẻ đôi tay trên cổ mình ra, trên gương mặt già nua sần sùi của Tần Cối lộ ra nửa chiếc trâm cài, gương mặt vốn dĩ đứng đắn chính khí trong ánh sáng lúc này có vẻ cực kỳ quỷ dị, miệng lão phát ra tiếng "ô ô ô" đau đớn.
Phía trước thuyền rồng, dạ yến đèn đuốc sáng trưng vẫn đang diễn ra, tiếng ti trúc loáng thoáng từ bên kia truyền tới, mà trong gió biển phía sau, nửa vầng trăng lộ ra sau mây mù dần dần biến mất, dường như đang vì chuyện xảy ra ở đây mà cảm thấy đau lòng. Mây đen bao phủ trên biển.
Mái tóc dài tung bay trong gió, sức lực của Chu Bội dần yếu đi, nàng vươn hai tay bắt được tay Tần Cối, nhưng ánh mắt lại dần dần hướng lên trên. Ánh mắt lão nhân đỏ bừng, trên mặt có máu tươi chảy ra, cho dù tuổi đã cao, hai tay bóp chặt cổ Chu Bội lúc này vẫn kiên định vô cùng —— đây là cơ hội cuối cùng của lão.
Qua nhiều năm như vậy, tất cả mưu tính của lão đều căn cứ trên quyền lực của quân vương, nếu như Quân Vũ và Chu Bội có thể nhận thức được giá trị của lão, nhận lão làm thầy, lão sẽ không chọn phương án kém hơn là chọn Chu Ung.
Nếu như Chu Ung là một hoàng đế mạnh mẽ, tiếp thu rất nhiều cái nhìn của lão, Vũ triều sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Nếu không phải Vũ triều rơi vào bước đường này, lão sẽ không làm ra kế hoạch tráng sĩ chặt cổ tay, dẫn dắt Kim quốc và Hắc Kỳ sống mái với nhau với Chu Ung.
Lão đã đưa ra kế hoạch như vậy, Vũ triều cần thời gian, cần kiên nhẫn chờ đợi, lẳng lặng chờ kết quả lưỡng hổ tranh chấp xuất hiện, cho dù nhỏ yếu, cho dù phải chịu đựng gian khổ lớn hơn nữa, cũng phải ẩn nhẫn chờ đợi.
Nhưng Chu Ung sắp chết rồi?
Đây là kết cục có thế nào lão cũng không ngờ tới, Chu Ung vừa chết, công chúa và thái tử thiển cận tất nhiên hận chết lão, muốn phát động thanh lý. Chính lão chết không có gì đáng tiếc, nhưng mưu đồ của mình đối với Vũ triều, tính toán chấn hưng tương lai, đều phải cứ vậy thất bại —— hy vọng ngàn ngàn vạn vạn lê dân Vũ triều đều đang chờ đợi, không thể thất bại như vậy!
- Ô ô ô ô ô ô ô ——
Trong cơn đau dữ dội, máu trong miệng lão nhân hòa lẫn với nước bọt, từ trong miệng hung hãn bay ra ngoài, lão dùng sức bóp chặt cổ họng Chu Bội, đẩy nàng về phía biển ngoài sân trời!
Cũng may trước đó công chúa đã nhảy xuống biển tự sát, chỉ cần nàng gieo mình xuống biển lần nữa trước khi Chu Ung qua đời, thái tử điện hạ ở Giang Ninh bất luận sống chết, đại nghĩa của triều đình cuối cùng cũng có thể khống chế ở phía bên này của mình.
Ý thức Chu Bội dần mơ hồ, đột nhiên, dường như có âm thanh gì đó truyền tới.
Cánh cửa bên ngoài sân trời được mở ra, có người chạy vào, sau khi hơi kinh ngạc liền lao tới, đó là một bóng người tương đối mảnh khảnh, nàng đi tới, nắm lấy tay Tần Cối, định vặn ra:
- Ngươi làm gì đó ——
Lại là Triệu Tiểu Tùng.
Lời của nàng mới nói đến một nửa, trong ánh mắt Tần Cối xoay mặt qua, Triệu Tiểu Tùng nhìn thấy khuôn mặt hung ác với chiếc trâm cài cắm trên đó lẫn chút bọt máu trong chút ánh sáng ít ỏi, thoáng giật mình, nhưng động tác trên tay không dừng, lại ôm eo Chu Bội kéo nàng về, Tần Cối vươn tay tát vào mặt Triệu Tiểu Tùng, sau đó lại đá nàng một cước, Triểu Tiểu Tùng loạng choạng một chút, chỉ là chưa từng buông tay.
Một tay Tần Cối rời khỏi cổ, ý thức của Chu Bội bèn dần khôi phục, nàng ôm lấy tay Tần Cối, dùng sức giãy giụa dựa trở về, Triệu Tiểu Tùng cũng kéo eo nàng cho nàng thêm sức mạnh, đợi đến khi sức lực dần trở về, nàng cắn xuống tay Tần Cối một cái, Tần Cối bị đau rụt trở về, Chu Bội ôm cổ lảo đảo hai bước thoát khỏi lan can, Tần Cối bắt tới, Triệu Tiểu Tùng nhào qua liều mạng ôm lấy eo của lão, chỉ là liên tục kêu to:
- Công chúa chạy nhanh đi, công chúa chạy nhanh đi...
Tần Cối túm lấy tóc của nàng, dùng sức kéo đánh xuống đầu nàng, biến mép sân trời tối tăm thành một hình bóng kỳ lạ, mái tóc dài của Chu Bội rối bù, đứng thẳng người lên đi vào trong không ngoảnh đầu lại, nàng đi tới cái giá trong phòng nhỏ, định mở ra và lục lọi rương hòm bên trên đó.
Một tiếng "hô" từ phía sau truyền đến giống như tiếng gầm của dã thú, trong gió đêm, lão nhân hung dữ đột nhiên rút chiếc trâm cài trên mặt ra, cắm lên lưng Triệu Tiểu Tùng, chỉ nghe một tiếng "a" thảm thiết, đầu vai thiếu nữ bị đâm trúng, té ngã xuống đất.
Trong ánh sáng lờ mờ, tiếng gió gấp gáp, nửa dưới khuôn mặt Tần Cối bê bết máu, hai mắt đỏ ngầu, đi về phía Chu Bội ở bên trong, hai tay run run, lần mò về phía eo của mình, lão rút ra một con dao găm, loạng choạng đi về phía Chu Bội, trong những chiếc hộp gỗ mà Chu Bội mở ra chứa đầy bút và giấy vô dụng.
- ... Vì... thiên hạ này... đám người các ngươi... vô tri...
Hai mắt lão đỏ bừng, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, Chu Bội cầm lên một nghiên mực trong hộp, quay đầu rầm một tiếng vung lên đầu lão.
Tần Cối loạng choạng hai bước ngã xuống đất, trán chảy máu, đầu ong ong, không biết lúc nào, lật qua lại trên đất một chút, cố gắng đứng dậy.
- Cứu mạng... cứu mạng...
Lúc này, Triệu Tiểu Tùng đang khóc trên mặt đất, Chu Bội xách theo nghiên mực đi tới bên người Tần Cối, mái tóc dài xõa tung xuống, trong ánh mắt lạnh lẽo như băng, nàng đập xuống cánh tay theo bản năng vẫn đang cầm con dao găm của Tần Cối.
Nàng mấy ngày liền lao tâm lao lực quá độ, thể chất suy yếu, sức mạnh cũng không lớn, liên tục đập hai cái, Tần Cối buông dao găm ra, nhưng cánh tay không gãy, Chu Bội lại rầm một tiếng nện lên đỉnh đầu của lão. Trong ánh sáng lờ mờ, trong tiếng khóc của thiếu nữ, nước mắt Chu Bội rơi xuống, nàng cầm nghiên mực kia đập từng hồi xuống đầu lão nhân, Tần Cối vẫn đang bò trên mặt đất, chỉ chốc lát sau, đầu đã đầy máu đen.
Thị vệ nghe thấy động tĩnh đã chạy tới bên này, xông vào cửa, đều bị cảnh tượng máu me quỷ dị này làm cho sững sờ, khuôn mặt của Tần Cối đang bò trên mặt đất méo mó vẫn còn hơi cử động, Chu Bội cầm nghiên mực đập xuống đầu và mặt. Nhìn thấy vệ binh đi vào, nàng ném nghiên mực, trực tiếp đi tới, rút trường đao bên hông đối phương ra.
Nàng quay người trở lại với trường đao trong tay, Tần Cối đang nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể cử động, trên sàn nhà có một vết máu dài đến nửa trượng. Ánh mắt Chu Bội lạnh lùng cứng rắn, nhưng nước mắt đang rơi, Triệu Tiểu Tùng bên sân trời kia nức nở không ngừng.
Chu Bội ngơ ngác một hồi, rũ mũi đao xuống, nói:
- Cứu người.
Màn múa hát phía trước thuyền rồng vẫn tiếp tục, một lúc sau, có người đến báo cáo chuyện xảy ra phía sau, Chu Bội đã rửa sạch vết thương trên người —— lúc nàng vung vẩy nghiên mực làm rơi móng tay trên tay xuống, sau đó cũng máu chảy đầm đìa, mà vết bầm tím trên cổ vẫn chưa tan —— nàng nói rõ toàn bộ chuyện đã xảy ra với Chu Ung, lúc này người chứng kiến chỉ có thị nữ Triệu Tiểu Tùng của nàng, đối với rất nhiều chuyện, nàng cũng không cách nào chứng minh, Chu Ung ở trên giường bệnh nghe xong, chỉ thả lỏng gật đầu:
- Nữ nhi của ta không sao thì tốt, nữ nhi không sao thì tốt rồi...
—— Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng cân nhắc trách nhiệm của một hoàng đế...
Chân tướng Chu Bội giết Tần Cối, từ nay về sau khó có thể nói rõ được thêm nữa, nhưng Chu Bội giết người, Tần Cối chết thảm, lại có ý nghĩa tượng trưng to lớn trong tiểu triều đình trên thuyền rồng.
Mười sáu tháng tám, thống lĩnh phụ trách cấm quân Dư Tử Hoa và đại tướng thủy quân phụ trách hạm đội thuyền rồng Lý Vị bày tỏ lòng trung thành đối với Chu Bội dưới sự ra hiệu của Chu Ung. Với sự xác nhận và mở rộng của tin tức này, mười bảy tháng tám, Chu Ung triệu tập triều hội, xác định truyền đạt ý chỉ truyền ngôi cho Quân Vũ.
Lúc trước sao nàng lại không biết cần truyền ngôi càng nhanh càng tốt, ít nhất cho đệ đệ đang chiến đấu hăng hái ở Giang Ninh một danh nghĩa chính đáng, nhưng mà nàng bị bắt lên thuyền như vậy, nhân thủ có thể dùng bên người đã không còn một ai, một đám đại thần trên thuyền sẽ không bằng lòng để quần thể của mình mất đi danh phận chính thống. Chu Bội từng trải qua phản bội sẽ không lỗ mãng mở miệng nữa, mãi đến khi nàng chính tay giết chết Tần Cối, lại nhận được sự ủng hộ của phía quân đội, mới quyết định sự việc này xuống.
Bởi vì hạm đội Thái Hồ đã ra biển đuổi theo, ý chỉ chỉ có thể thông qua thuyền nhỏ chở sứ giả lên bờ, truyền đạt với thiên hạ. Hạm đội thuyền rồng vẫn tiếp tục phiêu dạt về phía nam, tìm kiếm thời cơ an toàn để cập bến.
Sau khi ý chỉ truyền ngôi được ban ra, sức khỏe của Chu Ung ngày càng sa sút, ăn uống không được, thỉnh thoảng lại bị lú lẫn, chỉ có đôi lúc tỉnh táo một chút. Cuộc sống trên thuyền không nhìn thấy sắc thu, hắn thỉnh thoảng nhắc với Chu Bội rằng mùa thu ở Giang Ninh rất đẹp, Chu Bội hỏi hắn có muốn cập bờ không, nhưng Chu Ung lắc đầu từ chối.
Cứ như vậy một đường trôi dạt, đến buổi sáng ngày hai mươi tám tháng tám, tinh thần Chu Ung trở nên tốt hơn, tất cả mọi người hiểu, hắn là hồi quang phản chiếu, một đám phi tử tụ tập lại, Chu Ung không nói gì với bọn họ. Hắn gọi nữ nhi đến trước giường, nói đến quãng thời gian chơi gà chọi chó ở Giang Ninh, hắn từ nhỏ không có chí hướng, người trong nhà cũng nuôi dưỡng hắn như vương gia chơi bời, hắn cưới thê tử thiếp thất, cũng chưa từng coi là chuyện quan trọng, cả ngày lêu lổng bên ngoài, khi Chu Bội và Quân Vũ còn bé, Chu Ung cũng không được coi là một phụ thân tốt, trên thực tế, hắn dần dần quan tâm đến hai đứa con này, dường như là chuyện sau khi dò núi khuấy biển lần đầu tiên.
- Ta không phải là một người cha tốt, không phải là một vương gia tốt, không phải là một hoàng đế tốt...
Hắn nói bản thân như vậy, một lúc sau, lại nhớ tới Chu Huyên và Khang Hiền đã qua đời từ lâu.
- ... Lúc ta còn trẻ, rất sợ Chu Huyên cô cô, cũng không nói chuyện được với Khang Hiền, ta rất hâm mộ bọn họ... không biết từ lúc nào, ta cũng muốn giống như hoàng cô cô vậy, trong tay có chút gì đó, làm một vương gia tốt, nhưng đều làm không xong, cha của con đây... cửa tiệm cưỡng đoạt cướp được của người khác, không bao lâu sau, lại làm hỏng bét hết, ta còn cảm thấy phiền chán, nhưng mà... trong khoảng thời gian nhỏ nhoi đó, ta cũng muốn làm một vương gia tốt... ta không làm nổi...
Ánh mắt hắn đã dần trở nên mơ hồ.
- Bọn họ... muốn ta kế vị làm hoàng đế, là bởi vì... ta có hai đứa con trai con gái giỏi. Ta thật sự có hai đứa con trai con gái giỏi, đáng tiếc... đất nước này bị ta phá hoại mất hết rồi. Tiểu Bội... Tiểu Bội à...
Hắn gọi tên nữ nhi, Chu Bội vươn tay ra, hắn bắt lấy tay Chu Bội.
- Rất nhiều người... rất nhiều người... chết rồi, trẫm nhìn thấy... rất nhiều người đã chết, lúc ta ở trên biển, Chu Huyên nãi nãi và Khang Hiền gia gia của con đã bị giết ở Giang Ninh, ta có lỗi với bọn họ... còn có Lão Tần đại nhân, ông ấy đã làm biết bao nhiêu chuyện cho đất nước này, Chu Triết đã giết ông ấy, ông ấy cũng không một lời oán trách... Vũ triều ta, Chu gia ta... hơn hai trăm năm, cha... không muốn nó bị đứt trên tay ta, ta đã sai rồi...
Bàn tay như cẳng gà của hắn bắt lấy Chu Bội:
- Ta không còn mặt mũi gặp bọn họ, ta không có mặt mũi lên bờ, sau khi ta chết, con ném ta xuống biển, chuộc lại tội lỗi của ta... ta chết rồi, ta chết rồi... chắc sẽ không sợ nữa... con phò tá Quân Vũ, Tiểu Bội... con phò tá Quân Vũ, truyền thiên hạ của Chu gia này xuống, truyền xuống... truyền xuống... a?
Hắn nói mấy lần, Chu Bội gật đầu trong nước mắt, Chu Ung không cảm nhận được, chỉ là ánh mắt chờ đợi một cách mơ màng.
- ... A?
- ... Được! Cha... được.
Chu Bội khóc rồi nói.
- ... A... ha.
Chu Ung gật đầu, tinh thần trên mặt dần trở nên thư thái:
- Con nói... trên biển có lạnh không...
Lại nói.
- Con và Quân Vũ... phải đến thăm ta...
Một lúc sau nữa, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bội à... con và Ninh Nghị...
Trong hai câu nói, cách nhau tận một hồi, ánh mắt hắn dần dừng lại, tất cả lời nói cũng bị ngắt ở đây.
Một khắc đến lúc chết, cân nặng của Chu Ung chỉ còn lại hơn hai mươi lăm cân da bọc xương. Hắn là hoàng đế vô năng hại con dân toàn bộ Vũ triều rơi vào địa ngục, cũng là một người bình thường bị thân phận hoàng đế rút cạn một thân xương máu. Lúc chết năm mươi mốt tuổi.
Thiên hạ của Kiến Sóc triều, đến đây, đã vĩnh viễn kết thúc...