Trung tuần tháng tám, vụ thu hoạch mùa thu trên bình nguyên Thành Đô đã kết thúc, một lượng lớn lương thực được tập trung lại trên bình nguyên này, lên cân, nộp thuế, vận chuyển, nhập kho, đội công tác chấp pháp của Hoa Hạ quân tiến vào từng tấc địa phương trên bình nguyên này, giám sát toàn bộ tình hình chấp hành.
Trương thôn, nơi đặt trung tâm của Hoa Hạ quân, sau khi vào đêm, ánh đèn vẫn ấm áp như cũ. Thôn trấn nhỏ trăng hoa như nước, binh lính tuần tra đi qua đầu đường, đi ngang qua người lớn trẻ nhỏ sống ở đây.
Trong thư phòng trong sân nhỏ, Ninh Nghị đang vùi đầu vào một đống tài liệu lớn, cắm cúi viết, thỉnh thoảng ngồi dậy, đưa tay vào ấn vị trí bên phải cổ, bĩu môi. Hồng Đề bưng một chén trà thuốc màu đen từ bên ngoài đi vào, đặt bên cạnh hắn.
- Trà nguội đã để một lúc lâu rồi, uống đi đã.
Trong tiếng nói chuyện của Hồng Đề, ánh mắt Ninh Nghị vẫn như trước dừng lại ở vài phần tư liệu trên bàn học, thuận tay cầm lấy chén trà ùng ục uống xuống, buông chén xuống thấp giọng nói:
- Khó uống.
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, cổ họng cũng đang đau, Hồng Đề lấy chén ra, đi tới nhẹ nhàng xoa bóp cổ hắn:
- Gần đây chàng bận quá, suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là được rồi...
Ninh Nghị bĩu môi, muốn nói chuyện, Hồng Đề lại nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, làm việc trước đã.
Ninh Nghị liền cúi người về phía trước, tiếp tục quy nạp từng phần tin tức trên tư liệu. Qua một lúc sau, nặng nề cất tiếng.
- Bên phía Tổng Tham Mưu kia, kế hoạch tác chiến vẫn chưa hoàn toàn quyết định.
Hồng Đề xoa cổ cho hắn:
- Ừm.
- Nhưng hôm qua lúc qua đó, nhắc đến biệt hiệu lúc tác chiến, ta nói phải trên chiếc lược khinh thường kẻ địch, trên chiến thuật coi trọng kẻ địch, đám người trải đệm ngủ đất kia nghĩ một hồi, buổi chiều nói với ta... khụ khụ, nói rằng cứ gọi là "Tình thương của cha" đi...
Sắc đêm yên tĩnh, Ninh Nghị đang xử lý thông tin trên bàn, lời nói cũng tương đối bình tĩnh, Hồng Đề hơi ngẩn người. Sau khi "ai dài" một lúc ý thức lại được, không nén được mà cười, Ninh Nghị cũng bật cười, phu thê cười đến mức toàn thân phát run, Ninh Nghị phát ra âm thanh khàn khàn, lát sau lại thấp giọng bảo:
- Ai dà đau quá...
Bởi vì rất nhiều chuyện chồng chất, mấy tháng gần đây Ninh Nghị đều bận rộn đến long trời lở đất, có điều một lát sau nhìn thấy Tô Đàn Nhi từ bên ngoài trở về, hắn thuật lại chuyện cười này lần nữa, Đàn Nhi cau mày nhịn cười phê phán hành vi không đứng đắn này của trượng phu...
Phía đông Thành Đô, thôn trang nhỏ bên ngoài huyện Ngư Bồ.
"Vũ Đao" Tiền Lạc Ninh được người dẫn dắt xuyên qua con đường tối tăm, lúc tiến vào phòng, Tây Qua đang ngồi bên cạnh bàn cau mày tính toán gì đó, trong tay đang cầm bút than viết viết vẽ vẽ.
Tiếng nói chuyện mơ hồ từ trong gian phòng một bên khác sân viện truyền tới.
- ... Lúc ở Tiểu Thương Hà, giết người Nữ Chân, ta đã lập công! Ta đã lập được công! Lúc đó trung đoàn trưởng của ta là Phùng Mẫn, lúc Cung Sơn chuyển dời, chúng ta chắn phía sau, người Nữ Chân mang theo đám cẩu tặc đầu hàng mấy vạn người giết tới, giết đến máu chảy thành sông ta cũng không lui! Trên người ta bị trúng mười ba nhát đao, tay không còn, chân ta năm nào cũng đau. Ninh tiên sinh đã từng nói ta là anh hùng chiến đấu... các ngươi các ngươi...
- Cho nên bắt đầu từ khi tới đây, ngươi cũng bắt đầu đền bù cho bản thân mình, kết nhóm với Lâm Quang Hạc, làm vua một cõi. Lúc bắt đầu là ngươi tìm đến hắn hay hắn tìm đến ngươi?
- ... Ta, ta phải gặp sư đoàn trưởng Phùng.
- Trước khi chúng ta tới đã gặp qua Phùng Mẫn, hắn nhờ bọn ta làm rõ sự thực, nếu là thật, hắn chỉ hận năm đó không thể chính tay tiễn ngươi lên đường. Nói đi, Lâm Quang Hạc nói là chủ ý của ngươi, lúc đầu ngươi nhìn trúng nữ nhân trong nhà hắn...
- Hắn ngậm máu phun người ——
Âm thanh huyên náo mở rộng trong phút chốc, sau đó lại chìm xuống. Dù võ nghệ của Tiền Lạc Ninh và Tây Qua có cao, những tiếng vang này cũng không tránh được bọn họ, Tây Qua cau mày, thở dài.
- Lại thêm một người đáng tiếc. Tiền sư huynh, bên đó của ngươi thế nào?
- Mấy tháng này, nội bộ Lão Ngưu Đầu đều rất kiềm chế, đã đạt được tiếng nói chung trong việc chỉ vươn tay lên phía bắc, không động vào Hoa Hạ quân. Đối với thế cục thiên hạ, nội bộ có thảo luận, cho rằng tuy mọi người đều chia cắt từ Hoa Hạ quân mà ra, nhưng rất nhiều người vẫn là đệ tử của Ninh tiên sinh, mọi người đều công nhận đạo lý thiên hạ hưng vong, không ai có thể ngoài cuộc, cho nên trước đó một tháng đã gửi thư sang bên này, nói Hoa Hạ quân có vấn đề gì, cứ việc mở lời, không phải giả tạo, có điều sự từ chối của Ninh tiên sinh khiến bọn họ ít nhiều cảm thấy mất mặt, đương nhiên, đa phần trung tầng đều cảm thấy, đây là sự nhân từ của Ninh tiên sinh, đồng thời lòng đều mang cảm kích.
- Ngươi là người của bên nào, trong lòng họ có tính toán rồi nhỉ?
- Ta rất bằng lòng đứng bên phía họ, có điều mấy người Trần Thiện Quân, Lý Hi Minh xem ra càng bằng lòng coi ta là người liên lạc với ngươi hơn. Cách tân của Lão Ngưu Đầu đang diễn ra, rất nhiều người đều đang tích cực hưởng ứng. Thực ra cho dù là ta, cũng không quá hiểu được quyết định của Ninh tiên sinh, ngươi xem bên này...
Tiền Lạc Ninh giang hai tay ra, thở dài một tiếng. Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả đệ tử của Lưu Đại Bưu, nhưng ngộ tính thiên phú vốn dĩ cao nhất, lúc này tuổi gần tứ tuần, trên phương diện võ nghệ thực ra đã lờ mờ vượt qua đại sư huynh Đỗ Sát. Đối với quan niệm ý tưởng bình đẳng của Tây Qua, người ngoài chỉ phụ họa, nhưng lý giải của hắn cũng sâu nhất.
Lúc Lão Ngưu Đầu bị chia rẽ, đám đông đi ra khỏi đều có phần quyến luyến đối với Ninh Nghị —— bọn họ vốn dĩ cũng chỉ chuẩn bị lời khuyên can, ai biết sau đó biến thành chính biến, sau nữa Ninh Nghị còn thả cho bọn họ một con đường, điều này làm cho tất cả mọi người có chút nghĩ không thông.
Mà so với Ninh Nghị, những năm gần đây phàm là người thờ phụng quan niệm tư tưởng bình đẳng thì tình cảm đối với Tây Qua có lẽ càng sâu đậm, chỉ là trong chuyện này, Tây Qua cuối cùng lựa chọn tin tưởng và bên cạnh Ninh Nghị, Tiền Lạc Ninh liền tự nguyện gia nhập đội ngũ đối diện, thứ nhất bản thân hắn có cách nghĩ như vậy, thứ hai như lời Ninh Nghị nói, thật sự đến lúc sự tình không thể vãn hồi, có lẽ cũng chỉ có một nhánh của Tây Qua còn có thể cứu được một bộ phận người sống sót.
Nhưng theo tình huống trước mắt mà nói, thế cục bình nguyên Thành Đô bởi vì trong ngoài rung chuyển mà trở nên phức tạp, tình huống một phe Hoa Hạ quân, thoạt nhìn có thể còn không bằng tư tưởng thống nhất, vận sức chờ phát động của Lão Ngưu Đầu khiến người ta phấn chấn.
Nghe Tiền Lạc Ninh thở dài, Tây Qua đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cũng thở dài, nàng mở cửa sổ phía sau gian nhà đất này ra, chỉ thấy sân ngoài cửa sổ tinh xảo mà cổ kính, hiển nhiên mất rất nhiều tâm tư, liếc mắt nhìn dòng suối ấm từ ngoài sân đi vào, lại đi ra từ một bên khác, một con đường mòn kéo dài về phía sau.
- Phòng là nhà tranh nhà đất, nhưng nhìn dáng vẻ tinh xảo này, người là anh hùng chiến đấu của Tiểu Thương Hà, nhưng từ sau khi đến bên này, liên hợp với Lưu Quang Hạc bắt đầu vơ vét của cải, người chưa từng đọc sách, nhưng quả thật thông minh, hắn cùng Lưu Quang Hạc bàn bạc vấn đề tuần tra giám sát Hoa Hạ quân, báo cáo sai ruộng đất, làm sổ sách giả, cô nương xinh đẹp thôn huyện phụ cận bị hắn chơi hơn mười người, sau khi chơi xong đưa con cháu trong nhà người ta giới thiệu vào trong Hoa Hạ quân, người ta còn cảm ơn hắn... vụ này còn tra được quá muộn.
Tây Qua lắc đầu:
- Bắt đầu từ khi chuyện của Lão Ngưu Đầu phát sinh, Lập Hằng cũng đã dự tính tình thế kế tiếp, Vũ triều bại quá nhanh, cục diện thiên hạ tất nhiên chuyển biến đột ngột, thời gian để lại cho chúng ta không nhiều, hơn nữa trước khi thu hoạch vụ thu, Lập Hằng đã nói thu hoạch vụ thu sẽ biến thành vấn đề lớn, trước kia hoàng quyền không xuống huyện, các loại chuyện đều là những địa chủ đại tộc này chuẩn bị sẵn giao sổ sách giờ sắp biến thành do chúng ta kiểm soát, một hai năm trước bọn họ thấy chúng ta hung dữ, còn có chút sợ, đến bây giờ, đợt phản kháng đầu tiên cũng đã bắt đầu...
Tiền Lạc Ninh gật gật đầu:
- Cho nên, từ lần chỉnh đốn nội bộ tháng năm đó, thuận thế quá độ đến nghiêm trị bên ngoài vào tháng sáu, chính là đang sớm ứng đối tình thế... sư muội, vị kia nhà ngươi thật sự là tính toán không có sai sót, nhưng cũng bởi vì như vậy, ta mới càng thêm thấy kỳ lạ cách làm của hắn. Thứ nhất, muốn cho tình huống như vậy có thay đổi, các ngươi và những đại tộc này sớm muộn gì cũng phải đánh nhau, hắn tiếp nhận lời khuyên can của Trần Thiện Quân, chẳng phải tốt hơn sao? Thứ hai, nếu như không tiếp nhận lời khuyên can của Trần Thiện Quân, thời điểm nguy cấp như vậy, bắt nhốt bọn họ lại, mọi người cũng khẳng định sẽ hiểu, giờ cứ thế không cao không thấp, hắn phải phí bao nhiêu sức lực làm chuyện tiếp theo...
Tây Qua trầm mặc một lát:
- Lập Hằng gần đây... cũng quả thật rất mệt mỏi, điều ngươi nói, ta cũng nói không rõ, nhưng bên phía Lập Hằng, chàng rất xác định, vào trung hậu kỳ các ngươi sẽ gặp phải vấn đề rất lớn, mà ta xem ra, chàng cho rằng cho dù là thất bại, các ngươi cũng có ý nghĩa rất lớn... cho nên mấy ngày trước chàng đều đang thở dài, nói cái gì họa tự mình gây ra, khóc cũng phải gánh vác, mấy ngày nay nghe nói cổ họng bị tổn thương, không thể nói chuyện được mấy.
Cứ thế nói chuyện, Tây Qua nghiêng đầu mỉm cười, dường như đang cảm thấy bất đắc dĩ vì có một trượng phu như vậy. Tiền Lạc Ninh cau mày trầm tư, sau đó nói:
- Ninh tiên sinh hắn thật sự... nắm chắc như vậy?
- Sợ rồi?
- Dựa theo kết quả tính toán nhiều năm như vậy của Ninh tiên sinh mà nói, ai có thể không coi trọng suy nghĩ của hắn?
- Đối với nội bộ Hoa Hạ quân, cũng là cách nói như vậy, có điều Lập Hằng chàng cũng không vui, nói là thật vất vả mới xóa đi một chút ảnh hưởng của mình, để cho mọi người có thể hơi độc lập suy nghĩ, kết quả lại phải nhặt sùng bái cá nhân lên. Nhưng cái này cũng hết cách, chàng đều là vì bảo vệ chút thành quả của phía Lão Ngưu Đầu kia... lúc ngươi ở bên đó cũng phải cẩn thận một chút, thuận buồm xuôi gió cố nhiên đều có thể hi hi ha ha, thật sự đến lúc xảy ra chuyện, sợ là sẽ tìm đến ngươi đầu tiên.
- Ừm.
Tiền Lạc Ninh gật gật đầu.
- Lần này ta tới đây, cũng là bởi vì bọn họ không quá cam tâm bị bài trừ ra khỏi tác chiến đối với người Nữ Chân, dù sao đều là huynh đệ, đánh gãy xương cốt vẫn liền gân. Hiện giờ bên đó rất nhiều người cũng từng tham gia đại chiến Tiểu Thương Hà, từng có huyết thù với người Nữ Chân, tiếng hô hào hy vọng cùng nhau tác chiến rất lớn, Trần Thiện Quân vẫn hy vọng ta lén lút liên hệ với ngươi, muốn ngươi bên này cho câu trả lời.
Tây Qua lắc đầu:
- Chuyện tư tưởng ta và Lập Hằng có suy nghĩ bất đồng, chuyện chiến tranh ta vẫn là nghe chàng, các ngươi chỉ hơn ba ngàn người, một nửa còn làm hành chính, chạy tới đây làm gì, thống nhất chỉ huy cũng phiền toái, nên dứt thì dứt đi. Khai chiến với người Nữ Chân có thể sẽ chia làm hai tuyến, nơi khai chiến đầu tiên chính là Trường Sa, bên này vẫn có chút thời gian, ngươi khuyên Trần Thiện Quân, an tâm phát triển, trước tiên thừa dịp Vũ triều rung chuyển nuốt chửng một số địa phương, mở rộng nhân thủ là vấn đề chính.
Tiền Lạc Ninh gật đầu, hai người đi ra ngoài cửa, đội giám sát trong sân đang chuyển khí ngoạn vàng bạc trong hầm ra ngoài, thân ảnh hai người đều ẩn ở trong bóng tối.
- Còn về trận này, ngươi không cần quá lo lắng.
Giọng nói của Tây Qua nhẹ nhàng, nghiêng đầu.
- Bên phía Đạt Ương đã bắt đầu chuyển động. Đại chiến lần này, chúng ta sẽ giữ Tông Hàn ở lại đây.
Trăng hoa như nước, Tiền Lạc Ninh khẽ gật đầu.