Gió tuyết dài đằng đẵng cũng đã rơi xuống ở Sơn Đông.
Từ sau khi chiến dịch Đại Danh Phủ kết thúc, trong thời gian một năm qua, các nơi ở Sơn Đông đói lả đầy đất, dân chúng lầm than.
Hơn hai mươi vạn Hán quân bị Hoàn Nhan Xương phái tới vây quét Lương Sơn hoàn toàn phá hỏng trật tự vốn đã sụp đổ của địa phương, dân chúng bình thường đã sớm không sống nổi nữa, đói khát, lưu dân, mã tặc, sơn phỉ loạn quân đã không còn khác nhau quá lớn, lương thực trồng xuống còn chưa chín đã bị các thế lực tranh cướp thu hoạch, từng gò ruộng mang theo máu tươi, một xe lương thực thường kèm theo không chỉ một xe thi thể, một số người sống sót thậm chí đã bắt đầu làm quen với mùi thịt người.
Hoàng Hà từ mùa hạ tới nay, mấy lần vỡ đê, mỗi một lần đều mang đi một lượng lớn sinh mệnh, phụ cận Lương Sơn, các quân đội dựa vào nước mà sống ngược lại dựa vào cá để kéo dài mạng sống. Song phương thỉnh thoảng có giao phong, cũng chẳng qua là vì một hai miếng ăn.
Sau khi thu hoạch vụ thu có còn hơn không, chém giết của song phương đến mức kịch liệt nhất, Chúc Bưu và Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh tinh nhuệ trong núi hung hăng đánh cướp một lần. Hai nhánh Hán quân số lượng vượt qua ba vạn người ở phía nam Lương Sơn bị đánh tan hoàn toàn, lương thực bọn họ đã vơ vét được vận chuyển trở về Lương Sơn.
Sau khi quân đội bị đánh tan, binh lính chỉ có thể biến thành lưu dân, ngay cả việc có thể sống qua mùa đông này hay không đều trở thành vấn đề. Một bộ phận quân Hán nghe tin biến sắc, mấy nhánh bộ đội vốn bởi vì lương thực phụ cận cấp dưỡng không đủ mà tạm thời tách ra lại dựa sát vào một chút, sau khi tướng lĩnh lĩnh quân gặp nhau, không ít người lén lút tiếp xúc với Lương Sơn, hi vọng bọn họ đừng "người một nhà đánh người một nhà" nữa.
- ... Chúng ta cũng sống không nổi nữa rồi, bị Hoàn Nhan Xương đuổi tới đây, các ngươi dữ dằn các ngươi lợi hại, các ngươi đi đánh Hoàn Nhan Xương đi chứ. Chung quanh thật sự đã không còn lương thực, tội gì phải đến đánh chúng ta... thế này đi, chỉ cần nhấc tay một chút, chúng ta bằng lòng giao ra một ít lương thực...
Những người sống ở kẽ hở luôn làm ra một số chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, quân đội vốn bị đuổi đến bao vây tiễu trừ Lương Sơn lại lén lút đóng "phí bảo hộ" với Lương Sơn. Đám người Chúc, Vương cũng không khách sáo, sau khi thu lương thực, ngầm bắt đầu phái người lôi kéo và xúi giục những tướng lĩnh còn tâm huyết trong đội ngũ này.
Cũng chính lúc sau khi thu hoạch vụ thu không lâu, bộ đội của Lưu Thừa Tông đến Lương Sơn, công kích quy mô lớn lần nữa triển khai, đánh tan lưới bao vây phụ cận bến nước. Mấy đội quân biểu hiện không tình nguyện trong hành vi đóng "phí bảo hộ" trước đó bị đánh tan, đội ngũ còn lại tan tác chạy trốn, chủ động nhượng bộ tránh né quan sát diễn biến phát triển của sự tình.
Tháng mười một, Hoàn Nhan Xương lệnh cho tướng lĩnh Cao Tông Bảo suất lĩnh bốn vạn quân đội xuôi nam xử trí chuyện của Hắc kỳ Lương Sơn. Bốn vạn người này cũng không phải là quân Hán vội vàng thu thập, mà là quân đội chính thức do Hoàn Nhan Xương triệu tập từ trong lãnh thổ Kim quốc khi tọa trấn Trung Nguyên, Cao Tông Bảo là danh tướng trong người Bột Hải, ban đầu khi diệt Liêu quốc, cũng từng lập được không ít chiến công.
Trong mắt Hoàn Nhan Xương, cuộc chiến Đại Danh Phủ lúc trước, Hắc Kỳ và quân đội Vũ triều của một vùng Sơn Đông đã tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn trên danh nghĩa. Hắn một năm nay vây Sơn Đông thành tử địa, người bên trong đều đã đói thành củi khô, chiến lực tất nhiên cũng khó phục hồi như ban đầu. Người duy nhất phải lo lắng đến, là nhánh bộ đội của Lưu Thừa Tông, nhưng lúc trước bọn họ gây chuyện ở phụ cận Từ Châu, tới tới lui lui đánh không ít trận, hiện giờ nhân số chẳng qua chỉ năm ngàn, cấp dưỡng cũng đã sớm dùng hết. Bên mình quân đội Nữ Chân chính thức áp lên, cho dù đối phương trốn vào thủy trại khó có thể tiến công, nhưng cũng sẽ không chịu nổi thiệt thòi.
Đây chỉ là suy nghĩ của hắn.
Trong dụng binh thực tế, trung tuần tháng mười một, trận chiến đầu tiên giữa Cao Tông Bảo và Hắc Kỳ đã giành được thắng lợi, đám người Lưu Thừa Tông vừa đánh vừa lui, dường như muốn lui vào đường rút của bến nước. Cao Tông Bảo bừng bừng khí thế, chỉ huy sư đoàn đột tiến, đám người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt đang chờ đợi giờ khắc hắn liều lĩnh này, nhanh chóng tiến quân cướp lấy lương thảo quân nhu đường lui của Cao Tông Bảo, Cao Tông Bảo muốn quay về cứu viện, bộ đội Lưu Thừa Tông phía trước một bận bị bọn họ "đánh tan" đột nhiên thể hiện bản lĩnh, cường công mà đến.
Bốn vạn đại quân do Kim quốc điều tới này, quả thật có một bộ phận lão binh làm khung xương, nhưng luận đến chiến lực, tự nhiên vẫn kém hơn so với tinh nhuệ bộ đội Nữ Chân chân chính. Cao Tông Bảo giờ khắc này mới ý thức được không ổn, khi hắn chỉnh đốn bộ đội toàn diện ứng chiến, mới phát hiện bất luận phía trước hay phía sau, những gì gặp phải đều đã là thép luyện thuần túy không có chút màu mè và nương tay nào.
Cao Tông Bảo còn muốn phóng hỏa thiêu hủy quân nhu, nhưng bốn vạn đại quân ầm ầm sụp đổ, Cao Tông Bảo bị một đường đuổi giết, cuối tháng mười một trốn về trước trướng Hoàn Nhan Xương, ra sức biện bạch phe ta "không phải đối thủ". Hơn nữa quân đội đối phương quả thật là tinh nhuệ trong trong tinh nhuệ của Hắc Kỳ, ví dụ như La Nghiệp suất lĩnh một trung đoàn đột kích đi theo sau mông hắn đuổi giết một đường, nghe nói từng nhiều lần giành được vinh dự đặc biệt nhất trong tỷ võ của nội bộ Hắc Kỳ quân, là đội ngũ "Phong Tử (kẻ điên)"công phòng đều mạnh, khó chơi nhất.
Hoàn Nhan Xương bị trận đại bại này, cũng như Cao Tông Bảo thổi phồng để lấp liếm thất bại mà bị chọc tức đến suýt nữa đập nát cái bàn. Trong thời gian mấy tháng qua, không riêng gì tình hình Lương Sơn bắt đầu trở nên khẩn trương, Liêu Nghĩa Nhân vốn chiếm hết ưu thế ở đất Tấn cũng liên tiếp bại lui dưới sự tiến công do đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân tổ chức, không ngừng thỉnh cầu trợ giúp từ phía Nữ Chân.
Tuy rằng vì ủng hộ chiến tranh phía nam, cũng như vì để cân nhắc thống trị tương lai, Hoàn Nhan Xương cướp đoạt Trung Nguyên với phương châm vơ vét bằng hết, hao hết tất cả tiềm lực của Trung Nguyên. Nhưng đến giờ khắc này, sự vô năng của những thế lực cẩu thả được nâng đỡ lên này, cũng quả thật làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
Bọn họ thậm chí không thể tập hợp chút sức lực cuối cùng để chiến đấu cho không gian sinh tồn của chính mình.
Sau trận đại chiến thất bại này của Cao Tông Bảo, đám người Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông đã nắm giữ Sơn Đông trên thực chất, mặc dù trong mùa đông tuyết lớn bay tán loạn như vậy cũng không nhìn ra có bao nhiêu biến hóa. Hoàn Nhan Xương phái ra một bộ phận quân đội xuôi nam thu nạp bại binh, sau đó lệnh cho các bộ Hán quân tăng cường phòng thủ. Hắn tọa trấn Bảo Định, hơn hai vạn tinh nhuệ dưới trướng vẫn án binh bất động.
Mùng ba tháng mười hai, phủ Bảo Định một mảnh trắng xóa, gió tuyết gào thét, một gã nam tử mặc áo choàng lớn lao trong gió tuyết tiến vào vương phủ của Hoàn Nhan Xương, Hoàn Nhan Xương đang xử lý công việc cười đi ra đón.
Tới thăm viếng chính là đại tướng Nữ Chân Thuật Liệt Tốc gần như trọng thương sắp chết trong đại chiến đầu năm. Lúc này trên mặt vị tướng lĩnh Nữ Chân này có một vết sẹo thật sâu cắt ngang, một mắt đã mờ, nhưng thân hình cao lớn vẫn khó che giấu lệ khí của chiến tranh.
- Mạt tướng nghe nói Cao Tông Bảo thất bại, nhịn không được muốn đến hỏi Vương gia, đối với kẻ địch Lương Sơn, kế tiếp có tính toán gì không.
Hoàn Nhan Xương và Thuật Liệt Tốc cũng coi như là chiến hữu cả đời, Thuật Liệt Tốc là tướng quân thuần túy, mà Hoàn Nhan Xương thân là em họ A Cốt Đả trước sau phò tá Tông Vọng, Tông Phụ, càng giống như một lão thúc phụ đáng tin cậy. Hai người gặp mặt, sau khi Thuật Liệt Tốc tiến vào phòng khách, liền trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng.
- Tướng quân có vấn đề gì?
- Mạt tướng nguyện dẫn binh đi trước, bình định biến Lương Sơn!
- Tướng quân muốn báo thù phải không?
- Vương gia muốn lấy bất biến ứng vạn biến?
- Đương nhiên, nếu muốn tiễu trừ, ta đã sai người điều động đại quân mười lăm vạn trong vòng ba tháng, tấn công Lương Sơn lần nữa.
- Vương gia xin thứ mạt tướng nói thẳng, vết xe đổ của cuộc chiến Tiểu Thương Hà ở ngay phía trước, đối mặt với quân đội như Hắc Kỳ quân, Hán quân có đi nhiều hơn nữa cũng chẳng qua là phường gà đất chó ngói. Thế cục Trung Nguyên đến nước này, không có lợi cho thanh danh Đại Kim ta, cho nên mạt tướng cả gan xin Vương gia trao cho ta tinh binh. Mạt tướng... nguyện không chết không thôi!
Một hồi đại chiến đầu năm, đối mặt với Hắc Kỳ, Thuật Liệt Tốc vốn có quyết ý không thắng thì chết, ai ngờ sau đó hắn và Lư Tuấn Nghĩa mỗi người trúng một đao, chiến mã lao tới giữ lại một tính mạng cho cả hai người, sau khi Thuật Liệt Tốc tỉnh lại, mỗi lần nghĩ đến đây, rất lấy làm hổ thẹn. Hiện giờ vị túc tướng Nữ Chân này lại nhắc đến việc không chết không thôi, trên mặt tự có một cỗ tử khí kiên quyết hung lệ.
Hoàn Nhan Xương biết được sự hào hùng và nghĩa khí những đồng bạn mình, lúc này trầm mặc một lát.
- ... Sau trận chiến Đại Danh Phủ, nguyên khí trên Lương Sơn đã thương tổn, giờ phút này cho dù thêm vào sở bộ Lưu Thừa Tông mới tới, nhưng binh sĩ có thể chiến đấu cũng chẳng qua hơn vạn, tổn hại tới Trung Nguyên có hạn. Còn nữa, hai lộ đại quân Đông Tây xuôi nam, chiếm lợi thu hoạch vụ thu, mà nay lương thảo Giang Nam đều thuộc về tay ta, Tông Phụ cũng tốt, Niêm Hãn cũng được, trong vòng nửa năm cũng không có lo lắng về lương thảo. Trước mắt ta quả thật còn hơn hai vạn tinh binh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không cần mạo hiểm, một khi đại quân trở về, Lương Sơn cũng tốt, đất Tấn cũng được, tự nhiên quét một lần là bình định, đây cũng là... suy nghĩ của mọi người.
"Mọi người" trong miệng hắn, đương nhiên còn có rất nhiều người liên quan đến lợi ích. Đây là điều hắn có thể nói với Thuật Liệt Tốc, về phần những lý do khác không thể nói rõ nhưng đôi bên đều hiểu rõ, có lẽ còn có lý do Thuật Liệt Tốc là tướng lĩnh dưới trướng Tông Hàn của Tây triều đình, Hoàn Nhan Xương thì ủng hộ Tông Phụ, Tông Bật của Đông triều đình.
Thuật Liệt Tốc trầm mặc một lát.
- ... Lần này nam chinh, điều mà đại soái, Cốc Thần nói nhiều nhất, kỳ thực cũng không phải là sự gian nan của chinh chiến, mà là sự ổn thoải của Đại Kim ta những năm gần đây... Vương gia còn nhớ không, năm đó lúc theo Thái tổ khởi sự, đó là tâm tình phóng khoáng cỡ nào, Hộ Bộ Đạt Cương lấy hai vạn đánh bảy mươi vạn đại quân mà thắng, đánh ra thanh thế vạn người không thể địch của Nữ Chân ta... ngày xưa trong tay có hai vạn binh, có thể san bằng thiên hạ, mà nay... Vương gia à, chúng ta lại canh giữ ở chỗ này, không dám đi ra ngoài sao?
Lời nói của Thuật Liệt Tốc kỳ thực có chút kịch liệt, nhưng tính tình Hoàn Nhan Xương ôn hòa, cũng không tức giận, hắn đứng đó cùng Thuật Liệt Tốc ngắm nhìn gió tuyết ngoài đường, qua một hồi cũng thở dài.
- ... Lời tướng quân nói, ta làm sao lại không biết... để ta nghĩ thêm.
Lời nói này có lẽ là lấy lệ, nhưng Thuật Liệt Tốc cũng không kiên trì nữa. Lúc này gió tuyết gào thét đang tiến vào từ ngoài cửa, tuổi tác hai người đã dần lớn, nhưng lúc này cũng không ngồi xuống.
- Sự phóng khoáng năm đó, mạt tướng trong lòng còn nhớ rõ... nếu Vương gia quyết định, mạt tướng nguyện chết vì Nữ Chân!
Nhưng mà, mãi đến mùa xuân năm thứ hai, Hoàn Nhan Xương cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm xuất kích...
Cục diện Trung Nguyên khiến Hoàn Nhan Xương cảm thấy chua xót, như vậy một cách tự nhiên, đám người Lâu Thư Uyển ở một bên khác, hoặc nhiều hoặc ít nếm được một chút ngon ngọt.
Vu Ngọc Lân công thành đoạt đất, Liêu Nghĩa Nhân liên tiếp bại lui, khi tuyết lớn phủ kín núi rơi xuống, mặc dù trên sổ sách tính toán, vẫn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của vô số cái miệng há mồm gào khóc đòi ăn, nhưng nhìn chung, bình minh của hy vọng cuối cùng đã lộ ra trước mắt.
Trong tháng chín, Hắc Kỳ quân phía Sơn Đông len lén chạy tới đất Tấn, mượn tạm Lâu Thư Uyển một chút tiếp tế cho Lưu Thừa Tông lên phía bắc. Lâu Thư Uyển vận chuyển một ít lương thực tiết kiệm được từ kẽ răng qua cho đối phương, trong thời gian này cũng cực kỳ tỏ ra ghét bỏ sứ giả Hoa Hạ quân ăn nói nhũn nhặn tới xin cứu viện, mắng chửi Ninh Nghị nửa tháng ngay trước mặt quan viên Hoa Hạ quân mà đối phương cũng không dám cãi lại, làm nàng cảm nhận được sự thỏa mãn về mặt tinh thần.
Đến tháng mười tháng mười một, đám người Lưu Thừa Tông đánh tan quân đội của Cao Tông Bảo ở phụ cận Lương Sơn, tin tức này không chỉ cổ vũ sĩ khí vũ trang kháng Kim của đất Tấn, sau khi tịch thu được lương thảo quân nhu của Cao Tông Bảo, người của Hoa Hạ quân còn tặng lại rất nhiều quân nhu cho đất Tấn làm lễ vật. Lâu Thư Uyển kiếm được rất nhiều trong vụ đầu tư này, cả người như béo lên ba phần.
Đến giữa tháng mười hai,"nữ tướng" tâm tình thoải mái, thường nói với người ta lần này có thể đón một năm mới ấm cúng rồi.
Trên thực tế, rất nhiều năm qua từ lúc rời khỏi Hàng Châu, đây vẫn là lần đầu tiên Lâu Thư Uyển nhắc với người khác về chuyện muốn "đón năm mới".
Tây Nam bị chiến sự bao phủ, trong toàn bộ tháng mười một, biến hóa mang tính đột phá cũng không nhiều, thỉnh thoảng tin tức truyền ra, công phòng của đôi bên hoặc là "thảm thiết", hoặc là "vô cùng đáng lo ngại". Trong cái nhìn chằm chằm của bên ngoài, Hoàn Nhan Tông Hàn với tư cách là cánh tay chống trời của Nữ Chân đã bày ra chiến lực mạnh nhất, quyết tâm kiên định nhất của hắn, muốn đục ra một lỗ hổng trong trời đất Tây Nam. Mà Hoa Hạ quân chặn thế công dời núi lấp biển này, ở cửa ải Tây Nam lù lù bất động. Thời gian suốt cả một tháng, thứ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy, vỏn vẹn là thương vong thảm thiết và ý chí không chết không thôi của một phía Nữ Chân, với ý chí kiên định như thế của người Nữ Chân, không ai có thể nghi ngờ rằng Hắc Kỳ của Tây Nam cũng phải trả cái giá cực lớn để có thể đứng vững ở nơi đó.
Nếu như nói trong nghị luận và ảo tưởng lúc trước, mọi người vẫn còn một chút hoài nghi hoặc khinh miệt đối với chiến lực của quân đội Tây Nam, đến giờ khắc này, thời gian công phòng càng lúc càng dài đủ để xóa đi nghi ngờ nông cạn trong lòng mọi người. Mà giờ Trung Nguyên đã thất thủ, Vũ triều tiêu vong, chân chính có thể được xưng là thiên hạ mạnh nhất, chính là hai nhóm lực lượng đang chiến đấu ở Tây Nam này.
Tây Nam có thể chống đỡ đợt công kích đầu tiên, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâu Thư Uyển càng dễ chịu hơn, trong lòng nàng mong đợi Hoa Hạ quân có thể may mắn sống sót trong lần đại chiến này một cách không tình nguyện —— đương nhiên, tốt nhất là lưỡng bại câu thương với Nữ Chân, người trong thiên hạ đều vui mừng vì điều đó.
Trong tâm tình như vậy, cũng có khúc nhạc đệm nho nhỏ phát sinh trên mảnh đất mà nàng thống trị —— một thế lực dường như mới quật khởi đến từ Tây Bắc, phái người tiến hành bàn bạc với bọn họ đang ở Trung Nguyên, muốn mua các thứ như thiết pháo, thuốc nổ từ chỗ Lâu Thư Uyển, nghe nói còn mang theo tài vật xa xỉ hối lộ quan viên.
Lâu Thư Uyển từ chối.
Tây Bắc trước giờ luôn là góc nhỏ mà người trong thiên hạ không chú ý tới, sau đại chiến Tiểu Thương Hà, cho tới bây giờ càng thủy chung không thể hồi phục nguyên khí. Ngày xưa là một mình Chiết gia lớn mạnh được người Nữ Chân ủng hộ, còn lại chẳng qua là loạn phỉ do mấy tên nhà quê tạo thành, thỉnh thoảng muốn đến Trung Nguyên kiếm chút lợi ích, kết quả duy nhất cũng chỉ là bị chặt đi móng vuốt.
Gần đây đất Tấn quá loạn, Lâu Thư Uyển không rảnh để ý, chỉ nghe nói Chiết gia không khống chế được cục diện để xảy ra nội loạn, kế tiếp có thể tưởng tượng được, tất nhiên là tình cảnh vô số mã phỉ hoành hành tranh đoạt địa bàn.
Nhánh thế lực này muốn mua pháo ở Trung Nguyên, lá gan và hoài bão đều không nhỏ, nhưng vật tư bên Lâu Thư Uyển eo hẹp, tự dùng còn ngại không đủ, làm sao còn dư lại có thể bán đi. Như vậy đã không có tiền đề để giao dịch. Mặt khác, cuộc sống trôi qua khó khăn, Lâu Thư Uyển mất rất nhiều sức lực để duy trì sự thanh liêm và công chính của quan viên phía dưới, duy trì thanh danh tốt mà nàng khó khăn lắm mới có được trong dân chúng, đối phương lấy vàng bạc đồ cổ hối lộ quan viên —— cũng không phải mang đến lương thảo —— điều này khiến Lâu Thư Uyển cảm thấy càng tồi tệ hơn vài phần.
Nàng từ chối lời đề nghị của nhóm thương nhân này.
Trong thời gian tương tự, một nhóm người mang cùng mục đích mà đến đã thăm hỏi Liêu Nghĩa Nhân lúc này vẫn chưởng quản mảng lớn địa bàn như cũ.
Trung Nguyên mắt thấy chống đỡ hết nổi, địa bàn dưới trướng mình dưới thế công hùng hổ dọa người của Lâu Thư Uyển và Vu Ngọc Lân mắt thấy cũng khó giữ được, Liêu Nghĩa Nhân một mặt không ngừng cầu viện với Nữ Chân, mặt khác cũng lo lắng suy nghĩ đường lui. Thương đội Tây Bắc mang đến trân ngoạn vốn được Chiết gia cất giữ chính là thứ ưa thích trong lòng lão —— một khi lão muốn đến Đại Kim quốc dưỡng lão, tự nhiên chỉ có thể mang theo vàng bạc trân ngoạn đi mở đường, đối phương chẳng lẽ còn có thể cho phép lão mang quân đội, đao thương qua đó?
Mặt khác, đối phương cần một lượng lớn các thứ như thiết pháo, hỏa dược, chứng minh trên tay đối phương có người, hơn nữa còn đều là kẻ liều mạng từ Tây Bắc tới. Nhận thức như vậy khiến Liêu Nghĩa Nhân trong lòng nảy ra kế sách, sau khi thăm dò lẫn nhau, Liêu Nghĩa Nhân đưa ra một ý tưởng mới với đối phương.
Năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, hai mươi bảy tháng mười hai, trong gió tuyết nức nở đầy trời, Liêu Nghĩa Nhân cùng một đám con cháu Liêu gia ôm ánh mắt mới lạ, gặp được đội ngựa tới từ trong gió tuyết, cũng như thân ảnh cao lớn phía trước đội ngựa kia.
Thủ lĩnh bộ lạc Trát Đạt Lan của Mông Cổ là Trát Mộc Hợp, mang theo ý chí của hãn vương thảo nguyên Thiết Mộc Chân trong truyền thuyết, trong những ngày cuối cùng của một năm nhiều tai nạn này —— chính thức đặt chân đến Trung Nguyên.
Liêu Nghĩa Nhân, mở cửa vái chào khách.
- —— Hoan nghênh!
Giờ khắc này, gió tuyết gào thét đi qua.
Thanh âm nhiệt tình dào dạt của lão, để lại dấu vết trên cuộn tranh lịch sử của hậu thế.