Mùa hè năm Kiến Sóc thứ mười một, phía tây thôn Trương, xây lên ba tòa nhà có quy mô tương đương, nhà lầu có mỗi tòa ba tầng, kết cấu xi măng và gạch đỏ, tầng ngoài quét vôi trắng, khảm cửa sổ thủy tinh trong suốt. Ba tòa nhà xếp thành hàng chữ phẩm vây quanh quảng trường phía trước.
Bởi vì Ninh Nghị chủ trì, phong cách nhà lầu và phòng ốc trước mắt trên thế gian này hoàn toàn không giống nhau, chỉ là thủy tinh khảm trên cửa sổ đều có giá trị xa xỉ. Có lẽ xuất phát từ một trò nghịch ác nào đó, ba tòa nhà được đặt tên đơn giản là "Tòa nhà số Một","số Hai","số Ba thôn Trương".
Tòa nhà mở rộng cửa cho bên ngoài, tòa nhà số Một trưng bày các loại thành quả khoa học kỹ thuật, trình diễn nguyên lý có được hiện nay; tòa nhà số Hai là một bộ sưu tập sách và một số lượng lớn ghi chép tranh luận về sự phát triển tư duy của Hoa Hạ quân, đồng thời là nhà tưởng niệm các sự kiện lớn cả một đường tới đây; tòa nhà số Ba là tòa nhà công tác, vốn chuẩn bị cấp cho Bộ Thương Nghiệp Hoa Hạ quân quản lý, trưng bày sản phẩm thương mại tương đối thành thục, nhưng đến lúc này, chức năng lại bị sửa chữa một chút.
Hoa Hạ quân một đường này đi tới cực không dễ dàng, vì nuôi sống chính mình, phương pháp thương nghiệp có tác dụng rất lớn. Mặt khác, trong việc xây dựng tư tưởng Hoa Hạ quân trong những năm qua, tất nhiên có đề xuất "bình đẳng" làm cơ sở, nhưng về mặt hiện thực mà nói, đề xướng tinh thần khế ước, căn cứ vào nghiên cứu truy nguyên dẫn dắt cách mạng công nghiệp và mầm mống của chủ nghĩa tư bản cũng là một con đường nhất định phải đi.
Căn cứ vào những cách nghĩ này, sau khi rời khỏi Lương Sơn, thành lập một phòng trưng bày và phòng kỷ niệm như vậy, giới thiệu cho người khác đường nét của Hoa Hạ quân trở thành chuyện vô cùng cần thiết, Bộ Thương Nghiệp cũng có thể dựa vào triển lãm như vậy lôi kéo nhiều chuyện làm ăn một chút, đồng thời công khai diện mạo của Hoa Hạ quân ra bên ngoài.
Sau khi rời khỏi phạm vi Lương Sơn, toàn bộ hệ thống Hoa Hạ quân một bận vô cùng bận rộn, tiếp quản các nơi, mở rộng quân luyện binh, cộng thêm cũng phải đuổi kịp với cơ sở hạ tầng các địa phương, xây dựng các công trình bề mặt tương đối kéo dài. Trên phương diện thiết kế và kiến tạo ba tòa nhà này, Ninh Nghị vẫn chưa cân nhắc đến thẩm mỹ quá độ, trực tiếp áp dụng phong cách đơn giản, khí thế, thực dụng của đời sau, với bối cảnh của một thương nhân bất động sản vô lương tâm như hắn, công trình nhà cửa hết thảy thuận lợi, sau khi hoàn thành, thoạt nhìn cũng rất có lực xung kích của "tương lai".
Chỉ là đến mùa hè năm nay xây xong ba tòa nhà, phủ kín phòng trưng bày, binh họa của người Nữ Chân đã gần ngay trước mắt, tòa nhà vốn chuẩn bị chú trọng về sự vụ thương mại trước tiên lại đi về phương hướng tuyên truyền chính trị.
Để đối phó với sự xuất hiện của người Nữ Chân, toàn bộ Hoa Hạ quân trên bình nguyên Thành Đô đều đẩy mạnh về phía trước. Lúc trước khu vực chưa bị Hoa Hạ quân chiếm lĩnh tất nhiên lấy Tử Châu làm đầu, nhưng ngoại trừ Tử Châu, còn có hơn mười thành trấn nhỏ ở phía bắc Xuyên Tứ Lộ, lúc đó đều đã nhận được thông điệp của Hoa Hạ quân.
Lúc này, tuy rằng bên ngoài xem ra vẫn chưa sinh ra chiến đấu quy mô lớn, nhưng toàn bộ không khí lại không chút ôn hòa. Tinh nhuệ của Hoa Hạ quân chia làm mấy nhóm, cùng lúc với binh lực ép lên phía trước là sự bổ sung của du thuyết, khuyên bảo. Giữa tháng bảy tháng tám, những thành trấn này lục tục đầu hàng —— đã ở trong bối cảnh như vậy, không ai cho rằng Hoa Hạ quân sẽ tiếp tục hạ thủ lưu tình đối với người ngoan cố kháng cự, tất cả mọi người hiểu rõ, nếu tiếp tục sắm vai phái cứng rắn, trước khi người Nữ Chân đến, Hoa Hạ quân sẽ không chút lưu tình san bằng tất cả trước mắt.
Ngoại trừ vài lần chống cự quy mô nhỏ trong xác suất, trong tháng tám cùng với sự đầu hàng của Tử Châu, Xuyên Tứ Lộ ngoại trừ cửa ra Kiếm Các nhất định phải đi qua, lục tục đều đã tiến vào bản đồ của Hoa Hạ quân, các loại quyền lực, giao dịch chính vụ đều đang khua chiêng gõ trống tiến hành.
Nhưng đối với quan viên vốn phụ trách thống trị các nơi, Hoa Hạ quân vẫn chưa áp dụng chính sách cưỡng ép bất chấp, thay thế toàn bộ, sau khi tiến hành thi viết và khảo nghiệm mục đích đơn giản, một bộ phận quan viên đạt tiêu chuẩn, cũng không có mâu thuẫn quá lớn đối với Hoa Hạ quân lục tục tiến vào giai đoạn huấn luyện.
Toàn bộ quá trình huấn luyện cũng đơn giản, địa phương lấy thôn Trương làm trung tâm. Đầu tiên tham quan đường nét đại khái của ba tòa nhà này ở thôn Trương, sau đó lần lượt tiến vào nhà xưởng, cơ quan, nội thành, quân doanh đối chiếu thực tế, tiếp theo trở lại thôn Trương lại tiến hành một vòng giới thiệu đại cục, lúc này có thể đặt câu hỏi, cũng có thể thỉnh cầu tư liệu tham khảo trong tòa nhà, cuối cùng tiến vào thi viết đơn giản.
Toàn bộ quá trình ước chừng là thời gian bảy ngày, mục đích là để cho những quan viên này hiểu được khung lý niệm cơ bản, thao tác thi hành chính sách và mong đợi đối với tương lai của Hoa Hạ quân, trên phương hướng lớn không thể hoàn toàn đồng ý cũng không sao, chỉ cần có thể lý giải, phối hợp là được. Chỉ cần đi vào hệ thống, tương lai tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ chế học tập, giám sát, công nhận tán đồng và làm sạch.
Ánh mặt trời cuối thu vẫn có vẻ tươi sáng, đứng trong phòng trưng bày lầu hai tòa nhà số Một, Liêu Khải Tân vẫn nhịn không được ném ánh mắt chăm chú về phía cửa sổ bên cạnh. Các thứ như bình lưu ly này trên thị trường đã có từ lâu, nhưng khá quý giá, sau đó Hoa Hạ quân cải tiến vật này, khiến cho màu sắc càng thêm trong suốt, thậm chí còn sơn thủy ngân ở mặt sau của lưu ly óng ánh để tạo ra mặt gương, bởi vì vật này dễ vỡ, Xuyên Tứ Lộ nhiều núi vận chuyển khó khăn, ở bên ngoài, kính lưu ly thượng đẳng do Hắc Kỳ sản xuất vẫn là trân vật trong mắt các gia đình giàu có, hai năm gần đây, một bộ phận địa phương càng quen với việc lấy nó làm vật phẩm thiết yếu trong cưới gả.
Nhưng ở chỗ này, lưu ly trong suốt dễ vỡ như thế, lại trực tiếp được dùng làm cửa sổ, ánh mặt trời cây cối bên ngoài, con đường bờ sông ở xa đoàn người ở gần nhìn một cái không sót gì, điều này khiến cho Liêu Khải Tân lúc trước vẫn luôn đảm nhiệm huyện lệnh huyện lỵ Tử Châu đều cảm nhận được một loại xa hoa.
Có điều, sau khi đi tới thôn Trương sáu ngày, bởi vì một đường tham quan, đối với chuyện trước mắt, trong lòng Liêu Khải Tân ngoại trừ cảm giác xa hoa ban đầu, lại có một ít tâm tình càng thêm phức tạp.
- ... Vẫn trở lại trên vấn đề làm giấy, ngày đầu tiên lúc chư vị đến chỉ biết được đại khái, trải qua mấy ngày này đi lại, chư vị trong lòng hiểu rõ, chuyện này liền đơn giản hơn nhiều, trong gian phòng này, cải tiến và hiệu suất đối với phương pháp làm giấy đều được ghi chép lại từng ấn bản ở đây, đồng thời mọi người cũng nhìn thấy có các bước cải tiến của phương pháp làm giấy mấy trăm năm trước... chúng tôi đặc biệt đánh dấu số năm... đến bây giờ, hiệu suất của phương pháp làm giấy, chúng tôi đã tăng lên được mười hai lần, đây chỉ là cải tiến của vỏn vẹn hơn mười năm, hơn nữa vẫn đang tiếp tục... nhưng trước đó, quá trình cải tiến phương pháp làm giấy kéo dài mấy trăm năm, cũng không có thành quả đa dạng như mười năm này của chúng ta...
- ... Đây cũng không phải là sự bộc phát khi tích lũy của phố chợ đã đến một trình độ nhất định, tất cả những tiến bộ này, chỉ xảy ra trong nội bộ Hoa Hạ quân, đây là sức mạnh của học thuyết truy nguyên...
Liêu Khải Tân đưa ánh mắt lên trên người người đang nói chuyện trước đám đông, người nọ ngồi xe lăn, diện mạo cũng không lộ vẻ già nhưng sợi tóc đã nửa trắng. Đối với thân phận của người này Liêu Khải Tân cũng không dám khinh thường, hắn tên là Tần Thiệu Du, chính là một đệ tử Tần thị năm đó thiếu chút nữa đi theo Tần Tự Nguyên gặp nạn, khi cường nhân đến, hắn bị đánh gãy hai chân, bởi vì Hoa Hạ quân mới may mắn sống sót đến nay. Mà nay ba tòa nhà làm mặt mũi của Hoa Hạ quân này do hắn tiến hành quản lý, mỗi một nhóm người ngày thứ sáu trở lại thôn Trương, đều sẽ do hắn dẫn dắt tiến hành giải thích, nghi vấn của một bộ phận người, hắn cũng sẽ giáp mặt giải đáp.
Đã hơn mười năm kể từ khi Ninh Nghị trong cơn tức giận giết Chu Triết, mười năm qua, Ninh Nghị cố nhiên bị Vũ triều coi là kẻ đại nghịch đóng đinh trên cột sỉ nhục, nhưng phê bình công tội đối với Tần Tự Nguyên lại vẫn luôn biến hóa. Mấy năm nay bởi vì Chu Ung cầm quyền, một đôi nhi nữ của hắn dẫn dắt dư luận, thực chất đã khẳng định công tích của Tần Tự Nguyên ở mức độ rất lớn.
Vị lão tướng lớn tuổi kia gánh vác trách nhiệm đối kháng Nữ Chân, cứu vớt thiên hạ, con trai lớn Tần Thiệu Hòa của ông ấy vì thủ Thái Nguyên, thà chết chứ không khuất phục, cũng là anh hùng. Chỉ là sau khi gian nan đánh lui Nữ Chân như vậy, gian thần đương đạo trên triều đình Cảnh Hàn bởi vì kiêng kị Tần Tự Nguyên, liên thủ hãm hại trung thành, hoàng đế bị gian thần che mắt, cũng làm ra chuyện sai lầm.
Dư luận như vậy khôi phục rất nhiều thanh danh cho Tần Tự Nguyên, nhưng đương nhiên, cho dù như thế, Ninh Nghị vô quân vô phụ, trong dư luận Vũ triều cũng là kẻ đại nghịch không thể tha thứ, mọi người bàn luận tới, bèn cũng chỉ nói hắn nên đối phó với gian thần Thái Kinh Đồng Quán trên triều đình, nhưng tuyệt đối không nên giết vua vân vân.
Cứ như vậy, Tần Thiệu Du ngược lại trở thành người tuyển chọn tốt nhất lui tới luận bàn với người của Vũ triều, ban đầu Thành Chu Hải tới đàm phán, kéo theo Tống Vĩnh Bình, Ninh Nghị liền lôi kéo Tần Thiệu Du đi qua tranh luận. Lúc này nơi đây, thân phận của Tần Thiệu Du tự nhiên cũng có thể kinh sợ mọi người, hắn giới thiệu xong cho mọi người về làm giấy, lại giới thiệu sự phát triển của ngành công nghiệp lưu ly, sau đó lại có nghiên cứu về các loại công trình và nguyên liệu như thuyền, cầu, đường xá, xi măng, sắt thép.
Đi hết lầu hai, cuối tòa nhà là một máy nâng thủy lực rộng rãi, Tần Thiệu Du ngồi xe lăn, chỉ có thể thông qua thiết bị tương tự như "thang máy" đời sau này, có người muốn giúp hắn đẩy xe lăn, hắn cũng xua tay từ chối, tất cả hành động, đều dựa vào chính mình.
- Năm đó... cũng là vài năm sau của Cảnh Hàn triều, bá phụ phục chức làm tướng, ta liền đến kinh thành, lăn lộn với một đám công tử bột, nếu có bằng hữu năm đó đến kinh thành, có lẽ còn nhớ rõ một vị ác thiếu "Hoa hoa thái tuế" của Biện Lương năm ấy, khi đó ta không có tiền đồ, muốn theo người ta hoành hành ngang ngược ở kinh thành, nhưng không lâu sau, Ninh Nghị đến kinh thành, bá phụ liền để cho ta tiếp đãi hắn...
- ... Ninh tiên sinh trong miệng mọi người hiện giờ, khi đó cũng là một người kỳ diệu, thân phận ở rể của hắn đối đãi với mọi người thân thiết, nhưng cho dù là "Hoa hoa thái tuế", trước mặt hắn cũng chẳng kiếm được lợi lộc gì. Sau đó lại phát sinh rất nhiều chuyện, ta đi theo bên cạnh hắn, học được vài thứ, năm Cảnh Hàn thứ mười một, Hữu tướng phủ chủ trì cứu trợ thiên tai đất bắc, Ninh tiên sinh bày mưu tính kế, phát động rất nhiều thương nhân các nơi đến khu vực thiên tai bán ra, ép giá lương thực xuống... tình cảnh lúc đó, thật sự khiến người ta nhiệt huyết sôi trào...
- Ta tướng mạo bình thường, chư vị đừng thấy ta già rồi, nửa đầu tóc bạc, trên thực tế là bởi vì tư chất không đủ, mỗi ngày tiếp xúc với chư vị từ Vũ triều tới, đều là rồng phượng trong loài người, ta không dám chậm trễ, chỉ cần học thêm nhiều thứ, bỏ thêm thời gian...
- Trong Hoa Hạ quân, nói bình đẳng với chư vị, kỳ thực cũng đơn giản, các vị đều thấy rồi, làm giấy in sách, sau khi hiểu rõ đạo lý truy nguyên, hiện nay hiệu suất gia tăng hơn mười lần, các mục sản nghiệp còn lại, thậm chí trồng trọt, đánh bắt cá, cũng có phương thức cải tiến không ngừng, nông trường nuôi gà, cung ứng trứng gà thịt gà tăng mạnh... bất cứ chuyện gì đều có phương pháp cải tiến, thường ngày chư vị đọc sách, cực kỳ gian nan trở thành người trên người, có người hiểu biết đạo lý, có người không hiểu, cho nên thánh nhân viết, dân có thể làm theo được, nhưng không thể hiểu biết được. Chỉ vì khiến mọi người đều biết, hoàn toàn không thể nào.
- Nhưng bây giờ, chư vị nhìn thấy rồi, chúng ta có thể một ngày nào đó sẽ làm cho người thiên hạ đều có sách để đọc, sau khi đọc sách, mọi người đều có hy vọng hiểu biết. Đến lúc đó, giữa người với người muốn hoàn toàn bình đẳng tuy rằng rất khó, nhưng khoảng cách kéo gần lại, cũng là chuyện có thể mong muốn.
Tần Thiệu Du dùng hai tay đẩy xe lăn đi về phía trước, bên cạnh có người hỏi:
- Đến lúc đó người người xuất sĩ làm quan, ai làm ruộng đây?
Nghe xong câu hỏi này, Tần Thiệu Du cũng không hoảng hốt, động tác trên tay cũng không chậm lại, cười nói:
- Nếu người người đều có thể đi học, trên đời tất nhiên sẽ có một loại diện mạo khác, người làm quan không còn cao hơn một bậc so với người khác, nhưng chỉ là nhân viên chính vụ bình đẳng với người khác, có người đánh bắt cá, có người trồng trọt, có người buôn bán, có người dạy học, đến lúc đó, tự nhiên cũng có người giỏi về quản lý, giỏi về vận trù, chuyển chức quản lý ty, chư vị mấy ngày nay đi lại nhìn thấy, nhân viên chính vụ trong Hoa Hạ quân ta, đối với dân chúng dưới trướng, chính là nghiêm cấm ngôn từ hung ác, vênh mặt hất hàm sai khiến, chính là căn cứ vào nguyên tắc này.
- Đương nhiên, đối với việc này, trong Hoa Hạ quân cũng từng nảy sinh nhiều lần thảo luận, có liên quan đến những điều đạt được qua nghị luận trong những năm gần đây, cũng có lưu trữ một lượng lớn trong lầu hai, Ninh tiên sinh cũng từng có mấy lần giải thích và đặt giả thiết, người có hứng thú đối với việc này, có thể đi mượn đọc thảo luận.
Tần Thiệu Du cười cười:
- Đương nhiên, thế sự gian nan, con đường phía trước không dễ dàng, căn cứ vào sự phát triển của học thuyết truy nguyên, rất nhiều chuyện trên thế gian, chắc chắn long trời lở đất, cho dù là rất nhiều cách nghĩ trong lầu hai, cũng chỉ là vỏn vẹn mười năm tích lũy mà thành, cũng không nhất định, cũng không phải đáp án, nếu sau khi chư vị xem qua có nhiều cách nghĩ hơn, trong Hoa Hạ quân sẽ định kỳ tiến hành thảo luận như vậy, nếu có cái nhìn sâu sắc, thậm chí cũng sẽ truyền đi do Ninh tiên sinh tự mình giải đáp, thậm chí triển khai biện luận... tiếp theo, chúng ta hãy xem xét một số ý tưởng và thành quả về chọn giống thực vật, nhân giống...
Ba tòa nhà này của thôn Trương, ngày đầu tiên mọi người tới đã vào trong tham quan, đối với rất nhiều lý luận, lúc ấy không hiểu lắm, sau khi trải qua mấy ngày tham quan và giải thích, trong lòng kỳ thực cũng có một đường nét đại khái. Đến ngày thứ sáu quay đầu lại, sau khi Tần Thiệu Du xâu chuỗi giải thích, toàn bộ hình ảnh hiện tại, tương lai của Hoa Hạ quân dần dần được cấu trúc lên, trong lòng mọi người chấn động, chậm rãi sâu sắc hơn.
Sau khi Tần Thiệu Du nói qua chuyện một lượng lớn tư liệu lưu trữ trong tòa nhà số Hai, một ít vấn đề đơn giản, mọi người liền không nhắc tới nữa. Không lâu sau mọi người chuyển vào tòa nhà số Hai, lầu một lưu trữ chiến tích và lịch trình kiến thiết của Hoa Hạ quân từ trước tới nay —— trên thực tế, trong đó còn trưng bày chuyện có liên quan đến Tần Tự Nguyên khi còn làm tướng, thậm chí sau đó nữa là cái chết của Tần Tự Nguyên, tình hình Vũ triều, Ninh Nghị giết vua vân vân, không ít chi tiết đều được công bố tỉ mỉ trong đó, đương nhiên, một phần này, Tần Thiệu Du ở trước mắt vẫn là lịch sự tránh đi.
Hắn vừa đẩy xe lăn, vừa nói:
- Mấy lần tiếp đón ban đầu, kỳ thực vẫn luôn có người hỏi, Hoa Hạ quân thổi những thứ này rực rỡ sắc màu như thế, rất nhiều chuyện, chung quy chỉ có thể nhìn thấy trong mấy tòa nhà xinh đẹp này, bao gồm cửa sổ lưu ly kia, sắt thép dùng hết để xây ba tòa nhà này, cuối cùng không phải ai cũng có thể sử dụng được... nhưng đến đây, hy vọng chư vị có thể chú ý, Hoa Hạ quân ta từ hơn mười năm trở đi, vẫn luôn giãy giụa trong hoàn cảnh ác liệt nhất...
- Chúng ta phát triển một cách gian nan ở Tiểu Thương Hà và trại Thanh Mộc, khai khẩn kiến thiết... không lâu sau Tây Hạ đến, chúng ta ở Tây Bắc, đánh tan Tây Hạ, sau đó đối kháng với sự tấn công của trăm vạn đại quân Trung Nguyên bao gồm cả người Nữ Chân... chúng ta chém chết Lâu Thất, chém chết Từ Bất Thất, từ Tây Bắc chuyển đến Lương Sơn, đồng dạng, cực kỳ gian nan mở ra một con đường trong núi...
- Ở trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta vẫn duy trì sự phát triển của nhiều chuyện, đợi đến khi chúng ta rời khỏi Lương Sơn, đến nơi này, lại có bao lâu đây? Cục diện bắt đầu ổn định, có đến một năm hay không? Các vị bằng hữu, người Nữ Chân đã đến, chinh phục Trung Nguyên, Giang Nam, đánh bại toàn bộ Vũ triều, đi về hướng tây nam rồi. Tưởng tượng một chút người Nữ Chân chinh phục đất Thục, các ngươi sẽ như thế nào...
Tần Thiệu Du đẩy xe lăn đi trong một mảnh sách lịch sử:
- Lại xem những phát triển này, tưởng tượng một chút, nếu như chúng ta đánh bại người Nữ Chân, nếu như để cho chúng ta ở một mảnh địa phương lớn một chút —— nơi không hẻo lánh như Tiểu Thương Hà, không cằn cỗi như ba huyện Hòa Đăng —— một nơi giống như bình nguyên Thành Đô này, cũng không cần lớn hơn nữa! Chúng ta phát triển ba năm, phát triển năm năm, sẽ biến thành một dáng vẻ như thế nào, suy nghĩ một chút, đến lúc đó toàn bộ thiên hạ, ai có thể ngăn cản người Hoa Hạ ta, phục lại y quan Hán gia ta —— ta tin rằng, đây cũng là hình ảnh bá phụ năm đó tha thiết ước mơ...
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi người tham quan xong tòa nhà số Hai, liền đến giữa trưa, Tần Thiệu Du dẫn hơn hai mươi quan lại Vũ triều đến nhà ăn ăn cơm. Cơm trưa là hình thức tự phục vụ đồ ăn đơn giản nhưng cũng ngon miệng, ăn cơm trưa xong, Liêu Khải Tân đi ra ngoài phơi nắng, trong đầu vẫn hiện ra là một mảnh hỗn loạn như cũ, hắn thông qua con đường chính thức đi tới chức huyện lệnh, nếu phải nói ra thì cũng là rồng phượng trong loài người, thời gian vài ngày đã đủ để hắn thấy rõ ràng một đường nét lớn, nhưng muốn tiêu hóa rung động này, lại vẫn cần thời gian.
Không lâu sau bèn có quan viên, lại viên đi ra thấp giọng nói chuyện với hắn, chuyện nhắc đến nhiều nhất, vẫn là trận đại chiến không lâu sau đó, trung tâm chiến tranh là ở Kiếm Các hay Tử Châu, là Hoa Hạ quân có thể chống đỡ hay người Nữ Chân cuối cùng có được thiên hạ, những vấn đề này đều là ưu tiên hàng đầu của cuộc nghị luận.
Trong lúc này mọi người lại nói đến vị Ninh tiên sinh kia, quảng trường này xa xa có thể nhìn thấy một bên sân của vị Ninh tiên sinh kia sinh sống, nghe nói Ninh tiên sinh lúc này còn đang ở thôn Trương. Bèn có người nói đến giao thông của thôn Trương, giao thông của một mảnh bình nguyên Thành Đô.
- ... Từ khi Hoa Hạ quân vào Thành Đô đến nay đã giúp cứu trợ thiên tai, hỗ trợ làm ăn thuận lợi, quan trọng nhất là làm đường, mà nay lấy thôn Trương làm trung tâm, dịch đạo chính đều tu sửa một lượt, bốn phương thông suốt, Ninh tiên sinh tọa trấn ở thôn Trương, chính là lựa chọn tốt nhất. Khi đại chiến bùng nổ, cho dù phía sau có người lòng mang ác ý, phản ứng của nơi đây cũng là nhanh nhất, các vị không nhìn thấy mấy năm trước nơi này vẫn là bãi hoang, giờ đều đã xây được bốn cây cầu rồi sao...
Trong lúc mọi người nghị luận, tất nhiên cũng không khỏi vì những chuyện này mà tấm tắc tán thưởng, có thể đi tới nơi đây, cho dù trải qua mấy ngày tham quan ngược lại vẫn không thể hiểu được Hoa Hạ quân, đương nhiên cũng sẽ không nói ra ngay lúc này, chỉ cần cuối cùng không làm quan cho Hoa Hạ quân, cho dù nhất thời bị giám sát, ngày sau kiểu gì cũng có thể thoát thân. Hơn nữa, nếu thật sự không nói lý niệm, chỉ nói thủ đoạn, bản lĩnh Ninh Nghị lập ra một phen cơ nghiệp như vậy, cũng thật sự là làm cho người ta phục.
Nghị luận như vậy trong chốc lát, Tần Thiệu Du từ cách đó không xa đi tới, tham dự thảo luận trong phạm vi nhỏ, hắn cười híp mắt, mái tóc bạc lấm tấm hưởng thụ mặt trời cuối thu, sau đó ngược lại cười nói lên đề tài mọi người quan tâm này:
- Lúc trước các ngươi đang nói về Ninh tiên sinh? Đáng tiếc hôm nay không gặp được hắn.
Mọi người trong lòng lấy làm lạ:
- Chẳng lẽ chúng ta còn có thể gặp mặt Ninh tiên sinh?
Có người tâm tư thậm chí bắt đầu động đậy, nếu thật có cơ hội nhìn thấy người nọ, mạo hiểm một kích...
Lại thấy Tần Thiệu Du cười nói:
- Mọi việc bên này đều đã an bài thỏa đáng, đại chiến ở phía trước... hôm qua hắn đã khởi hành đi tiền tuyến Tử Châu.
Lời nói của Tần Thiệu Du bình tĩnh, Liêu Khải Tân nghe được những lời này, nhớ tới thân ảnh của những loại dũng sĩ lạnh lùng khi tham quan quân doanh Hoa Hạ quân mấy ngày nay, trong lòng thấy kinh hãi, ngây người một lúc lâu, thấp giọng nói:
- Ninh tiên sinh... đi tiền tuyến? Nếu người Nữ Chân đánh tới, vây lấy Tử Châu... Xuyên Tứ Lộ vùng đất ngàn dặm... sợ ứng biến không đủ a...
Lúc này bọn họ còn chưa hoàn toàn gia nhập Hoa Hạ quân, Liêu Khải Tân cố nhiên biết việc này không nên hỏi kỹ, nhưng vẫn nhịn không được chậm rãi nói ra. Tần Thiệu Du híp mắt, nhìn hắn một cái:
- Không sao.
Hắn nói:
- Chỉ cần Xuyên Tứ Lộ còn ở đây, Hoa Hạ quân còn ở đây, Tông Hàn... sẽ không vây được Tử Châu...
Ninh Nghị rời khỏi thôn Trương, là vào buổi chiều ngày hai mươi ba tháng chín, hai mươi bốn tháng chín, kỳ thực đã sắp đến Tử Châu.
Ngăn chặn đại quân Hoàn Nhan Tông Hàn, tận lực xác định chiến trường trên lộ trình một trăm cây số giữa Kiếm Các và Tử Châu, là kế hoạch đã định trước đó. Đương nhiên, triển khai lý tưởng nhất là ngăn chặn kẻ địch ở Kiếm Các, nếu Kiếm Các không thể quy hàng cũng khó có thể đoạt được, thì đem tiền tuyến định ở Tử Châu.
Mặc dù nói từ Tử Châu đi về phía nam, một tuyến Thành Đô đã là địa bàn gây dựng hai năm của Hoa Hạ quân, nhưng trên thực tế, vượt qua Tử Châu, bình nguyên Thành Đô mênh mông vô bờ. Đến lúc đó mặc dù có thể chính diện đánh tan Hoàn Nhan Tông Hàn, mấy chục vạn đại quân dưới tay hắn dưới sự suất lĩnh của danh tướng Nữ Chân vẫn có năng lực chỉ huy xuất sắc chạy tán loạn một trận, rất dễ dàng đánh thành cục diện rối rắm, thậm chí người ta ỷ vào ưu thế binh lực chiếm các thành nhỏ, lại xua đuổi dân chúng chém giết chung quanh, thậm chí đi làm chút chuyện kiểu như phá Đô Giang Yển, dưới tình huống binh lực Hoa Hạ quân căng thẳng, cuối cùng chỉ sợ sẽ bị đánh cho sứt đầu mẻ trán.
Sự khởi hành của Ninh Nghị, là bởi vì hai tin tức trước sau truyền tới vào ngày hai mươi ba này.
Một tin trong đó, là ở khu vực Giang Nam, có một hồi hành động cứu viện liên quan mật thiết đến du thuyết Tư Trung Hiển, tuyên bố thất bại.
Mà một tin khác, là một hồi hành động ám sát tỉ mỉ lên kế hoạch bùng nổ ở Tử Châu, kéo dài đến bên người Ninh Kỵ. Ninh Kỵ một bận bị thích khách đối phương bắt giữ.
Mãi cho đến khi hắn bị bắt tới ngoại ô Tử Châu, mấy thích khách hội hợp, vị con em Ninh gia mới mười ba tuổi này mới lấy đoản đao trong tay áo cắt dây thừng, đột nhiên gây khó dễ. Trước khi viện thủ đến, hắn một đường đuổi giết thích khách, dùng các loại thủ đoạn, chém giết sáu người.
Ninh Nghị giấu Tiểu Thiền, cùng ngày lên đường, đi về phía Tử Châu.