Tháng chín, màu thu cẩm tú, trên mặt đất Tam Tương, thế núi nhấp nhô kéo dài, lá cây màu vàng màu đỏ xen kẽ cùng một chỗ, trong núi có dòng sông xuyên qua, bờ sông là đất nông nghiệp đã thu hoạch, thôn xóm nho nhỏ, phân bố ở giữa.
Trong cỏ cây trong núi, loáng thoáng có người đang tụ tập, một mảnh chiến hào do nước đọng và lẫn với sỏi tạo thành, chín bóng người đang tụ tập một chỗ, Cừ Khánh cầm đầu đặt mấy tảng đá nhỏ bên cạnh cấu trúc bùn đất đơn giản trên mặt đất, lời nói trầm thấp.
- ... Tin tức đã xác định, tổng cộng có hơn một ngàn người đuổi tới, phía trước ở bên đầu Bình Giang kia cũng có một hai ngàn người giết tới, xem ra hai đám người Lưu Thủ Thanh và Vu Đại Nha này đã lựa chọn xong. Chúng ta có thể chạy về hướng tây nam, có điều bọn họ là địa đầu xà, một khi đụng đầu, chúng ta rất bị động, cho nên trước tiên xử lý bên phía Lưu Thủ Thanh này rồi mới đi.
- ... Hơn một ngàn người của Lưu Thủ Thanh, phía trước có hơn sáu mươi con khoái mã, kẻ dẫn đội gọi là Vương Ngũ Giang, nghe nói là viên mãnh tướng, hai năm trước hắn mang theo thủ hạ đánh thổ phỉ trên trại Lư Vương, làm gương cho binh sĩ, tướng sĩ phục vụ quên mình, bởi vậy thủ hạ đều rất phục hắn... vậy lần này đại khái là quy củ cũ, đội ngũ của bọn hắn từ bên kia tới, đường núi trở nên hẹp, phía sau không nhìn thấy, phía trước đầu tiên sẽ chặn lại, hỏa pháo bắn trước bảy tấc, Lý Kế, một trung đội của ngươi trước tiên đánh đoạn sau, làm ra thanh thế, Tả Hằng phụ trách phối hợp tác chiến...
- ... Bọn họ coi như là người địa phương, hơn một ngàn người đuổi theo đội hai trăm người của chúng ta, lại chưa từng tách rời, đã đủ cẩn thận... cuộc chiến vừa bắt đầu, đoạn sau núi bên kia không nhìn thấy, Vương Ngũ Giang có hai lựa chọn, hoặc là trở lại hỗ trợ, hoặc là dừng lại xem thử. Nếu hắn dừng lại bất động, Lý Kế, Tả Hằng các ngươi liền tận lực nuốt hết đoạn sau, đánh cho người đẩy lên phía trước, Vương Ngũ Giang một khi bắt đầu động, chúng ta xuất kích, ta và Trác Vĩnh Thanh dẫn đội, tách đội ngựa ra, tập trung chăm sóc Vương Ngũ Giang.
- ... Nơi này phụ trách ngăn cách, Vu Sâm, lựu đạn, nỏ cung đều chuẩn bị, ai muốn xông lên cứu thì đánh cho kẻ đó ngu luôn...
Trong tiếng nói chuyện trầm thấp mà nhanh chóng, Cừ Khánh đã sắp xếp xong, mấy tiểu đội trưởng, trung đội trưởng đơn giản gật đầu, lĩnh mệnh lệnh rời đi, Cừ Khánh giơ kính viễn vọng lên nhìn đỉnh núi chung quanh, miệng vẫn đang thấp giọng nói chuyện.
- ... Mục đích của Vương Ngũ Giang là truy kích, tốc độ không thể quá chậm, mặc dù sẽ có trinh sát thả ra, nhưng khả năng tránh thoát ở đây rất lớn, cho dù không tránh được, đám người Lý Tố Văn ở trên núi chặn lại, chỉ cần giết chết tại chỗ, Vương Ngũ Giang sẽ không phản ứng kịp. Trác huynh đệ, đổi mũ.
Hắn nói xong, cởi bao tay nải nhỏ bên cạnh ném sang một bên, Trác Vĩnh Thanh tiếp được tay nải kia, ném tay nải bên cạnh mình cho Cừ Khánh, trong tay nải đều có một cái mũ sắt.
Lúc này, trong tay nải trong tay Cừ Khánh đón được, có một chùm tua dài màu đỏ tươi cắm trên đỉnh mũ, đây là dấu hiệu nổi bật của đội ngũ Trác Vĩnh Thanh kể từ khi họ rời Thành Đô. Một khi đến lúc đàm phán, thương lượng với người khác, Trác Vĩnh Thanh đội mũ tua đỏ, phía sau khoác áo choàng đỏ, nói với bên ngoài là chiến lợi phẩm năm đó chém giết Lâu Thất, đặc biệt kiêu ngạo.
Đợi đến khi trên đường bị tập kích hoặc dụ địch, Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh liền thay phiên nhau đội mũ kia, ra khỏi Thành Đô chín tháng tới nay, đội ngũ của bọn họ gặp phải nhiều lần tập kích, thiệt giảm quân số cũng không ít, hai người cũng mạng lớn, may mắn sống sót. Lúc này trên người Trác Vĩnh Thanh vẫn còn thương thế chưa lành.
Hắn mở tay nải Cừ Khánh ném tới, đội mũ sắt bảo vệ, lắc lắc cổ. Hơn chín tháng gian khổ, tuy rằng trong âm thầm còn có một chi đội ngũ thủy chung đang phối hợp tác chiến bảo vệ bọn họ, nhưng lúc này mọi người trong đội ngũ bao gồm Trác Vĩnh Thanh trong đó cũng đã là người đầy tang thương, lệ khí lan tỏa tứ tán.
- Cũng tốt, ngươi dẫn Vương Ngũ Giang tới đây, ta tự tay xử lý hắn... mẹ kiếp Lưu Thủ Thanh, ngoài mặt hi hi ha ha, quay đầu đã phái người tới, Hán gian, ta nhớ rồi...
Kẻ địch còn chưa tới, Cừ Khánh vẫn chưa lấy mũ sắt có chùm tua đỏ ra, chỉ thấp giọng nói:
- Hai lần đàm phán trước đó, người trở mặt tại chỗ đều chết không giải thích được, Lưu Thủ Thanh là đoán được chúng ta âm thầm có người mai phục, đợi đến khi chúng ta rời đi, hậu thủ cũng rời đi, hắn mới phái người tới truy kích, nội bộ phỏng chừng đã bắt đầu thanh tra chỉnh đốn... ngươi cũng đừng khinh thường Vương Ngũ Giang, tên này năm đó mở võ quán, được xưng là Tương Bắc đệ nhất đao, võ nghệ cao cường, rất khó xơi.
- Ồ...
Trác Vĩnh Thanh ngẫm nghĩ.
- Tương Bắc đệ nhất đao, khí phách như vậy... so với Lưu Đại Bưu năm đó thì thế nào? So với Ninh tiên sinh thì thế nào...
- Ầy, chính là bởi vì Miêu Cương có Bá Đao trang, cho nên mảnh lục lâm này, mấy chục năm qua không ai dám lấy các kiểu tên như Hồ Tương đệ nhất đao. Có điều so với Ninh tiên sinh...
Cừ Khánh không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp trong nháy mắt, sau đó kịp phản ứng, nói một cách khẳng định:
- Ừm, đương nhiên cũng là không sánh được...
- Ta biết ngay mà...
Trác Vĩnh Thanh tự tin gật gật đầu, hai người ẩn nấp trong chiến hào, phía sau còn có nhành cây bụi rậm che lấp, qua một lúc, vẻ mặt nghiêm trang trên mặt Trác Vĩnh Thanh tan ra, nhịn không được bật cười, Cừ Khánh gần như cũng đồng thời bật cười, hai người thấp giọng cười một trận.
- Sau khi trở về ta phải kể chuyện này cho Ninh tiên sinh nghe.
Cừ Khánh nói.
- Hô hô...
- ... Đến lúc đó hắn một chiêu Phiên Thiên Ấn đánh lên mặt ngươi, cho ngươi biết hậu quả của việc giễu cợt cấp trên, chính là chết giống như Lục Đà...
- Ha ha khụ khụ...
Trác Vĩnh Thanh rốt cuộc không nén được, đầu đập xuống đất, ôm bụng run rẩy một hồi lâu. Chuyện Ninh Nghị thích giả mạo võ lâm cao thủ trong Hoa Hạ quân chỉ lưu truyền trong một số ít người, xem như chỉ có nhân viên cấp cao mới có thể hiểu được "tin tức thú vị về lãnh tụ" kỳ lạ, mỗi lần nói chuyện với nhau, đều có thể giảm bớt áp lực một cách thích hợp. Mà trên thực tế, hiện giờ trong toàn bộ thiên hạ, Ninh tiên sinh đều là nhân vật số một số hai, Cừ Khánh và Trác Vĩnh Thanh lấy những chuyện thú vị này ra trêu chọc, trong ngực cũng có một cỗ hào hùng.
Ánh mặt trời buổi chiều dần nghiêng, trong con đường dưới dãy núi, bộ đội truy kích tung bụi mù, vòng qua bên này, phía trước là đội ngựa vũ trang, chính giữa, phía sau là bộ binh đã hơi mất đi hình thái trong truy kích, các lão binh Hoa Hạ quân trong cách nhành cây, bụi rậm trên núi đã sớm quen với các loại hình thức tác chiến vừa nhìn qua, liền đại khái hiểu được tố chất của đối phương ở tầng cấp như thế nào.
Vượt qua bụi cây che khuất, Cừ Khánh giơ tay phải lên, lặng lẽ gập ngón tay xuống.
Ba.
Hai.
Một...
Tiếng pháo ầm ầm vang lên.
Trác Vĩnh Thanh lau gò má dính đất vàng, ánh mắt đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Ấn cán đao.
Trên đường núi, là huyết quang ngất trời ——...
Phía tây bắc hồ Động Đình, ngoại ô huyện Hoa Dung.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp xuyên qua con đường trong núi, quân doanh phía trước đã hiện ra trước mắt, Lưu Quang Thế vén rèm xe ngựa lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cờ xí Vũ triều tung bay trong quân doanh phía trước.
Không bao lâu, đoàn xe đến quân doanh, tướng lĩnh đã sớm chờ đợi từ bên trong ra nghênh đón, dẫn đoàn người Lưu Quang Thế vào đại trướng quân doanh, đại tướng trú đóng ở đây tên là Nhiếp Triêu, dưới trướng hơn bốn vạn tinh binh, chiếm lĩnh bên này đã hơn hai tháng dưới sự bày mưu tính kế của Lưu Quang Thế.
Xuyên qua Hoa Dung đi về phía đông, là vào khu vực hồ Động Đình. Lúc này Lưu Quang Thế lĩnh quân hơn ba mươi vạn, vững vàng chiếm cứ khu vực phía bắc hồ Động Đình, chỉ là các nơi như Nhạc Dương ở mạn nam hồ Động Đình vẫn là nơi các phương tranh đoạt, đi xa hơn về phía nam là Trường Sa lúc này bị Trần Phàm chiếm cứ, nếu người Nữ Chân không tới, sợ rằng sẽ không còn ai có khả năng đuổi đi được nữa.
Miểu Miểu Động Đình hồ, chính là hậu phương lớn mà Lưu Quang Thế gây dựng, một khi Vũ triều toàn diện sụp đổ, tiền tuyến không thể thủ, đại quân Lưu Quang Thế vào khu hồ tử thủ, luôn có thể kiên trì một khoảng thời gian. Sau khi Nhiếp Triêu chiếm được Hoa Dung, vài lần mời Lưu Quang Thế đến tuần tra, Lưu Quang Thế vẫn luôn gây dựng phía trước, đến lúc này, mới rốt cuộc kết thúc các hạng mục chuẩn bị đối với Niêm Hãn ở phía bắc, chạy tới đây.
Rút về nam khỏi Tương Phàn, tận lực tản ra đại quân ở phía bắc hồ Động Đình, dùng sức lực lớn nhất, bảo vệ càng nhiều thành quả thu hoạch vụ thu, mấy tháng qua, Lưu Quang Thế bôn ba khắp nơi, tóc gần như trắng xóa, thần sắc cũng có chút mệt mỏi. Sau khi thăng trướng, hắn đều có lời động viên đối với chúng tướng lĩnh dưới trướng Nhiếp Triêu, đợi đến khi mọi người lui đi, Nhiếp Triêu lại lấy ra các danh sách sổ sách giao cho Lưu Quang Thế xem qua, Lưu Quang Thế xem qua một lượt dưới cái nhìn chăm chú của Nhiếp Triêu.
Một khắc nào đó, hắn chống đầu, nhẹ giọng nói:
- Văn Khai à, ngươi có từng nghĩ tới, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?
Nhiếp Triêu tự Văn Khai, nghe thấy chủ soái hỏi, chắp tay nói:
- Võ nhân chúng ta, tử vì nước mà thôi.
- Ừm.
Lưu Quang Thế gật đầu một chút.
- Cho nên ngươi mới nghĩ, dẫn theo người, giết đi Giang Ninh cứu giá.
Hai tay Nhiếp Triều vẫn còn ở đó, lúc này ngây ngẩn cả người, không khí trong lều bắt đầu tiêu điều, hắn cúi đầu:
- Đại soái minh xét, quân sĩ Vũ triều chúng ta, sao có thể vào giờ này khắc này, mắt thấy thái tử bị vây ở tuyệt địa, mà thấy chết mà không cứu. Nếu đại soái đã biết, vậy sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều...
- Ngươi có biết, các ngươi đều sẽ chết trên đường?
- Không phải một mình ta đi về phía trước, không phải một quân ta đi về phía trước, không phải chỉ có chúng ta chết trên đường, chỉ cần chết đủ nhiều, liền có thể cứu thái tử ra... trước đây chúng ta nản lòng uể oải, chính là bởi vì... bên trên vô năng, văn thần loạn chính, cho nên thiên hạ suy yếu đến tận giờ, lúc này đã có minh quân bực này như thái tử, giết vào Giang Ninh, chống lại Nữ Chân mấy tháng mà không nói bại, chúng ta sao có thể không chết vì người.
- Ngươi có biết, phụ tá Dung Khoáng khuyên ngươi xuất binh, đã sớm nương nhờ người Nữ Chân?
Nhiếp Triêu hơi ngẩn người.
Lưu Quang Thế lấy một xấp thư từ trên người ra, đẩy về phía trước:
- Đây là... thư hắn tư thông với người Nữ Chân, ngươi xem đi.
- Dung Khoáng sao rồi? Lúc trước hắn nói muốn về nhà bái biệt mẫu thân...
Nhiếp Triều cầm lấy thư, run rẩy mở ra xem.
- Hắn bái biệt mẫu thân là giả, tiếp xúc với người Nữ Chân là thật, lúc lùng bắt hắn, hắn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại... đã chết.
Lưu Quang Thế nói.
- Nhưng chúng ta lục tìm thấy những thư từ này.
- Dung Khoáng và mạt tướng quen biết từ nhỏ, nếu hắn muốn tiếp xúc với người Nữ Chân, không cần đi ra ngoài, hơn nữa nếu đã có thư từ lui tới, vì sao còn muốn mượn cớ thăm mẫu thân đi ra ngoài mạo hiểm?
- Cho là hắn vừa muốn dàn xếp người nhà, lại thuận đường gặp mặt một lần với người liên lạc đi, Nhiếp tướng quân, chỗ này của ta có toàn bộ văn thư và quá trình điều tra, chính là sợ ngươi không tin, đều đã mang đến.
- Những thứ này, sao biết được không phải là giả mạo?
- Sao ngươi có thể nghi ngờ ta như vậy?
Tướng quân tóc bạc nhìn hắn.
Nhiếp Triêu nhìn lại:
- Chỉ vì... lời Dung Khoáng nói có lý, là mạt tướng... muốn đi cần vương.
- Làm bừa.
Lưu Quang Thế gằn từng chữ.
- Ngươi trúng kế sách của người Nữ Chân rồi.
Trong lều lớn trở nên yên tĩnh, ánh mắt hai tướng quân giằng co, qua một hồi lâu, Nhiếp Triêu cầm những bức thư kia, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
- Cho phép mạt tướng đi... suy nghĩ một chút.
Lưu Quang Thế gật đầu, đợi Nhiếp Triêu lui tới cạnh cửa mới mở miệng:
- Nhiếp tướng quân, bổn soái nếu đã đến, không phải không hề chuẩn bị, bất kể ngài quyết định thế nào... xin hãy nghĩ lại.
- ... Vâng.
Nhiếp Triêu chậm rãi lui ra ngoài.
Trong lều lớn tia sáng lóe lên một hồi, sau khi rèm buông xuống lại tối trở lại, Lưu Quang Thế lẳng lặng ngồi, ánh mắt lay động, lắng nghe thanh âm bên ngoài, qua một lúc, có người đi vào, là phụ tá đi theo đến.
- Thế nào rồi?
- Xem ra... Nhiếp tướng quân vẫn chưa hành động kích động.
- Như vậy thì tốt...
Lưu Quang Thế nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe phụ tá nói:
- Chỉ cần hôm nay vô sự, Nhiếp tướng quân xem ra sẽ không phát động nữa, nửa tháng sau, đại soái có thể thay hắn đi.
- Ôi...
Đáp lại phụ tá, là tiếng thở dài nặng nề, mệt mỏi của Lưu Quang Thế...
Từ khi Chu Ung chạy trốn ra biển mấy tháng tới nay, toàn bộ thiên hạ, hầu như đều không có nơi nào yên bình.
Phụ cận Trường Sa, xung quanh khu vực hồ Động Đình, xung đột và ma sát lớn nhỏ dần dần bộc phát, giống như là giọt nước nhỏ vào trong dầu sôi, chảo dầu liền ùng ục không ngừng sôi trào.
Những xung đột này đều không phải là xung đột quân sự quy mô lớn, mà là thiên hạ thôi thúc biến đổi, lòng người khác nhau không ngừng va chạm, những người muốn tự bảo vệ mình, những người bàng hoàng luống cuống, những người anh dũng khẳng khái, những người nước chảy bèo trôi... dưới sự thao túng và lôi kéo của các thế lực khắp nơi, dần dần bắt đầu bày tỏ thái độ, bắt đầu bộc phát vô số chém giết quy mô nhỏ.
Bắt đầu từ tháng bảy, thuyết khách của Hoa Hạ quân đang hành động, thuyết khách của người Nữ Chân đang hành động, thuyết khách của Lưu Quang Thế đang hành động, những người lòng hướng về Vũ triều tự phát đang hành động, xung quanh Trường Sa, từ Đàm Châu (Lưu Dương đời sau) đến Bình Giang, đến Mịch La, đến Tương Âm, đến Lâm Tương, chém giết giữa các thế lực lớn nhỏ đã không biết bộc phát bao nhiêu lần.
Trung tuần tháng bảy, tri phủ Bình Giang Dung Kỷ bởi vì gặp phải hai lần ám sát, bị dọa đến mức từ quan ra đi.
Hạ tuần tháng bảy, đạo tặc Hà Sơn phụ cận Mịch La lấy danh nghĩa hưng phục Vũ triều tấn công huyện thành, Lâm Tương, hơn ba trăm người xưng là Ma Y Xã mang đao ra phố, ép quan phủ tỏ thái độ quy phục Lưu Quang Thế, quân đội trong thành trấn áp, chém giết máu chảy thành sông.
Tháng tám, Tương Âm có hơn bảy ngàn quân phòng thủ Vũ triều trú đóng tỏ thái độ quy phục Nữ Chân dưới sự du thuyết của gian tế Nữ Chân và Ngưu Bảo Nguyên vốn là tri phủ Trường Sa, người phản kháng cũng lập tức khởi nghĩa, trong thành chém giết đến tận hai ngày, non nửa tòa thành đều bị thiêu hủy, từ đó về sau, đầu người phản kháng bị treo trên tường thành.
Trung tuần tháng tám, hạ tuần tháng tám... xung đột tương tự không ngừng xảy ra, trên thực tế đây cũng là biểu hiện kịch liệt của việc mọi người tích trữ và cướp đoạt vật tư trước sau thu hoạch vụ thu, Trần Phàm tuy rằng đã chiếm được Trường Sa, nhưng tổng số bộ đội Miêu Cương vốn không nhiều, bảo vệ thành trì đã là cực hạn, mấy nhánh đội ngũ tác chiến đặc chủng rút về từ Giang Nam hoạt động sôi nổi, cướp được không ít vật tư thắng lợi, cũng du thuyết và tranh thủ được thái độ thân thiện của một bộ phận thế lực đối với Hoa Hạ quân.
Nhưng mà, đến đầu tháng chín, ba nhánh Hán quân đầu hàng vốn trú đóng ở Giang Nam tây lộ, tổng cộng có mười bốn vạn người bắt đầu nhổ doanh trại xuất phát về phía Trường Sa, tranh chấp lực lượng lớn nhỏ gần Trường Sa dần dần lắng xuống. Các thế lực bày tỏ thái độ, hoặc là không tỏ thái độ nhưng trên thực tế đầu hàng Nữ Chân, lại dần dần nhiều lên...
Mặt trời chiều ngả về tây, khói thuốc súng tràn ngập trong núi, mùi máu tanh lan tỏa ra.
Binh lính chạy trốn tản ra phương xa, hoặc là bị xua đuổi chạy qua đồng ruộng, nhảy vào trong con sông nhỏ phụ cận, trôi về phía hạ lưu, trên chiến trường tán loạn thi thể, binh lính ghìm chặt chiến mã chạy loạn, có người đang kiểm kê người bị thương và tù binh, đâm mũi thương xuống người quân mã bị đạn pháo nổ đến hấp hối.
Trác Vĩnh Thanh mặc y phục mềm đầu đội mũ sắt trên tay xách theo đầu người, đi lên sườn núi, Cừ Khánh ngồi bên cạnh mấy thi thể, nửa người đều là máu, đại phu theo quân đang băng bó vết thương bên trái người hắn lại.
- A, đau chết mất...
Hắn nhe răng rít lên hít khí lạnh.
Trác Vĩnh Thanh lấy mũ sắt có tua đỏ trên đầu hắn ra:
- Không chết là tốt rồi, cướp vài con ngựa, có thể chở ngươi đi.
- Đúng là phải đi nhanh một chút... ngươi cầm đầu người theo làm gì?
- Tương Bắc đệ nhất đao đó, cho ngươi xem một chút.
- Xúi quẩy...
Cừ Khánh nhếch miệng, sau đó lại nhìn đầu người kia:
- Được rồi, đừng cầm đi khắp nơi, mặc dù là người lục lâm, trước kia cũng coi như một anh hùng hảo hán, hành hiệp trượng nghĩa, tiếp tế hương lân, thời điểm trừ sơn phỉ, cũng là người anh dũng hào hùng. Trước khi đi tìm Lưu Thủ Thanh, bên phía Phùng Chấn kia từng thăm dò tình báo, đến thời điểm gay gắt nhất, vị hảo hán này, có thể cân nhắc tranh thủ.
- Nói cách khác, hắn mang theo hơn một ngàn người đuổi giết tới đây, cũng có khả năng buông tha chúng ta.
Trác Vĩnh Thanh cầm lấy đầu người kia, bốn mắt nhìn nhau.
- ...
Cừ Khánh nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Đau chết mất.
Vấn đề của Trác Vĩnh Thanh đương nhiên không có đáp án, hơn chín tháng nay, mấy chục lần sinh tử, bọn họ không thể đặt an nguy của mình vào khả năng nho nhỏ này. Trác Vĩnh Thanh cắm đầu đối phương trên cây gậy ven đường, lúc đi tới lần nữa, thấy Cừ Khánh đang tính toán thế cục phụ cận trên mặt đất.
- Sùng Dương Lưu Thủ Thanh, Bình Giang Vu Đại Nha, nếu hai bên đã móc nối xong nương nhờ Nữ Chân, một mảnh này sẽ nối lại, vùng đất hơn trăm dặm, mấy vạn quân dân a. Tên Vu Đại Nha này, xem ra xuất thân thảo mãng nghĩa khí phóng khoáng, tình thế cấp bách làm loại chuyện này —— hắn là muốn lấy ngươi làm đầu danh trạng, muốn có sự tán thưởng trước mặt người Nữ Chân...
Trác Vĩnh Thanh ngồi xuống:
- Quách Bảo Hoài bọn hắn khi nào thì giết tới?
- Quách Bảo Hoài năm vạn người, Vu Cốc Sinh bốn vạn người, lại thêm Lý Đầu Hạc hơn bốn vạn người, ba phương hướng, Vu Cốc Sinh tới trước, phỏng chừng năm đến bảy ngày sau, có thể tiến vào một dải Bình Giang, chỉ riêng quân Hán, hiện tại đã có mười bốn vạn, cộng thêm kẻ lục tục tới đây, cộng thêm kẻ lục tục đầu hàng... chúng ta bên này, cũng chỉ có hơn một vạn năm ngàn người ở Trường Sa, cùng đám quân lính tản mạn chúng ta...
Cừ Khánh vẽ bản đồ trên bùn đất, vẽ đến đây, quay đầu nhìn lại, chiến trường nho nhỏ phía dưới đã sắp được dọn dẹp sạch sẽ, người bị thương bên mình cơ bản đã được cứu chữa, nhưng dấu vết thiết huyết sát phạt và thi thể ngổn ngang sẽ không bị xóa bỏ. Lời trong miệng hắn cũng nói đến đây, không biết tại vì sao, hắn hầu như bị thế cục chênh lệch xa và tuyệt vọng trong miệng mình chọc đến tức cười.
- Mẹ nó, trận này đánh thế nào đây...
Cừ Khánh tìm ra từ ngữ mắng chửi người thường dùng trong nội bộ Tổng Tham.
Trác Vĩnh Thanh cũng cảm thán:
- Đúng vậy.
Hai người ở đó than thở một hồi, qua không bao lâu, đội ngũ chỉnh đốn lại, liền chuẩn bị rời đi, Cừ Khánh dùng chân lau hình vẽ trên mặt đất, gian nan lên ngựa dưới sự dìu đỡ của Trác Vĩnh Thanh.
- ... Vẫn còn năm đến bảy ngày, Phùng Chấn bên kia phỏng chừng đã đang vạch kế hoạch, tên súc sinh Vu Đại Nha kia tính kế chúng ta một lần, chúng ta vòng qua đó, xem có thể nào nghĩ cách xử lý hắn hay không...
- Nghe ngươi cả.
- Ngươi cũng thử nghĩ xem, ngươi đã dùng đầu óc bao giờ chưa, Trác huynh đệ, ta phát hiện sau khi ra ngoài ngươi càng ngày càng lười, lúc ngươi ở Trương thôn không phải như vậy...
- Cừ đại ca, ta đây là tin tưởng ngươi.
- ... Quên đi, lần sau ngươi đội mũ đỏ, rất tốt, ta không tranh với ngươi nữa, dù sao đầu óc của ngươi cho dù trúng một quả pháo nổ, cũng không tính là tổn thất lớn của Hoa Hạ quân chúng ta.
- Ha ha ha ha...
Mặt trời lặn ở chân trời, đội ngũ vừa mới trải qua chém giết trong bóng tối cuối cùng vòng lại hướng bên kia sườn núi, tiếng cười có vẻ phóng khoáng và sang sảng của Trác Vĩnh Thanh theo gió chạng vạng tối truyền tới.
Trung tuần tháng chín, đây chỉ là một góc của vô số cảnh tượng chém giết thảm liệt gần Trường Sa. Sau đó không lâu, nhóm Hán quân đầu hàng thứ nhất nhiều đến mười bốn vạn người sắp sửa đến nơi này, phát động thế công đợt thứ nhất về phía đội quân của Trần Phàm chỉ có hơn một vạn người.
Nhưng không lâu sau đó, thế công đợt thứ nhất chân chính, là do Trần Phàm phát động trước.