Ánh lửa run rẩy nhảy múa trong mưa gió, nuốt chửng dây dẫn màu xám đen, chìm vào bên trong sắt thép.
Trong gió lạnh phát ra tiếng lửa phun mỏng thật lớn, nòng pháo làm bằng sắt chấn động về phía sau, quả cầu sắt đẩy ra hoa văn rõ ràng trong nước mưa xám xịt, băng qua chiến trường chém giết.
Dây dẫn cháy trên đạn pháo bị nước mưa thấm tắt trong không trung, nhưng quả cầu sắt vẫn rơi xuống phía đầu người, ầm một tiếng làm cho bóng người bay múa trong mưa, máu tươi bắn tung tóe lăn xuống đám người, nước bùn bắn tung tóe mọi nơi.
Trong tiếng vang ào ào, lão binh Nữ Chân xông tới không chớp mắt, cũng không để ý tới đồng bạn ngã xuống, thân thể của hắn đang giãn ra với phương thức có sức mạnh nhất, giơ cánh tay, cất bước, phất tay, cánh tay của hắn cũng quét qua màn mưa màu xám, ngăn cách vô số hạt mưa giữa trời và đất, thiết mâu dài hơn cánh tay một chút đang bay về phía không trung.
Đi kèm với một cây thiết mâu là hơn mười cây thiết mâu giống nhau, gầm rú xông qua bầu trời chiến trường, lao qua mũi nhọn va chạm, vượt qua lá cờ đen đang phấp phới trong mưa, chúng có cái đập bay trước tấm khiên đang giơ lên, cũng có cái mang theo quán tính nặng nề, xuyên qua lồng ngực binh lính Hoa Hạ quân, cắm xuyên những xác chết bê bết máu lên mặt đất.
Máu trộn lẫn với mưa từ trên núi dội xuống, sự va chạm của khiên sắt ở vị trí đội tiên phong của hai nhánh đã trở nên xiêu vẹo.
- Khai pháo! Đổi đạn đặc ruột!
Mao Nhất Sơn hét lớn trong mưa:
- Đại đội Hai tiểu đoàn Hai đuổi theo!
Lại một vòng ném mâu, từ phía trước bay tới. Cây thương bằng sắt kia cắm trên mặt đất phía trước, xiêu xiêu vẹo vẹo đan xen, có thân thể binh sĩ Hoa Hạ quân bị cắm ở nơi đó, trong miệng máu tươi cuồn cuộn vẫn hét lớn, mấy dũng sĩ trong quân giơ khiên che chở y quan đi qua, nhưng không lâu sau, thân thể giãy giụa liền biến thành thi thể, thiết mâu từ xa ném tới đâm vào thân khiên, phát ra tiếng nổ rợn người, nhưng binh sĩ giơ khiên sắt không nhúc nhích.
Sau đó lại có đội dự bị đi lên, giơ khiên mà đi, tiếng nổ rợn người kia thỉnh thoảng vang lên.
Cùng lúc đó, bệ của mấy khẩu đại pháo cắm vào trong nước bùn, thỉnh thoảng bắn ra đạn pháo, oanh tạc vào phía sau trận hình kẻ địch. Trong Hoa Hạ quân đã có đạn nở hoa, nhưng trên nguyên lý là lấy oanh kích của pháo đốt cháy dây dẫn bên ngoài đạn pháo, dựa vào dây dẫn trì hoãn đốt cháy thuốc nổ bên trong đạn pháo, đạn dược như vậy dưới mưa không có bao nhiêu lực sát thương.
Giờ khắc này, sự giằng co của tiền tuyến lùi về hàng rào trận vuông của hơn mười năm trước.
Bức tường tạo thành từ khiên chắn được đẩy thành một phần của mũi nhọn giao chiến, đồng bạn phía sau không ngừng tiến lên trước, cố gắng đẩy ngã đối phương, trường mâu theo khe hở giữa khiên chắn đâm về phía kẻ địch. Quân nhân Hoa Hạ thỉnh thoảng ném lựu đạn ra, một ít lựu đạn nổ tung, nhưng phần lớn vẫn rơi vào trong nước bùn —— ở trong thung lũng này, nước đã bao phủ đến đầu gối hai bên đang giằng co, một số binh sĩ bị đẩy ngã xuống nước, thậm chí chết đuối vì không gượng dậy được.
Mưa to nuốt chửng uy lực của cung nỏ, Mao Nhất Sơn đưa những quả đạn pháo còn sử dụng được và những quả lựu đạn đã phải rất vất vả mới tiết kiệm được trước đó vào trận chiến, người Nữ Chân chọn ném những cây thương sắc bén và nặng nề, sau khi thương ném vượt qua tấm khiên cắm thẳng vào đám người, trở thành vũ khí sắc bén để thu hoạch mạng sống.
Đây là phương thức công kiên mà túc tướng Nữ Chân Ngoa Lý Lý đã sớm định ra. Tại thời khắc sức mạnh kỹ thuật vẫn chưa kéo ra chênh lệch mang tính quyết định này, chiến pháp hắn lựa chọn cũng xác thực kéo gần tỷ lệ trao đổi giữa hai bên.
Ngay sau khi Ưng Chủy Nham đập xuống, trong thời gian ngắn ngủi song phương triển khai chém giết chính thức, con số thương vong của song phương giao chiến tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Tiếng hò hét và gào thét trên phong tuyến khiến tâm thần người ta run rẩy, bọn họ đều là lão binh, đều có ý chí kiên quyết dũng mãnh không sợ chết.
Trong nháy mắt, đồng bạn trong đội ngũ ngã xuống, đội dự bị phía sau cũng đã áp lên, phản ứng của hai bên đều nhanh chóng như nhau. Nhưng người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc vẫn là chiến sĩ phe Hoa Hạ, ném thương của người Nữ Chân tuy có thể tạo thành thương vong cực lớn ở phía sau trận khiên của Hoa Hạ quân, nhưng dù sao lựu đạn mới thật sự là lợi khí phá trận, khi hai quả lựu đạn may mắn nổ tung trên lưng chiến sĩ cầm khiên phía trước, trận hình của người Nữ Chân đột nhiên lõm xuống!
Trận khiên xông lên phía trước, đao thương sắc bén men theo sơ hở này liền giết ra ngoài, nhóm chiến sĩ Nữ Chân này là tinh nhuệ chân chính, một số chiến sĩ trên người thậm chí còn mặc thiết giáp vảy cá, nhưng trong nháy mắt cũng bị đánh ngã trên mặt đất.
Trên đầu lại là một vòng thương ném bay tới, trận tuyến của người Nữ Chân sau khi trả một cái giá thật lớn tách ra hai bên, viện binh phía sau bọn họ va chạm!
Trận hình với tổng số binh lính cũng không quá hai ngàn người tràn ngập trong sơn cốc, mũi nhọn của mỗi một lần giao chiến có mấy chục người, cộng thêm đồng bạn phía sau đại khái cũng chỉ có thể hình thành một lần hàng rào một hai trăm người, bởi vậy mặc dù người lui về sau có nghĩa là thất bại, nhưng tuyệt đối sẽ không hình thành thế cục trận hình ngàn người vạn người trên chiến trường vừa tan vỡ thì sẽ sụp đổ toàn diện. Giờ khắc này, bên Ngoa Lý Lý trả giá là tổn thất hai ba mươi người, kéo tiền tuyến giao chiến xuống đáy cốc.
Tuyến xông lên phía trước và tuyến phòng ngự vào giờ khắc này đều trở nên vặn vẹo, chém giết ở phía trước chiến trận bắt đầu trở nên hỗn loạn. Ngoa Lý Lý lớn tiếng gào thét, sai người tấn công một bên chiến tuyến phía trước. Chiến tuyến của Hoa Hạ quân bởi vì ở giữa đẩy về phía trước, lực lượng hai bên hơi yếu bớt, cánh bên của người Nữ Chân liền bắt đầu đẩy qua, giờ khắc này, bọn họ ý đồ biến thành một cái túi vải, nuốt Hoa Hạ quân vào giữa.
- Nữ Chân vạn thắng ——
- Săn đuổi bọn chúng!
Đạn pháo còn có thể bắn ra ầm ầm đánh vào vách núi, mang theo đá ném vào trong đám người, có hai khẩu pháo tắt lửa trong hoàn cảnh ẩm ướt này, lính hậu cần chạy tới thông báo tin lựu đạn cạn kiệt. Đội dự bị của Hoa Hạ quân từ sườn núi xuống, trận hình của người Nữ Chân từ đáy cốc đè lên. Thương ném gào thét, đạn pháo nổ vang, song phương kịch chiến, trong chốc lát bị trực tiếp đẩy tới mức độ gay cấn...
Đón mưa gió trong núi, mũi tên đặc chế xẹt qua bầu trời, ma sát với không khí tạo ra tiếng vang sắc bén.
Trong núi rừng nhấp nhô, thám báo Nữ Chân cẩn thận bôn tẩu phát giác ra động tĩnh như vậy, ánh mắt xuyên qua kẽ lá xác định phương hướng. Có thám báo leo lên chỗ cao bị kinh động, nhìn núi non chung quanh, sau khi một tiếng vang tiêu tan, lại một tiếng vang từ trong rừng cây bên ngoài bay ra, chốc lát lại thêm một tiếng. Tin tức tiếng tên này trong nháy mắt tiếp sức đi về hướng Vũ Thủy Khê.
Sau buổi trưa này, Cừ Chính Ngôn nhận được tin tức động thủ.
Trong ánh mắt, mấy trận địa sư đoàn Năm trông coi vẫn đang bị quân của người Nữ Chân với nhân lực vượt trội không ngừng tấn công, Cừ Chính Ngôn buông kính viễn vọng xuống:
- Đến lúc phản công rồi.
Trong hoàn cảnh địa mạo phức tạp của Vũ Thủy Khê, từng nhánh đội dự bị đang xuyên qua con đường nhỏ trong mưa, chạy về phía trước của chiến trường...
Phía sau Vũ Thủy Khê cách đó vài dặm, trong doanh địa thương binh.
Mũi tên bay qua bầu trời.
Trước mắt Trâu Hổ, dưới chân đại hào lục lâm tên là Nhậm Hoành Xung đột nhiên phát lực, thân hình giống như đạn pháo, phá vỡ mưa lạnh dày đặc, nước bùn dưới chân hắn ầm ầm bắn tung tóe, nở thành từng đóa hoa sen trong mưa. Trong nháy mắt kéo dài về phía doanh trướng đã tràn ra máu tươi.
Phụ cận doanh trại thương binh, binh lính sẽ không ít, sau khi tiếng tên bay ra, chỉ để lại cho bọn họ thời gian phản ứng là một khoảnh khắc trước mắt. Nhưng mục tiêu đã đưa vào tầm nhìn, sức mạnh của Nhậm Hoành Xung, trong nháy mắt thúc đẩy tới đỉnh cao.
Cao thủ tông sư đột nhiên phát lực, khủng bố như vậy. Trâu Hổ da đầu tê dại, vì vậy mà líu lưỡi, cũng vì đó mà phấn chấn, trong nháy mắt này, trong thân thể hắn cũng là huyết mạch sôi sục, sức mạnh cuộn trào.
Chỉ cần có thể trong chốc lát bắt được thiếu niên kia, trong doanh trại thương binh, cũng chẳng qua là chút già yếu bệnh tật mà thôi.
Đoàn người của mình, vẫn có thể chạy trốn.
Một khắc não trung chuyển qua ý niệm này, hắn chạy về phía trước hai trượng, thiếu niên lao ra từ lều trướng trong tầm nhìn đằng xa trong tích tắc chém giết ba người tới trước nhất ngã xuống đất, Nhậm Hoành Xung ép tới gần như bão táp, khoảng cách một trượng cuối cùng, cánh tay hắn chộp ra, cương phong phá vỡ mưa gió, thân hình thiếu niên thấp đi, kiếm phong vung vẩy, vậy mà đổi được một chiếu với Nhậm Hoành Xung.
Quyền chưởng vung ra đập vào lều trướng, toàn bộ lều trướng đều lắc lư một cái, nửa mặt lều trướng bị xé tung lên không trung. Nhậm Hoành Xung cũng chạy quá nhanh, bước chân đạp vỡ mặt đất, ầm ầm đá ra một quỹ đạo quán tính hình bán nguyệt ở trước lều bạt, cánh tay liền muốn bắt lấy thiếu niên kia.
Giờ khắc này, bọn họ đã sơ suất việc thương binh cũng có phân biệt giữa bị thương nhẹ và trọng thương.
Phía sau Nhậm Hoành Xung, một đôi cánh tay đột nhiên chống đỡ hình bóng nuốt chửng trời đất trên tấm vải, bổ ập xuống hắn trước khi quán tính chạy như điên của Nhậm Hoành Xung còn chưa hoàn toàn biến mất.
Lều trại toàn bộ bao lấy Nhậm Hoành Xung, lục lâm đại hào này giống như cá mập bị vây lưới, trong túi vải điên cuồng ra quyền. Thiếu niên tên Ninh Kỵ xoay người ném đoản đao làm phẫu thuật ra, hắn không quản Nhậm Hoành Xung nữa, mà mang theo cổ kiếm đánh về phía đám người Trâu Hổ. Sau lưng Nhậm Hoành Xung, trên tay một hán tử cầm đao dâng lên ánh đao, xoạt xoạt xoạt nhằm vào bóng người bị lều trại bao bọc mà chém điên cuồng, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh vải kia.
Nhậm Hoành Xung xé rách mảnh vải, nửa thân thể máu thịt mơ hồ, hắn há miệng gào thét điên cuồng, một bàn tay từ bên cạnh mạnh mẽ vươn tới, đè lại mặt hắn, nện một tiếng rầm vào trong nước bùn, một cước mạnh mẽ hung hăng giẫm xuống lồng ngực hắn. Hán tử cầm đao mặc quần áo rộng thùng thình bên cạnh lại quất một đao lên cổ lục lâm đại hào.
Đợt người đầu tiên bị tên vang đánh thức lao tới, đều là người bị thương.
Lòng bàn chân Trâu Hổ như nhũn ra, xoay người bỏ chạy.
Càng nhiều thân ảnh người bị thương phá vỡ màn mưa, cùng binh lính xông tới nơi này...
Ưng Chủy Nham.
Giao chiến gay cấn kéo dài nửa canh giờ giữa thung lũng hẹp dài, non nửa canh giờ trước còn có mấy lần trận khiên giao phong kết thành đội hình, nhưng sau đó thì chỉ còn lại tán binh giao phong liên tục mà điên cuồng, người Nữ Chân xông lên sườn núi hết lần này đến lần khác, Hoa Hạ quân cũng xông xuống hết lần này đến lần khác.
Đại pháo dần dần không còn vang lên nữa, phía người Nữ Chân vẫn đang ném thương, quân nhân Hoa Hạ nhặt thương lên, cũng chỉ về phía người Nữ Chân. Máu và sự hy sinh đang tăng lên từng giây phút.
Song phương giao chiến vào giờ khắc này đều có lý do thắng nhanh.
Viện binh của Hoa Hạ quân mà Ngoa Lý Lý lo lắng cuối cùng đã chạy tới, khiến bọn họ không thể đứng lại chỗ này, Mao Nhất Sơn cũng đang lo lắng tình huống viện binh Nữ Chân không ngừng bò vào sau bức tường đá vụn ở cửa cốc. Mấy lần xông giết của hai bên cũng đã đẩy đao phong tới trước mắt tướng lĩnh đối phương, Ngoa Lý Lý mấy lần dẫn binh chém giết trong nước bùn, Mao Nhất Sơn mang theo đội dự bị cũng đã lao đến phía trước của chiến trường.
Sắc trời u ám như đêm lạnh, mưa đông chậm rãi ung dung nhưng phảng phất như vô cùng vô tận vẫn đang rơi xuống, thi thể người trong nước bùn nhanh chóng mất đi nhiệt độ, thung lũng ướt sũng, trường đao xẹt qua cổ, máu tươi bay tung tóe, bên tai là vô số gào thét, Mao Nhất Sơn vung khiên đẩy người Nữ Chân phía trước ra, đi về phía trước trong nước bùn ngập đến đầu gối.
- Dựa sát vào ta ——
- Nữ Chân vạn thắng ——
Một mũi mâu nhọn suýt nữa sượt qua cổ, nước bùn phía trước bởi vì chiến sĩ chạy vội mà cuồn cuộn, có đồng bạn dựa lại gần, Mao Nhất Sơn dựng khiên lên, phía trước có trường đao bổ mạnh xuống.
Rầm một tiếng, cánh tay Mao Nhất Sơn hơi gập lại, bả vai đẩy tấm khiên, theo đà lật ngược khiên chắn, đao thép bổ mạnh ra, ánh đao của đối phương lần nữa bổ tới, hai thanh đao thép nặng nề va chạm trong không trung. Bốn phía đều là tiếng chém giết.
Tướng lĩnh Nữ Chân tay cầm trường đao lui về phía sau hai bước, đồng bạn của hắn dùng trường thương xâu chuỗi bốn tấm khiên chắn, khiêng tới, Mao Nhất Sơn hét lớn:
- Kết khiên ——
Đồng bạn bên cạnh dựa vào, trận khiên nho nhỏ chốc lát thành hình.
- Xông lên!
Bước chân song phương đều đẩy ra sóng nước, khiên chắn hung hăng va đập vào nhau, có người toàn tâm dùng sức, có người vung đao chém giết, có người dưới chân bị trượt, hai bên trận khiên không ít người ngã xuống bùn nước. Mao Nhất Sơn kéo đồng bạn lên, chống đỡ tấm khiên sắt toàn lực vung đập, Ngoa Lý Lý cả người lẫn đao ầm một tiếng bị lay động một bước, hắn đứng vững thân thể hai tay cầm đao, bên này Mao Nhất Sơn thân hình cúi thấp, mã bộ vững chắc như núi, ánh mắt sau tấm khiên, giao thoa với đối phương.
- Giết ——
Trong mưa dầm, trong nước bùn, bóng người cuồn cuộn va chạm!