Gió thu hiu quạnh thổi qua cánh đồng, những cột khói đen đốt cháy xác chết bay lên bầu trời, mùi hôi thối của xác chết lan rộng khắp nơi.
Giang Ninh sau đại chiến, bị bao quanh bởi một mảnh không khí xám xịt và chết chóc.
Giăng đèn kết hoa và khua chiêng gõ trống trong thành thị, không che giấu được một mảnh cảnh sắc bi ai trên cánh đồng ngoài thành. Trước đó không lâu, trăm vạn quân đội đã đụng độ và phân tán ở đây, rất nhiều người đã chết trong tiếng hỏa pháo ầm vang và chém giết, binh lính may mắn sống sót lại có các phương hướng khác nhau.
Có một bộ phận tướng lĩnh dẫn binh lính dưới trướng đầu hàng tân quân Vũ triều lần nữa.
Có một bộ phận tướng lĩnh hoặc người dẫn đầu mang theo huynh đệ đến từ cùng một địa phương, đi đến nơi tương đối giàu có và đông đúc nhưng lại hẻo lánh.
Có binh sĩ đã sớm không còn can đảm trong trận đại chiến này, sau khi mất đi biên chế, kéo theo thân thể đói khát và mệt mỏi, một mình đi lên con đường về nhà dài đằng đẵng.
Đám người ly tán càng giống như tượng trưng cho loạn thế, trong thời gian vài ngày, trải dài trên con đường dài mấy trăm dặm bên ngoài thành Giang Ninh, giữa vùng núi, đều là đào binh tán loạn.
Trong quá trình bị người Nữ Chân nhốt nuôi, các binh sĩ đã sớm không còn vật tư sinh hoạt, lại trải qua một hồi huyết chiến của Giang Ninh, các binh sĩ lưu vong vừa không thể tin tưởng Vũ triều, cũng e sợ người Nữ Chân, trên đường đi, chém giết vì cầu cái ăn bèn nhanh chóng xảy ra.
Những người mang theo chấp niệm ngã xuống trên đường, binh sĩ đói khát thân mang tuyệt nghệ trốn tránh và săn giết đồng tộc trong gò núi, một bộ phận tập đoàn binh sĩ muốn nhanh chóng rời khỏi khu vực chiến đấu bắt đầu nuốt chửng tàn binh xung quanh. Trong này cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện thê thảm, làm người ta giận sôi.
Đại bộ phận binh lính đầu hàng tân quân trong khoảng thời gian ngắn cũng không được thu xếp ổn thỏa. Vây thành mấy tháng, cũng bỏ lỡ thu hoạch vụ thu, lương thực trong thành Giang Ninh cũng sắp thấy đáy, đám người Quân Vũ và Nhạc Phi lấy chí đập nồi dìm thuyền ai binh đánh ra, trên thực tế cũng đã là phản kích tuyệt vọng tới cực điểm, tới lúc này, niềm vui sướng của thắng lợi còn chưa hoàn toàn chạm vào đáy lòng, vấn đề mới đã ập tới trước mặt.
Binh lính Vũ triều ban đầu với số lượng vượt qua bốn mươi vạn thậm chí vẫn đang gia tăng trở giáo đầu hàng về phía bên này, thứ đầu tiên đưa tay muốn, chính là một lượng lớn lương thảo, quân tư, thuốc men, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, một phía Quân Vũ thậm chí còn không thể gom đủ chỗ ở cho nhiều người như thế.
Mà trải qua ác chiến chín tháng của năm Kiến Sóc thứ mười một, thi thể chồng chất ngoài thành Giang Ninh, dịch bệnh kỳ thực đã lan tràn, ngay tại trong nơi đóng quân đám người trước đây tụ tập, người Nữ Chân thậm chí ba lần bảy lượt tàn sát toàn bộ binh doanh bị thương, sau đó phóng hỏa thiêu hủy toàn bộ. Trải qua chiến đấu trước đó, mấy ngày sau thậm chí việc thu thập và thiêu hủy thi thể đều là một vấn đề, dự trữ dùng để phòng dịch trong thành Giang Ninh —— các loại vật tư như vôi, cũng nhanh chóng cạn đáy trong thời gian hai ba ngày sau khi đại chiến kết thúc.
Những cái này vẫn đều là chuyện nhỏ. Trên phương diện thực tế khắc nghiệt chân chính, vấn đề lớn nhất vẫn nằm ở chỗ đại quân Hoàn Nhan Tông Phụ sau khi bị đánh bại đã chạy về Thái Bình Châu.
Mặc dù trong cuộc làm loạn và phản công của trăm vạn người, đại quân Nữ Chân gặp phải cú đánh phủ đầu đau đớn của hai nhánh quân đội Trấn Hải, Bối Ngôi một bận bị tổn thất thê thảm nghiêm trọng, trốn chạy chật vật không chịu nổi, nhưng Hoàn Nhan Tông Phụ chưa chết, nòng cốt của quân đội Nữ Chân vẫn chưa bị đánh bại. Một khi đám người Tông Phụ, Tông Bật chỉnh đốn lại cờ trống giết tới, lại sẽ không đối xử với hàng quân Vũ triều bằng chính sách đàn áp cao độ phi nhân tính nữa, thành Giang Ninh lần thứ hai bị cắn trúng, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lôi kéo trăm vạn người liều mạng đột phá vòng vây.
Thậm chí mấy chục vạn quân đội đầu hàng tới, đều sẽ trở thành gánh nặng nghiêm trọng của một phía Quân Vũ —— trong khoảng thời gian ngắn nhóm quân nhân này khó có thể sinh ra bất kỳ chiến lực nào, thậm chí thu nhận bọn họ vào trong thành Giang Ninh đều là một mục mạo hiểm, những người này đã ở ngoài thành bị đói bụng hai tháng, lại không phải người bản địa Giang Ninh, một khi vào thành lần nữa dưới tình huống đói khát, chỉ sợ qua không bao lâu nữa, lại phải xảy ra nội chiến trong thành, bán thành trì đi cầu một miếng ăn.
Khói đen không ngừng, mặt trời lên mặt trăng xuống, mấy chục vạn người vận chuyển không ngừng trên tàn tích chiến trường, nơi đóng quân kết bằng lều trại và phòng lán cũ kỹ lại được xây lên, Quân Vũ trên trán buộc khăn trắng, ra vào trong thành ngoài thành, trong mấy ngày đều là nghỉ ngơi ngắn ngủi, quan lại các cấp dưới trướng lại càng bận rộn không ngừng.
Phút đầu tiên sau khi đại chiến thắng lợi, sứ giả du thuyết đến các nơi trong Vũ triều đã được phái ra ngoài, sau đó có các loại sự vụ như cứu chữa, trấn an, hợp nhất, phân phát... phải cổ vũ thậm chí phải chúc mừng đối với dân chúng trong thành, đối với ngoài thành, chi phí cháo cơm, thuốc men mỗi ngày đều là sổ sách như nước chảy.
Ba ngày sau thắng lợi của trận đại chiến này, các phụ tá đã bắt đầu phóng ánh mắt tới tương lai tập hợp đủ mọi cách nhìn lên, hai mắt Quân Vũ đỏ bừng, phủ đầy tơ máu. Đến chạng vạng ngày mười một tháng chín, Thẩm Như Hinh đến trên thành lâu đưa cơm cho Quân Vũ, thấy hắn đang đứng trong ánh chiều tà đỏ bừng trầm mặc nhìn về phía xa.
Thẩm Như Hinh tiến lên thỉnh an, Quân Vũ trầm mặc hồi lâu mới kịp phản ứng. Nội quan trên thành lâu dọn bàn, Thẩm Như Hinh bày lên đồ ăn đơn giản, Quân Vũ ngồi trong ánh mặt trời, đờ đẫn nhìn chén đũa trên tay và mấy món ăn trên bàn, ánh mắt càng đỏ như máu, cắn răng nói không ra lời.
Trong thành mơ hồ có tiếng chiêng ăn mừng truyền đến.
Thẩm Như Hinh nói:
- Bệ hạ, dù sao cũng đã đánh thắng trận, ngài sắp sửa sẽ phải kế đế vị đặt quân hiệu, sao lại...
Tay cầm đũa của Quân Vũ vung ra ngoài:
- Kế vị kế vị kế vị! Làm gì có hoàng đế nào như ta! Ta nào có mặt mũi làm hoàng đế!
Phản ứng của hắn làm Thẩm Như Hinh hoảng sợ, vội vàng đứng dậy nhặt đũa lên, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, có chuyện gì vậy?
Trước thắng lợi hai ngày, Quân Vũ cho dù mỏi mệt nhưng cũng vui vẻ, đến trước mắt, lại rốt cuộc giống như bị cái gì đó đè sập.
- ... Chúng ta phải bỏ thành mà đi.
Quân Vũ trầm mặc hồi lâu, mới buông bát cơm xuống, nói ra một câu như vậy, hắn lảo đảo đứng lên, lảo đảo đi tới cửa phòng thành lâu, ngữ khí hết sức bình tĩnh:
- Thức ăn đã không đủ nữa.
- ... Đánh bại được người Nữ Chân, không cướp được chút gì sao?
Thẩm Như Hinh nhỏ giọng hỏi.
- Mấy chục vạn người giết qua, giống như Ngạ Quỷ, thứ có thể cướp được nếu không phải bị chia thì là bị người Nữ Chân đốt... cho dù có thể giữ lại hậu cần của Tông Phụ, cũng không có tác dụng quá lớn, hơn bốn mươi vạn người ngoài thành chính là phiền toái. Nếu người Nữ Chân tới nữa, chúng ta không còn chỗ nào có thể đi được. Đi về phía tây nam là Thái Bình Châu do Tông Phụ chiếm đóng, hướng đông, Trấn Giang đã là phế tích, hướng nam cũng sẽ chỉ đón đầu đụng phải người Nữ Chân, hướng bắc qua Trường Giang, chúng ta ngay cả thuyền cũng không đủ...
Quân Vũ nói:
- Chúng ta đã chậm ba tháng, uy thế của Vũ triều đã mất, một dải Giang Nam đầu hàng nhiều nhất, cho dù có thể có người lòng trung son sắt, chúng ta cũng không thể ở lại nơi này lâu được. Nữ Chân chiếm lợi thế thu hoạch vụ thu, đại thế đã thành, Nhạc tướng quân bọn họ cũng đều nói, ta chỉ có thể chạy trốn, quyết không thể lại bị người Nữ Chân vây khốn, nếu không bất luận thủ ở bất cứ nơi nào, cũng chỉ có thể đợi đại thế của người Nữ Chân càng lúc càng tăng cao... ta liều cả tính mạng, đánh thắng trận, lại chỉ có thể chạy. Như Hinh, nàng có biết sau khi ta chạy, dân chúng Giang Ninh sẽ như thế nào không?
Hắn từ cửa đi ra ngoài, đài quan sát thành lâu cao cao, có thể nhìn thấy tường thành phía dưới, cũng có thể nhìn thấy phòng ốc và dân cư san sát nối tiếp nhau trong thành Giang Ninh, tường thành đã trải qua một năm huyết chiến dưới trời chiều trở nên đặc biệt nguy nga, binh sĩ đứng ở đầu thành áo giáp đã cũ, lại giống như có khí tức vô cùng tang thương vô cùng kiên định.
- Ta thuở nhỏ đã lớn lên ở Giang Ninh, làm thái tử mười năm, đa số thời gian cũng đều ở Giang Ninh, ta liều chết thủ Giang Ninh, dân chúng nơi này xem ta là người một nhà —— bọn họ có một số người, tin tưởng ta giống như tin tưởng con của mình, cho nên mấy tháng qua, trong thành khó khăn hơn nữa bọn họ cũng không than khổ một câu. Chúng ta đập nồi dìm thuyền, đánh tới mức độ này, nhưng mà tiếp theo đây... ta sẽ kế vị trước mắt bọn họ... sau đó chạy trốn?
Hắn nói tới đây, ánh mắt buồn bã, Thẩm Như Hinh đã hoàn toàn hiểu được, nàng hoàn toàn không có cách nào đưa ra cân nhắc đối với những chuyện này, chuyện thế này đối với nàng mà nói cũng là ác mộng không thể lựa chọn:
- Thật sự... không giữ được sao?
- Trong thành không có lương thực, dựa vào ăn thịt người có lẽ có thể giữ được một năm rưỡi, ngày xưa nói, nếu Ngô Khất Mãi chết, hoặc có một đường sinh cơ, nhưng đánh tới mức độ này, một khi vây được Giang Ninh, cho dù Ngô Khất Mãi băng hà, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng trở về.
Quân Vũ nhắm mắt lại:
- ... Ta chỉ có thể tận lực sưu tập nhiều thuyền, đưa người qua Trường Giang, ai nấy tự chạy thoát thân...
Hắn đứng trên đài quan sát một hồi, trời chiều lưu chuyển, dần dần còn lại một chút tàn hỏa. Những ngọn đèn trên và dưới thành trì được thắp sáng, chiếu sáng đường nét của thành thị, áo sắt lạnh lẽo trên tường thành, từng căn phòng xá cổ kính trong thành trì, dòng nước chảy và những cây cầu nhỏ trên sông Tần Hoài, những nơi hắn sinh sống từ nhỏ, nơi mà Ninh Nghị năm đó cũng từng nhìn với ánh mắt tò mò.
- Ta biết... cái gì là đúng, ta cũng biết nên làm thế nào...
Thanh âm Quân Vũ từ trong cổ họng phát ra, thoáng có chút khàn khàn:
- Năm đó... lão sư nói chuyện với binh sĩ dưới tay người ở Hạ Thôn, nói rằng, các ngươi liều mạng một lần, đánh thắng trận một lần, đã rất khó, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể thắng, các ngươi phải thắng mười lần, thắng trăm lần, trải qua trăm lần ngàn lần khó khăn, những chuyện này mới có thể kết thúc... ngày mùng bảy đó, ta cho rằng liều bất cứ giá nào cũng nên kết thúc rồi, nhưng bây giờ ta đã hiểu, Như Hinh à, đánh thắng gian nan nhất, tiếp theo sẽ còn trăm lần ngàn lần khó khăn phía trước... ta nghĩ thông suốt được...
- Nhưng cho dù đã nghĩ thông suốt...
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
- ... Bọn họ cũng thực sự quá khổ.
Quân Vũ nhớ tới lúc mũi tên bên ngoài thành Trấn Giang kia bắn vào bụng, hắn nghĩ "chẳng qua cũng chỉ đến thế", hắn cho rằng cứ đi về phía trước hắn sẽ không sợ hãi cũng sẽ không đau lòng nữa, nhưng sự thật đương nhiên cũng không phải như vậy, sau khi vượt qua một lần cửa ải khó khăn, hắn rốt cuộc nhìn thấy trăm lần ngàn lần hiểm trở phía trước, chạng vạng tối hôm ấy, sợ rằng là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt với tư cách là đế vương.
Đêm hôm đó, hắn nhớ tới sự tồn tại của sư phụ, gọi Văn Nhân Bất Nhị tới, dò hỏi hắn tiến độ tìm kiếm thành viên Hoa Hạ quân —— lúc trước trong doanh trại hàng binh ngoài thành Giang Ninh, nhân viên phụ trách móc nối và kích động trong bóng tối đã phát giác rõ ràng hoạt động của một thế lực khác, lúc đại chiến bắt đầu, có một lượng lớn người không rõ thân phận tham dự vào công tác xúi giục đối với tướng lĩnh, binh lính đầu hàng.
Sau khi đại chiến, Quân Vũ liền an bài người phụ trách tiến hành liên lạc với đối phương, hắn vốn nghĩ lúc này mình đã kế vị, rất nhiều chuyện không giống với trước kia, liên lạc tất nhiên sẽ thuận lợi, nhưng kỳ quái chính là, qua mấy ngày nay, vẫn chưa liên lạc được với thành viên "Trúc Ký" dưới tay sư phụ.
Đến buổi tối ngày mười ba tháng chín, Quân Vũ mới ở trong phủ đệ gặp được một gã hán tử gầy gò do Văn Nhân Bất Nhị đưa tới, người này tên là Giang Nguyên, vốn là thành viên trung tầng của Hoa Hạ quân ở bên này.
Trong lúc nói chuyện với đối phương, Quân Vũ mới biết được, lần này Vũ triều sụp đổ quá nhanh quá gấp, để bảo vệ một số người trong đó, Trúc Ký cũng đã hành động mà bất chấp nguy hiểm sẽ bại lộ thân phận, nhất là trong lần đại chiến Giang Ninh này, người dẫn đội vốn được Ninh Nghị phái ra phụ trách tình hình Lâm An là Lệnh Trí Quảng đã qua đời, lúc này một người phụ trách khác của Giang Ninh cũng bị trọng thương hôn mê, hiện tại không biết có thể tỉnh lại hay không, một bộ phận nhân viên còn lại sau khi lục tục liên lạc, quyết định gặp mặt với Quân Vũ.
Quân Vũ gật đầu, trong sự trần thuật nhìn như đơn giản của đối phương, hắn liền có thể đoán được trong đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
- ... Vốn dĩ, Ninh tiên sinh phát ra lệnh trừ gian vào đầu năm, phái mấy người chúng ta ra, là hy vọng có thể kiên định ý chí kháng Kim của đám đông Vũ triều, nhưng giờ xem ra, chúng ta không thể tận hết trách nhiệm của mình, ngược lại để đám người Hoàn Nhan Hi Doãn lợi dụng...
Trong tiếng nói chuyện của Giang Nguyên, Quân Vũ phất tay:
- Chuyện này không liên quan đến các ngươi, đầu năm các ngươi điều động, Phúc Lộc lão anh hùng lên đường, giúp chúng ta rất nhiều việc, sĩ khí trong quân phấn chấn lớn, cũng không phải là lời nói dối. Chỉ là thành sự cần đồng tâm hiệp lực, hỏng sự chỉ cần mấy con chuột, Vũ triều tự bản thân đã mất, không trách được các ngươi.
- Điện hạ thấu tình đạt lý, phúc của Vũ triều.
Giang Nguyên mặt không chút biểu cảm, chắp tay nói lời cảm ơn.
- ... Ninh tiên sinh ở tây nam của các ngươi, trước kia cũng từng dạy ta rất nhiều thứ, hiện giờ... ta sắp sửa đăng cơ, rất nhiều chuyện có thể trò chuyện một chút, vừa nãy ta đã sai người đi lấy thuốc men tới, các ngươi ở đây không biết có bao nhiêu người, nếu như có yêu cầu khác cần giúp đỡ, cứ việc nói ra. Ta biết các ngươi lúc trước phái rất nhiều người đi ra, nếu cần thức ăn, chúng ta còn có chút...
- ... Thức ăn vẫn đủ.
Giang Nguyên chắp tay, mắt khẽ run.
- Người đã không còn nhiều.
Những lời này của hắn ngắn gọn mà tàn khốc, Quân Vũ há miệng, không thể nói ra lời, đã thấy Giang Nguyên vốn dĩ mặt không chút biểu cảm đang gượng cười, giải thích:
- Kỳ thực... phần lớn mọi người vào cuối tháng năm đã đi đến Trường Sa, chuẩn bị tác chiến, hai đội người ở lại đây phối hợp với bệ hạ hành động... thức ăn vẫn đủ.
Quân Vũ gật đầu, cuối tháng năm Vũ triều đã thấy xu thế suy tàn, tháng sáu bắt đầu toàn tuyến sụp đổ, sau đó Trần Phàm tập kích bất ngờ Trường Sa, Hoa Hạ quân đã chuẩn bị sẵn sàng để khai chiến toàn diện với Nữ Chân. Hắn hẹn gặp đám người của Hoa Hạ quân, vốn dĩ trong lòng tồn tại một chút hi vọng, hi vọng lão sư lưu lại một chút đường lui ở chỗ này, có lẽ mình không cần lựa chọn rời khỏi Giang Ninh, còn có đường khác có thể đi... nhưng đến lúc này, song quyền của Quân Vũ gắt gao đặt trên đầu gối, đè xuống tâm tư định mở miệng.
Áp lực trong lòng ngược lại cởi bỏ rất nhiều.
Thiên hạ này đang lúc khuynh đảo, ai còn có thể dư dả đây? Quân nhân Hoa Hạ trước mắt, lão sư ở tây nam, lại có nam nhân nào không phải ở trong tuyệt địa đi tới?
- Ta mười lăm đăng cơ... nhưng Giang Ninh đã thành tử địa, ta sẽ cùng Nhạc tướng quân ngăn trở người Nữ Chân, tận lực rút hết dân chúng trong thành, chư vị hỗ trợ quá nhiều, đến lúc đó... xin hết sức bảo trọng, nếu có thể, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi xe thuyền rời đi, không nên cự tuyệt.
Mười lăm tháng chín, Quân Vũ đăng cơ làm vua trong thành Giang Ninh, định niên hiệu là "Chấn Hưng".
Tân quân kế vị, trong thành Giang Ninh người đông nghìn nghịt, hoa đăng như rồng. Quân Vũ ngồi xe rồng đi qua từ trên đường phố hắn đã sớm quen thuộc, nhìn vào đám người không ngừng hoan hô bên đường, đưa tay nắm lấy long bào, dưới ánh mặt trời, trong nội tâm của hắn chỉ cảm thấy bi ai, giống như đao cắt...
Cùng lúc đó, giữa các thành trì lớn nhỏ phụ cận Trường Sa, vòng chém giết thứ nhất đã sớm máu chảy thành sông.