Trong khe hở của khoảng thời gian bắt đầu chiến tranh, Ninh Nghị làm người hai đời, cảm thán với thê tử rằng hài tử lớn lên không còn đáng yêu —— điều này đối với hắn mà nói, dù sao cũng là trải nghiệm mới mẻ độc đáo chưa từng có.
Mà điều thật sự đáng ăn mừng, là rất nhiều hài tử vẫn có khả năng và không gian trưởng thành.
Để tranh thủ không gian như vậy, tây nam đã sớm được động viên toàn tuyến. Đợt giao thủ đầu tiên ở cửa núi huyện Hoàng Minh kéo dài bốn ngày, Bạt Ly Tốc biến giao thủ mang tính thăm dò hóa thành từng đợt cường công có chủ đích.
Trong ba ngày sau ngày hai mươi lăm, Bạt Ly Tốc theo bản năng khống chế thế công, giảm thương vong xuống, bên phía Bàng Lục An cũng không còn tiến hành nã pháo quy mô lớn khi không đối mặt với chủ lực Nữ Chân. Nhưng cho dù dưới tình huống như vậy, quân đội bị xua đuổi về phía trước bên phía Nữ Chân thương vong vẫn đã hơn vạn, chiến lực hao tổn tới con số gần một vạn năm ngàn.
Con số thương vong như vậy tuyệt đại bộ phận đều bắt nguồn từ tinh nhuệ Hán quân đầu hàng xông tới tiền tuyến. Tuy rằng bọn họ trộn lẫn trong một lượng lớn thường dân bị xua đuổi ra trận nhiều lần, tuy rằng trên tường thành không còn triển khai pháo kích quy mô lớn đối với bọn họ, tuy rằng tường thành phía trước cao không quá ba trượng... nhưng cho dù chỉ là triển khai trận chiến phòng ngự lưỡi dao trắng (trận chiến tay đôi giữa hai đội quân ở cự ly gần), những binh lính không thể kết trận lên thành này khi đối mặt với Hắc Kỳ tinh nhuệ trên đầu thành, cũng chỉ có thể xem như xông lên phía trước trải qua tàn sát hết lần này đến lần khác mà thôi.
Công thành chiến vốn không phải là tác chiến ngang hàng, bên phòng ngự bất luận thế nào cũng chiếm thượng phong trên trận thế. Cho dù không tính tới thiết pháo từ trên cao nhìn xuống và có thể tập trung hỏa lực bất cứ lúc nào, cũng bỏ đi đủ loại đồ vật thủ thành như gỗ đá lăn cung tiễn nước vàng*, chỉ dùng vật lộn đao thương định thắng bại. Tường thành cao ba trượng, binh sĩ dựa vào thang mây leo lên từng người một khi đối mặt với hai đến ba binh sĩ Hoa Hạ quân phối hợp ăn ý, thường chưa bổ được ra một đao nào đã ngã xuống đất.
*Nước vàng được sử dụng trong việc thủ thành thời xưa là nước phân đun sôi hoặc các vật kim loại nóng chảy, thời xưa vật kim loại rất ít, khá quý giá, nên thông thường sử dụng nước phân đun sôi, dễ làm bỏng quân địch công thành, hơn nữa mùi khó ngửi, ảnh hưởng khứu giác, đôi khi sẽ cho cả thuốc độc vào nước phân để hiệu quả tốt hơn.
Cho dù là tinh nhuệ Nữ Chân giết khắp cả thiên hạ được xưng tụng hung hãn không sợ hãi, sĩ khí như cầu vồng xuyên bầu trời, lên thành dưới tình huống như vậy, kết thúc cũng chẳng có điểm gì khác.
Mãnh tướng tiên phong như Ngột Lý Thản bằng vào phòng ngự của khôi giáp kiên trì trả lại mấy chiêu, những binh sĩ Nữ Chân khác trong sự va chạm hung hãn cũng chỉ có thể nhìn thấy tình hình khiên sắt đụng tới cũng hung hãn tương tự. Sự phối hợp của khiên sắt làm người ta tuyệt vọng, mà binh lính phía sau khiên sắt lại có sự kiên định và cuồng nhiệt không hề kém cạnh nếu so sánh với người Nữ Chân, dời tấm khiên ra, đao của bọn họ cũng đồng dạng khát máu.
Để khởi động trận chiến với người Nữ Chân, nội bộ Hoa Hạ quân đã bắt đầu từ mười năm trước. Tiểu Thương Hà qua đi cho tới bây giờ, đủ loại tuyên truyền và cổ vũ càng vững chắc, càng nặng nề cũng càng có cảm giác sứ mệnh. Có thể nói, vào một khắc khi người Nữ Chân đến tây nam, bên càng mong chờ và khát khao hơn ngược lại là Hoa Hạ quân đã mòn mỏi chờ đợi mấy năm nay.
Tường thành chẳng qua một ngàn năm trăm mét, những người được sắp xếp lên đầu tiên cũng là những tinh nhuệ Hoa Hạ quân đã giành được thứ hạng cao trong cuộc tỷ võ của các quân, vào khoảnh khắc chiến tranh vừa mới bắt đầu, tinh thần sung mãn, khí tức dồi dào, sự hung hãn của người Nữ Chân cũng sẽ chỉ làm những người này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào —— sự hung hãn và cái chết của kẻ địch cộng lại, mới có thể mang đến cho người ta cảm giác tự hào lớn nhất.
Đám người leo thành cuồn cuộn mà đến nhưng bất luận thế nào đều chiếm thế hạ phong trên mặt nhân số và trận hình bị các binh sĩ chém giết đâu vào đấy, ném thi thể của bọn họ xuống tường thành. Tướng lĩnh lĩnh quân cũng đang trân trọng loại khoái cảm chém giết thương vong thấp này, bọn họ đều biết, khi người Nữ Chân luân phiên tấn công, thương vong nhỏ hơn nữa cũng sẽ dần dần tích lũy thành vết thương không thể bỏ qua, nhưng lúc này thấy máu càng nhiều, trong thời gian kế tiếp, sĩ khí bên mình sẽ càng cao, cũng càng có khả năng mở ra một con đường máu trong thế công biển người ào ạt của đối phương.
Ngày hai mươi bảy, buổi chiều ngày thứ ba khai chiến, binh sĩ Hán quân lao tới bên trên tường thành không dám lên thành nữa. Bọn họ cũng không phải đều là kẻ ngốc, vòng tấn công thứ nhất chưa chắc có thể gõ mở bức tường thành nhìn như thấp bé phía trước này, thương vong lao tới dưới thành đã không thấp. Nhưng nếu men theo thang mây đi lên, trong thời gian hai ba ngày phía trên kia giống như cái miệng to lớn của Thao Thiết, trên cơ bản có bao nhiêu nuốt bấy nhiêu. Ngoại trừ một số người trong khoảnh khắc lên thành sợ vỡ mật nhảy xuống, còn lại nếu có thể đi xuống, chỉ có thi thể.
Ngày hai mươi tám, Bạt Ly Tốc chém giết vài tướng lĩnh Hán quân trước trận.
Đến ngày này, trong núi rừng hiểm trở phụ cận vẫn có lửa lớn thỉnh thoảng thiêu đốt, cột khói màu đen bốc lên ngút trời giữa rừng rậm, khí tức vô cùng lo lắng tràn ngập chiến trường gần xa.
Ngày hai mươi chín, trên bầu trời lại dần dần có mưa nhỏ. Bạt Ly Tốc đình chỉ tiến công trước cửa núi huyện Hoàng Minh, bắt đầu vòng thống kê và nghỉ ngơi chỉnh đốn đầu tiên —— cũng phải bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi, năng lực vận chuyển của con đường phía sau có hạn, mặc dù thương vong phần lớn là bia đỡ đạn, cũng luôn cần thời gian nhất định để bổ sung.
Lần nghỉ ngơi chỉnh đốn này vẻn vẹn chỉ kéo dài hai ba ngày, mùng một tháng mười một, thời tiết chuyển nắng, mùng ba chiến dịch Vũ Thủy Khê khai hỏa, mùng bốn, bốn chiếc xe công thành bánh rộng khổng lồ do đội thợ thủ công Nữ Chân của đại tạo viện một đường đi theo tới lắp ráp lên —— được che bằng bao cát và tấm sắt phía trước —— đủ để chống đỡ pháo kích đồng thời có thể vượt qua địa hình nhấp nhô ở một mức độ nhất định, được các binh sĩ đẩy tới, chính thức tiến công huyện Hoàng Minh.
Mãi đến khi năm Kiến Sóc thứ mười một qua đi, cuộc chiến ở tây nam cũng chưa từng ngừng nghỉ...
Chiến hỏa trong thiên hạ, tương tự cũng chưa từng dừng lại.
Trung tuần tháng mười một, trên mặt biển Đông Hải, gió bắc tung bay nổi lên sóng lớn, hai đội tàu khổng lồ đụng phải trên mặt biển âm u. Tướng lĩnh Hồ Tôn Minh suất lĩnh hạm đội Thái Hồ đã đầu quân cho Nữ Chân, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hạm đội thuyền rồng lao về phía này.
- Đập tan đám lính già đó! Bắt sống công chúa tiền triều Chu Bội, bọn họ đều là người tham sống sợ chết! Thấy Đại Kim giết tới, một tốt không mất bỏ nước mà chạy! Thiên mệnh đã không còn thuộc về Vũ triều nữa ——
Trong đại hội động viên tác chiến, Hồ Tôn Minh điên cuồng nói như vậy, đối với thuyền rồng khổng lồ nhìn như to lớn không gì so sánh được kỳ thực yếu ớt vụng về kia, hắn ngược lại cho rằng là nhược điểm lớn nhất của toàn bộ hạm đội đối phương —— một khi đánh tan chiếc thuyền này, những người còn lại đều mất hết sĩ khí, không chiến mà hàng.
Nhưng hạm đội thuyền rồng lúc này cũng không lấy thuyền lớn như cung điện kia làm chủ hạm. Công chúa Chu Bội mặc tang phục màu trắng tinh khiết, đi lên chỗ cao của chiến thuyền trung ương, khiến tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nàng, sau đó vung dùi trống lên, nổi trống chiến đấu.
Hồ Tôn Minh một bận cho rằng đây là thế thân hoặc mồi nhử, trước đó, quân đội Vũ triều đã quen với việc vận dụng đủ loại binh pháp, hư là thực mà thực là hư đã sớm ăn sâu vào lòng người. Nhưng trên thực tế vào giờ khắc này, thứ xuất hiện cũng không phải cảnh tượng giả tạo, vì cuộc chiến vào giờ khắc này, Chu Bội đã luyện tập vung dùi mỗi ngày trên thuyền trong thời gian hai tháng, mỗi ngày trên những chiếc thuyền xung quanh, xa xa có thể nghe thấy tiếng trống mơ hồ, hai tháng sau, cánh tay của Chu Bội dường như dày hơn một vòng.
Khi biết được ý định ra trận của nàng, có quan viên từng tới khuyên Chu Bội, sự xuất hiện của nàng có lẽ có thể cổ vũ sĩ khí, nhưng tất nhiên sẽ trở thành sơ hở lớn nhất của cả đội tàu. Đối với những cái nhìn này, Chu Bội nhất nhất bác bỏ.
Thế gian lớn hơn nữa, cũng đã không còn đường lui. Vào giờ khắc phụ thân qua đời, đệ đệ sinh tử chưa biết này, điều nàng nghĩ tới kỳ thực cũng không có quá nhiều.
Tiếng trống tiếp diễn trên mặt biển hơn một canh giờ, tất cả chiến thuyền bảo vệ chung quanh Chu Bội một đường tiến công, sau đó, hạm đội Thái Hồ nổi loạn, sụp đổ, Hồ Tôn Minh bị binh lính nổi loạn bức vào biển rộng, sau đó lại được vớt lên, thứ chờ đợi hắn là lăng trì xử tử không lâu sau đó.
Cùng lúc với Chu Bội cứng rắn giết ra một con đường máu trên mặt biển đông nam, Quân Vũ dưới sự phò tá của đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, giết ra Giang Ninh, bắt đầu hành trình chạy trốn về phía đông nam.
Dọc đường đi Tông Phụ, Tông Bật bám đuôi truy sát, Hàn Thế Trung, Nhạc Phi một trước một sau, trước sau tổ chức mấy lần đại chiến. Cuối tháng mười một, họ chiếm lại Tô Châu, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, xử lý một nhóm quan viên đi theo địch, lại thả một nhóm người đã từng bị bức hại.
Từ trong đại ngục đi ra, tuyết đã rơi trắng xóa dày đặc, Hà Văn ôm chặt cơ thể, hắn quần áo tả tơi, gầy trơ xương giống như ăn mày, trước mắt là cảnh tượng thành thị sa sút và hỗn loạn. Không ai để ý đến hắn.
Hắn đã từng là nho hiệp văn võ song toàn, Vũ triều nguy nan, hắn cũng từng lòng mang nhiệt huyết bôn ba vì nước. Hà Văn một bận từng đi tây nam muốn ám sát Ninh tiên sinh, ai ngờ sau đó cơ duyên trùng hợp gia nhập Hoa Hạ quân, thậm chí từng có một đoạn tình cảm với Lâm Tĩnh Mai mà Ninh Nghị coi như con gái.
Hắn chứng kiến sự phát triển của Hoa Hạ quân, nhưng cũng không tin tưởng quan niệm tư tưởng của Hoa Hạ quân, cuối cùng mối quan hệ với bên ngoài của hắn bị tra ra, Ninh Nghị khuyên hắn ở lại không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể thả hắn về nhà.
Sau khi Hà Văn trở lại nhà ở Tô Châu, quan viên Tô Châu tra ra hắn và Hoa Hạ quân có liên quan, bèn lần nữa tống hắn vào ngục. Hà Văn biện bạch một phen, nhưng mà quan viên địa phương sau khi biết trong nhà hắn khá dư dả, lòng đột nhiên nảy ra kế sách, bọn họ nghiêm hình tra tấn Hà Văn, sau đó vơ vét tài sản, bất động sản của Hà gia. Đây là chuyện của năm Vũ Kiến Sóc thứ chín.
Năm Kiến Sóc thứ mười, Hà Văn thân trong lao ngục, trong nhà bèn dần dần bị bóc lột sạch sẽ, phụ mẫu trong nửa đầu năm này buồn bực mà chết, đến một ngày, thê nhi cũng chưa từng tới thăm hắn lần nào nữa, không biết có phải bị bệnh chết, chết đói bên ngoài lao ngục hay không. Hà Văn cũng từng nghĩ tới trốn ngục, nhưng một tay hắn bị đánh gãy, trong lao tù lại bị bệnh nặng mấy đợt, cuối cùng đã không còn võ nghệ —— kỳ thực trong đại lao lúc này, người ngồi tù oan đâu chỉ có mình hắn.
Hắn ở trong lao, dần dần biết được Vũ triều tiêu vong, nhưng tất cả những thứ này dường như đều không còn quan hệ với hắn. Đến hôm đó được thả ra, nhìn tất cả mọi thứ sa sút, thế gian dường như cũng không cần hắn nữa.
Hắn men theo ký ức ngày xưa về đến nhà cũ, nhà đại khái không lâu trước đó bị người nào đó đốt thành phế tích —— có lẽ là loạn binh gây nên. Hà Văn đi khắp nơi để hỏi về tình hình của những người còn lại trong gia đình, nhưng không thu hoạch được gì. Tuyết trắng xóa rơi xuống, đang muốn từng chút từng chút một che lấp phế tích đen kịt.
Hà Văn quỳ trong tuyết, phát ra âm thanh thê lương, khó nghe —— cổ họng hắn khàn khàn, lúc này ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát ra bình thường.
Trong một năm qua, người Nữ Chân tàn sát bừa bãi Giang Nam, thê tử và hài tử dưới sự ức hiếp của ác quan kia bất luận còn sống hay không, chỉ sợ cũng khó có thể tránh khỏi trận nhân họa cực lớn này, Hà Văn tìm kiếm nửa tháng trong thành Tô Châu, đại quân của Quân Vũ bắt đầu rút lui khỏi Tô Châu, Hà Văn theo những người dân thường đi về phía nam, ngây ngốc bắt đầu một cuộc hành trình đẫm máu...
Phương bắc, tuyết ngày sau lớn hơn ngày trước, trời đất đã dần dần bị băng tuyết bao phủ.
Vân Trung Phủ ngược lại còn có chút nhân khí.
Thang Mẫn Kiệt ôm bó củi đã chẻ xong, run rẩy tiến vào căn phòng nhỏ nhìn như đã lâu không có người ở, bắt đầu ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa. Hắn đến nơi đây mấy năm, cũng đã quen với cuộc sống bên này, nhất cử nhất động lúc này đều giống như lão nông quê mùa nhất. Sau khi đốt lửa trong bếp lò, hắn liền xắn tay áo, vừa run rẩy vừa nhẹ nhàng nhảy lên bên cạnh bếp lò như cóc.
Thời tiết, dù sao cũng quá lạnh rồi.
Người có thể sống sót trong trời băng đất tuyết này, quả nhiên có chút đáng sợ.
Há há há... ta cũng không sợ lạnh...
Trong lòng hắn mô phỏng loại ý nghĩ không chân thật, biến thái này, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.
Thang Mẫn Kiệt thở ra một hơi trắng xóa đứng dậy, hắn vẫn xắn tay áo khom lưng, lúc đi qua mở cửa, gió lạnh gào thét ập tới!
- U u...
Gió tuyết gào thét, bước chân Thang Mẫn Kiệt nhịn không được lui về phía sau, người xông vào kia đã túm lấy y phục của hắn, tay Thang Mẫn Kiệt giơ lên chắn, người nọ rụt tay lại, lại tiến lên, ấn cổ họng Thang Mẫn Kiệt xuống, rầm một tiếng ấn hắn lên bức tường phía sau.
Gió lạnh vẫn đang từ ngoài cửa thổi vào, Thang Mẫn Kiệt bị ấn ở chỗ đó, hai tay vỗ cánh tay đối phương vài cái, sắc mặt dần dần đỏ bừng.
Người lúc này xuất hiện trong phòng, là một nữ tử bên hông đeo đao, mày ngang nhướng lên, nàng bóp vào cổ Thang Mẫn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung lệ. Thang Mẫn Kiệt thở không nổi, vung hai tay, chỉ vào cửa, chỉ vào bếp lò, sau đó chỉ loạn khắp nơi, nữ tử kia mở miệng nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta...
- Khục, khục...
Đầu lưỡi Thang Mẫn Kiệt dần dần vươn ra, vươn thật dài, nước miếng ẩm ướt sắp nhỏ xuống từ đầu lưỡi, nhỏ lên tay đối phương, tay nữ tử kia lúc này mới buông ra:
- ... Ngươi nhớ kỹ đấy, ta phải giết ngươi...
Cổ họng Thang Mẫn Kiệt mới được thả ra, thân thể đã khom xuống, ra sức ho khan một tiếng, ngón tay phải tùy ý vươn về phía trước, sắp sửa chạm vào ngực nữ tử.
- Ngươi ——
- Khụ —— khụ khụ khụ khụ! Khụ —— khụ khụ khụ ——
Trong phòng, cương đao trên tay nữ nhân đã rút ra, Thang Mẫn Kiệt thoáng như không phát giác, khom người che cổ họng xoay chuyển mấy vòng, trực tiếp chạy tới đóng cửa, sau đó chạy đến bên lò sưởi nhìn ngọn lửa vừa mới nhóm lên rồi lại tắt. Hắn ngồi dưới đất, ánh mắt lên án:
- Ngươi thần kinh à!
- Ngươi đúng là muốn chết ——
Nữ tử giơ đao hướng về phía hắn, ánh mắt vẫn bị tức đến run rẩy.
- Mẹ kiếp nhà ngươi! Khụ khụ khụ ——
Thang Mẫn Kiệt ho khan vài tiếng, tuy rằng ngồi dưới đất, nhưng lời nói lại hung dữ hơn một chút:
- Giày rách chết tiệt! Ra vẻ thuần khiết chứ! Bị bán tới đây làm nha hoàn vài năm, quên mình là ai đúng không!
Lời nói của Thang Mẫn Kiệt ác độc, nữ tử nghe xong hai mắt đỏ ngầu, giơ đao đi tới, nhưng chỉ nghe nam nhân ngồi dưới đất vẫn không ngừng ngoác mồm mắng chửi:
- —— Ngươi đang giết người! Đồ đê tiện lề mà lề mề nhà ngươi! Ngay cả nước bọt cũng cảm thấy bẩn! Chạm vào ngực ngươi đã có thể khiến ngươi lùi lại! Làm gì đó? Lúc bị bắt chưa từng bị đàn ông luân phiên à! Quên hết rồi phải không! Khụ khụ khụ...
Hắn xoa cổ lại ho khan vài tiếng, từ dưới đất đứng lên, đối mặt với mũi đao của đối phương, đi thẳng qua, đưa cổ vào đó, nhìn thẳng vào mắt nữ tử:
- Tới đi, giày rách! Bây giờ xem ra có chút dáng vẻ rồi đấy, đâm vào đây này.
Thang Mẫn Kiệt tiếp tục đi về phía trước, trên tay nữ nhân kia run rẩy hai cái, rốt cuộc rút mũi đao về:
- Tên điên của Hắc Kỳ quân...
Thang Mẫn Kiệt xoa xoa cổ vặn vẹo đầu, sau đó búng tay một cái:
- Ta thắng rồi!
Hắn xoay người trở về bên cạnh bếp lò, tiếp tục nhóm lửa, miệng nói:
- Có điên hay không không liên quan đến các ngươi, ở nơi như thế này, đều là người có hôm nay không có ngày mai, ngươi mỗi lần gặp ta đều phải uy hiếp ta hai câu, ta cũng không biết ngươi muốn làm gì. Sao thế, ngươi là một con chó à? Mỗi lần đều phải ở bên cạnh chủ nhân sủa giúp hai câu, nếu không không được thoải mái đúng không? Ngươi đang uy hiếp ta cái gì? Đem ta băm vằm từng mảnh? Ta lại khi dễ chủ tử ngươi à?
Cánh tay nữ tử kia run rẩy, người ngược lại trở nên tỉnh táo, cắn răng:
- ... Sau khi phu nhân gặp ngươi lần trước, tình hình rất không ổn, thậm chí bị bệnh nặng một trận gần đây mới khỏi, ngươi... phu nhân đối với ta, đối với cả nhà ta đều có ơn tái tạo, ngươi rốt cuộc nói những gì...
Nàng không uy hiếp nữa, Thang Mẫn Kiệt quay đầu, đứng dậy:
- Liên quan quái gì đến ngươi! Phu nhân ngươi gọi ta ra rốt cuộc muốn làm gì, ngươi làm là được. Lề mà lề mề, có chuyện gì ngươi chậm trễ nổi sao?
Nữ tử gật đầu, lúc này cũng không tức giận nữa, lấy ra mấy tờ giấy từ trong lớp kẹp của ống tay áo, Thang Mẫn Kiệt nhận lấy, ngồi xuống đất bên cạnh bếp lò bắt đầu xem:
- Ừm, có bất mãn, uy hiếp gì, giờ ngươi có thể nói rồi... ây dà, phu nhân nhà ngươi đủ ác thật, đây là muốn ta giết cả nhà người ta? Đây đều là quan của Nữ Chân đấy...
Nữ tử đứng ở giữa phòng nhìn xuống hắn, lúc này cũng không còn lời nào để nói, qua một hồi, Thang Mẫn Kiệt xem xong tư liệu, xác nhận một lần rồi trực tiếp ném vào trong đốm lửa bên cạnh, ngẩng đầu lên:
- Cách nghĩ của phu nhân nhà ngươi thế nào? Không nói với ngươi sao?
- Phu nhân nhờ ta chuyển lời, chuyện ngươi nói với bà ấy, bà ấy không có cách nào đưa ra quyết định, đây là thứ duy nhất bà ấy có thể cho ngươi, dùng như thế nào, đều tùy ngươi... bà ấy đã cố hết sức.
- ...
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát.
- ... Có thể hiểu được.
Hắn nói.
Sau đó lại nói:
- Cám ơn bà ấy, ta rất kính phục.
Nữ nhân dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi, lúc sắp mở cửa, thanh âm phía sau vang lên.
- Thời gian mười năm qua, đã có hàng trăm vạn người sống cuộc sống không bằng heo chó ở đây, có hàng trăm vạn nữ nhân từng làm kỹ nữ, làm chó ở nơi này, ngươi cũng đã từng làm. Có cơ hội rời đi thì rời đi, không ai trách ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ở lại học người đánh giặc, vậy đừng quên, ngươi đã từng làm chó.
Tay nữ nhân dừng một chút trên chốt cửa:
- Ta biết các ngươi là anh hùng hảo hán... nhưng đừng quên, trên đời vẫn là người bình thường nhiều hơn một chút.
- ... Phải đó, có điều... như thế thì khá khó sống.
Những lời này giống như thở dài, từ phía sau truyền đến, nữ nhân đẩy cửa đi ra, lúc quay đầu đóng cửa, nhìn thấy nam nhân đến từ Hắc Kỳ quân biệt hiệu "Thằng Hề" đang cuộn mình bên lò sưởi, lúc này, ở trên người người này ngược lại không nhìn ra sự ác độc và hung ác vừa rồi.
Bên ngoài chính là tuyết lớn trắng xóa, trong khoảng thời gian vừa qua, bởi vì năm trăm tù binh người Hán phía nam đưa tới, tình hình ở Vân Trung Phủ vẫn luôn không thái bình, năm trăm tù binh này đều là gia quyến của quan viên kháng Kim phía nam, trên đường đã bị tra tấn không còn hình người. Bởi vì bọn họ, Vân Trung Phủ đã xuất hiện mấy lần sự kiện cướp tù, ám sát, hơn mười ngày qua, nghe đồn người của Hắc Kỳ thả xác động vật thậm chí là độc dược vào giếng nước của Vân Trung Phủ quy mô lớn, trong lúc lòng người hoảng sợ càng nhiều vụ án liên tục phát sinh.
Nữ nhân cũng không biết có bao nhiêu sự kiện thực sự có liên quan đến nam nhân trong phòng, nhưng điều có thể khẳng định chính là, đối phương tất nhiên không đứng ngoài cuộc.
Trong sự kiện của hơn một năm qua, nam nhân trong phòng làm ra một số chuyện, khiến hai bên địch ta đều có chút sợ hãi. Sau khi năm trăm tù binh đến Vân Trung, phu nhân cứu được hai trăm người, nhưng không biết tại sao, vì một ít lời tru tâm của nam nhân này, phu nhân ngã bệnh một khoảng thời gian, sau khi tỉnh lại liền bảo nàng đưa những tư liệu này tới. Đó là tư liệu của một số quan viên mà chưởng quản Hán nô xử trí sau đó, bao gồm người nhà bọn họ, điểm sơ hở, nhược điểm, thu thập trong những năm này, đều đã được đưa ra ngoài.
Nàng bước lên con phố dài trắng như tuyết, đi thẳng về phủ Cốc Thần. Trong lòng biết, Vân Trung Phủ tiếp theo đây, lại sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Nhưng tuyết lớn màu trắng che phủ sự huyên náo, nàng thở ra một ngụm hơi nước. Bị bắt đến bên này, trong nháy mắt đã rất nhiều năm. Dần dần, nàng đều sắp sửa thích ứng với gió tuyết nơi này rồi...