Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1139 - Chương 1139: Cuồng Thú 2

Chương 1139: Cuồng thú 2 Chương 1139: Cuồng thú 2

Thời tiết âm u và u ám, mưa tí tách rơi xuống, dệt thành rèm dưới mái hiên.

Trong sân của bộ chỉ huy tác chiến Tử Châu, hội nghị đã bắt đầu không lâu sau khi mưa xuống, một số tin tức cần thiết lục tục phái người truyền ra ngoài. Đến buổi sáng, xử trí khẩn cấp mới kết thúc, tiếp theo phải đợi đến khi tin tức tiền tuyến hồi báo lại, mới có thể triển khai tiếp được.

Trở lại phòng làm việc, sau đó là thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi, Quyên Nhi bưng nước nóng tới, cầm dao cạo râu dưới cằm cho Ninh Nghị, Ninh Nghị ngồi trước bàn, ngón tay gõ mặt bàn, ngửa cằm, ánh mắt rơi vào sắc trời âm u ngoài cửa sổ.

- Còn vài ngày nữa là tết Ông Táo... năm nay không đón Tết được rồi.

- Đừng động đậy.

Quyên Nhi tập trung tinh thần, ngón tay ấn lên cổ hắn, Ninh Nghị không nói gì nữa. Trong phòng yên tĩnh một lát, tiếng mưa rơi bên ngoài vẫn đang vang lên. Qua một hồi, bèn có người đến báo cáo tin tức Vũ Thủy Khê nhân lúc mưa triển khai tiến công.

- Tin tức lúc này truyền tới, chứng minh Ngoa Lý Lý đã bắt đầu huy động khi trời mưa vào sáng sớm.

Sư đoàn trưởng Hàn Kính từ bên ngoài đi vào, cũng nhận được tin tức:

- Đám người Nữ Chân này, xem ra đội mưa chiến đấu đến nghiện rồi.

- Ngoa Lý Lý trong quân Nữ Chân nổi tiếng quả quyết dũng mãnh, không có gì lạ.

Ninh Nghị nói:

- Lúc này, bên phía Hoàng Minh kia đoán chừng cũng đã đánh.

- Giống như ngươi nói, Bạt Ly Tốc là đồ thần kinh.

- Cứ đổi tiếp như vậy, chúng ta cũng không có lợi, đây cũng coi như là một loại tâm lý chiến.

Ninh Nghị nói chuyện với hắn vài câu, cầm lấy áo tơi trong phòng:

- Ta chuẩn bị lên tường thành một chuyến, ngươi có đi không?

- Được.

Hàn Kính gật đầu.

Quyên Nhi cầm lấy hai chiếc ô trong phòng, Ninh Nghị phất tay:

- Không cần ô, Quyên Nhi, nàng ở lại đây, có tình báo quan trọng bảo người lên tường thành gọi ta về.

Hắn khoác áo tơi, đi ra khỏi phòng, thở ra một làn khí trắng xóa rõ ràng, khi đưa tay ra ngoài trời mưa bèn có cảm giác lạnh buốt thấm vào, Ninh Nghị nhìn sang Hàn Kính bên cạnh:

- Nói là có một loại phương pháp biểu diễn, đặt bản thân mình vào trong hoàn cảnh đó, ngươi có thể nghĩ đến nhiều chi tiết hơn. Tiền tuyến đều chiến đấu trong hoàn cảnh này, họp đến cả nửa đêm rồi, đầu óc choáng váng, ta đi tỉnh táo đầu óc một chút.

Hàn Kính cũng khoác áo tơi, đoàn người đi vào trong màn mưa, xuyên qua sân, đi lên đường phố, tường thành Tử Châu đứng sừng sững cách đó không xa, phụ cận phần lớn là nơi đóng quân, trên đường canh gác ngay ngắn. Hàn Kính nhìn màn mưa màu xám tro này:

- Cừ Chính Ngôn và Trần Điềm lại động thủ.

Ninh Nghị cười cười:

- Sao ngươi biết? Thấy họ rồi à?

- Tối qua nhân thủ điều động gấp gáp, một đám người từ trạm gác số mười hai mượn đường đi qua, ta đoán là bọn họ.

- Kế hoạch nửa tháng trước đã được đưa lên, khi nào phát động do bọn họ toàn quyền phụ trách, ta không biết. Có điều cũng không có gì lạ.

Ninh Nghị cười khổ:

- Hai kẻ phóng túng này... Cừ Chính Ngôn mang theo năm trăm người xông loạn, mới nói hắn xong, hy vọng lần này không đi theo.

- Chắc là không, nhưng ta đoán hắn đã đến Vũ Thủy Khê. Phía trước đập bảy tấc, bên này cắn đầu rắn.

- Hắn chắc là nhắm vào Ngoa Lý Lý, lần trước đã chạy đến trước mặt người ta lượn lờ một đợt rồi.

Trong cơn mưa dầm, hai người thấp giọng trêu chọc.

Thời gian hơn một tháng vừa qua, chiến sự tiền tuyến vô cùng căng thẳng, ngươi tới ta lui, cũng không chỉ là đối đầu trên đường chính. Huyện Hoàng Minh nhìn như đang đánh một cách khô khan để đổi quân, nhưng trong âm thầm Bạt Ly Tốc đã từng đào mấy địa đạo ý đồ vòng qua huyện thành hoặc dứt khoát đào sập tường thành, đối với triền núi gập ghềnh phụ cận huyện thành Hoàng Minh, bên Nữ Chân cũng phái ra đội cảm tử tiến hành đeo bám trèo lên, ý đồ vòng qua vào thành.

Tình hình chiến đấu ở Vũ Thủy Khê càng hay thay đổi. Mà trong dãy núi kéo dài về phía sau chiến trường, thám báo và bộ đội tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân từng mấy lần tập hợp trong núi, ý đồ tới gần thông lộ phía sau của người Nữ Chân, triển khai cường công, người Nữ Chân đương nhiên cũng có mấy nhánh bộ đội xuyên núi băng đèo, xuất hiện phía sau phòng tuyến của Hoa Hạ quân, tập kích bất ngờ như vậy bên nào cũng đều có chiến tích riêng, nhưng nói tóm lại, phản ứng của Hoa Hạ quân nhanh chóng, phòng thủ của người Nữ Chân cũng không yếu, cuối cùng đều tạo thành hỗn loạn và tổn thất cho đối phương, nhưng cũng không phát huy được tác dụng mang tính quyết định.

Giờ khắc này, tướng lĩnh lĩnh binh có thể xuất hiện ở đây, phần lớn đã là nhân tài xuất sắc nhất toàn thiên hạ, Cừ Chính Ngôn dùng binh như ảo thuật, đi dây thép khắp nơi thế mà không lật thuyền, lực chấp hành của đám người Trần Điềm kinh người, đa số binh sĩ trong Hoa Hạ quân đều đã là tinh nhuệ của thiên hạ này, nói lớn hơn Ninh Nghị còn từng giết hoàng đế. Nhưng Tông Hàn, Hi Doãn, Bạt Ly Tốc, Ngoa Lý Lý, Dư Dư ở đối diện đã sớm đánh đổ mấy quốc gia, trong cuộc đối đầu của những người đứng đầu, không ai ưu tú hơn ai quá nhiều.

Trước khi đạt được chiến quả quyết định, giao phong ngươi tới ta lui như vậy, sẽ chỉ tiến hành hết lần này đến lần khác. Để nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh, Ninh Nghị cũng không can thiệp vào quyền chỉ huy trên chiến trường cục bộ nào, lúc này, đội ngũ tập kích mà Cừ Chính Ngôn sắp xếp có lẽ đã xuyên qua núi rừng gập ghềnh dưới màn trời tối tăm, nhóm thợ săn dưới trướng tướng lĩnh Nữ Chân Dư Dư cũng sẽ không ngồi nhìn cơ hội trôi đi —— trong ngày mưa thế này, không chỉ là pháo phải bị áp chế, khinh khí cầu vốn có thể bay lên trời cao triển khai quan sát, cũng đã mất đi tác dụng.

Sẽ có nhóm thám báo gặp phải bộ đội chủ lực của đối phương, chém giết kịch liệt và gian nan hơn, sẽ bộc phát thường xuyên hơn trong sắc trời như vậy.

Ninh Nghị và Hàn Kính đi tới tường thành, mưa dầm thấm ướt bậc thang của tường thành cổ kính, nước chảy róc rách xuống từ trên vách tường, cảm giác bên trong áo tơi cũng trở nên ẩm ướt lạnh lẽo, thở ra đều là làn hơi trắng xóa.

- Nói ra thì, năm nay vẫn chưa có tuyết.

- Nếu là ở trại Thanh Mộc, hai tháng trước đã sắp phong tỏa núi, thời tiết tốt hơn, ta có chút không thích ứng.

- Năm nay không đón năm mới, ngươi nói năm sau có đón năm mới được nữa không?

- Chỉ cần có thể làm cho người Nữ Chân khó chịu một chút, ta ở đâu cũng là một năm tốt lành.

- ... Ây dà, câu này rất hay, ta bảo đội tuyên truyền viết lên trên tường...

Bước lên tường thành, Ninh Nghị đưa tay đón giọt nước rơi xuống, giương mắt nhìn qua, tầng mây u ám đè xuống chân núi kéo dài về phía xa tầm nhìn, trời đất rộng lớn nhưng trầm thấp, giống như mặt biển cuồn cuộn cuốn theo bão tố úp ngược trước mắt mọi người.

Ninh Nghị tưởng tượng lấy cái giá rét thấu xương ở tiền tuyến. Các binh sĩ đang chém giết trong lạnh lẽo như vậy.

Chém giết như vậy, có thể vẫn sẽ không xuất hiện kết quả mang tính đột phá, nửa tháng chính thức tác chiến, Hoa Hạ quân chống đỡ tiến công hết vòng này đến vòng khác của người Nữ Chân, tạo thành thương vong cực lớn cho đối phương. Nhưng nói một cách tổng thể, chiến tổn của Hoa Hạ quân cũng không lạc quan, thương vong vượt quá tám ngàn người, giảm quân số đã dần dần tới gần một sư đoàn.

Đây không phải là cuộc chiến đối mặt với gà đất chó ngói gì, cũng không phải có thể chiếm lợi cuốn ngược rèm châu. Dưới tình huống hai bên đều có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, giai đoạn đầu chỉ có thể là đổi quân cường độ cao và khô khan hết vòng này đến vòng khác, mà trong tiết tấu công phòng như vậy, hai bên áp dụng các loại kỳ mưu, có lẽ trên một phương diện nào đó sẽ lộ ra một sơ hở tại một thời khắc nào đó. Nếu như không được, vậy thậm chí có thể từ đó đổi thành một bên toàn tuyến sụp đổ

Sự tấn công điên cuồng của Bạt Ly Tốc ở huyện thành Hoàng Minh, một mặt là bởi vì quỷ kế quả thật đang thực hiện, nhưng không có hiệu quả, mặt khác, cũng chính là đang rất bình tĩnh đánh sâu vào giới hạn tâm lý của đối phương: Ta là một kẻ điên, cứ vậy đổi với ngươi đến cuối cùng.

Hắn là một con bạc xuất sắc với khuôn mặt vô cảm, trong gần hai tháng, chiến thuật không ngừng được tối ưu hóa, nhưng phương châm hầu như không có bất kỳ thay đổi, cứ như vậy dùng thương vong cực lớn đổi đi bốn ngàn người của Bàng Lục An, đến nay vẫn đang tiếp tục đổi.

Ninh Nghị cũng ung dung thản nhiên tiếp tục đổi.

Chơi tất tay chính là như vậy, nếu ai sốt ruột, người đó sẽ xuất hiện sơ hở đầu tiên

Hàn Kính đi trên mép tường thành, hai tay đập cái "bộp" lên tường chắn mái đá xanh, bọt nước bắn tung tóe trong sương mù. Ninh Nghị cảm nhận mưa dầm, nhìn về phía chân trời, không nói gì.

Nhưng đến chạng vạng tối, Ưng Chủy Nham có tin tức bất ngờ truyền tới...

Vũ Thủy Khê, từng vòng từng vòng chém giết bị đánh lui trên sườn núi phụ cận Ưng Chủy Nham.

Ưng Chủy Nham là một trong những thông đạo chật hẹp gần Vũ Thủy Khê, được cho là dễ thủ khó công, nhưng thời gian hơn một tháng tới nay, cũng đã trải qua mấy đợt tập kích và xung phong.

Tỷ lệ giữa hiệu suất và công sức bỏ ra khi tiến hành tấn công đối với trận địa nhỏ này là không cao —— nếu có thể gõ mở ra được đương nhiên là cao, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn nằm ở chỗ nơi này không tính là địa điểm tiến công lý tưởng nhất, thông lộ phía trước nó cũng không rộng rãi, trong quá trình tiến vào còn có thể bị một trong những trận địa của Hoa Hạ quân chặn đánh.

Chỉ khi tiến công ở tiền tuyến gần như bão hòa, người Nữ Chân mới có thể triển khai một vòng đột kích nhanh chóng và mãnh liệt đối với Ưng Chủy Nham, nếu không đột phá được, thông thường phải nhanh chóng rút đi.

Nhưng Ưng Chủy Nham cũng có tầm quan trọng của nó, phía trước nó là một sườn dốc hình phễu, người Nữ Chân từ phía trên đi xuống, tiến vào con đường hẹp và thung lũng của phễu. Miệng phễu rộng bên ngoài không thích hợp để xây dựng phòng thủ, sau khi kẻ địch tiến vào lối đi hẹp do Ưng Chủy Nham và những bức tường đá phụ cận tạo thành, tiến vào một bãi đất trống hình hồ lô, sau đó mới đối mặt với trận địa của Hoa Hạ quân.

Đường núi phía sau trận địa này cùng địa hình phức tạp của một dải Vũ Thủy Khê giao hội không nhiều, nói cách khác, một khi Ưng Chủy Nham bị đột phá, viện quân của Vũ Thủy Khê rất khó tiến hành cứu viện trong khoảng thời gian ngắn, trận địa của Vũ Thủy Khê sẽ bị công phá, người Nữ Chân sẽ hoàn toàn đi vòng qua.

Nếu Hoa Hạ quân tụ tập trọng binh ở bên này, người Nữ Chân có thể hoàn toàn không để ý tới. Nếu người Nữ Chân đối với bên này triển khai cường công, một khi không có kết quả lại có thể bị vây chết bên trong cốc này. Nơi tưởng chừng như quan trọng lại giống gân gà này đối với song phương mà nói kỳ thật đều có chút khó xử.

Sáng sớm ngày mười chín tháng mười hai, người Nữ Chân triển khai tấn công toàn diện vào Vũ Thủy Khê. Giờ Thìn, Ưng Chủy Nham lần đầu tiên tiếp chiến.

Tiến công không thể nói là điên cuồng nhưng cũng khá có lực giằng co gần hai canh giờ, giờ Ngọ vừa tới, một vòng tiến công kinh người đột nhiên xuất hiện ở trên mũi nhọn giao chiến, đó là một đội ngũ xung phong nhìn như tố chất chiến đấu bình thường nhưng vô cùng lão luyện, còn chưa tiếp cận, Mao Nhất Sơn đã phát giác ra không đúng, hắn chạy lên sườn núi, giơ kính viễn vọng lên, gọi đội dự bị:

- Đại đội Hai ép lên, bên trái có vấn đề!

Áp lực chiến tuyến bên trái đột nhiên tăng lên, một số chiến sĩ Nữ Chân xông lên sườn núi sắp bị thi thể và bao tải lấp đầy, dưới chiến bào, đều là lân giáp, phía sau rừng thương mãnh liệt mà đến.

- Lựu đạn ——

Có người hò hét, các chiến sĩ ném lựu đạn trước một đợt, trong hơn mười quả có hai quả nổ tung, nhưng uy lực không tính là quá lớn, chiến sĩ Hoa Hạ quân hơi lui về phía sau, tạo thành trận khiên ầm ầm đụng tới!

Chỗ Mao Nhất Sơn đứng cách chỗ tiếp chiến không xa, trong mưa dường như còn có tên nỏ bay tới, bắn tỉa một cách yếu đuối vô lực, hắn giơ kính viễn vọng không hề bị lay động, một quan sát viên khác cách đó không xa chạy tới:

- Trung, trung đoàn trưởng, ngài nhìn bên đó, cái đó...

Hai người nhìn về cùng một phương hướng, đằng sau quân trận đen sì đông nghịt ở đầu kia thung lũng, có người cũng đang cầm kính viễn vọng quan sát bên này.

- Đó có phải là...

Quan sát viên nói ra suy đoán trong lòng.

Mao Nhất Sơn buông kính viễn vọng xuống, bước nhanh xuống dốc, vung tay:

- Hạ lệnh! Cả trung đoàn nghe lệnh ——

Cùng một thời khắc, toàn bộ chiến trường Vũ Thủy Khê ở gian ngoài, đều bị vây trong một mảnh công phòng gay cấn, khi tin tức trận địa số hai bên ngoài Ưng Chủy Nham suýt nữa bị người Nữ Chân cường công đột phá truyền tới, Cừ Chính Ngôn lúc này đang ở sở chỉ huy thảo luận với Vu Trọng Đạo tình hình chiến đấu khẽ nhíu mày, hắn nghĩ tới gì đó. Nhưng trên thực tế hắn đã lên rất nhiều kế hoạch trên toàn bộ chiến trường, trong chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, Cừ Chính Ngôn cũng không thể nào có được toàn bộ tin tức chính xác, giờ khắc này, hắn vẫn chưa thể xác định hướng đi của toàn bộ tình thế.

Rất nhiều tin tức, trong sự tái tạo lại tiến hành sau này mới có thể hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người...

Gió bắc thổi rì rào trên bầu trời Ưng Chủy Nham, thời tiết giữa trưa cũng âm u như chạng vạng, nước mưa từ mỗi một phương hướng xói mòn sơn cốc. Mao Nhất Sơn điều động chiến sĩ cả trung đoàn – lúc này vẫn còn tám trăm mười ba người —— cùng lúc được triệu tập còn có bốn binh sĩ phụ trách tác chiến đặc chủng.

- Ngoa Lý Lý tới rồi.

Hắn nói ngắn gọn tất cả tình hình với bốn người lính.

- Dựa theo kế hoạch đã định, hai người lên trước, hai người chuẩn bị.

Mao Nhất Sơn chỉ vào tảng đá mỏ ưng khổng lồ đang chọc thẳng lên trời ở cửa cốc, mưa gió đang quay cuồng.

- Qua đó rồi không nhất định trở về được, loại trời mưa này, chuyện lão đại các ngươi nói có đáng tin hay không, ta cũng không biết, các ngươi có đi hay không?

- Tiểu đoàn trưởng Từ đã cho nổ tung núi cả năm trời.

Một người trong đó nói.

- Chúng tôi chính là chuẩn bị cho hôm nay.

Người còn lại nói.

- Vậy thì đi đi.

Mao Nhất Sơn phất tay, sau đó hắn đi vào giữa các huynh đệ của mình:

- Tất cả chuẩn bị ——

Mao Nhất Sơn hét lớn:

- Lên ! Món! Thôi ——

Giữa trưa ngày hôm đó, Ngoa Lý Lý suất lĩnh thân binh, kiên quyết mà quyết đoán tập trung vào trong tiến công của Ưng Chủy Nham, để không bứt dây động rừng, hắn thậm chí không đưa ra cờ xí của mình. Giờ khắc này, lều che mưa trên trận địa phía trước của Hoa Hạ quân đã sớm bị phá hủy hầu như không còn, uy hiếp của lửa đạn bị hạ xuống thấp nhất, vách tường vốn là công sự phòng ngự cũng đã bị phá hủy san bằng, thứ Hoa Hạ quân chiếm được, chỉ là cái hời lên xuống dốc.

Máu trong lòng Ngoa Lý Lý đang sôi trào.

Trong lòng Mao Nhất Sơn cũng có máu nóng cuồn cuộn.

Hai thân ảnh men theo vách núi gập ghềnh đi về phía Ưng Chủy Nham, một khắc nào đó, Ngoa Lý Lý phát hiện ra một màn này.

Vài thám báo Nữ Chân giỏi leo núi cũng chạy về phía vách núi.

Cấu tạo của Ưng Chủy Nham, các sư phụ thuốc nổ trong Hoa Hạ quân đã nghiên cứu nhiều lần, một loạt vật liệu nổ trên lý thuyết có thể chống thấm nước đã sớm được đặt ở trong các khe nứt trên vách đá, nhưng giờ khắc này, không ai biết kế hoạch này có thể thực hiện như mong muốn hay không. Bởi vì ban đầu khi lên kế hoạch và trao đổi, các kỹ sư bên phía sư đoàn Bốn nói có chút bảo thủ, nghe ra cũng không đáng tin cậy.

Chém giết ở phía trước cuồn cuộn, Mao Nhất Sơn lắc lư đao thép trong tay, ánh mắt trầm tĩnh, hắn phun ra làn hơi trắng xóa thật dài trong mưa. Bình tĩnh làm những bố trí đơn giản.

Nhưng cho dù kế hoạch mưu lợi kia không thể thực hiện, trong lòng của hắn cũng sẽ không mảy may dao động, vượt qua dòng sông dài đằng đẵng của thời gian, đi qua khảo nghiệm chiến đấu hết vòng này đến vòng khác, chiến sĩ năm đó đi ra từ trong Hạ Thôn, hôm nay đã có thể đối mặt với bất kỳ tàn sát bừa bãi ác ý nào.

Tinh nhuệ Nữ Chân hung ác tràn đến như thủy triều, hắn hơi cúi người xuống, làm ra tư thái trầm ổn như núi.

Mưa rào bay tán loạn, cuồng phong giận dữ.

Sắt thép và sắt thép, va chạm vào nhau ——

Bình Luận (0)
Comment