Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1116 - Chương 1116: Đêm Xám, Cờ Trắng 3

Chương 1116: Đêm xám, cờ trắng 3 Chương 1116: Đêm xám, cờ trắng 3

Đất Tấn, núi non thung lũng nhấp nhô nối tiếp nhau trải dài, đã vào đêm, trên ngọn đồi bầu trời đầy sao. Bên cạnh tảng đá lớn trên đồi, một đống lửa đang cháy bập bùng, những con chuột núi bị trói trên đống củi đang bị ngọn lửa nướng tỏa ra mùi thịt nướng thơm lừng.

Trong nồi sắt nhỏ bên cạnh, nước dùng cho một ít thịt chuột đã được nấu chín, hai bóng người một lớn một nhỏ, chênh lệch rất lớn đang ngồi bên đống lửa, bóng người nhỏ bé đang đổ bát màn thầu cứng đã bẻ vụn vào trong nồi nước dùng.

Màn thầu vụn qua một lát bèn nở ra, thân ảnh nhỏ bé dùng dao nhỏ cắt thịt chuột, lại rót ra hai chén canh thịt ngâm màn thầu, bưng một chén canh thịt lớn cũng như nửa bên thịt chuột tương đối lớn cho thân ảnh mập mạp như Di Lặc.

- Sư phụ, ăn cơm thôi.

- Ừm.

Thân ảnh như núi gật đầu, đón chén canh, sau đó lại đặt thịt chuột tới trước người hài tử.

- Lão ban nhân nói, nghèo văn phú võ, muốn tập võ nghệ, gia cảnh phải giàu, nếu không sẽ khiến quyền không có khí lực. Ngươi đang lúc phát triển cơ thể, ăn nhiều thịt một chút.

- Nhưng mà... sư phụ cũng cần có khí lực a, sư phụ béo như vậy...

- Khi sư phụ rời đi, đã ăn một mình rồi.

- Ăn một mình...

- Ban ngày ta lẻn ra ngoài, đã ăn rất nhiều thứ ở chỗ ngươi không thấy. Những chuyện này, ngươi không biết.

Thân ảnh mập mạp bưng chén canh lên, vừa nói chuyện, vừa uống một ngụm, đứa nhỏ bên cạnh rõ ràng cảm thấy mơ hồ, hắn bưng chén lên:

- ... Sư phụ gạt con phải không?

- Ngươi cảm thấy, sư phụ sẽ không lén ngươi đi ăn riêng?

- Ầy...

Đứa nhỏ tuy rằng vẫn chưa lớn, nhưng trải qua sương gió lâu ngày, trên gương mặt có rất nhiều vết rách bị gió cắt thậm chí là da cứng, lúc này cũng không thấy được đỏ mặt bao nhiêu, thân ảnh mập mạp vỗ đầu hắn.

- Mấy ngày nay, ngươi tuy rằng lúc đối địch có tiến bộ, nhưng ngày thường tâm địa vẫn quá mềm yếu, mấy hài tử ngươi cứu ngày hôm trước, rõ ràng là lừa ngươi miếng ăn, ngươi còn hớn hở tìm đồ ăn cho bọn chúng, sau đó muốn nhận ngươi làm đầu lĩnh, cũng chẳng qua muốn dựa vào ngươi nuôi bọn chúng, sau đó ngươi nói muốn đi, bọn chúng trong âm thầm tính kế muốn trộm đồ của ngươi, nếu không phải vi sư nửa đêm qua đó, nói không chừng bọn chúng sẽ lấy đá đập vào sọ ngươi... ngươi quá lương thiện, cuối cùng sẽ phải chịu thiệt.

- ... Nhưng sư phụ không phải bọn họ mà.

Hài tử thấp giọng lẩm bẩm một câu.

- Vi sư khác bao nhiêu so với bọn họ? Bình An, ngươi xem vi sư một thân mập mạp thế này, chẳng lẽ là ăn đất lớn được thế này sao? Thiên hạ đại loạn, tiếp theo càng loạn, đợi đến khi chống đỡ không nổi, đừng nói thầy trò, cho dù phụ tử, cũng có thể sẽ ăn thịt lẫn nhau, một năm qua, các loại sự tình, ngươi đều gặp qua, vi sư ngược lại sẽ không ăn ngươi, nhưng ngươi từ nay về sau a, nhìn thấy ai cũng đừng có ngây thơ, trước tiên đều coi lòng người là xấu hết, bằng không phải chịu thiệt thòi lớn.

- Ồ.

Đứa nhỏ cầm bát canh chặn miệng mình lại, ăn một cách ùng ục, trên mặt hắn thoáng có chút ủy khuất, nhưng một hai năm qua ở trong địa ngục đất Tấn đi tới, ủy khuất như vậy cũng không tính là gì.

Sau khi ăn xong, hai thầy trò đi vòng quanh tảng đá lớn trên sườn đồi, vừa đi vừa bắt đầu đánh quyền, ngay từ đầu còn có vẻ thư giãn, sau khi làm nóng người xong thế quyền dần dần kéo ra, quyền thế trên tay trở nên nguy hiểm. Thân ảnh khổng lồ kia tay như cối xay, cước pháp như cày, lúc vừa khám phá vừa bước đi thân hình giống như vòng xoáy nguy hiểm, ở giữa này dung nhập tư tưởng phát lực của Thái Cực Viên Chuyển, lại có sự lĩnh ngộ cả đời của thân ảnh mập mạp, đã là công phu cao cấp nhất thiên hạ này.

Hài tử phía sau trong quá trình đẩy tiến đi nhanh cố nhiên vẫn chưa có được uy thế như vậy, nhưng quyền giá trong tay giống như khuấy động nước sông lớn, như chậm thực nhanh, như chậm thực trầm, lúc giơ tay nhấc chân cũng là khí tượng của danh sư cao đồ. Nền móng của nội gia công, là phải mượn công pháp hơi điều chỉnh hướng đi khí huyết toàn thân, trước hơn mười tuổi là mấu chốt nhất, mà nền móng của hài tử trước mắt, trên thực tế đã gần hoàn thành, tương lai đến thời kỳ thiếu niên, thanh niên trai tráng, một thân võ nghệ tung hoành thiên hạ, đã không có quá nhiều vấn đề.

Nhưng kỳ vọng đối với hài tử của thân ảnh mập mạp tên là Lâm Tông Ngô, cũng không chỉ là tung hoành thiên hạ mà thôi, sau khi đánh xong bộ quyền pháp lại có thực chiến, hài tử cầm trường đao đánh về phía sư phụ thân thể mập mạp, giết càng ngày càng lợi hại dưới sự uốn nắn và khiêu khích không ngừng của Lâm Tông Ngô.

- Vi sư dạy ngươi lâu vậy rồi? Chỉ có mỗi chút võ nghệ này ——

- Nghĩ lại xem Giang Bắc Tam Đồ trong tháng tư đã làm nhục ngươi như thế nào! Giết người ngươi muốn cứu, còn muốn ép ngươi ăn cứt! Vi sư ở ngay bên cạnh, vi sư lười giúp đỡ ——

- Vi sư cũng không phải người tốt! Thật sự đến lúc không có ăn, ngươi cũng phải bị ta lấy nhét kẽ răng, xuất đao xuất đao xuất đao... đao này không tệ, ngươi xem, ngươi lao về phía cổ vi sư này...

- Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì ——

So chiêu trong tiếng hò hét này dần dần sinh ra hỏa khí, hài tử tên Bình An một hai năm qua cũng giết không ít người, có chút là bất đắc dĩ, có chút là cố ý đi giết, một khi ra đến chân hỏa, trong mắt cũng bị lệ khí đỏ bừng tràn ngập, hét lớn giết về phía sư phụ trước mắt, đao đao đều đưa về chỗ yếu hại của đối phương.

Lâm Tông Ngô cười ha hả:

- Không sai. Sinh tử tranh đấu không cần nương tay! Nghĩ về hỏa khí trong lòng ngươi! Nghĩ về những tên cặn bã ngươi đã nhìn thấy! Vi sư từ lâu đã nói với ngươi, công phu của vi sư là do thất tình lục dục thúc đẩy, dục niệm càng mạnh, công phu sẽ càng lợi hại! Tới đây tới đây, mọi người đều dơ bẩn! Mọi người đều có thể giết! Từ khi dẫn Minh Vương nghiệp hỏa đốt hết thế gian, mới được vùng đất thanh tịnh ——

Cương phong gào thét, khoảng cách giữa Lâm Tông Ngô và đệ tử quá xa, cho dù Bình An có phẫn nộ có lợi hại hơn nữa, tự nhiên cũng không thể nào gây ra thương tổn đối với hắn. Sau khi đối chiêu này kết thúc, đứa nhỏ thở hồng hộc, cả người hầu như thoát lực, Lâm Tông Ngô bảo nó ngồi xuống, lại lấy "Minh Vương Hàng Thế Kinh" trong Ma Ni giáo giúp nó ổn định tâm thần. Chỉ chốc lát sau, đứa nhỏ ngồi xếp bằng, nhập định nghỉ ngơi, Lâm Tông Ngô cũng ở bên cạnh, khoanh chân nghỉ ngơi.

Dưới ánh sao, màn đêm càng ngày càng tối, một con rắn sột soạt từ bên cạnh tới, Lâm Tông Ngô yên lặng bóp chết nó, đặt nó sang một bên, sau nửa đêm, bóng người khổng lồ đột nhiên đứng dậy, không tiếng động mà đi về phía xa.

Vương Nan Đà cưỡi ngựa đi tới giữa sườn núi ước định, thấy bóng dáng Lâm Tông Ngô chậm rãi xuất hiện trên sườn núi loạn thạch san sát, không động tác gì nhiều mà đi xuống như mây trôi nước chảy.

- Chúc mừng sư huynh, đã lâu không gặp, võ nghệ lại có tinh tiến.

Ánh mắt Lâm Tông Ngô đảo qua người Vương Nan Đà, sau đó chỉ cười:

- Người già rồi, có đấu pháp của người già, không thể nói là tinh tiến. Có điều gần đây dạy dỗ hài tử, thấy hắn tuổi nhỏ sức yếu, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, ít nhiều lại có chút tâm đắc cảm ngộ, sư đệ ngươi không ngại cũng đi thử xem.

- Ta cũng già rồi, có vài thứ, tâm tư nhặt lên từ đầu cũng có chút nhạt, cứ như vậy đi.

Vương Nan Đà tóc dài trắng nửa, từ sau cái đêm bị Lâm Xung phế cánh tay thiếu chút nữa đâm chết, võ nghệ của hắn phế đi hơn phân nửa, cũng không có bao nhiêu tâm tư nhấc lên tiếp. Có lẽ cũng là bởi vì gặp phải thiên hạ đại loạn này, cảm ngộ được nhân lực có hạn, ngược lại nản lòng thoái chí.

Có điều trên công khai, cùng với việc tâm tư của Lâm Tông Ngô đặt trên người truyền nhân, sự vật bề ngoài của Đại Quang Minh giáo trên đất Tấn, vẫn là do Vương Nan Đà gánh vác, cứ cách một khoảng thời gian, hai người bèn gặp mặt, bổ trợ lẫn nhau.

- Chuyện của Vũ triều, sư huynh cũng đã rõ ràng rồi nhỉ?

- Đúng vậy.

Lâm Tông Ngô gật đầu, thở dài một tiếng:

- Chu Ung thoái vị quá muộn, Giang Ninh là tử địa, chỉ sợ vị tân quân kia cũng phải cứ thế tuẫn quốc, Vũ triều không còn, người Nữ Chân lại lấy binh lính cả nước phát đi Tây Nam, tình huống bên Ninh ma đầu kia, cũng là một mình khó chống đỡ. Thiên hạ Vũ triều này, chung quy sẽ phải thua sạch toàn bộ.

Hắn tuy rằng thở dài, nhưng trong lời nói lại vẫn có vẻ bình tĩnh —— có một số việc thật sự đã xảy ra, cố nhiên có chút khó có thể tiếp nhận, nhưng những năm gần đây, rất nhiều manh mối đã sớm bày ra trước mắt, sau khi từ bỏ Ma Ni giáo, chuyên tâm dạy dỗ đồ đệ, Lâm Tông Ngô kỳ thực vẫn luôn chờ đợi những ngày này đến.

Thiên hạ tiêu vong, sau khi giãy giụa hồi lâu, mọi người chung quy đã không còn khả năng xoay chuyển tình thế.

- Ninh ma đầu đáp lại lời của Hi Doãn, ngược lại vẫn rất cứng rắn.

- Ninh Lập Hằng... hắn đáp lại lời nói của tất cả mọi người, đều rất cứng rắn, cho dù coi thường con người hắn, cũng không thể không thừa nhận, hắn giết vua trên Kim Điện, nhân kiệt một đời. Đáng tiếc, Vũ triều đã vong. Năm đó hắn ở Tiểu Thương Hà, giao đấu với trăm vạn đại quân thiên hạ, cuối cùng vẫn phải chạy trốn đến tây nam, kéo dài hơi tàn, hôm nay thiên hạ đã định, người Nữ Chân lại không coi người Hán là người, Giang Nam chỉ riêng quân đội thường trực đã có hơn hai trăm vạn, cộng thêm sự xua đuổi và vơ vét của người Nữ Chân, lấp vào trăm vạn người về phía tây nam, ba trăm vạn người, năm trăm vạn người... thậm chí một ngàn vạn người, ta thấy bọn họ cũng không có gì đáng tiếc...

Hắn nói đến đây, thở dài một tiếng:

- Ngươi nói, tây nam sao có thể gắng gượng được? Hiện giờ đã không còn là thời kỳ của Tiểu Thương Hà, toàn thiên hạ đánh một mình hắn, hắn trốn cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa.

Vương Nan Đà trầm mặc một lát, thở dài:

- ... Có điều, gần đây họ Lâu đang phát động tín chúng, muốn phản kích về phía Cái Châu, nàng ta đánh tiếng với ta, ta mới tới tìm sư huynh thương nghị.

- Huyền Nữ giáng thế...

Lâm Tông Ngô gật đầu:

- Tùy nàng ta đi thôi, Vũ triều sắp xong rồi, người Nữ Chân chẳng biết lúc nào quay lại, đến lúc đó chính là tai ương ngập đầu. Ta thấy nàng ta cũng sốt ruột... vô ích thôi. Sư đệ à, ta không hiểu quân vụ chính vụ, làm khó ngươi rồi, việc này không cần chống đối nàng ta, kệ nàng ta đi thôi...

Thiên hạ đại loạn, Lâm Tông Ngô mấy lần ra tay, muốn đạt được cái gì đó, nhưng rốt cuộc thất bại trong gang tấc, lúc này hắn nản lòng thoái chí, Vương Nan Đà cũng hoàn toàn nhìn ra được. Trên thực tế, năm xưa Lâm Tông Ngô muốn liên hợp lực lượng của Lâu Thư Uyển lấy hạt dẻ trong lửa, làm ra một Huyền Nữ giáng thế, không lâu sau đó trong Đại Quang Minh giáo một hệ của "Huyền Nữ giáng thế" và một hệ của "Minh Vương" liền bày ra dấu hiệu địa vị ngang nhau, đến lúc này, Lâu Thư Uyển ở trong giáo chúng có tên Huyền Nữ, trong dân gian cũng có mỹ danh nữ tướng, hiền tướng, một hệ Minh Vương trên cơ bản đều tham gia vào sự chỉ huy của Huyền Nữ.

Ở đất Tấn hiện giờ, Lâm Tông Ngô dù không cho phép, Lâu Thư Uyển cứ muốn làm rắn, mang theo cái danh thiên hạ đệ nhất cao thủ bên này ngoại trừ cưỡng ép ám sát một lần, sợ rằng cũng không còn cách nào khác. Mà cho dù muốn ám sát Lâu Thư Uyển, bên cạnh đối phương có Long Vương Sử Tiến đi theo, cũng tuyệt đối không phải Lâm Tông Ngô nói giết là có thể giết được.

Sư huynh đệ đi trong núi một lát, Vương Nan Đà nói:

- Vị sư điệt Bình An kia, gần đây dạy dỗ thế nào rồi?

- Có thiên phú, có nghị lực, chỉ là tâm tính còn kém rất nhiều, thiên hạ hiện giờ hung hiểm như thế, nó lại quá tin người.

- Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ.

- Đúng vậy, dần dần sẽ tốt thôi.

Lâm Tông Ngô cười cười.

- Ngoài ra, nó luôn muốn quay lại tìm kiếm phụ thân nó.

- Lúc vừa mới cứu hắn, không phải đã quay về Ốc Châu tìm rồi sao?

- Dù sao chưa từng tìm được, gần đây tập võ nghệ, lại muốn một đường tìm trở về.

- Ốc Châu bên kia một mảnh đại loạn...

- Cho nên cũng là chuyện tốt, khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, trước hết phải làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng... ta không ngăn cản nó, tiếp theo cứ tùy nó đi.

Lâm Tông Ngô đứng trên sườn núi, hít một hơi:

- Ngươi xem hiện tại, tinh tú này đầy trời, qua vài năm sau, sợ là sẽ không còn nữa, đến lúc đó... ta và ngươi có thể cũng không còn nữa, sẽ là thiên hạ mới, triều đại mới... chỉ có nó sẽ sống sót trong loạn thế mới, sống một cách đẹp đẽ tuyệt vời, còn về châu chấu đá xe trước đại thế thiên hạ này, cuối cùng sẽ bị đại thế chậm rãi nghiền nát... ba trăm năm ánh sáng, ba trăm năm tối tăm, thiên hạ Vũ triều đã ngồi quá lâu, đã đến lúc loạn thế này thay thế...

Vương Nan Đà chua xót nói không ra lời.

Lâm Tông Ngô thở dài.

- Trước có loạn An Sử, có Ngũ Hồ Loạn Hoa... trận loạn thế người Hán này, có lẽ chỉ mới vừa bắt đầu...

Cùng một màn đêm, Tây Bắc Phủ Châu, gió đang thổi qua đồng ruộng một cách không tốt lành.

Ánh lửa thỉnh thoảng sáng lên, có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng ngựa hí vang lên, dưới bầu trời đêm, quân kỳ và đội ngựa Mông Cổ đang quét ngang đất đai.

Nằm trên sườn núi đá ở bờ bắc sông Hoàng Hà, thành Phủ Châu vốn dễ thủ khó công hiện đang chìm trong khói lửa.

Đêm nay, chém giết đã kết thúc, nhưng tàn sát chưa dứt. Trên quảng trường Chiết Phủ ở chỗ cao Phủ Châu, tướng sĩ dòng chính của Chiết gia tây quân máu chảy thành sông, từng cái đầu người bị xây thành kinh quan, Chiết Khả Cầu nửa người nhuốm máu bị trói trên cây cột trước quảng trường, bên cạnh hắn, đầu người của người nhà, con em Chiết gia đang rải rác trên mặt đất từng cái một.

Có người đang cười ha hả trong gió đêm:

- ... Chiết Khả Cầu ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi phản bội Vũ triều, ngươi phản bội Tây Bắc! Không ngờ tới nhỉ, hôm nay ngươi cũng được nếm trải mùi vị này rồi ——

Tiếng khóc thê lương của nữ quyến Chiết gia vẫn đang truyền đến ở cách đó không xa, người cười ha ha về phía Chiết Khả Cầu chính là nam nhân trung niên trên quảng trường, hắn nắm lấy một cái đầu người trên mặt đất, một cước đá lên mặt Chiết Khả Cầu, Chiết Khả Cầu miệng đầy máu tươi, vừa gầm nhẹ vừa giãy giụa trên cây cột, nhưng đương nhiên không có ích gì.

- ... Nhìn cái đầu nhi tử nhỏ của ngươi đi! Tốt lắm đấy, ha ha —— đầu nhi tử ta cũng bị người Nữ Chân chém như vậy! Tên phản đồ nhà ngươi! Súc sinh! Khốn nạn! Hiện giờ Vũ triều cũng sắp vong rồi! Ngươi không thoát nổi! Chiết gia của ngươi không thoát nổi! Ngươi nhìn ta! Ngươi muốn giết ta! Muốn cắn chết ta? Tâm trạng của ta cũng y hệt ngươi! Ngươi là gia nô ba họ, lão súc sinh ——

Tiếng rống điên cuồng của nam nhân trung niên truyền ra trong gió, hưng phấn gần như điên cuồng.

Từ sau nỗi nhục Tĩnh Bình, Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Trung đều chết trên con đường kháng Kim, Chu Ung kế vị mà dời về phía nam, từ bỏ Trung Nguyên, ý chí kháng Kim của Chiết gia vẫn luôn không tính là mãnh liệt. Về sau Tiểu Thương Hà đại chiến, người Nữ Chân khí thế hung hãn, Ngụy Tề cũng hưng sư mấy trăm vạn, Chiết gia liền chính thức hàng Kim.

Đợi đến trận chiến Tây Bắc đánh xong, lực lượng còn sót lại của Hoa Hạ quân và Tây Bắc Chủng gia mang theo một bộ phận dân chúng rời khỏi Tây Bắc, người Nữ Chân giận chó đánh mèo, bèn đồ sát toàn bộ Tây Bắc thành đất trắng.

Người Nữ Chân ở Tây Bắc thiệt mất hai đại tướng khai quốc, Chiết gia không dám chạm vào rủi ro này, co rút lực lượng ở ba châu Lân, Phủ, Phong, chỉ cầu tự bảo vệ mình, đợi đến khi dân chúng Tây Bắc chết gần hết, lại bộc phát thi ôn, ngay cả ba châu này cũng bị ảnh hưởng, từ đó về sau, dân chúng Tây Bắc còn lại đều quy về dưới cờ Chiết gia.

Có người cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống trong trận hạo kiếp đó, tự nhiên cũng có người mang oán niệm trong lòng —— mà hiện giờ khi người Nữ Chân, Hoa Hạ quân đều đã rời đi, oán niệm này cũng tự nhiên đổ về trên người Chiết gia.

Tây Bắc vài năm sinh sống, người âm thầm phản kháng vẫn luôn có, mà bắt đầu co đầu lại khi mất đi danh nghĩa Vũ triều chính thống, Tây Bắc gặp phải cảnh ngộ thảm liệt, hán tử Tây Bắc luôn luôn dũng mãnh trên thực tế cũng không tin phục lắm đối với Chiết gia. Đến cuối tháng sáu năm nay, kỵ binh mênh mông phóng ra từ hướng Hoành Sơn, Tây quân cố nhiên đã chống cự, khiến cho kẻ địch chỉ có thể lảng vảng ngoài thành ba châu, nhưng đến tháng chín, rốt cuộc có người liên lạc được với kẻ xâm lược bên ngoài, phối hợp với thế công của đối phương, một lần phát động, mở cửa thành Phủ Châu.

Người cầm đầu thế lực phản kháng, chính là trung niên hán tử tên là Trần Sĩ Quần trước mắt đây, hắn vốn là quan viên Vũ triều đặt ở Tây Bắc, người nhà bị tàn sát khi Nữ Chân càn quét Tây Bắc, sau đó Chiết gia đầu hàng, lực lượng phản kháng hắn lãnh đạo giống như lời nguyền, thủy chung đi theo đối phương, vung không đi, đến hiện tại, lời nguyền này rốt cuộc bộc phát ra trước mắt Chiết Khả Cầu.

- A a a a a a a a a —— a... ô ô ô ô ô...

Chiết Khả Cầu giãy giụa, lớn tiếng gào thét, âm thanh phát ra cũng không biết là rống giận hay cười thảm, hai người vẫn đang điên cuồng giằng co, đột nhiên, chỉ nghe tiếng ầm ầm truyền đến, sau đó tổng cộng là năm tiếng pháo kích rầm rầm rầm rầm rầm. Ở biên giới quảng trường chỗ này, có người đốt hỏa pháo lên, oanh tạc hỏa pháo về hướng cư dân trong thành.

Gió rít lửa rực, trong tiếng nổ mạnh, chỉ thấy ở bên rìa quảng trường kia, kẻ chinh phục giang tay ra, hưởng thụ tiếng nổ ầm ầm này trong tiếng cười to. Cờ xí của hắn bay lượn trong đêm, tiếng Mông Cổ kỳ lạ truyền đi.

- Có vũ khí như vậy còn thua, các ngươi —— tất cả đều đáng chết!

Mông Cổ, Thập Tam Dực.

—— Trát Mộc Hợp.

Bình Luận (0)
Comment