Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1115 - Chương 1115: Đêm Xám, Cờ Trắng 2

Chương 1115: Đêm xám, cờ trắng 2 Chương 1115: Đêm xám, cờ trắng 2

Tháng chín, thành Giang Ninh bờ nam Trường Giang, bị vây thành nhà giam một con ruồi cũng không lọt.

Ánh sáng hoàng hôn thiêu đốt phía chân trời, tường thành nguy nga giống như ngọn núi nhỏ dưới bầu trời đang hiện ra dấu hiệu sụp đổ và bị tàn phá, bắt đầu từ đầu năm nay, cho tới bây giờ, Giang Ninh đã trải qua gần tám tháng công kích, từng lỗ hổng trên tường thành, từng chút xiêu vẹo, máu tươi xối đầu thành thành màu đỏ, mà sau đó lại bị dầu lửa đốt đen, bao cát và lũy gỗ lăn cao hơn sông đào bảo vệ thành, vô số thi thể nằm lê lết, thối rữa trên chiến trường giữa tường thành và quân doanh Nữ Chân.

Mùi xác chết lan tràn, bầy quạ bay loạn xạ, thỉnh thoảng đáp xuống mặt đất, ở những nơi bị công kích trọng điểm tại thành nam và thành đông, vài chiếc máy bắn đá vẫn đang yếu ớt ném những tảng đá lên trên đống xác trải dài.

Trên đầu thành, binh lính Vũ triều nhìn từ xa như đá cứng vẫn đang thủ vững.

Vượt qua mảnh đất thi thể bên ngoài thành trì, canh giữ ở tuyến một, tuyến hai công thành, vẫn là chủ lực Nữ Chân dưới trướng Tông Phụ cùng một bộ phận Hán quân Trung Nguyên nếm được quả ngọt trong cướp đoạt mà trở nên kiên định. Từ doanh địa trung kiên này kéo dài ra ngoài, thấp thoáng dưới ánh chiều tà, đủ loại quân doanh đơn sơ rậm rạp trên mặt đất, đẩy về phía nơi xa xôi dường như vô tận.

Quân đội Vũ triều đầu hàng Nữ Chân, sau đó lại bị xua đuổi tới phụ cận Giang Ninh, hiện giờ nhiều tới trăm vạn người. Lúc này những binh sĩ này bị lấy đi một nửa vũ khí, đang bị chia nhỏ trong từng nơi đóng quân tương đối khép kín, giữa các nơi đóng quân có khoảng cách đất trống, kỵ binh Nữ Chân ngẫu nhiên tuần tra, gặp người lập tức giết.

Mỗi một ngày, Tông Phụ đều sẽ chọn trúng mấy nhánh bộ đội, xua đuổi bọn họ lên thành tác chiến, để sớm phá Giang Ninh, Tông Phụ treo thưởng cực cao đối với quân đội vào thành, nhưng hơn hai tháng nay, cái gọi là khen thưởng như cũ vẫn không ai lấy được, chỉ là bộ đội tử thương càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều...

Ngọn lửa bùng cháy lép bép, cột khói bốc lên trong từng lều trại cũ nát, nồi sắt nấu cháo được đặt trên lửa, có hỏa đầu quân (lính cấp dưỡng) ném rau dại xanh xám vào bên trong, có binh lính quần áo tả tơi đi tới:

- Rau đó có ăn được không, thành ra như vậy rồi!

- Có ăn cho ngươi đã là tốt rồi.

- Bỏ phần bị đen đi.

- Phần không thể ăn được lão tử đã ném đi một lần, ăn không chết ngươi được đâu!

- Con mẹ nhà ngươi...

Binh sĩ gầy yếu không tiện tranh luận với hỏa đầu quân cường thế, song phương trợn tròn mắt nhìn, qua một lát, binh sĩ kia đưa tay lau mặt, phẫn uất xoay người đi, binh sĩ chung quanh vẻ mặt đờ đẫn lúc này mới hiện lên một tia bi phẫn, hỏa đầu quân mặt mũi xám xịt mắt đỏ lên.

- Nếu có đủ đồ ăn ta lại để các ngươi ăn mấy thứ thức ăn cho heo này à, các ngươi đi lấy lương thực tới đi, vẫn còn chưa lập đông đấy, ngũ cốc vừa thu hoạch xong... mẹ kiếp... chẳng bằng các ngươi nấu ta cho xong luôn đi...

Hỏa đầu quân hai mắt ám khói, vừa nói nước mắt lăn dài, dội đi từng đạo từng đạo tro đen dính trên mặt, bên cạnh có người khuyên bảo.

- Được rồi, được rồi, tên béo nhà ngươi cũng đâu có mấy lạng thịt...

Trong tiếng nói chuyện trong bãi đất trống này, binh lính rời đi lúc trước bỗng nhiên lại chạy trở về, vẻ mặt hắn phẫn uất, hiển nhiên không thể giải tỏa, xông tới phía rau dại trong tay hỏa đầu quân, có người chặn hắn lại:

- Làm gì đó!

- Chỗ đen đó không thể ăn ——

- Con mẹ nhà ngươi kiếm chuyện à!

- Giết chết ta đi! Tới đây! Giết chết ta đi!

Trong mắt binh lính có nước mắt chảy xuống, vạch quần áo ra lộ ra lồng ngực gầy trơ xương.

- Mới thu hoạch vụ thu thôi, nhà ta là nhà trồng trọt đấy! Đều bị đám người Nữ Chân đó lấy đi rồi, giờ chúng ta còn phải giúp bọn chúng đánh trận, làm gì đó! Đám hèn nhát các ngươi không dám nói chuyện! Giết chết ta đi! Đi mật báo với đám người Nữ Chân kia đi, sớm muộn gì cũng chết! Chỗ đen đó không thể ăn ——

Trong tiếng gào khóc của hắn, binh sĩ trước đó đẩy hắn vốn muốn dùng nắm đấm đánh hắn, cắn răng một cái, đẩy hắn về phía sau. Trong đám đông có người nói:

- ... Hắn điên rồi.

Có người đang kéo hắn:

- Đi mau đi, cút xa một chút, ngươi đừng hại tất cả mọi người chứ...

- Còn có thể thế nào nữa, ngươi muốn tạo phản sao...

Thanh âm có cao có thấp, trong lúc nhất thời trở nên ồn ào, hỏa đầu quân cắn răng, đưa tay ngắt bớt đi một chút chỗ rau dại vốn đã không nhiều, qua không bao lâu, binh lính lúc nãy bị lôi đi, có tiếng người vang lên:

- Lão tử dù sao cũng phải chết, chuyện này đến đây thôi, nếu như ai đi mật báo, ta chết cũng xử lý hắn!

Phía sau một cái lều cũ nát cách đó không xa, Thiết Thiên Ưng khom lưng, lẳng lặng nhìn một màn này, sau đó xoay người rời đi.

Hoàng hôn màu da cam đang từ trên bầu trời thả xuống, nơi đóng quân nhìn qua hỗn loạn này, binh lính yếu ớt đang tụ tập, ăn cơm, hắn đi theo binh lính gây sự lúc trước, chuyển qua từng mảnh đám người.

Từ tháng sáu bộ đội của Quân Vũ đột nhập Giang Ninh, bất luận là Hoàn Nhan Tông Phụ hay những người đứng xem của các thế lực, đều đang chờ đợi thời khắc ánh sáng cuối cùng của Vũ triều tắt lịm, chiến thuật biển người trong tháng bảy từng đợt từng đợt bắt đầu dội xuống, Tông Phụ đem tinh binh trộn lẫn vào trong hàng binh công thành cố gắng mở ra cục diện, đầu thành Giang Ninh cũng bị phá vỡ mấy lần, nhưng mà không lâu sau bọn họ lại bị giết ra —— thậm chí trong mấy lần tranh đoạt, nghe nói vị thái tử Vũ triều kia đều từng tự mình ra trận, chỉ huy xung phong.

Đến trung tuần tháng tám, mọi người đối với thế công như vậy bắt đầu trở nên tê liệt, đối với sự chống cự ngoan cường của hai mươi vạn quân trong thành, một bộ phận thậm chí có chút nghiêm nghị kính nể.

Nhưng mà tất cả những thứ này, kỳ thực đều không có ích gì đối với việc cải thiện tình thế.

Sự thoát đi của Chu Ung mang tính hủy diệt đánh xuống tâm khí của tất cả người Vũ triều, quân đội đầu hàng từng nhóm một, dần dần hình thành xu thế tuyết lở thật lớn. Một bộ phận tướng lĩnh là hàng thật, còn có một bộ phận tướng lĩnh, cảm thấy mình đang chơi trò lá mặt lá trái, chờ đợi cơ hội chầm chậm mưu toan, tùy thời quay về chính nghĩa, nhưng mà sau khi đến dưới thành Giang Ninh, vật tư lương thảo của bọn họ đều bị người Nữ Chân khống chế, thậm chí ngay cả đại bộ phận binh khí cũng bị giải trừ, cho đến khi công thành mới phát vật tư kém chất lượng.

Trong giai đoạn này, mệnh lệnh đầu hàng phần lớn là lựa chọn của tướng lĩnh, trong lòng binh lính vẫn không thể lý giải sự thật Vũ triều đã bắt đầu chết đi, trong quá trình công kích Giang Ninh, một số binh sĩ còn muốn đầu hàng trên chiến trường, vào dưới trướng thái tử Giang Ninh hỗ trợ giết địch. Nhưng nghênh đón bọn họ, là ánh mắt không đành lòng cùng đao thương kiên quyết của binh lính đầu thành.

Trong toàn bộ quá trình tiến công, Hoàn Nhan Tông Phụ đã sớm ngẫu nhiên truyền đạt mệnh lệnh giả vờ đầu hàng cho một bộ phận bộ đội. Dưới tình huống trước mắt, quân phòng thủ trong thành Giang Ninh thậm chí ngay cả cơ hội thu nhận, cách ly, phân biệt địch ta cũng không có, quân Hán ngoài thành nhiều tới trăm vạn, dưới tình huống hoàn cảnh ác liệt, nếu đối phương kêu to ta muốn quay về chính nghĩa đã vội tiếp nhận, những bộ đội này rất nhanh sẽ biến thành kho thuốc súng không thể khống chế trong thành Giang Ninh.

Mọi người rất nhanh liền phát hiện, hơn hai mươi vạn thủ quân Giang Ninh trong thành, không tiếp nhận bất cứ người đầu hàng nào. Sĩ khí Hán quân bị xua đuổi ra chiến trường vốn đã thấp, bọn họ không thể chống lại binh lính đầu thành, cũng không có đường đầu hàng, một bộ phận binh lính kích thích sự chính trực cuối cùng, xông về phía nơi đóng quân Nữ Chân phía sau, từ đó về sau cũng chỉ gặp phải hậu quả không chút lạ lẫm.

Trong thời gian hơn hai tháng, quân doanh Hán quân đầu hàng cũng từng xảy ra vài lần làm loạn, đội kỵ của người Nữ Chân giết chết rất nhiều người có ý đồ chạy trốn, vật tư trong quân doanh làm loạn bị quân Hán tham dự trấn áp chung quanh phân đi, mà hàng tướng Vũ triều trông coi, phối hợp bất lực bị người Nữ Chân kéo ra ngoài chém đầu thị chúng. Vì thế đến tháng tám tháng chín, tuy rằng khí tức bao phủ trên quân doanh càng lúc càng tuyệt vọng, nhưng người phản kháng đã càng ngày càng ít, một bộ phận tướng lĩnh và binh lính thậm chí đều đang chờ mong thành Giang Ninh sớm ngày sụp đổ.

Chỉ cần thành Giang Ninh bị phá, mọi người sẽ không cần bị dày vò trong cục diện sống chết đều khó này nữa.

Hơn mười năm đã trôi qua, những con người chao đảo này, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc đi đến ngõ cụt mà không còn lựa chọn nào khác.

Cuối tháng tư, Thiết Thiên Ưng bị thương nặng trong trận ám sát sứ giả Nữ Chân kia, sau đó đến tháng năm, thành Lâm An bị phá, hắn tuy rằng may mắn lưu lại một tính mạng, nhưng cũng cực kỳ gian nan trằn trọc chạy trốn, sau đó thương thế lại tăng lên. Đợi đến giữa tháng tám thương thế khỏi hẳn, hắn len lén đi tới phụ cận Giang Ninh, cũng chỉ có thể nhìn thấy đường cùng như vậy.

Trong thiên hạ thế lực vẫn ủng hộ Vũ triều trên danh nghĩa vẫn nhiều, nhưng không ai dám xông về phía Giang Ninh, đối mặt với binh phong của người Nữ Chân. Quân thủ thành trong thành Giang Ninh được hình thành do các đội quân Bối Ngôi quân, Trấn Hải quân, thủ quân Trấn Giang ban đầu, thủ quân Giang Ninh... biên chế lại tổng cộng hơn hai mươi vạn, nhưng cho dù dưới sự chống đỡ ngoan cường của thái tử, trong mấy tháng, thành Giang Ninh cho dù vẫn lù lù bất động dưới sự công kích mỗi ngày của hàng quân Vũ triều, nhưng hơn hai tháng thời gian trôi qua, tình hình trong thành rốt cuộc đã gian nan đến mức độ nào, Thiết Thiên Ưng cũng không cách nào thấy rõ ràng.

Hạ tuần tháng tám, tin tức Chu Ung chạy trốn ra biển truyền ngôi cho Quân Vũ được người mang lên bờ, nhanh chóng truyền khắp thiên hạ. Điều này có nghĩa là trong mắt những người bằng lòng tin tưởng, vị thái tử trong thành Giang Ninh kia, hiện giờ chính là hoàng đế chính thống của Vũ triều, nhưng trong nơi đóng quân của hàng binh ngoài thành Giang Ninh, đã khó có thể nổi quá nhiều gợn sóng. Cho dù là hoàng đế, hắn cũng đang ở trong tuyệt địa như cối xay.

Nhìn thấy thế cục như vậy, ngay cả Thiết Thiên Ưng đã trải qua mưa gió cũng không khỏi rơi lệ —— nếu quyết định như vậy sớm nửa năm, tình huống thiên hạ hôm nay, chỉ sợ đều sẽ hoàn toàn khác.

Hắn từng suy nghĩ mạo hiểm vào Giang Ninh, hội họp với đám người thái tử, cũng từng cân nhắc trà trộn trong binh lính tùy thời hành thích Hoàn Nhan Tông Phụ. Ngoài ra còn có rất nhiều ý tưởng, nhưng không lâu sau đó, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, hắn cũng phát hiện một ít người hoàn toàn không ăn nhập vẫn đang hành động trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy.

Mùng năm tháng chín, hắn theo bóng lưng binh lính gầy yếu kia một đường đi về phía trước, còn chưa đến chỗ ẩn náu của đối phương, bước chân người nọ phía trước bỗng nhiên chậm lại, ánh mắt nhìn về phía bắc.

Đầu cuối tầm nhìn ở phía bắc, là tường thành vẫn đang chịu công kích của máy bắn đá, nguy nga mà bị tàn phá, trong giờ khắc trời chiều chiếu rọi này, có cờ trắng thật lớn trên đầu thành chậm rãi hạ xuống, cho dù cách xa bên ngoài mấy dặm, vệt trắng kia vẫn có thể được nhìn thấy rõ ràng trong mắt mọi người.

Trong lòng Thiết Thiên Ưng vụt lên nghi hoặc, giờ khắc này bước chân của hắn đều trở nên có chút vô lực, hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tin tức thái tử gặp nạn trước tiên hiện lên trong đầu hắn.

Tiếng thì thầm như thủy triều lan tràn trong mỗi một quân doanh, nhưng không lâu sau, cùng với việc người Nữ Chân nâng cao treo thưởng đối với Quân Vũ, mọi người biết được tin tức Chu Ung đã chết, thế nên nhận thức về việc Kiến Sóc triều đã kết thúc cũng thành hình trong đầu mọi người.

Có một số người không khỏi lã chã rơi lệ.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ?

Ở trong tuyệt địa như vậy, cho dù thái tử đã từng ngoan cường như thế nào, anh minh như thế nào... cái chết của hắn, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...

Thanh âm ong ong lan tràn qua mặt đất bên ngoài thành Giang Ninh, trong thành Giang Ninh, cũng đã hình thành sóng triều.

Vào giờ khắc thủy triều ngũ sắc lan tràn trên bầu trời này, Quân Vũ một thân đồ trắng, từ trong phòng đi ra, Thẩm Như Hinh cũng mặc y phục trắng giống vậy đang ở dưới mái hiên chờ hắn, hắn nhìn trời chiều kia, đi về phía tiền điện:

- Nàng nhìn ánh sáng này, giống như là Vũ triều hiện tại vậy...

- Mong... bệ hạ bảo trọng...

Quân Vũ đè nặng thanh kiếm bên hông, thực ra hắn vẫn chưa có bao nhiêu sự tự giác của quân vương, trên mặt hắn có nước mắt vừa mới lau đi, cũng có nụ cười:

- Đêm tối sắp đến rồi, nhưng dù đêm có dài hơn nữa, mặt trời cũng sẽ mọc trở lại.

Khác biệt ở chỗ... ai nhìn thấy mà thôi.

Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm nghị, lời trong lòng, cũng không nói tiếp nữa, tin tức Chu Ung qua đời, từ đêm qua truyền vào trong thành, đến lúc này, có chút quyết định đã làm, trong thành khắp nơi đồ trắng, bên phía tiền điện kia, mấy trăm tướng lĩnh mặc áo gai, buộc khăn trắng, đang lẳng lặng chờ đợi hắn đến.

Đây có thể là đế vương cuối cùng của Vũ triều, kế vị của hắn tới quá muộn, chung quanh đã không còn đường đi, nhưng càng là thời điểm như vậy, cũng càng làm cho người ta cảm nhận được tâm tình bi tráng.

- Chư vị tướng sĩ!

Trời chiều dần dần tan đi, ánh lửa hừng hực thiêu đốt, Quân Vũ đứng trên bậc thang ở tiền điện để thanh âm phát ra ngoài.

- Hôm nay đã biết được, bảy ngày trước trên biển, phụ hoàng ta đã qua đời, điều này có nghĩa là, năm Kiến Sóc Vũ triều... đã qua. Ta từ nhỏ nghe người ta nói, quốc tộ Vũ triều hơn hai trăm năm, phúc trạch kéo dài, nhưng hôm nay ở đây, chư vị, ta muốn nói... không quan trọng nữa ——

Trong ánh lửa bốc lên phừng phừng, hắn rút kiếm ra.

- Hôm nay, ta cùng chư vị canh giữ ở thành Giang Ninh này, phía trước chúng ta là người Nữ Chân và trăm vạn đại quân đầu hàng Nữ Chân, tất cả mọi người đều biết, chúng ta đã không còn đường có thể đi! Sau lưng ta còn có người của thành này, nhưng thiên hạ của chúng ta đã bị người Nữ Chân xâm lược và chà đạp, người nhà, người thân của chúng ta, chết trong nhà của bọn họ, chết trên đường chạy nạn, nhận hết khuất nhục, phía trước chúng ta, không còn đường để đi, ta không phải thái tử, cũng không phải hoàng đế Vũ triều, các vị tướng sĩ, ở chỗ này... ta chỉ là nam nhân cảm thấy khuất nhục, thiên hạ rơi vào tay giặc, ta bất lực, ta hận không thể chết ở chỗ này ——

Trường kiếm trong tay hắn vung vẩy một chút, từ bầu trời trong đêm tối nhìn xuống, trên quảng trường chỉ có chút ánh lửa, sau đó, tiếng nhạc túc trực bên linh cữu bi tráng xẹt qua một đêm, một ngày.

Tin tức lên men trong doanh trại bên ngoài thành.

Mùng bảy tháng chín, trời trong.

Một lá cờ rồng khổng lồ được bao quanh bởi những lá cờ trắng kéo lên trên đầu thành Giang Ninh, một canh giờ sau, với tiếng kèn hiệu bi tráng, Giang Ninh đã mở cổng thành. Đây là lần đầu tiên thành Giang Ninh mở ra sau hơn hai tháng kiên cường giữ vững, đối mặt với sự vờn quanh của trăm vạn đại quân, tất cả mọi người đều bị kinh động trong phút đầu tiên, phản ứng đầu tiên của mọi người hẳn là thái tử chuẩn bị đột phá vòng vây.

Nhưng mà không có.

Quân đội trùng trùng điệp điệp mặc đồ trắng, vào lúc này đã là dưới sự dẫn dắt của Quân Vũ hoàng đế Vũ triều, đánh về phía đại doanh Hoàn Nhan Tông Phụ ở phía tây thành, Trấn Hải quân từ chính diện ra, Bối Ngôi quân từ phía nam thành bọc đánh, có quân đội do tướng lĩnh khác nhau dẫn đầu, giết ra cửa thành khác nhau, nghênh đón trăm vạn đại quân phía trước.

- Ở chỗ này... ta chỉ là nam nhân cảm thấy khuất nhục, thiên hạ rơi vào tay giặc, ta bất lực, ta hận không thể chết ở chỗ này ——

- ... Ta cùng chết với chư vị!

Giờ khắc này, đập nồi dìm thuyền, ai binh tất thắng. Trải qua hơn hai tháng khổ chiến, quân đội Giang Ninh có thể đi lên chiến trường, chỉ là hơn mười hai vạn người, nhưng không có ai tại thời khắc này lui về phía sau —— hậu quả của việc rút lui và đầu hàng, đã được chứng minh đầy đủ bởi trăm vạn quân đội bên ngoài thành trong hai tháng trước đó, bọn họ lao vào đám đông đang cuồn cuộn.

- Hôm nay chúng ta cùng chết ở đây, thân là người Hán, cùng ta giết Kim cẩu, róc thịt Hoàn Nhan Tông Phụ ——

Binh sĩ và tướng lĩnh xông ra ngoài thành chém giết trong tiếng hô cuồng loạn, không lâu sau, bên ngoài thành Giang Ninh, trăm vạn người đã bị xối thành làn sóng cuốn ngược...

Bình Luận (0)
Comment