Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1124 - Chương 1124: Nhân Sự Điên Cuồng, Huyết Sắc Trưởng Thành 3

Chương 1124: Nhân sự điên cuồng, huyết sắc trưởng thành 3 Chương 1124: Nhân sự điên cuồng, huyết sắc trưởng thành 3

Lúc đoàn xe đến Tử Châu, trời chiều đã hạ xuống phía chân trời, trên đầu thành Tử Châu sáng đuốc, cửa thành mở ra, nhưng trên quan đạo ra vào thành trì cũng không có người đi đường, Ninh Hi mang theo một tiểu đội người chờ đợi bên trạm dịch ngoài cửa thành.

Bởi vì sự kiện ám sát phát sinh, giới nghiêm đối với Tử Châu lúc này đang tiến hành.

- Giới nghiêm đối với Tử Châu, là mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Được Ninh Nghị triệu hồi tới, sau khi lên xe hành lễ hàn huyên hai câu, Ninh Hi mới nói đến chuyện trong thành.

Tử Châu mới đầu hàng, lúc trước lại là nơi tụ tập của một lượng lớn người phản đối Hoa Hạ quân, đợt thống kê hộ tịch đầu tiên qua đi, cũng vừa vặn xảy ra chuyện Ninh Kỵ bị ám sát, hiện giờ sau khi tướng lĩnh quân đội phụ trách bảo vệ an toàn Tử Châu triệu tập đám người Trần Đà Tử thương nghị, bắt đầu một vòng giới nghiêm thanh tra Tử Châu.

- Khi quân đội vào thành, cũng không làm khó bách tính trong thành, cho dù là người có hiềm khích ban đầu với chúng ta, thậm chí đã được liệt kê trên danh sách, muốn rời khỏi cũng tùy ý. Hiện giờ thời gian đăng ký đã cho, thời gian rời đi cũng đã cho, nếu không chịu đi cũng không chịu đi đăng ký, vừa vặn mượn cơ hội này thanh tra một phen, từ sáng hôm qua đến xế chiều hôm nay, hung đồ trốn trong thành lúc trước có nợ máu với Hoa Hạ quân đã bắt được sáu nhóm, chó cùng rứt giậu, chúng ta bị thương mấy người.

Xe ngựa đi về phía trước, Ninh Hi bình tĩnh nói với phụ thân tình thế trong thành, sau đó nói:

- Đệ đệ bị thương không có gì đáng ngại, ăn quyền cước của đối phương, lại cố ý dùng cánh tay trúng một kiếm, chảy chút máu, nhưng tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi, con chưa nói cho nó biết chuyện phụ thân người sắp tới, lúc này nó có thể đã ngủ rồi, chuyện lần này, là con quá mức sơ sẩy gây nên...

Từ cửa sổ xe lắc lư nhìn đèn đuốc mê ly của phố xá bên ngoài, Ninh Nghị lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Ninh Hi:

- Ta biết chuyện nơi này, con làm rất khá, không cần tự trách, năm đó ở kinh thành, rất nhiều lần ám sát, ta cũng tránh không thoát, kiểu gì cũng phải giết đến trước mặt. Chuyện trên thế giới, không thể cứ để con chiếm hời hết được.

Ninh Hi cúi đầu, hai quyền đặt trên đầu gối, trầm mặc một hồi lâu, Ninh Nghị nói:

- Nghe nói Nghiêm sư phụ đã hy sinh trong vụ ám sát.

Ninh Hi gật đầu, Ninh Nghị thở dài một tiếng:

- Nghiêm Biểu sư phụ trước kia ở trên giang hồ có một danh hiệu gọi là "Độc y", nhưng tính cách kỳ thực là người vô cùng tốt, hơn một năm nay, ta nhờ hắn chiếu cố lão nhị, hắn cũng chưa từng hàm hồ. Từ nay về sau, hắn là ân nhân của nhà chúng ta, con phải nhớ kỹ. Phu nhân của Nghiêm sư phụ mất sớm, ở Hòa Đăng có một đứa con gái nhận nuôi, năm nay... có thể hơn mười tuổi, đang học trong trường, sau này nên đến lượt nhà chúng ta chăm sóc rồi.

Ninh Nghị nói những lời này, mỗi một đoạn, Ninh Hi liền gật đầu ghi nhớ. Lúc này lệnh giới nghiêm của thành Tử Châu tuy rằng đã bắt đầu, trên đường phố chỉ thấy quân nhân đi qua, nhưng trong tòa nhà bốn phía đường vẫn truyền ra đủ loại tiếng người, Ninh Nghị nhìn những thứ này, lại tán gẫu với Ninh Hi vài câu, mới nói:

- Nghe Nhiếp sư phụ nói, với thân thủ của lão nhị, vốn không nên bị bắt, nó lấy thân mạo hiểm, là như vậy sao?

Ninh Hi hơi do dự, lắc đầu:

- ... Lúc đó con không có mặt ở hiện trường, không tiện phán đoán. Nhưng chuyện ám sát đột nhiên nổi lên, lúc ấy tình huống hỗn loạn, Nghiêm sư phụ nhất thời nóng vội chắn ở trước mặt nhị đệ đã chết, nhị đệ dù sao tuổi cũng không lớn, loại chuyện này trải qua cũng không nhiều, phản ứng chậm chạp, cũng không kỳ lạ.

Từ trước đến nay, Ninh Hi đều biết phụ thân khá quan tâm người nhà, đối với trận ám sát bất thình lình sau đó lại kết thúc kịch tính này, cũng như một số thứ không tầm thường biểu hiện ra trong ám sát, Ninh Hi cố ý giải thích vài câu cho đệ đệ, lại thấy phụ thân ánh mắt mơ màng ở ngoài cửa sổ xe, nói:

- Giang Nam truyền đến tin tức, hành động cứu viện người nhà Tư gia đã thất bại, Kiếm Các chỉ sợ du thuyết không được.

Không ngờ tới lời nói của phụ thân lại nhảy vọt đến chuyện này, Ninh Hi hơi ngạc nhiên, thường ngày hắn cũng chỉ biết trên phương diện Kiếm Các hai đầu Nữ Chân và Hoa Hạ quân đang giằng co, nhưng đối với những chuyện như người nhà Tư Trung Hiển thì chưa từng nghe nói qua. Lúc này sững sờ một chút:

- ... Hả?

Ninh Nghị mỉm cười:

- Lát nữa sẽ nói tỉ mỉ với con, đi xem lão nhị trước đi.

Những lời này đã được quyết định, Ninh Hi không hỏi nhiều nữa, từ đó về sau Ninh Nghị hỏi hắn về mấy chuyện như cuộc sống gần đây, những vấn đề vụn vặt trong công việc, có cãi nhau với Mẫn Sơ Nhất hay không. Ninh Hi sắp mười tám, tướng mạo có chút tương tự Ninh Nghị, chỉ là kế thừa gien của mẫu thân Tô Đàn Nhi, dáng vẻ càng thêm tuấn mỹ một chút, Ninh Nghị tuổi gần bốn mươi, nhưng không có thói quen để râu thịnh hành lúc này, chỉ là râu chữ bát nhàn nhạt, có đôi khi chưa xử lý, chòm râu trên môi cằm sâu hơn một chút, cũng không già đi, chỉ là không giận mà uy.

Không bao lâu, đoàn xe dừng lại tại y quán phía trước trên đường, Ninh Nghị đi vào trong dưới sự dẫn dắt của Ninh Hi, mảnh sân của y quán tương đối yên tĩnh, cũng không có quá nhiều đèn đuốc, ánh trăng từ phía trên cây bạch quả trong sân chiếu xuống, Ninh Nghị phất tay giải tán đám đông, lúc đẩy cửa phòng ra, Ninh Kỵ trên người quấn băng đang nằm trên giường, vẫn ngủ khò khò.

Ngủ rất ngon, xem ra không có chút tàn dư ám ảnh nào lưu lại sau khi gặp phải ám sát hoặc sau khi giết người, Ninh Nghị bèn đứng ngay cửa, nhìn một hồi lâu...

Mỗi người đều có tạo hóa của mình, tu hành của mình.

Nếu từ phía sau nhìn ngược lên phía trước, trong tháng chín, tháng mười năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, Nữ Chân đã trùng trùng điệp điệp chinh phục hầu như toàn bộ Vũ triều, ở tây nam, đại chiến mấu chốt quyết định thiên hạ hưng vong sắp bắt đầu, ánh mắt người trong thiên hạ đều tụ tập lại về phía bên đây.

Một năm này, Ninh Kỵ mười ba tuổi nằm ở trung tâm trận bão, trong nội tâm, cũng có biến hóa đang tụ tập và nung nấu không thua kém gì trận bão táp. Có lẽ đối với cả thiên hạ mà nói, biến hóa của hắn không quan trọng gì, nhưng đối với chính hắn, đương nhiên có ý nghĩa không thể thay thế.

Có lẽ mỗi người trên đời này, cũng đều sẽ thông qua con đường tương tự, đi đến nơi xa hơn.

So với thời gian đi theo đội quân y bôn ba khắp nơi lúc trước, sau khi đi tới Tử Châu hơn mười ngày, cuộc sống của Ninh Kỵ là cực kỳ yên bình.

Y quán mà đội quân y trưng dụng nằm ở phụ cận quân doanh thành tây, tu sửa một chút, vẫn mở cửa ra ngoài như cũ, nhiều khi thậm chí là khám bệnh nghĩa vụ đối với cư dân địa phương, ngoại trừ dược phẩm cũng không thu thêm tiền vật. Ninh Kỵ đi theo mọi người trong đội quân y hỗ trợ, lo liệu thuốc men, lúc không có việc gì thì luyện võ, trong đội quân y cũng có võ giả, cũng có thể chỉ điểm cho hắn một phen.

Tẩu tẩu Mẫn Sơ Nhất cứ cách hai ngày lại đến thăm hắn một lần, thay hắn thu dọn quần áo cần giặt hoặc cần may vá —— những chuyện này Ninh Kỵ đã sớm biết làm, hơn một năm nay ở trong đội quân y cũng đều là tự mình giải quyết, nhưng Mẫn Sơ Nhất mỗi lần đến, đều mạnh mẽ cướp đi quần áo bẩn, Ninh Kỵ đánh không lại nàng, bèn chỉ đành mỗi sáng sớm đều sửa soạn lại đồ đạc của mình, hai người đối kháng như thế, vui quên trời đất, trên danh nghĩa tuy là thúc tẩu, về mặt tình cảm thật giống tỷ đệ.

Huynh trưởng lôi hắn ra ngoài ăn cơm hai lần, trong lúc đó nói một chút về sự phát triển của thời cuộc gần đây. Sau khi tiếp nhận các thành trấn phía bắc Xuyên Tứ Lộ, binh lính Hoa Hạ quân từ các phương hướng khác nhau tụ tập về Tử Châu nhanh chóng đột phá hai vạn người, sau đó đột phá hai vạn năm, tới gần ba vạn, đội ngũ hậu cần, công binh do các nơi triệu tập tới cũng đều đến vị trí trong thời gian nhanh nhất, xây dựng lên phòng tuyến ở điểm mấu chốt phía bắc Tử Châu, phát sinh đồng thời với việc một lượng lớn thành viên Hoa Hạ quân đến là sự dời đi nhanh chóng của cư dân cũ Tử Châu, cũng bởi vì vậy, mặc dù trên tổng thể Hoa Hạ quân nắm giữ đại cục, trên rất nhiều chi tiết người đến người đi trong nửa tháng này, thành Tử Châu vẫn tràn ngập khí tức bận rộn như cũ.

Khí tức như vậy, cũng không truyền tới bên người Ninh Kỵ, huynh trưởng rất chiếu cố đến hắn, rất nhiều nguy hiểm đã sớm tiến hành ngăn chặn, cuộc sống của y quán cứ theo thứ tự thực hiện, ngược lại giống như một góc yên tĩnh không người phát giác trong thành Tử Châu. Trong sân y quán có một gốc cây bạch quả thật lớn, cũng không biết đã sinh tồn bao nhiêu năm, cành lá sum xuê, trầm ổn ung dung. Đây là tháng chín, bạch quả trên cây đã chín, Ninh Kỵ dưới sự chỉ đạo của các quân y gõ quả xuống, thu hoạch chuẩn bị làm thuốc.

Ánh nắng ấm áp dễ chịu thường xuyên rơi xuống từ tán lá của cây bạch quả này, Ninh Kỵ liền ngồi xổm dưới tàng cây, bắt đầu xuất thần và ngơ ngẩn.

Đây là tuổi thiếu niên dần dần học được suy nghĩ mọi chuyện, rất nhiều nghi vấn, đã sớm lên men trong lòng hắn. Đương nhiên, tuy rằng bên ngoài tàn khốc, ngu xuẩn, không thể nói lý, bên cạnh Ninh Kỵ thủy chung có sự ấm áp của người nhà, hắn cố nhiên sẽ càu nhàu một chút trước mặt huynh trưởng, nhưng toàn bộ tâm tình, tự nhiên không đến mức quá mức cực đoan.

Cũng chính vì vậy, đến sau khi hắn trưởng thành, bất luận hồi tưởng bao nhiêu lần, quyết định được đưa ra vào năm mười ba tuổi kia, cũng không tính là được hình thành trong tư duy cực đoan méo mó, nói trên một ý nghĩa nào đó, thậm chí giống như kết quả của việc suy nghĩ cặn kẽ.

Ngày hai mươi hai tháng chín, binh phong của trận ám sát kia vươn tới trước mắt hắn.

Ở trong sân có cây bạch quả vàng óng ánh kia, có thích khách điên cuồng ném ra một thanh cương đao, Nghiêm Biểu Nghiêm sư phụ gần như là theo bản năng chắn trước mặt hắn —— đây là một hành động quá khích, bởi vì ngay lúc đó Ninh Kỵ cực kỳ tỉnh táo, muốn né tránh thanh cương đao kia cũng không phải quá khó khăn, nhưng ngay trước khi hắn triển khai phản kích, lưng sau của Nghiêm sư phụ xuất hiện trước mặt hắn, mũi đao xuyên qua tâm khảm hắn, từ sau lưng xuyên ra, máu tươi bắn lên mặt Ninh Kỵ.

Lúc này, nơi xa hơn có người đang phóng hỏa, tạo ra hỗn loạn, một thích khách thân thủ tương đối cao mặt dữ tợn xông tới, ánh mắt lướt qua lưng Nghiêm sư phụ, Ninh Kỵ gần như có thể nhìn thấy nước bọt trong miệng đối phương.

Trong lòng hắn có một cơn giận dữ cực lớn: Các ngươi rõ ràng là người xấu, tại sao lại biểu hiện tức giận như vậy!

Ngay trong khoảnh khắc đó, hắn đưa ra một quyết định.

Đối phương xông tới, Ninh Kỵ lảo đảo lui về phía sau, sau khi giao thủ mấy đao, Ninh Kỵ bị đối phương bắt lại.

Có thể bắt được con trai thứ hai của Ninh Nghị, ba gã thích khách ở đây vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ như điên, bọn họ khiêng Ninh Kỵ lên bỏ đi, cũng dùng dây da trâu trói chặt hai tay Ninh Kỵ. Ba người đoạt đường ra khỏi thành, trên đường có một người lưu lại chặn sau, đợi đến khi y theo kế hoạch từ mật đạo nhanh chóng ra khỏi thành, chín người may mắn còn sống sót trong đám thích khách này hội hợp ở ngoài thành.

Bọn họ vốn là địa đầu xà gây dựng ở Tử Châu mấy năm, kế hoạch chu đáo lấy nhanh đánh chậm, tuy rằng mạo hiểm lớn, nhưng rốt cục để cho bọn họ vớt được thành quả. Ninh Kỵ bị một gã hán tử cường tráng trong đó khiêng trên vai, trên tay, trên người đều bị buộc chặt, song đao dài ngắn trên người tự nhiên cũng sớm bị lấy xuống, chín người tự thấy đã làm chuyện đại sự, kế tiếp chính là nhanh chóng thoát ly trước khi Hoa Hạ quân hình thành đại bao vây, lúc này, Ninh Kỵ cũng đột nhiên làm khó dễ.

Đối với một tiểu hài tử dáng người còn chưa hoàn toàn trưởng thành mà nói, vũ khí lý tưởng tuyệt không bao gồm đao, nói một cách tương đối, các loại vũ khí như kiếm pháp, chủy thủ điểm, cắt, đâm, coi trọng lấy xuất lực nhỏ nhất công kích chỗ yếu hại, mới càng thích hợp cho hài tử sử dụng. Ninh Kỵ từ nhỏ đã yêu đao, song đao dài ngắn khiến hắn cảm thấy ngầu, nhưng đòn sát thủ chân chính bên cạnh hắn, thật ra là thanh đao thứ ba trong tay áo.

Đó chỉ là một thanh đoản đao còn không bằng bàn tay, cũng là vũ khí bên người mà bọn Hồng Đề, Tây Qua, Ninh Nghị sau khi vắt óc suy nghĩ để cho hắn học được. Thân là hài tử của Ninh Nghị hài, tính mạng của hắn tự có giá trị, tương lai mặc dù sẽ gặp phải rủi ro, nhưng chỉ cần không lập tức chết, đại đa số kẻ địch đều nguyện ý giữ lại mạng sống của hắn trong thời gian ngắn, suy cho cùng đây là vốn liếng then chốt.

Thứ Ninh Kỵ từ nhỏ khổ luyện chính là thanh đao ngắn giấu trong tay áo và lòng bàn tay này, trong này không chỉ là tinh thông võ thuật mà còn xen lẫn tư duy biến hóa. Đến năm mười ba tuổi, Ninh Kỵ sử dụng thanh đao này, từ tay áo đến lòng bàn tay, thậm chí cầm đao vẫy tay trước mặt đối phương, đối phương cũng khó có thể phát hiện. Công dụng lớn nhất của nó, chính là cắt đứt dây thừng sau khi bị bắt.

Chín tên thích khách sau khi hội hợp ở ngoài thành Tử Châu một lát, vẫn đang đề phòng cao độ truy binh của Hoa Hạ quân ở phía sau, hoàn toàn không nghĩ đến nguy hiểm lớn nhất sẽ là đứa bé bị bọn họ mang tới. Đại hán vác theo Ninh Kỵ kia chính là người khổng lồ thân cao gần hai mét, nhếch môi cười ha ha, sau một khắc, bàn tay thiếu niên trên vai vừa chuyển, bèn rạch cổ đối phương.

Người đó vẫn đứng đó, máu tươi đã phun ra, Ninh Kỵ lăn lộn trên không trung đáp đất, lúc bay đến dùng hết sức ném ra, cắm thẳng vào mắt trái một nữ tử đối diện, đứng bên cạnh nữ thích khách là trượng phu ả ta, ngay sau đó a một tiếng, trên mặt chính là một mảnh huyết quang, mắt trái bị ánh đao quét qua, con mắt đã bị hủy, phi đao lướt qua sườn mặt, nhưng người chưa chết. Ninh Kỵ vừa tiếp đất, chộp lấy một thanh cương đao rồi lao vào trong rừng.

Đám đông đuổi theo, Ninh Kỵ bước đi rất nhanh, dẫn theo mọi người vòng một vòng nhỏ, lao về chỗ cũ. Lúc đó đôi phu thê kia còn đang xử lý vết thương, Ninh Kỵ từ phía sau lao ra, nhắm vào bụng nữ nhân bị thương ở mắt nằm trên mặt đất, dùng hết sức chém xuống, trượng phu kia trong lúc vội vàng ngăn cách Ninh Kỵ, Ninh Kỵ mượn thế lăn xuống đất, triển khai đao quét đất xảo quyệt nhất giết qua nữ nhân đó.

Đao quét đất chém chân chẻ đùi, vốn là khó đề phòng, cộng thêm thân hình Ninh Kỵ không lớn, ánh đao lại càng sắc bén, nữ tử bị thương ở mắt kia cũng nằm trên mặt đất, ánh đao của Ninh Kỵ vừa vặn bao phủ đối phương vào, trượng phu của nữ tử thân thể vẫn đang đứng, binh khí ngăn cản không kịp, lại không cách nào lui về phía sau —— trong lòng gã có thể vẫn không thể nào tin rằng một tiểu hài tử sống an nhàn sung sướng tâm tính lại ác độc như thế —— trong nháy mắt, hai chân trúng đao, Ninh Kỵ từ bên chân hắn lăn qua, trực tiếp chặt đứt một đôi gân chân của đối phương.

Bọn hắn làm sao có thể nghĩ thông suốt, mặc dù ở trên rất nhiều chuyện Ninh Nghị đều quan tâm đến sự phát triển tâm lý của hài tử, nhưng dưới hoàn cảnh chiến tranh ác liệt như vậy, đối với chuyện chiến đấu và tự bảo vệ, không ai dám giữ lại chút gì. Những người dạy dỗ võ nghệ cho Ninh Kỵ từ nhỏ hoặc là cao thủ từng trải qua chiến trận như Hồng Đề, Tây Qua, hoặc là nhân vật tàn nhẫn như Đỗ Sát, hoặc nữa là cao thủ tà đạo như Trần Đà Tử, để lợi dụng nhược điểm của kẻ địch phải nói là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nói một cách tương đối, dường như chỉ có Trần Phàm ngẫu nhiên chỉ điểm Ninh Kỵ một chút, có thể mang đến cho hắn một chút khí tức phóng khoáng.

Về phần Ninh Nghị, thì chỉ có thể lồng những thủ đoạn này vào binh pháp mà giải thích từng cái một: Ve sầu thoát xác, dùng khỏe ứng mệt, mượn gió bẻ măng, dương đông kích tây, vây Ngụy cứu Triệu... vân vân.

Ninh Kỵ đối với những binh pháp này đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ là lần này mới vận dụng hết ra khi rốt cuộc gặp phải nhiều kẻ địch như vậy. Hắn chặt gân chân của đôi vợ chồng này, cũng không giết người, nhanh chóng thoát đi trước khi mấy người khác vội vàng chạy về, phục kích kẻ lạc đàn trong rừng cây.

Cứ như vậy, đợi không lâu sau viện binh chạy tới, Ninh Kỵ ở trong rừng cây lại trước sau lưu lại ba kẻ địch, ba gã khác có lẽ cũng được coi là địa đầu xà thậm chí là người lục lâm khá có danh vọng lúc ở Tử Châu, lúc này lại đã bị giết đến bỏ lại đồng bạn liều mạng chạy trốn.

Viện thủ từ Tử Châu chạy tới phần lớn cũng là lão hồ ly trên giang hồ, thấy Ninh Kỵ tuy rằng cũng có bị thương nhưng cũng không đáng ngại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mặt khác, khi nhìn thấy toàn bộ tình huống chiến đấu, sau khi hơi tái hiện lại, mọi người cũng không khỏi âm thầm kinh hãi với thủ đoạn của Ninh Kỵ. Có người nhắc với Ninh Hi, Ninh Hi mặc dù cảm thấy đệ đệ không có việc gì, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn cho rằng để phụ thân tới phán đoán một lần thì tốt hơn.

Về phần Ninh Kỵ, sau chuyện này, ngược lại giống như là buông xuống tâm sự, sau khi nhìn qua Nghiêm sư phụ đã chết liền chuyên tâm dưỡng thương, ngủ say khò khò, rất nhiều chuyện trong lòng hắn, ít nhất tạm thời, đã tìm được phương hướng...

Dường như cảm nhận được gì đó, theo bản năng thức dậy từ trong giấc mộng, lúc quay đầu nhìn sang bên cạnh, phụ thân đang ngồi cạnh giường, mượn chút ánh trăng nhìn hắn.

- Cha, người tới rồi.

Ninh Kỵ dường như không cảm giác được băng vải trên người, mừng rỡ ngồi dậy.

Ninh Nghị liền vội vàng đến đỡ hắn:

- Đừng nhanh quá, cảm thấy thế nào?

- Con không sao rồi, ngủ được lâu lắm. Cha đến vào lúc nào?

- Không bao lâu, nghe nói con xảy ra chuyện, liền vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng không nói cho mẹ con biết, sợ bà ấy lo lắng.

- Con không sao, đám người đó đều bị con giết bỏ chạy cả rồi. Nhưng Nghiêm sư phụ đã chết.

Ninh Kỵ nói chuyện, liền xốc chăn lên, Ninh Nghị thấy hắn có sức sống như vậy, ngược lại không hề ngăn cản, Ninh Kỵ xuống giường, trong miệng líu ríu nói hắn ngủ quá lâu, ngủ không nổi nữa, Ninh Nghị căn dặn người bên ngoài chuẩn bị chút cháo cơm, hắn cầm một cái áo đơn che lại cho Ninh Kỵ, cùng hắn đi ra ngoài. Trong sân ánh trăng hơi lạnh, đã có ánh đèn vàng rực, những người khác ngược lại lui ra ngoài. Ninh Kỵ chậm rãi đi dưới mái hiên, khoa tay múa chân mô tả cho Ninh Nghị hắn đánh lui những kẻ địch kia như thế nào.

- Nghe nói, Tiểu Kỵ con hình như cố ý để bọn họ bắt.

Một khắc nào đó, Ninh Nghị mỉm cười hỏi ra những lời này, Ninh Kỵ hơi sửng sốt, qua một lát, lại gật gật đầu:

- ... Vâng.

- Tại sao chứ? Bởi vì Nghiêm sư phụ sao?

- Nghiêm sư phụ chết rồi...

Ninh Kỵ lặp lại như vậy, cũng không phải là câu khẳng định.

- Những năm gần đây, cũng có những người khác, là mắt thấy chết ở trước mặt chúng ta, thân ở thế đạo như vậy, ta không biết trong thiên hạ còn có ai chưa từng thấy người chết hay không, tại sao Nghiêm sư phụ chết con phải lấy thân mạo hiểm chứ?

Ninh Kỵ trầm mặc một lát:

- ... Lúc Nghiêm sư phụ chết, con đột nhiên nghĩ... nếu để cho bọn họ chia nhau chạy, có lẽ sẽ không bắt được bọn họ nữa. Cha, con muốn báo thù cho Nghiêm sư phụ, nhưng cũng không chỉ vì Nghiêm sư phụ.

Thiếu niên thẳng thắn, tốc độ nói tuy không nhanh, nhưng cũng không quá mức hoang mang, Ninh Nghị nói:

- Vậy thì vì cái gì?

- Cha, mấy ngày nay con ở y quán, sống rất yên bình.

- Ca ca con đã thay con chặn rất nhiều chuyện.

- Nhưng bên ngoài rất loạn, rất nhiều người muốn giết người nhà chúng ta, cha, có rất nhiều người xông lên phía trước, dựa vào cái gì con nên trốn ở chỗ này chứ.

Thiếu niên nói tới đây, Ninh Nghị gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu, chỉ nghe Ninh Kỵ nói:

- Cha trước kia đã từng nói qua, cha dám liều mạng với người khác, cho nên với ai cũng bình đẳng. Hoa Hạ quân chúng ta cũng dám liều mạng với người khác, cho nên dù người Nữ Chân cũng đánh không lại chúng ta, cha, con cũng muốn biến thành người lợi hại như cha, như Trần Phàm thúc thúc, Hồng di, Qua di.

- ...

Ninh Nghị trở nên trầm mặc.

- Lúc Nghiêm sư phụ chết, người nọ giương nanh múa vuốt xông tới, bọn họ cũng liều mạng, bọn họ đến trước mặt con, lúc đó con đột nhiên cảm thấy, nếu còn trốn về phía sau, cả đời con cũng sẽ không có cơ hội biến thành người lợi hại nữa.

- ... Cha, con liền dùng hết toàn lực, giết tới.

Bình Luận (0)
Comment