Dãy núi trải dài, vạch ra những khúc uốn lượn dữ dội trên vùng đất phía Tây Nam.
Dưới tầng mây chì cuồn cuộn, tuyết trắng rơi dày đặc trên mặt đất. Từ Tương Phàn đi về phía Kiếm Các, vùng đất hàng ngàn dặm, có hỗn loạn, có tĩnh mịch.
Cánh cổng của thành trì vốn kiên cố trong mấy tháng qua bị phá tung, thương tổn do mấy chục vạn đại quân tàn sát bừa bãi mang tới đến nay chưa từng được chữa lành. Giữa đống đổ nát cháy đen, vẫn có những người quần áo cũ nát tìm kiếm hy vọng cuối cùng trong đó; trong thôn trang bị binh phỉ tàn sát bừa bãi, đôi phu phụ già nua dần chết đi trong ngôi nhà rét lạnh; dân chạy nạn tụ tập bên ngoài số ít thành trì vẫn chưa bị đánh vỡ của mảnh đất này, sau khi tuyết lớn rơi xuống, cũng bắt đầu đói rét tới chết từng tốp từng tốp lớn.
Mặt đất kéo dài về phía Kiếm Các, mấy chục vạn quân đội chi chít dày đặc như bầy kiến, đang xây dựng lên quần thể sinh thái mới trên mặt đất dần dần trở nên rét lạnh. Trong núi liền kề với quân doanh, cây cối đã bị chặt hầu như không còn, mỗi một ngày, cột khói sưởi ấm đều bốc lên trong quân doanh khổng lồ, giống như rừng cây thẳng tắp to lớn chọc trời. Trong một số quân doanh mỗi ngày đều có vật tư chiến tranh mới được chế tạo xong, đi về phía chiến trường bên kia Kiếm Các dưới sự vận chuyển của xe bò, một bộ phận quân đội tự cung tự cấp vẫn đang tàn sát bừa bãi trên đất đai người Hán ở nơi xa hơn.
Trong mùa thu vừa qua, hầu hết sản vật mùa thu mà quân đội quét qua hàng ngàn dặm vơ vét được lúc này phần lớn đã tập trung ở đây. Đối ứng với nó, là hàng trăm vạn người Hán hoàn toàn mất đi lương thực qua mùa đông và tích góp trước kia. Trại hậu cần dùng để chống đỡ đại chiến Tây Nam này, binh lực lên tới mấy trăm ngàn, phạm vi cảnh giới bức xạ mấy trăm dặm.
Tháng mười một, Hoàn Nhan Hi Doãn đã đến nơi đây tọa trấn, thứ hắn đang chờ đợi và cảnh giới, là một nhánh đội ngũ Hắc Kỳ hai vạn người từ Thổ Phiên Đạt Ương trèo đèo lội suối mà đến. Đây là đội quân báo thù tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ quân đã được tưới bằng máu của Tiểu Thương Hà, do Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt, giống như một con rắn độc, chĩa mũi kiếm vào mấy chục vạn quân đội Kim quốc đang tập trung bên ngoài Kiếm Các.
Nếu không phải Hi Doãn vì chuyện tấn công Hắc Kỳ chuẩn bị mấy năm, tỉ mỉ điều tra tình huống của nhánh quân này, phòng ngự phía sau của đại quân Nữ Chân chỉ sợ sẽ bị nhánh quân đội này cho một kích tan vỡ, đến lúc đó tinh nhuệ Nữ Chân đã tiến vào Tây Nam chỉ sợ ngay cả Kiếm Các cũng khó có thể ra được, tiến thoái lưỡng nan, lên xuống không xong.
Vì thế trong tháng mười một, Hi Doãn đến đây, tiếp nhận quyền chỉ huy mấy vạn tinh nhuệ Nữ Chân, coi như đánh một nước cờ nặng nề nhắm vào nhánh quân đội này. Tần Thiệu Khiêm liền hiểu được động tác của phe mình đã bị phát hiện, hơn hai vạn người ở trong núi im lặng dừng lại, đến lúc này, vẫn chưa có bất cứ hành động nào.
Có một số việc, lúc chưa xảy ra nói ra làm cho người ta khó có thể tin tưởng, nhưng trong lòng Hi Doãn hiểu, nếu như chiến sự Tây Nam thất bại, hai vạn người đang im lặng quan sát tình hình chiến đấu, sẽ cắt xuống một đao sắc bén nhất trên đường lui của người Nữ Chân.
Nữ Chân sẽ thất bại sao? —— Bên mình tạm thời không ai có cách nghĩ này. Nhưng đám Hắc Kỳ quân đang chờ đợi báo thù kia, lại hiển nhiên đang xem xét điều đó như một tương lai thiết thực.
Chiến sự phía trước bắt đầu vẫn chưa lâu, Ninh Nghị bèn ở phía sau buông xuống thanh đao thép này, đánh lén, đầu cơ... thậm chí là chờ đợi đuổi cùng giết tận cả quân Tây lộ trên đường Nữ Chân chạy trốn. Loại to gan và cuồng vọng này, làm Hi Doãn cảm thấy không vui.
Hắn bình tĩnh sắp xếp lại biên chế và huấn luyện những bộ đội Hán quân đầu hàng tới ở phía sau hậu phương, từng bước từng bước chọn lựa ra binh lính có thể dùng trong đó, đồng thời tổ chức đầy đủ vật tư hậu cần, chi viện tiền tuyến.
Tầm mắt lại xuất phát từ nơi này, qua Kiếm Các, một đường kéo dài. Giữa dãy núi mênh mông, đội ngũ lan tràn dệt ra một con rồng dài, trên tiết điểm thân rồng có từng quân doanh. Dấu vết hoạt động của con người tỏa ra từ quân doanh, trong núi rừng, cũng có từng mảng đen kịt loang lổ, chém giết và ngọn lửa tạo ra từng chỗ ghẻ chốc khó coi.
Giữa tháng mười hai, dưới bầu trời xanh chì thỉnh thoảng có mưa tuyết, đường xá lầy lội và trơn trượt, tuy rằng người Nữ Chân tổ chức một lượng lớn nhân viên hậu cần bảo vệ đường xá, nhưng sức vận chuyển về phía trước cũng càng ngày càng khó khăn hơn để duy trì. Quân đội đi về phía trước cùng với xe bò, trượt trong nước bùn, có đôi khi mọi người chen chúc thành một mảnh trong núi, trên mỗi một điểm nút sức vận chuyển, đều có thể nhìn thấy cảnh tượng các binh sĩ ngồi trước đống lửa run lẩy bẩy.
Kiếm Các đi về phía trước, bóng dáng người, bóng dáng xe bò và xe ngựa lấp đầy con đường núi lầy lội kéo dài năm mươi dặm. Dưới sự cổ vũ và động viên của nguyên soái Nữ Chân là Tông Hàn, đội quân Nữ Chân đi về phía trước hiện ra vẻ kiên cường, đội ngũ Hán quân bị cưỡng chế đi về phía trước có vẻ tê dại, nhưng đội ngũ vẫn đang kéo dài. Một số nơi gập ghềnh trong núi thậm chí bị mọi người cứng rắn mở ra một con đường mới, có người ở trong núi hô to, bộ đội thám báo quần áo quái dị, biểu cảm khác nhau thỉnh thoảng đi ra từ trong rừng, dìu đỡ đồng bạn, khiêng người bị thương, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại từng đợt từng đợt đi vào trong núi.
Để giảm bớt áp lực lên đường, lúc này thương binh trên tiền tuyến về cơ bản không còn di chuyển về hậu phương, người chết được thống nhất thiêu hủy ở phụ cận chiến trường. Những người bị thương cũng được giữ lại tiền tuyến để điều trị.
Khi trời nắng, khinh khí cầu sẽ bay lên cao trên bầu trời, khi mưa dầm gió lớn, mọi người lại đang đề phòng tập kích quy mô nhỏ có thể xuất hiện trong rừng cây.
Hoa Hạ quân đánh lén bộ đội Kim quốc, thám báo Kim quốc có đôi khi cũng sẽ tập kích Hoa Hạ quân.
Con đường hỗn loạn kéo dài năm mươi dặm, trên chiến trường một chút về phía nam, phía trước thành nhỏ có tên huyện Hoàng Minh khắp nơi là một đống hỗn độn, xác chết chằng chịt, đạn pháo khoét lỗ trên mặt đất, máy bắn đá vỡ nát để lại dấu vết tàn dư trên mặt đất, đủ loại khí giới công thành, thậm chí cả xác của thiết pháo nằm lẫn trong xác chết vươn dài về phía trước.
Mấy chiếc xe khiên công thành thật lớn, đủ để chống đỡ pháo kích đã sụp đổ ở các nơi trên chiến trường. Hình dạng xe khiên này giống như một hình tam giác vuông cao ngang tường thành, phía trước là bề mặt chịu pháo kích thật dày, độ dốc góc sau đủ để cho người lên đó, binh lính công thành đẩy nó tới bên tường thành, binh lính công thành bèn có thể kết nhóm trèo lên thành từ trên sườn dốc, triển khai ưu thế trận hình. Hiện giờ, những xe khiên này cũng đều tan rã trên chiến trường.
Trong thời gian hơn một tháng qua, người Nữ Chân dựa vào các loại khí giới đã từng mấy lần lên thành tác chiến, nhưng cũng không có ý nghĩa lắm, binh lính rải rác lên thành sẽ bị quân nhân Hoa Hạ tập trung hỏa lực, kết bè kết đội xông lên cũng chỉ gặp phải lựu đạn do đối phương ném tới.
Trước khi quân nhân Hoa Hạ trên tường thành chết sạch, lên thành tác chiến rồi sau đó một trống thắng lợi trở thành một loại ý đồ hoàn toàn không thực tế. Trong khoảng thời gian này, thứ thật sự có thể gây ra tổn thương cho những người phòng ngự trên tường thành, dường như chỉ có cung tiễn, hỏa lôi, xe ném đá hoặc thiết pháo mạnh mẽ đẩy tới phía trước bắn lên tường thành, nhưng trên phương diện này, Hoa Hạ quân vẫn có ưu thế tuyệt đối.
Đối với Bạt Ly Tốc chủ trì chiến sự bên này mà nói, còn có chuyện càng làm người ta suy sụp xảy ra phía trước.
Tấn công đối với huyện Hoàng Minh bắt đầu từ đầu tháng mười một, trong quá trình này, khinh khí cầu của hai bên mỗi ngày đều đang quan sát động tĩnh của trận địa đối diện. Tiến công vừa mới bắt đầu, binh lính trong khinh khí cầu liền báo cáo với Bạt Ly Tốc sự biến hóa xảy ra trong thành của đối phương, trong thành trì nho nhỏ kia, một bức tường thành mới đang được xây dựng phía sau hàng chục trượng.
Hoa Hạ quân tổ chức một lượng lớn nhân viên công trình, phá dỡ kiến trúc trong thành với tốc độ đáng kinh ngạc —— một số công tác chuẩn bị thực ra đã hoàn thành từ sớm, chỉ là dùng kiến trúc phía trước để ngụy trang —— họ nhanh chóng dựng khung sắt và gỗ, xây móng, cho đất đá lấy từ những ngôi nhà khác vào, đổ "bùn" xám vào... trong thời gian vỏn vẹn nửa tháng, huyện Hoàng Minh phía trước chống đỡ sự tiến công luân phiên mãnh liệt của người Nữ Chân, phía sau bèn xây lên một bức tường thành mới cao mấy trượng xám xịt.
Trong quá trình xây dựng tường thành mới, thủ lĩnh Hoa Hạ quân tên là Ninh Nghị thậm chí còn mấy lần xuất hiện ở hiện trường thi công, khoa tay múa chân tham dự vào việc thi công của một số nơi mấu chốt.
Đối với Bạt Ly Tốc mà nói, đây quả thực là một cái bạt tai ác liệt vô cùng.
Nhưng điều này cũng khiến vị danh tướng của Nữ Chân bình tĩnh lại, từ bỏ rất nhiều ảo tưởng. Hắn dùng một lượng lớn sinh mệnh và vật tư trao đổi với sinh mệnh và vật tư trên tường thành, đến trung tuần tháng mười hai, bức tường thành thứ nhất của huyện Hoàng Minh đã bị đánh cho trăm ngàn lỗ hổng, lung lay sắp đổ, đội ngũ luân phiên tham dự tiến công dưới tay Bạt Ly Tốc tổn thương đến tận mấy vạn, trong đó dòng chính Nữ Chân được coi là chủ lực thương vong cũng vượt quá năm ngàn.
Chiến thuật đổ thêm dầu từng đợt lên tường thành và đối mặt với pháo kích oanh tạc tiến về phía trước sẽ dẫn đến thương vong cao hơn. Nhưng nếu tiến công liên tục, bão hòa luân phiên dựa vào ưu thế nhân lực, tỷ lệ trao đổi sẽ được kéo gần lại. Thời gian nửa tháng, Bạt Ly Tốc tổ chức mấy lần tiến công luân phiên cao tới tám chín ngày, hắn dùng tán binh Hán quân dày đặc phủ kín chiến trường, cố gắng giảm thiểu hiệu quả pháo kích của đối phương càng nhiều càng tốt, thỉnh thoảng giả vờ tấn công, cường công, trong giai đoạn đầu còn có rất nhiều tù binh Hán dân bị xua đuổi ra ngoài, từng đợt từng đợt khiến cho thần kinh Hắc Kỳ quân trên tường thành hoàn toàn không thể thả lỏng.
Trận đại chiến này thời kỳ đầu Hắc Kỳ quân trên tường thành rõ ràng ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng càng về sau, đầu thành cũng dần dần trở nên trầm mặc, chịu đựng sự tấn công mãnh liệt của Bạt Ly Tốc hết đợt này đến đợt khác. Dưới tiền đề Nữ Chân phải trả giá thương vong cực lớn, nhân số tử thương trên đầu thành cũng đang không ngừng tăng lên, Bạt Ly Tốc tổ chức pháo trận, xe ném đá thỉnh thoảng tập trung hỏa lực vào đầu thành, sau đó lại ra lệnh cho binh lính đoạt thành, nhưng lần nào cũng bị binh sĩ Hoa Hạ quân đoạt lại.
Chiến trường Vũ Thủy Khê phía bắc, địa thế tương đối trũng, lúc này trận địa tiến công đã sớm hóa thành một mảnh lầy lội, sự tiến công của người Nữ Chân thường phải vượt qua bùn đất dính đầy máu tươi mới có thể triển khai chém giết với Hoa Hạ quân, nhưng rừng cây phụ cận tương đối dễ dàng thông qua, bởi vậy chiến tuyến phòng ngự bị kéo dài, tiết tấu công phòng ngược lại có chút quỷ dị.
Phòng ngự bên này cũng không phải là dựa vào tường thành không có sơ hở, mà là chiếm lĩnh mấy chỗ cao điểm mấu chốt, khống chế con đường chính thông tới phía sau, trước sau lại có ba đạo phòng tuyến. Dòng suối, rừng cây gần đó thật ra có nhiều đường nhỏ, phụ cận trận địa cũng chưa hoàn toàn bị phong kín, nhưng nếu cứ mặc kệ mà cưỡng ép đột phá, đến sau này bị vây trong đường núi chật hẹp giẫm địa lôi, sau đó bị lực lượng Hoa Hạ quân có sức chiến đấu trước sau giáp công, ngược lại sẽ chết nhanh hơn.
Bởi vì tình huống như vậy, giữa đỉnh núi phụ cận giống như một mê hồn trận thật lớn, Hoa Hạ quân thường phải nhắm chuẩn thời cơ chủ động xuất kích, tạo ra thành quả chiến đấu, chiến thuật mà người Nữ Chân có thể lựa chọn cũng càng lúc càng nhiều. Thời gian hơn một tháng, song phương ngươi tới ta lui, người Nữ Chân chịu thiệt mấy lần, cũng cứng rắn nhổ đi một trận địa tiền tuyến của Hoa Hạ quân.
Phụ trách trấn thủ trận địa bên này chính là Vu Trọng Đạo của sư đoàn Năm quân đoàn Năm Hoa Hạ, một lần chiến đấu đầu tháng mười hai, song phương đánh giáp lá cà trong bùn lầy và nước bùn lạnh như băng, thương vong đôi bên cũng không nhỏ. Cừ Chính Ngôn của sư đoàn Bốn dẫn một nhánh đội ngũ một nửa trung đoàn không đến năm trăm người xuyên núi băng đèo tiến hành phản đột kích, đánh thẳng vào bên ngoài quân doanh của người Nữ Chân ở Vũ Thủy Khê, tướng lĩnh Nữ Chân Ngoa Lý Lý chỉ huy tác chiến ở Vũ Thủy Khê thời điểm đó đang định dẫn người tập kích, bị Cừ Chính Ngôn nhắm chuẩn khoảng trống chặn lại, suýt chút nữa chém chết đối phương tại chỗ.
Động tĩnh phía sau xảy ra chuyện truyền tới phía trước, tiền tuyến người Nữ Chân đại loạn, thương vong thê thảm, Cừ Chính Ngôn mắt thấy không giết được Ngoa Lý Lý, lập tức chỉ huy binh lính lao thẳng về phía trận địa Vũ Thủy Khê.
Sự tiến mạnh của hắn cực kỳ kiên quyết, sai người cầm một cái đầu trong tay hét lớn:
- Ngoa Lý Lý đã chết! Trước sau giáp công tiêu diệt bọn chúng!
Người Nữ Chân từ tiền tuyến rút về muốn cứu viện chủ tướng lên tới mấy ngàn, nhưng thoạt nhìn tư thái tiến công này, thật sự tưởng rằng bị giáp công trước sau, một phút do dự, bị Cừ Chính Ngôn đột phá ra ngoài từ giữa đội ngũ.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí mùa đông, chém giết và đối đầu vẫn đang lan rộng trên núi mỗi ngày.
Từ Vũ Thủy Khê, huyện Hoàng Minh đi thêm về phía tây nam, trên con đường trong núi có thể nhìn thấy đội cáng cứu thương và đội viện binh thỉnh thoảng chạy qua. Ngựa thồ vật tư, kéo theo các loại tiếp tế như đạn pháo, thuốc súng, lương thảo mỗi ngày cũng đều đưa lên chiến trường. Bên trong doanh địa thương binh xây trong khe núi, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết và tiếng la hét truyền ra, hơi nước nóng và khói đen bốc lên từ nồi nước sôi trong lều lượn lờ trên doanh địa, trông giống như một làn sương mù kỳ lạ.
Ninh Kỵ chạy ra khỏi lều trại, đổ máu trong chậu gỗ xuống con mương bên cạnh doanh địa, không có chút nghỉ ngơi nào, lập tức chuyển vào trong lều đổ nước sôi vào chậu gỗ, chạy nhanh về. Doanh trại thương binh phía sau chiến trường, trên lý thuyết mà nói cũng không an toàn, người Nữ Chân cũng không phải quả hồng mềm, trên thực tế, chiến trường tiền tuyến đột nhiên tan tác vào ngày nào đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, thậm chí khả năng tương đối lớn. Nhưng Tiểu Ninh Kỵ vẫn sống chết bám dính tới nơi này.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là giới hạn hắn có thể tiếp nhận.
Cách doanh trại thương binh không xa, có trại tù binh trải dài, trong tháng mười một người mà trại tù binh thu nhận và giúp đỡ phần lớn là dân chúng may mắn còn sống sót trên chiến trường, đến tháng mười hai, dần dần có bộ đội Hán quân đột nhập vào Vũ Thủy Khê, bị bao vây sau đó đầu hàng, đưa tới nơi này.
Những người này cũng không đáng được tin tưởng, bộ đội Hán quân có thể được Tông Hàn chọn gia nhập trận đại chiến này, hoặc là chiến lực xuất chúng, hoặc là xem ra đã tương đối "đáng tin cậy" trong mắt người Nữ Chân, bọn họ cũng không phải là loại đội ngũ bị luân phiên đuổi vào trong núi khi Tiểu Thương Hà đại chiến, trong khoảng thời gian ngắn cơ bản là không thể tiếp nhận.
Những người này ở phụ cận không được mấy ngày, lý do lớn nhất không thể nhanh chóng di chuyển bọn họ cũng là bởi vì vấn đề đường xá. Nhân viên công tác của Hoa Hạ quân phụ trách trông coi bọn họ sẽ tiến hành một vòng thẩm tra rất nhanh đối với bọn họ, công tác tuyên giáo cũng triển khai ngay phút đầu tiên. Hầu Ngũ trước kia đã rời khỏi quân đội chủ lực tham giam vào công tác trị an hậu phương là một trong những người phụ trách bên này, Hầu Nguyên Ngung lúc này đã tham dự vào công tác quản lý tình báo chiến trường bởi vậy được tới gặp phụ thân vài lần.
Con đường quanh co kéo dài đến Tử Châu, đến đồng bằng Thành Đô ở Tây Nam một đường triển khai. Vào mùa đông, tầng mây ở đồng bằng Thành Đô cực thấp, phóng tầm mắt nhìn lên, bầu trời như bị phủ một cái nắp màu xanh chì ngột ngạt. Từng nhà xưởng đang toàn lực vận hành trong thành trì, lò cao lớn nhỏ dưới bầu trời âm u phun ra nuốt vào ánh sáng, những người đánh xe bò, đẩy xe cút kít, thậm chí đeo quang gánh cũng đang cuồn cuộn không ngừng tập kết các loại vật tư về phía Tử Châu, phía Kiếm Các, đây là tình cảnh tương tự như vận chuyển vật tư bên ngoài Kiếm Các.
Đây cũng là tình cảnh hai con cự thú chém giết dưới bầu trời mùa đông...
Mười chín tháng mười hai, tết Ông Táo chưa tới, mưa dầm liên miên.
Hơn một tháng nay, mỗi một lần mưa xuống, đều sẽ mang đến một hồi chém giết thảm thiết nhất, bởi vì bên phía người Nữ Chân cho rằng, mưa xuống sẽ mang đi sự chênh lệch về hỏa khí, trước mắt đã là thời gian bọn họ có thể chiếm hời nhất.
Lối rẽ phụ cận Vũ Thủy Khê, trên phương hướng Ưng Chủy Nham mà đường xá cũng không rộng rãi, Mao Nhất Sơn hà ra hơi nóng trên tay, nắm chặt nắm đấm, trong tầm mắt, thân ảnh đen sì đông nghịt đang đẩy mạnh tới bên này.
Một trận chiến mang tính quyết định, sẽ bùng nổ vào giờ khắc này...