Cành cây mới chặt xuống phát ra tiếng nổ lách tách trong ngọn lửa, khói lam bay đầy trời, trong đêm, những căn lều trên núi được điểm xuyết bởi ánh lửa trại.
Buổi tối ngày mười sáu tháng chín, bốn vạn năm ngàn binh sĩ Vũ Phong Doanh đóng quân trong một ngọn núi tên là Lục Đạo Lương mạn tây Bình Giang hơn trăm dặm.
Bây giờ là cuối thu, núi non đồng ruộng phụ cận vẫn yên bình, trong doanh trại tràn ngập bầu không khí mơ màng. Vũ Phong Doanh là một nhánh chiến lực yếu hơn một chút trong quân đội Vũ triều, ban đầu đóng quân ở các nơi như Giang Tây với nhiệm vụ cơ bản là đồn điền tiêu diệt thổ phỉ, trong đó có rất nhiều binh lính đều là nông dân. Sau khi tổ chức lại vào năm Kiến Sóc, địa vị của quân đội đã được tăng lên, Vũ Phong Doanh tăng cường huấn luyện chính quy, đội quân tinh nhuệ trong đó dần dần bắt đầu có vốn liếng để bắt nạt hương dân —— đây cũng là điều không thể tránh khỏi trong cuộc tranh đoạt quyền lực giữa quân đội và văn thần.
Sự gia tăng thực lực của quân đội và mấy lần xích mích với hương thân văn thần xung quanh nơi đóng quân, đã đặt nền móng cho Vu Cốc Sinh trở thành bá chủ địa phương. Công bằng mà nói, Vũ triều hơn hai trăm năm, địa vị của các tướng lĩnh không ngừng giảm sút, những năm qua cũng trở thành khoảng thời gian Vu Cốc Sinh sống thoải mái nhất.
Đợi đến khi Vũ triều sụp đổ, hiểu được tình thế mạnh hơn người, hắn lôi kéo quân đội chạy tới bên phía Kinh Hồ Nam lộ, trong lòng đương nhiên còn có ý nghĩ tìm một lối thoát trong đại biến thiên địa khuynh đảo này, nhưng tâm tình của các binh sĩ trong quân, lại chưa chắc có sự dâng trào như vậy.
Một bộ phận binh lính vẫn khó có thể tin được hiện trạng Vũ triều thất thế, người Kim chỉ huy quân đội. Đối với việc một lượng lớn tiền và lương thực thuộc về Nữ Chân sau khi thu hoạch vụ thu, đám người mình bị xua đuổi tới đánh Hắc Kỳ, các binh sĩ có người thấp thỏm, có người sợ hãi. Tuy rằng trong khoảng thời gian này trong quân chỉnh đốn nghiêm khắc, thậm chí chém không ít người, thay đổi không ít quan quân trung tầng để ổn định tình thế, nhưng theo một đường đi về phía trước, chung quy vẫn không thể tránh được nghị luận và hoang mang mỗi ngày.
Mười sáu tháng chín cũng là một buổi tối đơn giản như vậy, khoảng cách đến Bình Giang vẫn còn hơn trăm dặm, như vậy khoảng cách đến chiến đấu, vẫn còn thời gian mấy ngày. Binh lính trong doanh tụ tập từng đoàn, nghị luận, hoang mang, thở dài... có người nói đến sự hung ác của Hắc Kỳ, có người nói đến sự hiền minh trong truyền thuyết của vị thái tử kia...
- Không thể nói được... hoàng đế lão gia sẽ từ nơi nào giết về đây đấy...
- Mấy ngày nữa sẽ phải đi vây Hắc Kỳ kia, đó là người không muốn sống, chết cũng phải xé một miếng thịt của đối thủ xuống. Nếu thật sự gặp phải... ai nấy tự mình giữ mạng thôi...
Sau khi nghị luận kết thúc không lâu, trong nơi đóng quân tiến vào thời gian giới nghiêm nghỉ ngơi, tuy rằng đều là tâm tư lo sợ bất an, ai nấy cũng đều có tính toán của riêng mình, nhưng dù sao chiến tranh vẫn còn một khoảng thời gian, vẫn còn có thể yên ổn ngủ ngon mấy ngày.
Mười bảy tháng chín, rạng sáng, giờ Sửu ba khắc, bầu trời đêm trăng sáng sao thưa. Trong nơi đóng quân đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ có chòi canh bên rìa doanh trại và những ngọn đuốc của binh lính đang tuần tra, bên dưới tháp canh được xây dựng thô sơ, nằm ở sườn núi phía đông nam của Lục Đạo Lương, có hai bóng người lặng lẽ không tiếng động lẻn ra từ trong nơi đóng quân.
Không lâu sau, hai gã vệ binh trên tháp canh lần lượt ngã xuống.
Cùng lúc đó, đội quân nghìn người do Trần Phàm dẫn đầu đã đến khu rừng phía đông Lục Đạo Lương, hắn nấp trong bụi rậm, quan sát đường nét của quân doanh phía trước.
Vũ Văn Phi Độ lưng đeo trường thương cũng bò trong bụi cỏ, thu hồi kính viễn vọng:
- Người trên tháp canh đã thay rồi.
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, vượt qua triền núi này, một sườn núi khác của quân doanh, cũng có một đội ngũ trong bóng tối ngóng nhìn ánh trăng, nhánh đội ngũ này hơn sáu ngàn người, các tướng lĩnh như Kỷ Thiến Nhi và Trác Tiểu Phong áp trận đang tính toán thời gian trôi qua.
Tại chân núi ở phía đông nam, Trần Phàm dẫn đội người đầu tiên ra khỏi rừng cây, đi dọc theo sườn núi ẩn đến tháp canh đã được thay người. Phía trước chỉ là nơi đóng quân tạm thời, mặc dù bố trí tháp canh ở các nơi đều tương đối quy củ, nhưng chỉ có phía đông nam chỗ này, cùng với sự thay thế binh sĩ trên tháp canh, con đường phía sau đã trở thành điểm mù của sự quan sát.
Tới gần giờ Dần, Vũ Văn Phi Độ leo lên trạm gác, chiếm lĩnh điểm cao. Phía tây, sáu ngàn Hắc Kỳ quân dựa theo kế hoạch dự định bắt đầu cẩn thận đẩy về phía trước.
Bóng đêm đang đến một thời khắc sâu nhất, tuy rằng có một tiếng kinh hô hỗn loạn đột nhiên đến —— cũng không biết là ai đang hô hoán trong bóng tối. Sau đó, tiếng nổ ầm ầm chấn động thế núi, một kho thuốc súng phía sau quân doanh bị dẫn cháy, khói đen bốc lên bầu trời, sóng khí hất bay lều trại. Có người hét lớn:
- Tập kích nửa đêm ——
- Hắc Kỳ đến rồi ——
Lính gác trên tháp canh giơ kính viễn vọng lên, trong bóng đêm phía đông, phía tây, bóng người đang cuồn cuộn mà đến, mà ở trong nơi đóng quân phía đông, cũng không biết có bao nhiêu người tiến vào quân doanh, lửa lớn đốt cháy lều trại. Các binh sĩ giật mình tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say hoảng sợ lao ra doanh trướng, thấy ánh lửa đang bay trên bầu trời, một mũi tên lửa bay lên cột cờ chính giữa quân doanh, đốt cháy cờ soái.
Vỡ doanh trại đã không thể ngăn chặn.
Trận chiến Kinh Hồ đã khai hỏa...
Sáng ngày mười bảy tháng chín, Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh dẫn đội ngũ đi tới Lục Đạo Lương, trên đường thấy được mấy bóng dáng binh lính chạy tán loạn, sau khi bắt lấy hỏi thăm, hiểu được cuộc chiến với Vũ Phong Doanh đã hạ màn.
Trong ánh mặt trời buổi sáng, khói thuốc súng của Lục Đạo Lương đã dứt, chỉ có hơi thở máu tanh vẫn lưu lại như cũ, quân nhu vật tư trong quân doanh vẫn coi là hoàn hảo, trận chiến này tù binh hơn sáu ngàn người, bị trông coi ở giữa khe núi mé tây quân doanh.
Sau khi Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh đến nơi, còn có mấy đội ngũ lục tục đến, nhánh đội ngũ hơn bảy ngàn người do Trần Phàm dẫn đầu này trong cuộc chiến đêm qua thương vong không quá trăm người. Thám báo yêu cầu Chu Tĩnh huyện Cư Lăng phái binh thu tù binh và vận chuyển vật tư đã được phái đi.
Một nhóm binh lính Hoa Hạ quân tụ tập ở một bên chiến trường, tuy rằng xem ra đều có vẻ vui mừng, nhưng kỷ luật vẫn nghiêm túc như cũ, các bộ vẫn căng thẳng thần kinh như cũ, đây là dấu hiệu chuẩn bị tác chiến liên tục.
Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh tham gia hội nghị tác chiến sau đó, tham dự hội nghị ngoại trừ Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi, Trác Tiểu Phong vốn là tướng lĩnh của quân đoàn Hai mươi chín, còn có mấy người dẫn đội trước kia từ tây nam đi ra. Ngoại trừ con buôn tình báo kiểu như "Lão thực hòa thượng" Phùng Chấn vẫn hoạt động bên ngoài, một nửa số đội ngũ tung ra vào năm trước, lúc này cũng đều đã áp sát về phía Trần Phàm.
Hiện giờ danh nghĩa là phó soái quân đoàn Hai mươi chín Hoa Hạ, nhưng trên thực tế Trần Phàm toàn quyền quản lý quân vụ Miêu Cương đã là người trung niên gần bốn mươi tuổi, tướng mạo của hắn không thấy già đi bao nhiêu, xưa nay trong trầm ổn thậm chí còn mang theo chút lười biếng và rạng rỡ, nhưng vào giờ khắc này sau đại chiến, vết máu trên áo giáp của hắn chưa phai, trên mặt cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo. Nếu có lão nhân từng tham gia cuộc khởi nghĩa Vĩnh Lạc ở đây, có lẽ sẽ phát hiện, khí chất của Trần Phàm có chút tương tự với Phương Thất Phật năm đó trên chiến trường.
Đại khái là rửa qua mặt mũi chân tay một cách đơn giản, Trần Phàm rũ sạch vết nước trên tay đi, xoa xoa lòng bàn tay, sai người đặt bản đồ lên chiếc bàn vừa tịch thu được.
- ... Tối hôm qua phá hủy doanh trại, hầu hết mọi người đã chạy trốn về phía đông, Vu Cốc Sinh và con trai của hắn mang theo mấy ngàn người, chúng ta xác định là đã đi về phía đông bắc. Quách Bảo Hoài ở ngoài trăm dặm ngay đây, thủ hạ năm vạn người, nếu đánh nhau có thể mạnh hơn Vu Cốc Sinh một chút. Sau đó là Lý Đầu Hạc xa hơn về phía đông nam, hai nhóm tổng cộng mười vạn người.
Hắn chấm ngón tay lên bản đồ vài cái.
- ... Trước khi Ngân Thuật Khả đến, đánh bại bọn họ trước...
Phùng Chấn cưỡi ngựa một đường đi về đông, buổi chiều, đến một thôn bỏ hoang ở vùng núi phía đông xã Bình Hương, trong thôn đã có nhân mã tụ tập.
Hắn thân hình mập mạp, toàn thân là thịt, cưỡi ngựa một đường chạy tới, người và ngựa đều mệt mỏi quá sức. Khi đến gần thôn bỏ hoang, hắn không tùy tiện đi vào, mà thở hổn hển đi về phía ngọn núi phía sau ngôi làng, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt u ám và dáng vẻ của một lão nông cần cù đã đợi ở đây.
- Phùng đồng chí, vất vả rồi.
Đối phương nhìn qua dáng vẻ khổ sở, thanh âm khi nói chuyện không cao, nhưng xưng hô sau khi mở miệng khá là trang trọng. Phùng Chấn hành lễ với hắn, nhưng không dám xem thường, trong Hoa Hạ quân nhân kiệt rất nhiều, lại cũng có một số người là kẻ điên không hơn không kém, người trước mặt chính là một trong số đó.
Người này tên là Điền Tùng, vốn là thợ rèn Biện Lương, cần cù giản dị, sau đó nỗi nhục Tĩnh Bình bị bắt đi phương bắc, lại được Hoa Hạ quân từ phương bắc cứu trở về. Lúc này, mặc dù bề ngoài trông có vẻ khổ sở và đơn giản, nhưng Phùng Chấn biết người này khi thực sự giết kẻ địch thì thủ đoạn có thể tàn nhẫn đến mức nào.
Sau khi trò chuyện với nhau vài câu, cả hai đi bộ xuống núi, đến một sườn núi khuất ở lưng chừng núi, Điền Tùng đuổi lính canh được bố trí ở đây đi, lấy kính viễn vọng ra đưa cho Phùng Chấn, Phùng Chấn nhìn xuống thôn làng phía dưới, chỉ thấy không ít người trong thôn đều đang mặc áo giáp Nữ Chân.
Điền Tùng lấy một tập tranh nhỏ từ trong ngực ra:
- Áo giáp đã không còn vấn đề nữa,"Tiểu vương gia" cũng đã sắp xếp thỏa đáng. Kế hoạch này đã chuẩn bị được mấy năm, lúc trước Hoàn Nhan Thanh Giác ở trong núi đào mỏ, Tiểu Hà vẫn luôn bắt chước, lần này xem ra không có gì đáng ngại. Phùng đồng chí, nếu kế hoạch của quân đoàn Hai mươi chín bên kia đã được định ra...
Lời nói của hắn trầm thấp, thậm chí có chút yếu ớt, nhưng chỉ từ nơi sâu nhất trong giọng điệu, Phùng Chấn có thể nghe được trong giọng nói của đối phương tràn đầy nhiệt huyết, hắn nhìn thấy "Tiểu vương gia" đang ra lệnh trong đám người phía dưới, sau khi chăm chú nhìn một hồi, mới mở miệng:
- Quách Bảo Hoài bên kia đã có an bài, trên lý thuyết mà nói, đánh Quách Bảo Hoài trước, sau đó đánh Lý Đầu Hạc, Trần soái hi vọng các ngươi tùy cơ hành sự, có thể động thủ trong thời điểm chắc chắn. Trước mắt cần xem xét chính là, tuy rằng tiểu vương gia từ Giang Châu xuất phát cũng đã bị mấy người Phúc Lộc tiền bối theo dõi, nhưng tạm thời mà nói, không biết có thể giữ chân bọn họ bao lâu, nếu các ngươi tới bên chỗ Lý Đầu Hạc đó trước, tiểu vương gia lại có cảnh giác phái người tới, các ngươi vẫn là có mạo hiểm rất lớn.
- Ừm, là như vậy.
Điền Tùng bên cạnh gật đầu một chút.
Phùng Chấn trong lòng thở dài, hắn cả đời phiêu bạt giang hồ, gặp qua vô số kẻ liều mạng, phần lớn những người hơi bình thường sẽ nói đạo lý "phải mạo hiểm mới cầu được phú quý", kẻ điên cuồng hơn một chút sẽ nói "xứng đáng", chỉ có kiểu như Điền Tùng đây, nhìn qua thành khẩn chân thành, trong lòng sợ rằng căn bản không hề cân nhắc đến rủi ro mà hắn đã nhắc tới. Hắn nói:
- Tất cả vẫn là dựa vào phán đoán của chính các ngươi, tùy cơ hành sự, có điều, cần phải chú ý an nguy, hết sức bảo trọng.
- Đương nhiên.
Điền Tùng gật đầu, trên khuôn mặt nhăn nhúm lộ ra nụ cười bình tĩnh, nói:
- Chúng ta sẽ lấy được cái đầu của Lý Đầu Hạc xuống.
Hoàn tất bàn giao sự tình, đã tới gần chạng vạng tối, thủ lĩnh đội ngũ thoạt nhìn giống như lão nông kia đi tới thôn làng hoang phế, không lâu sau, nhánh đội ngũ do "Tiểu vương gia" cùng các cao thủ võ lâm tạo thành này sẽ xuất phát về phía Lý Đầu Hạc ở tây nam.
Phùng Chấn cưỡi ngựa, tiếp tục chạy về phía đông bắc, Phúc Lộc dẫn theo một đám nhân sĩ lục lâm vẫn đang tiếp tục dây dưa với Hoàn Nhan Thanh Giác, trước khi Hoàn Nhan Thanh Giác ý thức được tình huống không đúng, hắn còn phải phụ trách quấy vũng nước càng thêm đục ngầu.
Cùng một thời khắc, đội ngũ bại binh của Vu Cốc Sinh và Vu Minh Chu một đường liều mạng chạy trốn, đã tiếp xúc được với thám báo do Quách Bảo Hoài phái ra.
Thời gian mấy năm trôi qua, các loại kế hoạch, át chủ bài mà Hoa Hạ quân liên tục dệt nên đang dần dần mở ra.
Năm Kiến Sóc thứ mười một, trung hạ tuần tháng chín, theo vương triều Chu thị dần dần sụp đổ. Vào thời điểm rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, quân đoàn Hai mươi chín Hoa Hạ tổng số chỉ có hơn vạn dưới sự dẫn dắt của Trần Phàm, chỉ lấy một nửa binh lực lao ra khỏi Trường Sa mà tiến về phía đông, triển khai mở màn cho toàn bộ cuộc chiến Kinh Hồ.
Cuối tháng chín, hơn mười vạn quân đội đã dễ dàng sụp đổ trước mặt bảy ngàn Hoa Hạ quân của Trần Phàm, chiến tuyến bị Trần Phàm trực tiếp cắt vào nội địa của Giang Nam Tây lộ với một tư thái hung hãn.