- Giữ vững...
- Coi chừng cái móc!
- Bất tử vạn vạn năm, lần này có thể trở về, tất cả mọi người là huynh đệ thân nhất của ta.
- Phong quan ban tước, lợi ích không thiếu cho mọi người... cho nên xốc hết tinh thần lên, giữ cái mạng lại!
Trong gió rít, bóng người đi về phía trước xuyên qua vách treo và vách núi, thám báo hàng binh tên là Trâu Hổ đi theo đại hào lục lâm Nhậm Hoành Xung, kéo dây thừng xuyên qua từng chỗ khó đi.
- Nếu như sự tình thuận lợi, chúng ta lần này lấy được công huân, vợ con được ban thưởng ban tước, mấy đời đều dùng không hết!
Trong đầu Trâu Hổ đang vang lên sự khích lệ của Nhậm Hoành Xung trước khi xuất phát.
Cuộc chiến thám báo giữa Hắc Kỳ và người Kim từ ngày hai mươi hai tháng mười chính thức bắt đầu, cho tới hôm nay, đã có thời gian hai tháng. Trong khoảng thời gian này, nhóm thám báo được điều động từ trong quân Hán tới của bọn họ, gặp phải thương vong cực lớn.
Dưới sự khích lệ của các loại phần thưởng đầu người, các thám báo tinh nhuệ trên chiến trường, lúc ban đầu cũng từng bộc phát sự kích thích chiến đấu kinh người. Nhưng không lâu sau, các binh sĩ Hoa Hạ quân xuyên qua rừng phối hợp ăn ý, bình tĩnh triển khai từng lần giết chóc cho bọn họ một cú đánh phủ đầu đau đớn.
Trang phục ngụy trang tương tự như núi rừng, nhân viên giám sát được sắp xếp từ các điểm cao, điều động, phối hợp giữa các đội ngũ, bắt được nỏ mạnh tập trung xạ kích của kẻ địch, mìn được chôn càng lúc càng bí mật trên đường núi, thậm chí là tiếng súng bắn tới từ một nơi không biết bao xa... chiến pháp tiểu đội mà đối phương chuyên chuẩn bị cho rừng núi, đã cho những tinh nhuệ dựa vào "kỳ nhân dị sĩ", dựa vào bản lĩnh xuyên núi băng rừng để kiếm cơm này một bài học thích đáng.
Chỉ là học phí của bài học này, là dùng mạng người để nộp.
Đội mười người do Trâu Hổ suất lĩnh, trong tất cả tiểu đội thám báo bị bài xích coi như khá may mắn, bởi vì khu vực phụ trách tương đối trì trệ, sau khi kiên trì qua một tháng, trong mười người chỉ có hai người chết, nhưng trên cơ bản cũng không kiếm được bao nhiêu công lao.
Hắn lại có hai lần tiếp xúc với Phủ Huyết Thần Quyền Nhậm Hoành Xung, vị lục lâm đại hào này thưởng thức bản lĩnh của Trâu Hổ, liền gọi hắn cùng nhau hành động.
Trong các loại đội ngũ thám báo, Nhậm Hoành Xung được coi như quan viên rất được người Nữ Chân coi trọng. Người như vậy thường xông lên phía trước, thu được lợi ích, cũng đối mặt với nguy hiểm cực lớn hơn. Dưới trướng hắn vốn dĩ dẫn dắt một đội ngũ hơn trăm người, cũng săn giết đầu người của một ít thành viên Hắc Kỳ quân, người dưới tay tổn thất cũng không ít, mà đến một lần bất trắc vào đầu tháng mười hai, mọi người rốt cuộc mới tổn thương nguyên khí thật lớn.
Khi đó phía Hoa Hạ quân tổ chức một lần tập kích trong đêm mưa, sau khi hơn ba trăm người tập hợp trong núi gập ghềnh, giết tới một điểm đóng quân tạm thời trên đường núi do người Nữ Chân khống chế. Có lẽ bởi vì bình thường đã tiến hành dò xét tỉ mỉ, trong đêm tối bọn họ nhanh chóng giải quyết điểm cảnh giới vòng ngoài, giết vào trong doanh địa lầy lội, quân doanh chợt bị tập kích, trong lúc nhất thời gần như dẫn tới binh biến.
Nếu là ở trên mặt đất bằng phẳng, trong đêm tối mọi người chạy tán loạn hô loạn giết chóc gần như không có khả năng tụ tập lại, nhưng địa hình trong đường núi đã ngăn cản việc chạy trốn, người Nữ Chân phản ứng cũng nhanh chóng, hai nhánh đội ngũ nhanh chóng chặn lại đường đi trước sau, Hán quân trong nơi đóng quân tuy rằng gặp phải tàn sát, nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ được kéo cục diện vào trong tình huống giằng co.
Bên phía Hắc Kỳ quân mắt thấy mưu đồ thất bại, liền bắt đầu nhanh chóng rút lui vào trong bóng tối, lúc này đường núi cũng khó đi, trưởng quan Nữ Chân cho rằng tốt nhất là bám đuôi đối phương đuổi giết một trận, đối phương trong tình huống hỗn loạn này cũng khó tránh khỏi phải trả giá một ít, mọi người đuổi theo qua đó. Mấy quả lựu đạn trên núi thành công nổ tung trong mưa, chấn vỡ vách núi vốn đã trơn trượt, tạo thành đất đá trôi, rất nhiều người bị nuốt chửng như vậy.
Đoàn người Nhậm Hoành Xung trong bất trắc lần này tổn thất lớn nhất, đồ tử đồ tôn dưới tay hắn vốn đã bị tổn thương, qua lần này, lại có người vỡ mật rời đi, còn lại không đến hai mươi người. Thủ hạ của Trâu Hổ, chỉ có một người sống sót.
Lúc này tác chiến trong núi càng thêm hung hiểm, nhóm thám báo Hán quân may mắn còn sống sót đã lĩnh giáo sự hung ác của Hắc Kỳ, sau khi vào núi đều đã không dám đi về phía trước. Có người đưa ra thỉnh cầu rời đi, nhưng người Nữ Chân lấy lý do thông lộ căng thẳng, không cho phép lui về phía sau để từ chối thám báo lui về phía sau —— nhìn bề ngoài, đây cũng không phải là nhằm vào bọn họ, đường núi vận chuyển quả thực càng ngày càng khó khăn, ngay cả người Nữ Chân bị thương lúc này cũng được an bài chữa trị trong quân doanh gần tiền tuyến.
Sĩ khí xuống thấp, không thể lui về phía sau, may mắn duy nhất là trước mắt hai bên đều sẽ không giải tán. Nhậm Hoành Xung võ nghệ cao cường, lúc trước dẫn dắt hơn trăm người, trong chiến đấu cũng lấy được hơn hai mươi đầu người Hắc Kỳ làm công tích, lúc này người ít đi, công tích chia đến mỗi người ngược lại nhiều lên.
Nhưng Nhậm Hoành Xung lại là người tinh lực dư thừa lại cực kỳ quyết đoán, thời gian sau đó, hắn kích động và cổ vũ thủ hạ kiếm thêm một đợt phú quý, lại lôi kéo vài tên cao thủ nhập bọn,"đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ quan trọng". Dường như hắn đã hình dung trước một hành động nào đó, sau mười lăm tháng mười hai, nhận được một tin tức xác thực, rạng sáng ngày mười chín, trong đêm tối trời đổ mưa. Một nhóm hai mươi bảy người vốn đang phục ở gần tiền tuyến, đi theo Nhậm Hoành Xung triển khai hành động.
Trước khi hành động, không có mấy người biết mục đích chuyến đi này là gì, nhưng Nhậm Hoành Xung dù sao vẫn là kẻ trên cao có mị lực cá nhân, hắn trầm ổn bá khí, tâm tư kín đáo mà quả quyết. Trước khi xuất phát, hắn cam đoan với mọi người, hành động lần này bất luận thành bại, đều sẽ là lần cuối cùng bọn họ ra tay, mà một khi hành động thành công, tương lai phong quan ban tước, không thành vấn đề.
Mọi người đều biết, đây là sắp làm một trận đại sự.
Nhưng dưới sự kích động của Nhậm Hoành Xung, Trâu Hổ nghĩ thầm, cả đời người, cũng nên trải qua một hồi mạo hiểm như vậy.
Bọn họ đi vòng qua núi hiểm trở, tránh được mấy vị trí tháp canh. Lúc này ông trời cũng thành toàn chuyện tốt, mưa dầm liên tục, rất nhiều nơi ngày thường sẽ bị khinh khí cầu phát hiện rốt cuộc có thể mạo hiểm thông qua. Trong lúc đi về phía trước lại xảy ra mấy lần nguy hiểm, lúc đi qua một vách đá, Trâu Hổ suýt nữa ngã xuống dưới vách núi, Nhậm Hoành Xung phía trước vươn tay nắm lấy hắn.
- Cẩn thận hành sự, chúng ta cùng nhau trở về!
Nhậm Hoành Xung khích lệ hắn như thế.
Hôm đó đi đến giờ Ngọ, bầu trời vẫn đen kịt một mảnh như cũ, gió núi gào thét, mọi người dừng lại tại một chỗ bên cạnh sườn núi. Trong lòng Trâu Hổ mơ hồ biết, vị trí của bọn họ, đã vòng qua chiến trường ác liệt của Vũ Thủy Khê phía trước, dường như đã đến phía sau chiến trường của Hắc Kỳ quân.
- Chuyện tới bây giờ, mục đích chuyến đi này, đã có thể nói cho các vị huynh đệ.
Nhậm Hoành Xung cất tiếng, trong lòng mọi người đều đập thình thịch, chỉ thấy lục lâm đại hào đó chỉ tay về phía trước:
- Vượt qua nơi này, phía trước chính là nơi đóng quân thu nhận chữa trị thương binh của Hắc Kỳ quân, phụ cận lại có một nơi đóng quân cho tù binh. Hôm nay Vũ Thủy Khê sẽ triển khai đại chiến, ta cũng biết, trong đám tù binh kia, cũng sắp xếp có người làm loạn, mục tiêu của chúng ta, chính là ở trong doanh trại thương binh này.
Hắn nói xong lời này, có người liền phản ứng lại:
- Cao chiêu, nếu như trước sau đều loạn lên, chúng ta tiến vào doanh trại thương binh, muốn bao nhiêu đầu người là có bấy nhiêu...
Nhậm Hoành Xung lại bật cười:
- Ha ha, ngày thường ta có lẽ muốn lấy thêm mấy cái đầu người tranh công, nhưng lúc này, huynh đệ lại coi thường Nhâm mỗ rồi. Ta và Ninh Nhân Đồ có thù cũ, sắp xếp người ở Tây Nam mấy năm, hôm nay xuất thủ, sao có thể chỉ bận tâm đến mấy cái đầu người.
Có người sắc mặt đột nhiên trắng bệch:
- Ám, ám sát Ninh Nhân Đồ...
Thanh âm này của hắn vừa ra, sắc mặt mọi người cũng đột nhiên thay đổi.
Ninh Nghị giết vua tạo phản, cái tên Tâm Ma, Huyết Thủ Nhân Đồ thiên hạ đều biết, trong lục lâm có rất nhiều nghị luận đối với hắn, có người nói hắn thực ra không giỏi võ nghệ, nhưng càng nhiều người cho rằng, võ nghệ của hắn cho dù không phải đệ nhất thiên hạ, cũng nên là đại tông sư xếp số một số hai.
Năm đó Phương Lạp cũng không thể giết hắn, Chu Đồng và hắn lại có giao tình coi trọng lẫn nhau, hắn diệt Lương Sơn, Lâm Tông Ngô mấy lần đối mặt với hắn đều chịu thiệt thòi lớn, sau đó lại có tin đồn một chiêu Phiên Thiên Ấn đánh chết Lục Đà. Nếu không phải hắn tính mưu giết người thật sự quá nhiều, vượt xa số lượng mà đại tông sư bình thường giết người, chỉ sợ thứ mọi người càng quen thuộc nên là chiến tích giữa lục lâm của hắn, chứ không phải sự hung ác của việc giết vua.
Cho dù người thật sự từng thấy Tâm Ma ra tay trong lục lâm không nhiều, nhưng việc ám sát hắn nhiều lần thất bại cũng là sự thật. Lúc này Nhậm Hoành Xung mang theo hơn hai mươi người bèn tới giết Ninh Nghị, tuy rằng nói tới hào hùng đáng kính, nhưng không ít người đều sinh ra ý nghĩ chỉ cần đối phương gật đầu một cái, mình sẽ quay đầu bỏ chạy.
Cũng may trong một mảnh mưa lạnh, Nhậm Hoành Xung phất tay:
- Ninh ma đầu trời sinh tính cẩn thận, mặc dù ta cũng muốn sau khi giết hắn làm một mẻ khỏe suốt đời, nhưng có vết xe đổ của rất nhiều người phía trước, Nhâm mỗ sẽ không lỗ mãng như thế. Hành động lần này, không phải vì Ninh Nghị, mà là một vị tiểu ma đầu của Ninh gia.
Hắn chỉ về phía trước:
- Con trai thứ của Ninh Nghị là Ninh Kỵ, năm nay chỉ mới mười ba tuổi, mấy năm qua Ninh Nghị để mài giũa hắn, đã sắp xếp cho hắn giúp đỡ trong đội quân y, ta dò xét rõ ràng, trước mắt người này ở ngay trong doanh trại thương binh phía trước, hộ vệ trong âm thầm sẽ không nhiều. Hơn nữa ta đánh cuộc bọn họ không ngờ chúng ta có thể xuyên núi băng đèo, đến thẳng phía sau như vậy. Một khi chiến cuộc trước sau loạn lên, chúng ta đồng loạt xuất thủ, bắt lấy con trai Ninh Nghị, đây chính là đại công lao cực lớn.
Tiếng gió thoảng qua, mưa vẫn lạnh, Nhậm Hoành Xung nói xong lời cuối cùng, gằn từng chữ, tất cả mọi người ý thức được sự lợi hại của chuyện này, máu nóng dâng trào, trong lòng cũng có cảm giác lạnh như băng tuôn ra.
- Chuyện này, chuyện này... chúng ta động đến nhi tử của hắn, đó là từ nay về sau đều bị hắn nhắm tới rồi...
Có người thấp giọng nói ra những lời này, Nhậm Hoành Xung quét mắt qua:
- Trận chiến trước mắt này, ngươi chết ta sống, các vị huynh đệ, trận chiến này nếu Ninh Nghị thật có thể vượt qua, thiên hạ to lớn, các ngươi cho rằng thật sự có đường sống gì sao?
Sắc mặt mọi người biến ảo, có người ánh mắt trở nên kiên định, Trâu Hổ cắn răng:
- Chuyện cho tới bây giờ, còn có đường lui gì sao!
- Đúng vậy, nếu người Nữ Chân không thắng, chúng ta cũng không còn đường sống.
- Vũ triều đã hết sức mục nát, tự tìm đường chết, đại thế thiên hạ như thế, chung quy không ngăn được.
- Đúng vậy, chúng ta một đoàn hai mươi tám người, nhìn xem đi, tới đây không bị phát hiện, không có một vị huynh đệ nào gặp nạn trên đường, đây chính là ý của ông trời.
Một phen thì thầm, mọi người ổn định tinh thần, lập tức xuyên qua triền núi, tránh né tầm mắt tháp canh đi về phía trước, không bao lâu, đường núi xuyên qua sắc trời tối tăm xẹt qua tầm mắt, đường nét nơi đóng quân của thương binh, xuất hiện ở chỗ không xa.
Bọn họ đội tấm vải đen xám làm yểm hộ, một đường tới gần, Nhậm Hoành Xung lấy kính viễn vọng ra, trốn ở chỗ ẩn nấp tỉ mỉ quan sát, lúc này chiến đấu tiền tuyến đã tiến hành gần nửa ngày, phía sau trở nên khẩn trương, nhưng đều đặt sức chú ý lên đầu chiến trường kia, trong nơi đóng quân chỉ thỉnh thoảng có người bị thương đưa tới, không ít quân y đại phu đều đã chạy ra chiến trường bận rộn, trong khí nóng bốc lên, Nhậm Hoành Xung tìm được bóng dáng trong dự đoán...
Chiến trường Vũ Thủy Khê, Cừ Chính Ngôn khoác áo tơi bò lên tháp canh ở chỗ cao dưới chân núi, giơ kính viễn vọng lên quan sát tình huống trên chiến trường, thỉnh thoảng, ánh mắt của hắn vượt qua sắc trời âm u, trong lòng tính toán thời gian xảy ra một số chuyện...
Phụ cận Bàn Sơn Đạo cách Vũ Thủy Khê bảy dặm, từng binh sĩ nằm rạp xuống giữa cỏ cây ướt đẫm, mượn địa hình ẩn nấp bóng dáng của mình.
Trần Điềm lướt qua từng thân ảnh một, leo lên phía trước nhất, đoạt lấy kính viễn vọng trong tay quan sát viên:
- Thế nào rồi?
- Không có gì thay đổi so với những gì đã thấy trước đó, tháp canh phía bắc, người kia đang ngủ gục...
Trần Điềm lẳng lặng nhìn:
- Tuy là người Nữ Chân, nhưng xem ra thân thể suy yếu... hừ hừ, nhị thế tổ a (chỉ công tử ăn chơi, đời thứ hai của gia đình quyền thế, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc)...
Mưa giữa chân núi, kéo dài xuống, thoạt nhìn tưởng chừng chỉ là sườn núi giữa rừng cây và đất hoang, mọi người lẳng lặng, chờ đợi Trần Điềm phát ra mệnh lệnh như trong dự tính.
Một khắc nào đó, mệnh lệnh được truyền đi thông qua hình thức thì thầm.
- ... Chuẩn bị...
Mưa phùn bay lả tả lạnh thấu xương tủy, thời tiết như vậy cũng không thích hợp vận chuyển người bị thương, bởi vậy chỉ có một số ít người bị thương được đưa đến tổng doanh địa thương binh phía sau chiến trường.
Thương binh lục tục đưa tới không nhiều, nhưng đại phu trong doanh địa chạy đi chiến trường, lúc này cũng ít hơn quá nửa. Ninh Kỵ tham gia cấp cứu của buổi sáng, mắt thấy có ba thám báo bị thương nặng chết đi trước mắt.
Con số này trước mắt không tính là nhiều, nhưng khi sự tình kết thúc, mùi máu tươi trên người dường như mang theo một ít tàn dư nào đó sau khi chiến sĩ chết đi, làm tâm trạng hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn không lập tức đi tuần tra lều trại mà các thương binh tụ tập trước đó, tìm chỗ không người, xử lý các loại dụng cụ dính máu trong trị liệu lúc trước, cho các thứ như dao nhỏ, kim khâu làm bằng thép vào trong nước nóng.
Các thứ còn chưa rửa xong, có người vội vã tới, là nơi đóng quân của thương binh gần đó xảy ra tình hình căng thẳng, quân nhân bên này cũng đã ứng phó, đại phu vội vã đi tới bèn tìm tới Ninh Kỵ, xác nhận sự an toàn của hắn.
- Ta không sao cả.
Ninh Kỵ ngẫm nghĩ:
- Đúng rồi, hôm qua tù binh bên kia có người bị thương ngoài ý muốn hoặc ăn nhầm đồ, được đưa tới hay không?
Trong tưởng tượng của huynh trưởng và đoàn tham mưu, bản thân mình chạy đến nơi gần tiền tuyến là cực kỳ nguy hiểm, không chỉ bởi vì sau khi tiền tuyến sụp đổ nơi này có thể không có cách nào an toàn chạy trốn, hơn nữa nếu như bên phía người Nữ Chân kia biết vị trí của mình, có thể sẽ phái ra một số người đến tiến hành công kích.
Ví dụ như an bài một bộ phận tù binh, sau khi bị bắt làm bộ như bị thương, được đưa đến doanh trại thương binh bên này cứu chữa, đến một khắc nào đó, những tù binh bị thương này thừa dịp bên mình buông lỏng cảnh giác tập trung gây khó dễ. Nếu như có thể bắt được nhi tử của Ninh Nghị, đối phương rất có thể áp dụng cách làm tương tự.
Đại phu lắc đầu:
- Trước đó đã có lệnh, việc cứu chữa của tù binh bên kia, chúng ta tạm thời mặc kệ, tóm lại không thể lẫn lộn hai bên với nhau. Cho nên bên trại tù binh đã phái mấy người thường trú.
Ninh Kỵ gật đầu, đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng la hét, lại là doanh địa phía trước đưa tới vài người bị thương, Ninh Kỵ đang rửa đạo cụ, nói với đại phu bên cạnh:
- Ngươi đi trước xem một chút, ta rửa xong đồ đạc sẽ tới.
Doanh địa tù binh bên kia không ai được đưa tới, khiến tâm trạng Ninh Kỵ ít nhiều có chút hụt hẫng, nếu không, hắn bèn có thể đi thử thời vận xem trong đó có cao thủ ẩn nấp hay không. Ninh Kỵ nghĩ những điều này, từ cửa sổ phòng nước sôi nhìn ra ngoài —— lúc trước huynh trưởng cũng từng nói, phòng ngự của doanh địa, sẽ luôn có sơ hở, chỗ sơ hở lớn nhất, chỗ phòng ngự mỏng nhất, sẽ có khả năng nhất bị chọn làm điểm đột phá, vì suy nghĩ này, mỗi sáng sớm hắn đều phải nhìn xung quanh doanh trại thương binh một phen, tưởng tượng nếu mình là người xấu, nên xuống tay từ đâu, tiến vào gây rối.
Lúc này vừa nhìn, Ninh Kỵ có chút nghi hoặc nhíu mày.
Có lẽ là nghĩ sai rồi —— hắn thả cửa sổ phòng nước sôi xuống, xoay người đi về phía chậu gỗ đựng khí giới bên cạnh, đổi một nồi nước sôi, liền bưng ra ngoài.
Các nơi của doanh địa đều có người đi qua, nhưng lúc này trong toàn bộ doanh trại thương binh, người đi qua đi lại trong mưa suy cho cùng không nhiều. Một tháp canh đã được thay thế, có người đã xuống từ một vách đá gần đó, thay bộ y phục màu trắng. Ninh Kỵ bưng chậu nước sôi đi qua hai doanh trướng, một bóng người từ phía trước rẽ tới.
Người nọ vươn tay.
Lông mày Ninh Kỵ giật giật, cũng đưa tay:
- Đại ca bưng giúp ta.
Chậu nước nghiêng xuống, nước sôi ào ào đổ vào trước ngực người nọ.
Lạnh giá và nóng như thiêu đan xen trên thân người nọ, hắn dường như vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ là vẫn duy trì cảm giác khẩn trương cực lớn không kêu ra tiếng, bên cạnh người đó, hai thân ảnh đều đã xông tới.
Ninh Kỵ lúc này chỉ mới mười ba tuổi, hắn ăn ngon hơn những đứa trẻ bình thường một chút, dáng người hơi cao hơn bạn cùng lứa tuổi, nhưng cũng chỉ có khuôn mặt mười bốn mười lăm tuổi. Hai thân ảnh kia gào thét chộp về phía trước, giữa ngón tay và lòng bàn tay truyền ra cuồng phong, tay trái Ninh Kỵ cũng duỗi về phía trước, bắt lấy hai ngón tay của một người phía trước nhất, một kéo, một mang, thân thể đã nhanh chóng lui về phía sau.
Hai ngón tay thích khách phía trước bị tóm lấy, thân thể đã bị Ninh Kỵ kéo lên trên không trung, hơi xoay tròn, tay phải Ninh Kỵ rủ xuống, nắm vào đao nhỏ bằng thép cắt thịt gọt xương người ta, nhanh như chớp đâm một đao vào thắt lưng người nọ.
Trong tích tắc ấy, người bị đổ nước sôi kia vẫn đang đứng, phía trước hai người tiến một người lùi, ngón tay thích khách phía trước bị tóm lấy, vặn đến thân thể đều xoay tròn, một bàn tay đã bị hài tử trước mắt trực tiếp vặn ra sau lưng, biến thành tư thái bắt địch lấy tay đè sau lưng tiêu chuẩn. Thích khách phía sau thò tay ra, trước mắt đã thành lồng ngực đồng bạn. Thiếu niên kia tay nắm đoản đao, từ phía sau trực tiếp vòng qua, kề lên cổ, một đao kéo ra theo bước lùi về sau của thiếu niên.
Máu đồng bạn phun ra, bắn lên đầy đầu đầy mặt tên thích khách bước chân hơi chậm kia.
Lúc này, Ninh Kỵ đã nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước, hắn xoay người một cái trực tiếp đi vào lều trại vật tư không người phía sau. Trong mưa phía trước, có thân ảnh ngã xuống.
Thích khách ra hiệu khẩn cấp về phía sau, đột nhiên có người từ xa phát lực, nước bùn bắn tung toé muốn chạy như điên tới, hai gã thích khách thất bại lao về phía lều trại, xoẹt một tiếng một mũi tên từ trong lều bắn ra, thích khách vội vàng né tránh, đốt tre ở đoạn trước mũi tên mang theo tiếng vang xé gió sắc bén lại chói tai, bắn lên bầu trời.
- Chết tiệt!
Người trước đó bị nước sôi hắt trúng nghiến răng nghiến lợi mà mắng, hiểu được thủ đoạn độc ác của thiếu niên đối mặt lần này. Y phục của hắn dù sao cũng bị nước mưa thấm ướt, lại cách mấy lớp, nước sôi tuy rằng nóng, nhưng cũng không đến mức tạo thành thương tổn cực lớn. Chỉ là kinh động doanh địa, thời gian bọn họ có thể động thủ, có thể cũng chỉ là một khoảnh khắc trước mắt.
Bắt được hài tử này, bọn họ còn có cơ hội chạy trốn!
Hắn cùng đồng bọn nhảy vọt về phía lều trướng phía trước.
- Đến tốt lắm!
Trong lều trướng phía trước, một đạo kiếm quang như lôi đình chém ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, cả cánh tay mang theo máu tươi bay múa giữa không trung.
Ninh Kỵ như hổ con, giết ra ngoài!...
Ưng Chủy Nham.
Hai bên công thủ va chạm vào nhau như nước lũ trong cơn mưa.
Bất chấp mưa gió, thân ảnh leo lên từ bên cạnh một đường trèo đến nửa núi của Ưng Chủy Nham, mấy tên thám báo Nữ Chân cũng từ phía dưới điên cuồng muốn leo lên, một số người dựng thẳng tên nỏ, ý đồ xạ kích cự ly ngắn.
Nơi châm lửa ở trong một khe đá nứt trên Ưng Chủy Nham, dây dẫn đã chôn mấy ngày, được bọc bằng giấy đặc chế, cũng không bị nước mưa làm ướt, người châm lửa bám vào trong mưa gió, nhiều lần thử thổi sáng thanh đánh lửa.
Một người lính đặc chủng treo sợi dây vào móc sắt đã được cắm sẵn trong bóng tối, thân hình hắn lắc lư, hắn mượn dây thừng đi lại trên vách đá, giết về phía thám báo Nữ Chân đang lợi dụng các thứ như thiết trảo để trèo lên.
Trận chém giết trên vách đá, vào giờ khắc này cũng không thu hút sự chú ý.
Ngoa Lý Lý chỉ nhìn về bên kia một cái, lại nhìn miệng cốc phía sau đi xuống một cái, xác định mức độ phiền toái của việc rút lui lúc này, bèn không nghĩ nhiều nữa.
- Tấn công ——
Hắn ra lệnh như vậy.
Trên Ưng Chủy Nham dường như đốt lên điểm sáng, hai người lính đặc chủng cố gắng trèo dọc theo vách núi rời đi, thám báo Nữ Chân ở phía sau đuổi giết, muốn bức bọn họ xuống đất bằng. Ngoa Lý Lý phất tay về bên đó:
- Làm thịt bọn chúng cho ta.
Một tiểu đội vây tới bên đó.
Ưng Chủy Nham đứng im lặng trong mưa.
Mao Nhất Sơn đang nhìn bên kia. Ngoa Lý Lý đang nhìn mũi nhọn giao chiến.
Một khắc nào đó, tiếng nổ mạnh nặng nề đầu tiên xuất hiện trong mỏm núi đá, sau đó là tiếng trầm đục lục tục, ánh lửa nặng nề kèm theo bụi mù, giống như vẽ một đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo trên nham thạch thật lớn.
Lúc này kỹ thuật cho nổ của Hoa Hạ quân vẫn không có cách nào thuần túy sử dụng man lực hoàn toàn nổ tung tảng đá to lớn kia, bọn họ lợi dụng một khe hở vốn có trên nham thạch để chôn hỏa dược vào, sau khi tiếng nổ vang lên xong, phần lớn người vẫn chưa tham chiến trong đáy cốc đều nhìn qua bên đó. Ngoa Lý Lý không quay đầu, hắn hít sâu hai hơi, quát to:
- Tiến công!
Người Nữ Chân phía trước sĩ khí như cầu vồng!
- Bỏ đi!
Mao Nhất Sơn huy động trường đao, tâm thần trầm xuống, đúng lúc này, giữa Ưng Chủy Nham khổng lồ, dần dần nứt ra một khe đá, một lát sau, cự nham chảy xuống miệng cốc. Lúc đầu nó di chuyển chậm, sau đó hóa thành thế ầm ầm, rơi xuống!
Đất đai chấn động trong mưa, cự thạch mang theo vô số mảnh vỡ, xây lên một vách tường đá vụn cao hơn trượng ở cửa cốc, tiếng người phía sau vẫn có thể nghe được, Ngoa Lý Lý nói:
- Bảo bọn hắn bò qua đây cho ta!
Đáy cốc hình hồ lô, gần ngàn thân vệ của Ngoa Lý Lý đều đã tụ tập ở chỗ này.
Phía trước, là tám trăm Hắc Kỳ do Mao Nhất Sơn suất lĩnh.
Ngoa Lý Lý nhấc trường đao lên, đi tới phía chiến tuyến:
- Trận này không còn màu mè nữa.
Nhiều năm qua, người Nữ Chân chưa bao giờ sợ chiến
Mao Nhất Sơn lau miệng và mũi.
- Giết sạch bọn chúng!