Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1120 - Chương 1120: Nhân Gian Luyện Ngục, Vạn Độ Đao Ôn 2

Chương 1120: Nhân gian luyện ngục, vạn độ đao ôn 2 Chương 1120: Nhân gian luyện ngục, vạn độ đao ôn 2

- ... Năm năm trước, ta được điều đi nhậm chức tri châu Đàm Châu, lúc đến được kinh thành, được Mai công triệu kiến sau hội thơ. Lão đại nhân lúc ấy liền nói với ta, một vùng Miêu Cương, phiền toái cực lớn, vấn đề rất nhiều. Dặn dò ta thận trọng. Lúc đó đại chiến Tiểu Thương Hà mới dừng, Hắc Kỳ nguyên khí đại thương, nhưng ba năm đại chiến với Nữ Chân, quả thực đã đánh ra sự ngoan cường chấn động thiên hạ.

- ... Một vùng Miêu Cương này, vốn là một hệ Bá Đao trong Hắc Kỳ, trước kia theo Phương Lạp khởi xướng loạn Vĩnh Lạc, từ đó về sau vẫn luôn ẩn nấp, mãi đến khi đại chiến Tiểu Thương Hà bắt đầu, mới có động tác lớn. Năm Kiến Sóc thứ năm, chủ lực Bá Đao di chuyển về phía tây, chuẩn bị cho Hắc Kỳ Tiểu Thương Hà chạy về phía nam, ở lại Miêu Cương ngoại trừ người nhà ra, binh lính có thể chiến đấu chẳng qua chỉ vạn người, nhưng cho dù như vậy, ta cũng chưa từng có chút lòng khinh thường nào... chỉ đáng tiếc sự phát triển sau này chưa từng như ta dự liệu, Quý Tôn chi ưu, bất tại Chuyên Du, nhi tại tiêu tường chi nội dã*...

*Tương truyền vào cuối thời Xuân Thu, chính quyền nước Lỗ rơi vào tay ba quan đại phu là Mạnh Tôn, Thúc Tôn và Quý Tôn. Trong đó Quý Tôn có quyền thế nhất, nhưng vẫn lo sợ quốc quân sẽ mượn đất của Chuyên Du đoạt lại chính quyền, thế là Quý Tôn muốn xuất binh đánh nước phụ dung Chuyên Du. Khổng Tử nghe nói, liền nói với hai đệ tử rằng: Ta sợ rằng cái lo của Quý Tôn không phải ở tại nước phụ dung Chuyên Du mà là ở nội bộ của vương thất. (Trích Luận Ngữ - Quý Thị)

Huyện Cư Lăng. Ngày thu sắp tới, cả vườn vàng óng ánh, trên tửu lâu quý khí nhất trong huyện thành, nữ tử trợ hứng đang đàn tấu tiểu khúc thanh nhã, quan viên trung niên trên dưới bốn mươi tuổi cầm chén rượu, đang nói chuyện với võ tướng dáng người vạm vỡ bộ dạng thô dã đối diện, trong lời nói, thỉnh thoảng có tự giễu, nhưng ngữ khí cũng được coi như vô cùng thành khẩn.

- ... Sau khi huynh đệ điều đến nhậm chức Đàm Châu, chỉnh đốn nghiêm túc quân vụ, kết giao khắp nơi, lại thăm dò tin tức của Miêu Cương, định ra kế hoạch phong tỏa trước, tiêu diệt sau, nhưng mà, năm Kiến Sóc thứ tám, thứ chín, thứ mười, trước sau năm lần xuất binh, ít nhất phát động tám vạn người, nhiều nhất là động viên hai mươi vạn đại quân vào núi, nhưng đến cuối cùng, kẻ cản trở... là người bên cạnh.

Quan viên trung niên chậm rãi phất phất tay:

- Ba năm! Năm lần! Lần nào cũng quay về mà không có kết quả, bên này nói muốn đánh, bên phía tây nam kia, các phương liền bắt đầu đi bàn chuyện làm ăn, chuyện làm ăn bàn xong rồi, lại ngấm ngầm gây chuyện, rút nhân thủ, đều cho rằng chiếm được món hời lớn trên tay Ninh tiên sinh kia. Huynh đệ trong lòng khổ a, huynh đệ không lười biếng... năm Kiến Sóc thứ chín, lần mùa hạ năm đó, Chu huynh, ngươi có lỗi với ta.

Tướng lĩnh bộ dạng thô lỗ đối diện nâng chén:

- Uống rượu.

- ... Không nói nữa, uống rượu.

Hai người chạm cốc, quan viên trung niên đỏ mặt, lại rót rượu lên:

- Ta biết, Doãn Trường Hà ta hôm nay tới du thuyết Chu huynh, với tính cách của Chu huynh, phải xem thường ta, nhưng mà, nói một cách to tát, ta và ngươi đều là quan của Vũ triều, ta là tri châu Đàm Châu, ngươi nên thuộc sự quản lý của ta. Đáng tiếc, Vũ triều đã bị vây trong giai đoạn cuối, tất cả mọi người đều có suy nghĩ của mình, không sao, Doãn mỗ hôm nay chỉ lấy thân phận bằng hữu tới đây, lời nói ra Chu huynh nghe được thì nghe, nghe không được cũng thôi vậy.

Quan viên tên Doãn Trường Hà trong lời nói mang theo mùi rượu, Đàm Châu Vũ triều tức là thành phố Trường Sa đời sau, cũng là nơi trị vì của Kinh Hồ Nam lộ, hắn là tri châu Đàm Châu, vốn là một trong những quan lớn nhất tỉnh lị, mà Cư Lăng chẳng qua là một huyện nhỏ phụ cận Đàm Châu, trên danh nghĩa tự nhiên thuộc về sự quản lý của Doãn Trường Hà. Doãn Trường Hà mượn hơi rượu nói ra những lời này, võ quan họ Chu liền nâng ly xin lỗi:

- Doãn đại nhân nặng lời rồi, tiểu nhân tự phạt ba chén, tự phạt ba chén.

- Cùng uống.

Doãn Trường Hà cùng đối phương uống ba chén rượu, tay vỗ lên bàn:

- Vừa nãy nói... Chu huynh phải khinh thường ta, không sao, Hắc Kỳ quân kia nói Doãn mỗ là Hán gian. Cái gì là Hán gian? Đối đầu với bọn họ chính là Hán gian? Chu huynh, ta cũng là người Hán, ta là quan của Vũ triều, ta là quan phụ mẫu chủ chính Đàm Châu, ta... cờ kém một chiêu, ta nhận! Chủ chính Đàm Châu năm năm, thủ hạ của ta hơn năm vạn người, nhưng ta chưa một lần nào đánh vào Miêu Cương, lý do là gì, không ai nghe, ta nhận!

Hắn vung tay:

- Giao thiệp nhiều năm như vậy, ta đã đánh giá thấp chiến lực của bọn họ! Trong tháng sáu bọn họ đi ra, nói phá Trường Sa liền phá Trường Sa, nói đánh Lâm Tương liền đánh Lâm Tương, phòng thủ thành rối tinh rối mù, thậm chí có người mở cửa cho bọn họ. Ta cũng nhận. Thiên hạ đã thay đổi, Hoa Hạ quân lợi hại, người Nữ Chân cũng lợi hại, chúng ta bị bỏ lại rồi, không phục không được, nhưng tiếp theo là cái gì đây? Chu huynh?

Doãn Trường Hà giơ tay chỉ vào bàn:

- Tháng sáu lúc bọn người Trần Phàm giết ra, nói muốn giết ta tế cờ, ta không có cách nào chỉ có thể trốn đi, chư vị phụ cận, nhắc đến đều nói muốn liên hợp với Hắc Kỳ kháng Kim, nói đến lợi hại, Vu Đại Nha ở Bình Giang hận không thể lập tức đi tây nam quỳ gặp Ninh tiên sinh, ở huyện thành Bình Giang nói Ninh tiên sinh là thánh nhân, các vùng Tương Hương cũng đều nói muốn nương tựa Hắc Kỳ, đáng tiếc a, đến tháng tám, đã khác rồi.

- Chu huynh, giữa tháng sáu ta mất các nơi Trường Sa, Lâm Tương, trốn đi, giữa tháng tám bắt đầu đi ra, các nơi hưởng ứng, bắt đầu muốn đối nghịch với Hắc Kỳ, ngươi cho rằng Doãn mỗ có sức hiệu triệu như vậy sao?

Doãn Trường Hà lắc đầu:

- Doãn mỗ không quan trọng. Chu huynh, nói một câu thực lòng, người Tương tính tình cường hãn, dám đứng đầu thiên hạ, Doãn mỗ là người ngoài, không sai khiến được các ngươi. Thực sự điều khiển được các vị, là những người ngoài kia...

Hắn nói tới đây, khẽ thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tửu lâu.

Vượt qua sân nhỏ, bên ngoài là huyện thành và phố xá xám xịt của Cư Lăng. Cư Lăng là nơi đặt Lưu Dương đời sau, trước mắt cũng không phải là thành thị lớn, đột nhiên nhìn lại, lộ ra vẻ phồn hoa như gấm vóc, nhưng dù vậy, trong người đi đường qua lại, cũng có một bầu không khí yên tĩnh. Ánh mặt trời chiếu qua kẽ lá, lá rụng khô vàng, côn trùng kêu vang, ăn mày nghỉ ngơi ven đường, trẻ con chạy băng qua...

Doãn Trường Hà nói:

- Trong tháng tám, Hoàn Nhan Hi Doãn của Nữ Chân đã hạ mệnh lệnh tiến công Kinh Hồ, Quách Bảo Hoài, Vu Cốc Sinh, Lý Đầu Hạc... ba nhánh binh mã cộng lại gần hai mươi vạn người nhỉ, bọn họ sẽ giết tới nhóm đầu tiên, kế tiếp là đại quân lục tục mấy chục vạn người áp sát lãnh thổ, phía sau tọa trấn còn có túc tướng Ngân Thuật Khả của Nữ Chân, bọn họ đã đánh Lâm An, nghỉ ngơi chỉnh đốn, hiện giờ đã đang trên đường tới đây. Chu huynh, bên này có cái gì?

Hắn cười chế giễu:

- Nhóm Hắc Kỳ này của Miêu Cương, so với nhóm Tiểu Thương Hà năm đó, chiến lực còn kém hơn một chút, hơn một vạn người đi ra chiếm Trường Sa, Lâm Tương, bọn họ đúng là chơi trội lắm rồi. Tiếp theo, mấy chục vạn đại quân áp tới, đánh không lại, bọn họ trở về trong núi, cho dù bọn họ có chí khí, muốn gắng gượng tử thủ, đứng về phía bọn họ, không một ai có thể sống. Tây Bắc năm đó, đến giờ vẫn còn là đất trắng kia.

Tướng lĩnh họ Chu đối diện gật gật đầu:

- Đúng vậy, không dễ làm mà.

- Hơn nữa, Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn của Nữ Chân, không giống với hai vị hoàng tử ở phía đông kia.

Doãn Trường Hà uống một ly rượu:

- Lão tướng khai quốc, khó giải quyết nhất, bọn họ không giống hai người Tông Phụ, Tông Bật, xua đuổi người đi đánh trận, mà là đã sớm đặt ra sẵn quy củ thưởng phạt, người đánh được, lập công, có đất, có người, vũ khí đại pháo đều có, người ta là đang ám chỉ cái gì? Một ngày nào đó bọn họ sẽ phải đi về phía bắc, đến lúc đó... Chu huynh, nói một câu đại nghịch bất đạo, đám người phía nam này, người Nữ Chân vui mừng thấy mọi người chia đất phong vương, như vậy đối với bọn họ không còn gì tốt hơn. Đánh trận cho người Nữ Chân, mọi người đều không tình nguyện, đánh vì chính mình, hoặc là đánh cho Vũ triều... nói câu thật lòng, mọi người vẫn là có thể đánh một chút.

Tướng lĩnh đối diện uống một ngụm rượu:

- Đây cũng coi như vì Vũ triều sao?

Cái ly trong tay Doãn Trường Hà ngây ra, qua một lát, hắn cầm lấy bình rượu, uống liền mấy chén, nói với giọng trầm thấp:

- Chu huynh, cái này không tính, nhưng thế cục hiện nay... ngươi bảo mọi người nói như thế nào... tiên đế bỏ thành mà đi, Giang Nam thất bại thảm hại, đều đầu hàng rồi, tân hoàng có lòng phấn chấn, thật tốt quá, mấy ngày hôm trước truyền đến tin tức, đánh tan Hoàn Nhan Tông Phụ ở Giang Ninh, nhưng tiếp theo thì sao, chạy như thế nào cũng không biết... Chu huynh, để cho người trong thiên hạ đều đứng lên, giết qua Giang Ninh, giết lui người Nữ Chân, ngươi cảm thấy... có khả năng sao?

Hắn lắc đầu:

- Giang Nam đều quỳ xuống cả rồi, hơn một trăm vạn người, vây quanh thái tử gia của mình động thủ, Giang Nam tây lộ, lại là mấy chục vạn người đầu hàng, một mảnh địa phương giàu có và đông đúc nhất của Vũ triều, cái hời của thu hoạch vụ thu đều bị người Nữ Chân chiếm hết, liều mạng ra đánh, ai không muốn, ta ở Đàm Châu vài năm, cũng muốn đánh Miêu Cương với bất cứ giá nào... thiên hạ này chính là như vậy. Mấy ngày trước ta đến Bình Giang đích thân gặp Vu Đại Nha, ngươi cho rằng là ta thuyết phục hắn? Hắn đã sớm nhìn thấy, người Nữ Chân tới, mấy vạn người hơn mười vạn người của Bình Giang, tất cả đều phải chết a, Chu huynh, đó chính là bách tính bên ngoài này đó.

- Nếu như không có đám Hắc Kỳ này, mọi người sẽ không chết, người Nữ Chân sẽ không coi nơi này thành cái đinh trong mắt gai trong thịt để đánh, một vạn Hắc Kỳ quân, Chu huynh, trăm vạn người đều phải chôn cùng bọn họ. Bách tính có tội gì chứ.

Doãn Trường Hà nói lời này, trong mắt có lệ. Chỉ huy sương quân Chu Tĩnh dáng vẻ thô lỗ ở đối diện đứng dậy, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài ở cửa sổ, thì thầm tự nói:

- Đúng vậy, một vạn người đối đầu với trăm vạn người...

- Không chỉ là sống chết của một vạn người đó.

Doãn Trường Hà ngồi bên bàn dùng bữa, đưa tay lau mặt:

- Còn có sự sống chết của trăm vạn dân chúng vô tội, từ Bình Giang Vu Đại Nha đến Mịch La Lâu Hiển, rồi đến Lưu Thủ Thanh, tất cả mọi người quyết định tránh một chút. Chu huynh, phía đông chỉ còn lại Cư Lăng, thủ hạ của ngươi hơn một vạn người, cộng thêm bốn năm vạn nhân khẩu của Cư Lăng, đám người Quách Bảo Hoài vừa đến, không ngăn được đâu... đương nhiên, ta cũng chỉ là trình bày lợi hại, Chu huynh nhìn xem dân chúng bên ngoài này, để cho bọn họ chết vì kẻ phỉ Hắc Kỳ? Ta không cam lòng.

Chu Tĩnh dánh vẻ thô dã đặt hai tay trên bệ cửa sổ, nhíu mày nhìn về phía xa, hồi lâu cũng không nói gì, Doãn Trường Hà biết lời nói của mình đã đi vào lòng đối phương, hắn ra vẻ tùy ý ăn thức ăn trên bàn, đè cảm giác khẩn trương trong lòng xuống.

Giữa tháng sáu khi Trần Phàm tấn công các nơi Trường Sa, Lâm Tương, phản ứng đầu tiên của Doãn Trường Hà đương nhiên là phản kích, ai ngờ Hoa Hạ quân trong mấy ngày liền vượt qua cửa ải hiểm yếu, hắn thậm chí còn không thể biết rõ ai đã bán đứng hắn, Trường Sa, Lâm Tương bèn lần lượt bị mở cửa thành. Khi Lâm Tương bị công phá vẫn còn là ban đêm, nghe nói thủ lĩnh thổ phỉ Trần Phàm mang theo người trực tiếp giết tới hắn, muốn lấy thủ cấp của hắn. Doãn Trường Hà quần áo xộc xệch hốt hoảng chạy trốn, từ đó về sau trốn ở bên ngoài hai tháng không dám ló đầu.

Đến tháng tám, Ngô Khải Mai, Mai công thân ở vị trí cao trong tiểu triều đình Lâm An viết thư cho hắn, hắn mới dám ra mặt du thuyết khắp nơi xung quanh. Lúc này thanh thế của người Nữ Chân áp sát Đàm Châu, mà bởi vì lực lượng của Hoa Hạ quân bên này quá nhỏ, không thể hoàn toàn thống nhất thế lực chung quanh, không ít người đều sinh ra sợ hãi đối với trăm vạn đại quân có thể giết tới bất cứ lúc nào, khi Doãn Trường Hà ra mặt du thuyết, song phương ăn nhịp với nhau, quyết định hết sức đặt mình ngoài cuộc trong lần xung đột này giữa người Nữ Chân và Hoa Hạ quân.

Cho dù không thể hoàn toàn không đếm xỉa đến, ít nhất cũng phải mưu tìm một con đường sống cho ngàn vạn dân chúng vô tội dưới sự cai trị.

Trước mắt, chỉ cần thuyết phục Chu Tĩnh từ bỏ Cư Lăng, con đường mạn đông Đàm Châu, sẽ hoàn toàn được mở ra.

Chính mình cũng đích thực đã làm tròn trách nhiệm với tư cách là quan phụ mẫu Đàm Châu.

Hắn là nghĩ như thế.

Trong ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lá gần rụng hết.

Tướng quân tên là Chu Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu thật lâu.

- Doãn đại nhân, là người lớn lên ở Giang Nam phải không?

- Huynh đệ nguyên quán Tô Châu.

Doãn Trường Hà nói.

- Khi Trung Nguyên thất thủ, ta ở Biện Lương giết heo.

Tướng lĩnh dáng người thô lỗ, vẫn có hơi mập mạp nhìn sắc thu bên ngoài, lẳng lặng nói:

- Sau đó theo mọi người chạy nạn về quê, mới bắt đầu đi lính, tình cảnh khi Trung Nguyên bị chiếm đóng, trăm vạn người ngàn vạn người chết như thế nào, ta đều đã nhìn thấy. Doãn đại nhân may mắn, vẫn luôn sống tốt ở Giang Nam.

- ... Lúc dò núi khuấy biển, cũng nhìn thấy người chết như thế nào... bởi vậy, không thể để cho bọn họ chết không có giá trị a.

- Đúng vậy, phải chết có ý nghĩa.

Chu Tĩnh đánh nắm đấm vào lòng bàn tay:

- Ta giết heo ở Biện Lương, giết heo cũng phải kết giao với nhân vật hắc bạch lưỡng đạo, có đôi khi còn phải cầm đao liều mạng với người khác, trong đạo có câu, gọi là người không mạnh đứng không vững, nói rất có đạo lý... Trung Nguyên bị chiếm đóng mười năm, lời Doãn đại nhân nói hôm nay, thật sự khiến cho ta hiểu được, cho dù trốn ở địa phương nhỏ như Cư Lăng, dáng vẻ trăm vạn ngàn vạn người chết thảm ban đầu, cuối cùng cũng đuổi tới.

Khóe mắt Doãn Trường Hà co giật:

- ... Chu huynh, cái này... vẫn có thể tránh được...

- Doãn đại nhân, vì sao vĩnh viễn đều là người Hán phải tìm mọi cách tránh đi chứ?

- Ngươi đây... là đi vào chỗ bế tắc, đây không phải một mình ngươi có thể làm được...

- Hai năm trước, Chu mỗ phá trại Song Kiều, trại kia nằm trong núi lớn, dễ thủ khó công, hai tháng nay, ta thu dọn được nó rồi, nếu Cư Lăng không thủ được, ta dẫn người vào trong núi, tựa như Miêu Cương mà ngươi nói, chịu đựng đến chết.

Chu Tĩnh quay đầu lại, ánh mắt nam nhân có tên an tĩnh nhưng dáng vẻ thô kệch này điên cuồng đến mức khiến hắn cảm thấy sợ hãi, Doãn Trường Hà đứng lên:

- Ngươi, ngươi đây là...

- Hôm qua, Trần Phàm dẫn binh đến mượn đường ta, hắn nói có lý, quân đội nếu còn giống như trước kia nữa, cả đời không đánh lại người Nữ Chân. Hắc Kỳ quân không ép đám người xảo quyệt Vu Đại Nha nhập bọn, chỉ bởi vì nhập bọn cũng vô ích, chỉ có người khi thiên hạ lâm vào đường cùng vẫn có thể đứng ở phía trước, mới có thể làm huynh đệ.

Trong miệng Chu Tĩnh lộ ra hàm răng trắng bóc:

- Trần tướng quân là anh hùng chân chính, điên đến lợi hại, Chu mỗ rất bội phục, Chu Tĩnh ta không chỉ muốn nhập bọn, hơn một vạn ba ngàn người dưới tay ta, ta chẳng quản ai hết, tương lai cũng đều quy về huấn luyện, biên chế lại của Hoa Hạ quân. Doãn đại nhân, hôm nay ngươi tới đây, nói một hồi dông dài, lòng dạ hẹp hòi vô cùng, Chu mỗ bèn để ngươi chết được nhắm mắt vậy.

- Trần Phàm, ngươi...

Doãn Trường Hà đầu óc hỗn loạn chốc lát, hắn có thể tự mình tới, tự nhiên là có được tình báo và sự đảm bảo đáng tin cậy, ai ngờ gặp phải tình huống như vậy, hắn hít sâu một hơi để suy nghĩ hỗn loạn hơi bình tĩnh lại:

- Trần Phàm mượn đường ngươi... hắn mượn đường gì, đi đâu...

- Như ngươi nói đó, Vu Cốc Sinh, Quách Bảo Hoài đều sắp tới, Trần tướng quân đi nghênh đón bọn họ a.

- Hắn chỉ có hơn một vạn người, chiếm Trường Sa, Lâm Tương rồi cũng không đủ thủ, hắn làm sao xuất binh ——

- Ha ha, Doãn đại nhân nói đúng quá, hắn chỉ hơn một vạn người, canh giữ hai tòa thành làm gì, chờ trăm vạn đại quân áp sát đến sao... Doãn đại nhân nhìn thấy rồi nhỉ, Hoa Hạ quân đều là kẻ điên, nếu không phải Trần Phàm mượn đường ta, ta thật sự không hạ được quyết tâm bắt Doãn đại nhân ngươi để tế cờ...

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, bụi lơ lửng trong không khí đều như hiện ra khí tức không lành, tiếng nhạc trong phòng đã sớm dừng lại, Doãn Trường Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có người qua đường đi lại, hắn định thần lại, cố gắng làm cho ánh mắt của mình chính khí mà nghiêm túc, tay gõ lên bàn:

- Bản thân các ngươi điên rồi, không coi mạng mình ra gì, không sao, mấy vạn người Cư Lăng này thì sao! Trăm vạn, ngàn vạn người của Đàm Châu, Kinh Hồ Nam lộ này thì sao! Sao các người dám dẫn họ đi chết! Các ngươi có tư cách gì —— làm ra chuyện như vậy!

Thanh âm của hắn, hùng hồn chấn động bên tai, Chu Tĩnh nhìn hắn, liếm liếm đầu lưỡi.

- Cho nên ấy, nếu như bọn họ không bằng lòng, bọn họ phải tự mình cầm đao lên, nghĩ hết mọi cách giết ta —— trên đời này luôn luôn không có con đường thứ hai...

Xa xa khe núi có một thôn xóm nho nhỏ đang bốc lên khói bếp, lá đỏ trên đỉnh núi bay xuống. Vị hòa thượng dáng người to lớn, khuôn mặt phúc hậu khoác áo choàng đi lên núi dọc theo con đường nhỏ, chào hỏi với mấy người bên cạnh nơi đóng quân trên núi.

Chính là Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh bị thương đang ở nơi đóng quân chờ hòa thượng béo đến, vừa nhìn thấy đối phương, sắc mặt Trác Vĩnh Thanh có chút không tốt:

- Hay cho tên họ Phùng nhà ngươi, ngươi vẫn còn dám tới! Ta mới biết được, bên phía Vu Đại Nha kia là ngươi tự tay bán đứng chúng ta —— chuyện lớn như vậy không cần thương lượng trước một chút!?

- Trác anh hùng bớt giận, nghe nói Cừ lão đại bị thương, tiểu nhân mang theo thuốc trị thương thượng đẳng tới.

Hòa thượng béo vẻ mặt ôn hòa, lấy ra một bao thuốc trị thương từ dưới áo choàng đưa đến trước mặt Trác Vĩnh Thanh với tư thái tiến cống, Trác Vĩnh Thanh liền theo bản năng cầm lấy. Sau khi nhận lấy mới cảm thấy có chút không đúng, như vậy liền không dễ nổi đóa.

Từ đầu năm mấy chục đội ngũ đặc công giết ra khỏi Tây Nam, Trác Vĩnh Thanh bên này nhận được sự chú ý nhiều nhất, cũng đặc thù nhất. Một đội người do Cừ Khánh, Trác Vĩnh Thanh suất lĩnh đi ở ngoài sáng, đồng thời sẽ có một đến hai đội ngũ âm thầm phối hợp tác chiến, Phùng Chấn biệt danh "Lão thực hòa thượng" là kẻ buôn bán tình báo nổi danh một dải Kinh Hồ Nam, Giang Nam Tây, chín tháng nay, âm thầm phối hợp tác chiến với Cừ, Trác, giúp đỡ bẫy không ít người, quan hệ hai bên không tệ, nhưng thỉnh thoảng đương nhiên cũng sẽ có tình huống khẩn cấp phát sinh.

Phùng Chấn đó vẻ mặt tươi cười:

- Tình huống khẩn cấp, không kịp thương lượng tỉ mỉ, người của Doãn Trường Hà âm thầm tiếp xúc với Vu Đại Nha đã nhiều lần, Vu Đại Nha đã động tâm, hết cách rồi, ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát sắp xếp cho hai người gặp mặt. Chuyện Vu Đại Nha phái binh đuổi theo các ngươi, ta không phải lập tức gọi người thông báo sao, gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, ta biết ngay có Cừ đại ca Trác huynh đệ ở đây, sẽ không có chuyện gì.

- Còn không có chuyện gì, phản ứng hơi chậm một chút, người ta đã chặn đầu vây lên rồi, ba ngàn, không đúng... bốn ngàn đánh hai trăm đó! Cho dù chúng ta kịp phản ứng, cũng đã quay đầu đánh hơn một ngàn...

- Mới hơn một ngàn mà, không có vấn đề gì, chuyện nhỏ, Trác huynh đệ ngươi cũng không phải lần đầu tiên gặp phải... nghe ta giải thích nghe ta giải thích, ta cũng hết cách, con người tên Doãn Trường Hà này có chút cảnh giác, lá gan lại nhỏ, không cho hắn một chút ngon ngọt, hắn sẽ không mắc câu. Ta tác hợp cho hắn và Vu Đại Nha, tiếp theo đây tổ chức hành trình cho hắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Mấy ngày trước sắp xếp cho hắn đi gặp Chu Tĩnh, nếu tính không sai, tên này tự chui đầu vào lưới, hiện tại đã bị bắt.

- ... Chu Tĩnh đáng tin không?

- Một dải Kinh Hồ, hắn hẳn được coi là đáng tin cậy nhất, Trần phó soái bên kia cũng từng hỏi cặn kẽ tình huống của Chu Tĩnh, nói ra thì, hôm qua hắn mượn đường Chu Tĩnh, hôm nay chắc là cách chúng ta không xa nữa...

Phùng Chấn thấp giọng nói, chỉ về phía sau chân núi, Trác Vĩnh Thanh cau mày:

- Vu Cốc Sinh, Quách Bảo Hoài cách chúng ta cũng không xa, cộng lại có khoảng mười vạn người, Trần phó soái bên kia tới bao nhiêu?

- Bảy, tám ngàn.

Phùng Chấn vừa cười vừa nói:

- Cho nên ta cũng là tới để truyền lệnh, đã đến lúc tập hợp theo kế hoạch.

Mấy người hành lễ với nhau, Trác Vĩnh Thanh quay đầu lại, trời chiều đang chiếu vào khe núi lượn lờ khói bếp, những người sinh sống và làm việc trong thôn đại khái đều không cảm nhận được chút gì cả nhỉ. Hắn nhìn Cừ Khánh, lại sờ sờ vết thương còn đang đau trên người, chín tháng nay, hai người thủy chung luôn trong tình huống luân phiên bị thương như vậy, nhưng nhiệm vụ lần này rốt cuộc phải chuyển từ tác chiến quy mô nhỏ sang tụ tập quy mô lớn.

- Cuối cùng cũng phải đánh rồi.

Hắn thở ra một hơi, cũng chỉ nói như vậy...

Sắp sửa đánh nhau rồi... chuyện như vậy, trong đại quân một đường giết tới kia, vẫn không có bao nhiêu cảm giác.

Sắc trời dần dần tối, hơn bốn vạn năm ngàn người Vũ Phong Doanh ban đầu do Vu Cốc Sinh suất lĩnh sớm đã cắm trại trong núi. Sau khi bước vào địa giới Kinh Hồ Nam lộ, nhánh quân đội này bắt đầu thả chậm tốc độ, một mặt vững vàng đi về phía trước, một mặt cũng đang chờ đợi đại quân Quách Bảo Hoài và Lý Đầu Hạc đang bước chân chậm rãi tới đây.

Sau khi vào đêm, Vu Cốc Sinh dẫn theo nhi tử Vu Minh Chu tuần tra trong nơi đóng quân, vừa đi, hai cha con vừa thương nghị quân lược lần này. Là trưởng tử của Vu Cốc Sinh, Vu Minh Chu từ nhỏ lập chí lĩnh binh năm nay hai mươi mốt tuổi, thân hình hắn rắn rỏi, đầu óc rõ ràng, thuở nhỏ đã được coi là Kỳ Lân Nhi của Vu gia. Hiện tại tướng lĩnh trẻ tuổi này mặc một thân áo giáp, thắt lưng đeo trường đao, chậm rãi nói chuyện với phụ thân.

So với Vu Cốc Sinh lăn lộn đánh nhau cả đời trong hệ thống quân đội mục nát của Vũ triều, Vu Minh Chu trẻ tuổi gặp phải thời đại xấu nhất cũng là thời đại tốt nhất, mặc dù thiên hạ rơi vào tay giặc, nhưng thân phận võ nhân dần dần cao lên, Vu Minh Chu không cần giống như phụ thân cả đời nhìn sắc mặt người đọc sách làm việc, lúc này Vu Minh Chu trong cái giơ tay nhấc chân đều có vẻ khí thế bừng bừng, biểu lộ ra ngoài đều là dáng vẻ mà người làm phụ thân như Vu Cốc Sinh hài lòng nhất.

- ... Lần này tiến công Đàm Châu, theo cách nghĩ của nhi tử, đầu tiên không cần vượt qua một tuyến Bình Giang, Cư Lăng... mặc dù ở Đàm Châu, bên ta người đông thế mạnh, hơn nữa các nơi chung quanh cũng đã lục tục quy thuận, nhưng chống lại Hắc Kỳ quân, mấy vạn thậm chí hơn mười vạn đám ô hợp chỉ sợ vẫn không cách nào nắm chắc thắng lợi, kế sách hiện tại, người tới trước phải tận khả năng không bị hắn đánh tan từng phần, lôi kéo thế lực chung quanh, củng cố trận tuyến, từ từ đẩy tới là thượng sách...

- ... Để có lời giải thích với người Nữ Chân ở phía sau, nhi tử sẽ vì việc này mà chuẩn bị một phần thư trần tình, phụ thân tốt nhất có thể giao nó đến tay Cốc Thần. Cốc Thần Nữ Chân là anh kiệt đương thời, nhất định có thể lĩnh hội được sự cần thiết của chiến lược này, đương nhiên bề ngoài hắn nhất định sẽ thúc giục, lúc đó bên ta và đội ngũ của Quách đại nhân, Lý đại nhân đã liên kết thành một tuyến, cũng đã hoàn tất hợp nhất đối với binh lực các nơi lân cận...

- ... Kỳ thực, ở giữa này cũng có một chút cân nhắc khác, hôm nay tuy rằng thiên hạ rơi vào tay giặc, nhưng người có lòng với Vũ triều vẫn không ít. Bên ta mặc dù bất đắc dĩ phải khai chiến với Hắc Kỳ, nhưng theo suy nghĩ của nhi tử, tốt nhất không nên trở thành đội quân đầu tiên thấy máu, không nên tỏ ra chúng ta vội vã bán mạng cho người Nữ Chân, cứ vậy, rất nhiều chuyện sau này đều sẽ dễ nói hơn nhiều...

Gió thu dễ chịu, lửa trại thiêu đốt, lời nói của Vu Minh Chu khiến Vu Cốc Sinh thỉnh thoảng gật đầu, đợi đến khi tuần tra hết một lượt nơi đóng quân của trung quân, lại có lời khen ngợi đối với phong cách vững vàng trong việc chủ trì hạ trại của nhi tử. Tuy rằng lúc này khoảng cách đến Đàm Châu còn xa, nhưng là người làm tướng, nên lúc nào cũng cẩn thận để ý mọi chuyện, có con như thế, tuy rằng hiện giờ thiên hạ thất thủ suy yếu, trong lòng hắn cũng ít nhiều có một phần an ủi...

Ngay tại thời điểm Vu Cốc Sinh tuần tra quân doanh yên tĩnh, Trần Phàm đang dẫn người hơi nghỉ ngơi trong núi tối tăm, ở chỗ lõm trên sườn núi, hắn cầm que đánh lửa, xem kỹ một phần tình báo vừa mới nhận được.

Kỷ Thiến Nhi từ bên ngoài đi vào, cầm một túi nhỏ đựng lương khô:

- Thế nào? Thật sự định đêm nay sẽ qua đó? Có hơi gấp không?

- Từ nhỏ, sư phụ đã nói với ta, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trần Phàm đưa tình báo và que đánh lửa cho thê tử, đổi lấy túi lương khô, hắn còn hơi thất thần chốc lát, biểu cảm quái dị.

- Ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải... tình báo của kẻ địch chi tiết đến như vậy...

Bình Luận (0)
Comment