Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1122 - Chương 1122: Nhân Sự Điên Cuồng, Huyết Sắc Trưởng Thành 1

Chương 1122: Nhân sự điên cuồng, huyết sắc trưởng thành 1 Chương 1122: Nhân sự điên cuồng, huyết sắc trưởng thành 1

Mặc quân phục màu vàng, lưng đeo hòm thuốc và đao thương, Ninh Kỵ nhìn thấy tường thành cổ kính của phủ Tử Châu phía trước quân đội.

Tháng chín năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, năm Chu Ung chết đi này, Ninh Kỵ từ mười ba tuổi chuyển sang mười bốn tuổi, dần dần biến thành thiếu niên.

Thời gian hai năm qua, Ninh Kỵ đi theo quân đã nhìn thấy những thứ còn nhiều hơn mười một năm qua.

Hắn sinh ra vào thời điểm Nữ Chân lần đầu tiên xuôi nam, mùa thu năm Cảnh Hàn thứ mười ba. Đến năm Cảnh Hàn thứ mười bốn, Ninh Nghị giết vua tạo phản, khi người một nhà đi tới Tiểu Thương Hà, hắn chỉ mới một tuổi. Phụ thân lúc ấy mới kịp đặt tên cho hắn, giết quân tạo phản, là đại kỵ thiên hạ, xem ra có chút lạnh lẽo, trên thực tế là cái tên tràn ngập hào hùng.

Thuở nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như Tiểu Thương Hà, trại Thanh Mộc Trại, lúc dần dần bắt đầu nhớ được chuyện, quân đội lại bắt đầu chuyển hướng đến vùng núi tây nam, cũng bởi vì vậy, những gì Ninh Kỵ nhìn thấy từ nhỏ phần lớn là hoàn cảnh cằn cỗi, cũng là hoàn cảnh tương đối đơn thuần, phụ mẫu, huynh đệ, kẻ địch, bằng hữu, đủ loại người đều khá rõ ràng.

Khi Hoa Hạ quân giết ra khỏi Lương Sơn, tiến vào bình nguyên Thành Đô, sau khi Ninh Kỵ gia nhập đội quân y, chung quanh mới dần dần trở nên phức tạp. Hắn bắt đầu nhìn thấy đồng quê lớn, thành thị lớn, tường thành nguy nga, lâm viên san sát nối tiếp nhau, những con người thèm khát xa xỉ cực độ, những con người với ánh mắt tê liệt, những người sinh sống trong thôn trang nho nhỏ chịu đói chịu khát rồi dần chết đi... những thứ này, rất khác với những gì hắn thấy trong phạm vi Hoa Hạ quân.

Trong những ngày hoạt động của đội quân y, có đôi khi sẽ cảm nhận được sự cảm kích và thiện ý khác nhau, nhưng cùng lúc đó, cũng có các loại ác ý đột kích.

Kể từ khi Ninh Nghị giết Chu Triết hơn mười năm, ác ý của thiên hạ đối với Hoa Hạ quân và gia đình Ninh Nghị thực ra chưa bao giờ ngừng lại. Việc quản lý và chấn chỉnh nội bộ của Hoa Hạ quân rất hiệu quả, một số âm mưu và ám sát rất khó vươn đến được bên cạnh người nhà Ninh Nghị, nhưng cùng với sự mở rộng địa bàn trong thời gian hai năm nay, mảnh trời đất sinh sống của đám người Ninh Hi Ninh Kỵ cũng chung quy không thể thu gọn trong vòng tròn nhỏ vốn có nữa, trong này, chuyện Ninh Kỵ gia nhập đội quân y tuy rằng được phong tỏa tin tức trong một phạm vi nhất định, nhưng không lâu sau đó vẫn truyền ra ngoài thông qua các kênh khác nhau.

Trong một năm Ninh Kỵ mười ba tuổi này, hắn tổng cộng gặp phải chín lần âm mưu ám sát, trong đó có hai lần phát sinh ở trước mắt, tháng hai năm mười một, hắn lần đầu tiên ra tay giết người, hơn tháng bảy lại có một lần, cho tới bây giờ, thiếu niên chưa đầy mười bốn tuổi, trên tay đã có ba mạng người.

Đối với Ninh Kỵ mà nói, chuyện tự mình ra tay giết chết kẻ địch cũng không tạo thành chấn động quá lớn đối với tâm lý của hắn, nhưng thời gian một hai năm, cảm nhận được rất nhiều chuyện trong thiên địa phức tạp này, vẫn khiến hắn trở nên có chút trầm mặc ít nói.

Bắt đầu từ khi còn bé, vật tư nội bộ Hoa Hạ quân đều không được coi là cực kỳ đầy đủ, giúp đỡ lẫn nhau và tiết kiệm vẫn luôn là chuyện đề xướng trong Hoa Hạ quân, điều mà Ninh Kỵ thuở nhỏ nhìn thấy, là mọi người giúp đỡ lẫn nhau trong hoàn cảnh gian khổ, các bậc cha chú chia sẻ tri thức và cảm ngộ đối với thế giới này cho những người khác trong quân đội, đối mặt với kẻ địch, chiến sĩ trong Hoa Hạ quân luôn ngoan cường bất khuất.

Sau khi tiến vào bình nguyên Thành Đô, hắn phát hiện mảnh trời đất này cũng không phải như vậy. Những người có cuộc sống phong phú và giàu có lại sống một cuộc đời thối nát, xem ra Đại Nho có học vấn phản đối Hoa Hạ quân, sử dụng mấy luận cứ sáo rỗng, khiến người cảm thấy phẫn nộ, bên dưới bọn họ, các nông hộ sống cuộc sống vô tri đờ đẫn, bọn họ sống không tốt, nhưng đều cho rằng đây là điều hiển nhiên, một bộ phận người sống gian khổ thậm chí còn ôm thái độ thù địch đối với thành viên Hoa Hạ quân xuống thôn làng phát thuốc chữa bệnh.

Tại sao những người này lại sống như vậy? Ninh Kỵ nghĩ không ra. Thời gian một hai năm tới nay, đối với kẻ địch trăm phương ngàn kế muốn giết hắn, với những kẻ thỉnh thoảng ra vẻ đáng thương muốn động thủ với hắn, hắn đều cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Giáo dục "đối với kẻ địch phải lãnh khốc vô tình như ngày đông giá rét" trong Hoa Hạ quân là cực kỳ đúng chỗ, Ninh Kỵ từ nhỏ đã cảm thấy kẻ địch tất nhiên giảo hoạt mà thô bạo, thích khách đầu tiên thật sự trà trộn vào bên cạnh hắn là một người thấp bé, thoạt nhìn giống như bé gái nhỏ, trà trộn trong đám người nông thôn đến bên cạnh Ninh Kỵ khám bệnh, một gã đồng bạn khác của nàng ta trong đội ngũ bị phát hiện, nàng ta đột nhiên làm khó dễ, chủy thủ gần như đã đâm vào cổ Ninh Kỵ, cố bắt hắn làm con tin rồi bỏ chạy.

Thích khách đánh giá thấp thiếu niên được đám người Lục Hồng Đề, Lưu Tây Qua, Trần Phàm, Đỗ Sát liên thủ huấn luyện ra. Khi chủy thủ đâm tới, Ninh Kỵ thuận thế đoạt đao, trở tay bổ một cái liền chặt đứt cổ họng đối phương, máu tươi phun lên quần áo của hắn, hắn còn lui hai bước tùy thời chuẩn bị chém giết đồng bạn của đối phương trong đám người.

Đối với những cảnh ngộ này hắn cũng không hoang mang, sau đó phụ mẫu huynh trưởng vội vàng tới an ủi cũng chỉ làm cho hắn cảm thấy ấm áp, nhưng cũng không cảm thấy cần thiết. Thế giới phức tạp bên ngoài khiến hắn có chút hoang mang, nhưng cũng may một vài thứ đơn giản trực tiếp hơn cũng sắp đến.

Nửa cuối năm Kiến Sóc thứ mười một, thế cục trên bình nguyên Thành Đô đã trở nên vô cùng khẩn trương, Vũ triều đang sụp đổ, đại chiến giữa Nữ Chân và quân Hoa Hạ sắp biến thành sự thật. Trong bối cảnh như vậy, Hoa Hạ quân bắt đầu thôn phệ và tiêu hóa toàn bộ bình nguyên Thành Đô đâu vào đấy.

Hoa Hạ quân bắt đầu giết ra khỏi phạm vi Lương Sơn vào năm Kiến Sóc thứ chín, vốn dự định là thôn tính toàn bộ Xuyên Tứ Lộ, nhưng về sau bởi vì Nữ Chân xuôi nam, Hoa Hạ quân vì bày tỏ thái độ, sau khi binh phong công phá Thành Đô thì ngừng lại trong phạm vi Tử Châu.

Tử Châu nằm ở vị trí một trăm cây số về phía đông bắc Thành Đô, vốn là thành phố lớn thứ hai, trọng trấn thương mại trên bình nguyên Thành Đô, vượt qua Tử Châu đi thêm một trăm cây số nữa, đó là cửa khẩu quan trọng nhất khống chế vùng đất Xuyên Thục: Kiếm Môn Quan. Cùng với sự tiếp cận của người Nữ Chân, những địa phương này, cũng đều trở thành địa điểm mấu chốt nhất trong cuộc đại chiến tương lai.

Hai năm trước, Hoa Hạ quân tiến vào Tứ Xuyên đã khiến một nhóm dân địa phương sợ hãi bỏ chạy, sau đó, chiến sự dừng lại ở Tử Châu, không ít hương thân và Đại Nho địa phương thân Vũ triều đã định cư ở Tử Châu, sau khi tình hình dịu đi một chút, một số người bắt đầu làm ăn buôn bán với Hoa Hạ quân, Tử Châu đã trở thành điểm trung chuyển giữa hai thế lực, phát triển phồn vinh mạnh mẽ chỉ trong một năm.

Đến nửa cuối năm nay, quân đoàn Năm Hoa Hạ bắt đầu đẩy mạnh tới Tử Châu, hiệp thương với các thế lực khắp nơi cũng bắt đầu, trong lúc này tự nhiên cũng có không ít người đi ra phản kháng, công kích, chỉ trích hưu binh năm trước của Hoa Hạ quân là làm màu, nhưng dưới tiền đề người Nữ Chân giết tới, tất cả mọi người đều hiểu rõ, những chuyện này không phải kháng nghị đơn giản bằng miệng có thể giải quyết.

Cũng bởi vậy, tuy rằng trong tháng bảy tháng tám các sĩ thân hào tộc phụ cận Tử Châu thoạt nhìn náo loạn lợi hại, cuối tháng tám Hoa Hạ quân vẫn thuận lợi đàm phán xong công việc hợp nhất vô điều kiện giữa Tử Châu và Hoa Hạ quân, sau đó đại quân vào thành, không đánh mà thắng chiếm được Tử Châu.

Ngày mười một tháng chín, Ninh Kỵ lưng đeo hành lý theo nhóm quân thứ ba vào thành, lúc này quân đoàn Năm Hoa Hạ có ba trung đoàn ước chừng năm ngàn người đã bắt đầu đẩy về phía Kiếm Các, trung đoàn công binh quy mô lớn tiến vào chiếm giữ Tử Châu, tăng cường công sự phòng ngự xung quanh, một bộ phận thân sĩ, quan viên, dân chúng bình thường vốn sống ở Tử Châu thì bắt đầu rút lui về phía hậu phương lớn của bình nguyên Thành Đô.

Trong tình thế như vậy, trong ngoài thành cổ Tử Châu, bầu không khí lạnh lẽo khẩn trương, mọi người cố gắng dời về phía nam, trên đường phố đám người chen chúc, vội vã đi lại, bởi vì một bộ phận tuần tra phòng thủ đã được quân nhân Hoa Hạ tiếp quản, toàn bộ trật tự vẫn chưa mất đi khống chế.

Ninh Kỵ đối với bầu không khí như vậy ngược lại cảm thấy thân thiết, hắn theo quân đội xuyên qua thành thị, tạm thời dàn xếp ổn thỏa theo đội quân y trong một y quán gần quân doanh thành đông. Chủ nhân của y quán này vốn là một phú hộ, đã rời đi, y quán có tiệm trước viện sau, quy mô không nhỏ, trước mắt ngược lại có vẻ yên tĩnh, Ninh Kỵ cất kỹ tay nải trong phòng, theo thường lệ mài ba thanh đao hoặc dài hoặc ngắn trên người, chưa tới chạng vạng, liền có thiếu nữ sĩ quan mặc quân phục màu lam tới tìm hắn.

Thân hình thiếu nữ cao hơn Ninh Kỵ một cái đầu, tóc ngắn chỉ đến bả vai, có nét thanh xuân cùng mỹ lệ mà thời đại này cũng không thấy nhiều, thậm chí đến mức trái luân thường đạo lý. Nụ cười của nàng ôn nhuận, nhìn thiếu niên mài dao ngồi xổm trong góc sân, lập tức đi tới:

- Ninh Kỵ, đệ đến rồi, trên đường có mệt không?

- Tẩu tẩu!

Ninh Kỵ cười rộ lên, dùng nước giếng rửa sạch lưỡi dao ngắn còn chưa dài bằng ngón tay trong tay, lúc đứng lên lưỡi dao ngắn đã biến mất trong tay áo, nói:

- Không mệt chút nào.

- Đại ca đệ nhờ ta dẫn đệ qua đó ăn cơm tối. Chàng ở Sở Hộ Tịch của thành bắc, sự tình rất nhiều.

Thiếu nữ tới đây là vị hôn thê của Ninh Hi, Mẫn Sơ Nhất, năm nay mười bảy tuổi.

Là con trai cả của Ninh Nghị, một hai năm nay Ninh Hi đã bắt đầu từng bước tham gia toàn bộ công tác trù hoạch. Công tác sự vụ càng nhiều, tập võ phòng thân đối với hắn mà nói bèn khó có thể chuyên chú, nói một cách tương đối, hai người Mẫn Sơ Nhất, Ninh Kỵ mới được coi như đệ tử chân chính kế thừa chân truyền của Lục Hồng Đề, Ninh Hi lớn hơn Ninh Kỵ bốn tuổi, nhưng trên phương diện võ nghệ, thân thủ đã mơ hồ bị Ninh Kỵ chưa đầy mười bốn đuổi kịp, ngược lại Mẫn Sơ Nhất xem ra ôn hòa, võ nghệ lại vững vàng cao hơn Ninh Kỵ. Hai người cùng tập võ, tình cảm giống như tỷ đệ, nhiều khi Ninh Kỵ và Mẫn Sơ Nhất gặp nhau còn nhiều hơn so với huynh trưởng.

Cả hai thu dọn đồ đạc, đi bộ về phía bắc xuyên qua thành thị. Sở Hộ Tịch lâm thời do Hoa Hạ quân thiết lập ở gần phủ nha Tử Châu trước kia, do hai bên vừa hoàn thành giao nhận, công việc rà soát, đối chiếu hộ khẩu được tiến hành gấp rút, để ổn định phía sau, Hoa Hạ quân quy định người muốn rời khỏi thành nam phải tiến hành xét duyệt hộ tịch trước, điều này khiến cho cả con phố phía trước phủ nha đều có vẻ ồn ào, mấy trăm quân nhân Hoa Hạ đều ở gần đó duy trì trật tự.

Địa điểm làm việc của Ninh Hi ở trong sân trà lâu gần đó, hắn đi theo Trần Đà Tử tiếp xúc với đặc vụ và công tác tình báo trong Hoa Hạ quân đã hơn một năm, mấy lần nhân sĩ lục lâm thậm chí là người Nữ Chân ám sát Ninh Kỵ đều bị hắn ngăn cản. Hiện tại Ninh Kỵ, người thấp hơn huynh trưởng của mình không ít đối với chuyện này có chút bất mãn, cho rằng chuyện thế này mình cũng nên tham dự vào, nhưng sau khi gặp được huynh trưởng, thiếu niên vừa mới lột xác từ hài tử vẫn rất vui vẻ, kêu lên một tiếng:

- Đại ca.

Cười rất rạng rỡ.

Hai huynh đệ sau đó đi vào thỉnh an Trần Đà Tử, Ninh Hi xin nghỉ, thay thường phục dẫn đệ đệ đến Hồng Lâu nổi tiếng nhất Tử Châu ăn điểm tâm. Hai huynh đệ ngồi xuống trong góc đại sảnh, Ninh Hi có lẽ là kế thừa thói quen của phụ thân, đối với mỹ thực nổi danh có chút tò mò, Ninh Kỵ tuy rằng tuổi còn nhỏ, ham muốn ăn uống cũng không nhiều, hắn một năm này chém giết ba tên thích khách, có đôi khi tuy rằng cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, nhưng nhiều hơn lại giống như phụ thân, mơ hồ cảm thấy mình đã là thiên hạ vô địch, khát vọng trận đánh sau đó, mới hơi ngồi ổn định vào chỗ đã mở miệng hỏi:

- Ca, người Nữ Chân khi nào thì đến?

- Thế cục Lợi Châu rất phức tạp, sau khi La Văn đầu hàng, quân đội của Tông Hàn đã áp đến phạm vi vòng ngoài, bây giờ vẫn chưa nói chính xác.

Ninh Hi thấp giọng nói chuyện, đưa tay lên thực đơn:

- Bánh thủy tinh ở đây nổi tiếng nhất, hai bát nhé?

- Ca quyết định đi.

Ninh Kỵ kéo ghế ngồi gần một chút, hai tay chồng lên mặt bàn, giống như học sinh nghiêm túc:

- Ca, khi nào chúng ta đi Kiếm Các?

- Có thể gọi chút thịt nướng, nghe nói thịt thái ra rất mỏng, rất ngon, ta nghe nói tận mấy lần rồi.

Ninh Hi liếm liếm môi.

- Ca, khi nào chúng ta đi Kiếm Các?

Ninh Kỵ bèn nhắc lại một lượt.

Ninh Hi đặt thực đơn xuống:

- Đệ là đại phu, không nên cứ nghĩ đến việc chạy về phía trước.

- Đệ có thể giúp, đệ chữa thương đã rất lợi hại rồi.

- Đầu tiên, cho dù lấy được Kiếm Các, cha cũng không có ý định cho đệ qua đó.

Ninh Hi nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt lên trên thực đơn:

- Thứ hai, chuyện ở Kiếm Các không đơn giản như vậy.

- Tư Trung Hiển không chịu hợp tác với chúng ta? Thật đúng là một hán tử...

Ninh Kỵ bắt chước ngữ khí của người lớn nói.

Đại chiến sắp tới, nội bộ Hoa Hạ quân thường xuyên có hội nghị và thảo luận, Ninh Kỵ mặc dù ở đội quân y, nhưng là con trai của Ninh Nghị, dù sao vẫn có thể tiếp xúc với các loại nguồn tin tức, thậm chí là phân tích nội bộ đáng tin cậy.

Kiếm Môn Quan là hùng quan đất Thục, là nơi binh gia tất phải tranh giành, mặc dù nó thuộc sự quản hạt của Lợi Châu, nhưng thủ quân Kiếm Môn Quan lại do chủ lực hai vạn cấm quân tạo thành, thủ tướng Tư Trung Hiển khôn khéo mạnh mẽ, có quyền hành chính cực kỳ độc lập ở Kiếm Các. Nó vốn là một cửa ải quan trọng phòng ngừa Hoa Hạ quân ra khỏi Xuyên.

Nhưng mà cho tới bây giờ, Hoa Hạ quân cũng không có ý đồ cưỡng ép ra khỏi Xuyên, cũng thủy chung không nổi lên xung đột lớn trên phương diện Kiếm Các. Đầu năm nay, đám người Hoàn Nhan Hi Doãn ở kinh thành tung ra ý đồ chiêu hàng chỉ tấn công tây nam, Hoa Hạ quân thì một mặt phóng thích thiện ý, mặt khác phái ra đại biểu thương nghị công việc tiếp nhận và cùng nhau phòng ngự Nữ Chân với đám người thủ tướng Kiếm Các Tư Trung Hiển và lãnh tụ sĩ thân Trần gia.

Trong tình báo quá khứ của Hoa Hạ quân đều có đánh giá khá cao đối với Tư Trung Hiển, cho rằng hắn trung thành với Vũ triều, lo lắng về quốc nạn, thương cảm dân chúng, ở thời khắc mấu chốt —— nhất là lúc Nữ Chân hoành hành không kiêng kỵ, hắn là người xứng đáng được tranh thủ, cũng có thể nghĩ rõ lý lẽ.

Trao đổi như vậy vào nửa đầu năm nay nghe nói khá thuận lợi, Ninh Kỵ cũng nhận được tin tức có thể sẽ xung đột chính diện với người Nữ Chân ở Kiếm Các —— Kiếm Các là hùng quan địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu như có thể như vậy, đối với Hoa Hạ quân binh lực không đủ mà nói, có thể là lợi ích lớn nhất, nhưng xem thái độ của huynh trưởng, chuyện này có sự nuốt lời.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Kỵ, chính là Tư Trung Hiển tính tình ngoan cố, thà rằng một mình giáp mặt Hoàn Nhan Tông Hàn, cũng không muốn liên thủ với Hoa Hạ quân. Nhưng lời này nói xong, huynh trưởng nhíu nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn thực đơn:

- Lấy một phần giò heo nhỏ bồi bổ cho đệ đi.

- Tư Trung Hiển muốn đầu hàng?

Lông mày Ninh Kỵ dựng thẳng lên:

- Không phải nói hắn là người hiểu lý lẽ sao?

- Tình huống rất phức tạp, không đơn giản như vậy, thái độ của Tư Trung Hiển, hiện tại có chút kỳ quái.

Ninh Hi khép thực đơn lại.

- Vốn dĩ định nói với đệ những điều này, đệ đừng gấp gáp như vậy.

Ninh Kỵ gật gật đầu, ánh mắt thoáng có chút âm trầm, lại trở nên yên tĩnh. Hắn vốn dĩ không được coi là cực kỳ hoạt bát, một năm qua trở nên càng yên tĩnh hơn, lúc này hiển nhiên trong lòng đang tính toán suy nghĩ của mình. Ninh Hi thở dài một tiếng:

- Được rồi, nói chuyện này với đệ trước đã.

Ninh Kỵ gật đầu, Ninh Hi thuận tay rót nước trà, tiếp tục nói:

- Hai tháng gần đây, Vũ triều không ổn rồi, đệ cũng biết đấy. Người Nữ Chân khí diễm ngập trời, người đổ về phía chúng ta nhiều hơn. Bao gồm cả Tử Châu, vốn cảm thấy đánh một hai trận lớn nhỏ cũng được, nhưng càng về sau lại không đánh mà thắng liền tiến vào, đạo lý trong đó, đệ có nghĩ thông chưa?

Ninh Kỵ hất cằm:

- Trong thiên hạ chỉ có chúng ta mới có thể đánh với người Nữ Chân, nương tựa vào chúng ta dù sao cũng tốt hơn nương tựa với người Nữ Chân.

- Đây là một phần, rất nhiều người trong chúng ta nghĩ như vậy, nhưng nhị đệ, nguyên nhân căn bản nhất là, Tử Châu cách chúng ta gần, nếu bọn họ không đầu hàng, sẽ bị chúng ta tiêu diệt trước khi người Nữ Chân tới. Nếu thật sự là ở giữa, bọn họ là nương nhờ chúng ta hay là nương nhờ người Nữ Chân, thật sự khó nói.

- ... Cho nên Tư Trung Hiển muốn nương nhờ vào người Nữ Chân? Chẳng phải là giết một cẩu hoàng đế vô dụng sao! Bọn họ hận chúng ta như thế!

Ánh mắt Ninh Kỵ trợn tròn, cơn giận bốc lên, Ninh Hi lắc đầu cười cười:

- Không chỉ những điều này, nguyên nhân chính đã được nói đến trong lá thư cha gửi cho ta cách đây nửa tháng. Nhị đệ, thời điểm Vũ triều vẫn còn, người trên triều đình Vũ triều nói đuổi hổ nuốt sói, nói cắt mảnh đất ngàn dặm về phía tây Tương Phàn cho người Nữ Chân, để cho người Nữ Chân tới đánh chúng ta, cách nói này nghe rất thú vị, nhưng không ai thực sự dám làm như vậy, cho dù có người nói ra, phía dưới bọn họ phản đối cũng rất kịch liệt, bởi vì đây là một chuyện cực kỳ mất mặt.

- ... Nhưng đến hôm nay, mặt mũi hắn thật sự mất hết rồi.

Ninh Kỵ nghiêm túc nghe, Ninh Hi hơi dừng một chút, mới nói ra những lời này, hắn nói:

- Đến hôm nay, Vũ triều thật sự sắp xong rồi, không còn mặt mũi nữa, bọn họ sắp mất nước rồi. Lúc này, rất nhiều người bọn họ nhớ tới, để cho chúng ta và người Nữ Chân liều mạng lưỡng bại câu thương, hình như cũng thật sự không tệ.

Ninh Kỵ trừng mắt, há miệng, không nói ra lời nào, hắn dù sao tuổi còn nhỏ, năng lực lý giải hơi có chút chậm chạp, Ninh Hi hít một hơi, lại thuận tay mở ra thực đơn, ánh mắt hắn nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói:

- Hai tháng gần đây, ý đồ ám sát nhằm vào đệ, ta, nhằm vào mấy người phụ thân, mẫu thân, bắt đầu nhiều lên, đây là một bộ phận thế gia của Vũ triều trước kia tổ chức lên, bọn họ biết Vũ triều sắp vong, cũng biết đại chiến tây nam hết sức căng thẳng, bọn họ hi vọng giữa chúng ta và người Nữ Chân, thêm một ít đại thù không chết không thôi, thí dụ như nói bắt cóc ta đệ, giết xong rồi ném vào trong đại doanh Nữ Chân. Cứ như vậy, khi cha đối mặt với Nữ Chân, sẽ mất đi lý trí. Nửa tháng trước bọn ta đi tới Tử Châu, bắt được một đám người, bọn họ muốn động thủ với Cẩm di, bởi vì Cẩm di thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chỉ huy biểu diễn, bọn họ muốn bắt Cẩm di đến đại doanh của Nữ Chân...

Ngón tay Ninh Kỵ nắm bên cạnh bàn, chỉ nghe rắc một tiếng, hoa văn trên bàn gỗ hơi nứt ra, thiếu niên đè nén thanh âm:

- Cẩm di đã từng mất đi một hài tử rồi!

Khóe mắt Ninh Hi cũng lộ ra chút máu đỏ, nhưng lời nói vẫn bình tĩnh như cũ:

- Mấy gã này, đang có một khoảng thời gian rất không vui. Có điều nhị đệ, nói với đệ chuyện này, không phải để đệ trút giận với cái bàn, tức giận thì tức giận. Chuyện quan trọng nhất mà từ nhỏ cha đã cảnh cáo chúng ta, đệ không nên quên.

- Đệ biết.

Ninh Kỵ hít một hơi, chậm rãi buông bàn ra.

- Đệ bình tĩnh lại rồi.

- Tức giận là động lực, nhưng quan trọng nhất là, bình tĩnh nhìn rõ hiện thực, khách quan đối mặt với nó, phát huy sức mạnh của mọi người một cách có hệ thống, đệ mới có thể phát huy năng lực lớn nhất, tạo thành phá hoại lớn nhất đối với kẻ thù, khiến bọn hắn không vui nhất, cũng khó chịu nhất... mấy tháng nay, nguy hiểm bên ngoài đối với chúng ta cũng rất lớn, Tử Châu nơi này mới quy phục, còn phức tạp hơn so với phía nam, về phần Tư Trung Hiển nuốt lời rất có thể cũng là bởi vì nguyên nhân như vậy, nhưng hiện tại không xác định, nghe nói phía trước vẫn đang nghĩ cách.

- Ừm.

Ninh Kỵ gật gật đầu, cố nén lửa giận đối với thiếu niên còn chưa tới mười bốn tuổi mà nói cực kỳ gian nan, nhưng sự rèn luyện trong đội quân y hơn một năm qua cho hắn sức mạnh đối mặt với hiện thực, hắn không thể không nhìn đồng bạn trọng thương bị cưa đứt chân, không thể không nhìn mọi người chảy máu tươi chết đi một cách đau khổ, trên thế giới này có rất nhiều thứ vượt qua sức người, cướp đi sinh mệnh, bi phẫn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể bất lực, tại nhiều thời điểm ngược lại sẽ khiến người ta đưa ra lựa chọn sai lầm.

- Hai mươi ngày trước, Sơ Nhất tỷ của đệ cũng bị thương, chảy máu cả nửa đêm, gần đây mới vừa khỏe lại... cho nên chúng ta phải ăn nhiều một chút, người một nhà chính là như vậy, đồng bạn cũng là như vậy, đệ cường đại một chút tỉnh táo một chút, người bên cạnh có thể ít bị thương tổn một chút. Hay là chúng ta gọi hết một lượt những món chưa từng ăn này?

- ... Ca, huynh đừng đùa nữa, cứ chọn món huynh thích đi.

Ninh Kỵ cười cho có lệ, trong tay hơi nắm chặt nắm đấm, qua một lát, rốt cuộc vẫn nói:

- Nhưng tại sao chứ? Bọn họ đều đánh không lại người Nữ Chân, chỗ của bọn họ bị người Nữ Chân chiếm, tất cả mọi người đang chịu khổ! Chỉ có chúng ta mới có thể đánh bại người Nữ Chân, chúng ta còn đối xử tốt với người bên cạnh, quân đội ra ngoài giúp người khai hoang, chúng ta ra ngoài giúp người khám bệnh, cũng không thu tiền... bọn họ vì sao còn hận chúng ta! Chúng ta còn đáng ghét hơn cả người Nữ Chân sao? Ca, trên thế giới làm sao có thể bị những người như vậy sinh sống chứ!

Hắn vỗ bàn tay không lớn lên trên bàn:

- Đệ hận không thể giết sạch bọn họ! Bọn họ đều đáng chết!

Ninh Hi trầm mặc một lát, sau đó đưa thực đơn cho đệ đệ:

- Bỏ đi, chúng ta gọi món trước đã...

Bình Luận (0)
Comment