Chiến sự tiền tuyến vẫn chưa lan tràn tới, nhưng theo cơn mưa kéo dài, thành Tử Châu đã sớm tiến vào trạng thái nửa giới nghiêm.
Trong quân doanh gần tường thành, binh lính bị cấm ra ngoài, ở trong trạng thái đợi lệnh ra quân bất cứ lúc nào. Trên tường thành, trong thành trì đều tăng cường mức độ tuần tra nghiêm ngặt, thám báo được sắp xếp nhiệm vụ ngoài thành gấp đôi bình thường. Hai tháng nay, đây là trạng thái bình thường của thành Tử Châu mỗi lần trời mưa đến.
Xe bò vận chuyển vật tư từ hướng tây nam đi tới, một bộ phận vẫn chưa vào thành liền trực tiếp được người tiếp nhận, đưa đến phía tiền tuyến. Trong thành, đám người Ninh Nghị sau khi tuần tra xong tường thành, hội nghị mới, cũng đang được mở ra.
- ... Về phía tiền tuyến, lượng lựu đạn dự trữ đã không bằng hai phần so với lúc trước. Về phương diện đạn pháo, huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê đều đã liên tục phát hơn mười lần yêu cầu bổ sung hàng hóa, trong núi ngày đông ẩm ướt, ảnh hưởng đối với thuốc súng lớn hơn dự đoán trước kia của chúng ta một chút. Người Nữ Chân cũng đã thấy rõ tình huống như vậy...
- ... Bọn họ thấy rõ rồi, liền dễ dàng hình thành tư duy xu hướng ổn định, dựa vào kế hoạch trước kia bên phía tổng tham, đến thời điểm này, chúng ta có thể bắt đầu cân nhắc đến vấn đề chủ động xuất kích, đoạt lấy quyền chủ động. Dù sao một mực tử thủ, bên phía Nữ Chân kia có bao nhiêu người sẽ có thể đuổi tới bấy nhiêu người, thương vong của huyện Hoàng Minh quá năm vạn, bên kia vẫn đang ra sức đuổi tới, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể chấp nhận hao tổn trăm phần trăm... nhưng nếu như chủ động xuất kích, bọn họ các lộ nhân mã kẹp cùng một chỗ, nhiều nhất là hao tổn hai phần, bọn họ sẽ phải sụp đổ!
- ... Thời điểm cuối năm, hai bên chúng ta đều biết là thời khắc mấu chốt nhất, càng muốn đón năm mới, sẽ càng tìm chút phiền phức cho đối phương. Nếu chúng ta đã không chuẩn bị đón một năm mới hòa bình, vậy ta cho rằng, có thể đưa ra quyết định trong hai ngày này...
Trong căn phòng nho nhỏ, hội nghị đang diễn ra cùng với tiếng cơm trưa, mấy thủ lĩnh cao tầng như Lý Nghĩa, Hàn Kính, Ninh Nghị tập trung ở chỗ này, bưng cơm và thức ăn mưu đồ chiến lược tiếp theo. Ninh Nghị nhìn bản đồ phía trước ăn cơm, suy nghĩ một chút.
- Trên lý thuyết mà nói, bên phía Nữ Chân kia sẽ cho rằng, chúng ta sẽ coi tết Nguyên Đán là một điểm nút mấu chốt.
Hắn dừng một chút, cầm đũa lắc lư.
- Chúng ta sẽ đoán được suy nghĩ của người Nữ Chân trong chuyện này, người Nữ Chân sẽ bởi vì chúng ta đoán được suy nghĩ của bọn họ đối với chúng ta, mà đưa ra cách làm tương ứng... tóm lại, tất cả mọi người sẽ giữ vững tinh thần để ngăn chặn khoảng thời gian này. Vậy thì, có nên cân nhắc, bắt đầu từ hôm nay từ bỏ tất cả tấn công chủ động, làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta đang chuẩn bị. Sau đó... ngày hai mươi tám, phát động đợt tấn công đầu tiên, chủ động cắt đứt dây thần kinh căng thẳng của bọn họ, tiếp theo, ngày đầu năm mới, tiến hành tiến công toàn diện thật sự, ta muốn chặt đi cái đầu huyện Hoàng Minh này...
Mọi người suy nghĩ một chút, Hàn Kính nói:
- Nếu muốn bọn họ thả lỏng vào mùng một tết, tiến công vào ngày hai mươi tám, phải làm cho đẹp vào.
- Còn phải xem xét, người Nữ Chân có khi nào sẽ nghĩ như chúng ta không, dù sao hai tháng này đều là bọn họ đang chủ đạo tấn công.
Loại quyết định chiến lược lớn này, thường sẽ không công khai thảo luận trước khi đưa ra ý đồ sơ bộ, mấy người mở cuộc họp nhỏ, đang tự nghị luận, có người từ bên ngoài chạy tới, mang đến tình báo chiến trường có mức độ cấp bách cao nhất.
Lính truyền lệnh đưa tình báo vào, Ninh Nghị lau miệng, xé ra nhìn một cái, sau đó đặt lên bàn, đẩy về phía những người khác.
- Vũ Thủy Khê, chiến dịch "nuốt lửa" của Cừ Chính Ngôn đã bắt đầu. Xem ra, sự tình phát triển nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.
Hắn bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, tin tức ngược lại vô cùng đơn giản, những người còn lại ai nấy sau khi xem qua tình báo liền bắt đầu tăng tốc độ ăn cơm. Trong lúc đó chỉ có Hàn Kính trêu chọc một câu:
- Ra vẻ trấn tĩnh a, chư vị.
- Cố kềm chế, cố kềm chế.
Ninh Nghị cười nói.
Không lâu sau, tin tức trên chiến trường liền luân phiên mà đến.
Cuối tháng mười năm Kiến Sóc thứ mười một, Tây Nam chính thức khai chiến, đến nay đã có thời gian hai tháng, phương diện tác chiến vẫn luôn do phía Hoa Hạ quân áp dụng thế thủ, người Nữ Chân chủ đạo tiến công.
Nhưng theo sự đẩy dời của chiến tranh, so sánh sức chiến đấu giữa các quân đội hai bên đã dần dần rõ ràng, mà cùng với tác chiến cường độ cao kéo dài, bên Nữ Chân đã dần dần xuất hiện mệt mỏi trên việc duy trì con đường hậu cần, cảnh giới vòng ngoài xuất hiện vấn đề xơ cứng trên một bộ phận phân đoạn. Vì thế đến giữa trưa ngày mười chín tháng mười hai, bộ đội thám báo Hoa Hạ quân trước đây luôn tập trung quấy rối đường lui huyện Hoàng Minh đột nhiên chuyển hướng mục tiêu sang Vũ Thủy Khê.
Giờ Ngọ một khắc, Trần Điềm suất lĩnh ba trăm tinh nhuệ đột nhiên xuất kích, cắt đứt đường núi ngoài bảy dặm phía sau Vũ Thủy Khê, dùng thuốc nổ phá hỏng vách núi, phá hỏng con đường mấu chốt xung quanh. Gần như cùng một thời khắc, trên chiến trường Vũ Thủy Khê, hơn năm ngàn người do Cừ Chính Ngôn chỉ huy dẫn đầu, triển khai phản công toàn diện với hơn bốn vạn người trong đại doanh của Ngoa Lý Lý.
Hệt như trước kia đã nói, nếu như thủy chung áp dụng thế thủ, bên phía người Nữ Chân vĩnh viễn chịu đựng chiến tổn một trăm phần trăm. Nhưng nếu lựa chọn chủ động tiến công, dựa theo kinh nghiệm chiến trường lúc trước, quân Hán đầu hàng bên Nữ Chân sẽ xuất hiện tan tác dưới tình huống tổn thất một phần, người Liêu Đông, người Bột Hải có thể ngoan cố chống lại lên đến hai phần, chỉ có một bộ phận tinh nhuệ của Nữ Chân, Liêu Đông, Bột Hải, mới có thể xuất hiện tình huống vẫn tiếp tục chém giết sau khi tử thương đến ba phần.
Ở phương diện này, tổn thương mà Hoa Hạ quân có thể chấp nhận cao hơn một chút.
Vũ Thủy Khê của giờ khắc này, đã trải qua hai tháng tiến công, bộ phận bộ đội Hán quân vốn được an bài tiếp tục công kiên trong mưa đông cũng đã làm việc một cách máy móc, thậm chí một ít bộ đội do người Liêu Đông, Bột Hải, Nữ Chân tạo thành, đều cảm thấy mệt mỏi trong tuần hoàn của từng lần tiến công không có kết quả. Tinh nhuệ của Hoa Hạ quân nhào ngược lại tới từ trong địa thế vốn phức tạp.
Tiến công kiên quết và hung mãnh dưới sự chỉ huy của Cừ Chính Ngôn, mục tiêu lựa chọn đầu tiên, đó là Hán quân hàng Kim trên chiến trường, gần như chỉ một lát sau khi tiếp chiến, những quân đội này đã tan tác ầm ầm trong cú đánh phủ đầu đau đớn.
Bên ngoài thành Giang Ninh cuối thu vào một năm này, Tông Phụ xua đuổi trăm vạn hàng quân vây thành, một bận bị Quân Vũ đánh thành cục diện cuốn ngược rèm châu thảm thiết. Tiếp thu giáo huấn của chiến trường phía đông, Tông Hàn chỉ dùng hàng quân tương đối tinh nhuệ kiên định tăng lên số lượng quân đội, trong tiến công của quá khứ, bọn họ có tác dụng nhất định, nhưng theo sự đảo ngược của thế công thủ, bọn họ không thể kiên trì quá lâu trên chiến trường.
Hàng vạn thân ảnh giao phong, đẩy ra thế mưa trong núi.
Tin tức Ưng Chủy Nham vây khốn Ngoa Lý Lý, cũng nhanh chóng truyền tới Tử Châu gần như sau khi Cừ Chính Ngôn triển khai thế công không lâu.
Trong phòng sở chỉ huy, thân ảnh truyền lệnh chạy đi, bầu không khí đã trở nên sôi nổi. Có chiến mã lao ra khỏi màn mưa, mấy ngàn binh dự bị trong thành Tử Châu đang khoác áo tơi, rời khỏi Tử Châu, chạy tới Vũ Thủy Khê. Ninh Nghị nện nắm đấm xuống bàn, rời khỏi phòng.
Lý Nghĩa từ phía sau chạy tới:
- Lúc này ngươi đi cái gì mà đi.
- Không còn việc gì của ta nữa, nếu tác chiến thất bại thì tới nói cho ta biết. Đánh thắng chỉ cần chúc mừng, có gọi ta hay không cũng được.
Hắn đuổi Lý Nghĩa đi, sau đó cũng đuổi đi đa số nhân viên bảo vệ đi theo bên người, chỉ gọi Hồng Đề, nói:
- Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài mạo hiểm.
Ánh mắt Hồng Đề hơi cảm thấy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không đưa ra nghi vấn. Hai người khoác áo tơi ra khỏi sở chỉ huy, một đường đi về phía trong thành.
Qua khu giới nghiêm quân sự, thứ nhất cư dân Tử Châu lưu lại đã không nhiều, thứ hai trời lại mưa, trên đường chỉ thỉnh thoảng thấy có người đi đường đi qua. Ninh Nghị nắm tay Hồng Đề, xuyên qua con đường xám xịt, vòng qua di tích cổ tên là thảo đường Đỗ Phủ, dừng lại trước một mảnh sân xa hoa.
- Biệt uyển của Lý Duy Hiên.
Ninh Nghị đứng ở đầu phố lén lút nhìn xung quanh một chút.
- Kẻ có tiền, thổ hào địa phương, lúc chúng ta tấn công Tử Châu, người đã bỏ chạy. Để lại hai lão nhân trông nhà coi cửa, sau đó lão nhân sinh bệnh, cũng đã được đón đi, lúc trước ta ngẫm nghĩ, có thể vào xem một chút.
Hồng Đề sửng sốt một lát, không khỏi bật cười:
- Chàng trực tiếp nói với người ta không phải được rồi sao.
- Sao có thể thú vị hơn trộm.
Ninh Nghị cười:
- Hai vợ chồng chúng ta, hôm nay sẽ đóng vai nam nữ đạo tặc một chút.
Ở chung với nhau hơn mười năm, Hồng Đề tự nhiên biết, tướng công của mình thường có hành động bướng bỉnh, khác người, năm xưa hay nổi hứng, thường không quan tâm đến chuyện gì, hai người cũng từng đêm khuya trên Lữ Lương Sơn bị sói đuổi theo chạy như điên, Ninh Nghị kéo nàng ra đồng hoang làm loạn... những năm nay sau khi tạo phản, bên người lại có hài tử, Ninh Nghị xử sự đa phần ổn trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức chút hoạt động dã ngoại, cắm trại. Không thể tưởng được bây giờ, hắn lại động loại tâm tư cổ quái này.
Lúc Hoa Hạ quân tiến vào Tử Châu, đại bộ phận thân hào sĩ tộc địa phương đều đã người đi nhà trống, một bộ phận phòng xá từng bị trộm, khi chiến sự tới gần, sau khi Hoa Hạ quân sàng lọc qua mấy lần trong thành Tử Châu, lưu dân bình thường cũng đã bị thanh lý ra khỏi thành. Tường viện nho nhỏ không ngăn được phu thê hai người võ nghệ cao cường, Ninh Nghị leo lên vách tường, trực tiếp đi lên trên, sau đó lại đi lên nóc nhà, nhìn ra xa nội viện.
- Nếu như có thích khách đi theo chung quanh, lúc này nói không chừng đang ở đâu đó theo dõi chàng.
Hồng Đề cảnh giác nhìn chung quanh.
- Nàng nói cũng đúng, phải khiêm tốn.
Ninh Nghị được nàng nhắc nhở, từ trên nóc nhà đi xuống, từ trong sân, vừa đánh giá, vừa đi về phía trước.
Dưới sắc trời âm u, sân đã lâu không có người ở có vẻ âm u, cổ xưa, an tĩnh mà hoang vu, nhưng không ít chỗ vẫn có thể nhìn ra được dấu vết người ở lúc trước. Đây là một quần thể sân vườn quy mô khá lớn, tiền đình, hậu viện, chỗ ở, hoa viên, cỏ dại đã mọc ra khắp nơi trong sân, có sân đã tích nước, biến thành đầm nước nho nhỏ, trong một số sân, đồ vật chưa từng mang đi dường như đang kể ra cảnh tượng trước khi mọi người rời đi, Ninh Nghị thậm chí tìm ra phấn son từ trong ngăn kéo một vài phòng, tò mò tham quan mảnh trời đất mà các nữ quyến sinh hoạt.
Hồng Đề theo Ninh Nghị một đường đi về phía trước, có đôi khi cũng sẽ đánh giá một chút không gian sống của người ta, một ít tranh chữ treo trong phòng, đồ vật nho nhỏ bị đánh rơi trong ngăn kéo thư phòng... nàng ngày xưa hành tẩu giang hồ, cũng từng len lén dò xét qua trong nhà của một số người, nhưng lúc này những người trong viện này người đi nhà trống, phu thê hai người cách xa thời gian nhìn trộm dấu vết trước khi chủ nhân rời đi, tâm tình tự nhiên khác nhau.
Nàng cũng dần hiểu được suy nghĩ của Ninh Nghị:
- Năm đó ở Giang Ninh, chàng cũng ở trong sân viện như vậy.
- Kết cấu đại khái như nhau, Tô gia có tiền, đầu tiên là mua nhà cũ, sau đó lại mở rộng, sửa chữa lại, vừa vào sân, đã có mấy trăm người ở. Lúc ấy ta cảm thấy rất ồn ào, gặp ai cũng phải chào hỏi, trong lòng cảm thấy có chút phiền, lúc ấy nghĩ, vẫn là đi thôi, không ở nơi đó thì tốt hơn.
Ninh Nghị cười cười, bọn họ đứng trên hành lang của lầu hai, có thể nhìn thấy từng gian tiểu viện sâu thẳm, yên tĩnh ở phụ cận:
- Có điều, đôi khi vẫn khá thú vị, sau khi cơm nước xong từng gian từng gian đều thắp đèn, nhìn thoáng qua rất có sức sống. Hiện giờ khói lửa này đều tắt. Khi đó, bên người đều là chút chuyện nhỏ, Đàn Nhi xử lý công việc, có đôi khi dẫn theo mấy nha đầu, trở về khá muộn, ngẫm nghĩ tựa như tiểu hài tử, khoảng cách đến lúc ta quen biết nàng cũng không xa, mấy người Tiểu Thuyền, lúc ấy nàng cũng đã gặp qua.
Hồng Đề cười không nói gì, Ninh Nghị tựa vào tường:
- Sau khi Quân Vũ giết ra Giang Ninh, thành Giang Ninh bị tàn sát. Hiện giờ đều là chút đại sự, nhưng có đôi khi, ta ngược lại cảm thấy, thỉnh thoảng sống trong việc nhỏ một chút, khá thú vị. Nàng nhìn từ nơi này qua, sân viện có người ở không người ở, ít nhiều cũng đều có chuyện nhỏ của họ.
Nói đến đây, hắn ngồi dựa vào bức tường bên lối đi, mưa vẫn rơi, thấm đẫm mọi thứ xám đen trước mặt. Trong quá khứ của ký ức, sẽ có thiếu nữ cười nói thản nhiên đi qua lang uyển, hài tử líu ríu chạy quanh đùa giỡn. Đằng xa lúc này, có chiến tranh đang tiến hành.
Bên dưới Ưng Chủy Nham sụp đổ, đao và khiên va chạm chém giết trong nước bùn, mọi người va chạm vào nhau, trong không khí tràn ngập mùi máu.
Đao quang vung qua chém vỡ xác thịt, trường thương đâm thủng bụng người, có người la hét, có người kêu thảm thiết, có người ngã sấp xuống bùn, có người kéo đầu kẻ địch lên, đụng vào nham thạch cứng rắn.
Máu tươi trên người Mao Nhất Sơn trào ra, trong lúc chém giết điên cuồng, hắn giơ khiên lên trong nước bùn cuồn cuộn, hung hăng đập lên đầu gối Ngoa Lý Lý, thân thể Ngoa Lý Lý nghiêng về phía trước, một quyền vung lên trên gò má của hắn, thân thể Mao Nhất Sơn lắc lư, cũng nện một quyền ra, hai người bám dính vào nhau, một khắc nào đó, trong tiếng hét lớn Mao Nhất Sơn giơ cao toàn bộ cơ thể của Ngoa Lý Lý lên không trung, rầm một tiếng, hai thân ảnh đều hung hăng nện xuống nước bùn.
Ngoa Lý Lý điên cuồng giãy giụa trong nước, Mao Nhất Sơn vung quyền đập mạnh, bị hắn một cước đá văng. Hắn đứng dậy từ trong nước bùn liền muốn xông tới, Mao Nhất Sơn cũng lao lên từ trong nước bùn, xách theo chiếc khiên hắn mò được từ trong nước ra, vung nó ra như một cây cung căng hết cỡ.
Trong mưa gió truyền ra tiếng gào thét kinh khủng, trên nửa khuôn mặt của Ngoa Lý Lý đều bị tấm khiên xé ra một lỗ hổng, hai hàng răng cùng máu thịt trong miệng lộ ra bên ngoài, thân ảnh lảo đảo mấy bước, ánh mắt vẫn đang khóa chặt Mao Nhất Sơn, Mao Nhất Sơn đã không ngừng lao tới từ trong nước bùn, hai bàn tay to lớn như mãnh hổ giữ chặt cái đầu dữ tợn của Ngoa Lý Lý.
Cánh tay Ngoa Lý Lý phản kháng như phản xạ có điều kiện, hai thân ảnh đi mấy bước trong nước bùn, Mao Nhất Sơn đè lên thân hình cao lớn của Ngoa Lý Lý, hung hăng đập gáy của hắn xuống tảng đá xanh, túm lên, lại đập xuống, cứ thế liên tục đập ba lần.
Trong ánh sáng lờ mờ, khắp nơi đều là thân ảnh dữ tợn chém giết, Mao Nhất Sơn đón lấy đao chiến hữu đưa tới, chặt đầu Ngoa Lý Lý trên tảng đá xanh xuống.